Ôn Thời Ý không phục.

Cho nên từ nhỏ đến lớn anh ta đã làm ra rất nhiều thủ đoạn đê tiện, bịa đặt vu khống, bôi nhọ Ôn Cẩm Hàn.

Dần dần, ba mẹ không còn nhìn Ôn Cẩm Hàn với ánh mắt đầy ắp yêu thương, hàng xóm láng giềng cũng không còn khen ngợi anh nữa, bạn bè cũng đều bị Ôn Thời Ý nhốt dưới trướng mình... Ôn Thời Ý từng vì thế mà rất đắc chí.

Dù sao anh ta mới là con trai Ôn gia, Ôn Cẩm Hàn bất quá chỉ là được ba mẹ anh ta tự cho là không thể sinh con nên nhận nuôi về nhà để khi cuối đời ký thác.

Cho nên Ôn Thời Ý vẫn chưa chính thức đối xử với Ôn Cẩm Hàn như người nhà của mình.

Nhất là khi thời kỳ phản nghịch, thái độ của anh ta đối với Ôn Cẩm Hàn còn vô cùng ác liệt.

Rốt cục, Ôn Cẩm Hàn bị chèn ép thành bộ dáng anh ta muốn nhìn thấy.

Anh quái gở ít nói, độc lai độc vãng, làm cho người ta cảm giác không dễ thân cận xa cách, trở thành đứa nhỏ u ám trong miệng hàng xóm láng giềng.

Ôn Cẩm Hàn nằm ngửa mặc cho Ôn Thời Ý cảm thấy thành công tăng cao, dần dà lực chú ý của anh ta từ trên người Ôn Cẩm Hàn cũng dời đi, không còn chấp nhất với cái nổi bật của anh, chèn ép anh.

Sau đó Ôn Cẩm Hàn đậu đại học và rời khỏi Miên Thành.

Theo tuổi tác tăng lên, cùng với khoảng cách kéo dài, ở thời điểm tâm tình tốt Ôn Thời Ý cũng có thể nhớ tới bọn họ là anh em đăng ký trong cùng một quyển sổ hộ khẩu.

Ngẫu nhiên cũng gọi điện thoại cho Ôn Cẩm Hàn, hoặc là trên WeChat tán gẫu vài câu, liên lạc với tình cảm.

Ôn Cẩm Hàn đối với thái độ của anh ta ngược lại trước sau như một, không chủ động thân cận, cũng sẽ không cố ý xa lánh.

Cho nên Ôn Thời Ý nói sau khi đến Dung Thành tranh thủ thời gian hẹn ăn cơm, Ôn Cẩm Hàn đáp ứng.

Bàn ăn chìm trong sự im lặng dài dòng.

Lục Thời Hoan và Ôn Cẩm Hàn ai cũng không chủ động mở miệng, mỗi người ăn xong, ăn ý rời đi.

Ôn Cẩm Hàn trả tiền, sau khi trở lại bệnh viện, Lục Thời Hoan liền đem tiền phần cơm kia của mình chuyển cho anh.

Tạ Thiển truyền xong, đã hơn mười một giờ đêm.

Khi rời khỏi bệnh viện, nước mưa giống như sợi tơ từ màn đêm chìm xuống, mặt đất nhanh chóng bị ướt, mưa cũng có dấu hiệu lớn dần.

Ba người Lục Thời Hoan bắt xe về chỗ ở.

Cô cùng Tạ Thiển nói lời cảm ơn với Ôn Cẩm Hàn, ở cửa nói lời tạm biệt, trước sau vào phòng.

Lục Thời Hoan giúp Tạ Thiển cầm dép lê thay, hỏi cô ấy có đói không, có muốn ăn khuya hay không.

Tạ Thiển lắc đầu: "Không phải lo cho tớ đâu, tắm rửa rồi ngủ đi, hôm nay vất vả cho cậu rồi.”

"Nếu không đêm nay mình ngủ cùng cậu đi đi, tiện cho cậu sai bảo." Lục Thời Hoan vẫn có chút lo lắng cho Tạ Thiển.

"Tớ đã không có việc gì rồi, cậu mau về phòng ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm.”

Dứt lời, Tạ Thiển dường như nhớ tới cái gì đó, thay đổi giọng điệu ngưng trọng nói với Lục Thời Hoan: "Đúng rồi, bắt đầu từ ngày mai, cậu hãy bỏ thêm dao gọt hoa quả vào trong túi để phòng thân đi.”

"Gần đây có một tên tội phạm giết người chạy trốn đến thành phố Dung Thành, còn chưa bắt được quy án, trên đường đi làm về cậu hãy cẩn thận một chút.”

Tin tức này Lục Thời Hoan đã nhìn thấy cách đây không lâu, trong lòng hiểu rõ: "Cậu cũng vậy, đừng luôn tăng ca.”

"Ừm, hôm nay mình tan tầm sớm là sư phụ mình sợ mình về nhà muộn không an toàn, nên sớm để cho mình về." Khi Tạ Thiển nhắc tới sư phụ cô ấy, trên mặt tràn đầy ý cười, sáng lạn như hoa, trong mắt cũng có hào quang.

Lục Thời Hoan hiếm khi thấy cô ấy như vậy, cực kỳ giống như đồi hoa nở rộ khắp núi rừng vào mùa xuân, ngây thơ hồn nhiên trong gió dịu dàng.

Nhưng hôm nay đã quá muộn, Lục Thời Hoan cũng mệt mỏi, nên cô không nói thêm gì nữa.

Nói một tiếng chúc ngủ ngon, cô liền đi rửa mặt trước.

Chờ Lục Thời Hoan trở về phòng mình, nằm trên giường. Cô mới rảnh rỗi lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua WeChat, phát hiện tiền cơm mình chuyển cho Ôn Cẩm Hàn đến nay anh vẫn tịch thu.

Suy nghĩ một chút, Lục Thời Hoan gửi cho anh một tin nhắn wechat: Anh Cẩm Hàn, anh nhớ nhận tiền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện