Mạn Châu Sa thân thể lung lay, đột nhiên ngã khuỵu xuống, nhìn thấy bên cạnh là mảnh huyết ngọc bỉ ngạn hoa mà cậu vừa hất văng, không biết nghĩ gì, vươn tay cầm lấy.
"Sa nhi.. Sa nhi.. Ngươi làm sao thế, đừng làm ta sợ." Tử Uyên vốn còn đang đau lòng trước những lời cay nghiệt vô tình của Mạn Châu Sa, lại thấy cậu ngã xuống, vội chạy đến ôm lấy cậu.
"Khụ" phun ra búng máu đen làm ướt đẫm y phục của hai người, huyết sắc tô điểm cho lễ phục càng thêm tà mị, động lòng nhưng hắn không có nửa phần tâm trạng thưởng thức.
"Có chuyện gì xảy ra vậy?" Dạ Vũ cùng Cố Huyền Mặc, Vô Trần từ bên ngoài chạy vào đã thấy Tử Uyên đang ôm chầm Mạn Châu Sa vào lòng, chiến thần kiêu hùng oai vệ bậc nhất hiện tại nước mắt đang rơi từng giọt từng giọt xuống gương mặt ái nhân, lọt vào mắt mọi người chính là một bức tranh sinh ly tử biệt bi thương đến cực điểm.
[Tiêu rồi, mục tiêu ngủm rồi, làm sao bây giờ đây?] Dạ Vũ đang bàn bạc chuyện hôn sự đã nghe âm báo của hệ thống Mạn Châu Sa chỉ số hạnh phúc lao thẳng xuống vực -99,9999. Y dùng hết sức bình sinh cùng lão công và tân lang chạy tới nơi đã thấy tình cảnh như vậy, lần này xác định phải tèo sao, tim đau quá man.
Đột nhiên, cảnh tượng trước mặt làm mọi người cực kỳ bất ngờ, huyết noãn ngọc tại trong tay Mạn Châu Sa phát ra vòng hào quang đỏ rực, bao trọn lấy hai người bên trong, không ngừng truyền linh khí vào cơ thể cậu, quan trọng hơn, Mạn Châu Sa nằm ở đó dưới sự dù dắt dẫn truyền của khí linh, hồn phách cậu rơi vào thức hải của Tử Uyên, trông thấy một chuyện mà cả đời này mỗi lần nhớ lại, đều đau đớn không thôi.
.
[Thiên giới ba trăm năm trước]
Hồn phách thất lạc của chiến thần Tử Uyên cuối cùng dưới bí thuật của Mạn Châu Sa, rốt cuộc cũng thành công quy vị.
Nam nhân trên giường ngọc vừa mở ra đôi lạnh lùng, đã nghe hắn thấp thoáng nói "Sa nhi..Sa nhi.."
Bất chợt toàn thân đau đớn, linh hồn như bị ai đó xé ra, nguyên thần còn chưa được tu bổ sau trận chiến với Ma vương Quỷ đế, cả người lăn lộn, dược sư nghe thấy âm thanh của Tử Uyên, vội vàng tiến vào, kết ấn hộ mệnh, dẫn khí hộ thể cho hắn.
Một người trong đó nói: "Hồn phách của Thần quân tồn tại quá lâu ở Ma giới, bị nhiễm quá nhiều âm khí, hiện tại quy vị nhưng không có cách nào dung hợp, hai luồng khí tức bài xích lẫn nhau, nếu không còn cách nào chữa trị, người sẽ chết là chuyện chắc chắn."
Lại nghe Bích Nhạc lên tiếng: "Không thể, bằng bất cứ giá nào, chúng ta cũng phải cứu lấy Thần quân." Đã thấy nàng không ngần ngại, xuất ra viên Bích Vân đang bảo mệnh cho Tử Uyên nuốt xuống.
Không hổ danh đan dược cấp Thần, xoa dịu sự bài xích của khí tức trong thân thể hắn, bất quá đây không phải là kế sách lâu dài, vẫn cần phải nghĩ ra biện pháp.
Mỗi ngày dược sư đều ra sức chữa trị cho Tử Uyên, không biết mất bao nhiêu ngày tháng, bao nhiêu tinh lực, hắn ta lại như tên phế nhân, ngay cả cử động mạnh cũng không thể, chỉ tựa trên giường những khi thần trí thanh tỉnh thì nhờ người lấy bút viết, họa lại khuôn mặt cùng hình dáng của ái nhân, mỗi cử động lại đau đến tê tâm liệt phế nhưng hắn vẫn không từ bỏ, cố gắng họa xong một tấm, chợt bật cười: "Nếu Sa nhi thấy ta họa cậu ấy xấu như vậy, hẳn là sẽ không chịu nhìn ta đi."
Tiểu tiên nữ đứng bên cạnh trông thấy Thần quân mà mình tôn thờ nhất suy yếu như vậy, cô khóc ngất, nước mắt lăn dài, Chiến thần cao cao tại thượng hiện tại không khác gì ngọn nến trước gió, sẽ lụi tắt bất cứ lúc nào, thế mà vẫn một lòng một dạ tâm niệm ái nhân "Sẽ không, người ấy sẽ không trách người đâu, mong Thần quân bảo trọng thân thể."
Tử Uyên lại lâm vào trạng thái hôn mê, mỗi khi mê sảng, vẫn không ngừng gọi tên Mạn Châu Sa, từng tiếng gọi thều thào lại làm người nghe đau lòng, thương xót.
Thiên đế rốt cuộc cũng không thể trơ mắt nhìn Tử Uyên từ từ lụi tàn, đành không màn quy tắc cấm kị, khai triển Nghịch Thiên chú, cùng với các dược tiên, Thần quân hộ pháp trận, cải tử hồi sinh cho Tử Uyên.
Một lần khai trận, tiêu tốn cả trăm năm, lại thêm một trăm năm điều tức cho thân thể hắn khôi phục, mắt thấy thiên đình, trần gian, ma giới, quỷ vực trôi qua biết bao nhiêu mùa xuân hạ thu đông, chàng thiếu niên năm ấy vẫn ngồi chờ đợi hắn quay lại bên Vong Xuyên hà dần dần cũng đã thất vọng.
Tử Uyên mặc kệ thân thể còn đang suy yếu cùng cực, nhất mực tìm đường xuống Ma giới, lại bị các Thần quân ngăn cản.
"Thiên đế vì người mà hao tổn biết bao linh lực, người sao lại cô phụ mảnh chân tình này của ngài ấy."
"Với tình trạng hiện tại, nếu người có đến được cũng chỉ có con đường táng thân tại đó."
"Nếu cậu ấy thật sự yêu người, cậu ấy chắc chắn sẽ chờ người quay lại."
Câu nào câu nấy đều lý lẽ không thể chối cãi, Tử Uyên đành chỉ có thể ngồi tại Tàng tư các ở Phong Quang điện, mỗi ngày đều khắc lên mảnh huyết noãn ngọc từng đường nét tinh tế tạo ra hình dáng đóa bỉ ngạn đỏ diễm lệ, tự nhủ: "Sa nhi, ngươi nhất định phải đợi ta, nhất định phải đợi ta."