Editor: Serena Nguyen
Sau khi kết thúc chuyện biến thái, Lâm Khinh Ngữ có thể yên tâm, không cần ngày đêm ra vào đều lo lắng, phải tìm người đi cùng, không cần bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sợ có người bám theo.
Như được uống thuốc tăng lực, làm gì cũng không thấy mệt, nhìn đâu cũng thấy tươi đẹp, ngay cả đến lớp của Tô Dật An, cô cũng có thể miệng mỉm cười, mắt lóe sáng.
Người chung quanh đều cảm nhận được không khí vui tươi quanh người Lâm Khinh Ngữ, cho đến......
Cho đến một buổi sáng, Lâm Khinh Ngữ nhận được điện thoại của mẹ.
Trong điện thoại, Phan Quyên hỏi cô: "Tiểu Vũ à, hôm nay Chủ nhật, con lại không trở về nhà sao, mẹ ở nhà làm cho con món con thích ăn nhất này."
Lâm Khinh Ngữ trầm mặc thật lâu, hơi mất tự nhiên đáp một tiếng: "Vâng, con biết rồi, gần đây ở trường còn có chút việc, con không về được."
Phan Quyên ở đầu kia điện thoại rất là lo lắng: "Tiểu Vũ, sao kỳ này con bận thế? Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra ở trường rồi?"
"Chuyện học thôi mẹ." Lâm Khinh Ngữ không nói dối được nữa, "Vậy nha mẹ, con cúp trước."
"Đợi chút, haizzz cái thằng bé này, giờ nhà không chịu về, nói chuyện với mẹ thêm một lúc cũng thấy chán sao?" Lâm Khinh Ngữ bất đắc dĩ, chỉ đành phải cầm điện thoại nghe Phan Quyên thao thao bất tuyệt quan tâm, có khỏe không, tiền đủ dùng hay không, nói hết một lượt, cuối cùng lưu luyến mà cúp điện thoại.
Lâm Khinh Ngữ nhìn cái điện thoại di động đen thui, hít một hơi thật sâu.
Cô tới thế giới này cũng sắp một tháng rồi. Mà cô chỉ đi gặp mẹ của cô một lần, lại còn là lúc mẹ bị thương, phải nằm bệnh viện.
Nhưng cô không có biện pháp...... Mặc dù Lâm Khinh Ngữ biến thành đàn ông, nhưng chuyện giới tính vẫn luôn là cái gai trong lòng cô.
Cô không biết bây giờ nên đối mặt với mẹ thế nào, mặc dù hiện tại mẹ quan tâm cô nhiều, đối xử dịu dàng với cô, nhưng càng quan tâm, càng dịu dàng, thì cô càng biết rõ, đó không phải là cho cô.
Đó là cho con trai.
Lâm Khinh Ngữ bỏ điện thoại di động xuống, ngồi ở trước bàn, mở sách ra, muốn chuyên tâm học bài, cố gắng quên đi những suy nghĩ mà Phan Quyên mang đến trong lòng cô.
Sau cú điện thoại kia, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy, chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng cô không thể nào ngờ, đến sáng thứ Hai, sau tiết học, cô mới ra khỏi phòng học, Phan Quyên đứng ở cửa, trầm mặc mà nghiêm túc nhìn cô.
Thấy trên tay cô còn đeo băng gạc, mắt Phan Quyên đỏ lên, vừa tức giận, vừa đau lòng, đi tới bên Lâm Khinh Ngữ túm lấy cánh tay cô, tay run run, môi run lên, ngại vì đang ở nơi công cộng, chỉ đành thấp giọng mắng cô: "Con ở trường xảy ra chuyện lớn như vậy! Diễn đàn lê quý đôn. Làm sao con lại không chịu nói với mẹ!"
Lâm Khinh Ngữ mất một lát mới phản ứng kịp: "Sao mẹ biết......"
"Con còn dám hỏi làm sao mẹ biết hay à? Nếu không phải là mẹ cảm thấy dạo này con rất lạ, nhờ tiểu Lưu ở nhà bên lên diễn đàn trường con xem...... Vốn định tin tức về chuyên ngành của con, ai biết con lại xảy ra chuyện như vậy......" Bà nhìn tay Lâm Khinh Ngữ, đau lòng vuốt vuốt, "Nếu mẹ mà không biết, con cũng định không nói cho mẹ biết sao? Cái thằng bé này!"
Vãi, mẹ cô cũng biết lên mạng xem tin tức của trường rồi......
Lâm Khinh Ngữ nhất thời không biết nói gì.
"Tiểu Vũ, xảy ra loại chuyện đó con nên về nhà, việc học quan trọng, nhưng sao có thẻ so với sự an toàn của con! Con mà xảy ra chuyện gì, mẹ......"
"Con tự có chừng mực mà." Lâm Khinh Ngữ đẩy tay Phan Quyên ra.
Lâm Khinh Ngữ biết, cô đang kháng cự lại sự quan tâm của Phan Quyên, hoặc là nói, bây giờ cô không có cách nào tiếp nhận sự quan tâm của Phan Quyên, bởi vì nếu như dùng thân phận con trai đón nhận yêu thương của Phan Quyên, cảm giác kia giống như là cô đang dùng một thứ đồ ăn trộm được......
Khiến cho cô cảm thấy rất thấp kém.
Cô không muốn thấp kém.
Mà Phan Quyên chỉ lo đau lòng cô, Lâm Khinh Ngữ đẩy tay bà ra, bà lại nhìn đến mặt của Lâm Khinh Ngữ, nhìn cô cổ của, nhìn xem cô có còn bị thương ở chỗ nào khác hay không, xác nhận hết một lần, mới hơi yên tâm, bà đi theo Lâm Khinh Ngữ, một đường nói thầm: "Mẹ thấy những người đó thảo luận, lý do con dây vào tên tội phạm kia, là bởi vì một sinh viên nữ cùng khóa ở khoa nhạc?"
Lâm Khinh Ngữ trầm mặc không nói.
Phan Quyên chỉ xem như cô đang im lặng khẳng định, nhất thời lại có chút kích động: "Tiểu Vũ à, mẹ thấy con bé kia đánh người, một đứa con gái lại đánh người, còn đi hát ở quán bar, sao con lại quan hệ với loại người đó? Về sau đừng liên lạc nữa."
Lâm Khinh Ngữ nghe lời của mẹ, theo thói quen lại nghĩ đến mình. Đây là kĩ năng bị động mà cô có sau khi bố qua đời.
‘Một đứa con gái lại đi đánh người, còn hát ở quán bar’, theo cách nói chuyện, hẳn là trong lòng Phan Quyên cảm thấy hát ở quán bar còn kinh khủng hơn đánh người.
Với chuyện khác, Lâm Khinh Ngữ tuỳ tuỳ tiện tiện, nhưng đối với chuyện này lại cực hạn nhạy cảm, nhạy cảm đến nỗi chỉ cần dụng nhẹ đã thấy đau.
Cô dừng bước, cuối cùng cũng nhìn vào Phan Quyên: "Cô ấy đánh người là không đúng, nhưng hát ở quá bar, không trộm không cướp, dựa vào tài năng của mình mà kiếm sống, d"đ;l[q]đ chẳng có gì sai cả. Hơn nữa, con gái hát ở quán bar thì sao? Là đàn ông thì mới có thể đi được sao?"
Phan Quyên hoàn toàn không ngờ "con trai" mình lại nói với bà những lời này, nhất thời trợn tròn cặp mắt, đứng yên tại chỗ, nhìn Lâm Khinh Ngữ: "Tiểu Vũ, con đừng nói với mẹ, con thích con gái như vậy?"
"Con không thích con gái đánh người, không thích con gái mưu mô tính toán. Nhưng có thể dựa vào năng lực của mình để kiếm sống, độc lập cố gắng sinh tồn, mặc kệ ở đâu, mặc kệ cố gắng thế nào, cô gái như vậy, con sẽ thích."
Phan Quyên giống như là bị kinh hãi đến ngây ngốc: "Con điên rồi! Con nghĩ gì vậy!" Bà vô thức lên giọng, như mỗi lần cãi vã với Lâm Khinh Ngữ vậy, "Quán bar là nơi thế nào? Giá ngoan sẽ đến nơi như thế làm việc sao? Gái ngoan phải quy củ! Về sau con đừng để mẹ biết con và cô gái kia còn liên lạc......"
Không đợi Phan Quyên nói hết lời, Lâm Khinh Ngữ ngắt lời bà: "Cũng là bởi vì có những người mẹ như mẹ, cho nên rất nhiều ‘gái ngoan’ trong lời mẹ nói mới sẽ phải đến ‘những chỗ như thế’ làm việc đấy."
Phan Quyên nhìn cô chằm chằm: "Lâm Thanh Vũ, con nói mẹ như vậy sao?" Phan Quyên không dám tin, "Bố con đi sớm như vậy, mẹ khổ cực nuôi con lớn thế nào? Bây giờ con nói mẹ như vậy?"
Mỗi lần cãi vã, đều là kết quả như vậy thôi. Phan Quyên bắt đầu kể khổ, mà bởi vì bà là mẹ, cho nên Lâm Khinh Ngữ bị buộc nhượng bộ.
Thật ra thì, trận cãi vã này vốn cũng không nên xảy ra.
Hai người vốn không nói về một chủ đề giống nhau.
Phan Quyên cãi vã, là bởi vì con trai của bà yêu một đứa con gái hư hỏng. Mà Lâm Khinh Ngữ cãi vã, là bởi vì, cô chợt hiểu, thì ra ngày xưa cô đã từng vì cuộc sống mà đi làm ở quán bar, ở trong mắt Phan Quyên, lại là một "gái hư".
Lâm Khinh Ngữ bỗng cảm thấy quá mệt mỏi, cô khoát tay áo: "Con về phòng ngủ rồi, mẹ về đi thôi."
"Lâm Thanh Vũ!" Phan Quyên túm lấy cánh tay của cô, kéo cô lại, giơ tay lên đánh lên cánh tay cô. Bây giờ Lâm Khinh Ngữ cao to, lần này mẹ cũng không đánh đau, nhưng nhìn mẹ vừa buồn vừa giận, giận đến đỏ mắt, nghe bà trách mắng, "Thằng bé này sao lại biến thành như vậy!"
Cô biến thành ra sao? Lâm Khinh Ngữ cũng cảm thấy một nỗi uất ức dâng lên. Vừa muốn mở miệng, chợt có một bàn tay chen vào, khó khăn lắm mới túm được bàn tay còn định đánh tới trên người cô của Phan Quyên.
Mà chỉ túm lấy trong phút chốc, bình ổn cảm xúc của Phan Quyên, người nọ thả tay ra ngay lập tức: "Bác gái, bác kích động quá."
Lâm Khinh Ngữ nhìn người đứng chắn trước mặt mình, trầm mặc không nói gì.
Phan Quyên cũng nhìn Tô Dật An chợt chắn ở trước mặt Lâm Khinh Ngữ, bình ổn cảm xúc một chút, lau nước mắt nói: "Tôi dạy dỗ con tôi, cậu sinh viên này, cái này không liên quan đến cậu."
"Tôi là thầy giáo của Lâm Khinh Ngữ."
Tô Dật An nói ra lời này, Phan Quyên ngẩn người, sau đó thấy trong tay anh ôm giáo án, nhất thời cũng cảm thấy luống cuống. Bà vội vã lau nước mắt trên mặt lần nữa: "Chào thầy...... Thật xin lỗi, tôi nhìn thầy còn trẻ quá."
Phan Quyên và Tô Dật An vừa mới nói hai câu, Lâm Khinh Ngữ chỉ cảm thấy phiền lòng không muốn nghe giọng Phan Quyên, quay người lại, cũng không nói gì, trực tiếp đi.
Phan Quyên nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ, ngại vì thầy giáo đang ở đây, cũng không phát tác.
Tô Dật An quay đầu liếc nhìn hướng Lâm Khinh Ngữ rời khỏi, biết nơi cô định đến, sau đó lại quay đầu làm bộ khách sáo trao đổi với Phan Quyên, cho đến khi gạt được Phan Quyên đi về, anh mới quay người lại, bước đi thật nhanh, đi theo hướng Lâm Khinh Ngữ rời đi.
Sau khi kết thúc chuyện biến thái, Lâm Khinh Ngữ có thể yên tâm, không cần ngày đêm ra vào đều lo lắng, phải tìm người đi cùng, không cần bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu cũng sợ có người bám theo.
Như được uống thuốc tăng lực, làm gì cũng không thấy mệt, nhìn đâu cũng thấy tươi đẹp, ngay cả đến lớp của Tô Dật An, cô cũng có thể miệng mỉm cười, mắt lóe sáng.
Người chung quanh đều cảm nhận được không khí vui tươi quanh người Lâm Khinh Ngữ, cho đến......
Cho đến một buổi sáng, Lâm Khinh Ngữ nhận được điện thoại của mẹ.
Trong điện thoại, Phan Quyên hỏi cô: "Tiểu Vũ à, hôm nay Chủ nhật, con lại không trở về nhà sao, mẹ ở nhà làm cho con món con thích ăn nhất này."
Lâm Khinh Ngữ trầm mặc thật lâu, hơi mất tự nhiên đáp một tiếng: "Vâng, con biết rồi, gần đây ở trường còn có chút việc, con không về được."
Phan Quyên ở đầu kia điện thoại rất là lo lắng: "Tiểu Vũ, sao kỳ này con bận thế? Cuối cùng thì có chuyện gì xảy ra ở trường rồi?"
"Chuyện học thôi mẹ." Lâm Khinh Ngữ không nói dối được nữa, "Vậy nha mẹ, con cúp trước."
"Đợi chút, haizzz cái thằng bé này, giờ nhà không chịu về, nói chuyện với mẹ thêm một lúc cũng thấy chán sao?" Lâm Khinh Ngữ bất đắc dĩ, chỉ đành phải cầm điện thoại nghe Phan Quyên thao thao bất tuyệt quan tâm, có khỏe không, tiền đủ dùng hay không, nói hết một lượt, cuối cùng lưu luyến mà cúp điện thoại.
Lâm Khinh Ngữ nhìn cái điện thoại di động đen thui, hít một hơi thật sâu.
Cô tới thế giới này cũng sắp một tháng rồi. Mà cô chỉ đi gặp mẹ của cô một lần, lại còn là lúc mẹ bị thương, phải nằm bệnh viện.
Nhưng cô không có biện pháp...... Mặc dù Lâm Khinh Ngữ biến thành đàn ông, nhưng chuyện giới tính vẫn luôn là cái gai trong lòng cô.
Cô không biết bây giờ nên đối mặt với mẹ thế nào, mặc dù hiện tại mẹ quan tâm cô nhiều, đối xử dịu dàng với cô, nhưng càng quan tâm, càng dịu dàng, thì cô càng biết rõ, đó không phải là cho cô.
Đó là cho con trai.
Lâm Khinh Ngữ bỏ điện thoại di động xuống, ngồi ở trước bàn, mở sách ra, muốn chuyên tâm học bài, cố gắng quên đi những suy nghĩ mà Phan Quyên mang đến trong lòng cô.
Sau cú điện thoại kia, Lâm Khinh Ngữ cảm thấy, chuyện sẽ kết thúc ở đây.
Nhưng cô không thể nào ngờ, đến sáng thứ Hai, sau tiết học, cô mới ra khỏi phòng học, Phan Quyên đứng ở cửa, trầm mặc mà nghiêm túc nhìn cô.
Thấy trên tay cô còn đeo băng gạc, mắt Phan Quyên đỏ lên, vừa tức giận, vừa đau lòng, đi tới bên Lâm Khinh Ngữ túm lấy cánh tay cô, tay run run, môi run lên, ngại vì đang ở nơi công cộng, chỉ đành thấp giọng mắng cô: "Con ở trường xảy ra chuyện lớn như vậy! Diễn đàn lê quý đôn. Làm sao con lại không chịu nói với mẹ!"
Lâm Khinh Ngữ mất một lát mới phản ứng kịp: "Sao mẹ biết......"
"Con còn dám hỏi làm sao mẹ biết hay à? Nếu không phải là mẹ cảm thấy dạo này con rất lạ, nhờ tiểu Lưu ở nhà bên lên diễn đàn trường con xem...... Vốn định tin tức về chuyên ngành của con, ai biết con lại xảy ra chuyện như vậy......" Bà nhìn tay Lâm Khinh Ngữ, đau lòng vuốt vuốt, "Nếu mẹ mà không biết, con cũng định không nói cho mẹ biết sao? Cái thằng bé này!"
Vãi, mẹ cô cũng biết lên mạng xem tin tức của trường rồi......
Lâm Khinh Ngữ nhất thời không biết nói gì.
"Tiểu Vũ, xảy ra loại chuyện đó con nên về nhà, việc học quan trọng, nhưng sao có thẻ so với sự an toàn của con! Con mà xảy ra chuyện gì, mẹ......"
"Con tự có chừng mực mà." Lâm Khinh Ngữ đẩy tay Phan Quyên ra.
Lâm Khinh Ngữ biết, cô đang kháng cự lại sự quan tâm của Phan Quyên, hoặc là nói, bây giờ cô không có cách nào tiếp nhận sự quan tâm của Phan Quyên, bởi vì nếu như dùng thân phận con trai đón nhận yêu thương của Phan Quyên, cảm giác kia giống như là cô đang dùng một thứ đồ ăn trộm được......
Khiến cho cô cảm thấy rất thấp kém.
Cô không muốn thấp kém.
Mà Phan Quyên chỉ lo đau lòng cô, Lâm Khinh Ngữ đẩy tay bà ra, bà lại nhìn đến mặt của Lâm Khinh Ngữ, nhìn cô cổ của, nhìn xem cô có còn bị thương ở chỗ nào khác hay không, xác nhận hết một lần, mới hơi yên tâm, bà đi theo Lâm Khinh Ngữ, một đường nói thầm: "Mẹ thấy những người đó thảo luận, lý do con dây vào tên tội phạm kia, là bởi vì một sinh viên nữ cùng khóa ở khoa nhạc?"
Lâm Khinh Ngữ trầm mặc không nói.
Phan Quyên chỉ xem như cô đang im lặng khẳng định, nhất thời lại có chút kích động: "Tiểu Vũ à, mẹ thấy con bé kia đánh người, một đứa con gái lại đánh người, còn đi hát ở quán bar, sao con lại quan hệ với loại người đó? Về sau đừng liên lạc nữa."
Lâm Khinh Ngữ nghe lời của mẹ, theo thói quen lại nghĩ đến mình. Đây là kĩ năng bị động mà cô có sau khi bố qua đời.
‘Một đứa con gái lại đi đánh người, còn hát ở quán bar’, theo cách nói chuyện, hẳn là trong lòng Phan Quyên cảm thấy hát ở quán bar còn kinh khủng hơn đánh người.
Với chuyện khác, Lâm Khinh Ngữ tuỳ tuỳ tiện tiện, nhưng đối với chuyện này lại cực hạn nhạy cảm, nhạy cảm đến nỗi chỉ cần dụng nhẹ đã thấy đau.
Cô dừng bước, cuối cùng cũng nhìn vào Phan Quyên: "Cô ấy đánh người là không đúng, nhưng hát ở quá bar, không trộm không cướp, dựa vào tài năng của mình mà kiếm sống, d"đ;l[q]đ chẳng có gì sai cả. Hơn nữa, con gái hát ở quán bar thì sao? Là đàn ông thì mới có thể đi được sao?"
Phan Quyên hoàn toàn không ngờ "con trai" mình lại nói với bà những lời này, nhất thời trợn tròn cặp mắt, đứng yên tại chỗ, nhìn Lâm Khinh Ngữ: "Tiểu Vũ, con đừng nói với mẹ, con thích con gái như vậy?"
"Con không thích con gái đánh người, không thích con gái mưu mô tính toán. Nhưng có thể dựa vào năng lực của mình để kiếm sống, độc lập cố gắng sinh tồn, mặc kệ ở đâu, mặc kệ cố gắng thế nào, cô gái như vậy, con sẽ thích."
Phan Quyên giống như là bị kinh hãi đến ngây ngốc: "Con điên rồi! Con nghĩ gì vậy!" Bà vô thức lên giọng, như mỗi lần cãi vã với Lâm Khinh Ngữ vậy, "Quán bar là nơi thế nào? Giá ngoan sẽ đến nơi như thế làm việc sao? Gái ngoan phải quy củ! Về sau con đừng để mẹ biết con và cô gái kia còn liên lạc......"
Không đợi Phan Quyên nói hết lời, Lâm Khinh Ngữ ngắt lời bà: "Cũng là bởi vì có những người mẹ như mẹ, cho nên rất nhiều ‘gái ngoan’ trong lời mẹ nói mới sẽ phải đến ‘những chỗ như thế’ làm việc đấy."
Phan Quyên nhìn cô chằm chằm: "Lâm Thanh Vũ, con nói mẹ như vậy sao?" Phan Quyên không dám tin, "Bố con đi sớm như vậy, mẹ khổ cực nuôi con lớn thế nào? Bây giờ con nói mẹ như vậy?"
Mỗi lần cãi vã, đều là kết quả như vậy thôi. Phan Quyên bắt đầu kể khổ, mà bởi vì bà là mẹ, cho nên Lâm Khinh Ngữ bị buộc nhượng bộ.
Thật ra thì, trận cãi vã này vốn cũng không nên xảy ra.
Hai người vốn không nói về một chủ đề giống nhau.
Phan Quyên cãi vã, là bởi vì con trai của bà yêu một đứa con gái hư hỏng. Mà Lâm Khinh Ngữ cãi vã, là bởi vì, cô chợt hiểu, thì ra ngày xưa cô đã từng vì cuộc sống mà đi làm ở quán bar, ở trong mắt Phan Quyên, lại là một "gái hư".
Lâm Khinh Ngữ bỗng cảm thấy quá mệt mỏi, cô khoát tay áo: "Con về phòng ngủ rồi, mẹ về đi thôi."
"Lâm Thanh Vũ!" Phan Quyên túm lấy cánh tay của cô, kéo cô lại, giơ tay lên đánh lên cánh tay cô. Bây giờ Lâm Khinh Ngữ cao to, lần này mẹ cũng không đánh đau, nhưng nhìn mẹ vừa buồn vừa giận, giận đến đỏ mắt, nghe bà trách mắng, "Thằng bé này sao lại biến thành như vậy!"
Cô biến thành ra sao? Lâm Khinh Ngữ cũng cảm thấy một nỗi uất ức dâng lên. Vừa muốn mở miệng, chợt có một bàn tay chen vào, khó khăn lắm mới túm được bàn tay còn định đánh tới trên người cô của Phan Quyên.
Mà chỉ túm lấy trong phút chốc, bình ổn cảm xúc của Phan Quyên, người nọ thả tay ra ngay lập tức: "Bác gái, bác kích động quá."
Lâm Khinh Ngữ nhìn người đứng chắn trước mặt mình, trầm mặc không nói gì.
Phan Quyên cũng nhìn Tô Dật An chợt chắn ở trước mặt Lâm Khinh Ngữ, bình ổn cảm xúc một chút, lau nước mắt nói: "Tôi dạy dỗ con tôi, cậu sinh viên này, cái này không liên quan đến cậu."
"Tôi là thầy giáo của Lâm Khinh Ngữ."
Tô Dật An nói ra lời này, Phan Quyên ngẩn người, sau đó thấy trong tay anh ôm giáo án, nhất thời cũng cảm thấy luống cuống. Bà vội vã lau nước mắt trên mặt lần nữa: "Chào thầy...... Thật xin lỗi, tôi nhìn thầy còn trẻ quá."
Phan Quyên và Tô Dật An vừa mới nói hai câu, Lâm Khinh Ngữ chỉ cảm thấy phiền lòng không muốn nghe giọng Phan Quyên, quay người lại, cũng không nói gì, trực tiếp đi.
Phan Quyên nhìn bóng lưng Lâm Khinh Ngữ, ngại vì thầy giáo đang ở đây, cũng không phát tác.
Tô Dật An quay đầu liếc nhìn hướng Lâm Khinh Ngữ rời khỏi, biết nơi cô định đến, sau đó lại quay đầu làm bộ khách sáo trao đổi với Phan Quyên, cho đến khi gạt được Phan Quyên đi về, anh mới quay người lại, bước đi thật nhanh, đi theo hướng Lâm Khinh Ngữ rời đi.
Danh sách chương