107 năm trước...
107 năm về trước, toàn bộ nhân loại, ngoại trừ chúng ta đều bị Titan nuốt chửng đến diệt vong.
Những con quái vật khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện và ăn thịt loài người.
Mọi nỗ lực phản kháng đều trở nên vô vọng. Cơ thể của chúng gần như bất tử.
Đồ sát một bên, con người đã bị dồn đến đường cùng. Chúa rủ lòng thương xót, tòa thành Sina hoàn toàn không có sự xuất hiện của Titan. Trong vòng bán kính trăm dặm quanh tòa thành, không có sự hiện hữu của Titan. Tòa thành được chúa ban ơn.
Một vùng đất yên bình xuất hiện, những con người còn lại lên đường, hướng đến nơi họ cho là an toàn, niềm hi vọng cuối cùng trong tận thế. Loài người tụ tập ngày một đông, tất cả đều quy phục tòa thành để có thể được ở lại.
Lấy tòa thành cũ làm trung tâm, họ xây dựng lên những bức tường kiên cố. Những bức tường to lớn có chiều cao gấp nhiều lần bọn Titan. Liên tục cường hóa bức tường, 100 năm qua không khi nào ngưng nghỉ.
Nhờ đó mà suốt 100 năm, nhân loại không phải đối mặt với cơn ác mộng Titan. Nhưng chính khoảng thời gian yên bình đó đã làm cho con người dần tha hóa.
Sống trong yên bình suốt 100 năm qua, con người dần quên đi sự đáng sợ, chết chóc của bọn Titan.
Ngày hôm đó...
Với sự suất hiện của con Titan đó, bức tường Maria - Niềm tự hào của loài người, thành lũy đầu tiên bảo vệ con người khỏi giống loài Titan - Bức tường được cho là không thể công phá đã gục ngã trước sự tấn công của nó...
Hệ thống cảnh báo khi đó đã không thể ứng phó kịp với sự xuất hện của Titan siêu khổng lồ.
Nhân loại đã phải trả một cái giá quá đắt cho 100 năm sống trong yên bình.
Hậu quả là, con người đã phải từ bỏ thành trì ngoài cùng của mình: Thành Maria
Lãnh địa của nhân loại bị thu hẹp đến thành Rose - Bức tường phòng thủ thứ hai.
Nỗi khiếp đảm khi sống dưới ách thống trị của chúng. Nỗi tủi nhục của loài chim bị nhốt trong lồng.
...
Lũ Titan bất ngờ xuất hiện, những cuốn sách lịch sử còn sót lại, những truyền thuyết cổ xưa đều không nhắc gì đến nguồn gốc của chúng.
Không ai biết chúng từ đâu đến, đến với mục đích gì, chỉ là tàn sát con người hay còn mục đích gì to lớn hơn..? Tất cả vẫn còn trong vòng bí ẩn...
Còn trong vòng bí ẩn...
.....................................
- Ầm...! Ầm...! Ầm...! - Một chuỗi âm thanh to lớn vang lên làm chấn động cả mặt đất. Minh và Thi mặt tái nhợt đi. Những người khác có thể không biết nhưng là Otaku, bọn nó biết: Âm thanh này đại biểu cho bước ngoặt lịch sử trong Attack on Titan. Âm thanh báo hiệu cuộc tấn công vào thành lũy nhân loại của Titan bắt đầu. Sau 100 năm, con người lại phải trực tiếp đối mặt với nguy cơ tận thế.
Trong khi những người khác còn đang bàng hoàng, hai thằng đã bật dậy, vội vàng dúi vào tay những tân nhân còn lại mỗi người một khẩu lục và vài băng đạn. Hai cô gái được ưu tiên hơn với khẩu súng tự động màu bạc nhỏ nhắn nằm trong tay: Micro UZI bản cải tiến của UZI với kích cỡ nhỏ hơn, độ giật thấp, thích hợp cầm 1 tay, băng đạn 20 viên bắn liên thanh.
- Mọi người theo tôi. Nhanh...! - Minh hô to rồi dẫn đầu chạy về hướng phát ra âm thanh. Ở đó, cả nhóm vẫn còn nhìn thấy một nửa cái đầu khổng lồ đang bốc khói nghi ngút, nhô lên khỏi bức tường thành cao chót vót.
Cậu học sinh cấp ba nhìn thấy cái đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch, run đến nỗi đánh rơi cả khẩu lục trong tay. Thấy Minh còn muốn dẫn mọi người đến đó, cậu mở miệng run rẩy nói:
- Đến... đến đó ư..? Sao lại phải đến đó..? Đi chịu chết à..? Sao không tìm một chỗ mà trốn đi, đến đó làm gì? - Câu cuối cùng, cậu nói như gào lên.
- Nhiệm vụ bảo vệ. Nhà của Eren ở phía đó. - Thi bỏ lại một câu coi như trả lời rồi nhanh chóng chạy theo Minh. Lan cũng túm lấy vạt áo của Thi, theo sát phía sau. Ngay sau đó là Du. Những người khác thấy thế liền vội vã chạy theo.
Nhìn mọi người chạy đi, không hiểu sao cậu học sinh bỗng cảm thấy sợ hãi, một cảm giác cô độc, lạnh lẽo tràn vào trong lòng. Nhặt khẩu lục khi nãy làm rơi lên, cố gắng đuổi theo nhóm người phía trước. Ở đó có nguy hiểm, dù sợ thật nhưng ít ra, ở đó còn có nhiều người.
Bỏ qua mọi lời cảnh báo nguy hiểm của Lan, hai thằng dẫn mọi người vội vã chạy về phía tường thành bị phá. Theo như cốt truyện, Eren sẽ không gặp nguy hiểm gì ở đây, nhưng biết làm sao được, "Quản lý" tự dưng nổi hứng lên thay đổi độ khó thì sao. Bản đồ trước đến Witch còn đi săn người, đến nhân vật chính còn chết nữa là...
Chuỗi âm thanh to lớn và chấn động làm rung cả mặt đất kết thúc. Cái đầu to lớn nhô khỏi tường thành cũng biến mất. Thấy thế, đám tân nhân ai cũng thở phào một hơi. Dù biết là nguy hiểm có lẽ vẫn còn nhưng chỉ cần không phải đối mặt với cái thứ khổng lồ kia là cũng đáng để vui mừng rồi.
Trái ngược với đám tân nhân, lông mày hai thằng nhăn tít lại. Chúng biết, ác mộng thực sự bây giờ mới bắt đầu. Lũ Titan thường bắt đầu tràn vào thành qua lỗ hổng do con Titan khổng lồ lưu lại lúc trước khi biến mất. Nhất định phải tìm ra Eren trước khi cậu ta làm mồi cho Titan. Tốc độ đội hình lại một lần nữa được đẩy nhanh.
Một phút bàng hoàng sau cơn chấn động, ngay sau đó là một loạt âm thanh hoảng loạn, hỗn tạp vang lên. Người dân vội vã đổ xô ra đường, cố gắng chạy xa khỏi hướng phát ra âm thanh. Bầu không khí kinh hoàng bao trùm khắp thành phố, sự sợ hãi hiện diện trên khuôn mặt mỗi người.
100 năm sống trong yên bình. Loài người đã cam chịu, lẩn trốn sau bức tường thành. Họ đã gần như quên mất sự uy hiếp của giống loài Titan. Khi đối mặt với nguy hiểm bất ngờ ập đến, họ chỉ còn lại bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất: Chạy.
Tất cả người dân đều hoảng loạn, bỏ chạy trong sự sợ hãi kinh hoàng. Trong sự sợ hãi tột độ đó, góc đen tối nhất của nhân tính con người lơ đãng được bộc lộ ra ngoài. Người người chen chúc, xô đẩy, giẫm đạp lên nhau chỉ mong có thể thoát thân nhanh nhất, họ cố gắng hướng đến nơi mà họ tin là có thể bảo vệ được mình, bức tường thành tiếp theo: Bức tường "Rose".
Tiểu đội được thành lập tạm thời 013, dưới sự dẫn đường của Thi (Sau vụ đi lạc, thằng Minh bị đẩy xuống cuối cùng làm người đoạn hậu) đang vội vã hướng đến nơi vừa phát ra chấn động.
Chỉ sau vài phút di chuyển, thảm trạng đầu tiên đã hiện ra trước mắt: Những mảnh vỡ bắn ra từ bức tường "Maria" rơi vào trong thành phố gây lên những cái chết đầu tiên. Những ngôi nhà đổ vỡ, những hố sâu dưới lòng đường. Những người thân của nạn nhân đang gào khóc một cách thảm thiết bên cạnh.
Thỉnh thoảng, hai thằng còn nhìn thấy những cái xác, không giống như bị đá đè, mà giống như bị giẫm đạp đến chết hơn. Có lẽ, đây chính là "Nhân họa" đằng sau "Thiên tai". Trong cơn hoảng loạn trên đường chạy trốn, nhiều người không may té ngã mà không dậy được sẽ bị những người phía sau giẫm đạp đến chết. Xác chết rải rác, vợ khóc cạnh xác chồng, con khóc cạnh xác cha. Vài đứa trẻ lạc mẹ đứng yên một chỗ miệng liên tục gọi to "MẸ ƠI...! MẸ ĐÂU RỒi...!" và cất lên những tiếng khóc thê lương.
Từ lúc nhìn thấy xác chết đầu tiên, cậu học sinh tên Duy khuôn mặt càng trở nên tái nhợt. Nén cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng, chạy theo mọi người. Cậu có cảm giác như mình đang đi vào chỗ chết vậy. Cố gắng chen lên giữa đoàn, len vào cạnh hai cô gái tân nhân khác. Có lẽ, cậu nghĩ chỗ này sẽ được an toàn hơn.
Bé Lan chạy ngay đằng sau Thi, thỉnh thoảng lên tiếng cảnh bảo nguy hiểm cho nó. Từ lúc những âm thanh chấn động vang lên, em bắt đầu thấy những cánh bướm đen xuất hiện và càng ngày càng nhiều. Cả thành phố nhanh chóng bị bao phủ bởi một màu đen của cánh bướm - Cánh bướm tử vong.
Cố gắng cảnh báo, nhưng hai thằng lại cố tình phớt lờ ý kiến của em. Chúng nói:" Thời gian gấp rút nên đành phải chấp nhận nguy hiểm...". Không biết làm gì hơn nên em đành ngoan ngoãn chạy theo, cố gắng cảnh báo kịp thời, giảm bớt nguy cơ đe dọa đến tính mạng của hai thằng.
Đang chạy đến một khu phố hẹp. Vài xác chết bị những "Cánh bướm đen" bâu kín nằm rải rác khắp nơi làm cản trở tầm nhìn của Lan. Một loại dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô bé. Ngay sau đó, trước mắt em bỗng nhiên tối xầm lại. Những cánh bướm đen bất chợt xuất hiện trong hư không, càng ngày càng nhiều, che kín hết tầm nhìn của em, phủ lên mọi thứ. Hoảng loạn ngoái đầu lại, nhìn về đằng sau, em tuyệt vọng khi khắp nơi đều là cánh bướm. Lan hốt hoảng hét lên:
- Cẩn th... - Chữ "thận" chưa kịp phát ra khỏi miệng thì:
- Rầm...! - Một căn nhà cạnh đường đi, khi nhóm chạy ngang qua bỗng nhiên sụp xuống. Từ trong đống đổ nát, một bóng người to lớn phủ trong khói bụi lao đến với tốc độ khó tin.
- Phập... - Một âm thanh ngọt xớt như dao sắc cắt vào da thịt vang lên. Mất một giây bàng hoàng. Khi khói bụi tan bớt, cả nhóm thấy một thứ có hình dáng giống như một người đàn ông cao lớn, phải đến hơn hai mét. Khuôn mặt không có lớp da bao phủ, trông cực kì đáng sợ với những bó cơ lộ ra bên ngoài, cái miệng rộng đến mang tai. Cả cơ thể nó bốc khói ngùn ngụt, phát ra nhiệt độ nóng đến kinh người.
Điều kinh khủng là con quái vật đang dùng hai tay cầm ngang người cậu học sinh tên Duy mà nhấc lên. Máu tươi tràn ra từ cái miệng rộng đến cả mang tai của nó. Trong khi đó, cơ thể cậu học sinh đã bị khuyết đi một bên vai, hai mắt trừng lớn, chết không thể chết được hơn được nữa.
- Ti...Tannnnn...... - Minh hét lên một tiếng, vừa như phát tiết, lấy thêm dũng khí, vừa như đề tỉnh mọi người.
Ngoại trừ Thi, thì những người khác đều như giật mình bừng tỉnh. Hai cô gái dường như quá sợ hãi, ngồi bệt xuống đất, mặt tái mét, sợ đến mức không thét được lên, ngay cả khẩu súng phòng thân cũng tuột khỏi tay rơi mất.
Hai ông chú trung niên vội vàng lùi về phía sau, hai tay cầm súng run lẩy bẩy chĩa về phía con quái vật. Vẻ mặt Du cũng trở lên tái mét, nhưng ngay lập tức anh chĩa khẩu P90 về phía con Titan, dứt khoát bóp cò.
- Pặc...Pặc...Pặc... - Những đầu đạn xé gió lao đi, găm lung tung vào cơ thể con Titan, găm cả vào cái xác của cậu học sinh xấu số làm cho nó càng trở nên tan tác. Bị thương, mặc dù cơ thể phục hồi một cách nhanh chóng, nhưng con Titan cũng hơi chững lại.
Sự trì hoãn không tồn tại lâu, con Titan vứt cái xác trên tay xuống đất, nhấc chân tiến về phía những người khác, mặc kệ những viên kẹo đồng từ khẩu "P90" vẫn găm lung tung vào cơ thể.
Du trợn mắt nhìn con quái vật đang từ từ tiến về phía mình. Súng đạn dường như chẳng ăn thua gì, dù tốc độ có chậm hơn đôi chút nhưng con quái vật vẫn tiến lên như cũ. Cắn chặt hai hàm răng, gân tay nổi lên, gì chặt lấy cò súng, sự điên cuồng hiện lên trong mắt. Đường đạn bắt đầu mất kiểm soát bắn đi một cách lung tung.
Đúng lúc đó, một bóng người lóe lên, Minh bất ngờ xuất hiện bên cạnh Du. Bàn tay nhanh như chớp chộp lấy cánh tay đang bóp cò của anh. Trong lúc chộp vào, Minh còn tiện tay điểm vào hai huyệt đạo nơi tay Du. Miệng hét lớn:
- Dừng...! - Ngay sau đó, nó giậm mạnh chân lao về phía con Titan.
Bất ngờ bị Minh chộp vào, Du cảm thấy cả cánh tay bỗng nhiên trở nên rã rời vô lực. Nhìn xuống cánh tay trần của mình, anh thấy năm vết ngón tay hằn sâu vào trong da thịt. Cả cánh tay mất hết cảm giác như thể không còn là của mình nữa. Động tác bóp cò không thể tiếp tục thực hiện.
Nhanh chóng lao đến trước khi con Titan trở lại bình thường. Trong khi chạy, nó điều khiển dòng điện được cho là "Sinh mệnh lực" chạy về phía tay phải. Một đồ án hình ngọn lửa màu đỏ tươi hiện lên trên mu bàn tay. Nắm đấm phải được bao bọc trong ngọn lửa đỏ tỏa ra nhiệt độ còn cao hơn cả con Titan phía trước. Khi đến sát người con Titan, Minh co người giậm mạnh chân phải xuống đất, cả người bật lên cao hơn 2m, ưỡn người ra đằng sau tạo thành một đường cong hoàn hảo. Lợi dụng sự đàn hồi của dây chằng và các bó cơ, nó giáng nắm đấm đang bốc lửa ngùn ngụt vào hốc mắt bên trái con Titan.
Trúng cú đấm trời giáng, hai chân con Titan khụy xuống, cả người nghiêng đi, đập mạnh xuống nền đường. Hốc mắt, nơi bị đấm vào, các cơ thịt cháy xém, vỡ ra, xương sọ bên trong cũng xuất hiện nhiều viết nứt. Khuôn mặt dập nát của con Titan ngay lập tức tỏa ra nhiệt độ nóng kinh người và bốc khói nghi ngút. Trong làn khói, các cơ thịt của nó nhanh chóng được phục hồi.
Không cho con Titan có cơ hội phục hồi xong, ngay khi tiếp đất, Minh đưa hai tay về đằng sau, khẽ vuốt vào chiếc hộp đeo ở thắt lưng của nó. Khi đưa hai tay về phía trước, trong tay nó đã xuất hiện hai khẩu súng tự động "Mini UZI" phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo. Dí sát nòng súng vào phần gáy con Titan, hai tay xiết chặt cò.
Sau khi xả hết hai băng đạn một cách không do dự, phần gáy con Titan đã bị bắn nát, đầu rời hẳn ra khỏi cổ. Cho dù có sinh mệnh lực mạnh đến bao nhiêu, nhưng khi mất đầu thì cũng không thể sống được, huống chi phần gáy còn là điểm yếu của loài này.
Cả người con Titan bốc khói ngùn ngụt dần tan biến vào trong không khí.
Âm thanh ngọt ngào của hệ thống vang lên trong đầu:
- Thành công tiêu diệt Titan loại nhỏ được 100 điểm tích lũy.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trước thấy thằng Thi cầm trong tay một thứ giống như một nửa còn lại của thanh đao. Tại đầu hỏng của thanh đao, một thứ nước như kim loại nóng chảy còn đang nhỏ giọt. Dưới chân nó, cũng là một con Titan cỡ nhỏ đang bốc hơi dần dần biến mất.
Sau khi hai con Titan hoàn toàn tan biến vào không khí không để lại chút dấu vết gì. Không để mọi người có thời gian ngạc nhiên, hai thằng đã hô lớn ra hiệu cho cả nhóm tập trung, thu gọn đội hình. Để tản mát đội hình rất dễ bị Titan tập kích từ các tòa nhà hai bên.
Vừa định tiếp tục di chuyển thì phía trước đột ngột xuất hiện hai con Titan chặn đường, ngoái đầu lại thì thấy con đường đằng sau cũng đã bị hai con Titan khác bịt kín. Bốn con Titan này cao xấp xỉ 3m có lẽ cũng là Titan cỡ nhỏ.
Nhìn bốn con Titan: hai trước mặt và hai đằng sau, Minh nhíu mày nói:
- Định Mệnh Titan đâu ra sao mà lắm thế này? - Trong lúc nói, nó đưa tay thay hai băng đạn cho cặp "Mini UZI" rồi cất vào chiếc hộp không gian "Không gian của Dũng" sau lưng. Dùng tay vẫn tiện hơn, nó không quen dùng vũ khí.
Bên cạnh, thằng Thi cũng vất nửa thanh đao phế liệu đi rồi nói:
- Chặn trên, chặn dưới chạy lối éo nào hử mầy?
Tròng mắt đảo một vòng, Minh nghĩ: "Theo cốt truyện, từ lúc tường thành bị phá cho đến khi Eren gặp con Titan đầu tiên cũng chỉ có hơn chục phút. Mà từ lúc tường thành bị đục lỗ đến giờ cũng phải hơn 5 phút rồi. Bây giờ cả bọn cứ cù nhầy ở đây, không kiếm được Eren, để hắn đi đường khác lớ ngớ chui vào mồm Titan thì bị phạt chết cả lũ. Có lẽ chỉ còn cách đó thôi". Móc ra ba cái tai nghe đưa cho Lan và Thi mỗi đứa một cái, cái còn lại nó đeo lên tai của chính mình rồi nói:
- Bộ đàm cá nhân phát triển lên từ bộ đàm quân dụng, trong bán kính 3km liên lạc thoải mái - Rồi nó chỉ vào hướng hai con Titan đằng trước và nói tiếp:
- Sắp hết thời gian rồi, tao với mày phối hợp mở đường máu. Mày mang bé Lan chạy trước tìm Eren, chỗ này mày cứ để tao. Gặp lại sau.
- Mầy có chắc không thế? - Thi hỏi lại với vẻ mặt nghi hoặc.
- Mày nhìn mặt tao thế này mà chưa đủ tin à? - Minh trợn mắt lên hét vào mặt thằng bạn.
- Mặt mầy bựa vãi, bố éo tin được. Nhưng mầy cứ nhanh chóng lao lên mở đường cho bố chạy.
-....
Giải thích sơ qua cho đám người mới, cuối cùng hai thằng vỗ vai Du rồi bảo:
- Chúng tôi có thể giao sau lưng cho cậu được không?
- Các đại ca yên tâm, cứ để em - Du đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói đã run lên không giấu nổi sự kích động trong lòng "Được Chòm sao màu máu tin tưởng và giao sau lưng cho mình, đó là vinh dự đến nhường nào". Quay lại đằng sau hô lên một tiếng với đám người mới. Du hét to một tiếng rồi cầm đầu đám tân nhân bắt đầu xả súng vào hai con Titan đằng sau làm chậm tốc độ của chúng.
Cùng lúc đó Minh và Thi cũng lao về phía đằng trước, hướng về phía hai con Titan còn lại. Lan cũng bám sát theo sau hai thằng.
Bọn Titan bình thường có vẻ chậm chạp, nhưng không hiểu sao trong khoảng khắc tấn công, động tác của chúng lại nhanh đến khó tin. Thấy con mồi tiến lại gần, hai con Titan vung tay ra theo bản năng với ý đồ bắt giữ rồi cắn xé, thỏa mãn bản năng tàn sát.
Dù tốc độ khi tấn công của bọn Titan rất nhanh nhưng vẫn còn chậm hơn Minh và Thi một nhịp. Trước khi cánh tay to lớn của con quái vật đến nơi, hai thằng đã kịp lách người qua một bên, né thoát cú chụp trong gang tấc.
Nương theo cánh tay của con Titan, Thi xoay người hai vòng, tiến vào gần con Titan thêm hai bước, nhấc chân phải quật mạnh vào đầu gối của con Titan đó. Ba móng vuốt ngắn từ mũi giầy bung ra, xé rách đầu gối của con Titan trước mặt. Vết thương chả là gì với loài Titan nhưng lại làm nó tạm thời mất đi khả năng thăng bằng, ầm ầm đổ xuống. Không có thời gian giải quyết dứt điểm con Titan, Thi tung người nhảy qua, chạy về phía trước. Bé Lan vẫn theo sát phía sau.
Minh cũng quấn lấy con Titan bên cạnh, không cho nó có cơ hội cản trở Thi. Vượt qua hai con Titan cản đường, Thi hơi dừng lại, hét to một tiếng:
- Lan...! - Bé Lan hiểu ý, vội nhảy lên lưng Thi, vòng tay, ôm chặt lấy cổ nó. Thi hít sâu một hơi, giậm mạnh chân xuống nền đường, cả người bắn đi như một mũi tên. Mở hết tốc độ chạy như điên về phía trước, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Nhìn bóng thằng Thi nhanh chóng biến mất cuối con đường, Minh nở nụ cười mỉm miệng lẩm bẩm:
- Không tìm được Eren, bố giết bọn mày...
************************************************** *
Cánh phong lan diện dàng trong gió sớm…… Mặc bão về, khoe sắc nốt đêm nay.(Lan_Thi – Thiên thần không cần cánh)
107 năm về trước, toàn bộ nhân loại, ngoại trừ chúng ta đều bị Titan nuốt chửng đến diệt vong.
Những con quái vật khổng lồ bỗng nhiên xuất hiện và ăn thịt loài người.
Mọi nỗ lực phản kháng đều trở nên vô vọng. Cơ thể của chúng gần như bất tử.
Đồ sát một bên, con người đã bị dồn đến đường cùng. Chúa rủ lòng thương xót, tòa thành Sina hoàn toàn không có sự xuất hiện của Titan. Trong vòng bán kính trăm dặm quanh tòa thành, không có sự hiện hữu của Titan. Tòa thành được chúa ban ơn.
Một vùng đất yên bình xuất hiện, những con người còn lại lên đường, hướng đến nơi họ cho là an toàn, niềm hi vọng cuối cùng trong tận thế. Loài người tụ tập ngày một đông, tất cả đều quy phục tòa thành để có thể được ở lại.
Lấy tòa thành cũ làm trung tâm, họ xây dựng lên những bức tường kiên cố. Những bức tường to lớn có chiều cao gấp nhiều lần bọn Titan. Liên tục cường hóa bức tường, 100 năm qua không khi nào ngưng nghỉ.
Nhờ đó mà suốt 100 năm, nhân loại không phải đối mặt với cơn ác mộng Titan. Nhưng chính khoảng thời gian yên bình đó đã làm cho con người dần tha hóa.
Sống trong yên bình suốt 100 năm qua, con người dần quên đi sự đáng sợ, chết chóc của bọn Titan.
Ngày hôm đó...
Với sự suất hiện của con Titan đó, bức tường Maria - Niềm tự hào của loài người, thành lũy đầu tiên bảo vệ con người khỏi giống loài Titan - Bức tường được cho là không thể công phá đã gục ngã trước sự tấn công của nó...
Hệ thống cảnh báo khi đó đã không thể ứng phó kịp với sự xuất hện của Titan siêu khổng lồ.
Nhân loại đã phải trả một cái giá quá đắt cho 100 năm sống trong yên bình.
Hậu quả là, con người đã phải từ bỏ thành trì ngoài cùng của mình: Thành Maria
Lãnh địa của nhân loại bị thu hẹp đến thành Rose - Bức tường phòng thủ thứ hai.
Nỗi khiếp đảm khi sống dưới ách thống trị của chúng. Nỗi tủi nhục của loài chim bị nhốt trong lồng.
...
Lũ Titan bất ngờ xuất hiện, những cuốn sách lịch sử còn sót lại, những truyền thuyết cổ xưa đều không nhắc gì đến nguồn gốc của chúng.
Không ai biết chúng từ đâu đến, đến với mục đích gì, chỉ là tàn sát con người hay còn mục đích gì to lớn hơn..? Tất cả vẫn còn trong vòng bí ẩn...
Còn trong vòng bí ẩn...
.....................................
- Ầm...! Ầm...! Ầm...! - Một chuỗi âm thanh to lớn vang lên làm chấn động cả mặt đất. Minh và Thi mặt tái nhợt đi. Những người khác có thể không biết nhưng là Otaku, bọn nó biết: Âm thanh này đại biểu cho bước ngoặt lịch sử trong Attack on Titan. Âm thanh báo hiệu cuộc tấn công vào thành lũy nhân loại của Titan bắt đầu. Sau 100 năm, con người lại phải trực tiếp đối mặt với nguy cơ tận thế.
Trong khi những người khác còn đang bàng hoàng, hai thằng đã bật dậy, vội vàng dúi vào tay những tân nhân còn lại mỗi người một khẩu lục và vài băng đạn. Hai cô gái được ưu tiên hơn với khẩu súng tự động màu bạc nhỏ nhắn nằm trong tay: Micro UZI bản cải tiến của UZI với kích cỡ nhỏ hơn, độ giật thấp, thích hợp cầm 1 tay, băng đạn 20 viên bắn liên thanh.
- Mọi người theo tôi. Nhanh...! - Minh hô to rồi dẫn đầu chạy về hướng phát ra âm thanh. Ở đó, cả nhóm vẫn còn nhìn thấy một nửa cái đầu khổng lồ đang bốc khói nghi ngút, nhô lên khỏi bức tường thành cao chót vót.
Cậu học sinh cấp ba nhìn thấy cái đầu, sắc mặt trở nên trắng bệch, run đến nỗi đánh rơi cả khẩu lục trong tay. Thấy Minh còn muốn dẫn mọi người đến đó, cậu mở miệng run rẩy nói:
- Đến... đến đó ư..? Sao lại phải đến đó..? Đi chịu chết à..? Sao không tìm một chỗ mà trốn đi, đến đó làm gì? - Câu cuối cùng, cậu nói như gào lên.
- Nhiệm vụ bảo vệ. Nhà của Eren ở phía đó. - Thi bỏ lại một câu coi như trả lời rồi nhanh chóng chạy theo Minh. Lan cũng túm lấy vạt áo của Thi, theo sát phía sau. Ngay sau đó là Du. Những người khác thấy thế liền vội vã chạy theo.
Nhìn mọi người chạy đi, không hiểu sao cậu học sinh bỗng cảm thấy sợ hãi, một cảm giác cô độc, lạnh lẽo tràn vào trong lòng. Nhặt khẩu lục khi nãy làm rơi lên, cố gắng đuổi theo nhóm người phía trước. Ở đó có nguy hiểm, dù sợ thật nhưng ít ra, ở đó còn có nhiều người.
Bỏ qua mọi lời cảnh báo nguy hiểm của Lan, hai thằng dẫn mọi người vội vã chạy về phía tường thành bị phá. Theo như cốt truyện, Eren sẽ không gặp nguy hiểm gì ở đây, nhưng biết làm sao được, "Quản lý" tự dưng nổi hứng lên thay đổi độ khó thì sao. Bản đồ trước đến Witch còn đi săn người, đến nhân vật chính còn chết nữa là...
Chuỗi âm thanh to lớn và chấn động làm rung cả mặt đất kết thúc. Cái đầu to lớn nhô khỏi tường thành cũng biến mất. Thấy thế, đám tân nhân ai cũng thở phào một hơi. Dù biết là nguy hiểm có lẽ vẫn còn nhưng chỉ cần không phải đối mặt với cái thứ khổng lồ kia là cũng đáng để vui mừng rồi.
Trái ngược với đám tân nhân, lông mày hai thằng nhăn tít lại. Chúng biết, ác mộng thực sự bây giờ mới bắt đầu. Lũ Titan thường bắt đầu tràn vào thành qua lỗ hổng do con Titan khổng lồ lưu lại lúc trước khi biến mất. Nhất định phải tìm ra Eren trước khi cậu ta làm mồi cho Titan. Tốc độ đội hình lại một lần nữa được đẩy nhanh.
Một phút bàng hoàng sau cơn chấn động, ngay sau đó là một loạt âm thanh hoảng loạn, hỗn tạp vang lên. Người dân vội vã đổ xô ra đường, cố gắng chạy xa khỏi hướng phát ra âm thanh. Bầu không khí kinh hoàng bao trùm khắp thành phố, sự sợ hãi hiện diện trên khuôn mặt mỗi người.
100 năm sống trong yên bình. Loài người đã cam chịu, lẩn trốn sau bức tường thành. Họ đã gần như quên mất sự uy hiếp của giống loài Titan. Khi đối mặt với nguy hiểm bất ngờ ập đến, họ chỉ còn lại bản năng sinh tồn nguyên thủy nhất: Chạy.
Tất cả người dân đều hoảng loạn, bỏ chạy trong sự sợ hãi kinh hoàng. Trong sự sợ hãi tột độ đó, góc đen tối nhất của nhân tính con người lơ đãng được bộc lộ ra ngoài. Người người chen chúc, xô đẩy, giẫm đạp lên nhau chỉ mong có thể thoát thân nhanh nhất, họ cố gắng hướng đến nơi mà họ tin là có thể bảo vệ được mình, bức tường thành tiếp theo: Bức tường "Rose".
Tiểu đội được thành lập tạm thời 013, dưới sự dẫn đường của Thi (Sau vụ đi lạc, thằng Minh bị đẩy xuống cuối cùng làm người đoạn hậu) đang vội vã hướng đến nơi vừa phát ra chấn động.
Chỉ sau vài phút di chuyển, thảm trạng đầu tiên đã hiện ra trước mắt: Những mảnh vỡ bắn ra từ bức tường "Maria" rơi vào trong thành phố gây lên những cái chết đầu tiên. Những ngôi nhà đổ vỡ, những hố sâu dưới lòng đường. Những người thân của nạn nhân đang gào khóc một cách thảm thiết bên cạnh.
Thỉnh thoảng, hai thằng còn nhìn thấy những cái xác, không giống như bị đá đè, mà giống như bị giẫm đạp đến chết hơn. Có lẽ, đây chính là "Nhân họa" đằng sau "Thiên tai". Trong cơn hoảng loạn trên đường chạy trốn, nhiều người không may té ngã mà không dậy được sẽ bị những người phía sau giẫm đạp đến chết. Xác chết rải rác, vợ khóc cạnh xác chồng, con khóc cạnh xác cha. Vài đứa trẻ lạc mẹ đứng yên một chỗ miệng liên tục gọi to "MẸ ƠI...! MẸ ĐÂU RỒi...!" và cất lên những tiếng khóc thê lương.
Từ lúc nhìn thấy xác chết đầu tiên, cậu học sinh tên Duy khuôn mặt càng trở nên tái nhợt. Nén cảm giác buồn nôn dâng lên trong cổ họng, chạy theo mọi người. Cậu có cảm giác như mình đang đi vào chỗ chết vậy. Cố gắng chen lên giữa đoàn, len vào cạnh hai cô gái tân nhân khác. Có lẽ, cậu nghĩ chỗ này sẽ được an toàn hơn.
Bé Lan chạy ngay đằng sau Thi, thỉnh thoảng lên tiếng cảnh bảo nguy hiểm cho nó. Từ lúc những âm thanh chấn động vang lên, em bắt đầu thấy những cánh bướm đen xuất hiện và càng ngày càng nhiều. Cả thành phố nhanh chóng bị bao phủ bởi một màu đen của cánh bướm - Cánh bướm tử vong.
Cố gắng cảnh báo, nhưng hai thằng lại cố tình phớt lờ ý kiến của em. Chúng nói:" Thời gian gấp rút nên đành phải chấp nhận nguy hiểm...". Không biết làm gì hơn nên em đành ngoan ngoãn chạy theo, cố gắng cảnh báo kịp thời, giảm bớt nguy cơ đe dọa đến tính mạng của hai thằng.
Đang chạy đến một khu phố hẹp. Vài xác chết bị những "Cánh bướm đen" bâu kín nằm rải rác khắp nơi làm cản trở tầm nhìn của Lan. Một loại dự cảm chẳng lành dâng lên trong lòng cô bé. Ngay sau đó, trước mắt em bỗng nhiên tối xầm lại. Những cánh bướm đen bất chợt xuất hiện trong hư không, càng ngày càng nhiều, che kín hết tầm nhìn của em, phủ lên mọi thứ. Hoảng loạn ngoái đầu lại, nhìn về đằng sau, em tuyệt vọng khi khắp nơi đều là cánh bướm. Lan hốt hoảng hét lên:
- Cẩn th... - Chữ "thận" chưa kịp phát ra khỏi miệng thì:
- Rầm...! - Một căn nhà cạnh đường đi, khi nhóm chạy ngang qua bỗng nhiên sụp xuống. Từ trong đống đổ nát, một bóng người to lớn phủ trong khói bụi lao đến với tốc độ khó tin.
- Phập... - Một âm thanh ngọt xớt như dao sắc cắt vào da thịt vang lên. Mất một giây bàng hoàng. Khi khói bụi tan bớt, cả nhóm thấy một thứ có hình dáng giống như một người đàn ông cao lớn, phải đến hơn hai mét. Khuôn mặt không có lớp da bao phủ, trông cực kì đáng sợ với những bó cơ lộ ra bên ngoài, cái miệng rộng đến mang tai. Cả cơ thể nó bốc khói ngùn ngụt, phát ra nhiệt độ nóng đến kinh người.
Điều kinh khủng là con quái vật đang dùng hai tay cầm ngang người cậu học sinh tên Duy mà nhấc lên. Máu tươi tràn ra từ cái miệng rộng đến cả mang tai của nó. Trong khi đó, cơ thể cậu học sinh đã bị khuyết đi một bên vai, hai mắt trừng lớn, chết không thể chết được hơn được nữa.
- Ti...Tannnnn...... - Minh hét lên một tiếng, vừa như phát tiết, lấy thêm dũng khí, vừa như đề tỉnh mọi người.
Ngoại trừ Thi, thì những người khác đều như giật mình bừng tỉnh. Hai cô gái dường như quá sợ hãi, ngồi bệt xuống đất, mặt tái mét, sợ đến mức không thét được lên, ngay cả khẩu súng phòng thân cũng tuột khỏi tay rơi mất.
Hai ông chú trung niên vội vàng lùi về phía sau, hai tay cầm súng run lẩy bẩy chĩa về phía con quái vật. Vẻ mặt Du cũng trở lên tái mét, nhưng ngay lập tức anh chĩa khẩu P90 về phía con Titan, dứt khoát bóp cò.
- Pặc...Pặc...Pặc... - Những đầu đạn xé gió lao đi, găm lung tung vào cơ thể con Titan, găm cả vào cái xác của cậu học sinh xấu số làm cho nó càng trở nên tan tác. Bị thương, mặc dù cơ thể phục hồi một cách nhanh chóng, nhưng con Titan cũng hơi chững lại.
Sự trì hoãn không tồn tại lâu, con Titan vứt cái xác trên tay xuống đất, nhấc chân tiến về phía những người khác, mặc kệ những viên kẹo đồng từ khẩu "P90" vẫn găm lung tung vào cơ thể.
Du trợn mắt nhìn con quái vật đang từ từ tiến về phía mình. Súng đạn dường như chẳng ăn thua gì, dù tốc độ có chậm hơn đôi chút nhưng con quái vật vẫn tiến lên như cũ. Cắn chặt hai hàm răng, gân tay nổi lên, gì chặt lấy cò súng, sự điên cuồng hiện lên trong mắt. Đường đạn bắt đầu mất kiểm soát bắn đi một cách lung tung.
Đúng lúc đó, một bóng người lóe lên, Minh bất ngờ xuất hiện bên cạnh Du. Bàn tay nhanh như chớp chộp lấy cánh tay đang bóp cò của anh. Trong lúc chộp vào, Minh còn tiện tay điểm vào hai huyệt đạo nơi tay Du. Miệng hét lớn:
- Dừng...! - Ngay sau đó, nó giậm mạnh chân lao về phía con Titan.
Bất ngờ bị Minh chộp vào, Du cảm thấy cả cánh tay bỗng nhiên trở nên rã rời vô lực. Nhìn xuống cánh tay trần của mình, anh thấy năm vết ngón tay hằn sâu vào trong da thịt. Cả cánh tay mất hết cảm giác như thể không còn là của mình nữa. Động tác bóp cò không thể tiếp tục thực hiện.
Nhanh chóng lao đến trước khi con Titan trở lại bình thường. Trong khi chạy, nó điều khiển dòng điện được cho là "Sinh mệnh lực" chạy về phía tay phải. Một đồ án hình ngọn lửa màu đỏ tươi hiện lên trên mu bàn tay. Nắm đấm phải được bao bọc trong ngọn lửa đỏ tỏa ra nhiệt độ còn cao hơn cả con Titan phía trước. Khi đến sát người con Titan, Minh co người giậm mạnh chân phải xuống đất, cả người bật lên cao hơn 2m, ưỡn người ra đằng sau tạo thành một đường cong hoàn hảo. Lợi dụng sự đàn hồi của dây chằng và các bó cơ, nó giáng nắm đấm đang bốc lửa ngùn ngụt vào hốc mắt bên trái con Titan.
Trúng cú đấm trời giáng, hai chân con Titan khụy xuống, cả người nghiêng đi, đập mạnh xuống nền đường. Hốc mắt, nơi bị đấm vào, các cơ thịt cháy xém, vỡ ra, xương sọ bên trong cũng xuất hiện nhiều viết nứt. Khuôn mặt dập nát của con Titan ngay lập tức tỏa ra nhiệt độ nóng kinh người và bốc khói nghi ngút. Trong làn khói, các cơ thịt của nó nhanh chóng được phục hồi.
Không cho con Titan có cơ hội phục hồi xong, ngay khi tiếp đất, Minh đưa hai tay về đằng sau, khẽ vuốt vào chiếc hộp đeo ở thắt lưng của nó. Khi đưa hai tay về phía trước, trong tay nó đã xuất hiện hai khẩu súng tự động "Mini UZI" phản chiếu ánh sáng bạc lạnh lẽo. Dí sát nòng súng vào phần gáy con Titan, hai tay xiết chặt cò.
Sau khi xả hết hai băng đạn một cách không do dự, phần gáy con Titan đã bị bắn nát, đầu rời hẳn ra khỏi cổ. Cho dù có sinh mệnh lực mạnh đến bao nhiêu, nhưng khi mất đầu thì cũng không thể sống được, huống chi phần gáy còn là điểm yếu của loài này.
Cả người con Titan bốc khói ngùn ngụt dần tan biến vào trong không khí.
Âm thanh ngọt ngào của hệ thống vang lên trong đầu:
- Thành công tiêu diệt Titan loại nhỏ được 100 điểm tích lũy.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trước thấy thằng Thi cầm trong tay một thứ giống như một nửa còn lại của thanh đao. Tại đầu hỏng của thanh đao, một thứ nước như kim loại nóng chảy còn đang nhỏ giọt. Dưới chân nó, cũng là một con Titan cỡ nhỏ đang bốc hơi dần dần biến mất.
Sau khi hai con Titan hoàn toàn tan biến vào không khí không để lại chút dấu vết gì. Không để mọi người có thời gian ngạc nhiên, hai thằng đã hô lớn ra hiệu cho cả nhóm tập trung, thu gọn đội hình. Để tản mát đội hình rất dễ bị Titan tập kích từ các tòa nhà hai bên.
Vừa định tiếp tục di chuyển thì phía trước đột ngột xuất hiện hai con Titan chặn đường, ngoái đầu lại thì thấy con đường đằng sau cũng đã bị hai con Titan khác bịt kín. Bốn con Titan này cao xấp xỉ 3m có lẽ cũng là Titan cỡ nhỏ.
Nhìn bốn con Titan: hai trước mặt và hai đằng sau, Minh nhíu mày nói:
- Định Mệnh Titan đâu ra sao mà lắm thế này? - Trong lúc nói, nó đưa tay thay hai băng đạn cho cặp "Mini UZI" rồi cất vào chiếc hộp không gian "Không gian của Dũng" sau lưng. Dùng tay vẫn tiện hơn, nó không quen dùng vũ khí.
Bên cạnh, thằng Thi cũng vất nửa thanh đao phế liệu đi rồi nói:
- Chặn trên, chặn dưới chạy lối éo nào hử mầy?
Tròng mắt đảo một vòng, Minh nghĩ: "Theo cốt truyện, từ lúc tường thành bị phá cho đến khi Eren gặp con Titan đầu tiên cũng chỉ có hơn chục phút. Mà từ lúc tường thành bị đục lỗ đến giờ cũng phải hơn 5 phút rồi. Bây giờ cả bọn cứ cù nhầy ở đây, không kiếm được Eren, để hắn đi đường khác lớ ngớ chui vào mồm Titan thì bị phạt chết cả lũ. Có lẽ chỉ còn cách đó thôi". Móc ra ba cái tai nghe đưa cho Lan và Thi mỗi đứa một cái, cái còn lại nó đeo lên tai của chính mình rồi nói:
- Bộ đàm cá nhân phát triển lên từ bộ đàm quân dụng, trong bán kính 3km liên lạc thoải mái - Rồi nó chỉ vào hướng hai con Titan đằng trước và nói tiếp:
- Sắp hết thời gian rồi, tao với mày phối hợp mở đường máu. Mày mang bé Lan chạy trước tìm Eren, chỗ này mày cứ để tao. Gặp lại sau.
- Mầy có chắc không thế? - Thi hỏi lại với vẻ mặt nghi hoặc.
- Mày nhìn mặt tao thế này mà chưa đủ tin à? - Minh trợn mắt lên hét vào mặt thằng bạn.
- Mặt mầy bựa vãi, bố éo tin được. Nhưng mầy cứ nhanh chóng lao lên mở đường cho bố chạy.
-....
Giải thích sơ qua cho đám người mới, cuối cùng hai thằng vỗ vai Du rồi bảo:
- Chúng tôi có thể giao sau lưng cho cậu được không?
- Các đại ca yên tâm, cứ để em - Du đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng nói đã run lên không giấu nổi sự kích động trong lòng "Được Chòm sao màu máu tin tưởng và giao sau lưng cho mình, đó là vinh dự đến nhường nào". Quay lại đằng sau hô lên một tiếng với đám người mới. Du hét to một tiếng rồi cầm đầu đám tân nhân bắt đầu xả súng vào hai con Titan đằng sau làm chậm tốc độ của chúng.
Cùng lúc đó Minh và Thi cũng lao về phía đằng trước, hướng về phía hai con Titan còn lại. Lan cũng bám sát theo sau hai thằng.
Bọn Titan bình thường có vẻ chậm chạp, nhưng không hiểu sao trong khoảng khắc tấn công, động tác của chúng lại nhanh đến khó tin. Thấy con mồi tiến lại gần, hai con Titan vung tay ra theo bản năng với ý đồ bắt giữ rồi cắn xé, thỏa mãn bản năng tàn sát.
Dù tốc độ khi tấn công của bọn Titan rất nhanh nhưng vẫn còn chậm hơn Minh và Thi một nhịp. Trước khi cánh tay to lớn của con quái vật đến nơi, hai thằng đã kịp lách người qua một bên, né thoát cú chụp trong gang tấc.
Nương theo cánh tay của con Titan, Thi xoay người hai vòng, tiến vào gần con Titan thêm hai bước, nhấc chân phải quật mạnh vào đầu gối của con Titan đó. Ba móng vuốt ngắn từ mũi giầy bung ra, xé rách đầu gối của con Titan trước mặt. Vết thương chả là gì với loài Titan nhưng lại làm nó tạm thời mất đi khả năng thăng bằng, ầm ầm đổ xuống. Không có thời gian giải quyết dứt điểm con Titan, Thi tung người nhảy qua, chạy về phía trước. Bé Lan vẫn theo sát phía sau.
Minh cũng quấn lấy con Titan bên cạnh, không cho nó có cơ hội cản trở Thi. Vượt qua hai con Titan cản đường, Thi hơi dừng lại, hét to một tiếng:
- Lan...! - Bé Lan hiểu ý, vội nhảy lên lưng Thi, vòng tay, ôm chặt lấy cổ nó. Thi hít sâu một hơi, giậm mạnh chân xuống nền đường, cả người bắn đi như một mũi tên. Mở hết tốc độ chạy như điên về phía trước, chẳng mấy chốc đã biến mất.
Nhìn bóng thằng Thi nhanh chóng biến mất cuối con đường, Minh nở nụ cười mỉm miệng lẩm bẩm:
- Không tìm được Eren, bố giết bọn mày...
************************************************** *
Cánh phong lan diện dàng trong gió sớm…… Mặc bão về, khoe sắc nốt đêm nay.(Lan_Thi – Thiên thần không cần cánh)
Danh sách chương