Sói con đã sắp về đến kinh thành, làm sao Chu Doãn Thịnh có thể cho Cao Mân thời gian một tháng để chuẩn bị. Nửa tháng sau, hắn dùng nhân sâm trăm tuổi ninh một nồi canh gà, sai người đưa đến Dưỡng Tâm điện.

Lý Cẩn Thiên rất đa nghi, đồ ăn cho vào miệng đều có người chuyên phụ trách ăn thử. Nhưng an hồn hoàn là thuốc mãn tính, sẽ không phát tác ngay, hơn nữa chỉ đọng lại trong cơ thể nửa khắc rồi lập tức tự tan, ngay cả ngân châm cũng không kiểm tra ra được, huống gì ăn thử. Một tháng sau, Lý Cẩn Thiên phát bệnh, độc tính cũng đã tiêu biến, dù là thần y có kinh nghiệm phong phú nhất Đại Yến cũng cũng không chẩn đoán ra điều gì khác lạ.

Hôm đó sau khi dùng bữa trưa với Cao Mân, gã đến ngự thư phòng xử lý chính vụ, vừa mới cầm lấy bút lông thì đột nhiên cảm thấy lồng ngực sôi sục, lập tức phun ra một ngụm máu đen.

“Bệ hạ, ngài làm sao vậy, bệ hạ?” – Thái giám tổng quản sợ đến mức hồn lìa khỏi xác, run rẩy nói – “Màu máu này bất thường quá, chẳng lẽ là trúng độc? Mau, mau gọi thái y!”

“Đừng để lộ! Bí mật gọi Từ Viện Chính đến, không được để bất cứ kẻ nào trông thấy!” – Lý Cẩn Thiên dẫu sao cũng là hoàng đế, biết tính nghiêm trọng của chuyện này nếu để người ngoài biết. Trước khi điều tra ra chân tướng, tuyệt đối không thể đánh rắn động cỏ.

Thái giám tổng quản còn chưa đáp lời, mật thám ẩn nấp trong điện đã lĩnh mệnh rời khỏi.

Từ Viện Chính cải trang thành nội gián đi vào thư phòng, quỳ bái rồi đặt tay hoàng thượng lên gối bắt mạch. Một lát sau, ông lắc đầu, biểu thị mình không dò ra gì cả. Ông tốn mất hai khắc đi đường, tác dụng của thuốc đã tan từ lâu.

“Kiểm tra nồi canh gà này một chút.” – Lý Cẩn Thiên chỉ vào nồi nước trên bàn. Điều khác biệt duy nhất trong bữa ăn hôm nay chính là canh gà mà Từ Thần cung đưa đến. Gã không muốn nghi ngờ Tề Tu Kiệt, nhưng không biết còn ai đáng nghi hơn.

Từ viện chính cẩn thận kiểm tra, xác nhận trong canh gà chỉ cho thêm một nhánh nhân sâm trăm tuổi, là thuốc bổ, chỉ có lợi chứ hoàn toàn không có hại cho cơ thể.

“Những món ăn khác đều ở đây, ngươi tiếp tục tra xem.” – Lý Cẩn Thiên suy sụp ngả người ra lưng ghế. Ngoại trừ nồi canh gà từ Từ Thần cung này, tất cả những món khác đều do Cao Mân tự mình phụ trách. Không phải Tề Tu Kiệt thì chính là Cao Mân, suy đoán còn lại kia khiến lục phủ ngũ tạng gã đều bỏng rát, còn khó chịu hơn uống phải thuốc độc gấp trăm nghìn lần.

Nếu an hồn hoàn chưa đi vào cơ thể mà hoà vào trong nước hoặc những món ăn khác, độc tính có thể giữ lại rất lâu. Ngày nào Cao Mân cũng thúc giục người hầu nhanh chóng đổ thức ăn thừa đi, nhưng không biết sao hôm nay, khi thái giám tổng quản lặng lẽ đi đến ngự thiện phòng, những món ăn thừa này đều vẫn còn nguyên trong thực hạp.

Kiểm tra đến món cá rô hấp mà hoàng thượng thích nhất, thái y hoảng sợ, đánh rơi đôi đũa trong tay. Tiếng gõ vang vọng khiến Lý Cẩn Thiên run rẩy kịch liệt trong chớp mắt. Gã nghiến răng nghiến lợi hỏi từng câu từng chữ – “Thế nào rồi?”

“Là… Là món này, xem bệnh trạng thì hình như là an hồn hoàn. Bởi vì hôm nay Hoàng thượng dùng nhân sâm trăm tuổi, vô tình kích phát độc tính nên mới hộc máu. Nếu như không dùng nhánh nhân sâm này, e rằng cuối cùng thậm chí, thậm chí còn không phát hiện chuyện mình trúng độc.” – Hàm ý chính là lão ngài sẽ chết bất đắc kỳ tử.

