Sáng hôm sau, Giang Sắt bị tiếng chó sủa đánh thức.
Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, cô cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Một giây ngay sau đó, khi chất giọng trầm thấp của Lục Hoài Nghiên cất lên và tiếng chó sủa vang lên thêm một lần nữa, Giang Sắt bỗng mở choàng mắt.
Chú chó dưới lầu kia hẳn là "con trai" của Lục Hoài Nghiên mà Sầm Lễ đã từng nhắc đến vài lần.
Giang Sắt không nhớ rõ chú chó ấy tên gì, chỉ nhớ đó là một chú Samoyed rất quấn chủ, là món quà đặc biệt mà dì Hàn Nhân đã tặng cho Lục Hoài Nghiên nhân dịp sinh nhật lần thứ 23 hay 24 gì đó của anh.
Lục Hoài Nghiên đang ngồi trong phòng ăn, nhâm nhi tách hồng trà.
Lúc Giang Sắt xuống lầu, cô trông thấy chú chó với bộ lông trắng muốt đang ngoắt ngoắt cái đuôi ngoan ngoãn ghé đầu vào bên chân Lục Hoài Nghiên.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu của cô, một người một chó đồng loạt nhìn sang.
Thằng con trai phản ứng nhanh hơn cả ông bô, cậu nhóc chống bốn chân xuống đất đứng dậy ngay lập tức, hai chân sau đạp mạnh một cái định lao tới nhào lên người cô.
Đáng tiếc, đạo hạnh của cậu nhóc vẫn chưa đủ, chỉ mới bày ra tư thế nhảy chồm sang thì đã bị người ta đưa tay ghìm chặt cổ.
"Già La, không được nhào lên như thế."
Bị Lục Hoài Nghiên quát một tiếng, Già La ngoan ngoãn nằm rạp xuống, đôi mắt đen láy tròn xoe vẫn luôn hướng về phía Giang Sắt.
Đáng yêu vô cùng.
Giang Sắt đi sang xoa đầu nó, "Nó tên là Già La sao?"
Lục Hoài Nghiên đáp ừ, "Là tên mẹ anh đặt."
"Anh buông tay đi, để em chơi với nó một lúc."
Lục Hoài Nghiên thấy cô không sợ chó, bèn véo nhẹ lên cổ Già La một cái rồi buông tay, "Dịu dàng một chút, không được bổ nhào lên người người khác."
Già La "gâu" lên một tiếng như đáp lại, nhưng nó vừa mới hứa đó mà đã quên ngay, nâng hai chân trước lên định nhào về phía Giang Sắt. Cũng may là cậu nhóc không dùng nhiều sức, Giang Sắt ngồi xổm trên sàn nhà để mặc cho nó nghịch ngợm gặm váy của mình.
Cô mặc một chiếc váy vải lanh dài đến mắt cá chân, tà váy màu hồng cánh sen như đoá hoa nở rộ trên sàn nhà.
Lục Hoài Nghiên một tay chống cằm, im lặng nhìn cô và Già La chơi với nhau một lúc, rồi mới lên tiếng, "Dì giúp việc ở dưới lầu, những lúc anh không có ở nhà, Già La sẽ do bà ấy chăm sóc. Nếu em thích chơi với Già La, vậy về sau để nó ở lại đây nhé? Hay em muốn ở lại căn biệt thự khu Lâm Giang kia, ở đó yên tĩnh hơn, cũng gần với trang viên ngoại ô hơn, nếu đã chán ngắm view sông thì anh đưa em ra ngoại ô cưỡi ngựa."
Giang Sắt điềm tĩnh lên tiếng, "Không cần phiền phức như thế, em ở lại chỗ của cô út là được."
Lục Hoài Nghiên hơi sững lại, anh nhấp một ngụm hồng trà, thản nhiên cất giọng, "Chỗ nào? Tân Hoà Mansion sao?"
Chỗ anh nói chính là chỗ lần trước cô đã ở lại khi đến Bắc Thành, cũng nằm trong trung tâm thành phố, cách nơi này khá gần.
Giang Sắt ừ, "Đúng là ở đó, lát nữa anh cho một chiếc xe đưa em sang đó nhé."
"Chỗ đó gần, để anh đưa em sang." Lục Hoài Nghiên đặt tách trà xuống, đứng dậy, "Ăn sáng đã rồi hẵng đi."
Hành lý của Giang Sắt không nhiều, chỉ hai cái vali, Lục Hoài Nghiên đưa cô đến thẳng căn hộ bên kia.
Tuy căn hộ này là của Sầm Minh Thục, nhưng Giang Sắt ở đây còn nhiều hơn bà. Hồi còn học đại học, mỗi lần không muốn trở về nhà họ Sầm cô đều sẽ chạy đến chỗ này.
Sầm Minh Thục cho thông hai phòng ngủ phụ để làm cho cô một phòng ngủ to ngang ngửa với phòng ngủ chính.
Lục Hoài Nghiên vừa bước vào phòng đã trông thấy cả một bức tường toàn là figure công chúa Disney, anh tựa người vào cửa, trầm ngâm ngắm nhìn một lúc lâu.
"Đều là của cô út em mua cho hả?"
Nương theo tầm mắt của anh, Giang Sắt đáp, "Ừm, sinh nhật năm nào cô út cũng đều mua cho em vài cái."
Nghe cô nói thế, Lục Hoài Nghiên lại nhớ đến lúc nhỏ hình như cô rất thích đi Disney Land, nếu không đòi Sầm Lễ đi cùng thì sẽ đòi Sầm Minh Thục đưa cô đi.
Sinh nhật của cô vào tháng Sáu, chỉ còn chừng ba tháng nữa là đến rồi.
Lục Hoài Nghiên hỏi cô, "Còn công viên Disney nào mà em chưa đi không?"
Giang Sắt sững sờ, "Hả?"
Lục Hoài Nghiên cười, "Không phải bồi bé em nói với anh em rằng muốn đi hết tất cả các công viên Disney Land trên toàn thế giới hay sao? Còn cái nào chưa đi không? Sinh nhật em năm nay để một ông anh trai khác đưa em đi nhé."
Toàn thế giới chỉ có sáu công viên Disney, Giang Sắt đã đi hết từ lâu, thậm chí không phải chỉ một lần.
"Em đi hết rồi, mà hình như anh đâu có thích đến đó?"
Trước đây mỗi khi chuẩn bị đưa cô đi công viên Disney, Sầm Lễ đều sẽ hỏi Lục Hoài Nghiên có muốn đi cùng hay không, nhưng anh chưa bao giờ nhập hội. Cuối cùng chỉ có Sầm Lễ và Quách Tụng đưa cô cùng Quách Thiển đi chơi.
Lục Hoài Nghiên đáp, "Sao mà giống bây giờ được? Hồi đó anh đâu có em gái."
Giang Sắt nhắc anh, "Bây giờ anh cũng có em gái đâu."
"Ai bảo không? Chẳng phải bây giờ anh đã trở thành anh trai đặc biệt của vị đại tiểu thư nào đó rồi sao?" Lục Hoài Nghiên cất bước đi vào, muốn véo tai cô, nhưng nghĩ đến chuyện gì lại đổi sang xoa đầu cô, rồi anh nói tiếp, "Nếu không muốn đi Disney Land thì mình đổi chỗ khác. Sinh nhật năm nay anh sẽ đưa em ra ngoài chơi vài ngày."
Giang Sắt không đáp lời.
"Chuyện này cũng không vội, còn tận ba tháng nữa, em cứ nghĩ đi, muốn đi đâu thì nói với anh, anh sẽ sắp xếp đâu vào đấy." Lục Hoài Nghiên nói xong lại đưa mắt nhìn đồng hồ, "Anh phải đi đây, tối nay em sang chỗ anh hay anh sang chỗ em?"
Giang Sắt lặng thinh, ngước mắt quan sát anh một lúc, "Qua mười hai giờ thì anh đừng đến nữa."
Lục Hoài Nghiên cụp mắt nhìn cô, thoắt cái lại cúi xuống hôn cô, cười trêu, "Có phải sau này cũng đều sẽ như thế không? Mỗi ngày trước khi anh đi làm là em sẽ nói một câu: Qua mười hai giờ thì cấm anh vào phòng làm phiền đến em."
"..."
"Trưa nay anh không về được, có cần anh gọi người sang nấu cơm cho em không?"
"Không cần đâu, em tự giải quyết được."
Cuộc họp sáng hôm nay ông cụ Lục cũng có mặt, Lục Hoài Nghiên biết không thể kéo dài thời gian thêm, anh gật đầu rồi nói tiếp, "Có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh."
Sau khi anh đi, Giang Sắt mở vali ra bắt đầu dọn dẹp hành lý. Lúc kéo hộc tủ đầu giường ra, mùi trầm hương thơm nồng bất ngờ xộc thẳng vào khoang mũi.
Cô ngẩn người, chợt nhớ ra đây là hộp trầm hương mà đích thân Lục Hoài Nghiên đã mang đến khi cô chuẩn bị rời khỏi Bắc Thành lần trước. Một hộp đầy vun trầm hương, nhưng cô không mang đi, cũng không muốn dùng đến.
Dĩ nhiên bây giờ cô cũng không định dùng đến nó, đầu ngón tay khẽ đẩy nhẹ một cái, hộc tủ vừa được kéo ra không bao lâu từ từ khép lại.
Dọn dẹp hành lý xong xuôi, Giang Sắt vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc ra ngoài mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ từ Trịnh Hoan, cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi lại cho chị ấy.
Cuộc gọi vừa được kết nối liền nghe thấy tiếng cười của Trịnh Hoan, "Suýt nữa tôi đã nghĩ cô gặp chuyện rồi đó, đang định gọi lại cho cô lần nữa đây."
"Dọn dẹp hành lý đổ mồ hôi, lúc chị gọi đến tôi đang tắm."
"Hành lý? Cô về Bắc Thành rồi à?"
"Ừm, vừa tới tối qua."
Trịnh Hoan chẳng mấy bất ngờ, "Tôi đã đoán được cô sẽ trở về Bắc Thành, vài bữa nữa tôi cũng sẽ quay về, đến lúc đó chúng ta tìm thời gian gặp nhau một bữa nhé."
Nói đến đây, chị ấy hơi dừng lại, sau đó quay lại chuyện chính, "Cô còn nhớ chuyện tôi từng nói Điền Hương Nghi có một cô con gái hay không?"
"Nhớ, cô gái kia đang học cấp 3."
Trịnh Hoan nói tiếp, "Cô nhóc này nhiều lời hơn Điền Hương Nghi, kể không ít chuyện trong nhà cho bạn học nghe. Cô đoán xem cô nhóc đã kể những gì? Cô nhóc ấy đã khoe rằng anh họ mình là công tử nhà giàu ở Bắc Thành, chờ đến khi anh mình kế thừa sản nghiệp sẽ đón hai mẹ con cô nhóc đến Bắc Thành."
Cô nhóc kia cứ luôn miệng khoe khoang mình có một ông anh họ là đại gia, bạn bè xung quanh xưa nay lại chưa từng thấy ông anh này xuất hiện, hiển nhiên là bắt đầu nghi ngờ.
Cô nhóc đang trong độ dậy thì nên suy nghĩ rất nhạy cảm, dễ tổn thương khi bị người khác nghi ngờ.
Có một hôm, cô nhóc cầm một tờ tạp chí kinh doanh đến và chỉ vào người đan ông trên ảnh bìa, khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng đó chính là anh họ của mình.
"Người đàn ông trên bìa tạp chí là Phó Uẩn sao?"
"Đúng vậy, tấm ảnh bìa tạp chính vừa hay chính là tấm ảnh mà cô gửi cho tôi."
Tấm ảnh mà Giang Sắt gửi cho Trịnh Hoan là ảnh chụp Phó Uẩn đang nhận phỏng vấn trong thư phòng.
Khi ấy, Phó Tuyển đã mất hơn nửa năm. Tuy cháu trai đã chết, nhưng vẫn còn một đứa trai, ông cụ Phó đã cố gắng vực dậy tinh thần, dốc hết lòng bồi dưỡng Phó Uẩn, còn đưa ra lời mời kết thông gia với nhà họ Sầm.
"Cô nhóc kia kể liền một mạch về anh họ của mình, hoàn toàn trùng khớp với các thông tin về Phó Uẩn. Quan trọng nhất là, cô nhóc kia nói anh họ rất thích bia của xưởng bia nhà mình, tháng nào mẹ cô nhóc cũng gửi bia đến Bắc Thành. Chú Vu cũng đã tra ra một manh mối đúng như những lời cô nhóc nói, bắt đầu từ mấy năm trước, mỗi tháng Điền Hương Nghi đều sẽ gửi hai két bia đến Bắc Thành, cô đoán xem địa chỉ người nhận ở đâu?" Trịnh Hoan khơi gợi sự tò mò.
Giang Sắt, "Chỗ nào?"
"Một onsen spa tên là Hoa Thanh Trì. Và onsen spa này trực thuộc tập đoàn khách sạn Vạn Minh, chủ nhân của nó chắc hẳn cô cũng quen đấy."
Trịnh Hoan chưa kịp nói ra cái tên ấy, nhưng Giang Sắt đã tiếp lời chị ấy ngay sau đó, "Chu Minh Ly."
Cũng giống như nhà họ Hàn, nhà họ Chu cũng khởi nghiệp từ việc kinh doanh khách sạn.
Khác với nhà họ Hàn chỉ tập trung vào những chuỗi khách sạn thương mại, nhà họ Chu lại chú trọng vào việc phát triển các khu resort cao cấp.
Chu Minh Ly là con gái lớn của chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn nhà họ Chu, hiện đang đảm nhận chức vụ giám đốc Marketing của tập đoàn, đồng thời còn sở hữu vài trung tâm chăm sóc sức khoẻ và sắc đẹp. Onsen spa mà Trịnh Hoan vừa nhắc đến nằm ở ngoại ô phía tây Bắc Thành.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Sắt bắt đầu kiểm tra danh sách mua hàng mà Mạc Ký Thẩm đã gửi sang, cô trông thấy có vài cái tên khá quen thuộc, nhưng lại không có tên của Chu Minh Ly.
Tháng 9 năm ngoái, vào cái ngày cô rời khỏi Bắc Thành, biết rõ cô và Quách Thiển thân với nhau, nhưng Chu Minh Ly vẫn ngang nhiên kéo Quách Thiển vào nhóm chat, để Quách Thiển chứng kiến bọn họ giễu cợt cô như thế nào.
Mà Quách Thiển là người nóng tính, lại luôn bênh vực cô.
Sao Chu Minh Ly lại không đoán ra những lời giễu cợt kia sẽ truyền đến tai cô chứ?
Khi ấy Chu Minh Ly đã mắng cô thế nào? Tu hú chiếm tổ.
Con tu hú là cô đây ngoài chiếm cái "tổ" của Sầm Dụ, cô còn chiếm "tổ" của ai nữa?
Đối tượng kết thông gia hiện tại của Phó Uẩn chính là Chu Minh Ly.
Sự cố "ngoài ý muốn" trong bữa tiệc cuối năm kia, người bị hại không chỉ là cô, hơn nữa còn có Sầm Dụ bị vạ lây.
Mà khi đó, ông cụ Phó vốn định tiếp tục kết thông gia với nhà họ Sầm.
Giang Sắt ngước mắt nhìn bức tranh đang treo trên tường, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Trong vụ bắt cóc bảy năm trước, cô cứ mãi tập trung suy nghĩ về một vấn đề, vì sao vợ của học trò bà Quý Vân Ý lại xuất hiện ở phòng tranh sơn dầu.
Nhưng cô lại quên mất phải suy nghĩ về một hướng khác. - Chính bản thân cô.
Tại sao lúc đó cô lại đến phòng tranh sơn dầu?
Vì bức tranh sơn dầu được treo ở sảnh trưng bày trong trường Bác Đức của cô đã bị ai đó vô tình làm hỏng. Hiệu trưởng đã hỏi cô có thể mang đến một bức tranh khác vào ngày thứ Hai có được không.
Phòng tranh sơn dầu sẽ đóng cửa vào cuối tuần, nhưng Giang Sắt lại có chìa khoá của phòng vẽ tranh, thế nê cô vẫn có thể thoải mái đến vào thời điểm đó.
Cô và Chu Minh Ly học cùng một khoá, đều tốt nghiệp vào năm ấy.
Chu Minh Ly cũng có một tác phẩm được trưng bày ở sảnh của trường, đó là một bức tranh thuỷ mặc.
Người trong giới thượng lưu ở Bắc Thành đều biết ông cụ Phó rất thích vẽ tranh, lại say mê thư pháp. Phó Tuyển rất giỏi thư pháp, còn Phó Uẩn lại có sở trường về quốc họa.
Tranh thuỷ mặc và quốc hoạ.
Giang Sắt chầm chậm khép mắt lại, cầm điện thoại lên nhắn cho Quách Thiển một tin Wechat, [Cậu bảo Chu Minh Ly có một tấm ảnh rất quý, cậu có thể lấy được nó không?]
...
Tiết trời tháng Ba của Bắc Thành hãy còn se lạnh, tuy cơn gió buổi sáng đã không còn tê tái như mùa đông, nhưng vẫn còn lành lạnh.
Lục Hoài Nghiên bước vào phòng họp, thấy ông cụ Lục chỉ khoác một chiếc áo cashmere mỏng, anh bèn gọi Châu Thanh đi lấy một chiếc áo măng tô đến, tự mình phủ lên thêm cho ông cụ.
Ngoài mặt ông cụ mắng anh nhiều chuyện, nhưng trong lòng lại rất thích thú.
Cuộc họp sáng vừa kết thúc, ông cụ gọi Lục Hoài Nghiên vào phòng để nói chuyện về Lục Tiến Tông, giọng điệu vô cùng ôn hoà.
"Ông biết lần này ba con làm bậy, nhưng mà Nghiên à, dù sao nó cũng là ba con, đừng nên quá tuyệt tình." Ông Lục Hành Thu ho húng hắng, lắc đầu thở dài, "Dù sao con cũng phải cho ông giữ lại chút mặt mũi đi gặp bà nội con chứ. Bà ấy thương ba con nhất, cũng thương con nhất trong đám cháu cùng lứa."
Lục Hoài Nghiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh châm cho ông cụ một tách trà nóng, cất giọng điềm đạm, "Ông nội yên tâm, chẳng phải dạo này ông ta đang bận chuyện hợp tác phát triển dự án mới với nhà họ Tôn hay sao? Con chỉ tạo thêm chút khó khăn cho dự án của bọn họ, để ông ta biết điều mà tập trung vào những việc cần thiết mà thôi."
Lục Tiến Tông đã bị tước hết quyền lực ở tập đoàn họ Lục, cũng vì sợ đắc tội Lục Hoài Nghiên nên người nhà họ Lục chẳng có ai dám đứng ra giúp ông ta.
Lục Tiến Tông chỉ đành tìm sự giúp sức từ bên ngoài, muốn giành lại quyền lực.
Lần này không biết ông ta đã cho nhà họ Tôn "bánh vẽ" gì mà khiến đối phương ngoan ngoãn làm cầu nối cho ông ta.
Ông Lục Hành Thu chỉ nói như thế, miễn là đừng làm quá tuyệt tình, ông cụ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhấp một ngụm trà, ông cụ khẽ hắng giọng rồi nói tiếp, "Ngày mai con bé Mia sẽ sang đây, nếu con rảnh thì về nhà ăn một bữa cơm coi như tiếp đãi cho xứng chức chủ nhà. Lúc con ở Anh, bà ngoại con bé còn đối xử tốt với con hơn cả ông bà ngoại ruột, làm người thì phải biết báo ơn."
Lần trước đến chúc Tết cùng anh trai, Quan Gia Di đã ở lại Bắc Thành chơi cả một tháng, cùng ông cụ Lục xem biết bao nhiêu vở kinh kịch.
Cô nhóc rất đáng yêu, ngây thơ, hồn nhiên, lại còn chung tình với thằng Nghiên nhà ông.
Trước đây, mỗi khi chọn đối tượng cho Lục Hoài Nghiên, ông cụ thường có xu hướng chọn những cô gái có vẻ ngoài đoan trang, tính cách chín chắn, có thể đảm đương vai trò dâu cả trong nhà. Nhưng bây giờ, ông lại cảm thấy với tính cách của thằng Nghiên có khi lại hợp với một cô gái trong sáng, tràn đầy năng lượng như mặt trời nhỏ giống Quan Gia Di hơn.
"Linda rất tốt với con, đương nhiên con sẽ đối xử tốt với bà ấy." Vẻ mặt Lục Hoài Nghiên hờ hững, "Nhưng quan hệ giữa con và Linda thì có liên quan gì đến Mia? Ông thích Mia là chuyện của ông, không liên quan đến con."
Ông Lục Hành Thu dằn mạnh tách trà lên bàn, "Con có biết vì con mà con bé ấy đã từ bỏ cơ hội bước vào vũ đoàn ballet hoàng gia, một thân một mình đầu quân vào vũ đoàn ballet của Bắc Thành không hả?"
Vẻ mặt Lục Hoài Nghiên chẳng mảy may xao động, "Thế thì ông nội càng không nên cho cô ấy bất kỳ hy vọng nào."
Ông Lục Hành Thu nói, "Lúc ông ở tuổi con thì chú ba của con đã biết bò rồi đấy. Sao? Con tưởng mình vẫn còn là một chàng trai trẻ, ỷ còn tuổi xuân dư sức phung phí có đúng không?"
Lục Hoài Nghiên khẽ cười, "Hồi xưa là do ông ba năm sinh hai đứa, chẳng phải ông cũng lần lữa đến năm 26 tuổi mới chịu kết hôn sao. Lúc đó có biết bao nhiêu cô thích ông, nhưng sao ông cứ nhất định phải chọn bà nội? Khi ấy bà nội cũng sắp kết hôn với người khác, là do ông đập chậu cướp hoa, làm bà có thai buộc phải gả cho ông."
"Cái gì mà buộc phải gả cho ông? Trong lòng bà nội con vốn có ông. Huống hồ, ông với bà nội con sao mà giống con được?" Ông Lục Hành Thu nổi giận, "Ông đây là vì thích bà nội con nên mới không lấy vợ, còn thằng nhãi con như con lại chẳng có người thích, định chờ đến già mới lấy vợ à? Tới lúc đó không sợ người ta cười vào mặt mắng con là đồ trâu già thích gặm cỏ non à?"
"Ai nói với ông là con không có người thích?" Lục Hoài Nghiên xoa ấn đường, nói, "Lần trước con đã nói với ông nội rồi, con đã có đối tượng muốn kết hôn, ông đừng có dắt mối lung tung cho con."
Ông Lục Hành Thu "hừ" một tiếng, thằng nhãi con này do một tay ông nuôi lớn, ông còn không biết tính nó sao.
"Ngay cả cái bóng còn chẳng thấy đâu, con nghĩ ông tin vô mấy lời nhảm nhí này của con sao?" Nói rồi, ông phất tay về phía Lục Hoài Nghiên, không cầm lòng được lại nói tiếp, "Ra ngoài, ra ngoài đi, thấy mặt con là bực cả mình! Bữa cơm ngày mai con có thể không về, nhưng mấy ngày tới anh em nhà họ Quan đến thăm thì con đừng hòng vắng mặt!"
Lục Hoài Nghiên không vội ra ngoài, anh châm thêm một tách trà mới cho ông cụ, lên tiếng, "Bọn Thiệu Đình đến là vì bàn chuyện hợp tác giữa hai nhà, đương nhiên con sẽ không vắng mặt. Mia quyết định gia nhập vũ đoàn ballet Đồng Thành, đó chính là sự nghiệp của cô ấy. Nếu ông nội không có người bầu bạn cùng xem kinh kịch, con sẽ tìm người đi cùng ông. Ông đừng làm phiền cô ấy nữa, dù cô ấy muốn đi cùng ông với thân phận con cháu, thì một người ông như ông cũng đừng làm ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp của cô ấy."
Ông Lục Hành Thu, "..." Thằng ranh con này!
...
Buổi tối, Lục Hoài Nghiên từ chối một bữa tiệc tối, chưa đến mười giờ đã tới chỗ của Giang Sắt. Lúc Giang Sắt đi ra mở cửa cho anh, cô vừa mới tắm xong, mái tóc ướt sũng xoã trên vai.
"Chiều nay quản gia đã mang đồ của anh đến, em đặt trong phòng thay đồ."
Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, "Sao không sấy tóc, chỗ cô út em không có máy sấy sao?"
"Có, em đang định tìm đây."
Máy sấy ở trong phòng tắm, Giang Sắt vừa lấy ra đã bị anh cướp đi, anh ôm cô bước thẳng vào buồng tắm đứng, "Đi tắm với anh đã nhé?"
Miệng anh thì hỏi, nhưng động tác trên tay lại không hề có ý cho cô thương lượng.
Cô bị anh giày vò trong buồng tắm đứng gần một tiếng đồng hồ, nước trên tóc như những sợi châu bị đứt ngang, liên tục nhỏ xuống dưới nền nhà.
Trên vai Lục Hoài Nghiên được "in" thêm hai dấu răng, anh vừa sấy tóc cho cô vừa kéo áo choàng tắm ra cho cô chiêm ngưỡng kiệt tác của minh, "Mấy vết cắn này là vì sướng quá mà cắn hay là giận quá nên cắn đây hả?"
Trên khuôn mặt Giang Sắt vẫn còn vương chút đê mê, khi ngước lên nhìn anh, ánh mắt cô như phủ một lớp sương mờ.
Ánh mắt hai người quấn quýt lấy nhau vài giây.
Lục Hoài Nghiên chợt lên tiếng, "Xem ra là cả hai, vừa sướng vừa tức rồi."
"..."
Giang Sắt chẳng còn sức mà "bật" lại anh, sau khi sấy tóc xong, cô nhặt chiếc váy ngủ bị anh lột ra vứt trên bồn rửa mặt lúc nãy, mặc vào rồi quay về phòng ngủ.
Trên giường trong phòng ngủ bày la liệt mấy tập tài liệu, lúc lên giường Lục Hoài Nghiên có nhìn lướt qua, anh hơi nhướng mày, hỏi, "Em định đưa rượu của quán bar nhà mình ra thị trường dưới dạng đồ uống đóng chai sao?"
Giang Sắt ừ một tiếng, gom mấy tập tài liệu ấy bỏ vào túi đựng hồ sơ, "Ngày mai em sẽ gặp chị Hứa Châu, hoàn tất kế hoạch này."
Lục Hoài Nghiên ôm cô vào lòng, vừa nghịch ngón tay cô vừa đáp với giọng thản nhiên, "Có cần anh giúp gì không?"
"Không cần đâu." Giang Sắt tựa vào lòng anh, cụp mắt ngắm nhìn bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia, bỗng cất giọng, "Anh còn nhớ trước đây Chu Minh Ly từng theo đuổi anh không?"
Bàn tay Lục Hoài Nghiên sững lại trong giây lát, anh điềm tĩnh hỏi lại, "Sao thế? Lại muốn lôi chuyện cô ta theo đuổi anh ra để tính sổ à?"
Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc vẫn còn mơ mơ màng màng, cô cứ ngỡ như mình đang nằm mơ. Một giây ngay sau đó, khi chất giọng trầm thấp của Lục Hoài Nghiên cất lên và tiếng chó sủa vang lên thêm một lần nữa, Giang Sắt bỗng mở choàng mắt.
Chú chó dưới lầu kia hẳn là "con trai" của Lục Hoài Nghiên mà Sầm Lễ đã từng nhắc đến vài lần.
Giang Sắt không nhớ rõ chú chó ấy tên gì, chỉ nhớ đó là một chú Samoyed rất quấn chủ, là món quà đặc biệt mà dì Hàn Nhân đã tặng cho Lục Hoài Nghiên nhân dịp sinh nhật lần thứ 23 hay 24 gì đó của anh.
Lục Hoài Nghiên đang ngồi trong phòng ăn, nhâm nhi tách hồng trà.
Lúc Giang Sắt xuống lầu, cô trông thấy chú chó với bộ lông trắng muốt đang ngoắt ngoắt cái đuôi ngoan ngoãn ghé đầu vào bên chân Lục Hoài Nghiên.
Nghe thấy tiếng bước chân đi xuống lầu của cô, một người một chó đồng loạt nhìn sang.
Thằng con trai phản ứng nhanh hơn cả ông bô, cậu nhóc chống bốn chân xuống đất đứng dậy ngay lập tức, hai chân sau đạp mạnh một cái định lao tới nhào lên người cô.
Đáng tiếc, đạo hạnh của cậu nhóc vẫn chưa đủ, chỉ mới bày ra tư thế nhảy chồm sang thì đã bị người ta đưa tay ghìm chặt cổ.
"Già La, không được nhào lên như thế."
Bị Lục Hoài Nghiên quát một tiếng, Già La ngoan ngoãn nằm rạp xuống, đôi mắt đen láy tròn xoe vẫn luôn hướng về phía Giang Sắt.
Đáng yêu vô cùng.
Giang Sắt đi sang xoa đầu nó, "Nó tên là Già La sao?"
Lục Hoài Nghiên đáp ừ, "Là tên mẹ anh đặt."
"Anh buông tay đi, để em chơi với nó một lúc."
Lục Hoài Nghiên thấy cô không sợ chó, bèn véo nhẹ lên cổ Già La một cái rồi buông tay, "Dịu dàng một chút, không được bổ nhào lên người người khác."
Già La "gâu" lên một tiếng như đáp lại, nhưng nó vừa mới hứa đó mà đã quên ngay, nâng hai chân trước lên định nhào về phía Giang Sắt. Cũng may là cậu nhóc không dùng nhiều sức, Giang Sắt ngồi xổm trên sàn nhà để mặc cho nó nghịch ngợm gặm váy của mình.
Cô mặc một chiếc váy vải lanh dài đến mắt cá chân, tà váy màu hồng cánh sen như đoá hoa nở rộ trên sàn nhà.
Lục Hoài Nghiên một tay chống cằm, im lặng nhìn cô và Già La chơi với nhau một lúc, rồi mới lên tiếng, "Dì giúp việc ở dưới lầu, những lúc anh không có ở nhà, Già La sẽ do bà ấy chăm sóc. Nếu em thích chơi với Già La, vậy về sau để nó ở lại đây nhé? Hay em muốn ở lại căn biệt thự khu Lâm Giang kia, ở đó yên tĩnh hơn, cũng gần với trang viên ngoại ô hơn, nếu đã chán ngắm view sông thì anh đưa em ra ngoại ô cưỡi ngựa."
Giang Sắt điềm tĩnh lên tiếng, "Không cần phiền phức như thế, em ở lại chỗ của cô út là được."
Lục Hoài Nghiên hơi sững lại, anh nhấp một ngụm hồng trà, thản nhiên cất giọng, "Chỗ nào? Tân Hoà Mansion sao?"
Chỗ anh nói chính là chỗ lần trước cô đã ở lại khi đến Bắc Thành, cũng nằm trong trung tâm thành phố, cách nơi này khá gần.
Giang Sắt ừ, "Đúng là ở đó, lát nữa anh cho một chiếc xe đưa em sang đó nhé."
"Chỗ đó gần, để anh đưa em sang." Lục Hoài Nghiên đặt tách trà xuống, đứng dậy, "Ăn sáng đã rồi hẵng đi."
Hành lý của Giang Sắt không nhiều, chỉ hai cái vali, Lục Hoài Nghiên đưa cô đến thẳng căn hộ bên kia.
Tuy căn hộ này là của Sầm Minh Thục, nhưng Giang Sắt ở đây còn nhiều hơn bà. Hồi còn học đại học, mỗi lần không muốn trở về nhà họ Sầm cô đều sẽ chạy đến chỗ này.
Sầm Minh Thục cho thông hai phòng ngủ phụ để làm cho cô một phòng ngủ to ngang ngửa với phòng ngủ chính.
Lục Hoài Nghiên vừa bước vào phòng đã trông thấy cả một bức tường toàn là figure công chúa Disney, anh tựa người vào cửa, trầm ngâm ngắm nhìn một lúc lâu.
"Đều là của cô út em mua cho hả?"
Nương theo tầm mắt của anh, Giang Sắt đáp, "Ừm, sinh nhật năm nào cô út cũng đều mua cho em vài cái."
Nghe cô nói thế, Lục Hoài Nghiên lại nhớ đến lúc nhỏ hình như cô rất thích đi Disney Land, nếu không đòi Sầm Lễ đi cùng thì sẽ đòi Sầm Minh Thục đưa cô đi.
Sinh nhật của cô vào tháng Sáu, chỉ còn chừng ba tháng nữa là đến rồi.
Lục Hoài Nghiên hỏi cô, "Còn công viên Disney nào mà em chưa đi không?"
Giang Sắt sững sờ, "Hả?"
Lục Hoài Nghiên cười, "Không phải bồi bé em nói với anh em rằng muốn đi hết tất cả các công viên Disney Land trên toàn thế giới hay sao? Còn cái nào chưa đi không? Sinh nhật em năm nay để một ông anh trai khác đưa em đi nhé."
Toàn thế giới chỉ có sáu công viên Disney, Giang Sắt đã đi hết từ lâu, thậm chí không phải chỉ một lần.
"Em đi hết rồi, mà hình như anh đâu có thích đến đó?"
Trước đây mỗi khi chuẩn bị đưa cô đi công viên Disney, Sầm Lễ đều sẽ hỏi Lục Hoài Nghiên có muốn đi cùng hay không, nhưng anh chưa bao giờ nhập hội. Cuối cùng chỉ có Sầm Lễ và Quách Tụng đưa cô cùng Quách Thiển đi chơi.
Lục Hoài Nghiên đáp, "Sao mà giống bây giờ được? Hồi đó anh đâu có em gái."
Giang Sắt nhắc anh, "Bây giờ anh cũng có em gái đâu."
"Ai bảo không? Chẳng phải bây giờ anh đã trở thành anh trai đặc biệt của vị đại tiểu thư nào đó rồi sao?" Lục Hoài Nghiên cất bước đi vào, muốn véo tai cô, nhưng nghĩ đến chuyện gì lại đổi sang xoa đầu cô, rồi anh nói tiếp, "Nếu không muốn đi Disney Land thì mình đổi chỗ khác. Sinh nhật năm nay anh sẽ đưa em ra ngoài chơi vài ngày."
Giang Sắt không đáp lời.
"Chuyện này cũng không vội, còn tận ba tháng nữa, em cứ nghĩ đi, muốn đi đâu thì nói với anh, anh sẽ sắp xếp đâu vào đấy." Lục Hoài Nghiên nói xong lại đưa mắt nhìn đồng hồ, "Anh phải đi đây, tối nay em sang chỗ anh hay anh sang chỗ em?"
Giang Sắt lặng thinh, ngước mắt quan sát anh một lúc, "Qua mười hai giờ thì anh đừng đến nữa."
Lục Hoài Nghiên cụp mắt nhìn cô, thoắt cái lại cúi xuống hôn cô, cười trêu, "Có phải sau này cũng đều sẽ như thế không? Mỗi ngày trước khi anh đi làm là em sẽ nói một câu: Qua mười hai giờ thì cấm anh vào phòng làm phiền đến em."
"..."
"Trưa nay anh không về được, có cần anh gọi người sang nấu cơm cho em không?"
"Không cần đâu, em tự giải quyết được."
Cuộc họp sáng hôm nay ông cụ Lục cũng có mặt, Lục Hoài Nghiên biết không thể kéo dài thời gian thêm, anh gật đầu rồi nói tiếp, "Có chuyện gì nhớ gọi điện cho anh."
Sau khi anh đi, Giang Sắt mở vali ra bắt đầu dọn dẹp hành lý. Lúc kéo hộc tủ đầu giường ra, mùi trầm hương thơm nồng bất ngờ xộc thẳng vào khoang mũi.
Cô ngẩn người, chợt nhớ ra đây là hộp trầm hương mà đích thân Lục Hoài Nghiên đã mang đến khi cô chuẩn bị rời khỏi Bắc Thành lần trước. Một hộp đầy vun trầm hương, nhưng cô không mang đi, cũng không muốn dùng đến.
Dĩ nhiên bây giờ cô cũng không định dùng đến nó, đầu ngón tay khẽ đẩy nhẹ một cái, hộc tủ vừa được kéo ra không bao lâu từ từ khép lại.
Dọn dẹp hành lý xong xuôi, Giang Sắt vào phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, lúc ra ngoài mới phát hiện có cuộc gọi nhỡ từ Trịnh Hoan, cô vội vàng cầm điện thoại lên gọi lại cho chị ấy.
Cuộc gọi vừa được kết nối liền nghe thấy tiếng cười của Trịnh Hoan, "Suýt nữa tôi đã nghĩ cô gặp chuyện rồi đó, đang định gọi lại cho cô lần nữa đây."
"Dọn dẹp hành lý đổ mồ hôi, lúc chị gọi đến tôi đang tắm."
"Hành lý? Cô về Bắc Thành rồi à?"
"Ừm, vừa tới tối qua."
Trịnh Hoan chẳng mấy bất ngờ, "Tôi đã đoán được cô sẽ trở về Bắc Thành, vài bữa nữa tôi cũng sẽ quay về, đến lúc đó chúng ta tìm thời gian gặp nhau một bữa nhé."
Nói đến đây, chị ấy hơi dừng lại, sau đó quay lại chuyện chính, "Cô còn nhớ chuyện tôi từng nói Điền Hương Nghi có một cô con gái hay không?"
"Nhớ, cô gái kia đang học cấp 3."
Trịnh Hoan nói tiếp, "Cô nhóc này nhiều lời hơn Điền Hương Nghi, kể không ít chuyện trong nhà cho bạn học nghe. Cô đoán xem cô nhóc đã kể những gì? Cô nhóc ấy đã khoe rằng anh họ mình là công tử nhà giàu ở Bắc Thành, chờ đến khi anh mình kế thừa sản nghiệp sẽ đón hai mẹ con cô nhóc đến Bắc Thành."
Cô nhóc kia cứ luôn miệng khoe khoang mình có một ông anh họ là đại gia, bạn bè xung quanh xưa nay lại chưa từng thấy ông anh này xuất hiện, hiển nhiên là bắt đầu nghi ngờ.
Cô nhóc đang trong độ dậy thì nên suy nghĩ rất nhạy cảm, dễ tổn thương khi bị người khác nghi ngờ.
Có một hôm, cô nhóc cầm một tờ tạp chí kinh doanh đến và chỉ vào người đan ông trên ảnh bìa, khẳng định chắc như đinh đóng cột rằng đó chính là anh họ của mình.
"Người đàn ông trên bìa tạp chí là Phó Uẩn sao?"
"Đúng vậy, tấm ảnh bìa tạp chính vừa hay chính là tấm ảnh mà cô gửi cho tôi."
Tấm ảnh mà Giang Sắt gửi cho Trịnh Hoan là ảnh chụp Phó Uẩn đang nhận phỏng vấn trong thư phòng.
Khi ấy, Phó Tuyển đã mất hơn nửa năm. Tuy cháu trai đã chết, nhưng vẫn còn một đứa trai, ông cụ Phó đã cố gắng vực dậy tinh thần, dốc hết lòng bồi dưỡng Phó Uẩn, còn đưa ra lời mời kết thông gia với nhà họ Sầm.
"Cô nhóc kia kể liền một mạch về anh họ của mình, hoàn toàn trùng khớp với các thông tin về Phó Uẩn. Quan trọng nhất là, cô nhóc kia nói anh họ rất thích bia của xưởng bia nhà mình, tháng nào mẹ cô nhóc cũng gửi bia đến Bắc Thành. Chú Vu cũng đã tra ra một manh mối đúng như những lời cô nhóc nói, bắt đầu từ mấy năm trước, mỗi tháng Điền Hương Nghi đều sẽ gửi hai két bia đến Bắc Thành, cô đoán xem địa chỉ người nhận ở đâu?" Trịnh Hoan khơi gợi sự tò mò.
Giang Sắt, "Chỗ nào?"
"Một onsen spa tên là Hoa Thanh Trì. Và onsen spa này trực thuộc tập đoàn khách sạn Vạn Minh, chủ nhân của nó chắc hẳn cô cũng quen đấy."
Trịnh Hoan chưa kịp nói ra cái tên ấy, nhưng Giang Sắt đã tiếp lời chị ấy ngay sau đó, "Chu Minh Ly."
Cũng giống như nhà họ Hàn, nhà họ Chu cũng khởi nghiệp từ việc kinh doanh khách sạn.
Khác với nhà họ Hàn chỉ tập trung vào những chuỗi khách sạn thương mại, nhà họ Chu lại chú trọng vào việc phát triển các khu resort cao cấp.
Chu Minh Ly là con gái lớn của chủ tịch đương nhiệm của tập đoàn nhà họ Chu, hiện đang đảm nhận chức vụ giám đốc Marketing của tập đoàn, đồng thời còn sở hữu vài trung tâm chăm sóc sức khoẻ và sắc đẹp. Onsen spa mà Trịnh Hoan vừa nhắc đến nằm ở ngoại ô phía tây Bắc Thành.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Sắt bắt đầu kiểm tra danh sách mua hàng mà Mạc Ký Thẩm đã gửi sang, cô trông thấy có vài cái tên khá quen thuộc, nhưng lại không có tên của Chu Minh Ly.
Tháng 9 năm ngoái, vào cái ngày cô rời khỏi Bắc Thành, biết rõ cô và Quách Thiển thân với nhau, nhưng Chu Minh Ly vẫn ngang nhiên kéo Quách Thiển vào nhóm chat, để Quách Thiển chứng kiến bọn họ giễu cợt cô như thế nào.
Mà Quách Thiển là người nóng tính, lại luôn bênh vực cô.
Sao Chu Minh Ly lại không đoán ra những lời giễu cợt kia sẽ truyền đến tai cô chứ?
Khi ấy Chu Minh Ly đã mắng cô thế nào? Tu hú chiếm tổ.
Con tu hú là cô đây ngoài chiếm cái "tổ" của Sầm Dụ, cô còn chiếm "tổ" của ai nữa?
Đối tượng kết thông gia hiện tại của Phó Uẩn chính là Chu Minh Ly.
Sự cố "ngoài ý muốn" trong bữa tiệc cuối năm kia, người bị hại không chỉ là cô, hơn nữa còn có Sầm Dụ bị vạ lây.
Mà khi đó, ông cụ Phó vốn định tiếp tục kết thông gia với nhà họ Sầm.
Giang Sắt ngước mắt nhìn bức tranh đang treo trên tường, ánh mắt dần trở nên lạnh lẽo.
Trong vụ bắt cóc bảy năm trước, cô cứ mãi tập trung suy nghĩ về một vấn đề, vì sao vợ của học trò bà Quý Vân Ý lại xuất hiện ở phòng tranh sơn dầu.
Nhưng cô lại quên mất phải suy nghĩ về một hướng khác. - Chính bản thân cô.
Tại sao lúc đó cô lại đến phòng tranh sơn dầu?
Vì bức tranh sơn dầu được treo ở sảnh trưng bày trong trường Bác Đức của cô đã bị ai đó vô tình làm hỏng. Hiệu trưởng đã hỏi cô có thể mang đến một bức tranh khác vào ngày thứ Hai có được không.
Phòng tranh sơn dầu sẽ đóng cửa vào cuối tuần, nhưng Giang Sắt lại có chìa khoá của phòng vẽ tranh, thế nê cô vẫn có thể thoải mái đến vào thời điểm đó.
Cô và Chu Minh Ly học cùng một khoá, đều tốt nghiệp vào năm ấy.
Chu Minh Ly cũng có một tác phẩm được trưng bày ở sảnh của trường, đó là một bức tranh thuỷ mặc.
Người trong giới thượng lưu ở Bắc Thành đều biết ông cụ Phó rất thích vẽ tranh, lại say mê thư pháp. Phó Tuyển rất giỏi thư pháp, còn Phó Uẩn lại có sở trường về quốc họa.
Tranh thuỷ mặc và quốc hoạ.
Giang Sắt chầm chậm khép mắt lại, cầm điện thoại lên nhắn cho Quách Thiển một tin Wechat, [Cậu bảo Chu Minh Ly có một tấm ảnh rất quý, cậu có thể lấy được nó không?]
...
Tiết trời tháng Ba của Bắc Thành hãy còn se lạnh, tuy cơn gió buổi sáng đã không còn tê tái như mùa đông, nhưng vẫn còn lành lạnh.
Lục Hoài Nghiên bước vào phòng họp, thấy ông cụ Lục chỉ khoác một chiếc áo cashmere mỏng, anh bèn gọi Châu Thanh đi lấy một chiếc áo măng tô đến, tự mình phủ lên thêm cho ông cụ.
Ngoài mặt ông cụ mắng anh nhiều chuyện, nhưng trong lòng lại rất thích thú.
Cuộc họp sáng vừa kết thúc, ông cụ gọi Lục Hoài Nghiên vào phòng để nói chuyện về Lục Tiến Tông, giọng điệu vô cùng ôn hoà.
"Ông biết lần này ba con làm bậy, nhưng mà Nghiên à, dù sao nó cũng là ba con, đừng nên quá tuyệt tình." Ông Lục Hành Thu ho húng hắng, lắc đầu thở dài, "Dù sao con cũng phải cho ông giữ lại chút mặt mũi đi gặp bà nội con chứ. Bà ấy thương ba con nhất, cũng thương con nhất trong đám cháu cùng lứa."
Lục Hoài Nghiên vẫn giữ vẻ bình tĩnh châm cho ông cụ một tách trà nóng, cất giọng điềm đạm, "Ông nội yên tâm, chẳng phải dạo này ông ta đang bận chuyện hợp tác phát triển dự án mới với nhà họ Tôn hay sao? Con chỉ tạo thêm chút khó khăn cho dự án của bọn họ, để ông ta biết điều mà tập trung vào những việc cần thiết mà thôi."
Lục Tiến Tông đã bị tước hết quyền lực ở tập đoàn họ Lục, cũng vì sợ đắc tội Lục Hoài Nghiên nên người nhà họ Lục chẳng có ai dám đứng ra giúp ông ta.
Lục Tiến Tông chỉ đành tìm sự giúp sức từ bên ngoài, muốn giành lại quyền lực.
Lần này không biết ông ta đã cho nhà họ Tôn "bánh vẽ" gì mà khiến đối phương ngoan ngoãn làm cầu nối cho ông ta.
Ông Lục Hành Thu chỉ nói như thế, miễn là đừng làm quá tuyệt tình, ông cụ sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nhấp một ngụm trà, ông cụ khẽ hắng giọng rồi nói tiếp, "Ngày mai con bé Mia sẽ sang đây, nếu con rảnh thì về nhà ăn một bữa cơm coi như tiếp đãi cho xứng chức chủ nhà. Lúc con ở Anh, bà ngoại con bé còn đối xử tốt với con hơn cả ông bà ngoại ruột, làm người thì phải biết báo ơn."
Lần trước đến chúc Tết cùng anh trai, Quan Gia Di đã ở lại Bắc Thành chơi cả một tháng, cùng ông cụ Lục xem biết bao nhiêu vở kinh kịch.
Cô nhóc rất đáng yêu, ngây thơ, hồn nhiên, lại còn chung tình với thằng Nghiên nhà ông.
Trước đây, mỗi khi chọn đối tượng cho Lục Hoài Nghiên, ông cụ thường có xu hướng chọn những cô gái có vẻ ngoài đoan trang, tính cách chín chắn, có thể đảm đương vai trò dâu cả trong nhà. Nhưng bây giờ, ông lại cảm thấy với tính cách của thằng Nghiên có khi lại hợp với một cô gái trong sáng, tràn đầy năng lượng như mặt trời nhỏ giống Quan Gia Di hơn.
"Linda rất tốt với con, đương nhiên con sẽ đối xử tốt với bà ấy." Vẻ mặt Lục Hoài Nghiên hờ hững, "Nhưng quan hệ giữa con và Linda thì có liên quan gì đến Mia? Ông thích Mia là chuyện của ông, không liên quan đến con."
Ông Lục Hành Thu dằn mạnh tách trà lên bàn, "Con có biết vì con mà con bé ấy đã từ bỏ cơ hội bước vào vũ đoàn ballet hoàng gia, một thân một mình đầu quân vào vũ đoàn ballet của Bắc Thành không hả?"
Vẻ mặt Lục Hoài Nghiên chẳng mảy may xao động, "Thế thì ông nội càng không nên cho cô ấy bất kỳ hy vọng nào."
Ông Lục Hành Thu nói, "Lúc ông ở tuổi con thì chú ba của con đã biết bò rồi đấy. Sao? Con tưởng mình vẫn còn là một chàng trai trẻ, ỷ còn tuổi xuân dư sức phung phí có đúng không?"
Lục Hoài Nghiên khẽ cười, "Hồi xưa là do ông ba năm sinh hai đứa, chẳng phải ông cũng lần lữa đến năm 26 tuổi mới chịu kết hôn sao. Lúc đó có biết bao nhiêu cô thích ông, nhưng sao ông cứ nhất định phải chọn bà nội? Khi ấy bà nội cũng sắp kết hôn với người khác, là do ông đập chậu cướp hoa, làm bà có thai buộc phải gả cho ông."
"Cái gì mà buộc phải gả cho ông? Trong lòng bà nội con vốn có ông. Huống hồ, ông với bà nội con sao mà giống con được?" Ông Lục Hành Thu nổi giận, "Ông đây là vì thích bà nội con nên mới không lấy vợ, còn thằng nhãi con như con lại chẳng có người thích, định chờ đến già mới lấy vợ à? Tới lúc đó không sợ người ta cười vào mặt mắng con là đồ trâu già thích gặm cỏ non à?"
"Ai nói với ông là con không có người thích?" Lục Hoài Nghiên xoa ấn đường, nói, "Lần trước con đã nói với ông nội rồi, con đã có đối tượng muốn kết hôn, ông đừng có dắt mối lung tung cho con."
Ông Lục Hành Thu "hừ" một tiếng, thằng nhãi con này do một tay ông nuôi lớn, ông còn không biết tính nó sao.
"Ngay cả cái bóng còn chẳng thấy đâu, con nghĩ ông tin vô mấy lời nhảm nhí này của con sao?" Nói rồi, ông phất tay về phía Lục Hoài Nghiên, không cầm lòng được lại nói tiếp, "Ra ngoài, ra ngoài đi, thấy mặt con là bực cả mình! Bữa cơm ngày mai con có thể không về, nhưng mấy ngày tới anh em nhà họ Quan đến thăm thì con đừng hòng vắng mặt!"
Lục Hoài Nghiên không vội ra ngoài, anh châm thêm một tách trà mới cho ông cụ, lên tiếng, "Bọn Thiệu Đình đến là vì bàn chuyện hợp tác giữa hai nhà, đương nhiên con sẽ không vắng mặt. Mia quyết định gia nhập vũ đoàn ballet Đồng Thành, đó chính là sự nghiệp của cô ấy. Nếu ông nội không có người bầu bạn cùng xem kinh kịch, con sẽ tìm người đi cùng ông. Ông đừng làm phiền cô ấy nữa, dù cô ấy muốn đi cùng ông với thân phận con cháu, thì một người ông như ông cũng đừng làm ảnh hưởng đến tương lai sự nghiệp của cô ấy."
Ông Lục Hành Thu, "..." Thằng ranh con này!
...
Buổi tối, Lục Hoài Nghiên từ chối một bữa tiệc tối, chưa đến mười giờ đã tới chỗ của Giang Sắt. Lúc Giang Sắt đi ra mở cửa cho anh, cô vừa mới tắm xong, mái tóc ướt sũng xoã trên vai.
"Chiều nay quản gia đã mang đồ của anh đến, em đặt trong phòng thay đồ."
Lục Hoài Nghiên ừ một tiếng, "Sao không sấy tóc, chỗ cô út em không có máy sấy sao?"
"Có, em đang định tìm đây."
Máy sấy ở trong phòng tắm, Giang Sắt vừa lấy ra đã bị anh cướp đi, anh ôm cô bước thẳng vào buồng tắm đứng, "Đi tắm với anh đã nhé?"
Miệng anh thì hỏi, nhưng động tác trên tay lại không hề có ý cho cô thương lượng.
Cô bị anh giày vò trong buồng tắm đứng gần một tiếng đồng hồ, nước trên tóc như những sợi châu bị đứt ngang, liên tục nhỏ xuống dưới nền nhà.
Trên vai Lục Hoài Nghiên được "in" thêm hai dấu răng, anh vừa sấy tóc cho cô vừa kéo áo choàng tắm ra cho cô chiêm ngưỡng kiệt tác của minh, "Mấy vết cắn này là vì sướng quá mà cắn hay là giận quá nên cắn đây hả?"
Trên khuôn mặt Giang Sắt vẫn còn vương chút đê mê, khi ngước lên nhìn anh, ánh mắt cô như phủ một lớp sương mờ.
Ánh mắt hai người quấn quýt lấy nhau vài giây.
Lục Hoài Nghiên chợt lên tiếng, "Xem ra là cả hai, vừa sướng vừa tức rồi."
"..."
Giang Sắt chẳng còn sức mà "bật" lại anh, sau khi sấy tóc xong, cô nhặt chiếc váy ngủ bị anh lột ra vứt trên bồn rửa mặt lúc nãy, mặc vào rồi quay về phòng ngủ.
Trên giường trong phòng ngủ bày la liệt mấy tập tài liệu, lúc lên giường Lục Hoài Nghiên có nhìn lướt qua, anh hơi nhướng mày, hỏi, "Em định đưa rượu của quán bar nhà mình ra thị trường dưới dạng đồ uống đóng chai sao?"
Giang Sắt ừ một tiếng, gom mấy tập tài liệu ấy bỏ vào túi đựng hồ sơ, "Ngày mai em sẽ gặp chị Hứa Châu, hoàn tất kế hoạch này."
Lục Hoài Nghiên ôm cô vào lòng, vừa nghịch ngón tay cô vừa đáp với giọng thản nhiên, "Có cần anh giúp gì không?"
"Không cần đâu." Giang Sắt tựa vào lòng anh, cụp mắt ngắm nhìn bàn tay với những khớp xương rõ ràng kia, bỗng cất giọng, "Anh còn nhớ trước đây Chu Minh Ly từng theo đuổi anh không?"
Bàn tay Lục Hoài Nghiên sững lại trong giây lát, anh điềm tĩnh hỏi lại, "Sao thế? Lại muốn lôi chuyện cô ta theo đuổi anh ra để tính sổ à?"
Danh sách chương