Tô mì tối nay của "ông" Nghiên còn ngon hơn tô mì trong đêm sinh nhật của anh lần trước.

Nước dùng lấy từ nước hầm xương bò thơm béo ngậy, những lát thịt bò được thái mỏng ăn kèm với dưa chua xào thơm lừng. Giữa cái lạnh của trời đông, một tô mì nóng hôi hổi thế này chính là món ăn thích hợp để làm ấm bụng nhất.

Ăn mì xong, hai người chia nhau ra đánh răng rửa mặt rồi cùng nhau lên giường.

Khi Lục Hoài Nghiên duỗi tay ra, Giang Sắt bất chợt nhớ đến khoảng cách một cánh tay mỗi khi ngủ cùng nhau của hai người trong thời gian vừa bắt đầu mối quan hệ.

Có lẽ đã quen với việc ngủ một mình từ nhỏ, cũng có thể là do cả hai người bọn họ đều là người không thích gần gũi quá mức. Vào đêm đầu tiên cùng chung chăn gối ấy, khi chìm vào giấc ngủ, bọn họ cũng giữ một khoảng cách ăn ý đến lạ thường.

Song, có một điểm "gần gũi" duy nhất chính là, đôi bàn tay đan chặt vào nhau sau khi hai người thức dậy.

Còn bây giờ, anh đã xoá bỏ khoảng cách ấy, ôm trọn cô vào lòng giống như buổi sáng hôm nay.

Hơi thở nhịp nhàng của anh từ trên đỉnh đầu phả xuống, sau lưng cô là lồng ngực vững chãi và nhiệt độ ấm áp từ trên người anh liên tục truyền đến.

Giang Sắt xoay người, ánh mắt dừng lại trên quả táo Adam quyến rũ của anh.

Nương theo động tác của cô, Lục Hoài Nghiên đưa tay đỡ lấy lưng cô, cất giọng trầm thấp hỏi, "Em ngủ không được à?"

Bọn họ ngủ thẳng một giấc từ 10 giờ sáng đến 3 giờ chiều mới tỉnh, bây giờ không ngủ được cũng là chuyện bình thường.

Giang Sắt nói với anh, "Có lẽ Trương Nguyệt sẽ không tự sát nữa, chí ít là tạm thời chị ấy sẽ không tìm đến cái chết nữa."

Lục Hoài Nghiên chỉ hờ hững ừ một tiếng, anh không mấy bận tâm đến chuyện của Trương Nguyệt.

"Em không muốn trả thù chị ấy."

Lục Hoài Nghiên vẫn hờ hững ừ thêm một tiếng.

Dù cô có muốn trả thù thì anh vẫn sẽ đứng về phía cô.

Trước đây, mặc dù không biết quan hệ giữa Trương Nguyệt và Triệu Chí Thành, nhưng anh vẫn sẵn lòng ký tên vào bản hợp đồng vốn dĩ chẳng có hiệu lực kia để giúp cô.

Sau khi biết Trương Nguyệt là người yêu của Triệu Chí Thành, anh càng hiểu rõ vì sao Giang Sắt lại có một cảm xúc vô cùng mâu thuẫn đối với cửa tiệm sườn xám kia.

Dù căm ghét nhưng cũng rất chấp nhất.

Bởi vì đó là cửa tiệm mà Triệu Chí Thành đã dùng số tiền thù lao bắt cóc Giang Sắt để mua.

Lục Hoài Nghiên không phải Bồ Tát, anh biết Trương Nguyệt là một người phụ nữ đáng thương, nhưng nếu Giang Sắt muốn trả thù chị ta, anh sẽ khiến cho những người khác không có cơ hội lôi tiêu chuẩn đạo đức ra để chỉ trích cô.

Thế giới này là vậy đấy, chỉ cần vết thương không ở trên người mình thì họ sẽ chẳng bao giờ biết cảm giác đau là thế nào.

Lúc nói đến đạo lý, ai cũng hoá thân thành Bồ Tát.

Trước đây, khi anh và Lục Tiến Tông đấu đá với nhau, người ngoài đều mắng anh lòng lang dạ sói, ác độc vô tình, ai nấy đều phỉ báng, nhục mạ sau lưng anh, nhưng anh chỉ thấy nực cười.

Người đàn ông đó là ba anh, thế chẳng lẽ bà Hàn Nhân không phải là mẹ anh ư? Lục Hoài Nghiên cụp mắt xoa vành tai Giang Sắt, mỉm cười đầy ẩn ý, "Với Trương Nguyệt thì em quá mức nhân từ, còn đối với anh thì ghim thù hơn bất kỳ ai."

"..."

Vành tai là chỗ nhạy cảm nhất của Giang Sắt, cô quay mặt đi tránh mấy đầu ngón tay của anh, cất giọng hời hợt, "Triệu Chí Thành giết hai tên đồng phạm kia là vì Trương Nguyệt."

Lục Hoài Nghiên cười giễu một tiếng, "Trương Nguyệt còn dạy Triệu Chí Thành làm người tốt nữa sao?"

Giọng anh đầy lạnh nhạt, "Chú Mạc nói, dựa theo dấu vết vật lộn ở hiện trường, là Triệu Chí Thành tấn công hai tên kia trước. Triệu Chí Thành cũng đã thừa nhận, anh ta làm thế là vì muốn độc chiếm tiền chuộc."

Trước đây không nghĩ nhiều, bây giờ nghĩ lại mới thấy, may là ba gã này xảy ra xung đột nên mới gây ra động tĩnh, nếu không thì anh và chú Mạc cũng khó mà tìm được Giang Sắt trong vòng hai mươi bốn tiếng đồng hồ.

Cũng chính vì Triệu Chí Thành đã giết hai gã đồng phạm, chính bản thân anh ta lại bị thương, thế nên Giang Sắt mới có thể bình an vô sự chờ đến khi bọn họ chạy đến cứu.

Vì tiền chuộc...

Giang Sắt không nói không rằng nhắm nghiền đôi mắt.

Không thấy cô nói chuyện, Lục Hoài Nghiên cúi mắt nhìn cô.

Cô gối đầu lên vai anh, hàng mi khẽ rủ, vẻ mặt lạnh lùng, thờ ơ khó hiểu.

Lục Hoài Nghiên khum tay lại ôm lấy cô, "Tối nay cứ ôm thế này sao?"

Giang Sắt hé mí mắt, đón lấy ánh mắt đang cúi xuống nhìn cô, đáp lại một tiếng "Ừ".

Bọn họ cứ ôm nhau như thế rồi chìm vào giấc ngủ.

Lục Hoài Nghiên là người tỉnh dậy đầu tiên, thật ra nửa đêm hôm qua anh cũng từng giật mình thức giấc một lần, là do cánh tay quá tê.

Đại tiểu thư đang nằm trong lòng anh lại không thích đổi tư thế khi ngủ, anh sợ mình động đậy sẽ đánh thức cô, đành phải mặc kệ cánh tay đang tê đến mất cảm giác kia, tiếp tục nhắm mắt ngủ.

Lần này, anh cũng tỉnh giấc vì tê tay.

Anh nhịn mãi cũng đã quen, đầu ngón tay chẳng thèm nhúc nhích, cụp mắt ngắm nhìn gương mặt đang chìm trong mộng đẹp của cô. Cho đến khi hàng mi cô khẽ run run như có dấu hiệu sắp tỉnh dậy, anh mới nhấc tay lên, khẽ véo lên vành tai của cô, nói, "Tay anh tê rồi."

Vẻ mặt Giang Sắt mang theo chút ngái ngủ khi vừa thức giấc, sau khi phản ứng lại, cô hơi nghiêng người, chống khuỷu tay ngồi dậy.

Lúc cô nhổm người, một bên dây áo bị tuột xuống, mái tóc xoã tung trên vai, cô nhìn anh bằng đôi mắt mơ màng.

"Mấy giờ rồi?"

Hai mắt Lục Hoài Nghiên sẫm lại, bây giờ anh không chỉ cảm thấy tê tay, mà ở một vị trí khác cũng đã tê rần lên.

Anh quay mặt đi, nhìn về phía đầu giường, "Bảy giờ rưỡi rồi."

Giang Sắt hơi bất ngờ, không ngờ mình lại ngủ lâu như thế.

Hai người rời giường đánh răng rửa mặt, bữa sáng được giải quyết trên đường đến bệnh viện, bọn họ cũng tiện thể mua cho Hà Miêu và Trương Nguyệt mỗi người một phần.

Lúc đi vào phòng bệnh, Hà Miêu đang đỡ Trương Nguyệt từ trong nhà vệ sinh bước ra.

Phòng bệnh này là một phòng đơn VIP, tuy tối qua Hà Miêu túc trực ở bên giường bệnh, nhưng cô nhóc ngủ rất ngon giấc, vẻ mặt nom có vẻ rất có tinh thần.

Đỡ Trương Nguyệt nằm lại giường, cô nhóc nhận lấy phần bánh croissant kiểu Pháp và cà phê từ Giang Sắt, tò mò hỏi, "Anh Lục ngày hôm qua là bạn trai của chị Giang sao?"

Giang Sắt đang mở nắp hộp giữ nhiệt, nghe thấy thế thì hơi khựng lại, đáp, "Không phải."

Hà Miêu nhấp một ngụm cà phê, cười nói, "Vậy hẳn là anh ấy đang theo đuổi chị. Anh Lục kia đẹp trai thật đấy, đẹp hơn cả mấy nam nghệ sĩ mà em đang "đu" luôn. Chỉ cần anh ấy trưng gương mặt kia ra thôi cũng đủ hô mưa gọi gió trong giới giải trí rồi."

Mới sáng sớm hôm qua, Hà Miêu còn bày ra vẻ mặt như đưa tang, nên khi Lục Hoài Nghiên xuất hiện, cô nhóc cũng chẳng có cảm giác gì.

Bây giờ tinh thần đã thoải mái hơn, nhớ đến hình ảnh Lục Hoài Nghiên bất ngờ xuất hiện và nói muốn đưa Giang Sắt về nghỉ ngơi, không hiểu sao cô nhóc lại cảm thấy cả người anh toát ra cái vibe "bạn trai" cực kỳ mạnh mẽ.

Chị Giang đỉnh thật, được một người đẹp trai như thế theo đuổi mà vẫn có thể bình tĩnh đến vậy.

Trông thấy đôi mắt Hà Miêu gần như hiện lên đám bong bóng hồng phấn, Giang Sắt không ừ hử gì, chỉ mỉm cười vặn nắp hộp giữ nhiệt ra rồi đưa cho Trương Nguyệt, "Là cháo thịt bằm do khách sạn nấu, chị ăn cẩn thận kẻo bỏng."

"Cám ơn." Trương Nguyệt nhận hộp cháo, chậm rãi ăn từng muỗng.

Dạ dày của chị vẫn chưa khoẻ hẳn, chỉ ăn non nửa hộp thì buông muỗng, nhìn sang Giang Sắt, "Chiều mai cho tôi xuất viện đi, tôi không sao nữa rồi."

Giang Sắt nhìn sang chị.

Mấy ngày trước, có lẽ là do trong lòng nung nấu ý định buông xuôi, nên cả người chị toát ra một cảm giác thanh thản như thể đã buông bỏ mọi thứ.

Còn bây giờ, cảm giác ấy đã không còn nữa, ánh mắt của chị sáng ngời, thần thái cũng thanh thoát hơn.

Trông chị hoàn toàn như một người bình thường, khó trách sáng hôm nay Hà Miêu lại vui vẻ tung tăng như thế.

"Ngày mai là tết Ông Táo, hai người trở về dọn dẹp nhà cửa đi. Cả tháng nay vì tôi mà hai người đã phải thường xuyên chạy tới chạy lui đến bệnh viện, chẳng may mắn gì." Trương Nguyệt vừa nói vừa cười, "Tôi cũng không muốn đón Tết ở bệnh viện đâu."

"Thế thì ngày mai chị sang nhà em đón tết Ông Táo nhé." Giang Sắt bình thản nói, "Em có mua cho chị một bộ câu đối, vừa hay chị có thể mang về nhà luôn."

Trương Nguyệt ngơ ngẩn, đang định lịch sự từ chối, lại nghe Giang Sắt nói tiếp, "Mẹ em có mời một thợ may gần nhà may cho em một bộ sườn xám mặc Tết, tiện thể nhờ chị đến "thẩm định" giúp em."

"Đi đi mà cô." Hà Miêu nhét mẫu bánh croissant cuối cùng vào miệng, cười tủm tỉm, "Nhà chị Giang nằm ngay đường Phú Xuân, chỗ đó đông vui lắm. Cô đến Đồng Thành bao năm nay, sao không thử đến đó dạo một vòng?"

Lời đến bên môi Trương Nguyệt lại vô thức quay ngược trở về.

Tối đến, Lục Hoài Nghiên tới đón, Giang Sắt vừa lên xe liền hỏi, "Ngày mai đưa ông Táo, anh sẽ đến chùa Hàn Sơn với dì Hàn sao?"

"Ừm, chiều mai anh sẽ sang đó." Anh nhìn cô qua kính chiếu hậu, "Em ở cùng gia đình sao?"

Giang Sắt khẽ gật đầu, "Thằng Dã bảo tối mai sẽ đưa em và chị hai đi chơi."

Lục Hoài Nghiên rời tầm mắt, cười nói, "Được rồi, vậy tối mai anh sẽ ở lại trên núi."

Giang Sắt nghe thế thì hơi sững người, lập tức nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lớp cửa kính phản chiếu một bên mặt của người đàn ông, ánh đèn đường nhanh chóng lướt qua, góc nghiêng hoàn hảo ấy chốc chốc lại chìm vào bóng tối, thoắt cái lại được thắp sáng bởi ánh đèn.

Cô bất chợt nhớ đến lời Hà Miêu nói, cô nhóc kia trầm trồ thốt lên, khoảnh khắc khi anh vừa xuất hiện trước cửa phòng bệnh vào sáng hôm qua giống hệt như một vị thần.

Giang Sắt nghe xong cũng chỉ biết cười trừ.

Mấy cô nhóc cứ thích xem ba cái thể loại anh hùng cái thế đạp mây ngũ sắc đến cứu người yêu mình. Nhưng những chuyện này chỉ xuất hiện trên phim ảnh, ở ngoài đời nào có chuyện lãng mạn như thế chứ?

Song, trong đêm ấy, khi nhận được cuộc gọi của anh ở bên ngoài phòng giải phẫu, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ trở về nhanh như thế.

Cô chỉ nói một câu mình ghét bệnh viện, và anh thật sự đã xuất hiện đưa cô rời đi.

Lúc ấy, cô cũng đã bắt đầu có dấu hiệu phát sốt, mà cô đã quá quen với cảm giác cả người cứ nóng rừng rực như thế. Nhưng sau khi anh đưa cô trở về ngủ một giấc, không ngờ cơn sốt ấy lại lẳng lặng lướt qua không để lại một dấu vết.

Rõ ràng là bọn họ chỉ nằm trên giường, không làm gì cả.

Trước đây mỗi khi lên giường, hai người luôn phải làm mấy chuyện giống như những cặp đôi đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt. Hai người đều khát khao về chuyện ấy và say mê cơ thể của nhau.

Thế nhưng, hai ngày nay, anh không hề đòi hỏi, chỉ ôm cô, một cái ôm đơn thuần.

Chiếc xe màu đen lao vun vút, xuyên qua khung cảnh đèn hoa rực rỡ.

Về đến khách sạn, Giang Sắt cởi áo khoác đưa cho anh, tựa người vào tủ giày nhìn anh chăm chú.

Hà Miêu khen đây là gương mặt đẹp trai nhất mà cô nhóc từng thấy.

Nhưng người đàn ông không chỉ có mỗi khuôn mặt điển trai này, mà cơ thể ẩn dưới chiếc áo khoác đây cũng vô cùng phù hợp với gu thẩm mỹ của Giang Sắt.

Giang Sắt đã từng vẽ mẫu nude khi cô ở Mỹ.

Lúc ấy, nghe người ta nói người mẫu nam kia có tỉ lệ cơ thể vô cùng hoàn mỹ, thế nên cô đã tìm đến để mở mang tầm mắt.

Quả đúng là tỉ lệ vàng, người mẫu ấy là một người đàn ông Đông Âu, cả người toát ra một vẻ đẹp rắn rỏi nhưng cũng mang theo một chút lãng tử.

Sau đêm đầu tiên của hai người, Giang Sắt đã phát hiện ra cơ thể của Lục Hoài Nghiên còn khiến cô thích hơn cả so với anh chàng người mẫu Đông Âu kia.

Mỗi một khớp xương, mỗi một khối cơ đều vô cùng hoàn hảo.

Nếu lột sạch đồ của anh rồi ném vào phòng tranh làm mẫu, e là cả phòng vẽ tranh sẽ chật cứng người.

Cô nhìn anh đăm đắm.

Lục Hoài Nghiên đang cởi găng tay, vừa cởi được một chiếc, anh bỗng ngước mắt lên, nhìn xoáy thẳng vào mắt cô, rồi anh cất giọng đầy thản nhiên, "Sắt Sắt, sao anh lại có cảm giác... em đang âu yếm anh bằng mắt thế?"

"..." Cũng không khác mấy.

Ngay khi anh cúi đầu chuẩn bị cởi chiếc găng tay thứ hai, Giang Sắt đưa tay tháo mắt kính của anh xuống.

Động tác tháo kính này chính là ám hiệu riêng giữa hai người.

Chiếc găng tay bằng da màu đen chầm chậm trôi tuột ra theo từng ngón tay, Lục Hoài Nghiên nhấc mí mắt lên nhìn cô, ánh mắt nặng nề.

"Đại tiểu thư nói đi, lần này em muốn làm ở đâu?"

...

Khi những tia nước từ vòi sen phun xuống, Giang Sắt kiễng chân hôn anh, "Lục Hoài Nghiên, đừng để chân em phải chạm đất."

Đêm giao thừa lần trước, khi hai tay cô bị anh khoá chặt trên đỉnh đầu, anh đã nói với cô rằng, nếu không phải vì cô bị thương, nếu không phải vì cô bị người ta bỏ thuốc, thì vừa nãy khi ở trong phòng tắm, anh đã không cho cô có cơ hội chạm chân xuống đất.

Giang Sắt vẫn còn nhớ rất rõ.

Giọt nước trượt xuống mặt tường xám đậm, chầm chậm lướt qua bờ vai trắng nõn của cô, đọng lại nơi hõm xương quai xanh quyến rũ, nương theo tần suất rung động lại tiếp tục du ngoạn trên đường cong duyên dáng rồi đáp xuống sàn nhà, bắn lên thành những bọt nước vô cùng xinh đẹp.

Cả người cô tựa như một đoá hoa trà được khảm lên bức tranh sơn dầu.

Bức tranh với lớp màu xám tro có độ bão hoà thấp làm nền, đoá hoa trà trắng tinh khôi nổi bần bật ngay trung tâm.

Lục Hoài Nghiên cúi đầu nhìn cô, ngay khoảnh khắc cô cau nhẹ ấn đường, anh chợt lên tiếng, "Ngẩng lên nhìn anh."

Anh rất thích tư thế này.

Thích ngắm nhìn ánh mắt đê mê vì anh trong những lúc như thế này.

Rời khỏi bồn tắm đứng, khi hai tay cô chống lên mặt bồn rửa mặt, anh không buộc cô phải ngẩng đầu lên nhìn mình nữa, trái lại dụ dỗ cô nhìn thẳng vào gương.

Bọn họ đã ra ngoài được nửa tiếng, lớp sương mỏng phủ trên mặt gương đã sớm tan đi, mặt gương rõ đến mức có thể nhìn thấy từng dấu ấn dâu tây trên vai của cô.

Ánh mắt anh sẫm lại, tối đen như mực, đôi con ngươi toát ra sự nguy hiểm giống với bản năng hoang dã của động vật, hoàn toàn không khác gì với bản năng chiếm hữu ẩn sâu bên trong con người anh.

Khi ấy, chân Giang Sắt đã chạm đất, nhưng lại như thể đang lơ lửng.

Giống như trước đây khi cô học múa ba lê, mũi chân chạm đất, vòm bàn chân cong lại, phần bắp chân như được kéo căng ra.

Mà chuyện này còn mệt hơn cả việc cô tập múa suốt hai tiếng đồng hồ.

Sau khi quay về phòng ngủ, cô tựa người vào chiếc gối nằm mềm mại, ngang nhiên bắt anh phải massage chân cho mình.

Lục Hoài Nghiên ngồi trên nệm mềm, nghiêm túc massage chân cho cô.

Chân cô chỉ lớn bằng bàn tay anh, mắt cá nhân mảnh khảnh, xương đùi rất thẳng, bắp chân thon dài và tinh tế.

Anh lại nhớ đến khoảnh khắc vừa mới bước ra khỏi bồn tắm đứng khi nãy, cô ngồi trên bồn rửa mặt. Qua lớp sương mờ phủ trên mặt gương, anh nhìn thấy mu bàn chân của cô hơi buông thõng, tạo nên một đường thẳng đầy quyến rũ.

Lục Hoài Nghiên không cầm lòng được, lại nghiêng đầu sang hôn lên mu bàn chân của cô.

Không thể nhịn được nữa, anh lại nắm chặt chân cô rồi ấn mạnh xuống, tiếp tục đặt lên mu bàn chân của cô thêm một nụ hôn nữa.

"Còn nhớ buổi biểu diễn ở Bác Đức năm em mười hai tuổi không?" Anh bỗng hỏi một câu.

Lớp phấn hồng trên gương mặt Giang Sắt sau cơn mây mưa vẫn còn chưa tan, ánh mắt thường ngày vốn dĩ lạnh lùng và xa cách giờ đây lại mang theo vẻ biếng nhác, hàng mi khẽ khép lại như cánh bướm mệt mỏi ngủ say trong đêm đen.

Nghe Lục Hoài Nghiên hỏi, cô hơi hé mí mắt, đáp, "Là lễ kỷ niệm thành lập trường sao?"

"Ừ."

"Nhớ chứ, em đã múa vở Hồ thiên nga." Lòng bàn chân bị ngón trỏ của anh cù nhẹ, nhồn nhột, cô vội rụt chân về, hờ hững hỏi, "Hôm ấy anh cũng đi xem sao?"

"Xem được nửa vở, Sầm Lễ và Quách Tụng kéo anh đi theo, bảo rằng em và Quách Thiển có tiết mục biểu diễn." Lục Hoài Nghiên khẽ cười, "Khi ấy trông em múa chẳng vui vẻ gì cho cam."

Mới xem có một nửa mà đã nhận ra cô không vui?

Giang Sắt nói, "Khi em xuống sân khấu, mọi người đều khen em múa hay, ngay cả cô Quý cũng vô cùng hài lòng trước màn biểu diễn của em."

Lục Hoài Nghiên cười tủm tỉm nhìn cô.

Cô và Quách Thiển, một người thì múa chẳng vui vẻ gì, một người thì lại múa cho có lại còn thường xuyên mắc lỗi. Anh xem chưa được bao lâu đã chán chẳng buồn xem nữa, cất bước đi thẳng một mạch rời khỏi hội trường.

Chân Giang Sắt bị anh giữ chặt, cô cũng chẳng còn sức để vùng ra, mấp máy đôi môi, "Đúng là em chẳng vui vẻ gì, em muốn múa vai thiên nga đen, nhưng cô Quý lại không cho."

Quý Vân Ý muốn cô múa vai thiên nga trắng, nói rằng thiên nga đen không hợp với cô.

Nhưng cô lại rất bướng, tập luôn cả hai bài múa.

Có một lần tập múa, cô bạn diễn vai thiên nga đen tạm thời xin nghỉ một bữa, cô liền chủ động xin múa thay, hơn nữa còn quay video lại cho Quý Vân Ý xem.

Sắc mặt Quý Vân Ý tối hôm đó quả thật cực kỳ khó coi.

Lục Hoài Nghiên nói, "Có lẽ cả hội trường cũng chỉ có mỗi anh phát hiện ra em không vui mà thôi."

Dù ở trên sân khấu hay ở dưới khán đài cô đều giữ nụ cười bên môi, lại còn là tâm điểm của mọi ánh nhìn, nào có ai nhận ra cô đang bực bội không vui.

Giang Sắt nhìn anh, "Có phải khi ấy anh cảm thấy em giả tạo lắm đúng không? Rõ ràng là không vui, nhưng lại phải giả vờ tươi cười?"

Lục Hoài Nghiên tặc lưỡi, "Em lại tính lôi chuyện cũ ra tính sổ đấy à?"

Anh buông mắt cá chân của cô ra, duỗi tay siết chặt eo cô, bế cô ngồi lên đùi mình, cười nói, "Khi ấy em mới bao lớn hả? Anh chỉ thấy chẳng có gì hay ho thì đi thôi. Anh vốn cũng chẳng thích xem mấy cái này, làm gì có thời gian để ý tới chuyện đại tiểu thư nhà mình có giả tạo hay không chứ?"

Giang Sắt, "..."

Lục Hoài Nghiên tì trán mình lên trán cô, "Được rồi, sau này nếu tiểu thư nhà mình mà múa lại lần nữa, anh hứa sẽ xem từ đầu đến cuối, không thèm chớp mắt luôn, chịu không nào?"

*** Jeongie:

Lúc này Lục Hoài Nghiên vẫn chưa biết khi xưa Giang Sắt đã bị bắt cóc 3 ngày, vì nhà họ Sầm giấu nhẹm vụ bê bối kia nên đã kéo dài thời gian cứu Giang Sắt, thế nên khi ấy Lục Hoài Nghiên cứ nghĩ Giang Sắt chỉ mới bị bắt đi 1 ngày mà thôi, cho nên mọi người sẽ thấy Giang Sắt và Lục Hoài Nghiên tính thời gian khác hẳn nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện