Trận kích tình vừa qua đi, Tử Lê nằm trong lòng Tề Thiên Hựu, dùng đôi mắt đẹp đến khuynh đảo chúng sinh nhìn cậu, chậm rãi nói: "Hồi nãy Dịch Tuyền dùng điện thoại của em gọi cho anh." Có những chuyện, nếu như không nói ra vĩnh viễn sẽ trở thành cái gai trong lòng, anh muốn một lần đánh cược, cược vào tình yêu mà cậu dành cho anh.
Tề Thiên Hựu vừa nghe liền giật mình, lúng túng: "Sao lại như vậy, không thể nào."
"Vào khoảng tám giờ tối, cô ấy nói hai người các ngươi vừa quan hệ xong, em còn đang đi tắm." Giọng điệu Tử Lê hết sức bình thản, cứ như người trong câu chuyện anh kể không phải là ái nhân của mình.
"Anh, anh phải tin em, giữa chúng em hoàn toàn không hề xảy ra chuyện gì. Lúc nãy cô ta làm đổ nước vào quần áo em, cho nên em mới vào nhà tắm thay đồ đi. Sao cô ta lại làm như vậy?" Tề Thiên Hựu ngồi bật dậy, nắm lấy đôi vai của anh, túng quẫn giải thích.
Thật ra cú điện thoại đó của Dịch Tuyền cũng khá nhiều sơ hở đi, không phải anh không nhận ra, chỉ là anh muốn xem xét thái độ của A Hựu đối với mình.
Không nghe được Tử Lê trả lời, Tề Thiên Hựu nói tiếp: "Anh, em nghĩ sẽ công khai mối quan hệ của chúng ta, em muốn kết hôn cùng anh."
Lần này đến lượt Tử Lê cả kinh, là anh nghe nhầm rồi sao, niềm vui đến quá bất ngờ làm anh có chút không thể tin vào những gì mình mới nghe thấy. "Em vừa nói gì?"
"Em nói em muốn công khai quan hệ của chúng ta.. còn có muốn cùng anh đăng ký kết hôn, trở thành bạn đời hợp pháp của anh." Tề Thiên Hựu nói xong, thành kính hôn lên trán anh.
Tử Lê như sắp khóc mất: "Có ai lại cầu hôn vừa không có hoa, cũng không có nhẫn như em chứ." giơ tay đập nhẹ vào ngực cậu.
Tề Thiên Hựu giả vờ ôm ngực chỗ bị anh đánh "ây da, mưu sát hôn phu, đây là tội gì đây."...
Trong căn phòng ngập tràn tiếng cười nói vui vẻ của hai con người, lầm lỡ cả quãng thanh xuân, rốt cuộc cũng có thể ở bên nhau, không có hạnh phúc nào là quá muộn màng.
Nếu lúc này, Dạ Vũ mà nghe được âm thanh thông báo của hệ thống, chắc chắn sẽ vui mừng đến chạy loạn [Chỉ số hạnh phúc của nhân vật mục tiêu đã tăng lên 95] chỉ tiếc lúc này, y đã hết sạch năng lượng sau hồi đại chiến với lão công, cho nên nói sức chiến đấu kinh người gì đó thật quá đáng sợ.
.
Bên trong khách phòng của Tề gia, Dịch Tuyền đang nói điện thoại với một gã đàn ông: "Lần này tôi không thể giữ chân Tề Thiên Hựu, bất quá tôi có tin tức đáng giá hơn cho anh."
Đối phương nói gì đó làm Dịch Tuyền ngẫm nghĩ, sau đó cô đáp: "Chỉ cần chuyện đích tử Tề gia yêu thích nam nhân lộ ra bên ngoài, tôi không tin lần này chúng ta không thâu tóm được toàn bộ cổ phần của bọn họ."
.
Sáng hôm sau, phần lớn truyền thông T quốc đều đưa tin về chuyện tình yêu đồng giới của Tề Thiên Hựu cũng Tử Lê, tung ra có ảnh chụp hai người bọn họ, còn có nhiều lời đặt điều khó nghe, gây xôn xao dư luận.
Khi biết được tin tức, Tề Thiên Hựu cùng lúc nhận được điện thoại gọi về nhà của Tề lão gia, chuyện lần này khá căng thẳng, cậu không muốn Tử Lê chịu áp lực, nguyện một mình gặp cha mẹ, gánh vác toàn bộ chuyện này. Tử Lê nằng nặc đòi theo nhưng bị cậu từ chối, chỉ ngắn gọn nói: "Anh chỉ cần đứng sau lưng em, em sẽ chống đỡ tất cả."
.
Vừa bước vào cửa chính Tề gia, đã nghe tiếng Tề lão gia đập vỡ ly trà trên tay cùng âm thanh mẹ Tề khuyên nhủ. "Nghịch tử, mày có biết chuyện mày làm có bao nhiêu mất mặt hay không? Danh dự của Tề gia đều bị hủy trong tay mày rồi." Ba Tề giận đến run cầm cập.
"Con còn không mau lại đây nhận lỗi với cha đi." Mẹ Tề bênh vực nói. "Con còn nhỏ chưa hiểu chuyện ông à, mình từ từ dạy dỗ nó là được."
"Con không cảm thấy chuyện con yêu Tử Lê là sai lầm gì, tại sao lại phải nhận lỗi?" Tề Thiên Hựu ngẩng cao đầu nhìn cha mẹ mà cậu kính yêu nhất.
"Đồ bất hiếu, uổng công tao sinh ra mày, còn nuôi nấng cho mày ăn học tới nơi, bây giờ mày trả lại cho tao như vậy sao?" Tề lão gia hít thở không thông.
"Con vốn đã định sẽ nói với ba mẹ chuyện con và Tử Lê, giờ trùng hợp mọi người đều đã biết, con mong hai người chúc phúc cho chúng con." Tề Thiên Hựu quyết tâm không nhượng bộ.
"Loạn rồi, đúng là loạn hết rồi, khụ khụ." Thấy chồng mình ho khan, mẹ Tề hoang man vuốt lưng nhuận khí cho ông.
"Tao nói, một là mày tìm người con gái nào gia cảnh đàng hoàng cưới hỏi sinh con cho Tề gia, tao sẽ dẹp yên chuyện này xem như chưa có gì xảy ra. Còn nếu mày vẫn chấp mê bất ngộ đi vào đường sai, đừng trách tao vô tình, tập đoàn Tề thị tao giao cho mày được, thì cũng có thể giao cho người khác." Tề lão gia tức điên rồi.
Tề Thiên Hựu quỳ xuống trước mặt ba mẹ mình: "Con cảm tạ công ơn sinh thành cùng dưỡng dục của hai người." rồi dập đầu thật mạnh vừa nghe đã thấy đau xót. "Tề gia có thể không có con, nhưng Tử Lê thì không thể. Con đã nợ anh ta quá nhiều, cả cuộc đời này cũng không trả hết. Vậy nên con tuyệt đối sẽ không rời bỏ anh ta." Tề Thiên Hựu nói xong liền quay đầu rời đi trong tiếng khóc to của mẹ mình.
Ba Tề hét vọng theo bóng lưng cậu: "Một khi mày rời khỏi đây, thì cũng đừng có quay trở về."
Tề Thiên Hựu không quay đầu, chỉ bỏ lại câu nói: "Con nhất định sẽ không hối hận." rồi đi mất.