Trong mấy cái tên "mỹ miều" ấy, Giang Sắt không thèm chọn cái nào hết.

Cô ôm chặt lấy chiếc gối, co đầu gối lại, tì cằm lên, nói lại lần nữa, "Lục Hoài Nghiên, bộ anh rảnh lắm hả?"

Lục Hoài Nghiên khẽ cười, giọng nói trầm khàn thấm đẫm men say vang lên bên tai mang theo chút dịu dàng, "Không chọn à? Em không chọn thì để anh chọn giúp em, sau này có sang đây thì để em tự khám phá."

Giang Sắt lười đôi co với anh, "Em ngủ đây."

Cô nói xong cũng cúp ngang điện thoại.

Lục Hoài Nghiên cầm điện thoại khẽ tặc lưỡi, "Khó ở quá."

Vốn còn định gọi video để ngắm cô thêm một lúc, nào ngờ cô nhóc này nói cúp máy là cúp ngay, bây giờ anh mà gọi lại, không cần nghĩ cũng biết cô sẽ không nhận máy.

Chú vẹt đuôi dài lam tía kia nghe thấy câu trêu chọc của anh, nó nịnh bợ bắt chước nói theo, "Khó ở quá!"

Lục Hoài Nghiên ngước mắt lên liếc tên vẹt trước mặt, rồi anh đứng dậy, gẩy nhẹ lên cái chốt cửa của lồng sắt, nói, "Chỉ có tao mới được nói cô ấy khó ở thôi, mày thì không được."

"..."

Sau khi cúp máy, Giang Sắt đặt điện thoại sang một bên, tắt đèn đi ngủ.

Trước đó cô còn thấy khó ngủ, nhưng sau khi nói chuyện điện thoại với Lục Hoài Nghiên xong, cơn buồn ngủ bỗng chộc ập tới.

Nhưng giấc ngủ này cũng không mấy yên ổn, khi cô tỉnh dậy thì trời vẫn còn chưa sáng.

Cô xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa. Sau khi ra ngoài, cô liền mở máy tính lên, sắp xếp lại từng thông tin mà cô đã nhận được từ chỗ Trịnh Hoan tối hôm qua.

Con người chỉ cần từng tồn tại thì nhất định sẽ để lại dấu vết.

Không cần biết mẹ của Phó Uẩn có phải là sinh viên xuất thân từ dòng dõi thư hương như ông cụ Phó đã từng nói hay không, nhưng sau này bà đã trở thành tình nhân của ông chủ một xưởng bia nhỏ.

Theo lời kể lại của hàng xóm, Thẩm Tố dẫn theo em trai và con trai sống kiếp tầm gửi, luôn dựa dẫm vào người khác.

Đúng như chú vẹt của ông Lục nói, ông Phó rất biết cách giữ thể diện.

Đối với ông Phó, cuộc sống trước năm mười sáu tuổi của Phó Uẩn chính là một vết nhơ không thể nào xoá nhoà.

Giang Sắt cũng không mấy bất ngờ khi ông ấy dựng lên một xuất thân dòng dõi thư hương cho Phó Uẩn. Năm ấy, khi cho người đến huyện Bách đón Phó Uẩn, có lẽ ông ấy cũng đã xoá sạch cái tên Thẩm Quát trong cuộc đời của Phó Uẩn.

Sau khi Thẩm Tố chết, tình nhân của bà là ông chủ xưởng bia kia cũng đã chết sau một năm.

Nếu cái chết của Liên Thâm không phải là tai nạn bất ngờ, vậy thì chính là do Triệu Chí Thành và Phó Uẩn liên thủ giết chết, sau đó lại tạo hiện trường giả thành tai nạn ngoài ý muốn.

Còn về vụ án giết người ở Dung Thành cách đây mười năm về trước, nếu Thẩm Thương là vị khách hàng bí ẩn kia, vậy thì ông chủ của công ty ngoại thương chính là vụ án mạng thứ hai do Phó Uẩn đã mượn tay Thẩm Thương, liên thủ với Triệu Chí Thành ra tay.

Vụ án bắt cóc cách đây bảy năm trước, là vụ án thứ ba của cả hai, chỉ có điều, Triệu Chí Thành đã chết trong lần ấy.

Ba năm trước, sau khi Phó Tuyển gặp tai nạn giao thông không may qua đời, Thẩm Thương cũng đột ngột ra đi.

Phó Tuyển gặp tai nạn vào một ngày mưa, một chiếc xe tải mất lái do đường trơn đã đâm thẳng vào xe anh ta.

Phó Tuyển và người tài xế xe tải kia đều tử vong tại chỗ.

Ông Phó đã từng không ngừng cho người điều tra về tai nạn của Phó Uẩn, cuối cùng đành phải chấp nhận kết luận là tai nạn bất ngờ.

Nhìn thái độ của ông ấy đối với Phó Uẩn sau sự việc này, có lẽ ông ấy chưa từng hoài nghi Phó Uẩn.

Giang Sắt chậm rãi sắp xếp lại từng sự việc theo trình tự thời gian.

Phía sau mỗi một vụ án đều có bóng dáng của Phó Uẩn, nhưng những người có thể chứng minh anh ta từng tham gia vào những chuyện này đều đã chết.

Không cần biết hai người Triệu Chí Thành và Thẩm Thương kia thật sự tự sát hay gặp tai nạn bất ngờ, đây đều là những người từng tiếp tay cho Phó Uẩn, đều qua đời một cách tình cờ.

Giang Sắt lục tìm ảnh chụp của Triệu Chí Thành từ trong album ảnh của điện thoại. Vẻ mặt người đàn ông trong tấm ảnh vô cùng điềm tĩnh, ánh mắt bình thản đến lạ.

Đây là ảnh chụp sau khi anh ta bị chú Mạc bắt giữ, khi ấy anh ta đã nuốt một lưỡi dao.

Giang Sắt nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại, hờ hững cất giọng, "Liệu anh có từng nghĩ đến, con mồi trong vụ án bắt cóc năm xưa không chỉ có mỗi tôi, mà còn có thể là anh nữa hay không. Anh nghĩ rằng anh là cây súng trên tay thợ săn, nhưng thực ra, anh cũng chỉ là một con mồi mà thôi."

Trước đây, chỉ cần cô nhìn thấy ảnh chụp của Triệu Chí Thành, ngọn lửa âm ỉ trong máu thịt lại bắt đầu bùng cháy khiến trái tim cô đau đớn.

Nhưng bây giờ, ngọn lửa ấy đã không còn có thể tổn thương cô thêm lần nào nữa.

Cô đặt điện thoại xuống, bấm mở thiết bị ghi hình của máy tính.

Sau một thoáng im lặng, Giang Sắt đưa tay nhẹ nhàng click chuột, nhìn vào camera trên màn hình, thong thả lên tiếng, "Sầm Sắt, mình nghĩ mình đã tìm ra được kẻ đó rồi, chính là chủ mưu của vụ án bắt cóc năm ấy."

Cô nói xong liền nở nụ cười dịu dàng, "Cậu chờ thêm một chút nhé, mình hứa sẽ sớm đưa cậu trở về nhà."

Khi cô tắt máy tính, trời đã hửng sáng.

Khung cảnh bình minh vô cùng xinh đẹp với những tia nắng sớm rực rỡ phủ khắp.

Tấm biển chỉ đường in ba chữ Đường Lê Viên lẳng lặng đón lấy ánh ban mai trong sớm đầu xuân, những người đi tập thể dục buổi sáng qua lại trên con đường nhỏ hẹp, tiếng nói chuyện cười đùa rôm rả khiến con phố trở nên nhộn nhịp hơn.

Giang Sắt cầm tách hồng trà trên tay, lẳng lặng ngắm nhìn khu phố cũ mà mình đã ở gần được nửa năm này.

Cô nhớ ngày đầu tiên đặt chân đến đường Lê Viên, Đồng Thành đổ cơn mưa, mà cô lại cực kỳ ghét mưa.

Khi ấy Giang Sắt chưa từng nghĩ đến rồi sẽ có ngày cô lại thích một nơi cổ kính nhưng lại vô cùng nhộn nhịp này.

Cô đến Đồng Thành là vì muốn điều tra quá khứ của Triệu Chí Thành.

Bây giờ, cô đã tìm được rồi, cũng đã đến lúc rời đi.

...

Địa chỉ số 48 đường Lê Viên.

Bà Dư Thi Anh đã thức dậy từ sớm để làm bữa sáng.

Hôm qua quán bar đóng cửa một ngày, bà và ông Giang Xuyên ngủ sớm hơn mọi khi, thế nên dậy cũng sớm hơn bình thường.

Giang Sắt rất thích ăn cháo hải sản được nấu bằng nước giếng, khi bà đang định ra sân múc nước, bên ngoài bỗng có người đẩy cửa bước vào.

Người đến mặc một chiếc váy mùa xuân màu xanh khá dịu mắt, dáng người duyên dáng thướt tha với làn da trắng trẻo và mái tóc đen mượt.

Vừa bước vào cửa, cô dịu dàng cất giọng gọi, "Mẹ ơi."

Bà Dư Thi Anh "Ơi" một tiếng, cười nói, "Sao hôm nay lại sang đây sớm thế con? Có phải ngủ không ngon không? Ba con đã sang chỗ chú Khương lấy cua và tôm rồi, đợi ông ấy về, mẹ sẽ nấu cháo tôm cua cho con nhé."

Giang Sắt đi tới giúp bà kéo ròng rọc múc nước, nhẹ nhàng nói, "Con ngủ ngon lắm ạ, sao ba với mẹ dậy sớm thế?"

"Tối qua quán bar đóng cửa, ba mẹ ngủ sớm nên dậy sớm." Bà Dư Thi Anh nhấc thùng gỗ chứa nước trên dây ròng rọc lên, cười nói, "Đói bụng chưa con? Kêu ba mang về cho con hai cái bánh mè nướng để con lót dạ trước nhé?"

Giang Sắt bảo không cần, cô đi theo bà Dư Thi Anh vào nhà, giúp bà vo gạo.

Từ nhỏ cô đã là tiểu thư mười ngón tay không phải dính nước, vo gạo nấu cháo thế này vẫn là lần đầu tiên. Cũng may là cô thường xuyên xem ông Giang Xuyên nấu cơm, thế nên cũng không đến nỗi lóng ngóng tay chân.

Bà Dư Thi Anh tựa vào bếp vừa xem cô vo gạo vừa cất giọng dịu dàng, "Sao tự nhiên con lại muốn học nấu cháo thế?"

Giang Sắt cúi đầu đổ nước ra, cười đáp, "Nấu cháo thì con có thể cố học được, còn mấy cái khác thì con chịu."

"Học" chỉ là một cái cớ.

Trong khoảng thời gian Giang Sắt về Đồng Thành, dù tối hôm trước hai vợ chồng ông bà Dư Thi Anh và Giang Xuyên có thức khuya đến mấy, thì sáng hôm sau hai người vẫn luôn dậy sớm để làm đồ ăn sáng cho cô.

Cô cũng muốn làm một bữa cơm cho hai người.

Bà Dư Thi Anh nghe thế thì nhìn về phía cánh cửa đang hé mở, buồn cười lên tiếng, "Hồi xưa mẹ cũng nghĩ nấu cháo là dễ nhất, lại bị ba con cười cho một trận, cũng may là bây giờ ông ấy không có ở đây."

Mặt trời càng lúc càng lên cao, hai mẹ con nói chuyện vui vẻ hơn mười phút mới thấy ông Giang Xuyên cầm theo một lồng tre đựng cua và tôm quay về nhà.

Vừa về đến nhà, ông liền đuổi hai mẹ con ra khỏi phòng bếp, xung phong nhận nhiệm vụ nấu cháo.

Một nồi cháo nấu từ hai con cua và nửa ký tôm sông tươi roi rói thì độ ngon khỏi phải bàn.

Ông Giang Xuyên cẩn thận lấy gạch trên mai cua ra cho bà Dư Thi Anh và Giang Sắt, sau đó lại bóc thịt từ bốn cái càng cua cho hai người.

Chén cháo của Giang Sắt có hơn phân nửa là đồ ăn, cô vừa cầm muỗng múc lên, thịt cua trắng ngần và gạch cua vàng ươm chất đầy cả muỗng. Vừa đưa vào miệng, hương vị ngọt thanh đặc trưng của đầu xuân tràn ngập cả khoang miệng.

"Cua mùa này vẫn chưa nhiều thịt lắm. A Khương bảo đợi sang thu sẽ mang sang cho con thêm hai con cua gạch chắc thịt." Ông Giang Xuyên nói, "Tới lúc đó ba sẽ làm món cua xào hành gừng cho con ăn."

Giang Sắt chậm rãi nuốt ngụm cháo trong miệng xuống, ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Ăn sáng xong, Giang Sắt uống thêm một tách trà mơ do bà Dư Thi Anh pha, nói với ba mẹ mình, "Mấy hôm nữa con sẽ quay về Bắc Thành."

Bà Dư Thi Anh chỉ nghĩ Giang Sắt quay về bên đó vài ngày giống như đợt Tết vừa rồi, bèn hỏi, "Chừng nào con về?"

Giang Sắt đáp, "Con vẫn chưa biết, con phải về đó xử lý chút chuyện. Mẹ còn nhớ lần trước con từng nói với mọi người chuyện con định đầu tư không? Lần này con về đó là để xử lý chuyện này."

Trước đây, vợ chồng ông bà Giang Xuyên và Dư Thi Anh đã chuẩn bị sẵn một khoản tiền để Giang Sắt mua một chiếc xe xịn, thế nhưng Giang Sắt chỉ chọn một chiếc xe điện Mini, còn nói rằng cô sẽ lấy số tiền còn lại để đầu tư.

Hai vợ chồng tuy quan tâm đến chuyện tương lai của mấy đứa nhỏ trong nhà, nhưng chưa bao giờ nhúng tay vào chuyện của bọn nhỏ.

Giang Dã muốn theo nghiệp eSport, Giang Đường muốn làm diễn viên múa, hai ông bà chưa bao giờ ngăn cản. Bây giờ nghe thấy Giang Sắt muốn quay về Bắc Thành lập nghiệp, ông bà dù không nỡ xa con nhưng vẫn ủng hộ cô.

Ông Giang Xuyên bèn hỏi, "Có đủ tiền không con? Nếu không đủ thì để ba đem căn nhà này đi thế chấp, dù sao thì căn nhà này trước sau gì cũng là của con thôi."

Giang Sắt nói, "Con vẫn còn một khoản tiền tiết kiệm, đã đủ rồi thưa ba."

Cô hơi dừng lại, nhấp một ngụm trà rồi mỉm cười nói tiếp, "Con muốn đưa rượu Vong Xuyên của nhà mình ra thị trường, chuyện này vẫn cần có sự đồng ý của mọi người."

Ông Giang Xuyên và bà Dư Thi Anh đều sững sờ, "Con muốn đầu tư vào rượu Vong Xuyên sao?"

Giang Sắt gật đầu, "Dù sao cũng là công thức ủ rượu của ông bà để lại, rượu Vong Xuyên có hương vị đặc biệt, vừa ngon lại vừa có hương vị độc đáo. Con tin có thể tạo ra một thương hiệu riêng cho gia đình mình."

Bà Dư Thi Anh, "Sao lại không được kia chứ? Mẹ và ba con chỉ biết pha chế rượu và quản lý quán bar. Nếu một ngày nào đó, rượu Vong Xuyên của nhà chúng ta trở nên nổi tiếng, thế thì ba và mẹ sẽ không phụ lòng tổ tiên nhà họ Dư chúng ta rồi."

Giang Sắt cười nói tiếp, "Nhưng mà sẽ phải đổi sang một cái tên khác ạ, không thể để tên Vong Xuyên này được. Mẹ thấy cái tên Bên bờ Phú Xuân có được không?"

"Bên bờ Phú Xuân..." Bà Dư Thi Anh lẩm bẩm cái tên này mấy lần, đôi mắt sáng bừng, bà cười nói, "Vò rượu đầu tiên của nhà họ Dư được ủ từ nước sông Phú Xuân, cái tên này rất hợp. Quán rượu nhà mình hồi xưa vốn có tên là Nhà ông Dư, sau khi chia tay ba con, lúc mẹ trở về kế thừa quán rượu của bà ngoại con đã đổi tên thành Vong Xuyên. Ai ngờ, ba con lại chạy theo níu kéo, mẹ có đuổi cỡ nào ông ấy cũng không chịu đi."

Ngày Giang Sắt rời khỏi Bắc Thành, Sầm Dụ đã từng nhắc đến chuyện này, còn bảo cô nhất định phải hỏi ba mẹ về sự tích cái tên Vong Xuyên này, nói rằng đó là một câu chuyện cực kỳ thú vị.

Hoá ra câu chuyện là như thế này.

Giang Sắt cúi đầu mím môi nín cười, cố giữ lại thể diện cho ông bô.

Mấy ngày sau đó, Giang Sắt gần như dành hết thời gian để xử lý các loại giấy tờ. Cũng nhờ có Lý Thuỵ giúp đỡ, hợp đồng giải phóng mặt bằng của địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú vốn phải mất một tháng mới hoàn tất giờ đây đã được rút ngắn xuống chỉ còn chưa đầy một tuần.

Ngày tiền đền bù được chuyển vào tài khoản của Giang Sắt, cô đã đến gặp Trương Nguyệt.

Mấy hôm nay Trương Nguyệt nhận được vài đơn hàng từ mấy người khách quen, trên sofa chất đầy vải vóc, chỉ màu và đủ các thể loại vải vụn. Lúc Giang Sắt đến, chị tất bật dọn dẹp kiếm chỗ cho cô ngồi.

Giang Sắt nhìn mớ vải đang bị cắt dang dở kia, lên tiếng, "Không cần dọn dẹp làm gì, em nói xong là đi ngay thôi." Cô vừa nói vừa ngồi xuống mép sofa bên cạnh đống vải vụn.

Trương Nguyệt rót cho cô một ly nước ấm, hỏi thăm, "Là chuyện liên quan đến địa chỉ số 39 ngõ Cẩm Tú sao?"

Giang Sắt nhận lấy ly nước, "Không phải, chuyện của cửa tiệm số 39 ngõ Cẩm Tú đã được xử lý đâu vào đấy cả rồi, sau này sẽ chẳng còn cửa tiệm ấy nữa. Hôm nay em đến đây là muốn bàn với chị về chuyện cửa tiệm sườn xám mới."

Trương Nguyệt giật mình, "Cửa tiệm sườn xám mới?"

"Chị chủ Trương quên rồi sao?" Giang Sắt nhướng mày cười, nói tiếp, "Em muốn đầu tư vào May Trương, ý em là nghề thêu truyền thống của nhà họ Trương. Em đã xem qua bản quy hoạch cải tạo khu dân cư cũ, sau này khu Liên An mới sẽ không còn ngõ Cẩm Tú nữa, nhưng vẫn sẽ có khu phố kinh doanh mới. Chị chủ Trương muốn mở May Trương ở đây, hay muốn chuyển sang chỗ khác?"

Trương Nguyệt nhìn chằm chằm lên xấp vải đang cắt dở, rồi lại nhìn sang Giang Sắt, nói, "Cô Giang quyết định đầu tư vào May Trương thật sao?"

Giang Sắt gật nhẹ đầu, "Chị chủ Trương, xưa nay em chưa bao giờ làm chuyện gì lỗ vốn. Em đánh giá cao tay nghề của chị, sau này không chỉ có mỗi chị là chủ của May Trương, mà em cũng thế. Chị sẽ phụ trách phương diện kỹ thuật, còn em sẽ phụ trách phương diện kinh doanh."

Cô nói đến đây thì tạm ngừng, nghiêm túc nói, "Em mà đã đầu tư thì nhất định phải có lợi nhuận. Em hy vọng sẽ có một ngày, khi nhắc đến sườn xám, người ta sẽ nhớ đến cái tên May Trương của chúng ta đầu tiên. Chị chủ Trương, chị có thể làm được không?"

Hai lỗ tai Trương Nguyệt như ong hết cả lên.

Cái câu mà Giang Sắt vừa mới nói, chị đã từng nghe mẹ mình nói khi chị còn bé...

"Sườn xám May Trương của chúng ta ai mặc rồi cũng biết, cả con phố này hễ ai mà muốn mua sườn xám đều tìm đến May Trương hết."

Trái tim như có thứ gì đó thiêu đốt, chị ấp úng, "Chị không biết mình có làm được không, nhưng chị sẽ cố hết sức."

Giang Sắt lấy một xấp giấy tờ từ trong túi xách ra, cười nói, "Đây là hợp đồng, em ra vốn, chị ra công. Em phụ trách kinh doanh, chị phụ trách thiết kế. Chị khoan hẵng ký vội, hãy tìm luật sư kiểm tra kỹ càng, nếu thấy không có vấn đề gì thì hãy ký tên. Nếu chị nghĩ ra muốn mở cửa hàng ở đâu thì cứ nói với em, em sẽ cố gắng sắp xếp chuyện này xong xuôi trước khi rời khỏi Đồng Thành."

Ánh mắt Trương Nguyệt rời khỏi bản hợp đồng, ngạc nhiên hỏi, "Em định... rời khỏi Đồng Thành sao?"

"Ừm."

"Thế em có trở về đây nữa không?" Trương Nguyệt trầm ngâm một lúc lại cười nói, "Từ nhỏ đến lớn chị đều thế, chỉ cần có người nào đó chào tạm biệt chị, vậy là sau đó chị cũng không còn cơ hội gặp lại bọn họ nữa. Ba, mẹ, và cả... A Thành cũng đều như thế."

"Đương nhiên là phải trở về rồi." Giang Sắt thong thả nhấp một ngụm nước ấm, bình thản mỉm cười, "Nếu không trở về thì làm sao hợp tác mở cửa tiệm sườn xám với chị chủ Trương được chứ? Chị cứ yên tâm, trong thời gian em không ở Đồng Thành, sẽ có người thay em theo dõi các công việc hợp tác. Đến khi em trở về, cửa tiệm sườn xám nhất định sẽ được khai trương, đến lúc đó chị phải gọi em là sếp Giang đấy."

...

Lúc Giang Sắt đến Đồng Thành, cô chỉ mang theo đúng một vali đồ.

Cô vốn chưa từng xem nơi đây là chốn về của mình, vì cô biết sớm muộn gì mình cũng sẽ phải rời đi. Chỉ là khi đến đây, cô chưa từng nghĩ đến lúc rời đi lại có quá nhiều chuyện cần phải xử lý như thế.

Ngõ Cẩm Tú, đường Phú Xuân, đường Lê Viên.

Thím Mười Một ở đường Lê Viên từng tặng dưa hấu và kim quất cho cô đã từng nói với cô, mỗi một khu phố cổ ở mảnh đất Đồng Thành này của chúng ta đều có một câu chuyện riêng của nó.

Giang Sắt tự hỏi, có phải cô bây giờ cũng đã trở thành một phần trong câu chuyện ấy hay không? Trong tuần đầu tiên của tháng Ba, Giang Sắt như quay trở về khoảng thời gian vừa tiếp nhận Hoằng Thịnh, ngày nào cũng bận đến tối tăm mặt mày.

Đêm mùng Bảy.

Giang Sắt vừa hẹn với bà Hàn Nhân ngày mai sẽ lên chùa Hàn Sơn ăn chay cùng bà, Trịnh Hoan bất ngờ gọi đến.

"Mười năm trước, đúng là Thẩm Thương đã từng rời khỏi huyện Bách, và thời gian là nửa tháng. Cái tên Thẩm Thương này kể từ khi mua lại xưởng bia thì gần như ngày nào cũng đến xưởng kiểm tra chằm chặp, đi một lần nửa tháng như thế là chuyện hiếm gặp. Vụ án mạng của ông chủ công ty ngoại thương xảy ra vừa đúng vào khoảng thời gian ông ta vắng nhà. Nhưng chú Vu lại không tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào cho thấy ông ta từng xuất hiện ở Dung Thành." Nói đến đây, Trịnh Hoan khẽ thở dài, "Phải công nhận, từ Triệu Chí Thành đến Thẩm Thương, hai người này đều rất giỏi ẩn giấu tung tích của bản thân."

Vụ án liên quan đến công ty ngoại thương kia là do đích thân Trịnh Hoan và nhóm của chú Vu cùng đến Dung Thành điều tra, cũng đã xem qua hồ sơ vụ án năm đó.

Toàn bộ hiện trường gây án đều được xử lý vô cùng sạch sẽ, đừng nói đến dấu vân tay, đến ngay cả một dấu chân cũng không tìm ra.

Từ vết thương của hai nạn nhân, có thể phán đoán hung thủ ra tay là cùng một người. Vết thương trên người nạn nhân đều giống hệt nhau, bọn họ tử vong sau hai nhát dao, mỗi một nhát đều là vết thương chí mạng.

Mười năm trước ở Dung Thành có rất nhiều nhà máy, dân tứ xứ đổ về đây làm công nhiều vô kể, an ninh không tốt, tội phạm lượn lờ khắp nơi, cướp của, giết người cũng không hiếm.

Khi ấy, cảnh sát đã kết hợp điều tra vụ án này cùng với một vụ án giết người cướp của khác.

"Dù bà chủ cửa tiệm sườn xám kia có thể đứng ra làm chứng là Triệu Chí Thành giết bọn họ, thì cũng chỉ có thể điều tra được mỗi Triệu Chí Thành mà thôi. Còn manh mối về người đứng sau anh ta đã bị xoá sạch sẽ. Hơn nữa, Triệu Chí Thành và Thẩm Thương đều đã chết, vụ án này khó mà tra được đến chỗ anh ta."

Giang Sắt nhớ rõ như in từng chi tiết trong hồ sơ vụ án ở Dung Thành kia. Và cô cũng đã lường trước được những lời Trịnh Hoan nói. Kể từ khi biết tin Thẩm Thương đã chết, cô cũng đã đoán được vụ án này không thể nào điều tra ra được Phó Uẩn.

Không chỉ mỗi vụ án ở Dung Thành, "tai nạn" của Liên Thâm và Phó Tuyển, và cả vụ án bắt cóc của chính bản thân cô cách đây bảy năm, mọi chứng cứ hướng về Phó Uẩn đều đã hoàn toàn bị xoá sạch sau cái chết của Triệu Chí Thành và Thẩm Thương.

Chầm chậm đổ nước sôi vào tách trà, cô vừa mở nắp lọ đường vừa cất giọng thản nhiên, "Vụ án ở Dung Thành cứ tạm thời gác lại, để chú Vu tiếp tục ở lại huyện Bách, theo dõi sát sao xưởng bia và cả Điền Hương Nghi."

Trịnh Hoan ừm một tiếng, "Nếu tất cả các vụ án và "tai nạn" kia đều do một tay Phó Uẩn chủ mưu, e rằng Điền Hương Nghi là nhân chứng còn sống duy nhất. Nhưng với thủ đoạn của tên kia, tất cả những nhân chứng có thể vạch tội gã ta đều đã chết hết. Có lẽ Điền Hương Nghi cũng chẳng biết rõ về những chuyện năm xưa."

Tất cả nhân chứng có thể vạch tội anh ta đều đã chết ư?

Giang Sắt hờ hững khuấy viên đường phèn trong tách trà, một thoáng sau, cô từ từ ngước lên, nhìn chằm chằm lên chiếc bóng phản chiếu trên khung kính cửa sổ sát sàn.

Không, vẫn còn người còn sống.

Vẫn còn một con mồi đã trốn thoát từ vụ bắt cóc kia.

...

Sau khi nói chuyện điện thoại với Trịnh Hoan, Giang Sắt nhìn lên đồng hồ treo tường, nhắm giờ gọi điện thoại cho Sầm Minh Thục đang ở nước Mỹ xa xôi.

Đồng Thành đã là 11 giờ khuya, còn New York lại rơi vào khoảng 10 giờ sáng.

Bình thường, vào giờ này thì Sầm Minh Thục vẫn còn đang ngủ, bà có nghe điện thoại hay không cũng tuỳ thuộc vào tâm trạng. Nhưng lần này Giang Sắt khá may mắn, điện thoại vừa đổ hai lần chuông đã được kết nối.

"Con đừng có nói là con gọi sang chỉ để chúc cô Quốc tế phụ nữ vui vẻ nhé? Cô út của con nghỉ chơi mấy ngày lễ này từ lâu rồi." Giọng Sầm Minh Thục vô cùng buồn ngủ, "Có chuyện gì mau nói đi, cô mày chưa ngủ đã giấc đâu."

Giang Sắt mím môi cười, "Cô không chơi lễ nhưng con thì chơi, con muốn đòi quà của cô út."

Sầm Minh Thục ngáp một cái, "Muốn quà gì nói nhanh?"

Giang Sắt, "Mấy bữa nữa con sẽ về Bắc Thành, cô chuẩn bị nhà và xe cho con nhé."

Sầm Minh Thục hừ một tiếng, "Lúc trước kêu con về Bắc Thành thì con không chịu, bây giờ lại về làm gì?"

"Chữa bệnh ạ." Giang Sắt nâng tách trà lên nhấp một ngụm, "Lâu rồi con không đến gặp Dr.Gina, con trở về tìm cô ấy chữa bệnh."

***

Jeongie:

Như mình đã nói, truyện này không chỉ nói về quá trình theo đuổi và vả mặt của nam chính, còn nói về quá trình nữ chính tìm kiếm kẻ chủ mưu đã hãm hại mình năm xưa. Và bây giờ, sau khi đã tìm ra kẻ đó, Sắt Sắt sẽ bắt đầu quá trình giải cứu quá khứ của mình, thế nên chuyện tình cảm cũng sẽ không được nói nhiều như giai đoạn trước. Tuy nhiên, nếu bạn để ý kỹ, sẽ có rất nhiều chi tiết siêu soft của anh Lục dành cho chị nhà đó. ^^ <3 <3 <3

Manifest để tuần này lên thêm một chương nào. <3 <3 <3
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện