“Có thức ăn không?” Một ngọn lửa chói mắt sáng lên bên cạnh Mắt To.
“Ai?!” Mắt To lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng giương thế chuẩn bị công kích. Tốc độ của nhóc Tóc Trắng cũng không chậm, giơ gậy gỗ trong tay lên như đúng rồi.
Truyền Sơn được ngọn lửa vây quanh gật đầu, động tác của Ma Một Mắt nhỏ cũng nhanh ghê.
“Ngọn lửa, bộ xương khô đen… ngươi là? Truyền Sơn? Xương khô ma? Không đúng, bụng ngươi đâu? Vật nhỏ này là gì?”
Mắt To hiển nhiên có phần hỗn loạn, trừng con mắt to duy nhất nhìn trái nhìn phải từ trên xuống dưới ma xương khô mặc hắc bào trước mặt. Trước đó hắn ta có nghe được vài tin tức mới nhất trên chiến trường liên quan tới xương khô ma sinh con cũng không coi là thật, không ngờ tới…
Nhóc Tóc Trắng thấy rõ người tới, trong lòng vui vẻ, đang muốn mở miệng gọi, lại bị đứa nhỏ buộc trước ngực ma xương khô hấp dẫn tất cả sự chú ý. Đây là trẻ con của người từ ngoài tới sao? Thoạt nhìn mềm quá chừng, khiến người ta nhịn không được muốn chọc, bẹo hai cái. Nhưng vì sao nó lại bị trói thành như vậy? Trông mà đáng thương ghê.
“Ta biết các ngươi tới tìm ta để làm gì, chỉ cần có tài liệu là ta có thể cung cấp. Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, ta chuẩn lên chợ mua một cái lều, một là có thể dễ mua đồ dùng, hai là ta còn phải nuôi con, ở gần chợ dù sao cũng tiện hơn.” Nước mưa bị ngăn trở bên ngoài, đảm bảo tiểu Canh Nhị không bị mưa hắt.
Nhưng Canh Nhị cũng không cảm kích Truyền Sơn tí nào, y không sợ bị mưa hắt đâu.
Ánh mắt của Mắt To và nhóc Tóc Trắng cùng tụ tập tới người tiểu Canh Nhị, ngay cả Truyền Sơn nói gì cũng chỉ nghe được non nửa.
“Đây, đây là con của ngươi à? Ngươi sinh ư? Lời đồn bên ngoài là thật à?” Mắt To lắp bắp, chỉ vào đứa trẻ, mặt cực kỳ khó tin.
“Ack, không phải, đây là…” Truyền Sơn còn đang tìm từ.
“A, tau biết rồi! Ngươi biến mất lâu như thế, chính là mang nhóc này đúng không? Bảo sao ngươi không dám đi gặp Mắt To ca! Nhóc này không phải của Mắt To ca chứ?” Nhóc Tóc Trắng kêu lên như vỡ lẽ.
“…” Truyền Sơn, Canh Nhị, cả Mắt To đồng thời rất muốn đánh tiểu quỷ kia một trận.
Nhóc Tóc Trắng không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn đang lải nhải: “Thảo nào họ gọi ngươi là xương khô ma bụng to, hôm nay ở ngoài khắp nơi kể ngươi sinh con thế nào, xem ra chính là nhóc tí hin này rồi.” Nói xong, nhìn thật kỹ, bất mãn dẩu môi: “Nó nhỏ như thế, vì sao lại có nhiều tóc vậy?”
“Bởi vì khác giống.” Truyền Sơn âm trầm nói.
Mắt To thấy Truyền Sơn đổi giọng, vội vã bảo nhóc Tóc Trắng đừng lắm miệng nữa, vỗ vai Truyền Sơn, nói: “Vì sao ngươi không đến tìm bọn tau? Ngươi muốn ở đâu, không cần tới chợ mua lều, cứ ở trong thôn bọn tau là được rồi, gian nhà của ngươi, tau vẫn còn giữ cho ngươi đấy.”
Truyền Sơn thành tâm thành ý cảm tạ: “Cảm ơn, huynh đệ. Nhưng bây giờ ta đã không thể quay lại thôn trang các ngươi, chỉ có thể đi men thảo nguyên thôi, chính là ở trên thảo nguyên ấy, đi xa quá phạm vi mười dặm chiến trường cũng sẽ bị ngăn trở.
“Vậy à, thế còn đại doanh thì sao? Đại doanh của bọn tau ngươi cũng có thể tới chứ?”
Truyền Sơn lắc đầu, “Ta, ta cũng không gạt ngươi, ngọn lửa của Tiễn tộc mất tích có liên quan tới ta, ngươi thấy ngọn lửa quanh người ta chính là chứng cứ đấy. Tiễn tộc tuy hiện tại không tìm tới ta gây phiền hà gì, nhưng ai mà biết họ có đột nhiên công bố đầu mối không chứ, tới lúc đó ta bị người vây đánh thì cũng thôi, liên lụy tới các ngươi thì ngại lắm.”
Mắt To còn muốn nói gì đó, Truyền Sơn đưa tay ngăn lại: “Lẽ nào ngươi muốn tộc ngươi hai mặt bị đánh à?”
Mắt To không nói, hắn ta tuy trọng nghĩa khí huynh đệ, nhưng cũng không thể không suy xét tới lợi ích của cả tộc Một Mắt.
“Người từ ngoài tới các ngươi nghĩ rõ nhiều.” Nhóc Tóc Trắng trề môi, vừa muốn lén bẹo tiểu Canh Nhị, vừa muốn dứt mấy sợi tóc trên đầu nó.
Truyền Sơn phũ phàng gạt tay nhóc Tóc Trắng ra, Nhị ngốc nhà hắn có thể tùy tiện cho người ta sờ sao? “Nó là con ngươi thật à?” Nhóc Tóc Trắng thầm lúng búng một tiếng keo kiệt, chưa từ bỏ ý định còn muốn duỗi móng vuốt.
Truyền Sơn thu hồi ngọn lửa quanh người, hắn cũng không muốn nổi bật quá, kéo hắc bào lại, che tiểu Canh Nhị kín như bưng. Tiện tay lấy ra một mảnh kim loại mỏng hình tròn từ không trung, mảnh kim loại từ từ uốn lượn, từ phần giữa trở xuống dưới sinh ra một cây gậy gỗ.
Truyền Sơn làm riêng một chiếc ô che bằng kim loại nhỏ cho tiểu Canh Nhị che mưa, nhóc Tóc Trắng thấy mà thèm.
“Ta chọn khu lều đằng sau chợ để ở, cũng là có suy tính của ta. Dựa theo quy định của chợ phiên, dân cư cư trú ở chợ không được tư đấu nội bộ. Có quy định ấy, dù tương lai muốn tìm ta gây phiền hà gì, cũng chỉ có thể mon men bên ngoài chợ thôi. An cư trong chợ, ít nhất ta cũng có thể an tâm luyện khí, hơn nữa…”
Hơn nữa cái gì, Mắt To nhìn vật nhỏ trong lòng Truyền Sơn, cũng hiểu ra.
“Được rồi, tau về nói với các tộc trưởng như vậy, tài liệu luyện khí ngươi không cần lo, cần gì ngươi cứ nói với tau, tau thu thập rồi sẽ đưa tới cho ngươi. Việc ngươi luyện vũ khí cho bọn tau, tau không nói cảm ơn, tộc trưởng nói ngươi có ân với tộc bọn tau, tộc bọn tau đều nhớ kỹ, sau này có gì cần, cứ mở miệng ra.”
Truyền Sơn cười cười, hắn giúp tộc Một Mắt không phải vì chờ báo đáp gì, còn không biết tương lai có cơ hội gặp lại không nữa. Hắn làm như vậy, đơn giản là thấy tộc Một Mắt thuận mắt cùng báo đáp sự giúp đỡ tộc Một Mắt đã từng cho hắn.
“Đúng rồi, rùa con đâu?” Mắt To nhìn chung quanh, đặc biệt chú ý đỉnh đầu Truyền Sơn, nhưng nhìn mãi cũng không thấy con rùa ngọc ấy.
“Đúng thế, rùa con đâu rồi?” Nhóc Tóc Trắng cũng nhớ tới, sao nó lại quên mất rùa con chứ?”
Truyền Sơn sờ mái tốc mềm của Canh Nhị, “Nó ổn.”
“Đứa trẻ này là con ngươi thật à? Nó trông nhỏ quá, yếu quá.” Mắt To thấy Truyền Sơn không có ý nói, cũng không hỏi nữa. Nhưng nhóc Tóc Trắng cứ bô lô ba la.
Canh Nhị khó chịu phun phù nước bọt, “Ai nói ta là con của hắn?”
“… A! Nó có thể nói!” Nhóc Tóc Trắng kêu lên sợ hãi.
“Nó chính là rùa con.” Truyền Sơn có ý xấu, đột nhiên nói.
“Cái gì?!” Nhóc Tóc Trắng và Mắt To đồng thời trợn tròn con mắt.
“Nó, nó là rùa con? Sao nó lại biến thành hình dạng của trẻ con thế?”
Canh nhị bị nói ra thân phận cũng không để ý, khối thân thể hiện giờ của sinh ra tại thế giới này, nói cách khác, y cũng không trái với quy tắc ở thế giới này, giới chủ ở đây muốn phạt cũng không phạt được y.
“Đây là một kiểu tu luyện của sinh vật tới từ bên ngoài.” Truyền Sơn hàm hồ giải thích.
“À…” Nhóc Tóc Trắng gãi đầu, vẻ mặt nhìn Canh Nhị nhất thời thay đổi, từ đố kỵ chuyển sang thích thú, dáng vẻ hận không thể cướp lấy.
Mắt To thì lắc đầu liên tục, hắn ta không hiểu được rùa con vì sao lại tình nguyện biến thành dáng dấp nhỏ yếu, chẳng lẽ không phải là phải trở nên mạnh mẽ sao?”
“Rùa con, tau có thể sờ ngươi không?”
“Không thể.” Canh Nhị từ chối thẳng thừng, y cũng không phải món đồ chơi!
Canh Nhị đau khổ muốn xê dịch người, nhưng thân thể bị trói quá chặt, muốn động một chút cũng khó.
Thấy Canh Nhị khó chịu, nhóc Tóc Trắng khẩn trương vô cùng, “Nếu nó là rùa con, vậy ngươi cột nó như thế làm gì?”
“Cột á? Không, ta chỉ là…” Truyền Sơn cúi đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện Canh Nhị khó chịu, vội vã làm chiếc ô bằng kim loại biến mất, đổi thành một tay ôm Canh Nhị.
“Phù…” Canh Nhị nhắm hai mắt lại, đầu tựa lên ngực Truyền Sơn, y vừa đói vừa mệt, thực sự không muốn làm gì hết.
(Lưu ý: xưng hô sẽ thay đổi tùy hoàn cảnh, tùy thời gian)
Truyền Sơn thấy Canh Nhị mệt nhoài cũng hơi hối hận, hắn không những không chăm nom Nhị ngốc cho tốt, trái lại y vừa tỉnh lại hắn đã trêu đùa y, hình như có chút quá đáng.
Truyền Sơn đổi sang tư thế khác, nhẹ nhàng vỗ về Canh Nhị nho nhỏ, mong y có thể nằm thoải mái hơn.
Nhóc Tóc Trắng bụng đầy nghi vấn, rất muốn hỏi cho rõ, nhưng thấy rùa con mệt mỏi cũng không đành hỏi tiếp, chỉ đi bên cạnh Truyền Sơn, ra sức ngó nghiêng nhìn đứa trẻ do rùa con biến thành.
Truyền Sơn vỗ cái đầu của nhóc Tóc Trắng, ma Một Mắt này sau khi trải qua vụ bắt cóc lần trước tựa hồ đã chính chắn chững chạc hơn không ít. Ừm, quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu nhóc này thực sự không tệ, có lẽ hắn có thể…
—
“Xem thử đi, xem thử cái đi nào! Bánh nướng kẹp thịt ngon nhất của tộc thỏ ba chân đây, có thể dùng đồ để đổi, cũng có thể lấy ma thạch mua đây, một viên ma thạch cấp thấp là có thể mua được năm chiếc!”
Tới chợ rồi.
Canh Nhị đương nhắm mắt nghỉ ngơi cũng kích động mở mắt, cái bụng cũng kêu òng ọc, y ngửi thấy mùi thức ăn, vô thức nuốt nước bọt.
“Thảo thực thang đây, thảo thực thang dùng mười lăm loại nguyên liệu nấu thành đây, uống vào có thể khôi phục thể lực ngay lập tức, ai muốn ăn thảo thực thang không nào!”
“Có ăn bánh nướng kẹp thịt không? Ăn nhiêu chiếc?” Truyền Sơn xoa cái chân của tiểu Canh Nhị.
Canh Nhị uể oải đạp một cái, nhưng đối phương không có ý buông tha chân y. Con bà nó chứ, đừng thấy ta nhỏ mà bắt nạt nhá, chờ ta trưởng thành rồi, hừ hừ!
“Nhóc Tóc Trắng thế còn ngươi? Mắt To?” Truyền Sơn lại quay đầu hỏi nhóc Tóc Trắng và Mắt To đang đi bên cạnh.
Mắt To ngó quầy bánh nướng, sờ ma thạch trong lòng mà lại thấy tiếc.
“Hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, ma thạch để ta trả.”
Mắt To nhất thời cười sung sướng, giơ bàn tay làm một số 10. Nhóc Tóc Trắng nghĩ rồi cũng ra hiệu số 5. Cả hai đều là kẻ không biết khách sáo là gì.
Canh Nhị không hé răng.
“Ngươi không đói bụng? Chẳng lẽ người nhỏ nên hứng ăn cũng ít đi à?” Truyền Sơn đùa Canh Nhị, còn cố ý ôm y cao cao.
Cái bụng của Canh Nhị đúng lúc kêu lên òng ọc. Canh Nhị xấu hổ cúi đầu.
Truyền Sơn cười ka ka, lúc này giương giọng hô: “Đại thúc, ba mươi chiếc bánh nướng kẹp thịt nhé.”
“Có ngay!” Đại thúc tộc thỏ ba chân tay chân lanh lẹ dùng lá cây bọc bánh nướng kẹp thịt lại đưa qua.
Truyền Sơn nhận lấy bánh nướng, Canh Nhị mở túi trữ vật ra, đếm sáu viên ma thạch cấp thấp, bởi vì bàn tay quá nhỏ, chỉ có thể đặt từng viên một vào lòng bàn tay đại thúc tộc thỏ ba chân.
Truyền Sơn nhìn động tác của Canh Nhị mà sung sướng.
Đại thúc tộc thỏ ba chân cũng cười ha ha, nếu không phải hai tay đầy dầu mỡ thì đã sớm sờ đầu Canh Nhị rồi, “Ôi, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã biết quản gia rồi. Ha ha ha!”
“…” Canh Nhị yên lặng ôm chặt túi trữ vật, ta không chấp nhặt với những kẻ có mắt mà không nhìn được thức kim tương ngọc.
“Bán hoa đây! Hoa đào mỹ lệ lại động nhân đây, ai mua hoa đào nào?”
Tiểu Canh Nhị ngồi thẳng người trong lòng Truyền Sơn.
Truyền Sơn nghe thấy tiếng rao bán hoa đào là đau đầu muốn rời khỏi chợ rồi, tên hề này sao cứ như âm hồn không tan vậy chứ? Nhưng… dựa vào cái quái gì mà gia phải tránh ngươi chứ? Còn dám tới quấn gia, cẩn thận gia đánh cho tiểu tử ngươi không tìm được gia nữa!
Truyền Sơn hạ quyết định mặc kệ tiếng rao hàng của tên hề, ôm Canh Nhị đi về phía quầy bán thảo thực thang.
Đây là lúc ăn bánh nướng sao? Canh Nhị mặt nhăn như cái bánh bao. Ai, phiền phức tới rồi, còn là cái loại cực kỳ phiền phức nữa chứ.
Truyền Sơn ôm tiểu Canh Nhị, ngồi xuống trước quầy bán thảo thực thang với Mắt To và nhóc Tóc Trắng.
Trên quầy bán thảo thực thang có một chiếc ô che to đùng, Truyền Sơn thấy thế, tiện tay thu cái ô che tiểu Canh Nhị lại.
Nhóc Tóc Trắng hiếu kỳ nhìn mãi, nó phát hiện người từ ngoài tới này sau khi biến thành bộ xương khô hoàn chỉnh, bản lĩnh hình như cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
Canh Nhị tuy rằng nhỏ đi nhưng răng vẫn còn, bánh nướng đưa cho y vẫn ăn ngon lành. Hơn nữa ngươi đừng thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở trên mặt mà lầm nhé, không hề ảnh hưởng tới tốc độ và ước muốn ăn uống của y đâu.
Truyền Sơn cũng không có hứng ăn mấy, ăn được hai cái, uống một bát canh thì bắt đầu chuyên tâm hầu hạ người trong lòng.
Bánh nướng kẹp thịt cũng ngon, nhưng mùi vị của thảo thực thang thì hơi lạ, Truyền Sơn từng uống một lần vì hiếu kỳ, phát hiện mùi vị hơi quái nhưng vô hại với cơ thể con người, hơn nữa đúng là có thể khôi phục thể lực nhanh chóng, Canh Nhị đang cần khôi phục uống cũng hợp.
Truyền Sơn một tay đợ lưng cho tiểu Canh Nhị để y ngồi trên cái chân của mình, một tay bưng bát canh thi thoảng lại cho y hớp một ngụm, thấy Canh Nhị ôm bánh nướng cắn từng miếng nhỏ, miệng nhai nhồm nhoàm, quai hàm bạnh ra, thi thoảng lại thò đầu uống một ngụm canh, dáng dấp ấy dịu ngoan biết bao, còn mang theo dáng điệu thơ ngay của trẻ con, đúng là nhìn kiểu gì cũng dễ thương.
Nếu như tương lai hắn có một đứa con giống Canh Nhị, tựa hồ cũng không tệ. Truyền Sơn thầm mỉm cười.
Bốn sinh vật ấy khiến đại đa số Ma tộc ở chợ chú ý, tộc Một Mắt to lớn bình thường thấy nhiều rồi, không có gì kỳ lạ cả, cái làm họ ngạc nhiên chính là bộ xương khô đang cho đứa trẻ ăn ở đó kìa.
Tin tức ma xương khô sinh con trên chiến đường đã đồn đại khắp thảo nguyên. Phàm là người đi ngang qua đều nhịn không được nhìn về phía Truyền Sơn thêm mấy lần.
Một đám Ma tộc tinh tinh đùn đẩy nhau đứng ở xa xa, lại muốn nhìn cho rõ, nhưng sợ ma xương khô giận, liền chờ xem ai là người đầu tiên tiến lên trước.
Mà tộc đầu lừa mõm heo nhận được tin tức rồi cũng tới đây xem.
Ngoại trừ Ma tộc, cũng có nhiều Ma tu đang thầm quan sát bọn Truyền Sơn, đặc biệt là đứa trẻ trong lòng hắn. Đây là âm thai ngàn năm trong truyền thuyết? Thoạt nhìn kể cũng dễ thương. Phàm là Ma tu thấy Canh Nhị đều bất giác nghĩ thế.
“Có nhiều Ma tộc đang nhìn bọn tau thế, còn cả những người từ ngoài tới đang lén lút quan sát bọn tau nữa.” Nhóc Tóc Trắng trừng lại những Ma tộc và người từ ngoài tới đang lén lút quan sát họ.
Mắt To vỗ đầu nhóc ấy, ý bảo nó đừng làm thế.
Truyền Sơn cau mày, hình dạng hiện tại của hắn quá rõ ràng, đi tới đâu cũng dễ bị người ta chú ý, đúng là bất tiện thật.
“Ngươi thực sự không tới đại doanh của tộc bọn tau à?” Nhóc Tóc Trắng nhìn đứa trẻ do rùa con biến thành, luyến tiếc hỏi thăm, nó rất muốn ôm thử đứa bé.
“Sau hãy nói, để ta xem thế nào đã.”
Suy xét tới hiện trạng của Canh Nhị, Truyền Sơn cũng lo mình không thể bảo vệ tốt cho y, dù hiện tại hắn miễn cưỡng có thể gọi là bảo vệ được bản thân. Có lẽ hắn nên tìm một nơi an toàn hơn để tu luyện, đến khi qua kết đan rồi hẵng trở ra thì có vẻ tốt hơn?
“Mắt To, đợi lát nữa đi…”
“Nha! Đáng yêu quá đáng yêu quá! Trời ạ, người ta đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy đứa trẻ nào đáng yêu như thế, trời ơi, nhìn làn da ấy kìa, nhìn dáng dấp nhỏ ấy kìa, ai nha, người ta cũng rất muốn có một đứa. Xương khô ca ca, cho người ta sờ cái được hông? Chỉ sờ một cái thôi!”
“Bịch bịch.” Chiếc bánh nướng cầm trong tay tiểu Canh Nhị rớt xuống bàn.
Tên hề khiêng một bó đài sen ló đầu ra trước mặt Canh Nhị, đôi mắt to trợn trừng nhìn nó.
Canh Nhị cũng giương mắt nhìn về phía hắn ta.
Tên hề chớp mắt một cái, miệng dẩu về phía trước.
Truyền Sơn ôm phắt Canh Nhị lên, “Lại là ngươi? Ngươi muốn làm gì?”
Tên hề chu môi hôn hụt, lập tức đứng thẳng người lại, mất hứng giậm chân: “Đáng ghét, cho người ta hôn một cái thì làm sao chứ?”
“… Sẽ nát mất.” Giọng trẻ con ngọng ngịu vang lên.
Truyền Sơn cúi đầu nhìn Canh Nhị, bé con nhìn chằm chằm cái bánh nướng kẹp thịt rớt trên bàn, mặt mày luyến tiếc.
“Nha! Đáng ghét đáng ghét! Nhỏ như thế đã biết bắt nạt người ta rồi, người ta không thèm nữa!” Tên hề ra sức giẫm bình bịch, lắc đầu kêu to. Đáng thương cho bó thực vật khổng lồ như đài sen hắn ta khiêng trên vai cũng lúc ẩn lúc hiện theo.
Truyền Sơn để ý thấy nước mưa rơi liên tục nhưng trên người tên hề không bị ướt, dường như nước mưa rơi xuống tự động tránh khỏi hắn ta.
Canh Nhị nho nhỏ mặt không biểu tình, ló người ra bắt lấy cái bánh nướng kẹp thịt trên bàn.
Truyền Sơn thấy y chật vật quá liền lấy cái bánh nướng nhét vào tay y.
Canh Nhị thoáng tươi cười, hai tay ôm lấy cái bánh nướng gặm liên tục.
“Yo, đã cai sữa rồi à? Đã ăn được thịt rồi.”
Canh Nhị ngó lơ tên hề, chỉ ra sức gặm, nhai bánh nướng.
Tên hề không cam lòng bị ngó lơ, duỗi cái cổ qua muốn trêu chọc Canh Nhị.
Một ngón tay xương xẩu dí lên trán hắn ta, dùng sức đẩy ra.
“Đừng quấy rầy trẻ con nhà ta ăn.” Truyền Sơn khó chịu nói.
Mắt To và nhóc Tóc Trắng cũng đứng lên.
“À, thì ra là Đào Hoa.” Mắt To cười ha hả.
“Ngươi quen hắn ta à?” Truyền Sơn quay đầu hỏi.
“Quen, tau cũng quen hắn ta. Hắn ta rất nổi tiếng ở chợ này, mười lần họp chợ thì có tới bảy, tám lần có thể gặp hắn ta, chỉ thích quấn lấy người ta bắt mua hoa của hắn ta thôi.” Nói đến đây, nhóc Tóc Trắng đưa đầu tới gần nhỏ giọng nói: “Hắn ta chính là trùm nổi tiếng nhất chợ, ngàn vạn lần chớ chọc hắn ta, bằng không kết cục sẽ rất thảm.”
“Ờ?”
“Thật đấy.” Giọng nhóc Tóc Trắng càng nhỏ hơn, “Nghe nói Ma tộc đắc tội hắn ta sẽ bị xui xẻo ít nhất ba tháng, thường gặp phải một vài chuyện xui xẻo khó hiểu, đi trên đường đất bằng mà cũng té gãy chân được.”
“Ngươi tên Tóc Trắng phải không? Người ta quen ngươi nha!” Tên hề khiêng bó đài sen đột nhiên đưa mặt tới trước mặt nhóc Tóc Trắng, làm nó sợ lùi ba bước về sau.
“Xương khô ca ca, ngươi đừng có nghe tiểu hỗn đản kia nói xấu người ta, người ta tâm địa tốt lắm, mười dặm tám phương quanh đây ai chẳng biết Đào Hoa ta trọng nghĩa khí, lòng dạ tốt? Mắt To ca ca, ngươi nói có đúng không?”
Mắt To gãi đầu cười ngây ngô, không dám nói phải, cũng không dám nói sai.
“Đi thôi.” Liếm ngón tay, Canh Nhị ăn uống no đủ cũng khôi phục chút sức, giục Truyền Sơn mau đi thôi.
Truyền Sơn liếc thấy Canh Nhị cố ý lơ tên hề, lại nhìn sang tên hề đang nhe răng với Mắt To, ngọn lửa trong mắt bập bùng hai cái.
“Được, chúng ta đi thôi.”
“Chờ đã! Các ngươi đi thế sao! Không mua hoa cho người ta à? Người ta đặc biệt chạy tới, xương khô ca ca ngươi sao có thể tàn nhẫn như thế? Ngươi không mua hoa của người ta, ít nhất cũng phải cho người ta sờ tiểu bảo bối ấy cái chứ.” Nói rồi, hai móng vuốt lại duỗi về phía mông tiểu Canh Nhị.
Canh Nhị dĩ nhiên bị dọa co cứng chân tay, há mồm bảo: “Chạy mau chạy mau!”
Truyền Sơn vừa gạt vừa lật cánh tay, tách cái tay duỗi dài của tên hề về phía bảo bối Nhị của nhà hắn, lạnh giọng quát tháo: “Dừng tay! Ngươi dám chọc y, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Tên hề nhìn cái tay mình bị gạt phăng, lại ngẩng đầu nhìn Truyền Sơn, đột nhiên hai tay che mặt, kêu la như khóc lóc: “Đáng ghét, đáng ghét quá, sao lại che chở như thế chứ, quá đáng thế, sao không có ai che chở người ta như vậy? Hu hu, người ta đáng thương quá!”
Nếu trên mặt vẫn còn da, miệng Truyền Sơn bây giờ chắc chắn bị co tới tận lỗ tai, im lặng ôm Canh Nhị lượn qua người tên hề muốn đi.
Nhưng tên hề hiển nhiên không muốn thả họ đi dễ dàng như thế, thấy họ muốn đi, lập tức khiêng bó đài sen sải chân đuổi theo.
“Đừng đi mà, đại ca ca, ngươi không thích người ta sờ con ngươi, người ta sẽ không sờ. Hừ, khi còn bé người ta cũng không kém gì y.”
Bĩu môi, tên hề lập tức lại nói bằng cái giọng mang theo ba phần xấu hổ và nhăn nhó: “Xương khô ca ca, ngươi có thể gọi người ta là Đào Hoa, ngươi xem người ta có đẹp như hoa không nè?” Nói xong, giơ đài sen lên, nghiêng đầu che miệng xấu hổ cười duyên.
Truyền Sơn muốn tự chọc mù hai mắt.
Canh Nhị co giật khóe miệng.
“Xương khô ca ca, người ta thấy ngươi vừa mắt, này, hoa này tặng cho ngươi. Hoa này tên Huyết Hồn Hoa, là đặc sản của Huyết Hồn Hải nha.” Tên hề xấu hổ kéo một bông hoa từ trên áo mình xuống, đưa tới trước mặt Truyền Sơn.
Hoa có màu đỏ tươi, hình dạng tựa hoa đào, nhụy hoa lại có màu đen, không có lá xanh làm bạn, chỉ có thân mềm dài nhỏ như gai màu đỏ tươi nối liền.
Tiểu Canh Nhị nhìn bông hoa ấy, vẻ mặt có phần dại ra, còn có chút… khó hiểu?
Truyền Sơn nhìn tên hề một cái, xoay mặt hỏi Canh Nhị trong lòng: “Muốn không?”
Canh Nhị do dự một hồi, không đợi y mở miệng đã nghe tên hề kêu lên: “Hoa này không cần ma thạch nga, người ta thích các ngươi, tặng miễn phí cho các ngươi đấy.”
Canh Nhị vừa nghe thế, lập tức kiên định lắc đầu, “Không cần.”
“Cái gì? Ngươi dám không cần?” Tên hề lập tức biến sắc mặt.
Canh Nhị sợ giật mình, lại do dự sửa lời: “Được rồi, vậy thì…”
“Chính là thế, đừng làm người ta mất mặt chứ, này, tặng cho ngươi.” Tên hề duỗi tay, bông hoa đỏ tươi lại được đưa tới trước mặt Truyền Sơn.
Ngọn lửa trong mắt Truyền Sơn cũng bập bùng hai cái, không nhận đóa hoa, chỉ khó hiểu quan sát tên hề trước mắt.
“Đáng ghét, đừng nhìn người ta như thế mà, xương khô ca ca, ngươi không thích đóa hoa này sao? Vậy ngươi có muốn mua hoa khác không? Hoa khác không thể tặng cho ngươi được, dù ngươi có đẹp trai như thế cũng không thể đưa, phải lấy ma thạch mua nha.”
“Không cần.” Truyền Sơn thẳng thắn từ chối. Tu vi của tên hề này tuyệt đối không thấp hơn hắn, quấn quít lấy hắn như thế, hiển nhiên mục đích không đơn giản là bán hoa, hơn nữa thái độ của Canh Nhị đối với tên hề này cũng có phần lạ.
“Hả? Không cần sao. Người ta biết lòng dạ xương khô ca ca thiện lương nhất mà, tốt nhất mà lị. Xương khô ca ca, người ta biết cách làm sao để cho da thịt tuấn mỹ của ngươi có lần nữa nha.”
Truyền Sơn vừa bước được nửa bước thì lại dừng bước.
Giờ khắc này, hắn thừa nhận hắn đã bị tên hề này nói động rồi. Làm một con người, dù hắn là một Ma tu, cũng không có nghĩa hắn muốn lộ xương cốt gặp người khác. Đặc biệt là nghĩ tới sau này trở lại cố hướng Lam tinh, nếu như da thịt không có lại được, trừ phi hắn muốn mỗi ngày đề bị hòa thượng đạo sĩ chạy theo sau truy sát.
Đôi mắt to quá tỷ lệ của tên hề ngượng ngùng chớp chớp, lại lặp lại lần nữa: “Người ta biết ở đâu, có cái gì có thể giúp ngươi có được thân da thịt ấy lần nữa, chỉ cần ngươi đồng ý giúp người ta một việc nho nhỏ.”
Canh Nhị cau cái mũi, lặng lẽ ra dấu môi ‘không’ với Truyền Sơn.
Truyền Sơn nắn tay Canh Nhị, hỏi tên hề, “Ngươi muốn ta giúp việc gì?” Tên hề quấn quít lấy hắn như thế quả nhiên là có mục đích, không ngại nghe thử xem sao.
“Một việc rất nhỏ rất nhỏ thôi, thực sự rất nhỏ.” Vừa nghe Truyền Sơn có ý thương lượng, tên hề lập tức cười tươi như hoa nở, dán lại thân thiết nói: “Người ta là người bán hoa mà, tự nhiên là muốn vài loại cây cối hoa cỏ hiếm có, nhưng mà…”
Tên hề đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng mà đã có những con sâu đáng ghét, vô sỉ, tham lam, đê tiện vô cùng, chúng phá hoại hết cả hoa cỏ cây cối trong nhà… người ta! Những con sâu thối thây ấy quả thực đáng chết vạn lần.
“Ngươi muốn ta bắt sâu giúp ngươi?”
“Đúng, đúng thế!” Mắt của tên hề trở nên sáng như sao, dáng vẻ hận không thể kéo ngay Truyền Sơn tới nhà hắn.
Truyền Sơn ra vẻ tùy ý liếc nhìn Canh Nhị, chỉ thấy Canh Nhị là lạ, vẻ mặt giống như hắn bị bệnh phải uống thuốc Bắc khi còn nhỏ.
“Xương khô ca ca, chúng ta đi thôi, trên đường người ta sẽ nói cho ngươi đi đâu tìm thứ gì có thể khôi phục thân da thịt cho ngươi, người ta xin thề, chỉ cần ngươi bắt những con sâu đó, dù…”
“Không cần.” Truyền Sơn phán đoán nhanh chóng. Ngu si mới tin việc ‘bắt sâu’ kia dễ dàng, nếu dễ dàng thì cần gì tìm hắn? Huống hồ hắn có bảy phần cảnh giác tên hề kia, sao có thể đơn giản đi giúp việc cho hắn ta.
“… Ngươi nói gì?!” Tên hề xù tóc lên.
“Ta không có thời gian.”
“Lẽ nào ngươi không muốn khôi phục nguyên trạng?” Thấy sự sắp thành lại bại, tên hề tức suýt thì nhét bó đài sen khổng lồ đang khiêng vào miệng.
“Muốn, nhưng hiện giờ ta có việc khác cần hoàn thành. Như vậy đi, ngươi đưa thứ ngươi nói có thể giúp ta khôi phục nguyên trạng cho ta, lúc nào rảnh thì ta sẽ giúp ngươi diệt sâu, ngươi nghĩ thế nào?”
Sắc mặt tên hề đổi tới lui.
Canh Nhị giơ móng vuốt lên đánh bạo huơ với hắn ta.
Tên hề lập tức nhe hàm răng sắc nhọn ra với Canh Nhị, Canh Nhị, rút tay lại đuổi người, cẩn thận sợ hãi quay đầu đi.
Truyền Sơn thấy biểu hiện của tên hề lập tức lạnh mặt đi, “Ta cảnh cáo ngươi, đừng dọa con nít nhà ta.”
Tên hề ngẩn ngơ, đột nhiên che mặt khóc lớn: “Oa oa, ca ca, ngươi lạnh lùng quá, tàn nhẫn quá, vô tình quá, ngươi vì sao tốt với nó thế, vì sao xấu với người ta chứ? Người ta đâu có kém y? Oa oa, ngươi bắt nạt người ta, oa a ───!”
Tiểu Canh Nhị dùng hai tay che mặt, y không biết người này.
Nhóc Tóc Trắng xem kịch hồi lâu thè lưỡi với Đào Hoa, tiến lên túm cánh tay Truyền Sơn, nhỏ giọng hô: “Đi đi đi đi, đi mau! Nói gì với cái tên dở người này, bị hắn ta quấn phải thì toi.”
“Oa a! Các ngươi đều bắt nạt người ta, người ta sao lại đáng thương như thế! Oa oa!” Tên hề lập tức ôm bó đài sen, dụi hai mắt gào khóc.
Mắt To lén sờ tới Truyền Sơn đằng sau, kéo áo hắn, ý bảo hắn nhân cơ hội chuồn vội.
Tiểu Canh Nhị cũng liều mạng gật đầu với Truyền Sơn, chuồn đi chuồn đi, tên này ta không thể trêu vào.
Truyền Sơn đang chuẩn bị bước đi thì nghe thấy Đào Hoa gân cổ khóc than:
“Người ta sống khổ thế này, phải dựa vào bán hoa để sống, mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không cha không nương, hoa ta nuôi còn bị sâu phá hoại, có mấy huynh đệ chỉ muốn chia gia sản với người ta, không phải đánh thì là mắng, các ngươi còn ghét bỏ người ta, người ta không sống ───!”
Tên hề Đào Hoa khóc lóc kể lể than thở, ngón chân của tiểu Canh Nhị co lại một chút. Tâm tình của Canh Nhị lúc này có lẽ chỉ có thiên thần mới có thể lĩnh hội được, y hối hận! Trước khi tới Huyết Hồn Hải đáng ra y phải bói cho mình một quẻ trước, ít nhất tính xem tên Đào Hoa kia có xuất quan hay không chứ. Ai!
Các Ma tộc trên chợ dần dần xúm lại, nhất là Ma tộc tinh tinh, chạy nhanh hơn hết thảy, họ là bộ tộc thích xem náo nhiệt và giúp vui nhất.
“Đó không phải ma xương khô sao? À, còn có Đào Hoa ở đó nữa! Nhìn thật là náo nhiệt.”
“Thiệt là họ. Mau xem, đứa trẻ do ma xương khô sinh ra kìa.”
“Mau, mau xem đứa trẻ do ma xương khô sinh ra kìa!”
“Đi, xem Đào Hoa cãi nhau kìa.”
Ma tộc xúm lại càng ngày càng nhiều.
“Chạy mau!” Canh Nhị nhỏ giọng bảo.
Truyền Sơn thấy tình hình thế, cũng không dám dừng lại, một tay ôm Canh Nhị, một tay kéo nhóc Tóc Trắng, co cẳng bỏ chạy. Hắn sợ đám Ma tộc kia vô giúp vui, còn cả tên Đào Hoa khó hiểu kia nữa.
Mắt To sải chân to đuổi theo sau.
“Xương khô ca ca, đừng đi a! Ngươi còn chưa đồng ý giúp người ta mà ───!”
Truyền Sơn nghe tiếng kêu réo rắt thảm thiết, chạy càng nhanh hơn.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Đào Hoa ấy, tiểu Canh Nhị lúc này mới thở dốc, dáng vẻ yên lòng.
“Ngươi quen tên hề kia?”
“…” Canh Nhị nho nhỏ ngậm chặt miệng.
“Được rồi, xem ra là quen.” Truyền Sơn buồn cười xoa nắn tiểu tử ngốc trong lòng, lần nữa giơ ô lên.
“Ta không cần.” Canh Nhị lắc đầu.
“Ngươi không sợ mưa ướt?”
“Không sợ.”
Truyền Sơn nghe y nói vậy, lật tay biến chiếc ô thành mảnh kim loại dán bên sườn trong áo, rút nguyên tố kim loại ra rất phí tâm thần, giờ đã tách ra rồi tự nhiên không thể lãng phí.
“Tỷ lệ dung hợp của các loại kim loại khác nhau, làm ra hiệu quả cũng khác biệt.” Canh Nhị thích lên mặt dạy đời nhịn không được chỉ điểm, nói.
Truyền Sơn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Đừng tùy tiện rút một nguyên tố đơn ở xung quanh, như vậy không tốt.”
“Ừ, ta có chú ý, có dựa theo tỷ lệ để dùng các nguyên tố khác.”
“À, vậy không thành vấn đề.
Nhìn nhóc trong lòng ra dáng người lớn, Truyền Sơn ngửa mặt lên trời há miệng một cái. Hắn rốt cục phải đối đãi với vật nhỏ trong lòng ra sao đây?
“Mắt To, lai lịch của tên hề tên Đào Hoa kia, ngươi có biết không?” Truyền Sơn quay đầu hỏi Mắt To theo từ đằng sau tới.
“Lai lịch? Ý ngươi là hắn ta thuộc chủng tộc nào?”
Mắt To thả chậm bước, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không rõ lắm, nghe cha nương tau nói, lúc nhỏ họ đã thấy Đào Hoa ra chợ bán hoa. Tính như vậy thì, tuổi Đào Hoa cũng tầm tầm như cha nương của tau. Cho tói bây giờ cũng chưa từng nghe hắn ta nói hắn ta là người tộc nào, cũng không biết hắn ta đang ở đâu.”
Truyền Sơn gật đầu, “Ta thấy tu vi của hắn tựa hồ cũng như ta, nhưng ta nghĩ tu vi thật sự của hắn không chỉ là Ngưng Khí Kỳ 3 thôi đâu. Ngươi biết đặc điểm công kích và phòng thủ của hắn là gì không?”
“Không rõ lắm, hắn đánh người đều dùng nắm đấm, cũng có Ma tộc nói hắn giỏi dùng thực vật để công kích, nhưng chưa ai thấy tận mắt cả.”
“Tên kia là một phần tử bạo lực.” Canh Nhị đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai Truyền Sơn, vừa nói còn vừa dè dặt dòm bầu trời.
“Ngươi sợ hắn?”
Canh Nhị do dự một hồi, khổ não gãi cái đầu. Ừm, y sợ Đào Hoa sao? Đó là một vấn đề rất khó kết luận.
“Đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi.” Truyền Sơn cười he he vỗ ngực.
Canh Nhị hoài nghi liếc ma xương khô một cái, coi như xong, thôi thì y cứ tự bảo vệ mình đi. Để tên quỷ xui xẻo kia bảo vệ mình, đó không phải là xui càng thêm xui sao?
Có cái gì đó từ từ hiện lên trước mắt Canh Nhị. A, đây là… tương lai? Canh Nhị ngây người.
… Sao lại như vậy? Không được! Y tuyệt đối sẽ không để chuyện ấy xảy ra!
—
Đào Hoa giựt cánh hoa trong tay, mặt đầy u oán ngẩng đầu nhìn mưa rơi khắp trời.
Đều là bại hoại. Đại bại hoại, tiểu bại hoại, bại hoại nhất chính là con rùa kia!
Qủy hẹp hòi, bảo ngươi giúp huynh đệ tí thôi cũng không chịu, xem ra là không cứng rắn thì không được rồi… Hừ hừ!
“Ai?!” Mắt To lập tức tỉnh ngủ, nhanh chóng giương thế chuẩn bị công kích. Tốc độ của nhóc Tóc Trắng cũng không chậm, giơ gậy gỗ trong tay lên như đúng rồi.
Truyền Sơn được ngọn lửa vây quanh gật đầu, động tác của Ma Một Mắt nhỏ cũng nhanh ghê.
“Ngọn lửa, bộ xương khô đen… ngươi là? Truyền Sơn? Xương khô ma? Không đúng, bụng ngươi đâu? Vật nhỏ này là gì?”
Mắt To hiển nhiên có phần hỗn loạn, trừng con mắt to duy nhất nhìn trái nhìn phải từ trên xuống dưới ma xương khô mặc hắc bào trước mặt. Trước đó hắn ta có nghe được vài tin tức mới nhất trên chiến trường liên quan tới xương khô ma sinh con cũng không coi là thật, không ngờ tới…
Nhóc Tóc Trắng thấy rõ người tới, trong lòng vui vẻ, đang muốn mở miệng gọi, lại bị đứa nhỏ buộc trước ngực ma xương khô hấp dẫn tất cả sự chú ý. Đây là trẻ con của người từ ngoài tới sao? Thoạt nhìn mềm quá chừng, khiến người ta nhịn không được muốn chọc, bẹo hai cái. Nhưng vì sao nó lại bị trói thành như vậy? Trông mà đáng thương ghê.
“Ta biết các ngươi tới tìm ta để làm gì, chỉ cần có tài liệu là ta có thể cung cấp. Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện, ta chuẩn lên chợ mua một cái lều, một là có thể dễ mua đồ dùng, hai là ta còn phải nuôi con, ở gần chợ dù sao cũng tiện hơn.” Nước mưa bị ngăn trở bên ngoài, đảm bảo tiểu Canh Nhị không bị mưa hắt.
Nhưng Canh Nhị cũng không cảm kích Truyền Sơn tí nào, y không sợ bị mưa hắt đâu.
Ánh mắt của Mắt To và nhóc Tóc Trắng cùng tụ tập tới người tiểu Canh Nhị, ngay cả Truyền Sơn nói gì cũng chỉ nghe được non nửa.
“Đây, đây là con của ngươi à? Ngươi sinh ư? Lời đồn bên ngoài là thật à?” Mắt To lắp bắp, chỉ vào đứa trẻ, mặt cực kỳ khó tin.
“Ack, không phải, đây là…” Truyền Sơn còn đang tìm từ.
“A, tau biết rồi! Ngươi biến mất lâu như thế, chính là mang nhóc này đúng không? Bảo sao ngươi không dám đi gặp Mắt To ca! Nhóc này không phải của Mắt To ca chứ?” Nhóc Tóc Trắng kêu lên như vỡ lẽ.
“…” Truyền Sơn, Canh Nhị, cả Mắt To đồng thời rất muốn đánh tiểu quỷ kia một trận.
Nhóc Tóc Trắng không biết nhìn sắc mặt người khác, vẫn đang lải nhải: “Thảo nào họ gọi ngươi là xương khô ma bụng to, hôm nay ở ngoài khắp nơi kể ngươi sinh con thế nào, xem ra chính là nhóc tí hin này rồi.” Nói xong, nhìn thật kỹ, bất mãn dẩu môi: “Nó nhỏ như thế, vì sao lại có nhiều tóc vậy?”
“Bởi vì khác giống.” Truyền Sơn âm trầm nói.
Mắt To thấy Truyền Sơn đổi giọng, vội vã bảo nhóc Tóc Trắng đừng lắm miệng nữa, vỗ vai Truyền Sơn, nói: “Vì sao ngươi không đến tìm bọn tau? Ngươi muốn ở đâu, không cần tới chợ mua lều, cứ ở trong thôn bọn tau là được rồi, gian nhà của ngươi, tau vẫn còn giữ cho ngươi đấy.”
Truyền Sơn thành tâm thành ý cảm tạ: “Cảm ơn, huynh đệ. Nhưng bây giờ ta đã không thể quay lại thôn trang các ngươi, chỉ có thể đi men thảo nguyên thôi, chính là ở trên thảo nguyên ấy, đi xa quá phạm vi mười dặm chiến trường cũng sẽ bị ngăn trở.
“Vậy à, thế còn đại doanh thì sao? Đại doanh của bọn tau ngươi cũng có thể tới chứ?”
Truyền Sơn lắc đầu, “Ta, ta cũng không gạt ngươi, ngọn lửa của Tiễn tộc mất tích có liên quan tới ta, ngươi thấy ngọn lửa quanh người ta chính là chứng cứ đấy. Tiễn tộc tuy hiện tại không tìm tới ta gây phiền hà gì, nhưng ai mà biết họ có đột nhiên công bố đầu mối không chứ, tới lúc đó ta bị người vây đánh thì cũng thôi, liên lụy tới các ngươi thì ngại lắm.”
Mắt To còn muốn nói gì đó, Truyền Sơn đưa tay ngăn lại: “Lẽ nào ngươi muốn tộc ngươi hai mặt bị đánh à?”
Mắt To không nói, hắn ta tuy trọng nghĩa khí huynh đệ, nhưng cũng không thể không suy xét tới lợi ích của cả tộc Một Mắt.
“Người từ ngoài tới các ngươi nghĩ rõ nhiều.” Nhóc Tóc Trắng trề môi, vừa muốn lén bẹo tiểu Canh Nhị, vừa muốn dứt mấy sợi tóc trên đầu nó.
Truyền Sơn phũ phàng gạt tay nhóc Tóc Trắng ra, Nhị ngốc nhà hắn có thể tùy tiện cho người ta sờ sao? “Nó là con ngươi thật à?” Nhóc Tóc Trắng thầm lúng búng một tiếng keo kiệt, chưa từ bỏ ý định còn muốn duỗi móng vuốt.
Truyền Sơn thu hồi ngọn lửa quanh người, hắn cũng không muốn nổi bật quá, kéo hắc bào lại, che tiểu Canh Nhị kín như bưng. Tiện tay lấy ra một mảnh kim loại mỏng hình tròn từ không trung, mảnh kim loại từ từ uốn lượn, từ phần giữa trở xuống dưới sinh ra một cây gậy gỗ.
Truyền Sơn làm riêng một chiếc ô che bằng kim loại nhỏ cho tiểu Canh Nhị che mưa, nhóc Tóc Trắng thấy mà thèm.
“Ta chọn khu lều đằng sau chợ để ở, cũng là có suy tính của ta. Dựa theo quy định của chợ phiên, dân cư cư trú ở chợ không được tư đấu nội bộ. Có quy định ấy, dù tương lai muốn tìm ta gây phiền hà gì, cũng chỉ có thể mon men bên ngoài chợ thôi. An cư trong chợ, ít nhất ta cũng có thể an tâm luyện khí, hơn nữa…”
Hơn nữa cái gì, Mắt To nhìn vật nhỏ trong lòng Truyền Sơn, cũng hiểu ra.
“Được rồi, tau về nói với các tộc trưởng như vậy, tài liệu luyện khí ngươi không cần lo, cần gì ngươi cứ nói với tau, tau thu thập rồi sẽ đưa tới cho ngươi. Việc ngươi luyện vũ khí cho bọn tau, tau không nói cảm ơn, tộc trưởng nói ngươi có ân với tộc bọn tau, tộc bọn tau đều nhớ kỹ, sau này có gì cần, cứ mở miệng ra.”
Truyền Sơn cười cười, hắn giúp tộc Một Mắt không phải vì chờ báo đáp gì, còn không biết tương lai có cơ hội gặp lại không nữa. Hắn làm như vậy, đơn giản là thấy tộc Một Mắt thuận mắt cùng báo đáp sự giúp đỡ tộc Một Mắt đã từng cho hắn.
“Đúng rồi, rùa con đâu?” Mắt To nhìn chung quanh, đặc biệt chú ý đỉnh đầu Truyền Sơn, nhưng nhìn mãi cũng không thấy con rùa ngọc ấy.
“Đúng thế, rùa con đâu rồi?” Nhóc Tóc Trắng cũng nhớ tới, sao nó lại quên mất rùa con chứ?”
Truyền Sơn sờ mái tốc mềm của Canh Nhị, “Nó ổn.”
“Đứa trẻ này là con ngươi thật à? Nó trông nhỏ quá, yếu quá.” Mắt To thấy Truyền Sơn không có ý nói, cũng không hỏi nữa. Nhưng nhóc Tóc Trắng cứ bô lô ba la.
Canh Nhị khó chịu phun phù nước bọt, “Ai nói ta là con của hắn?”
“… A! Nó có thể nói!” Nhóc Tóc Trắng kêu lên sợ hãi.
“Nó chính là rùa con.” Truyền Sơn có ý xấu, đột nhiên nói.
“Cái gì?!” Nhóc Tóc Trắng và Mắt To đồng thời trợn tròn con mắt.
“Nó, nó là rùa con? Sao nó lại biến thành hình dạng của trẻ con thế?”
Canh nhị bị nói ra thân phận cũng không để ý, khối thân thể hiện giờ của sinh ra tại thế giới này, nói cách khác, y cũng không trái với quy tắc ở thế giới này, giới chủ ở đây muốn phạt cũng không phạt được y.
“Đây là một kiểu tu luyện của sinh vật tới từ bên ngoài.” Truyền Sơn hàm hồ giải thích.
“À…” Nhóc Tóc Trắng gãi đầu, vẻ mặt nhìn Canh Nhị nhất thời thay đổi, từ đố kỵ chuyển sang thích thú, dáng vẻ hận không thể cướp lấy.
Mắt To thì lắc đầu liên tục, hắn ta không hiểu được rùa con vì sao lại tình nguyện biến thành dáng dấp nhỏ yếu, chẳng lẽ không phải là phải trở nên mạnh mẽ sao?”
“Rùa con, tau có thể sờ ngươi không?”
“Không thể.” Canh Nhị từ chối thẳng thừng, y cũng không phải món đồ chơi!
Canh Nhị đau khổ muốn xê dịch người, nhưng thân thể bị trói quá chặt, muốn động một chút cũng khó.
Thấy Canh Nhị khó chịu, nhóc Tóc Trắng khẩn trương vô cùng, “Nếu nó là rùa con, vậy ngươi cột nó như thế làm gì?”
“Cột á? Không, ta chỉ là…” Truyền Sơn cúi đầu nhìn, bấy giờ mới phát hiện Canh Nhị khó chịu, vội vã làm chiếc ô bằng kim loại biến mất, đổi thành một tay ôm Canh Nhị.
“Phù…” Canh Nhị nhắm hai mắt lại, đầu tựa lên ngực Truyền Sơn, y vừa đói vừa mệt, thực sự không muốn làm gì hết.
(Lưu ý: xưng hô sẽ thay đổi tùy hoàn cảnh, tùy thời gian)
Truyền Sơn thấy Canh Nhị mệt nhoài cũng hơi hối hận, hắn không những không chăm nom Nhị ngốc cho tốt, trái lại y vừa tỉnh lại hắn đã trêu đùa y, hình như có chút quá đáng.
Truyền Sơn đổi sang tư thế khác, nhẹ nhàng vỗ về Canh Nhị nho nhỏ, mong y có thể nằm thoải mái hơn.
Nhóc Tóc Trắng bụng đầy nghi vấn, rất muốn hỏi cho rõ, nhưng thấy rùa con mệt mỏi cũng không đành hỏi tiếp, chỉ đi bên cạnh Truyền Sơn, ra sức ngó nghiêng nhìn đứa trẻ do rùa con biến thành.
Truyền Sơn vỗ cái đầu của nhóc Tóc Trắng, ma Một Mắt này sau khi trải qua vụ bắt cóc lần trước tựa hồ đã chính chắn chững chạc hơn không ít. Ừm, quan sát thêm mấy ngày nữa, nếu nhóc này thực sự không tệ, có lẽ hắn có thể…
—
“Xem thử đi, xem thử cái đi nào! Bánh nướng kẹp thịt ngon nhất của tộc thỏ ba chân đây, có thể dùng đồ để đổi, cũng có thể lấy ma thạch mua đây, một viên ma thạch cấp thấp là có thể mua được năm chiếc!”
Tới chợ rồi.
Canh Nhị đương nhắm mắt nghỉ ngơi cũng kích động mở mắt, cái bụng cũng kêu òng ọc, y ngửi thấy mùi thức ăn, vô thức nuốt nước bọt.
“Thảo thực thang đây, thảo thực thang dùng mười lăm loại nguyên liệu nấu thành đây, uống vào có thể khôi phục thể lực ngay lập tức, ai muốn ăn thảo thực thang không nào!”
“Có ăn bánh nướng kẹp thịt không? Ăn nhiêu chiếc?” Truyền Sơn xoa cái chân của tiểu Canh Nhị.
Canh Nhị uể oải đạp một cái, nhưng đối phương không có ý buông tha chân y. Con bà nó chứ, đừng thấy ta nhỏ mà bắt nạt nhá, chờ ta trưởng thành rồi, hừ hừ!
“Nhóc Tóc Trắng thế còn ngươi? Mắt To?” Truyền Sơn lại quay đầu hỏi nhóc Tóc Trắng và Mắt To đang đi bên cạnh.
Mắt To ngó quầy bánh nướng, sờ ma thạch trong lòng mà lại thấy tiếc.
“Hôm nay mọi người cứ ăn thoải mái, ma thạch để ta trả.”
Mắt To nhất thời cười sung sướng, giơ bàn tay làm một số 10. Nhóc Tóc Trắng nghĩ rồi cũng ra hiệu số 5. Cả hai đều là kẻ không biết khách sáo là gì.
Canh Nhị không hé răng.
“Ngươi không đói bụng? Chẳng lẽ người nhỏ nên hứng ăn cũng ít đi à?” Truyền Sơn đùa Canh Nhị, còn cố ý ôm y cao cao.
Cái bụng của Canh Nhị đúng lúc kêu lên òng ọc. Canh Nhị xấu hổ cúi đầu.
Truyền Sơn cười ka ka, lúc này giương giọng hô: “Đại thúc, ba mươi chiếc bánh nướng kẹp thịt nhé.”
“Có ngay!” Đại thúc tộc thỏ ba chân tay chân lanh lẹ dùng lá cây bọc bánh nướng kẹp thịt lại đưa qua.
Truyền Sơn nhận lấy bánh nướng, Canh Nhị mở túi trữ vật ra, đếm sáu viên ma thạch cấp thấp, bởi vì bàn tay quá nhỏ, chỉ có thể đặt từng viên một vào lòng bàn tay đại thúc tộc thỏ ba chân.
Truyền Sơn nhìn động tác của Canh Nhị mà sung sướng.
Đại thúc tộc thỏ ba chân cũng cười ha ha, nếu không phải hai tay đầy dầu mỡ thì đã sớm sờ đầu Canh Nhị rồi, “Ôi, đứa nhỏ này thật hiểu chuyện, tuổi còn nhỏ mà đã biết quản gia rồi. Ha ha ha!”
“…” Canh Nhị yên lặng ôm chặt túi trữ vật, ta không chấp nhặt với những kẻ có mắt mà không nhìn được thức kim tương ngọc.
“Bán hoa đây! Hoa đào mỹ lệ lại động nhân đây, ai mua hoa đào nào?”
Tiểu Canh Nhị ngồi thẳng người trong lòng Truyền Sơn.
Truyền Sơn nghe thấy tiếng rao bán hoa đào là đau đầu muốn rời khỏi chợ rồi, tên hề này sao cứ như âm hồn không tan vậy chứ? Nhưng… dựa vào cái quái gì mà gia phải tránh ngươi chứ? Còn dám tới quấn gia, cẩn thận gia đánh cho tiểu tử ngươi không tìm được gia nữa!
Truyền Sơn hạ quyết định mặc kệ tiếng rao hàng của tên hề, ôm Canh Nhị đi về phía quầy bán thảo thực thang.
Đây là lúc ăn bánh nướng sao? Canh Nhị mặt nhăn như cái bánh bao. Ai, phiền phức tới rồi, còn là cái loại cực kỳ phiền phức nữa chứ.
Truyền Sơn ôm tiểu Canh Nhị, ngồi xuống trước quầy bán thảo thực thang với Mắt To và nhóc Tóc Trắng.
Trên quầy bán thảo thực thang có một chiếc ô che to đùng, Truyền Sơn thấy thế, tiện tay thu cái ô che tiểu Canh Nhị lại.
Nhóc Tóc Trắng hiếu kỳ nhìn mãi, nó phát hiện người từ ngoài tới này sau khi biến thành bộ xương khô hoàn chỉnh, bản lĩnh hình như cũng mạnh hơn trước rất nhiều.
Canh Nhị tuy rằng nhỏ đi nhưng răng vẫn còn, bánh nướng đưa cho y vẫn ăn ngon lành. Hơn nữa ngươi đừng thấy vẻ mặt nhăn nhó khổ sở trên mặt mà lầm nhé, không hề ảnh hưởng tới tốc độ và ước muốn ăn uống của y đâu.
Truyền Sơn cũng không có hứng ăn mấy, ăn được hai cái, uống một bát canh thì bắt đầu chuyên tâm hầu hạ người trong lòng.
Bánh nướng kẹp thịt cũng ngon, nhưng mùi vị của thảo thực thang thì hơi lạ, Truyền Sơn từng uống một lần vì hiếu kỳ, phát hiện mùi vị hơi quái nhưng vô hại với cơ thể con người, hơn nữa đúng là có thể khôi phục thể lực nhanh chóng, Canh Nhị đang cần khôi phục uống cũng hợp.
Truyền Sơn một tay đợ lưng cho tiểu Canh Nhị để y ngồi trên cái chân của mình, một tay bưng bát canh thi thoảng lại cho y hớp một ngụm, thấy Canh Nhị ôm bánh nướng cắn từng miếng nhỏ, miệng nhai nhồm nhoàm, quai hàm bạnh ra, thi thoảng lại thò đầu uống một ngụm canh, dáng dấp ấy dịu ngoan biết bao, còn mang theo dáng điệu thơ ngay của trẻ con, đúng là nhìn kiểu gì cũng dễ thương.
Nếu như tương lai hắn có một đứa con giống Canh Nhị, tựa hồ cũng không tệ. Truyền Sơn thầm mỉm cười.
Bốn sinh vật ấy khiến đại đa số Ma tộc ở chợ chú ý, tộc Một Mắt to lớn bình thường thấy nhiều rồi, không có gì kỳ lạ cả, cái làm họ ngạc nhiên chính là bộ xương khô đang cho đứa trẻ ăn ở đó kìa.
Tin tức ma xương khô sinh con trên chiến đường đã đồn đại khắp thảo nguyên. Phàm là người đi ngang qua đều nhịn không được nhìn về phía Truyền Sơn thêm mấy lần.
Một đám Ma tộc tinh tinh đùn đẩy nhau đứng ở xa xa, lại muốn nhìn cho rõ, nhưng sợ ma xương khô giận, liền chờ xem ai là người đầu tiên tiến lên trước.
Mà tộc đầu lừa mõm heo nhận được tin tức rồi cũng tới đây xem.
Ngoại trừ Ma tộc, cũng có nhiều Ma tu đang thầm quan sát bọn Truyền Sơn, đặc biệt là đứa trẻ trong lòng hắn. Đây là âm thai ngàn năm trong truyền thuyết? Thoạt nhìn kể cũng dễ thương. Phàm là Ma tu thấy Canh Nhị đều bất giác nghĩ thế.
“Có nhiều Ma tộc đang nhìn bọn tau thế, còn cả những người từ ngoài tới đang lén lút quan sát bọn tau nữa.” Nhóc Tóc Trắng trừng lại những Ma tộc và người từ ngoài tới đang lén lút quan sát họ.
Mắt To vỗ đầu nhóc ấy, ý bảo nó đừng làm thế.
Truyền Sơn cau mày, hình dạng hiện tại của hắn quá rõ ràng, đi tới đâu cũng dễ bị người ta chú ý, đúng là bất tiện thật.
“Ngươi thực sự không tới đại doanh của tộc bọn tau à?” Nhóc Tóc Trắng nhìn đứa trẻ do rùa con biến thành, luyến tiếc hỏi thăm, nó rất muốn ôm thử đứa bé.
“Sau hãy nói, để ta xem thế nào đã.”
Suy xét tới hiện trạng của Canh Nhị, Truyền Sơn cũng lo mình không thể bảo vệ tốt cho y, dù hiện tại hắn miễn cưỡng có thể gọi là bảo vệ được bản thân. Có lẽ hắn nên tìm một nơi an toàn hơn để tu luyện, đến khi qua kết đan rồi hẵng trở ra thì có vẻ tốt hơn?
“Mắt To, đợi lát nữa đi…”
“Nha! Đáng yêu quá đáng yêu quá! Trời ạ, người ta đã lâu lắm rồi chưa nhìn thấy đứa trẻ nào đáng yêu như thế, trời ơi, nhìn làn da ấy kìa, nhìn dáng dấp nhỏ ấy kìa, ai nha, người ta cũng rất muốn có một đứa. Xương khô ca ca, cho người ta sờ cái được hông? Chỉ sờ một cái thôi!”
“Bịch bịch.” Chiếc bánh nướng cầm trong tay tiểu Canh Nhị rớt xuống bàn.
Tên hề khiêng một bó đài sen ló đầu ra trước mặt Canh Nhị, đôi mắt to trợn trừng nhìn nó.
Canh Nhị cũng giương mắt nhìn về phía hắn ta.
Tên hề chớp mắt một cái, miệng dẩu về phía trước.
Truyền Sơn ôm phắt Canh Nhị lên, “Lại là ngươi? Ngươi muốn làm gì?”
Tên hề chu môi hôn hụt, lập tức đứng thẳng người lại, mất hứng giậm chân: “Đáng ghét, cho người ta hôn một cái thì làm sao chứ?”
“… Sẽ nát mất.” Giọng trẻ con ngọng ngịu vang lên.
Truyền Sơn cúi đầu nhìn Canh Nhị, bé con nhìn chằm chằm cái bánh nướng kẹp thịt rớt trên bàn, mặt mày luyến tiếc.
“Nha! Đáng ghét đáng ghét! Nhỏ như thế đã biết bắt nạt người ta rồi, người ta không thèm nữa!” Tên hề ra sức giẫm bình bịch, lắc đầu kêu to. Đáng thương cho bó thực vật khổng lồ như đài sen hắn ta khiêng trên vai cũng lúc ẩn lúc hiện theo.
Truyền Sơn để ý thấy nước mưa rơi liên tục nhưng trên người tên hề không bị ướt, dường như nước mưa rơi xuống tự động tránh khỏi hắn ta.
Canh Nhị nho nhỏ mặt không biểu tình, ló người ra bắt lấy cái bánh nướng kẹp thịt trên bàn.
Truyền Sơn thấy y chật vật quá liền lấy cái bánh nướng nhét vào tay y.
Canh Nhị thoáng tươi cười, hai tay ôm lấy cái bánh nướng gặm liên tục.
“Yo, đã cai sữa rồi à? Đã ăn được thịt rồi.”
Canh Nhị ngó lơ tên hề, chỉ ra sức gặm, nhai bánh nướng.
Tên hề không cam lòng bị ngó lơ, duỗi cái cổ qua muốn trêu chọc Canh Nhị.
Một ngón tay xương xẩu dí lên trán hắn ta, dùng sức đẩy ra.
“Đừng quấy rầy trẻ con nhà ta ăn.” Truyền Sơn khó chịu nói.
Mắt To và nhóc Tóc Trắng cũng đứng lên.
“À, thì ra là Đào Hoa.” Mắt To cười ha hả.
“Ngươi quen hắn ta à?” Truyền Sơn quay đầu hỏi.
“Quen, tau cũng quen hắn ta. Hắn ta rất nổi tiếng ở chợ này, mười lần họp chợ thì có tới bảy, tám lần có thể gặp hắn ta, chỉ thích quấn lấy người ta bắt mua hoa của hắn ta thôi.” Nói đến đây, nhóc Tóc Trắng đưa đầu tới gần nhỏ giọng nói: “Hắn ta chính là trùm nổi tiếng nhất chợ, ngàn vạn lần chớ chọc hắn ta, bằng không kết cục sẽ rất thảm.”
“Ờ?”
“Thật đấy.” Giọng nhóc Tóc Trắng càng nhỏ hơn, “Nghe nói Ma tộc đắc tội hắn ta sẽ bị xui xẻo ít nhất ba tháng, thường gặp phải một vài chuyện xui xẻo khó hiểu, đi trên đường đất bằng mà cũng té gãy chân được.”
“Ngươi tên Tóc Trắng phải không? Người ta quen ngươi nha!” Tên hề khiêng bó đài sen đột nhiên đưa mặt tới trước mặt nhóc Tóc Trắng, làm nó sợ lùi ba bước về sau.
“Xương khô ca ca, ngươi đừng có nghe tiểu hỗn đản kia nói xấu người ta, người ta tâm địa tốt lắm, mười dặm tám phương quanh đây ai chẳng biết Đào Hoa ta trọng nghĩa khí, lòng dạ tốt? Mắt To ca ca, ngươi nói có đúng không?”
Mắt To gãi đầu cười ngây ngô, không dám nói phải, cũng không dám nói sai.
“Đi thôi.” Liếm ngón tay, Canh Nhị ăn uống no đủ cũng khôi phục chút sức, giục Truyền Sơn mau đi thôi.
Truyền Sơn liếc thấy Canh Nhị cố ý lơ tên hề, lại nhìn sang tên hề đang nhe răng với Mắt To, ngọn lửa trong mắt bập bùng hai cái.
“Được, chúng ta đi thôi.”
“Chờ đã! Các ngươi đi thế sao! Không mua hoa cho người ta à? Người ta đặc biệt chạy tới, xương khô ca ca ngươi sao có thể tàn nhẫn như thế? Ngươi không mua hoa của người ta, ít nhất cũng phải cho người ta sờ tiểu bảo bối ấy cái chứ.” Nói rồi, hai móng vuốt lại duỗi về phía mông tiểu Canh Nhị.
Canh Nhị dĩ nhiên bị dọa co cứng chân tay, há mồm bảo: “Chạy mau chạy mau!”
Truyền Sơn vừa gạt vừa lật cánh tay, tách cái tay duỗi dài của tên hề về phía bảo bối Nhị của nhà hắn, lạnh giọng quát tháo: “Dừng tay! Ngươi dám chọc y, cẩn thận ta đánh ngươi.”
Tên hề nhìn cái tay mình bị gạt phăng, lại ngẩng đầu nhìn Truyền Sơn, đột nhiên hai tay che mặt, kêu la như khóc lóc: “Đáng ghét, đáng ghét quá, sao lại che chở như thế chứ, quá đáng thế, sao không có ai che chở người ta như vậy? Hu hu, người ta đáng thương quá!”
Nếu trên mặt vẫn còn da, miệng Truyền Sơn bây giờ chắc chắn bị co tới tận lỗ tai, im lặng ôm Canh Nhị lượn qua người tên hề muốn đi.
Nhưng tên hề hiển nhiên không muốn thả họ đi dễ dàng như thế, thấy họ muốn đi, lập tức khiêng bó đài sen sải chân đuổi theo.
“Đừng đi mà, đại ca ca, ngươi không thích người ta sờ con ngươi, người ta sẽ không sờ. Hừ, khi còn bé người ta cũng không kém gì y.”
Bĩu môi, tên hề lập tức lại nói bằng cái giọng mang theo ba phần xấu hổ và nhăn nhó: “Xương khô ca ca, ngươi có thể gọi người ta là Đào Hoa, ngươi xem người ta có đẹp như hoa không nè?” Nói xong, giơ đài sen lên, nghiêng đầu che miệng xấu hổ cười duyên.
Truyền Sơn muốn tự chọc mù hai mắt.
Canh Nhị co giật khóe miệng.
“Xương khô ca ca, người ta thấy ngươi vừa mắt, này, hoa này tặng cho ngươi. Hoa này tên Huyết Hồn Hoa, là đặc sản của Huyết Hồn Hải nha.” Tên hề xấu hổ kéo một bông hoa từ trên áo mình xuống, đưa tới trước mặt Truyền Sơn.
Hoa có màu đỏ tươi, hình dạng tựa hoa đào, nhụy hoa lại có màu đen, không có lá xanh làm bạn, chỉ có thân mềm dài nhỏ như gai màu đỏ tươi nối liền.
Tiểu Canh Nhị nhìn bông hoa ấy, vẻ mặt có phần dại ra, còn có chút… khó hiểu?
Truyền Sơn nhìn tên hề một cái, xoay mặt hỏi Canh Nhị trong lòng: “Muốn không?”
Canh Nhị do dự một hồi, không đợi y mở miệng đã nghe tên hề kêu lên: “Hoa này không cần ma thạch nga, người ta thích các ngươi, tặng miễn phí cho các ngươi đấy.”
Canh Nhị vừa nghe thế, lập tức kiên định lắc đầu, “Không cần.”
“Cái gì? Ngươi dám không cần?” Tên hề lập tức biến sắc mặt.
Canh Nhị sợ giật mình, lại do dự sửa lời: “Được rồi, vậy thì…”
“Chính là thế, đừng làm người ta mất mặt chứ, này, tặng cho ngươi.” Tên hề duỗi tay, bông hoa đỏ tươi lại được đưa tới trước mặt Truyền Sơn.
Ngọn lửa trong mắt Truyền Sơn cũng bập bùng hai cái, không nhận đóa hoa, chỉ khó hiểu quan sát tên hề trước mắt.
“Đáng ghét, đừng nhìn người ta như thế mà, xương khô ca ca, ngươi không thích đóa hoa này sao? Vậy ngươi có muốn mua hoa khác không? Hoa khác không thể tặng cho ngươi được, dù ngươi có đẹp trai như thế cũng không thể đưa, phải lấy ma thạch mua nha.”
“Không cần.” Truyền Sơn thẳng thắn từ chối. Tu vi của tên hề này tuyệt đối không thấp hơn hắn, quấn quít lấy hắn như thế, hiển nhiên mục đích không đơn giản là bán hoa, hơn nữa thái độ của Canh Nhị đối với tên hề này cũng có phần lạ.
“Hả? Không cần sao. Người ta biết lòng dạ xương khô ca ca thiện lương nhất mà, tốt nhất mà lị. Xương khô ca ca, người ta biết cách làm sao để cho da thịt tuấn mỹ của ngươi có lần nữa nha.”
Truyền Sơn vừa bước được nửa bước thì lại dừng bước.
Giờ khắc này, hắn thừa nhận hắn đã bị tên hề này nói động rồi. Làm một con người, dù hắn là một Ma tu, cũng không có nghĩa hắn muốn lộ xương cốt gặp người khác. Đặc biệt là nghĩ tới sau này trở lại cố hướng Lam tinh, nếu như da thịt không có lại được, trừ phi hắn muốn mỗi ngày đề bị hòa thượng đạo sĩ chạy theo sau truy sát.
Đôi mắt to quá tỷ lệ của tên hề ngượng ngùng chớp chớp, lại lặp lại lần nữa: “Người ta biết ở đâu, có cái gì có thể giúp ngươi có được thân da thịt ấy lần nữa, chỉ cần ngươi đồng ý giúp người ta một việc nho nhỏ.”
Canh Nhị cau cái mũi, lặng lẽ ra dấu môi ‘không’ với Truyền Sơn.
Truyền Sơn nắn tay Canh Nhị, hỏi tên hề, “Ngươi muốn ta giúp việc gì?” Tên hề quấn quít lấy hắn như thế quả nhiên là có mục đích, không ngại nghe thử xem sao.
“Một việc rất nhỏ rất nhỏ thôi, thực sự rất nhỏ.” Vừa nghe Truyền Sơn có ý thương lượng, tên hề lập tức cười tươi như hoa nở, dán lại thân thiết nói: “Người ta là người bán hoa mà, tự nhiên là muốn vài loại cây cối hoa cỏ hiếm có, nhưng mà…”
Tên hề đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi, “Nhưng mà đã có những con sâu đáng ghét, vô sỉ, tham lam, đê tiện vô cùng, chúng phá hoại hết cả hoa cỏ cây cối trong nhà… người ta! Những con sâu thối thây ấy quả thực đáng chết vạn lần.
“Ngươi muốn ta bắt sâu giúp ngươi?”
“Đúng, đúng thế!” Mắt của tên hề trở nên sáng như sao, dáng vẻ hận không thể kéo ngay Truyền Sơn tới nhà hắn.
Truyền Sơn ra vẻ tùy ý liếc nhìn Canh Nhị, chỉ thấy Canh Nhị là lạ, vẻ mặt giống như hắn bị bệnh phải uống thuốc Bắc khi còn nhỏ.
“Xương khô ca ca, chúng ta đi thôi, trên đường người ta sẽ nói cho ngươi đi đâu tìm thứ gì có thể khôi phục thân da thịt cho ngươi, người ta xin thề, chỉ cần ngươi bắt những con sâu đó, dù…”
“Không cần.” Truyền Sơn phán đoán nhanh chóng. Ngu si mới tin việc ‘bắt sâu’ kia dễ dàng, nếu dễ dàng thì cần gì tìm hắn? Huống hồ hắn có bảy phần cảnh giác tên hề kia, sao có thể đơn giản đi giúp việc cho hắn ta.
“… Ngươi nói gì?!” Tên hề xù tóc lên.
“Ta không có thời gian.”
“Lẽ nào ngươi không muốn khôi phục nguyên trạng?” Thấy sự sắp thành lại bại, tên hề tức suýt thì nhét bó đài sen khổng lồ đang khiêng vào miệng.
“Muốn, nhưng hiện giờ ta có việc khác cần hoàn thành. Như vậy đi, ngươi đưa thứ ngươi nói có thể giúp ta khôi phục nguyên trạng cho ta, lúc nào rảnh thì ta sẽ giúp ngươi diệt sâu, ngươi nghĩ thế nào?”
Sắc mặt tên hề đổi tới lui.
Canh Nhị giơ móng vuốt lên đánh bạo huơ với hắn ta.
Tên hề lập tức nhe hàm răng sắc nhọn ra với Canh Nhị, Canh Nhị, rút tay lại đuổi người, cẩn thận sợ hãi quay đầu đi.
Truyền Sơn thấy biểu hiện của tên hề lập tức lạnh mặt đi, “Ta cảnh cáo ngươi, đừng dọa con nít nhà ta.”
Tên hề ngẩn ngơ, đột nhiên che mặt khóc lớn: “Oa oa, ca ca, ngươi lạnh lùng quá, tàn nhẫn quá, vô tình quá, ngươi vì sao tốt với nó thế, vì sao xấu với người ta chứ? Người ta đâu có kém y? Oa oa, ngươi bắt nạt người ta, oa a ───!”
Tiểu Canh Nhị dùng hai tay che mặt, y không biết người này.
Nhóc Tóc Trắng xem kịch hồi lâu thè lưỡi với Đào Hoa, tiến lên túm cánh tay Truyền Sơn, nhỏ giọng hô: “Đi đi đi đi, đi mau! Nói gì với cái tên dở người này, bị hắn ta quấn phải thì toi.”
“Oa a! Các ngươi đều bắt nạt người ta, người ta sao lại đáng thương như thế! Oa oa!” Tên hề lập tức ôm bó đài sen, dụi hai mắt gào khóc.
Mắt To lén sờ tới Truyền Sơn đằng sau, kéo áo hắn, ý bảo hắn nhân cơ hội chuồn vội.
Tiểu Canh Nhị cũng liều mạng gật đầu với Truyền Sơn, chuồn đi chuồn đi, tên này ta không thể trêu vào.
Truyền Sơn đang chuẩn bị bước đi thì nghe thấy Đào Hoa gân cổ khóc than:
“Người ta sống khổ thế này, phải dựa vào bán hoa để sống, mỗi ngày ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không cha không nương, hoa ta nuôi còn bị sâu phá hoại, có mấy huynh đệ chỉ muốn chia gia sản với người ta, không phải đánh thì là mắng, các ngươi còn ghét bỏ người ta, người ta không sống ───!”
Tên hề Đào Hoa khóc lóc kể lể than thở, ngón chân của tiểu Canh Nhị co lại một chút. Tâm tình của Canh Nhị lúc này có lẽ chỉ có thiên thần mới có thể lĩnh hội được, y hối hận! Trước khi tới Huyết Hồn Hải đáng ra y phải bói cho mình một quẻ trước, ít nhất tính xem tên Đào Hoa kia có xuất quan hay không chứ. Ai!
Các Ma tộc trên chợ dần dần xúm lại, nhất là Ma tộc tinh tinh, chạy nhanh hơn hết thảy, họ là bộ tộc thích xem náo nhiệt và giúp vui nhất.
“Đó không phải ma xương khô sao? À, còn có Đào Hoa ở đó nữa! Nhìn thật là náo nhiệt.”
“Thiệt là họ. Mau xem, đứa trẻ do ma xương khô sinh ra kìa.”
“Mau, mau xem đứa trẻ do ma xương khô sinh ra kìa!”
“Đi, xem Đào Hoa cãi nhau kìa.”
Ma tộc xúm lại càng ngày càng nhiều.
“Chạy mau!” Canh Nhị nhỏ giọng bảo.
Truyền Sơn thấy tình hình thế, cũng không dám dừng lại, một tay ôm Canh Nhị, một tay kéo nhóc Tóc Trắng, co cẳng bỏ chạy. Hắn sợ đám Ma tộc kia vô giúp vui, còn cả tên Đào Hoa khó hiểu kia nữa.
Mắt To sải chân to đuổi theo sau.
“Xương khô ca ca, đừng đi a! Ngươi còn chưa đồng ý giúp người ta mà ───!”
Truyền Sơn nghe tiếng kêu réo rắt thảm thiết, chạy càng nhanh hơn.
Mãi đến khi không còn nhìn thấy bóng dáng Đào Hoa ấy, tiểu Canh Nhị lúc này mới thở dốc, dáng vẻ yên lòng.
“Ngươi quen tên hề kia?”
“…” Canh Nhị nho nhỏ ngậm chặt miệng.
“Được rồi, xem ra là quen.” Truyền Sơn buồn cười xoa nắn tiểu tử ngốc trong lòng, lần nữa giơ ô lên.
“Ta không cần.” Canh Nhị lắc đầu.
“Ngươi không sợ mưa ướt?”
“Không sợ.”
Truyền Sơn nghe y nói vậy, lật tay biến chiếc ô thành mảnh kim loại dán bên sườn trong áo, rút nguyên tố kim loại ra rất phí tâm thần, giờ đã tách ra rồi tự nhiên không thể lãng phí.
“Tỷ lệ dung hợp của các loại kim loại khác nhau, làm ra hiệu quả cũng khác biệt.” Canh Nhị thích lên mặt dạy đời nhịn không được chỉ điểm, nói.
Truyền Sơn gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Đừng tùy tiện rút một nguyên tố đơn ở xung quanh, như vậy không tốt.”
“Ừ, ta có chú ý, có dựa theo tỷ lệ để dùng các nguyên tố khác.”
“À, vậy không thành vấn đề.
Nhìn nhóc trong lòng ra dáng người lớn, Truyền Sơn ngửa mặt lên trời há miệng một cái. Hắn rốt cục phải đối đãi với vật nhỏ trong lòng ra sao đây?
“Mắt To, lai lịch của tên hề tên Đào Hoa kia, ngươi có biết không?” Truyền Sơn quay đầu hỏi Mắt To theo từ đằng sau tới.
“Lai lịch? Ý ngươi là hắn ta thuộc chủng tộc nào?”
Mắt To thả chậm bước, suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Không rõ lắm, nghe cha nương tau nói, lúc nhỏ họ đã thấy Đào Hoa ra chợ bán hoa. Tính như vậy thì, tuổi Đào Hoa cũng tầm tầm như cha nương của tau. Cho tói bây giờ cũng chưa từng nghe hắn ta nói hắn ta là người tộc nào, cũng không biết hắn ta đang ở đâu.”
Truyền Sơn gật đầu, “Ta thấy tu vi của hắn tựa hồ cũng như ta, nhưng ta nghĩ tu vi thật sự của hắn không chỉ là Ngưng Khí Kỳ 3 thôi đâu. Ngươi biết đặc điểm công kích và phòng thủ của hắn là gì không?”
“Không rõ lắm, hắn đánh người đều dùng nắm đấm, cũng có Ma tộc nói hắn giỏi dùng thực vật để công kích, nhưng chưa ai thấy tận mắt cả.”
“Tên kia là một phần tử bạo lực.” Canh Nhị đột nhiên nhỏ giọng nói bên tai Truyền Sơn, vừa nói còn vừa dè dặt dòm bầu trời.
“Ngươi sợ hắn?”
Canh Nhị do dự một hồi, khổ não gãi cái đầu. Ừm, y sợ Đào Hoa sao? Đó là một vấn đề rất khó kết luận.
“Đừng sợ, có ta ở đây, ta bảo vệ ngươi.” Truyền Sơn cười he he vỗ ngực.
Canh Nhị hoài nghi liếc ma xương khô một cái, coi như xong, thôi thì y cứ tự bảo vệ mình đi. Để tên quỷ xui xẻo kia bảo vệ mình, đó không phải là xui càng thêm xui sao?
Có cái gì đó từ từ hiện lên trước mắt Canh Nhị. A, đây là… tương lai? Canh Nhị ngây người.
… Sao lại như vậy? Không được! Y tuyệt đối sẽ không để chuyện ấy xảy ra!
—
Đào Hoa giựt cánh hoa trong tay, mặt đầy u oán ngẩng đầu nhìn mưa rơi khắp trời.
Đều là bại hoại. Đại bại hoại, tiểu bại hoại, bại hoại nhất chính là con rùa kia!
Qủy hẹp hòi, bảo ngươi giúp huynh đệ tí thôi cũng không chịu, xem ra là không cứng rắn thì không được rồi… Hừ hừ!
Danh sách chương