Có đối tượng hoài nghi cụ thể, thái y cứa đầu ngón tay hoàng thượng lấy một giọt máu, dùng thuốc dung hợp đặc chế để kiểm tra kỹ lưỡng. Một lát sau, ông quỳ xuống đất dập đầu liên tục, sợ hãi không dám mở miệng.

Tốt lắm, rốt cuộc vẫn đi đến nước này. Đây chính là số mệnh đã định? Vậy ông trời để mình sống lại làm gì? Có lẽ là vì để mình bồi thường cho người nào đó, mà không phải Cao Mân. Lý Cẩn Thiên cười khổ một tiếng rồi bình tĩnh nói – “Trẫm có còn cứu chữa được nữa không?”

Thái y lặng thinh không nói.

Lý Cẩn Thiên hiểu ra, đổi cách hỏi khác – “Trẫm còn có thể sống được bao nhiêu ngày?”

Yên lặng nữa sẽ mất mạng, thái y đành phải lí nhí đáp – “Có lẽ là… Có lẽ là còn bốn, năm ngày nữa, cơ thể bệ hạ sẽ suy kiệt hoàn toàn.”

“Bốn năm ngày ư? Nhanh thật.” – Lý Cẩn Thiên than thở, tâm tình lại bình tĩnh lạ thường. Gã cho Từ Viện Chính lui ra ngoài, bí mật triệu toàn bộ tâm phúc mà mình bồi dưỡng trong suốt ba năm vào cung.

———————-

Năm ngày sau, Hoàng thượng bỗng nhiên đổ bệnh nặng, thậm chí còn không thể xuống giường, tình huống có vẻ rất nguy cấp. Nghe được tin này, Cao Mân và Cao Lãng đều luống cuống, thời gian chuẩn bị đột nhiên bị rút ngắn mười ngày, bọn họ còn rất nhiều chuyện chưa kịp thu xếp.

Vốn tưởng rằng Lý Cẩn Thiên còn có thể chống đỡ thêm vài ngày, nào ngờ gã như mất hết hy vọng sống, từ chối thái y kê thuốc. Thay vào đó mời tất cả các hoàng tử và mẫu phi, quân phụ của họ đến Dưỡng Tâm điện, dường như muốn trăn trối hậu sự.

Cao Mân và Ngũ hoàng tử quỳ cuối chân giường. Cạnh đầu giường là Tề Tu Kiệt. Chư vị nguyên lão, hoàng tử, tần phi, thị quân đều quỳ cách ba thước.

“Thời gian của trẫm không còn nhiều nữa, tuyên bố lại một chút hậu sự trước mặt mọi người. Phúc Thuận, lấy giấy bút lại đây viết giúp trẫm.”

Phúc Thuận chính là thái giám tổng quản, nghe lệnh lập tức mang giấy bút đến, chăm chú lắng nghe.

“Trẫm và quân hậu tình sâu nghĩa nặng, tình cảm phu phu thắm thiết, đến chết cũng không nỡ chia ly, quân hậu tuẫn táng theo trẫm. Không sinh cùng nơi chết chung một mộ, coi như là trẫm cầu được ước thấy.”

Dứt lời, gã há mồm thở dốc, không để ý đến khuôn mặt trắng bệch của Cao Mân chút nào.

“Thần cũng nguyện tuẫn táng.” – Chu Doãn Thịnh dập đầu thật mạnh, lẳng lặng nói. Nhưng hốc mắt sưng đỏ và cơ thể run rẩy đã tiết lộ sự đau khổ mà hắn đè nén.

“Ngươi cứ sống tốt cho trẫm.” – Lý Cẩn Thiên cười khổ xua tay. Đã đến nước này rồi mà người này vẫn còn khờ dại như thế. Kiếp trước hắn đã không thể hưởng thụ phú quý mà mình nên có, kiếp này nhất định phải để hắn được sống ngẩng cao đầu, đây là điều duy nhất gã có thể bồi thường cho hắn.

“Thần nguyện tuẫn táng.” – Chu Doãn Thịnh lại dập đầu lần nữa.

Lý Cẩn Thiên phớt lờ, nói tiếp – “Thất hoàng đệ Ly vương của trẫm cả đời chưa từng cưới thê nạp thiếp, không có con cháu, trẫm khó bề yên tâm. Nay trẫm giao Ngũ hoàng tử cho hoàng đệ, phải nhớ làm tròn chữ hiếu, bồi bạn đến già.”

Cao Mân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía long sàng, sắc mặt trắng bệch hoàn toàn biến thành tím bầm. Nếu Ngũ hoàng tử không giữ chặt bả vai y, e rằng y đã xông lên liều mạng với Lý Cẩn Thiên.

Giao con trai cho Ly vương, chẳng lẽ những yêu thương gã dành cho con trai ngày thường đều là giả ư? Lý Cẩn Thiên dừng lại thở dốc. Chu Doãn Thịnh lại dập đầu nói nguyện lòng tuẫn táng lần nữa, hệt như bị nghiện.

“Ngươi câm miệng cho trẫm!” – Lý Cẩn Thiên ném bát thuốc trên đầu giường xuống đất, dữ dằn nói. Người nọ rốt cuộc yên tĩnh lại, chậm rãi quỳ rạp người xuống, chôn mặt vào giữa hai tay, mãi một lúc lâu không thấy thẳng người dậy, chắc hẳn lại đang lặng lẽ rơi nước mắt. Điều này khiến Lý Cẩn Thiên nhớ lại nơi thâm cung kiếp trước, người này cũng quỳ gối trước bài vị mình với dáng vẻ gầy yếu như vậy. Dù đau khổ đến đâu, hắn cũng chỉ có thể chôn đầu giữa hai tay, đè nén nỗi đau khổ và tuyệt vọng cùng cực kia.

Điều này khiến gã càng kiên định với nguyện vọng cuối cùng của mình.

“Mang thánh chỉ đến đây, trẫm tự tay viết tâm nguyện cuối cùng.” – Gã ra hiệu cho Phúc Thuận.

Phúc Thuận vội vàng dâng một cuộn thánh chỉ mới lên. Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn gã, ngoại trừ cha con Cao Mân. Hai người này, một người tuẫn táng, một người chuyển giao, như thể tất cả những long sủng thánh ân trước kia chưa từng tồn tại. Rốt cuộc hoàng thượng nghĩ gì? Quả nhiên là lòng vua khó đoán!

Lý Cẩn Thiên vừa viết vừa đọc – “Số trời không thể kháng cự, thần binh không thể hoang phế lâu, quần thần không thể không có chủ, muôn dân không thể không có người thống trị. Trẫm tự biết đại nạn đã đến, xét đức hạnh của chúng hoàng tử, duy chỉ người con thứ sáu của trẫm – Lý Húc Đông có tài năng trời ban, tư chất xuất chúng, kính trên nhường dưới, nhân phẩm đáng quý. Nay trẫm đặc biệt lập Lý Húc Đông làm tân quân Đại Yến, cai trị xã tắc, gắn kết bốn biển. Cẩn cáo thiên địa, tông miếu, xã tắc.”

Lại là Lục hoàng tử? Quả nhiên là Lục hoàng tử. Trong điện có người bất ngờ, cũng có người bình tĩnh. Nhưng đối với chư vị hoàng tử, đây là một tin tức không hẳn là tốt, nhưng cũng không hẳn là xấu. Ai lên ngôi cũng tốt hơn Ngũ hoàng tử lên ngôi. Bởi vì hai cha con nhà này, tần phi thị quân trong cung chết nhiều không đếm xuể, cứ hoàng tử nào hơi có tài năng đều bị nhà họ Cao chèn ép hãm hại, khổ không kể xiết.

Chưa lên ngôi đã tàn nhẫn như vậy, nếu để hai cha con nhà này ngồi lên ngôi vị cao nhất Đại Yến, người ngoài còn đường sống nào nữa. Lục hoàng tử thì khác, tính tình hào sảng, hài hước, khiêm tốn, hoà hợp với tất cả huynh đệ. Tề quý quân cũng là người đạm bạc, không màng danh lợi. Nếu hai người này nắm giữ quyền thế, cuộc sống chắc chắn sẽ tốt hơn khi phụ hoàng còn sống nhiều.

Mà chư vị nguyên lão cũng đều đã được đế vương báo trước, hiển nhiên đều cúi đầu nghe lệnh.

Dưới sự chứng kiến của triều thần, hoàng tử, tần phi, Lý Cẩn Thiên run rẩy đóng ấn ngọc, sau đó nhắm mắt xuôi tay.

Phúc Thuận thống thiết gọi tên gã, tất cả mọi người đều đồng loạt di chuyển đầu gối lên mấy bước, muốn xem xét tình hình của gã. Chỉ có cha con Cao Mân và Chu Doãn Thịnh còn quỳ nguyên ở chỗ cũ, một bên ánh mắt ẩn hiện sát ý, bên còn lại vùi đầu lặng thinh, không biết đang suy nghĩ gì.

Trước khi hoàn toàn tắt thở, Lý Cẩn Thiên miễn cưỡng mở mắt ra, nắm chặt bàn tay Phúc Thuận đang đứng gần nhất, cường điệu lần nữa – “Trẫm chết rồi nhớ lập tức đưa quân hậu xuống cho trẫm. Trẫm không thể xa cách hắn dù chỉ một khắc!” – Nếu không chiếm được trái tim Cao Mân, vậy thì chiếm lấy cơ thể y cũng được. Chết cũng phải kéo y chết chung, tuyệt đối không thể để y và Ly vương đến với nhau.

Vành tai Chu Doãn Thịnh hơi nhúc nhích, thầm than: Đây là đến chết vẫn yêu hay là yêu cho đến chết? Thực ra Lý Cẩn Thiên này cũng thật đáng thương.

Phúc Thuận đã khóc đến mất tiếng, chỉ có thể liên tục gật đầu tỏ vẽ đã nghe thấy.

Lý Cẩn Thiên thế mới yên tâm nhắm mắt. Thái y đặt ngón trỏ dưới mũi gã thử hơi thở, chậm rãi nói – “Hoàng thượng đã băng hà.”

Trong điện lập tức vang lên tiếng khóc bi thương, một thái giám định đi gõ chuông tang, lại bị thị vệ của Thiên Thần cung ngăn lại, âm thanh đao ra khỏi vỏ khiến lòng người rét lạnh.

Cao Mân chậm rãi đứng lên, trên mặt không có chút buồn đau nào, chỉ có thoải mái, mỏi mệt và giải thoát. Y phất tay áo, ra lệnh thị vệ bao vây tất cả mọi người, còn mình thì xách đao chậm rãi đi đến trước mặt Chu Doãn Thịnh, đột nhiên giơ tay bổ xuống.

Chu Doãn Thịnh chợt nở nụ cười, khuôn mặt vốn nghiêng nước nghiêng thành giờ đây tràn đầy nhuệ khí. Hai ngón tay trái hắn kẹp lấy lưỡi đao của Cao Mân, tay phải làm một động tác trên không trung, kéo Cao Mân đến gần, siết chặt cần cổ yếu ớt của đối phương.

Cao Mân được xưng là mãnh tướng đệ nhất Đại Yến, lại không phải là đối thủ của hắn.

Tất cả mọi người hoảng sợ trợn mắt há hốc miệng, ngoại trừ đại nội tổng quản Phúc Thuận.

“Báo thù, báo thù! Lý Cẩn Thiên sống lại là để báo thù. Cao Mân sống lại cũng là để báo thù. Vậy thì Tề Tu Kiệt đương nhiên cũng phải báo thù. Cái gọi là oan có đầu, nợ có chủ chính là thế này nhỉ?” – Hắn cười khẽ bên tai Cao Mân.

Cao Mân vốn đã sợ hãi không ngớt, lúc này ngay cả hồn vía cũng suýt bay mất, thất kinh hỏi – “Ngươi cũng sống lại?”

“Ai biết chứ?” – Chu Doãn Thịnh trả lời một cách ác liệt, đôi mắt chợt toát ra sự khinh miệt – “Kiếp trước, Lý Cẩn Thiên chết vì hắn bạo ngược vô nhân đạo, ngươi chết vì ngu trung, liên quan gì đến mấy trăm nhân khẩu nhà họ Tề? Gia chủ nhà họ Tề chẳng qua chỉ đưa ra lựa chọn thuận theo lịch sử mà thôi. Các người sống lại, không chịu tìm nguyên nhân từ chính bản thân mình, cớ sao phải đổ giận lên đầu người khác, còn vì thế mà tàn sát biết bao người vô tội như vậy. Ít nhất trước khi chết, bọn họ vô tội. Hôn quân vẫn hoàn hôn quân, dù cho thêm một cơ hội nữa, vẫn chỉ là hôn quân. Nếu là ta, loại thần tử nào mà ta chẳng khống chế được.”

Cao Mân đã sợ không nói nên lời. Những hoàng tử, tần phi, thị quân còn lại vội vàng trốn ra sau lưng Tề quý quân, chỉ để tìm kiếm một chút cảm giác an toàn. Đến lúc này Tề quý quân còn có thể cười bình tĩnh tự nhiên như vậy, chắc hẳn là đã phòng bị trước.

Chu Doãn Thịnh chưa bao giờ làm việc mà mình không nắm chắc. Hắn hất hàm với Lý Húc Viêm đang đứng đối diện mình – “Cho ngươi hai sự lựa chọn. Một, thả chúng ta, chúng ta thả Cao Mân; Hai, không thả chúng ta, chúng ta giết Cao Mân. Ngươi chọn cái nào?”

Cao Lãng nói muốn bắt hắn làm con tin uy hiếp sói con, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng không thoải mái. Cảm giác này, cứ để cho chính họ nếm thử đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện