Editor: Puck
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên trở thành bạn gái của Tô Dật An.
Trong sinh mệnh của bọn họ có một thân phận khác.
Mà Phan Quyên và Lâm Bân cũng không hỏi nhiều khi nhìn thấy bọn họ sau khi tỉnh táo thì ôm nhau, bởi vì Phan Quyên và Lâm Bân vốn không hiểu rõ cuộc sống lúc trước của Lâm Khinh Ngữ, bọn họ cho rằng Lâm Khinh Ngữ có bạn trai nhưng không nói với bọn họ mà thôi.
Tô Hạ lại vô cùng khiếp sợ.
Sau khi xuất viện, khôi phục lại cuộc sống thường ngày, Tô Hạ không chỉ một lần nói bóng nói gió, muốn hỏi rõ ràng trong đêm đó rốt cuộc Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An đã trải qua những chuyện gì.
Dù sao... Theo ý của cô, cô chỉ rời đi nửa giờ, sau khi trở về thì thấy Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An uống say choáng váng ngất trên đất, sắc mặt tái xanh môi đen xì, dáng vẻ như trúng độc.
Lúc ấy Tô Hạ cho rằng Lâm Khinh Ngữ vì tiết kiệm tiền, mua phải rượu giả rồi, vội vàng gọi xe cứu thương đưa bọn họ vào trong bệnh viện. Sao có thể nghĩ, cả đêm điều trị, sau khi tỉnh, bọn họ ân ái trước mặt cô ngay giữa ban ngày ban mặt ở trong bệnh viện!
Không phải bọn họ cùng một chỗ nửa giờ sao! Có thể phát sinh ra cái gì! Là thần Lupid cởi truồng nổi điên, cầm tên bắn chừng trăm tên lên người hai người này sao? Đối mặt với chất vấn của Tô Hạ, Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Bị ép đến nóng nảy, cô vò đầu nói: “Tớ chính là nằm mộng, trong mộng nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia với Tô Dật An, sau đó, có thể nhớ tới chuyện trong quá khứ từng thích anh ấy, cho nên dẫn tình cảm khi đó tới hiện tại.... Sau đó chỉ thích anh ấy... Thôi.”
Tô Hạ nghe xong, trầm mặc thật lâu, nhướn mày hỏi lại: “Vậy anh ta thì sao? Cũng nghĩ thông suốt như cậu trong mộng.”
Lâm Khinh Ngữ cười khẽ một tiếng, “Đúng vậy, nghĩ thông suốt trong mộng.”
Tô Hạ thở dài: “Cậu không bao giờ là Lâm Khinh Ngữ mà tớ biết, tiểu Khinh Ngữ của tớ trước kia chưa bao giờ lừa gạt tớ bất cứ chuyện gì, quả nhiên có bạn trai rồi thì không cần khuê mật, trong tiểu thuyết nói đều là sự thật, bạn thân à, tên của cậu gọi là phản bội.”
Lâm Khinh Ngữ vừa náo loạn một trận với Tô Hạ, cuối cùng cảm xúc lại trầm xuống, nghiêm chỉnh nhìn Tô Hạ nói: “Cậu yên tâm đi, tớ thật sự thích anh ấy mới cùng anh ấy, Tô Dật An cũng thật lòng yêu thích tớ nên mới như vậy. Đời này tớ chỉ gặp một Tô Dật An, anh ấy cũng chỉ gặp một Lâm Khinh Ngữ. Tớ và anh ấy sẽ rất hạnh phúc tin rằng rất hạnh phúc.” dieendaanleequuydonn
Lâm Khinh Ngữ biết, sở dĩ Tô Hạ hỏi chuyện này tử tế như thế là bởi vì cô ấy sợ Lâm Khinh Ngữ dưới xúc động nhất thời mà làm ra quyết định này, bởi vì theo ý cô ấy, Lâm Khinh Ngữ lúc trước cho dù như thế nào cũng không thể nào chỉ sau một đêm đã thay đổi sinh ra cảm tình tốt như vậy với Tô Dật An, cô ấy là...
Sợ cô bị thua thiệt.
Mà bây giờ Lâm Khinh Ngữ vừa nói như vậy, Tô Hạ trầm mặc thật lâu sau đó thở dài: “Nếu thích như vậy thì thích đi, chỉ có điều đừng cố chấp, đừng giống như cho rằng muốn kết hôn với anh ta. Bây giờ nào có tình yêu muốn chết muốn sống chỉ nhận định một người chứ...”
“Tô Hạ.” Lâm Khinh Ngữ nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng cắt lời cô ấy, “Có.” Cô nhìn vào mắt Tô Hạ, “Sẽ có, nếu như bây giờ không có, đó chính là còn chưa gặp được.”
Tô Hạ ngẩn người, ngay sau đó bất đắc dĩ cười: “Lâm Khinh Ngữ cậu từ khi nào còn phụ trách bán cháo gà rồi, cậu nên nói ‘Nếu như bây giờ không có, vậy sau này cơ hội có cũng rất ít’ mới đúng.”
Lâm Khinh Ngữ nghe vậy khựng lại, ừ, đúng, Tô Hạ quả nhiên không hổ là người hiểu cô rõ nhất, ngay cả hình thức châm chọc cô cũng hiểu rõ như vậy.
Nhưng mà đối với Tô Hạ, cô thật lòng tin tưởng cô ấy sẽ gặp được hạnh phúc của mình, nhưng khi cô còn định mở miệng, Tô Hạ lại nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Khinh Ngữ: “Tớ biết rõ tớ biết rõ, cậu chính là sợ tớ lo lắng cho cậu, tớ lo lắng cho cậu, nhưng cậu đã nói như thế, tiểu Khinh Ngữ của tớ từ nhỏ cho tới bây giờ đã có chủ kiến như vậy, người cậu nhận định, nhất định cũng sẽ không kém, cậu chỉ cần cho rằng đó là anh ta, tớ sẽ tin tưởng cậu sẽ hạnh phúc, chỉ cần cậu không được quên tớ vẫn một mực ở trong góc yên lặng chúc phúc cho cậu là được rồi.”
Cô thật sự hy vọng Lâm Khinh Ngữ có thể hạnh phúc, bởi vì cô nhìn cả quãng đường Khinh Ngữ đi tới, cô biết cô ấy ngậm bao nhiêu đắng, cô thật sự đau lòng cho cô gái nhỏ bằng tuổi mình, nhưng bất hạnh hơn cô rất nhiều.
Lâm Khinh Ngữ cảm nhận Tô Hạ ôm vào trong ngực, cảm nhận tình nghĩa của Tô Hạ, đang vì thế mà cảm động, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng nói lạnh lẽo truyền đến: “Lâm Khinh Ngữ.”
Gọi khiếp người như vậy.
Tô Hạ buông cô ra, Lâm Khinh Ngữ vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy sắc mặt Tô Dật An hơi không tốt đứng ở phía sau cô, có thể coi là sắc mặt không tốt, anh còn gật đầu một cái với Tô Hạ, coi như là chào hỏi, sau đó lại nhìn đồng hồ đeo tay, “Hôm nay em còn có tiết để tốt nghiệp, còn mười phút nữa là trễ.”
Lâm Khinh Ngữ sững sờ, cũng liếc mắt nhìn điện thoại di động, sau đó kêu câu, “Mẹ nó.” Rồi vội vội vàng vàng lên tiếng chào Tô Hạ, sau đó chạy đi.
Sau đó Tô Dật An lại bị Tô Hạ gật đầu một cái, cũng tự đi rồi.
Đến buổi tối, Lâm Khinh Ngữ đến trong căn hộ của Tô Dật An ăn cơm, bây giờ mặc dù cô vẫn còn là năm tư đại học, nhưng trường học vốn không có tiết học gì, cô thỉnh thoảng trở về phòng ngủ, nhà trọ của Tô Dật An căn bản thành một nửa nhà của cô, ăn cơm ngủ ở đây gần như là chuyện thành thói quen. Mặc dù... Hai người vẫn duy trì kiềm chế, cũng không ngủ chung trên một chiếc giường.
Lâm Khinh Ngữ hơi không hài lòng với thái độ ngày hôm nay của Tô Dật An: “Anh hôm nay là ghen đi.” Cô đang ăn cơm, trong miệng hơi hàm hồ nói, “Nhìn thấy bạn thân của em ôm em. Cho nên có thái độ không tốt với cô ấy như vậy.’
Mắt Tô Dật An cũng không ngẩng lên nói một câu với cô, “Thái độ của anh đối với cô ấy không có không tốt, hơn nữa lúc ăn cơm không cần nói.”
“Anh như vậy còn nói thái độ tốt?”
“Em biết thái độ không tốt của anh là như thế nào.”
Ừ... Cô biết.
Tô Dật An liếc cô, “Nếu ăn thì không nói, không có lần thứ ba.”
Sau đó Lâm Khinh Ngữ nuốt xuống toàn bộ đồ trong miệng mình, đặt chén xuống, cách bàn ăn, đưa mặt lại gần Tô Dật An, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nhìn anh một lần: “Anh hôm nay là ghen đi, nhìn thấy bạn thân của em ôm em.”
Cô áp sát quá gần, có một tư thế bức bách. Từ trước tới nay Tô Dật An là người không sợ Lâm Khinh Ngữ hạ chiến thư, vì vậy anh cũng buông chén xuống, có vẻ mặt phớt tỉnh nhìn Lâm Khinh Ngữ, “Là ghen không sai.” Anh nói thẳng, “Bởi vì trước kia cô ấy theo đuổi em.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Thì ra Tô Dật An nói tới sự kiện này... Chỉ có điều không đúng...
“Vậy cũng tại cái thế giới đó, coi như ở trong mộng thôi, khi đó em là đàn ông, chuyện này không tính toán gì hết, chỗ Tô Hạ cũng không biết.”
“Nhưng trong tiềm thức của cô ấy sẽ thích em.” Tô Dật An bình tĩnh nói xong, “Hơn nữa...”
“Cái gì?”
Tô Dật An cũng đưa người gần sát Lâm Khinh Ngữ, hai người ăn cơm trên cái bàn không rộng, anh cứ đưa tay như vậy, nắm cằm Lâm Khinh Ngữ, sau đó đi đến gần, một phát hôn lên môi cô.
Giữa răng môi, Lâm Khinh Ngữ chỉ nghe thấy Tô Dật An dùng giọng nói khàn khàn còn quyến rũ, giống như kề tai nói nhỏ, mập mờ nói: “Hơn nữa, người kia sao mê người.”
Một phần trong tán tỉnh khiến nhiệt độ của Lâm Khinh Ngữ nhanh chóng lên cao, trái tim phảng phất giống như bị giọng nói của anh đánh trúng, đột nhiên cuồng loạn, khiến cho đại não của cô lập tức biến thành trống rỗng, mà khi nhiệt độ của Lâm Khinh Ngữ lên cao đến sắp nổ tung, Tô Dật An chợt buông cô ra, đứng lên, quay lưng lại, liếc mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ mặt đỏ tới tận mang tai đến gần như không nhìn ra màu da.
Khóe miệng anh cong cong, có vẻ dương dương hả hê, “Rửa chén.” Anh bỏ lại hai chữ này, trở về phòng ngủ của mình rồi.
Tô Dật An nấu cơm, Lâm Khinh Ngữ rửa chén, bình thường bọn họ ngầm thừa nhận như vậy.
Nhưng hôm nay, Lâm Khinh Ngữ cứ bụm mặt như vậy, ngồi ở trước bàn cơm, đợi hồi lâu vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Khi phản ứng lại, cô lấy dũng khí khí thế hung hăng đi tới phòng Tô Dật An, xoay Tô Dật An đang ngồi trên ghế chuẩn bị bắt đầu đọc sách lại, nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn: “Tô Dật An, anh còn nói anh chưa từng yêu! Chiêu này của anh tuyệt đối lão luyện trải qua mưa gió! Anh nói, trước kia anh tìm bao nhiêu phụ nữ sau lưng em! Quyến rũ bao nhiêu cô gái nhỏ nước ngoài!”
Mà Tô Dật An chỉ bình tĩnh đáp một câu: “Rửa chén phía ngoài đi rồi anh nói cho em biết.”
“Nói cho em biết rồi em đi rửa, dù sao cũng không phải là chén nhà em.”
Tô Dật An ngẩng đầu, “A, không phải nhà em?”
Ừ, người một bụng đầy ý nghĩ xấu này hiện giờ ánh mắt có điểm không đúng. Vẫn không thể đối mặt với anh. Lâm Khinh Ngữ suy tư trong chốc lát, sau đó tròng mắt đảo loạn: “Dù sao bây giờ không phải là nhà em.”
Bởi vì thái độ của Lâm Khinh Ngữ mà Tô Dật An cười ra thành tiếng, anh đưa tay nhốt chặt hông Lâm Khinh Ngữ, kéo cô lại phía trước mình một bước, “Vậy em không đi rửa chén thuộc nhà tương lai của em như vậy. Mà cứ theo sát anh không nghỉ, anh có thể lý giải là, em cho rằng vừa rồi anh làm còn chưa đủ sao?”
Lâm Khinh Ngữ sững sờ, Tô Dật An liền đứng lên, ánh đèn lờ mờ của đèn bàn trong phòng ngủ chiếu lên trong phòng vốn mập mờ, Tô Dật An cười, khóe môi mang theo vài phần mùi vị xấu xa, cứ như vậy ôm Lâm Khinh Ngữ, lại một lần nữa hôn lên môi cô, chỉ có điều so với vừa rồi là nụ hôn nóng bỏng mang theo vài phần tính chất trừng phạt, mà bây giờ khẽ mổ càng thêm lộ vẻ làm cho người ta xấu hổ.
Lâm Khinh Ngữ cảm giác mình giống như món ăn ngon trong miệng anh, mặc cho anh hoặc liếm hoặc cắn, hoặc nhẹ hoặc cạn cẩn thận thưởng thức.
Nếm cho đến khi Lâm Khinh Ngữ cảm thấy không khống chế được mình, cô đột nhiên đưa tay đẩy Tô Dật An, sau đó mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tô Dật An: “Em không ngờ anh lại là bạn trai như vậy!”
Tô Dật An cũng không ép buộc cô, theo sức lực của cô, lui về sau một bước, một lần nữa ngồi về trên ghế, nghe lời Lâm Khinh Ngữ nói, trong lòng anh cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn nghiêm chỉnh phối hợp với cô: “Anh là bạn trai như thế nào?” die nda nle equ ydo nn
“Anh con chó tìm cơ hội liền đánh lén hôn môi người!” Lâm Khinh Ngữ lên án mạnh mẽ, “Người xấu đùa giỡ người còn có thể cười đến âm hiểm xảo trá!”
Ừ, hai cái danh hiệu này không dễ nghe, nhưng Tô Dật An rất muốn làm hai chuyện này tiếp.
Hai tay anh bắt chéo, đặt ở trên bụng, vẫn nghiêm chỉnh hỏi Lâm Khinh Ngữ: “Không thích sao?’
“Không.” Lâm Khinh Ngữ dừng lại một chút, “Thích.”
“Là không thích, hay là, thích?”
Lâm Khinh Ngữ cũng thừa nước đục thả câu làm chuyện xấu, lúc này xoay người ra cửa: “Anh đoán đi, em đi rửa chén.’
Tô Dật An nhìn theo bóng lưng của cô, lúc quay đầu khóe môi vẫn cười.
Mà chờ đến khi Lâm Khinh Ngữ thu dọn toàn bộ chén đũa đưa cả vào trong phòng bếp, Tô Dật An lại vén tay áo đi từ trong phòng ra, cùng đứng với Lâm Khinh Ngữ bên bồn rửa chén, giúp cô rửa sạch mâm và chén, cầm vải bông sạch sẽ lau sạch, bỏ vào trong tủ chén.
Mặc dù phân công chính xác anh nấu cơm, Lâm Khinh Ngữ rửa chén, nhưng anh vẫn chưa từng một lần để Lâm Khinh Ngữ một mình làm những chuyện này.
Náo loạn đã náo loạn, khi rửa chén một tay nước một tay dầu, hai người liền hơi nghiêm chỉnh một chút. Tô Dật An vừa lau mâm, vừa nói một câu với Lâm Khinh Ngữ: “Thái độ của anh với Tô Hạ, em thật sự cho rằng không tốt?”
Lâm Khinh Ngữ cẩn thận suy nghĩ một chút, “Vẫn là tốt, thái độ của anh với em không tốt, nhưng với Tô Hạ vẫn gật đầu chào hỏi.” Đối với Tô Dật An người như vậy mà nói, có thể nhớ gặp mặt chào hỏi, đã coi như rất không dễ dàng. Lâm Khinh Ngữ xoa xoa cái mân, “Tô Hạ không phải là bạn thân bình thường với em mà nói, cô ấy đã giúp em rất nhiều, đời này nếu như có người thấy có lỗi nhất, người kia nhất định là cô ấy. Cô ấy coi như là ân nhân cứu mạng của em.”
Bởi vì đối với Lâm Khinh Ngữ mà nói, Tô Hạ là người duy nhất đưa tay cứu trợ cô khi cô đứng trước đường cùng, cô ấy là bạn tốt của cô, nhưng cha mẹ Tô Hạ không phải, trong nhà có tiền nữa, muốn lấy ra vài chục vạn tới đưa cho cô, cha mẹ nhà ai mà không lo lắng, không biết Tô Hạ cầu xin cha mẹ mình như thế nào, cuối cùng mới có thể lấy tiền ra.
Nói Tô Hạ là ân nhân cứu mạng của cô cũng không quá đáng, bởi vì Lâm Khinh Ngữ vốn không cách nào tưởng tượng, nếu như ban đầu cô không có món tiền kia, bây giờ cô sẽ có dáng vẻ gì.
Tô Dật An quay đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ, sau đó trầm mặc buông vải bông và cái mâm trên tay xuống, một bước dời ra phía sau cô, trầm mặc lại có thể tin ôm chặt cô từ phía sau, để cho lưng cô dựa vào trên lồng ngực anh.
Động tác này khiến cho Lâm Khinh Ngữ tràn đầy cảm giác được yêu, cô khẽ buông lỏng.
“Thật sự hy vọng cô ấy có thể tìm được người trong số mệnh thuộc về mình, hôm nay nghe cô ấy nói, cảm giác cũng sắp tuyệt vọng rồi. Rõ ràng trước kia cô ấy có dáng vẻ ước mơ tốt đẹp như vậy.”
Có lẽ những thứ trên web miêu tả chuyện bạn thân xé mặt ở trong cuộc sống hiện thực là có thật, có thể cũng không ít, nhưng bạn thân thật lòng chúc phúc bạn mình hạnh phúc, nên có nhiều hơn mới đúng chứ. Bởi vì bạn thân xé mặt còn có kịch tính, nói ra mọi người cũng đều thích xem, mà phải có bạn thân hữu nghị chân chính, cũng sẽ không bao giờ cố ý thể hiện hạnh phúc. Tất cả mọi người đang yên lặng, bình thản, yên bình trải qua cuộc sống của mình.
Tô Dật An ừ một tiếng. Chỉ có điều trầm mặc ôm Lâm Khinh Ngữ chặt hơn một chút.
Lâm Khinh Ngữ không phải đã từng tuyệt vọng rồi sao, dưới cuộc sống thực tế hành hạ, từng ngày từng ngày một đã từng mất đi nguyện vọng tốt đẹp và ảo tưởng từng có. Anh cũng đã từng bỏ qua mong đợi với Lâm Khinh Ngữ.
Chỉ có điều cũng may, thực tế đối xử không tệ với bọn họ, để cho bọn họ có một cơ hội cùng nhau làm một giấc mộng hoàng lương *, hiện giờ cuối cùng tìm được lẫn nhau như trong lòng đã từng.
Sau khi trở lại thế giới hiện thực, Lâm Khinh Ngữ đương nhiên trở thành bạn gái của Tô Dật An.
Trong sinh mệnh của bọn họ có một thân phận khác.
Mà Phan Quyên và Lâm Bân cũng không hỏi nhiều khi nhìn thấy bọn họ sau khi tỉnh táo thì ôm nhau, bởi vì Phan Quyên và Lâm Bân vốn không hiểu rõ cuộc sống lúc trước của Lâm Khinh Ngữ, bọn họ cho rằng Lâm Khinh Ngữ có bạn trai nhưng không nói với bọn họ mà thôi.
Tô Hạ lại vô cùng khiếp sợ.
Sau khi xuất viện, khôi phục lại cuộc sống thường ngày, Tô Hạ không chỉ một lần nói bóng nói gió, muốn hỏi rõ ràng trong đêm đó rốt cuộc Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An đã trải qua những chuyện gì.
Dù sao... Theo ý của cô, cô chỉ rời đi nửa giờ, sau khi trở về thì thấy Lâm Khinh Ngữ và Tô Dật An uống say choáng váng ngất trên đất, sắc mặt tái xanh môi đen xì, dáng vẻ như trúng độc.
Lúc ấy Tô Hạ cho rằng Lâm Khinh Ngữ vì tiết kiệm tiền, mua phải rượu giả rồi, vội vàng gọi xe cứu thương đưa bọn họ vào trong bệnh viện. Sao có thể nghĩ, cả đêm điều trị, sau khi tỉnh, bọn họ ân ái trước mặt cô ngay giữa ban ngày ban mặt ở trong bệnh viện!
Không phải bọn họ cùng một chỗ nửa giờ sao! Có thể phát sinh ra cái gì! Là thần Lupid cởi truồng nổi điên, cầm tên bắn chừng trăm tên lên người hai người này sao? Đối mặt với chất vấn của Tô Hạ, Lâm Khinh Ngữ hoàn toàn không biết nên trả lời như thế nào.
Bị ép đến nóng nảy, cô vò đầu nói: “Tớ chính là nằm mộng, trong mộng nhớ lại rất nhiều chuyện trước kia với Tô Dật An, sau đó, có thể nhớ tới chuyện trong quá khứ từng thích anh ấy, cho nên dẫn tình cảm khi đó tới hiện tại.... Sau đó chỉ thích anh ấy... Thôi.”
Tô Hạ nghe xong, trầm mặc thật lâu, nhướn mày hỏi lại: “Vậy anh ta thì sao? Cũng nghĩ thông suốt như cậu trong mộng.”
Lâm Khinh Ngữ cười khẽ một tiếng, “Đúng vậy, nghĩ thông suốt trong mộng.”
Tô Hạ thở dài: “Cậu không bao giờ là Lâm Khinh Ngữ mà tớ biết, tiểu Khinh Ngữ của tớ trước kia chưa bao giờ lừa gạt tớ bất cứ chuyện gì, quả nhiên có bạn trai rồi thì không cần khuê mật, trong tiểu thuyết nói đều là sự thật, bạn thân à, tên của cậu gọi là phản bội.”
Lâm Khinh Ngữ vừa náo loạn một trận với Tô Hạ, cuối cùng cảm xúc lại trầm xuống, nghiêm chỉnh nhìn Tô Hạ nói: “Cậu yên tâm đi, tớ thật sự thích anh ấy mới cùng anh ấy, Tô Dật An cũng thật lòng yêu thích tớ nên mới như vậy. Đời này tớ chỉ gặp một Tô Dật An, anh ấy cũng chỉ gặp một Lâm Khinh Ngữ. Tớ và anh ấy sẽ rất hạnh phúc tin rằng rất hạnh phúc.” dieendaanleequuydonn
Lâm Khinh Ngữ biết, sở dĩ Tô Hạ hỏi chuyện này tử tế như thế là bởi vì cô ấy sợ Lâm Khinh Ngữ dưới xúc động nhất thời mà làm ra quyết định này, bởi vì theo ý cô ấy, Lâm Khinh Ngữ lúc trước cho dù như thế nào cũng không thể nào chỉ sau một đêm đã thay đổi sinh ra cảm tình tốt như vậy với Tô Dật An, cô ấy là...
Sợ cô bị thua thiệt.
Mà bây giờ Lâm Khinh Ngữ vừa nói như vậy, Tô Hạ trầm mặc thật lâu sau đó thở dài: “Nếu thích như vậy thì thích đi, chỉ có điều đừng cố chấp, đừng giống như cho rằng muốn kết hôn với anh ta. Bây giờ nào có tình yêu muốn chết muốn sống chỉ nhận định một người chứ...”
“Tô Hạ.” Lâm Khinh Ngữ nắm lấy tay cô ấy, nhẹ nhàng cắt lời cô ấy, “Có.” Cô nhìn vào mắt Tô Hạ, “Sẽ có, nếu như bây giờ không có, đó chính là còn chưa gặp được.”
Tô Hạ ngẩn người, ngay sau đó bất đắc dĩ cười: “Lâm Khinh Ngữ cậu từ khi nào còn phụ trách bán cháo gà rồi, cậu nên nói ‘Nếu như bây giờ không có, vậy sau này cơ hội có cũng rất ít’ mới đúng.”
Lâm Khinh Ngữ nghe vậy khựng lại, ừ, đúng, Tô Hạ quả nhiên không hổ là người hiểu cô rõ nhất, ngay cả hình thức châm chọc cô cũng hiểu rõ như vậy.
Nhưng mà đối với Tô Hạ, cô thật lòng tin tưởng cô ấy sẽ gặp được hạnh phúc của mình, nhưng khi cô còn định mở miệng, Tô Hạ lại nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Khinh Ngữ: “Tớ biết rõ tớ biết rõ, cậu chính là sợ tớ lo lắng cho cậu, tớ lo lắng cho cậu, nhưng cậu đã nói như thế, tiểu Khinh Ngữ của tớ từ nhỏ cho tới bây giờ đã có chủ kiến như vậy, người cậu nhận định, nhất định cũng sẽ không kém, cậu chỉ cần cho rằng đó là anh ta, tớ sẽ tin tưởng cậu sẽ hạnh phúc, chỉ cần cậu không được quên tớ vẫn một mực ở trong góc yên lặng chúc phúc cho cậu là được rồi.”
Cô thật sự hy vọng Lâm Khinh Ngữ có thể hạnh phúc, bởi vì cô nhìn cả quãng đường Khinh Ngữ đi tới, cô biết cô ấy ngậm bao nhiêu đắng, cô thật sự đau lòng cho cô gái nhỏ bằng tuổi mình, nhưng bất hạnh hơn cô rất nhiều.
Lâm Khinh Ngữ cảm nhận Tô Hạ ôm vào trong ngực, cảm nhận tình nghĩa của Tô Hạ, đang vì thế mà cảm động, nhưng đột nhiên nghe thấy một tiếng nói lạnh lẽo truyền đến: “Lâm Khinh Ngữ.”
Gọi khiếp người như vậy.
Tô Hạ buông cô ra, Lâm Khinh Ngữ vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy sắc mặt Tô Dật An hơi không tốt đứng ở phía sau cô, có thể coi là sắc mặt không tốt, anh còn gật đầu một cái với Tô Hạ, coi như là chào hỏi, sau đó lại nhìn đồng hồ đeo tay, “Hôm nay em còn có tiết để tốt nghiệp, còn mười phút nữa là trễ.”
Lâm Khinh Ngữ sững sờ, cũng liếc mắt nhìn điện thoại di động, sau đó kêu câu, “Mẹ nó.” Rồi vội vội vàng vàng lên tiếng chào Tô Hạ, sau đó chạy đi.
Sau đó Tô Dật An lại bị Tô Hạ gật đầu một cái, cũng tự đi rồi.
Đến buổi tối, Lâm Khinh Ngữ đến trong căn hộ của Tô Dật An ăn cơm, bây giờ mặc dù cô vẫn còn là năm tư đại học, nhưng trường học vốn không có tiết học gì, cô thỉnh thoảng trở về phòng ngủ, nhà trọ của Tô Dật An căn bản thành một nửa nhà của cô, ăn cơm ngủ ở đây gần như là chuyện thành thói quen. Mặc dù... Hai người vẫn duy trì kiềm chế, cũng không ngủ chung trên một chiếc giường.
Lâm Khinh Ngữ hơi không hài lòng với thái độ ngày hôm nay của Tô Dật An: “Anh hôm nay là ghen đi.” Cô đang ăn cơm, trong miệng hơi hàm hồ nói, “Nhìn thấy bạn thân của em ôm em. Cho nên có thái độ không tốt với cô ấy như vậy.’
Mắt Tô Dật An cũng không ngẩng lên nói một câu với cô, “Thái độ của anh đối với cô ấy không có không tốt, hơn nữa lúc ăn cơm không cần nói.”
“Anh như vậy còn nói thái độ tốt?”
“Em biết thái độ không tốt của anh là như thế nào.”
Ừ... Cô biết.
Tô Dật An liếc cô, “Nếu ăn thì không nói, không có lần thứ ba.”
Sau đó Lâm Khinh Ngữ nuốt xuống toàn bộ đồ trong miệng mình, đặt chén xuống, cách bàn ăn, đưa mặt lại gần Tô Dật An, nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nhìn anh một lần: “Anh hôm nay là ghen đi, nhìn thấy bạn thân của em ôm em.”
Cô áp sát quá gần, có một tư thế bức bách. Từ trước tới nay Tô Dật An là người không sợ Lâm Khinh Ngữ hạ chiến thư, vì vậy anh cũng buông chén xuống, có vẻ mặt phớt tỉnh nhìn Lâm Khinh Ngữ, “Là ghen không sai.” Anh nói thẳng, “Bởi vì trước kia cô ấy theo đuổi em.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Thì ra Tô Dật An nói tới sự kiện này... Chỉ có điều không đúng...
“Vậy cũng tại cái thế giới đó, coi như ở trong mộng thôi, khi đó em là đàn ông, chuyện này không tính toán gì hết, chỗ Tô Hạ cũng không biết.”
“Nhưng trong tiềm thức của cô ấy sẽ thích em.” Tô Dật An bình tĩnh nói xong, “Hơn nữa...”
“Cái gì?”
Tô Dật An cũng đưa người gần sát Lâm Khinh Ngữ, hai người ăn cơm trên cái bàn không rộng, anh cứ đưa tay như vậy, nắm cằm Lâm Khinh Ngữ, sau đó đi đến gần, một phát hôn lên môi cô.
Giữa răng môi, Lâm Khinh Ngữ chỉ nghe thấy Tô Dật An dùng giọng nói khàn khàn còn quyến rũ, giống như kề tai nói nhỏ, mập mờ nói: “Hơn nữa, người kia sao mê người.”
Một phần trong tán tỉnh khiến nhiệt độ của Lâm Khinh Ngữ nhanh chóng lên cao, trái tim phảng phất giống như bị giọng nói của anh đánh trúng, đột nhiên cuồng loạn, khiến cho đại não của cô lập tức biến thành trống rỗng, mà khi nhiệt độ của Lâm Khinh Ngữ lên cao đến sắp nổ tung, Tô Dật An chợt buông cô ra, đứng lên, quay lưng lại, liếc mắt nhìn Lâm Khinh Ngữ mặt đỏ tới tận mang tai đến gần như không nhìn ra màu da.
Khóe miệng anh cong cong, có vẻ dương dương hả hê, “Rửa chén.” Anh bỏ lại hai chữ này, trở về phòng ngủ của mình rồi.
Tô Dật An nấu cơm, Lâm Khinh Ngữ rửa chén, bình thường bọn họ ngầm thừa nhận như vậy.
Nhưng hôm nay, Lâm Khinh Ngữ cứ bụm mặt như vậy, ngồi ở trước bàn cơm, đợi hồi lâu vẫn còn chưa phục hồi tinh thần lại.
Khi phản ứng lại, cô lấy dũng khí khí thế hung hăng đi tới phòng Tô Dật An, xoay Tô Dật An đang ngồi trên ghế chuẩn bị bắt đầu đọc sách lại, nhìn thẳng vào mắt anh chất vấn: “Tô Dật An, anh còn nói anh chưa từng yêu! Chiêu này của anh tuyệt đối lão luyện trải qua mưa gió! Anh nói, trước kia anh tìm bao nhiêu phụ nữ sau lưng em! Quyến rũ bao nhiêu cô gái nhỏ nước ngoài!”
Mà Tô Dật An chỉ bình tĩnh đáp một câu: “Rửa chén phía ngoài đi rồi anh nói cho em biết.”
“Nói cho em biết rồi em đi rửa, dù sao cũng không phải là chén nhà em.”
Tô Dật An ngẩng đầu, “A, không phải nhà em?”
Ừ, người một bụng đầy ý nghĩ xấu này hiện giờ ánh mắt có điểm không đúng. Vẫn không thể đối mặt với anh. Lâm Khinh Ngữ suy tư trong chốc lát, sau đó tròng mắt đảo loạn: “Dù sao bây giờ không phải là nhà em.”
Bởi vì thái độ của Lâm Khinh Ngữ mà Tô Dật An cười ra thành tiếng, anh đưa tay nhốt chặt hông Lâm Khinh Ngữ, kéo cô lại phía trước mình một bước, “Vậy em không đi rửa chén thuộc nhà tương lai của em như vậy. Mà cứ theo sát anh không nghỉ, anh có thể lý giải là, em cho rằng vừa rồi anh làm còn chưa đủ sao?”
Lâm Khinh Ngữ sững sờ, Tô Dật An liền đứng lên, ánh đèn lờ mờ của đèn bàn trong phòng ngủ chiếu lên trong phòng vốn mập mờ, Tô Dật An cười, khóe môi mang theo vài phần mùi vị xấu xa, cứ như vậy ôm Lâm Khinh Ngữ, lại một lần nữa hôn lên môi cô, chỉ có điều so với vừa rồi là nụ hôn nóng bỏng mang theo vài phần tính chất trừng phạt, mà bây giờ khẽ mổ càng thêm lộ vẻ làm cho người ta xấu hổ.
Lâm Khinh Ngữ cảm giác mình giống như món ăn ngon trong miệng anh, mặc cho anh hoặc liếm hoặc cắn, hoặc nhẹ hoặc cạn cẩn thận thưởng thức.
Nếm cho đến khi Lâm Khinh Ngữ cảm thấy không khống chế được mình, cô đột nhiên đưa tay đẩy Tô Dật An, sau đó mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm vào Tô Dật An: “Em không ngờ anh lại là bạn trai như vậy!”
Tô Dật An cũng không ép buộc cô, theo sức lực của cô, lui về sau một bước, một lần nữa ngồi về trên ghế, nghe lời Lâm Khinh Ngữ nói, trong lòng anh cảm thấy buồn cười, nhưng trên mặt vẫn nghiêm chỉnh phối hợp với cô: “Anh là bạn trai như thế nào?” die nda nle equ ydo nn
“Anh con chó tìm cơ hội liền đánh lén hôn môi người!” Lâm Khinh Ngữ lên án mạnh mẽ, “Người xấu đùa giỡ người còn có thể cười đến âm hiểm xảo trá!”
Ừ, hai cái danh hiệu này không dễ nghe, nhưng Tô Dật An rất muốn làm hai chuyện này tiếp.
Hai tay anh bắt chéo, đặt ở trên bụng, vẫn nghiêm chỉnh hỏi Lâm Khinh Ngữ: “Không thích sao?’
“Không.” Lâm Khinh Ngữ dừng lại một chút, “Thích.”
“Là không thích, hay là, thích?”
Lâm Khinh Ngữ cũng thừa nước đục thả câu làm chuyện xấu, lúc này xoay người ra cửa: “Anh đoán đi, em đi rửa chén.’
Tô Dật An nhìn theo bóng lưng của cô, lúc quay đầu khóe môi vẫn cười.
Mà chờ đến khi Lâm Khinh Ngữ thu dọn toàn bộ chén đũa đưa cả vào trong phòng bếp, Tô Dật An lại vén tay áo đi từ trong phòng ra, cùng đứng với Lâm Khinh Ngữ bên bồn rửa chén, giúp cô rửa sạch mâm và chén, cầm vải bông sạch sẽ lau sạch, bỏ vào trong tủ chén.
Mặc dù phân công chính xác anh nấu cơm, Lâm Khinh Ngữ rửa chén, nhưng anh vẫn chưa từng một lần để Lâm Khinh Ngữ một mình làm những chuyện này.
Náo loạn đã náo loạn, khi rửa chén một tay nước một tay dầu, hai người liền hơi nghiêm chỉnh một chút. Tô Dật An vừa lau mâm, vừa nói một câu với Lâm Khinh Ngữ: “Thái độ của anh với Tô Hạ, em thật sự cho rằng không tốt?”
Lâm Khinh Ngữ cẩn thận suy nghĩ một chút, “Vẫn là tốt, thái độ của anh với em không tốt, nhưng với Tô Hạ vẫn gật đầu chào hỏi.” Đối với Tô Dật An người như vậy mà nói, có thể nhớ gặp mặt chào hỏi, đã coi như rất không dễ dàng. Lâm Khinh Ngữ xoa xoa cái mân, “Tô Hạ không phải là bạn thân bình thường với em mà nói, cô ấy đã giúp em rất nhiều, đời này nếu như có người thấy có lỗi nhất, người kia nhất định là cô ấy. Cô ấy coi như là ân nhân cứu mạng của em.”
Bởi vì đối với Lâm Khinh Ngữ mà nói, Tô Hạ là người duy nhất đưa tay cứu trợ cô khi cô đứng trước đường cùng, cô ấy là bạn tốt của cô, nhưng cha mẹ Tô Hạ không phải, trong nhà có tiền nữa, muốn lấy ra vài chục vạn tới đưa cho cô, cha mẹ nhà ai mà không lo lắng, không biết Tô Hạ cầu xin cha mẹ mình như thế nào, cuối cùng mới có thể lấy tiền ra.
Nói Tô Hạ là ân nhân cứu mạng của cô cũng không quá đáng, bởi vì Lâm Khinh Ngữ vốn không cách nào tưởng tượng, nếu như ban đầu cô không có món tiền kia, bây giờ cô sẽ có dáng vẻ gì.
Tô Dật An quay đầu nhìn Lâm Khinh Ngữ, sau đó trầm mặc buông vải bông và cái mâm trên tay xuống, một bước dời ra phía sau cô, trầm mặc lại có thể tin ôm chặt cô từ phía sau, để cho lưng cô dựa vào trên lồng ngực anh.
Động tác này khiến cho Lâm Khinh Ngữ tràn đầy cảm giác được yêu, cô khẽ buông lỏng.
“Thật sự hy vọng cô ấy có thể tìm được người trong số mệnh thuộc về mình, hôm nay nghe cô ấy nói, cảm giác cũng sắp tuyệt vọng rồi. Rõ ràng trước kia cô ấy có dáng vẻ ước mơ tốt đẹp như vậy.”
Có lẽ những thứ trên web miêu tả chuyện bạn thân xé mặt ở trong cuộc sống hiện thực là có thật, có thể cũng không ít, nhưng bạn thân thật lòng chúc phúc bạn mình hạnh phúc, nên có nhiều hơn mới đúng chứ. Bởi vì bạn thân xé mặt còn có kịch tính, nói ra mọi người cũng đều thích xem, mà phải có bạn thân hữu nghị chân chính, cũng sẽ không bao giờ cố ý thể hiện hạnh phúc. Tất cả mọi người đang yên lặng, bình thản, yên bình trải qua cuộc sống của mình.
Tô Dật An ừ một tiếng. Chỉ có điều trầm mặc ôm Lâm Khinh Ngữ chặt hơn một chút.
Lâm Khinh Ngữ không phải đã từng tuyệt vọng rồi sao, dưới cuộc sống thực tế hành hạ, từng ngày từng ngày một đã từng mất đi nguyện vọng tốt đẹp và ảo tưởng từng có. Anh cũng đã từng bỏ qua mong đợi với Lâm Khinh Ngữ.
Chỉ có điều cũng may, thực tế đối xử không tệ với bọn họ, để cho bọn họ có một cơ hội cùng nhau làm một giấc mộng hoàng lương *, hiện giờ cuối cùng tìm được lẫn nhau như trong lòng đã từng.
Danh sách chương