Lục Thời Hoan bị nhìn thấu tâm tư, vẻ mặt hơi sững sờ, một lúc lâu sau mới rút kẹo mút trong miệng ra, liếm liếm cánh môi, mỉm cười với người đàn ông: "Anh Cẩm Hàn, sao anh lại đổi xử tốt với em như vậy?”

Cô chỉ là thuận miệng hỏi, lại làm cho Ôn Cẩm Hàn trong lúc nhất thời không trả lời được.

May mắn thay, Lục Thời Hoan cũng không có ý muốn biết đáp án chính xác, chỉ nửa đùa nửa thật: "Chẳng lẽ là anh làm anh trai, đang thay Ôn Thời Ý bù đắp cho em sao?”

Ngoài ra, Lục Thời Hoan thật sự không nghĩ ra được lý do gì khác.

Dù sao giữa cô và Ôn Cẩm Hàn, liên hệ duy nhất chính là Ôn Thời Ý.

Nếu không phải Ôn Thời Ý, bọn họ có lẽ sẽ là những người xa lạ sống trong cùng một ngõ.

Lục Thời Hoan nhét kẹo vào miệng, má bị căng lên đến tròn trịa, giống như một con chuột đồng liều mạng nhét thức ăn vào má.

Cô lột bỏ một cây kẹo mút khác, đệm chân đưa đến bên miệng Ôn Cẩm Hàn, cười với anh: "Anh Cẩm Hàn, chuyện của em và Ôn Thời Ý không liên quan đến anh, anh là anh, mà anh ta là anh ta, anh không cần thay anh ta bù đắp cho em.”

"Cám ơn kẹo của anh, anh cũng nếm thử đi.”

Cô gái cười với đôi mắt sáng, nhắc tới Ôn Thời Ý, thần sắc tự nhiên hào phóng, ngược lại so với tưởng tượng của Ôn Cẩm Hàn còn tự nhiên hơn rất nhiều.

Trông không còn đau lòng như lúc mới chia tay.

Trong lòng Ôn Cẩm Hàn rất an ủi.

Chỉ là Lục Thời Hoan hiểu lầm tâm tư của anh, điều này làm cho Ôn Cẩm Hàn vô cùng để ý.

Vì thế mấy giây sau, bàn tay anh nắm lấy tay đang đưa kẹo của Lục Thời Hoan không chịu buông ra.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay người đàn ông quá nóng, tim Lục Thời Hoan đập thình thịch, khóe môi cứng đờ, không biết làm sao nhìn Ôn Cẩm Hàn, cô muốn nói lại thôi.

Ôn Cẩm Hàn cũng nhìn cô, trên mặt là tâm tình phức tạp mà Lục Thời Hoan nhìn không hiểu.

Anh giật giật môi, giọng khàn khàn nói: "Chuyện giữa em và nó, không liên quan đến anh.”

"Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ bù đắp cho em thay nó.”

Có một số lời, Ôn Cẩm Hàn cảm thấy còn chưa đến lúc để nói ra. Cho nên anh chỉ hàm hồ nói hai câu như vậy, sau đó cầm tay Lục Thời Hoan, lấy cây kẹo mút cô đưa vào miệng anh.

Vải thiều có vị rất nồng, sau khi cẩn thận thưởng thức, mới có thể nhận ra vị chua nhẹ ẩn sau vị ngọt.

Giống như tâm tình của Ôn Cẩm Hàn lúc này.

Ôn Cẩm Hàn nói thâm ý, Lục Thời Hoan đương nhiên là không hiểu.

Cô chỉ là nghe Ôn Cẩm Hàn nói, tất cả những gì anh làm không liên quan đến Ôn Thời Ý, trong lòng liền âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mắt thấy người đàn ông tiếp nhận kẹo cô đưa qua, Lục Thời Hoan rốt cục nhận ra động tác mình cho Ôn Cẩm Hàn ăn quá thân mật, vội vàng rút tay về, lui về phía sau nửa bước.

Nhưng thủy triều dâng trào trong lòng cô, cũng là thật lâu không thể dứt.

Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, từ ngày bắt gặp Ôn Cẩm Hàn quấn khăn tắm đi từ trong phòng toilet ra, Lục Thời Hoan đã không có cách nào bình tĩnh để đối mặt với anh nữa rồi.

Tâm tình luôn dễ dàng bị anh lay động, tim đập cũng luôn không khống chế được mà nhanh lên, như sấm như trống.

Đối mặt với biến hóa như thế, Lục Thời Hoan có chút sợ hãi.

Cũng may Ôn Cẩm Hàn không nói thêm gì nữa, bầu không khí mập mờ không rõ giữa bọn họ dần dần bị gió xuyên qua hành lang tiêu tán.

Hai người ăn xong kẹo mới chậm rãi trở về căng tin.

Lục Thời Hoan uống một ngụm nước để hòa tan vị ngọt, mới giải quyết hết phần thức ăn còn lại của mình.

Về phần mỗi lần cô đối với Ôn Cẩm Hàn sinh ra cảm giác khác thường kia, Lục Thời Hoan không nghiên cứu sâu nữa. Nhưng để giảm bớt những thay đổi trong lòng mình, trong những ngày tiếp theo, Lục Thời Hoan đều cố ý duy trì khoảng cách với Ôn Cẩm Hàn.

Ôn Cẩm Hàn đương nhiên là nhận ra.

Cho nên anh vẫn nóng lòng một chút, không thể khống chế và che giấu tốt cảm xúc của mình, bảo Lục Thời Hoan nhìn thấu vấn đề, cho nên cô mới cố ý xa lánh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện