Sâu trong ý thức vòng xoáy màu xám vẫn còn điên cuồng khuếch trương, năng lượng màu xám như hoa tuyết rơi xuống, ngày càng dày đặc, Lôi Long màu vàng kim to lớn trong biển mây bị ăn mòn sắp tiêu tán. Đỉnh núi Khương Dự cắm rễ ở trên cũng bị biến thành tổ ong, chỉ có thân cây dưới sự bảo vệ trượng nghĩa của Lôi Long vẫn còn tương đối hoàn hảo.

Nhưng thân thể của Lôi Long cũng đã bị tàn phá không chịu nổi, vòng xoáy màu xám vẫn tỏa ra năng lượng như trước, thân thể Lôi Long run rẩy, nó không còn kiên trì được bao lâu nữa, trong mắt nó hiện lên sự bi ai. Lúc này nó không còn uy nghiêm như lúc đầu, tựa như một lão nhân gần đất xa trời, làm cho người ta sinh ra thương cảm.

Nội tâm Khương Dự sinh ra khẩn trương, cho dù Lôi Long màu vàng kim không có linh tính đi nữa, nhưng bản năng của hắn không muốn nhìn nó tiêu tán. Hơn nữa một khi Lôi Long tiêu tán, kế tiếp sẽ là hắn.

Hắn dốc hết sức lực liều mạng giãy giụa, dùng hết khí lực cũng chỉ có thể làm một nhánh cây khua loạn, rễ cây cũng run rẩy không ngừng, thân cây bởi vì dùng lực quá lớn mà xuất hiện vết rạn, cảm thấy đau đớn không thôi.

Hắn muốn rời khỏi tu luyện để chấm dứt hiện tượng quỷ dị này, nhưng không có bất cứ tác dụng gì, trong thời gian tu luyện, hắn không cách nào rời khỏi huyễn cảnh.

….……..

Bên ngoài, trong phòng nhỏ trong tiệm luyện khí tình cảnh có chút khác biệt.

Khương Dự ngồi xếp bằng trên giường, hai mắt nhắm nghiền, nhưng xung quanh hắn lúc này xuất hiện từng sợi ánh sáng màu xám vờn quanh.

Những sợi ánh sáng xám này không biết từ đâu mà ra, tựa như không có nguồn gốc, nhưng lại từ không gian chung quanh không ngừng sinh ra, sau đó bám vào thân người hắn, tựa như côn trùng hút máu ăn từng miếng tinh thần lực từ người hắn tràn ra.

Không gian xung quanh tựa hồ có một tiếng lại một tiếng âm thanh gặm nhấm vui tươi, thỏa thích vang ra, làm cho người ta cảm giác lành lạnh.

Thân thể Khương Dự co rút, khuôn mặt vặn vẹo, mày chau, đôi môi mấp máy không ngừng, khóe miệng một vòi máu tươi đột nhiên chảy ra, khuôn mặt vặn vẹo, kinh khủng dọa người.

Mà tinh thần lực trong đại não, dưới sự gặm nhấm của ánh sáng xám, giống như lão nhân sắp chết, không ngừng giãy dụa. Cứ như thế tiếp tục, tinh thần lực của Khương Dự không sớm thì muộn bị gặm hầu như không còn, lúc đó hắn không chết thì cũng biến thành một kẻ si ngốc.

Mà đối với điều này, Khương Dự hoàn toàn không biết, hắn chỉ cảm thấy mình có thể là tu luyện tẩu hỏa nhập ma, cho rằng chỉ cần sống qua nửa canh giờ này là có thể tỉnh lại. Hắn không biết rằng nửa canh giờ đã qua rồi, đau đớn thì vẫn tiếp tục.

- Bành…

Đột nhiên một tiếng kêu không biết từ đâu mà đến, giống như hai đồ vật bằng kim loại va chạm vào nhau, trầm thấp mà kéo dài, quanh quẩn trong canh phòng nhỏ. Sóng âm phun trào truyền đến thân thể Khương Dự, truyền đến ánh sáng màu xám đang dây dưa.

Một tiếng vang này nghe phổ thông vô cùng, tựa như thứ gì đó không cẩn thận rơi xuống đất, ở trạng thái bình thường không gây ra sự chú ý nào.

Nhưng sau khi âm thanh này vang lên, tình cảnh trong phòng phát sinh cải biến.

Những âm thanh gặm nhấm vui thích làm lòng người rét lạnh đột nhiên đình chỉ, ánh sáng màu xám ở xung quanh đang gặm nhấm tinh thần lực run lên một chút, một âm thanh giống như nôn ọe phát ra, tựa như một người đang ăn món ngon lại đột nhiên nuốt phải một con ruồi vậy.

Những ánh sáng màu xám kia đình trệ bên người Khương Dự, như do dự điều gì đó, tinh thần lực trên người này quả thực là mỹ vị, nhưng nội tâm bọn chúng lại đang kiêng kị sóng âm làm người ta buồn nôn kia.

Nửa ngày sau, ánh sáng màu xám tựa như đã làm ra quyết định, bọn chúng phát ra từng âm thanh không cam lòng, sau đó ở không gian xung quanh hư không tiêu thât.

Tinh thần lực của Khương Dự mặc dù là mỹ vị, nhưng thức ăn dù ngon đến đâu mà lẫn con ruồi vào trong, cũng sẽ trở nên buồn nôn vô cùng.

Theo ánh sáng xam thối lui, thân thể Khương Dự cũng đình chỉ co rút vặn vẹo, khuôn mặt cũng khôi phục nét bình thản.

…...

Trong ý thức, Khương Dự rút lại cành cây của mình, trốn dưới thân thể còn sót lại của Lôi Long. Vòng xoáy màu xám qua mức kinh khủng, bọn hắn tựa như thịt trong nồi, chực chờ bị người ta gắp ăn.

Hắn hối hận rồi, không nên tu luyện cái gì mà "Luyện thần pháp" này, mấy tầng cảnh giới tu luyện tinh thần đã rất quỷ dị rồi, mình còn muốn chết tiếp tục tu luyện làm gì, công pháp của vị Sư phụ bái sai này quả nhiên không đáng tin cậy.

Ngay thời điểm hắn hối hận không thôi, vòng xoáy màu xám trên đầu đột nhiên đình chỉ mở rộng, bắt đầu co lại, năng lượng màu xám đang rơi như tuyết cũng trở nên thưa thớt.

Vòng xoáy cùng năng lượng màu xám hoàn toàn biến mất, chỉ để lại một thế giới huyễn cảnh hỗn độn.

Cảm giác được biến hóa bên ngoài, Khương Dự đưa cành cây ra, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy tất cả đã khôi phục bình thường, mà thân thể Lôi Long màu vàng kim đã mười không còn một, nhưng vẫn không tiêu tán.

- Này, ngươi không sao chứ?

Khương Dự thử hỏi thăm.

Lý trí nói cho hắn biết đầu Lôi Long này là không có khả năng có linh tính đấy, nhưng chẳng biết tại sao hắn vẫn bị quỷ thần xui khiến mà mở miệng.

Lôi Long màu vàng kim tựa hồ không nghe được lời Khương Dự, hoặc là thật không có linh tính trí tuệ gì, chỉ ngẩng đầu gầm thét một tiếng, mây mù xung quanh thân núi chấn động, tựa hồ phóng thích uy nghiêm sau cùng.

Thân thể Lôi Long màu vàng kim cùng lôi điện màu vàng bắt đầu mờ nhạt, vô số điểm ánh sáng màu vàng trên người nó phiêu tán ra, tựa như phấn hoa đón gió bay đi.

Phấn hoa màu vàng kim này đáp xuống thân cây Khương Dự, từng chút một tan vào, đem thân cây Khương Dự nhiêm màu vàng, thân cây, cành cây, gân lá cũng biến thành ánh sáng long lanh, phát ra kim quang.

Khương Dự cảm thụ được biến hóa trên thân cây, giật mình không thôi, đây rõ ràng là cảnh tượng "Luyện thần pháp" tầng thứ 6 đại thành, nhưng hắn biết rõ điều này cần tu luyện một đoạn thời gian nữa.

Lôi Long màu vàng phát ra từng tiếng gào thét lên bầu trời, thân thể nó ngày càng ảm đạm, dần dần trở nên trong suốt như ẩn như hiện.

Nó muốn tiêu tán đi

Bột phấn màu vàng óng tản mát ra, Lôi Long màu vàng tiêu tán đi, con ngươi mang theo một tia bi ai, cuối cùng biến mất ở chân trời.

Khương Dự nhìn xem hết thảy, trong lòng không cho phép cho sự bi thương, Lôi Long này rõ ràng chỉ là một ảo cảnh.

Hắn biết rõ, Lôi Long màu vàng này sở dĩ bảo hộ hắn, có lẽ tại sâu trong nội tâm mình sinh ra ý thức tự bảo vệ, dù sao cả thế giới này là từ ý thức của hắn sinh ra.

Nhưng chẳng biết tại sao, trong bản năng hắn sinh ra dự cảm không phải đơn giản như vậy.

Tất cả bụi phấn màu vàng đều tiến nhập vào trong thân cây Khương Dự. Trên đỉnh núi cao vạn trượng, chỉ còn lạ thân cây màu vàng óng tản ra tinh quang bốn phía, như pháp thần giáng thế.

Thân cây Khương Dự kim quang vẫn còn phun trào, từng mảnh lá vàng nảy mầm ra, toàn cây hoàn toàn biến thành màu vàng kim, biến hóa cứ tiếp tục…

Sau đó tất cả dường như muốn kết thúc, cây màu vàng từ từ biến thành thần ngân, tại chỗ rễ cây, một đám thiểm điện đột nhiên xuất hiện, biến hóa thành một cái ký hiệu giản dị, khắc ở trên rễ cây, ký hiệu này hình giống như rồng, lại giống như tia chớp.

….…

Khương Dự thanh tỉnh lại, tâm thần trước tiên xuất hiện ở sâu trong đầu, lọt vào tầm mắt đầu tiên là một thần ngân hình cây màu vàng, dưới chỗ rễ mơ hồ có một đạo dấu vết, thấy không rõ lắm, nhưng Khương Dự biết rõ nó chính là tia chớp ở thời khắc cuối cùng hóa thành.

Lúc này, năm cái thần ngân cũng không còn đứng song song như lúc trước, mà là vây quanh thân cây màu vàng, lấy đó làm trung tâm.

Khương Dự tu luyện tinh thần lực, trong lúc vô tình tựa hồ xảy ra biến hóa mà chính hắn cũng không biết.

Hai mắt mở ra, nhìn căn phòng nhỏ quen thuộc, trong nội tâm Khương Dự vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Nhớ tới sự việc trải qua vừa rồi, lòng hắn vẫn còn run rẩy…

Im lặng thật lâu…

- Sư phụ, ta bị tẩu hỏa nhập ma.

Một tiếng giống như vịt kêu từ trong phòng phát ra.

Ngoài cửa tiệm luyện khí, Hán tử trung niên đang uống rượu da mặt run rẩy, sắc mặt tối sầm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện