Đêm ấy, phần Phật nhảy tường mà Lục Hoài Nghiên mang về cho Giang Sắt vẫn không có cơ hội xuất hiện trước mặt cô.

Sau khi nhõng nhẽo đòi anh ôm trên sofa nửa tiếng, cô vội vàng tẩy trang rửa mặt rồi chui vào chăn ngủ thiếp đi.

Nửa đêm giật mình thức giấc vì quá nóng, suýt nữa cô đã nghĩ mình lại phát sốt.

Khi dần dần tỉnh táo lại, cô mới nhận ra là do cái ôm quá chặt của người đàn ông đang nằm ở sau lưng.

Anh cởi trần, nửa thân trên dán chặt lên làn da lộ ra bên ngoài áo ngủ của cô, nóng đến mức mồ hôi nhễ nhại.

Nếu là lúc trước, chắc chắn Giang Sắt sẽ đẩy cái "lò lửa" là anh ra xa.

Thế nhưng bây giờ, có lẽ đã quen với cái ôm đầy ngang ngược như thế này của anh, cô chầm chậm khép mắt lại rồi nhanh chóng thiếp đi.

Nửa đêm sau đó, cô ngủ rất say, ngay cả Lục Hoài Nghiên rời đi khi nào cô cũng không hay.

Khi thức dậy, trong Wechat hiện lên một đống tin nhắn chưa đọc, đều là của Quách Thiển.

Thiển Thiển: [Ảnh.jpg]

Thiển Thiển: [Không có tấm ảnh nào mà Quách Thiển Thiển này tìm không ra.]

Kèm theo sau là một tấm ảnh động "Thấy mị đỉnh chưa".

Giang Sắt cười, cô không lướt xuống xem thêm mà bấm thẳng vào tấm ảnh đầu tiên trong khung chat.

Đó là một tấm ảnh khá cũ.

Trong phòng snooker mờ tối, người đàn ông nổi bần bật khi đứng giữa căn phòng chính là Lục Hoài Nghiên.

Anh tựa vào bàn snooker, cúi đầu bôi lơ lên cây cơ.

Đứng bên cạnh anh là nhóm Sầm Lễ và Quách Tụng, trong tay Quách Tụng cũng đang cầm một cây cơ, hiển nhiên là đang thi đấu với Lục Hoài Nghiên.

Phòng chơi snooker khá rộng rãi, ngoài bảy, tám người đàn ông, cũng có vài cô gái xuất hiện ở nơi đó.

Cô gái đang đứng sát bên cửa sổ nhìn về phía bàn snooker chính là Chu Minh Ly, ánh mắt cô ta nhìn Lục Hoài Nghiên vô cùng chăm chú, mà phía sau khung cửa sổ chỉ hé một nửa kia lại có một bóng người sượt qua.

Bóng người kia ở ngay sát phía sau Chu Minh Ly, nếu nhìn thoáng qua, hai người như vô tình tạo nên một bức ảnh chụp chung qua khung cửa sổ.

Giang Sắt nhìn chằm chằm một bên mặt của Phó Uẩn trong tấm ảnh, khẽ bật cười.

Tấm ảnh này hình như được chụp trong một bữa tiệc nào đó, nếu cô nhớ không nhầm thì năm đó cô đã hai mươi tuổi, và đây là một bữa tiệc sinh nhật do nhà họ Quách tổ chức.

Khi ấy Chu Minh Ly và Phó uẩn hẳn đã quen nhẵn mặt nhau rồi, cấu kết với nhau bao nhiêu năm, sao lại không quen cho được? Dù xuất hiện ở bất cứ hoạt động nào, hai người này lúc nào cũng tỏ ra như người xa lạ.

Đến tận bây giờ Giang Sắt nghĩ mãi mà vẫn không thông, tại sao một người kiêu căng ngạo mạn như Chu Minh Ly lại vừa ý Phó Uẩn chứ?

Mải trôi theo dòng suy nghĩ miên man, đầu ngón tay bất cẩn lướt xuống một tấm hình bên dưới.

Ngay khi vừa nhìn thấy tấm ảnh, ánh mắt Giang Sắt như sững lại, nhưng ngay đó cô đã lấy lại bình tĩnh.

Đầu ngón tay cô lại tiếp tục lướt trên màn hình, hơn mười mấy tấm ảnh sau đó đều là ảnh của Lục Hoài Nghiên và Quan Gia Di.

Quả đúng là một sự kết hợp của trai tài gái sắc, dù đang chen chúc trong nhà ăn của nhân viên nhưng vẫn hút mắt người nhìn.

Những tấm ảnh này được chụp từ nhiều góc độ khác nhau, gần gần xa xa, có tấm được chụp từ trên cao xuống, vừa nhìn đã biết đây đều là ảnh chụp lén.

Trong đó có một tấm ảnh bắt trọn khoảnh khắc Quan Gia Di quay sang nhìn về phía Lục Hoài Nghiên.

Cô gái cầm một ly thức uống calo thấp trên tay, vừa ngậm ống hút vừa len lén nhìn sang, đôi mắt trong veo chỉ toàn là bóng hình của anh.

Người đàn ông vẫn luôn cúi đầu, dường như không hề nhận ra ánh mắt của cô gái ấy.

Ảnh chụp rất đẹp, cứ ngỡ như đang xem một bộ phim thần tượng.

Giang Sắt không nấn ná quá lâu trên mấy tấm ảnh này, chẳng mấy chốc, cô đã xem hết tất cả ảnh chụp, sau cùng là một đoạn video.

Giữa trời tuyết rơi đầy ảm đạm, bên ngoài khung cửa sổ hình vòm cổ điển, những bông tuyết bay lả tả, phủ trắng cả bậu cửa sổ.

Người đàn ông ngồi bên cửa sổ, mấy đầu ngón tay lướt nhẹ trên những phím đàn dương cầm.

Anh chơi đàn một cách say mê, hàng mi đen nhánh hơi khép hờ, mười ngón tay thon dài lên xuống nhịp nhàng theo những phím đàn đen trắng.

Đoạn video này chỉ dài chưa đến ba mươi giây, lúc bấm máy quay thì giai điệu cũng đã đi đến đoạn kết.

Giang Sắt chỉ cần nghe nốt đầu tiên đã có thể đoán ra ngay đây là bản Ánh trăng của Debussy, vì đó là bản nhạc mà cô đã chọn cho mình vào buổi tiệc trưởng thành năm ấy.

Khi nốt nhạc cuối cùng vang lên, người đàn ông cũng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt vốn dĩ luôn lạnh lùng vẫn còn vương vấn chút dịu dàng khó nói.

Giây phút anh vừa ngước mắt, một giọng nói trong trẻo và ngọt ngào đột ngột cất lên, "Nghiên ơi."

Là giọng của Quan Gia Di.

Video kết thúc bằng tiếng gọi "Nghiên ơi" đầy rung động kia.

Giang Sắt bình thản bấm nút thoát khỏi video, quay trở lại khung chat. Quả nhiên, toàn bộ tin nhắn phía sau của Quách Thiển đều liên quan đến Lục Hoài Nghiên và Quan Gia Di.

Cô lướt nhanh như gió đọc hết tin nhắn, sau đó đặt điện thoại xuống giường, đứng dậy đánh răng rửa mặt.

Cô đã hẹn gặp Dr.Gina, phải chuẩn bị kỹ càng.

...

Lần cuối cùng cô gặp mặt Dr.Gina là vào đợt tết Dương lịch vừa rồi. Hôm ấy, Sầm Minh Thục lo lắng kéo cô từ trong biệt thự của Lục Hoài Nghiên ra, không nói không rằng đã đưa thẳng cô đến phòng khám của Dr.Gina.

Dr.Gina đã được Sầm Minh Thục thông báo chuyện Giang Sắt quay về Bắc Thành.

Bà ấy là con lai Anh - Trung, nói tiếng phổ thông vô cùng lưu loát.

Giang Sắt vừa bước vào phòng khám, bà ấy đã cười hỏi ngay, "Dạo gần đây con ngủ có ngon không? Vẫn uống thuốc đều đặn chứ?"

Giang Sắt ừm một tiếng, đặt túi xách xuống băng ghế, chậm rãi nằm lên ghế dựa, nói, "Cảm giác ấy lại đến nữa."

"Cảm giác gì?"

"Cảm giác bị ai đó nhìn chằm chặp trong bóng tối." Giang Sắt nói, "Giống hệt như trước đây, khi bị trói hai tay, bị bịt chặt hai mắt, con luôn có cảm giác có một ánh mắt cứ dán chặt lên người mình, sẵn sàng xé nát, nuốt chửng con bất cứ lúc nào."

Dr.Gina yên lặng lắng nghe, ánh mắt nhìn Giang Sắt vô cùng dịu dàng.

Rèm cửa trong phòng điều trị được đóng kín, ánh đèn được chỉnh xuống rất tối, vẻ mặt cô nhóc vô cùng bình tĩnh, nhưng trong mắt lại cuồn cuộn sóng trào.

Sợ hãi, thất vọng, và cả lửa giận không sao dập tắt được.

Gần như giống hệt với tình huống khi cô xuất hiện trong phòng khám của bà năm mười tám tuổi.

Khi ấy, cô nhóc nói với bà với vẻ cố chấp, "Mọi người đều nói kẻ đó chỉ là sản phẩm của trí tưởng tượng của con, nhưng con biết nó không phải."

Sự cố chấp ấy kéo dài được hai năm, đến năm thứ ba, sau khi kết thúc một lần điều trị, cô nhóc bỗng nói với bà rằng, "Con nghĩ có lẽ mình bị bệnh thật."

Mà bây giờ, cô như quay trở lại thời điểm bệnh tình nặng nhất.

Khi rèm cửa được kéo ra đã là hai tiếng sau đó.

Ánh nắng rực rỡ rót vào từ cửa sổ, Dr.Gina cầm bút lên hí hoáy trong sổ khám bệnh, sau đó nhìn sang Giang Sắt, cười nói, "Cô sẽ kê cho con thêm vài loại thuốc, cũng sẽ tăng thêm lượng thuốc ban đầu."

Sau khi đưa đơn thuốc cho Giang Sắt, bà cúi đầu chỉnh sửa lại hồ sơ bệnh án, cất bản ghi âm vào hộp đựng hồ sơ, cất giọng thản nhiên như đang nói chuyện phiếm, "Cô út của con cứ lo bệnh tình của con sẽ nặng hơn, cô từng đùa với cô ấy rằng, có đôi khi chính cô cũng thật sự không biết là do con bị bệnh quá nặng hay con còn tỉnh táo hơn bất cứ một ai."

Giọng điệu vô cùng thoải mái, giống như bà ấy chỉ nói đùa với Sầm Minh Thục.

Vừa dứt lời, bà lấy một quyển sách từ trên kệ sách xuống, nói, "Lần sau có gặp Trịnh Hoan, con hãy giúp cô đưa cuốn sách này cho con bé. Đây là nghiên cứu mới nhất về án giết người liên hoàn của thầy cô."

Giang Sắt hẹn gặp Trịnh Hoan vào cuối tháng, cô nhận lấy quyển sách rồi gật đầu, "Cuối tháng này chị ấy sẽ về, con sẽ mang sách đến cho chị ấy."

Đôi con ngươi màu nâu sẫm của Dr.Gina nhìn thẳng vào Giang Sắt, bà ấy mỉm cười lên tiếng, "Cám ơn con, nếu gặp con bé thì nhớ bảo con bé đến gặp cô. Con bé cũng giống như con vậy, cần phải điều trị."

Vừa lên xe, Giang Sắt liền đặt quyển sách liên quan đến án giết người liên hoàn lên ghế lái phụ.

Lúc về đến nhà, cô cầm sách đi vào phòng, đang lúc định nhắn tin cho Trịnh Hoan thì điện thoại của Quách Thiển gọi đến.

Quách tiểu thư thấy hơn trăm tin nhắn của mình hôm nay vẫn chưa được hồi âm, chịu đựng đến giờ này hẳn đã là cực hạn của cô nàng.

Quả nhiên, cuộc gọi vừa được kết nối, giọng của Quách Thiển đã oang oang khắp phòng.

"Cậu nói xem Lục Hoài Nghiên bị gì thế? Tin đồn với Tôn Duy vừa truyền đi xong, bây giờ lại dính tới cô nàng nhà họ Quan kia. Sắt Sắt à, mình nói cho cậu biết, video đó được quay tại biệt thự của Quan Gia Di ở bên Anh đấy.

"Biệt thự đó là của bà ngoại Quan Gia Di." Giang Sắt đặt sách lên giá sách, cất giọng bình tĩnh, "Dù có là biệt thự của Quan Gia Di đi chăng nữa, mình chưa giận thì cậu giận cái gì?"

"Bây giờ Quan Gia Di đang là diễn viên múa chính của vũ đoàn ballet Bắc Thành, chỉ cần rảnh rỗi là chạy sang chỗ ông cụ Lục, ý đồ muốn làm cháu dâu của ông cụ Lục rõ như ban ngày." Quách Thiển nói đến đây, bất ngờ đổi hướng, hỏi lại Giang Sắt, "Cậu về Bắc Thành cũng được mấy ngày rồi, đã sang thăm ông Lục chưa?"

Bàn tay đang cất sách của Giang Sắt chợt khựng lại.

Ngày thứ hai sau khi trở về, Lục Hoài Nghiên từng hỏi cô có muốn sang nhà cũ tìm con vẹt Macaw kia chơi không, còn nói tiện đường ăn một bữa cơm với ông nội.

Nhưng cô đã từ chối.

"Chưa, mấy bữa nay mình bận quá." Giang Sắt bình thản lên tiếng, "Thiển Thiển à, mỗi người đều có quyền được yêu một cách chính đáng. Quan Gia Di thích Lục Hoài Nghiên là chuyện riêng của bọn họ, hoàn toàn không liên quan gì đến mình và cậu, hay bất kỳ một người nào khác."

Quách Thiển nghe thấy thế đành lặng thinh, "Sắt Sắt à, sao mình cứ có cảm giác cậu vốn cũng chẳng nghiêm túc với mối tình này thế? Mình cứ tưởng..."

Cô nàng ngập ngừng không nói hết câu, nhưng Giang Sắt biết Quách Thiển muốn nói gì.

Đây là lần đầu tiên yêu đương của cô, hơn nữa lại còn là đối tượng mà mình từng thích, nếu là người khác thì chắc chắn sẽ rất luỵ tình. Nếu gặp phải chuyện như hôm nay, ít nhất cũng phải nổi giận hoặc lên cơn ghen, chứ không thể nào bình tĩnh như cô được.

Giang Sắt rủ hàng mi, "Cậu đừng bận tâm đến những chuyện này nữa, cứ lo tốt nghiệp đã rồi hẵng tính. Nếu tốt nghiệp rồi mà không muốn quay về kết hôn thương mại thì cứ ở lại bên đó, cô út sẽ không bỏ mặc cậu đâu."

Lúc cô vừa mới đến Đồng Thành, Quách Thiển từng vỗ ngực thông báo mình đã tìm ông ngoại cầu cứu viện, còn nói sẽ chia cho cô một nửa số "tiền cứu trợ". Nhưng có lẽ ông cụ cảm thấy Quách Thiển quá càn quấy, mới hứa câu trước câu sau đã đổi ý ngay.

Đòi tiền cũng được thôi, về nước đã rồi tính.

"Tiền cứu trợ" cứ thế trôi theo dòng nước.

Quách Thiển nói, "Mình biết rồi, mình đang tìm chỗ thực tập đây, cùng lắm thì đến làm cho cô út thôi."

Chủ đề đã chuyển hướng, Quách Thiển không còn nhắc đến Lục Hoài Nghiên và Quan Gia Di nữa, cô nàng bắt đầu luyên thuyên về kế hoạch to lớn của cuộc đời mình.

Hai người nói chuyện điện thoại xong thì trời cũng sụp tối.

Bóng đêm đã bao trùm nhưng ánh đèn từ muôn nhà vẫn sáng rực.

Giang Sắt đặt đống thuốc vừa lấy lên đầu giường, vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ. Khi bước ra phòng khách, ánh mắt thoáng lướt qua cây dương cầm ở trong một góc, cô chợt nhớ lại bản nhạc Lục Hoài Nghiên đã đàn trong video kia.

Anh đã đàn bản Ánh trăng.

Đó là bản nhạc cô thích nhất.

Giang Sắt cũng biết chơi đàn dương cầm, kiến thức âm nhạc vỡ lòng hồi còn bé của bọn họ đều bắt đầu từ việc học đàn dương cầm.

Sau khi nắm vững lý thuyết căn bản, bọn họ mới chuyển sang học đàn violin.

Bảy năm trước, sau khi bị thương ở tay, cô đã không thể đàn violin được nữa.

Cô vẫn có thể chơi đàn dương cầm, nhưng ngón út bên bàn tay trái đã không còn linh hoạt như trước, nên cũng ảnh hưởng đến bản nhạc mà cô chơi.

Xưa nay cô chưa bao giờ ghét bỏ những vết thương ở trên người mình.

Dù bản nhạc có không hay, nhưng nếu cô thích thì cô vẫn sẽ chơi, bỏ ngoài tai những lời chê cười của đám người xung quanh.

Giang Sắt bước tới mở nắp hộp đàn lên, ngồi xuống băng ghế, giai điệu vẫn luôn lững lờ trong trí óc từ từ tuôn chảy qua mấy đầu ngón tay.

Tiếng đàn như một lời thì thầm tâm sự.

Ngoài cửa, người đàn ông vừa bước ra khỏi thang máy vẫn không vội mở khoá cửa bước vào, anh vắt áo vest trên cánh tay, lẳng lặng đứng ngoài cửa lắng nghe.

Đến khi bản nhạc kết thúc, anh mới mở cửa đi vào nhà.

Giang Sắt thấy anh đã về, toan đưa tay đóng nắp đàn lại, không ngờ người đàn ông đang cúi đầu cởi giày như có con mắt thứ ba, anh lên tiếng ngăn lại, "Đợi đã."

Anh vừa nói vừa treo áo khoác lên giá áo, đưa tay cởi khuy măng sét, xắn tay áo đi về phía chỗ cô.

"Để anh làm tay trái của em." Anh ngồi xuống sau lưng cô, đôi chân dài kẹp hai bên chân cô, anh nói, "Vẫn đàn bài Ánh trăng vừa nãy, anh chơi tay trái, em chơi tay phải."

Giang Sắt ngoái đầu nhìn anh, "Sao mà chơi được?"

"Người khác có lẽ sẽ không, nhưng đôi ta thì có thể." Lục Hoài Nghiên nghiêng đầu hôn lên trán cô, hỏi, "Em có dám thử một lần không?"

"Có gì mà không dám."

Giang Sắt ngoảnh mặt sang chỗ khác, đặt tay phải lên phím đàn, cô không để anh có thời gian chuẩn bị, bất ngờ ấn xuống nốt nhạc đầu tiên. Cô có ý chơi xấu, nhịp điệu lúc nhanh lúc chậm, bản nhạc vốn chỉ dài chưa đến năm phút bị cô nghịch ngợm kéo dài đến bảy phút mới kết thúc.

Thế nhưng, dù cô chơi nhanh hay chậm, người đàn ông này vẫn luôn có thể bắt kịp nhịp điệu của cô.

Một bản nhạc hỗn loạn kết thúc, bàn tay phải của Lục Hoài Nghiên đang khoác bên eo Giang Sắt khẽ bấm nhẹ một cái vào hõm eo của cô, anh cất giọng, "Đại tiểu thư chơi đủ chưa? Có thể đàn đàng hoàng lại được không?"

Anh bấm đúng ngay điểm ngứa của Giang Sắt, khiến cô không kìm được bật cười.

Cuối cùng, cô không giỡn nữa.

Đặt tay lên phím đàn, cô nói với Lục Hoài Nghiên, "Bắt đầu thôi."

"Ừm."

Hai người cùng lúc ấn xuống phím đàn, hai cánh tay một lớn một nhỏ, giai điệu liền mạch vang lên, hoà hợp đến mức không có một chút sai sót nào.

Giống như chỉ có một người đang chơi đàn, và anh thật sự đã trở thành bàn tay trái của cô.

Tiếng đàn ngân vang, chạm thẳng vào những góc khuất sâu thẳm trong tâm hồn.

Khi âm vang của nốt nhạc cuối cùng tan biến trong không khí, cả hai người bọn họ đều chìm vào im lặng.

Giang Sắt bỗng nghe thấy Lục Hoài Nghiên lên tiếng, "Em quay sang đây."

Cô biết anh định làm gì, và đó cũng chính là điều cô mong muốn. Khi quay đầu lại, cô chủ động hé mở môi xinh.

Nụ hôn của anh vô cùng dịu dàng, triền miên, quấn quýt.

Thế nhưng, dưới sự dịu dàng ấy chính là dục vọng đang bùng cháy không sao kiểm soát được.

Chỉ một bản nhạc nhẹ nhàng sâu lắng, lại khơi dậy những khát khao cháy bỏng mà bọn họ dành cho nhau.

Dù có gấp cỡ nào Lục Hoài Nghiên cũng không muốn làm trên đàn dương cầm, anh nhẹ nhàng đóng nắp đàn lại, một tay ôm lấy cô, vừa nghiêng đầu hôn cô vừa cất bước đi về phía phòng ngủ của cô, tay phải cũng không rảnh rỗi, vội vàng cởi cúc áo sơ mi và thắt lưng.

Căn phòng tối om, rèm cửa được kéo kín mít, dục vọng bùng cháy mãnh liệt ngay trong đêm đen.

Lục Hoài Nghiên loáng thoáng nhận ra dường như hôm nay cô nhóc này đã ăn nhầm phải thuốc nổ.

Bả vai của anh dính dấu răng sâu hoắm, rướm cả máu, thậm chí anh còn nếm được mùi máu tươi khi cúi đầu hôn cô.

Thế mà anh lại rất thích tính khí ngang ngược khi ở trên giường này của cô.

Lúc mới bắt đầu mối quan hệ, cô nhóc này dù quấn chặt lấy anh như dây leo nhưng chưa bao giờ cắn anh, cũng chưa từng để lại bất kỳ dấu vết nào trên người anh, và cũng sẽ không bao giờ gọi tên anh khi lên đỉnh.

Còn bây giờ, cô không chỉ thích cắn anh, mà còn rất thích gọi tên anh.

Anh lại thúc mạnh hơn, Giang Sắt không kìm được lại cắn anh thêm một cái.

Lục Hoài Nghiên để mặc cho cô cắn, hai tay đặt bên eo cô càng siết chặt hơn, anh kề sát bên tai cô, cất giọng khản đặc, "Sao anh có cảm giác như em đang giận anh vậy?"

*** Jeongie:

Vì em ghen ghen ghen mà! =)))

Đến ngay cả bác sĩ tâm lý cũng không thể đoán được là Sắt Sắt bệnh thật hay là giả bệnh. Sắt Sắt đang tìm đường lui cho bản thân đó.TT TT
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện