Ngày dài đã đi qua quá nửa, mặt trời hắt những tia nắng chéo xuống nhân gian. Dưới chân của một tháp đồng hồ hoang phế, Thi hơi phẩy tay ra hiệu cho Cỏ May đẩy chiếc xe lăn tạm tránh vào bên trong tháp một chút. Quay đầu nhìn thằng bạn đang ầm ĩ rời đi, nó khẽ thở dài: “Mẹ kiếp cái thằng khốn nạn, làm cái đếch gì mà cứ vừa chạy vừa nổ tưng bừng như hội thế này thì tí lũ Akuma khác kéo đến bố đỡ bằng răng à…!!!”
Cái xe lăn chở thằng Thi được Cỏ May đẩy qua khung cửa đã mất hết cả cánh và phủ đầy cát bụi của tháp đồng hồ. Đằng sau, bé Lan và Thủy cũng lập tức vào theo. Mấy cô gái ở đây không có ai là kẻ ngốc cả, Minh bất chấp tất cả, chạy đi với tốc độ nhanh nhất để kịp thời ứng cứu tiểu phân đội hộ tống như vậy thì việc thu hút sự chú ý của đám Akuma khác tới đây là điều tất nhiên. Và ban nãy, Thi đã nói rằng các cô sẽ phải giải quyết đám Akuma sắp kéo tới đó.
Trực tiếp đối mặt với Akuma, lại còn là nhiều con Akuma đồng thời tiến công thực sự là điều mà họ chưa bao giờ nghĩ tới. Mới đêm hôm qua thôi, chỉ có một con Akuma cấp 1 mà phải cả team phối hợp, lại có hai thằng áp trận mới đánh được ngang tay. Rồi chỉ một con Akuma cấp 2 dưới mê cung ngầm mà đã khiến cho cả tiểu đội gần như toàn diệt, phải sử dụng đến những thứ vũ khí mạnh nhất mới khó khăn xoay chuyển tình thế, tìm đường trở ra. Vậy mà bây giờ… Thằng Minh đi rồi, thằng Thi lại thành ra thế kia, chỉ bằng ba cô gái mà phải đi “giải quyết” tất cả lũ Akuma lảng vảng ngoài kia, và cả lũ đang tiến tới do bị thu hút bởi tiếng ồn.
Bên trong tháp đồng hồ không lớn, bốn phía tường đá với những cái cửa sổ dài và hẹp, trần nhà cao vút được điêu khắc những họa tiết xoay tròn rất lạ mắt. Để mặc cho ba cô gái nhìn mình với ánh mắt đầy nghi hoặc, Thi thoải mái ngả mình trên tấm lưng tựa của xe lăn, mặt ngửa lên trời với đôi mắt lim dim, nét mặt của nó bây giờ như đang vô cùng thỏa mãn.
Cả ba cô gái đều không tài nào hiểu được, thằng Thi làm vậy là có ý gì trong khi đồng đội của họ còn đang gặp nguy hiểm bên ngoài, chống chọi với uy hiếp tử vong từng giây và lũ Akuma thì đang không ngừng kéo tới, thế mà nó lại có thể thoải mái nằm đây…? Có người vừa định lên tiếng thắc mắc thì bỗng nhiên, thằng Thi ngóc đầu dậy. Nó tròn mắt nhìn ba cô gái rồi mở miệng nói:
- Bên ngoài nắng vãi đạn ra mấy đứa ự, chẳng bù cho trong này, mát mẻ sảng khoái đến bất ngờ…
Sửng sốt, thực sự là không ai có thể ngờ được rằng, trong lúc này thằng Thi lại có thể nói những lời như thế.
Trong ba cô gái, chỉ có Cỏ May là không làm ra phản ứng nào thái quá. Cô chỉ hơi bất ngờ một chút rồi lại lập tức nhắm mắt, đứng lặng lẽ sau lưng thằng Thi, vị trí người đẩy xe lăn cho nó. Từ lúc được cứu sống, May đã thề rằng cả đời này sẽ theo thằng Thi, dù nó có chống lại cả thế giới này.
Thủy cũng vô cùng bất ngờ, nhưng cô rất thông minh, với bản tính của thằng Thi, dù có hơi bựa nhưng cô chắc rằng, nó tuyệt đối không phải là người sẽ bỏ rơi đồng đội, nếu không thì cô cũng chẳng theo hai thằng bọn nó cho đến tận bây giờ. Cố gắng giữ cho vẻ mặt bình tĩnh, cô đợi lời giải thích.
Không có niềm tin đã trở thành tín ngưỡng như Cỏ May, cũng không có sự chín chắn của Thủy, bé Lan lập tức nhảy cẫng lên:
- Ứ ừ ! Không chịu đâu !
Nhảy xồ đến bên cạnh chiếc xe lăn, bé ôm cứng lấy chân thằng Thi:
- Chạy về đi ! Anh dẫn bé chạy về đi ! Mọi người sắp chết cả rồi !
Vừa khóc, Lan vừa ôm lấy cái chân được băng kín mít của thằng Thi mà rung, mà lắc, cái đuôi dài trắng muốt cũng xù lông lên, vô thức đập tới tấp vào mặt nó. Hình như Lan quên mất rằng, chóp đuôi mình còn có một khẩu súng được buộc chặt vào, và bây giờ, cả cái cục kim loại đó đang đập khùng khục vào mặt thằng Thi từng nhát.
- Ớ…! Nhẹ nhàng…! Nhẹ nhàng…! Đau anh…! Đau!!!!
Thi kêu lên đầy đau đớn, nửa thân thân dưới vẫn còn bất hoạt nên nó chẳng thể nào làm ra phản kháng được. Chỉ còn có đôi tay là vừa mới cử động được lại, nó lập tức đưa lên che mặt, ngăn không cho cái đuôi lông xù tiếp tục đập vào mắt mình nữa. Thú thực là được được bé Lan dùng đuôi đập vào mặt thế này nó cũng thích bỏ mẹ, nhưng mà dưới chân thực sự đau quá rồi.
Như một cô bé con bướng bỉnh, bé Lan nhất quyết không chịu tha cho thằng Thi, luôn miệng “Ứ ừ” và còn tì cả ngực vào chân nó mà đẩy.
“Mẹ kiếp! Đau nhưng mà sướng vãi…!” Thi thầm nghĩ trong đầu, miệng liên túc than khó chịu nhưng vẻ mặt của nó lại biểu hiện ra vẻ hưởng thụ vô cùng, cứ như kiểu là từng vết bầm do khẩu súng của bé Lan đập vào mặt nó là những cái vuốt ve tình tứ vậy. Nhưng mà thôi, giờ không phải là lúc đùa, cứ thế này thì chẳng đi được đến đâu mà chỉ làm cho tình hình càng thêm loạn. Thi lập tức sử dụng biện pháp mạnh tay.
Nhanh tay tóm lấy cái đuôi đang đập túi bụi vào mặt mình, nó bóp mạnh.
- A…!!!
Kêu lên một tiếng thất thanh, cả cơ thể bé như bỗng nhiên thoát lực nằm sụp xuống dưới chân thằng Thi. Cái đuôi này làm được nhiều thứ, rất tiện, nó là một thứ vũ khí lợi hại nhưng cũng là điểm yếu của bé Lan, nếu bị ai đó nắm mạnh vào đuôi, cả cơ thể bé sẽ giống như bị chấn động vậy, lập tức mềm oặt ra mà ngã xuống.
Hài lòng nhìn cô bé nằm rạp dưới chân, Thi nhướn mày, trề môi ra nói:
- Thế nào? Còn dám làm loạn nữa không…? Anh đã nói là “Nhẹ nhàng” từ nãy rồi cơ mà… Nói không nghe là que vào đít. Mà anh có nói là không chạy về cứu đâu? Anh chỉ nghỉ một chút thôi mà... Mấy đứa cũng thế, nghỉ một chút đi, để giàng sức mà đánh nhau. Thêm nữa, có tí thuốc men dược phẩm gì thì tranh thủ cắn trước đi, không tí đánh nhau là không có thời gian mà móc mũi đâu đấy…
Gượng người ngồi dậy, bé Lan đáp cho thằng Thi một ánh mắt hờn dỗi, túm lấy cái đuôi bằng đôi bàn tay nhỏ của chính mình giật mạnh ra khỏi tay thằng Thi.
- Ứ chơi với anh nữa! Anh toàn bắt nạt Lan thôi…
Thi thở dài, hơi lắc đầu và miệng khẽ lẩm bẩm:
- Éo chấp với trẻ con…
Mặc dù chỉ lẩm bẩm rất khẽ nhưng Thi quên rằng, bé Lan có một đôi tai hồ li vô cùng thính. Lúc nó nói, đôi tai trắng muốt trên đầu Lan cũng khẽ rung lên và… Như một con mèo bị giẫm phải đuôi, bé lập tức nhảy dựng cả người lên, một lần nữa nhào về phía thằng Thi, hét lớn:
- Ai !? Anh nói ai trẻ con !! Người ta… Người ta…
- Mười sáu! Mười sáu…! Thục nữ…! Thục nữ em ự…!
Thi vội vàng xòe hai tay ra chắn trước ngực, cố gắng xoa dịu con yêu hồ nhỏ trước mặt này. Thực sự là nó thấy từ nãy đến giờ vớ vẩn quá rồi, cứ thế này thì đừng nói đến việc đi đánh chặn lũ Akuma đang bị thu hút đến mà chính chúng sẽ bị sự ồn ào kéo đến nơi này .
Thấy thằng Thi đã chịu xuống nước, bé cũng chẳng thèm chấp nó nữa làm gì. Quay người về phía khác không thèm nhìn, bé khoanh tay, ngồi bệt xuống đất cạnh chỗ cái xe lăn, môi mím lại còn hai bên má thì phồng lên ra vẻ “Ta đây vẫn còn đang giận đấy”, thế nhưng chiếc đuôi dài sau lưng lại quấn chặt lấy một bên chân thằng Thi không chịu rời.
Thấy hai đứa không còn loạn lên với nhau nữa, Thủy mới cất tiếng hỏi:
- Chúng ta sẽ thực sự trốn lại ở đây ư ? Tôi nghĩ bây giờ chúng ta lên ra ngoài và tìm cách ngăn cả lũ Akuma kéo đến vị trí của tiểu đội hộ tống chứ ? Ngóc đầu dậy, Thi nhìn Thủy, rồi nó nhếch miệng cười :
- Ừ đúng. Chúng ta sẽ ra ngoài, nhưng bây giờ thì cứ tranh thủ nghỉ ngơi đi cái đã. Cậu nghĩ là với hỏa lực của các cậu hiện giờ, ra ngoài kia thì sẽ đủ sức để cản con gì lại sao ? Cứ thoải mái mà nghỉ ngơi chút đi, và đưa tớ mượn cây {Hoa Tuyết 04} của cậu cho tớ mượn lát.
Triệu hồi {Hoa Tuyết 04} ra khỏi thẻ bài phong ấn, Thủy đưa nó cho thằng Thi. Cô vẫn chưa hiểu được là Thi định làm gì.
Khẩu súng quá nặng với cơ thể trọng thương của nó, Thi nhờ Thủy gác ngang khẩu súng qua hai tay vịn của chiếc xe lăn, tay trái nó vuốt dọc theo thân khẩu súng, tay còn lại nó vuốt vào thân của chiếc hộp {Không gian của Dũng} được lắp vào một bên thành xe. Dường như, có một thứ gì đó hơi lóe lên, và trong lòng bàn tay phải của nó đã xuất hiện một viên đạn màu đen lạ mắt. Vân vê viên đạn trong tay, nó nở nụ một nụ cười nham nhở:
- Nghỉ ngơi đi, một phút nữa thôi, với viên đạn này thì không chỉ còn là “Ngăn chặn” nữa đâu, chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện “Kế hoạch săn giết”, tích lũy chút điểm thưởng để về còn đổi quà.
Cái xe lăn chở thằng Thi được Cỏ May đẩy qua khung cửa đã mất hết cả cánh và phủ đầy cát bụi của tháp đồng hồ. Đằng sau, bé Lan và Thủy cũng lập tức vào theo. Mấy cô gái ở đây không có ai là kẻ ngốc cả, Minh bất chấp tất cả, chạy đi với tốc độ nhanh nhất để kịp thời ứng cứu tiểu phân đội hộ tống như vậy thì việc thu hút sự chú ý của đám Akuma khác tới đây là điều tất nhiên. Và ban nãy, Thi đã nói rằng các cô sẽ phải giải quyết đám Akuma sắp kéo tới đó.
Trực tiếp đối mặt với Akuma, lại còn là nhiều con Akuma đồng thời tiến công thực sự là điều mà họ chưa bao giờ nghĩ tới. Mới đêm hôm qua thôi, chỉ có một con Akuma cấp 1 mà phải cả team phối hợp, lại có hai thằng áp trận mới đánh được ngang tay. Rồi chỉ một con Akuma cấp 2 dưới mê cung ngầm mà đã khiến cho cả tiểu đội gần như toàn diệt, phải sử dụng đến những thứ vũ khí mạnh nhất mới khó khăn xoay chuyển tình thế, tìm đường trở ra. Vậy mà bây giờ… Thằng Minh đi rồi, thằng Thi lại thành ra thế kia, chỉ bằng ba cô gái mà phải đi “giải quyết” tất cả lũ Akuma lảng vảng ngoài kia, và cả lũ đang tiến tới do bị thu hút bởi tiếng ồn.
Bên trong tháp đồng hồ không lớn, bốn phía tường đá với những cái cửa sổ dài và hẹp, trần nhà cao vút được điêu khắc những họa tiết xoay tròn rất lạ mắt. Để mặc cho ba cô gái nhìn mình với ánh mắt đầy nghi hoặc, Thi thoải mái ngả mình trên tấm lưng tựa của xe lăn, mặt ngửa lên trời với đôi mắt lim dim, nét mặt của nó bây giờ như đang vô cùng thỏa mãn.
Cả ba cô gái đều không tài nào hiểu được, thằng Thi làm vậy là có ý gì trong khi đồng đội của họ còn đang gặp nguy hiểm bên ngoài, chống chọi với uy hiếp tử vong từng giây và lũ Akuma thì đang không ngừng kéo tới, thế mà nó lại có thể thoải mái nằm đây…? Có người vừa định lên tiếng thắc mắc thì bỗng nhiên, thằng Thi ngóc đầu dậy. Nó tròn mắt nhìn ba cô gái rồi mở miệng nói:
- Bên ngoài nắng vãi đạn ra mấy đứa ự, chẳng bù cho trong này, mát mẻ sảng khoái đến bất ngờ…
Sửng sốt, thực sự là không ai có thể ngờ được rằng, trong lúc này thằng Thi lại có thể nói những lời như thế.
Trong ba cô gái, chỉ có Cỏ May là không làm ra phản ứng nào thái quá. Cô chỉ hơi bất ngờ một chút rồi lại lập tức nhắm mắt, đứng lặng lẽ sau lưng thằng Thi, vị trí người đẩy xe lăn cho nó. Từ lúc được cứu sống, May đã thề rằng cả đời này sẽ theo thằng Thi, dù nó có chống lại cả thế giới này.
Thủy cũng vô cùng bất ngờ, nhưng cô rất thông minh, với bản tính của thằng Thi, dù có hơi bựa nhưng cô chắc rằng, nó tuyệt đối không phải là người sẽ bỏ rơi đồng đội, nếu không thì cô cũng chẳng theo hai thằng bọn nó cho đến tận bây giờ. Cố gắng giữ cho vẻ mặt bình tĩnh, cô đợi lời giải thích.
Không có niềm tin đã trở thành tín ngưỡng như Cỏ May, cũng không có sự chín chắn của Thủy, bé Lan lập tức nhảy cẫng lên:
- Ứ ừ ! Không chịu đâu !
Nhảy xồ đến bên cạnh chiếc xe lăn, bé ôm cứng lấy chân thằng Thi:
- Chạy về đi ! Anh dẫn bé chạy về đi ! Mọi người sắp chết cả rồi !
Vừa khóc, Lan vừa ôm lấy cái chân được băng kín mít của thằng Thi mà rung, mà lắc, cái đuôi dài trắng muốt cũng xù lông lên, vô thức đập tới tấp vào mặt nó. Hình như Lan quên mất rằng, chóp đuôi mình còn có một khẩu súng được buộc chặt vào, và bây giờ, cả cái cục kim loại đó đang đập khùng khục vào mặt thằng Thi từng nhát.
- Ớ…! Nhẹ nhàng…! Nhẹ nhàng…! Đau anh…! Đau!!!!
Thi kêu lên đầy đau đớn, nửa thân thân dưới vẫn còn bất hoạt nên nó chẳng thể nào làm ra phản kháng được. Chỉ còn có đôi tay là vừa mới cử động được lại, nó lập tức đưa lên che mặt, ngăn không cho cái đuôi lông xù tiếp tục đập vào mắt mình nữa. Thú thực là được được bé Lan dùng đuôi đập vào mặt thế này nó cũng thích bỏ mẹ, nhưng mà dưới chân thực sự đau quá rồi.
Như một cô bé con bướng bỉnh, bé Lan nhất quyết không chịu tha cho thằng Thi, luôn miệng “Ứ ừ” và còn tì cả ngực vào chân nó mà đẩy.
“Mẹ kiếp! Đau nhưng mà sướng vãi…!” Thi thầm nghĩ trong đầu, miệng liên túc than khó chịu nhưng vẻ mặt của nó lại biểu hiện ra vẻ hưởng thụ vô cùng, cứ như kiểu là từng vết bầm do khẩu súng của bé Lan đập vào mặt nó là những cái vuốt ve tình tứ vậy. Nhưng mà thôi, giờ không phải là lúc đùa, cứ thế này thì chẳng đi được đến đâu mà chỉ làm cho tình hình càng thêm loạn. Thi lập tức sử dụng biện pháp mạnh tay.
Nhanh tay tóm lấy cái đuôi đang đập túi bụi vào mặt mình, nó bóp mạnh.
- A…!!!
Kêu lên một tiếng thất thanh, cả cơ thể bé như bỗng nhiên thoát lực nằm sụp xuống dưới chân thằng Thi. Cái đuôi này làm được nhiều thứ, rất tiện, nó là một thứ vũ khí lợi hại nhưng cũng là điểm yếu của bé Lan, nếu bị ai đó nắm mạnh vào đuôi, cả cơ thể bé sẽ giống như bị chấn động vậy, lập tức mềm oặt ra mà ngã xuống.
Hài lòng nhìn cô bé nằm rạp dưới chân, Thi nhướn mày, trề môi ra nói:
- Thế nào? Còn dám làm loạn nữa không…? Anh đã nói là “Nhẹ nhàng” từ nãy rồi cơ mà… Nói không nghe là que vào đít. Mà anh có nói là không chạy về cứu đâu? Anh chỉ nghỉ một chút thôi mà... Mấy đứa cũng thế, nghỉ một chút đi, để giàng sức mà đánh nhau. Thêm nữa, có tí thuốc men dược phẩm gì thì tranh thủ cắn trước đi, không tí đánh nhau là không có thời gian mà móc mũi đâu đấy…
Gượng người ngồi dậy, bé Lan đáp cho thằng Thi một ánh mắt hờn dỗi, túm lấy cái đuôi bằng đôi bàn tay nhỏ của chính mình giật mạnh ra khỏi tay thằng Thi.
- Ứ chơi với anh nữa! Anh toàn bắt nạt Lan thôi…
Thi thở dài, hơi lắc đầu và miệng khẽ lẩm bẩm:
- Éo chấp với trẻ con…
Mặc dù chỉ lẩm bẩm rất khẽ nhưng Thi quên rằng, bé Lan có một đôi tai hồ li vô cùng thính. Lúc nó nói, đôi tai trắng muốt trên đầu Lan cũng khẽ rung lên và… Như một con mèo bị giẫm phải đuôi, bé lập tức nhảy dựng cả người lên, một lần nữa nhào về phía thằng Thi, hét lớn:
- Ai !? Anh nói ai trẻ con !! Người ta… Người ta…
- Mười sáu! Mười sáu…! Thục nữ…! Thục nữ em ự…!
Thi vội vàng xòe hai tay ra chắn trước ngực, cố gắng xoa dịu con yêu hồ nhỏ trước mặt này. Thực sự là nó thấy từ nãy đến giờ vớ vẩn quá rồi, cứ thế này thì đừng nói đến việc đi đánh chặn lũ Akuma đang bị thu hút đến mà chính chúng sẽ bị sự ồn ào kéo đến nơi này .
Thấy thằng Thi đã chịu xuống nước, bé cũng chẳng thèm chấp nó nữa làm gì. Quay người về phía khác không thèm nhìn, bé khoanh tay, ngồi bệt xuống đất cạnh chỗ cái xe lăn, môi mím lại còn hai bên má thì phồng lên ra vẻ “Ta đây vẫn còn đang giận đấy”, thế nhưng chiếc đuôi dài sau lưng lại quấn chặt lấy một bên chân thằng Thi không chịu rời.
Thấy hai đứa không còn loạn lên với nhau nữa, Thủy mới cất tiếng hỏi:
- Chúng ta sẽ thực sự trốn lại ở đây ư ? Tôi nghĩ bây giờ chúng ta lên ra ngoài và tìm cách ngăn cả lũ Akuma kéo đến vị trí của tiểu đội hộ tống chứ ? Ngóc đầu dậy, Thi nhìn Thủy, rồi nó nhếch miệng cười :
- Ừ đúng. Chúng ta sẽ ra ngoài, nhưng bây giờ thì cứ tranh thủ nghỉ ngơi đi cái đã. Cậu nghĩ là với hỏa lực của các cậu hiện giờ, ra ngoài kia thì sẽ đủ sức để cản con gì lại sao ? Cứ thoải mái mà nghỉ ngơi chút đi, và đưa tớ mượn cây {Hoa Tuyết 04} của cậu cho tớ mượn lát.
Triệu hồi {Hoa Tuyết 04} ra khỏi thẻ bài phong ấn, Thủy đưa nó cho thằng Thi. Cô vẫn chưa hiểu được là Thi định làm gì.
Khẩu súng quá nặng với cơ thể trọng thương của nó, Thi nhờ Thủy gác ngang khẩu súng qua hai tay vịn của chiếc xe lăn, tay trái nó vuốt dọc theo thân khẩu súng, tay còn lại nó vuốt vào thân của chiếc hộp {Không gian của Dũng} được lắp vào một bên thành xe. Dường như, có một thứ gì đó hơi lóe lên, và trong lòng bàn tay phải của nó đã xuất hiện một viên đạn màu đen lạ mắt. Vân vê viên đạn trong tay, nó nở nụ một nụ cười nham nhở:
- Nghỉ ngơi đi, một phút nữa thôi, với viên đạn này thì không chỉ còn là “Ngăn chặn” nữa đâu, chúng ta sẽ bắt đầu thực hiện “Kế hoạch săn giết”, tích lũy chút điểm thưởng để về còn đổi quà.
Danh sách chương