La Truyền Sơn không hề nhúc nhích, nhìn lên đài, tinh thần đề phòng.
Canh Nhị giật mình, nhưng không quay đầu lại.
“La Truyền Sơn không tới sao?” Đạo sĩ trẻ tuổi nhíu mày hỏi ngục tốt trung niên.
Ngục tốt trung niên vội ôm sổ điểm danh, “Xin hỏi đạo gia, ngài biết hắn tới vào ngày nào không ạ?”
“Đã tới khoảng 10 ngày rồi.”
Ngục tốt trung niên lẩm bẩm nói trong miệng, “Mười ngày… Mười ngày… Mười ngày này đã tới ba người. Ta xem thử, tên của họ là gì. Có rồi! Tân 279. Hắn chắc là có mặt.”
“Tân 279! Bước ra phía trước!” Ngục tốt trung niên lập tức rông to hơn.
Truyền Sơn cảm thấy mấy ánh mắt đều ở trên người hắn, đôi tay nắm chặt, đi về phía trước.
“Vừa rồi đạo gia gọi vì sao không ra khỏi hàng?” Ngục tốt nhìn hắn đi tới dưới đài, lập tức sai người giữ lấy hắn, tức giận quát hỏi.
“Người nơi đây toàn gọi là Tân 279, tên của bản thân sắp quên mất rồi.”
“Ngụy biện!” Ngục tốt trung niên muốn cho hắn chút mặt mũi, nhưng không biết người này có liên quan thế nào tới đạo sĩ, nhất thời cũng không dám ra tay, mà là nhìn về phía đạo sĩ, chờ đợi họ phân phó.
Đạo sĩ trẻ tuổi liếc mắt xuống, mặt vô biểu tình nói: “Ai vậy? Sao dám đứng nói chuyện cùng ta?”
Mã Diêm Vương vừa nghe, lập tức gào với Truyền Sơn: “Ngươi tên nô lệ kia, còn không quỳ xuống cho đạo trưởng!”
Truyền Sơn biết rõ lúc này không phải lúc hắn biểu hiện tâm huyết, nhưng hai đầu gối không làm sao quỳ xuống được. Nâng đầu, Truyền Sơn lạnh lùng nhìn về phía đạo sĩ trên đài.
Đơn giản là một chữ chết, ta thật muốn xem các ngươi còn có thủ đoạn gì.
“Lớn mật!” Mã Diêm Vương lập tức liền ra lệnh cho ngục tốt đè Truyền Sơn xuống bắt hắn quỳ.
Ngục tốt tuân lệnh, một người dùng chân đá, một người trở tay giơ chuôi đao lên đập vào đầu gối Truyền Sơn.
“Au!” Vừa đau lại vừa xót, Truyền Sơn gập chân mềm nhũn quỳ ngã trên đất, nhưng người này bắt đầu nóng tính, đầu gối vừa chạm đến mặt đất đã lại bò dậy.
“Đè hắn lại cho ta! Không được để hắn đứng lên!” Mã Diêm Vương giận giữ.
Ngục tốt thấy đầu lĩnh phát hỏa, vội vã đá mấy phát, dùng đao dài đè không cho Truyền Sơn dứng dậy.
Truyền Sơn bị chuôi đao đạp mấy phát trên lưng, nội phụ thụ thương, lúc này một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng.
Nếu như đổi lại là người bình thường đã sớm khuất phục dưới thống khổ. Nhưng mà Truyền Sơn hận thù trong lòng không chỗ xả, hơn nữa vừa cảm nhận được tuyệt vọng đối với sinh mệnh và báo thù, trong đầu hắn chỉ còn một khái niệm: đó chính là quyết không cúi đầu với kẻ thù! Nhất là đối với những tên đạo sĩ lỗ mũi trâu này!
Đè xuống, lại giãy dụa bò dậy.
Lại bị đập ngã xuống, lại bò dậy.
Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến rõ mồn một, một ngụm máu tươi nhiễm đen mặt đất trước mặt hắn.
Hận! Hận! Hận!
Nếu hắn có thể mạnh mẽ hơn…
Nếu hắn có thể sống sót ra ngoài…
Ông trời ơi, nếu như ông thực sự tồn tại, ông hãy nghe rõ cho ta!
Ta nguyện ý trả giá tất cả của mình, sinh mạng, thân thể, thậm chí là linh hồn. Ta không cần luân hồi chuyển thế, ta nguyện hóa thành lệ quỷ trọn đời không siêu sinh, chỉ cần ông để ta giết hết kẻ thù!
Oán khí quấn quanh thân hắn; phẫn nộ nương theo hô hấp của hắn; hận thù vô tận chống đỡ sinh mệnh hắn.
Tất cả những mặt trái tâm tình này đều hòa thành tối tăm vô tận, ngấm vào tâm linh hắn, cũng xuyên thấu linh hồn hắn.
Tơ máu, dần dần lan tràn trong mắt.
Hai đạo sĩ đã thấy đôi mắt của tên nô lệ mỏ dưới đài kia biến thành màu đỏ, mỗi lần bị đánh ngã, lại giãy dụa bò dậy, mỗi lần đều sẽ cố gắng ngẩng đầu, dùng cặp mắt mang oán độc và cừu hận vô tận gắt gao trừng họ.
Canh Nhị siết chặt tay đi về phía trước một bước, lại đứng lại.
Đinh lão tam cúi đầu không nhìn, ông thưởng thức khí khái của nam nhân này, nhưng lại cảm thấy đối phương quá ngốc.
Kỷ 14 ngẩng đầu lên, tựa hồ bị cái gì đó kích thích, sát khí đầy người tỏa ra.
Canh Lục không nhìn Truyền Sơn, nhưng lúc nhìn thấy Canh Nhị như muốn xông lên, vẻ âm trầm trong mắt lại nặng nề hơn.
Nhất nhi tái, tái nhi tam [一而再, 再而三, ], ngục tốt áp chế hắn từ căm phẫn đến vô cùng kinh ngạc, từ vô cùng kinh ngạc đến hoảng loạn, mắt thấy Truyền Sơn lại lảo đảo đứng dậy, các ngục tốt cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía trước.
“Ngươi tưởng ngươi là ai? Dám như thế với đạo gia! Dùng roi quất cho ta! Quất mạnh vào! Ta thật muốn xem hắn giỏi cỡ nào!”
Đạo sĩ tuổi trẻ dù sao đạo hạnh vẫn thấp, bị Truyền Sơn chọc giận. Nếu như để trưởng bối trong sư môn biết hắn không thể trừng trị một tên nô lệ mỏ nho nhỏ, hắn cũng không còn tương lai gì nữa. Hơn nữa có nhiều nô lệ mỏ nhìn như thế, không trừng trị hắn không được. Bằng không uy nghiêm của phái Thanh Vân ở đâu? Nói xong, đạo sĩ tuổi trẻ xoay mặt nhìn về phía ngục tốt trung niên, phân phó nói:
“Nhớ kỹ, sau này mỗi lần tập hợp, quất tên này ba mươi roi trước cho hắn thả lỏng gân cốt. Nếu hắn chết, nhất định phải tìm thấy thi thể hắn, mang tới cho ta xem mới được. Hiểu chưa?”
“Vâng. Đạo gia yên tâm, điều ngài phân phó tiểu nhân nhất định làm được.” Ngục tốt trung niên hiểu đây là đang giết gà dọa khỉ, lập tức ác độc nhìn về phía Truyền Sơn, tiểu tử, ngươi cứ chờ chết đi!
“Ừm, vậy thì bắt đầu đi.”
Ngục tốt trung niên vung tay lên, nói với ngục tốt đang giữ Truyền Sơn: “Có nghe không? Đạo gia đã phân phó rồi, còn không buộc hắn sang cây cột bên kia, đánh mạnh vào cho ta.
“Cả đám các ngươi đều mở to mắt cho mà nhìn! Đây là kết cục cãi lời đạo gia!” Mã diêm vương tàn bạo gầm rú một trận với phía dưới đài. Lập tức sai người cột Truyền Sơn lên cột, mang tới roi dài có gai, hắn muốn tự tay hành hình.
Hai đạo sĩ cùng nhau đi tới bên cạnh Truyền Sơn, tựa hồ muốn xem trò hề của hắn.
Truyền Sơn như kéo dài hơi tàn, trước khi roi quất xuống, đầu đột nhiên ngóc dậy, nhe hàm răng nhiễm đỏ máu, khóe miệng hơi nhếch, lại cười nói: “Hai tên đạo sĩ nửa mùa các ngươi nhớ rõ cho lão tử, hôm nay các ngươi đối xử với ta như thế nào, ngày khác gia sẽ đòi lại gấp mười gấp trăm lần. Nói cho Minh Quyết Tử biết, hắn dù trốn vào địa ngục, gia cũng sẽ đòi lại món nợ này….
Rõ ràng là không giận mà uy, một đoạn lời nói thản nhiên, nhưng khiến hai tên đạo sĩ phát lạnh trong lòng, đôi bên nhìn nhau. Cuối cùng, đạo sĩ trẻ tuổi cười ra tiếng:
“Chỉ như ngươi mà còn muốn trả thù? Trước cứ nghĩ cách sống thế nào đi. Hy vọng ngươi sẽ không đau chết trước khi da thịt thối rữa hết! Ra tay!”
Mã diêm vương vung tay phải lên, roi mang theo tiếng gió gào thét hạ xuống.
Canh Nhị nhìn chằm chằm trên đài, trong miệng thì thào: “Một cái, hai cái, ba cái…”
Truyền Sơn trên đài như đã chết, thấp đầu tùy ý ngục tốt đánh, không ai nghe thấy tiếng kêu la nào từ trong miệng hắn.
Quần áo rách nát thành từng mảnh vụn rơi xuống theo da thịt, cứ quất cứ quất, Mã diêm vương cũng cảm thấy lạ kỳ, máu người này chảy ra đúng là màu đen!
“Giỏi lắm.” Kỷ 14 đứng bên cạnh Canh Nhị đột nhiên nói một tiếng.
“Mười tám, mười chín, hai mươi…” Canh Nhị nắm chặt hai tay, tâm tình y rất mâu thuẫn.
Ba mươi roi nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm.
Cả sân mỏ hơn một nghìn người không ai nói một câu, hầu như mọi người đều chết lặng nhìn Truyền Sơn chịu hình. Ở trong mắt họ, đó chẳng qua là một tên xui xẻo mà thôi.
Truyền Sơn da tróc thịt bong, quần áo tả tơi, đầu rủ xuống như đã chết.
“Vùn vụt!” Cũng không biết đạo sĩ trẻ tuổi lấy đâu ra, một chậu nước đổ từ trên đầu Truyền Sơn xuống.
Truyền Sơn giật mình một cái, thế là phải tỉnh lại.
“Thả hắn ra.” Đạo sĩ tuổi trẻ ra lệnh.
Ngục tốt vội vã thả Truyền Sơn ra, kéo hắn từ trên cây cột xuống.
“La Truyền Sơn, ngươi nếu không muốn tiếp tục sống chịu tội thì quỳ xuống dập đầu ba cái cho bản đạo gia, bản đạo gia hôm nay sẽ tha cho ngươi, bằng không…”
Truyền Sơn chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra bờ môi bị cắn đến máu thịt không rõ, người này lại còn có thể cười được, “Như vậy đi… Ngươi dập… đầu ba cái… cho gia gia, gia gia sau này sẽ… cho ngươi chết… thoải mái hơn.”
Đạo sĩ tuổi trẻ tát một phát qua, Truyền Sơn muốn tránh không tránh được, bị tát luôn một phát.
“… Ha! Đồ nửa mùa, ngươi… chỉ chút sức ấy? Mịa ngươi… chưa… đút sữa cho ngươi sao?” Truyền Sơn cười ha ha, vừa cười vừa ho ra máu.
“Ngươi!” Một tay duỗi ra, kéo ống tay áo của đạo sĩ trẻ tuổi lại.
Đạo sĩ tuổi trẻ quay đầu, thấy đạo sĩ trung niên bên cạnh vỗ hắn, ngược lại thản nhiên nói với Mã diêm vương: “Đập nát xương bánh chè của hắn. Hắn không phải không muốn quỳ sao? Vậy sau này cũng không cần đứng nữa.”
Người nghe thấy đều bị động dung.
“Tứ sư huynh, Minh Quyết Tử sư huynh nói muốn xem hiệu quả của quả xương khô trên thân người, như vậy sẽ giết chết hắn…”
“Chẳng qua là gãy hai đùi mà thôi, bò cũng vẫn là sống.”
Đạo sĩ tuổi trẻ nhe răng cười gật đầu, thế mà còn làm ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Mạng Truyền Sơn đối với họ quả là như con kiến hôi, chỉ cần có thể thấy hiệu quả của quả xương khô, người này sau này có đứng hay bò thì liên quan gì tới họ?
“Không nghe thấy sư huynh ta nói sao?” Đạo sĩ tuổi trẻ sầm nét mặt.
Mã diêm vương mau chóng ôm quyền nhận mệnh, xoay người liền quát ngục tốt: “Đạo gia phân phó, đập nát đầu gối của nô lệ mỏ này! Xem hắn sau này còn dám bất kính thế nào với đạo trưởng!”
“Vâng!”
Ngục tốt nhận lệnh, giơ chuôi đao lên liền đập về phía đầu gối Truyền Sơn.
–
Canh Nhị rơi lệ đầy mắt, y vì sao phải kích động thế chứ?
Y không phải luôn là người ít một chuyện thì ít một chuyện sao?
Vì sao lại nhanh tay nhanh chân vậy chứ?
Vì sao đầu óc lại đột nhiên nóng lên khi đó?
Y, y, y có thể hối hận được không?
Canh Nhị đang khiêng Truyền Sơn liều mạng chạy.
Phía sau, một đám người đang đuổi theo y.
Thời gian trở lại lúc vừa rồi.
–
Lúc đó mắt thấy chuôi đao sẽ đập lên đầu gối Truyền Sơn, trong đầu Canh Nhị trống rỗng, chờ đến lúc y phản ứng được thì người đã ở trên đài. Nếu đã lên đài, vậy phải diễn tới cùng rồi.
Canh Nhị trưng ra cái mặt nhăn nhó, không chút do dự móc ra bột hạt tiêu, bột hương hồi, bột quế các loại từ trong ngực ra rồi vẩy. May mà đêm qua y giấu hết các loại gia vị lên người.
Cũng là do đám người ấy thật không ngờ lại có người không muốn sống, dám lao lên cứu người lúc này, không ai chuẩn bị, bị bột hạt tiêu bay vào mắt tại chỗ, đau cứ kêu gào lên, lại có người cho rằng đó là ám khí gì đáng sợ, trong lúc né tránh không để ý tới Truyền Sơn, lại bị Canh Nhị cướp được người.
Canh Nhị vừa cướp được ngươi, lập tức khiêng Truyền Sơn lên đầu vai, nâng người lên như một túi gạo rồi bỏ chạy.
Hai đạo sĩ giận dữ. Nếu như nói Truyền Sơn khiến họ lúng túng, vậy hành vi của Canh Nhị quả thực tựa như tát họ một cái ngay mặt, điều này làm người thường được nịnh hót như họ sao có thể chịu được? Sau khi tránh thoát bột hạt tiêu, lúc này một người lấy bùa, một người niết quyết (hành động bấm ngón tay lẩm bẩm đọc khẩu quyết của đạo sĩ đó), một luồng lửa và một mũi tên nước đuổi theo phía sau hai người.
Truyền Sơn có khổ không nói nên lời, hắn thật không ngờ Canh Nhị thoạt nhìn nhát gan sợ phiền phức như vậy lại cứu hắn, hắn rất cảm kích, thật đấy. Nhưng có thể đổi một tư thế khác không?
Người chưa bị khiêng thì không biết, tư thế này thực sự quá dày vò người ta!
“Thả… thả ta xuống…”
Canh Nhị không nghe thấy, y chạy trốn nên tim đang đập như muốn nhảy ra khỏi ngực đây.
May mà có người giúp y, bằng không y vừa nhảy xuống dưới đài đã bị các ngục tốt cầm đao bắt lấy.
Canh Nhị không rõ Kỷ 14 lại giúp y, tối hôm qua giao dịch của họ không phải thanh toán hết rồi sao? Nhưng lúc này có người giúp, dù sao cũng hơn là có người ngăn.
Truyền Sơn thấy không có cách nào thay đổi đãi ngộ hiện tại, lại thực sự đau quá không chịu được, thế là cứ nhắm hai mắt lại để mình ngất đi.
Kỷ 14 cướp lấy một thanh đao theo sát đằng sau Canh Nhị. Chỉ cần có ngục tốt đuổi theo thì chém cho một đao. Nhưng hắn rất lanh lẹ, chưa bao giờ cho ngục tốt cơ hội vây bắt, luôn bức ngục tốt lui lại để chạy.
Ngoại trừ Kỷ 14 giúp đỡ y, đại đa số mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt. Cũng may nô lệ mỏ dưới đài mỗi người đều ghi hận với ngục tốt, cũng không có ai cố ý chặn họ lại.
Cho dù có ai đầu óc thông suốt, thấy Kỷ 14 theo sát phía sau Canh Nhị, cũng không dám nhúc nhích.
Canh Lục muốn động, lại bị nữ nhân bên cạnh kéo lấy.
Nữ nhân hỏi hắn ta: “Ngươi muốn làm gì? Cứu hay giết?”
Trong nháy mắt, Canh Lục tỉnh táo lại, ngừng bước chân.
Hai tên đạo sĩ xanh cả mặt. Luồng lửa và tên nước họ phát ra lại tự dưng biến mất khi đến gần Canh Nhị.
Đây là chuyện gì vậy? Pháp thuật của họ sao lại mất đi hiệu lực?
Bọn họ hồ nghi nhìn nhau, lần nữa móc lá bùa vàng ra, niết quyết tung ra bùa vàng. Lá bùa vàng rơi xuống đất, biến thành hai mãnh hổ chạy ào vào đoàn người.
Đưới đài nhất thời kêu la sợ hãi.
“Lão hổ, lão hổ!” Người vốn đứng yên tại chỗ cũng chạy. Đẩy ngã nhau, càng loạn xạ hơn.
Mã diêm vương mắt thấy tình huống không ổn, cũng không dám nói đạo sĩ không phải, chỉ có thể giậm chân kêu to trên đài, vừa chỉ huy ngục tốt, vừa gào to lên: “Vây bắt, không thể để họ chạy trốn! Bắt lấy họ! Dám phản kháng giết khỏi cần hỏi!”
Các ngục tốt phụ trách trông coi dưới đài cùng nhau rút đao ra khỏi vỏ, vây xung quanh sân mỏ.
Lão hổ đuổi sau mông Canh Nhị không tha, Kỷ 14 thấy lão hổ cũng không biến sắc, không ngờ là, một con hổ tung mình lên, cắn một phát lên mông Canh Nhị.
Canh Nhị kêu thảm một tiếng, lão hổ biến mất.
Kỷ 14 sửng sốt, nhìn lại Canh Nhị, chỉ thấy người này chạy trốn nhanh hơn.
Lập tức Kỷ 14 cũng không ngăn cản con hổ kia nữa, dù sao con hổ kia cùng lắm cũng chỉ cắn Canh Nhị một miếng là biến mất thôi.
Mã diêm vương không rõ vì sao con hổ ấy lại đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất, mắt thấy bọn Canh Nhị tán loạn trong đám người, lo lắng họ lại lao ra khỏi vòng vây, vội vã quát lần nữa: “Ngăn họ lại! Người ngăn họ lại có phần thưởng! Người ngăn họ lại đều có thể lên trên mặt đất làm việc!”
Một tiếng này tựa hồ đã có tác dụng, nghe nói có thể được điều lên trên, không ít nô lệ mỏ động lòng.
Mã diêm vương sợ tình huống không khống chế được cũng nhảy xuống từ trên đài cao, tự mình dẫn người đuổi theo bọn Canh Nhị.
“Tránh ra! Tránh ra! Ngăn họ lại!”
Thấy các nô lệ mỏ vốn còn nhường đường cho họ bắt đầu cố ý vô ý chắn đường, thậm chí có người len lén vươn chân muốn làm y ngã. Canh Nhị bực quá, há mồm rống lên.
“Hôm nay có mười một người có thể chạy trốn! Giết chết ngục tốt, thừa dịp bỏ trốn ───!”
Người nghe tiếng hét ấy cả đám đều coi y vội quá nên lầm lẫn, hét lên một tiếng chẳng qua là muốn làm mọi người hỗn loạn. Nhưng kỳ lạ là Đinh lão đại vẫn đứng yên, dùng đôi mắt lạnh nhìn cục diện hỗn loạn lại cùng biến sắc.
Đến ngay cả Canh Lục cùng nhìn về phía nữ tử bên cạnh. Nàng kia cũng là vẻ mặt kinh dị.
Đinh, Canh còn chưa động, nhưng có vài người lại động trước. Những người này không nói hai lời liền xông về phía đường mỏ dừng xe ngựa.
Đinh, Canh nhận ra những người này chính là những người trong thập đại hung ma. Những người đó có rất nhiều người đã ở trong mỏ đợi mấy năm, bí mật của Canh Nhị họ cũng biết chút ít.
Mười một người này chạy đi, trong đó có thể có ta hay không?
Trên sân mỏ rối loạn, hoàn toàn rối loạn.
Nô lệ mỏ muốn chạy ra ngoài phải cướp lấy đao của ngục tốt.
Một vài người còn chưa lao ra đã sợ người quá nhiều chắn mất đường, hễ thấy người là đẩy, giẫm lên người rồi bỏ chạy.
Một người hành động, cả bọn đều hành động.
Người đã nghe thấy lời Canh Nhị không chỉ có hung ma và các lão đại, nghe thấy Canh Nhị hét to một tiếng như thế, lại nhìn đến các hung ma bắt đầu hành động, nô lệ mỏ muốn đục nước béo cò cùng nhau sinh ra ý niệm liều mạng.
Nói không chừng trong mười một người này có mình đi?
Tự do, cũng như yêu và hận, vĩnh viễn đều là lý do để mọi người phấn đấu, tranh giành, điên cuồng.
Các ngục tốt vây bên ngoài bị hàng loạt nô lệ mỏ xông tới cướp binh khí tách đội hình ra.
Mã diêm vương sắp bị loại tình huống này dọa nát gan rồi.
Sao lại thế chứ? Những nô lệ mỏ nghe lời, mặc hắn ức hiếp sỉ nhục sao lại đột nhiên vọt về phía hắn.
“Người đâu! Người đâu! Ngăn họ lại! Ngăn…!”
Không biết là ai phá đèn ***g, toàn bộ hang động lập tức rơi vào trong bóng tối.
“Minh Linh Tử, chúng ta đi.” Đạo sĩ trung niên bình tĩnh nói.
“Nhưng mà…”
“Trở lại tra xét căn nguyên của người kia, xem y rốt cục là tà ma ngoại đạo phương nào, có thể phá được đạo pháp của chúng ta.”
“Nhưng nơi này…”
“Không sao, một vài nô lệ mỏ và ngục tốt mà thôi, chết hết cũng mặc kệ. Đi ra ngoài bảo người che cửa động lại, trông coi toàn bộ lỗ thông khí và đường ống khói, lại để Lãng quốc tăng số người tuần núi, xem ai có thể thoát ra được. Lại cắt hết nguồn cung ứng lương thực, chờ hai tháng nữa quay lại. Đến lúc đó có bao nhiêu người chết chúng ta lại bổ sung thêm cho Lãng quốc.”
“Được. Nếu sư huynh đã nói thế, sư đệ ta an tâm.”
Hai người thừa dịp mọi người không chú ý, dùng súc địa thuật chuồn ra khỏi hầm mỏ.
Kỷ 14 nghe thấy tiếng Canh Nhị hô xong thì do dự.
Mà khi hắn nhìn đến Canh Nhị không chạy về phía cửa động, ngược lại chạy về sâu trong hang động thì hắn lại đuổi theo y.
Đây là một canh bạc, hắn nói với bản thân mình.
Chính là cược hắn sẽ bởi thế mất cơ hội rời khỏi địa ngục này, nhưng có lẽ hắn có khả năng vốn không ở trong mười một người này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, khi tất cả mọi việc đã đến hồi kết thúc, trên sân mỏ ngoại trừ tử thi và người bị thương không thể nhúc nhích ra, không còn một người nào sống đang đứng cả.
Trận chém giết này tới cuối cùng đã không còn biết ai đang giết ai, một bộ phần là do mất đi lý trí, chỉ cần vừa có người tới gần bên cạnh là lập tức nhào tới dùng hết mọi phương pháp giết chết đối phương.
Người có lý trí thì một mực chạy về phía cửa động. Ngoại trừ nô lệ mỏ, còn có ngục tốt. Mỗi người đều muốn thoát khỏi địa ngục máu tanh tối tăm này.
Có người may mắn, chạy ra ngoài cửa động, họ còn chưa thấy mặt trời còn chưa kịp cười to may mắn đã bị ánh nắng chiếu chói mắt nhòa lệ, nhất thời chẳng thấy gì cả.
“Đóng cửa đá lại! Giết hết những tên nô lệ chạy trốn này!” Đúng lúc hai người Minh Linh Tử chạy ra vội vã mệnh lệnh cho ngục tốt trông coi bên ngoài.
Ngục tốt tuân lệnh, đóng cửa thì đóng cửa, xách đao thì xách đao, thừa dịp lúc những nô lệ mỏ chạy ra còn chưa kịp nhìn rõ thì vọt tới.
Cánh cửa đá nặng nề hạ xuống ‘ầm ầm’. Ngăn trở một đám lao tới đằng sau.
“Không! Ta không phải nô lệ mỏ, thả ta ra ngoài a!” Ngục tốt không chạy ra kịp buồn bã kêu to. Mắt mở trừng trừng nhìn hy vọng khép lại trước mắt.
“Không không! Mở cửa ra! Mở cửa ra!”
Ngục tốt và nô lệ mỏ cùng xông tới trước, vừa đá vừa đạp cửa đá, nhưng dù họ đẩy, đập, gõ thế nào thì hai tảng đá lớn cũng không chút sứt mẻ.
Thế mà một tên ngục tốt mắt thấy mình cũng giam bên trong, tức giận điên lên chửi ầm với cánh cửa bị hạ xuống: “Đều là do những tên nô lệ mỏ các ngươi! Thành thành thật thật đợi bên dưới không phải tốt rồi, làm hại lão tử cùng bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này với các ngươi. Chờ ta ra rồi, không giết sạch các ngươi thì không xong đâu!”
Các ngục tốt khác muốn chắn cái miệng hắn lại, nhưng không kịp nữa.
“Ai mang theo đá đánh lửa?” Một giọng âm trầm vang lên.
“Nếu không ra được, trước hết giết những tên ngục tốt này giải hận cũng được.”
Chiến cuộc ngoài cửa động bởi vì ngục tốt có ưu thế tuyệt đối về địa lợi nhân hòa, không bao lâu đã kết thúc.
Đạo sĩ trung niên Minh Thắng Tử sai người kiểm kê thi thể. Không có khối nào là ngục tốt, nói cách khác, gần một trăm hai mươi ngục tốt toàn bộ đều bị nhốt ở bên trong.
Đây đại khái được cho là một lần bạo động lớn.
Minh Thắng Tử tuy ngoài miệng nói thì dễ nghe, nhưng nghĩ đến sau khi điều quân trở về có khả năng sẽ bị trách cứ thì vẫn nhíu mày.
Nếu như hắn và Minh Linh Tử đồng loạt ra tay, xác thực có thể áp chế trận bạo động này. Nhưng hắn sắp lên cấp, cũng không muốn thương tổn sinh mạng. Giết càng nhiều người, kiểu gì cũng ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn.
Hơn nữa hắn cũng có ba phần cảnh giác với người cứu Truyền Sơn. Không muốn có sơ xuất gì trước khi thăng cấp, thế là hắn sáng suốt chọn lửa toàn thân rời khỏi cùng Minh Linh Tử.
“Bẩm báo đạo trưởng, các nô lệ mỏ chạy trốn ra tổng cộng có mười một người. Đã chém hết tại chỗ.”
Minh Linh Tử và Minh Thắng Tử đồng thời nghĩ tới, không khỏi nhìn nhau.
Người cứu La Truyền Sơn ra lúc đang đào tẩu đã nói gì?
“Hôm nay có mười một người có thể chạy trốn.”
Chỉ bởi câu nói ấy đã khơi ra một cuộc bạo động mất một trăm hai mươi quan binh.
“Trở về nhất định phải tra rõ ngọn nguồn của người đó.”
Minh Linh Tử gật đầu, cũng mặc kệ những ngục tốt này, lập tức cùng Minh Thắng Tử nhẹ nhàng rời đi.
Mấy người Đinh lão đại, Đinh lão tam và mấy người già, Canh Lục và Kỷ Thập Tam Nương, họ động lòng nhưng không hành động. Ngược lại họ thừa dịp loạn thì trốn.
Bởi vì họ nhớ kỹ, sau khi họ phát hiện năng lực đặc biệt của Canh Nhị, Canh Nhị bị họ ép nói ra một đoạn, liên quan tới sinh tử của họ, có thể chạy ra khỏi hầm mỏ hay không.
“Trốn không thoát, chạy cũng không thoát khỏi chữ chết. Ở lại có khi có đường sống, trong khoảnh khắc tự nhiên chiếm đoạt ta, hầm mỏ thấy mặt trời.”
Đây là nguyên lời Canh Nhị, sau đó họ có bắt ép y thế nào, y cũng không nói ra được điều gì tường tận hơn. Thế là họ giao hẹn, giao hẹn không thể giết chết Canh Nhị. Trừ phi y chết do cái chết tự nhiên.
Bọn họ muốn Canh Nhị sống, sống đến ngày tự nhiên chiếm đoạt.
Hôm qua sụp mỏ cũng không thể giết Canh Nhị, vậy thì câu ‘Có mười một người có thể chạy ra’ trong miệng Canh Nhị đã có vấn đề. Nhưng Canh Nhị chưa bao giờ nói dối về chuyện như thế này, so sánh hai việc, họ càng nghĩ tới những lời ‘Trốn không thoát, chạy ra ngoài cũng chỉ một chữ chết’.
Thế là họ tỉnh ra, né tránh trận rối loạn này, chuẩn bị tích trữ lực lượng đối phó với nghiêm phạt sắp tới.
Vừa nghĩ đến khả năng sẽ có nghiêm phạt, mấy người Đinh, Canh hận chết Canh Nhị. Ngươi nói ngươi làm gì không tốt? Đừng để bạo động xảy ra, làm mọi người cùng nhau chịu tội.
Canh Nhị không biết mình đã bị người ta hận đục mấy lỗ thủng đang chạy ào ào, khiêng Truyền Sơn một mạch về chỗ ở.
Cũng không thấy trên tay y làm động tác gì, chỉ thấy cửa gỗ im lặng mở ra, lộ ra hang động tối om bên trong. Canh Nhị thấy đã trở về nơi an toàn, cuối cùng cũng yên tâm. một chân sải vào cửa, xoay người muốn đóng lại.
Cửa bị giữ chặt. Kỷ 14 một tay chèn ngang cửa gỗ.
Canh Nhị ngây người một lát, y đã quên mất người này.
“Ack, ta về đến nhà rồi. Ngươi cũng cần phải về…” Trên tay Canh Nhị thầm dùng sức.
Kỷ 14 một tay chống cửa, mặt vô biểu tình nói: “Ta đã giúp ngươi.”
“Cái đó… cảm ơn.”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngươi có muốn buông người trên vai xuống trước không?
Vừa vặn vào lúc này, Truyền Sơn đau quá bị ngất rên rỉ một tiếng.
Canh Nhị vẫn không muốn để Kỷ 14 vào, khiêng Truyền Sơn không chịu nhúc nhích.
“Không quá ba ngày, bên dưới này sẽ có đại loạn.”
Đó cũng không liên quan tới chuyện của ta.
Tựa hồ đoán ra Canh Nhị đang nghĩ gì, Kỷ 14 thản nhiên nói: “Gặp phải bạo động như vậy, bên ngoài chắc chắn sẽ đóng cửa hầm. Một khi đóng cửa hầm, trong khoảng thời gian ngắn ngục tốt sẽ không cho lương thực và vật dụng tới nữa.”
“Khoan đã? Đóng cửa động!? Sẽ đóng bao lâu? Lỗ thông khói và thông khí có lấp lại không?” Canh Nhị vừa nghe đóng cửa động là sốt ruột.
Kỷ 14 ở trong hầm mỏ lâu hơn, cũng biết nhiều chuyện hơn, lắc đầu, nói: “Không đâu. Họ sẽ không làm chúng ta chết hết.”
“Ngươi sao lại biết? Trước đây đã xảy ra chuyện như thế?”
“Ừ. Lần trước có người nói cắt lương thảo tròn hai mươi ngày. Lần này chúng ta đại khái cũng không tránh được xử phạt như vậy.”
“Hai mươi ngày?!”
Giờ khắc này, Canh Nhị hận chết cái miệng mình. Lúc đó sao y lại nói thế chứ?”
“Cho ta vào đi. Dưới loại tình huống này, hợp tác càng dễ sống sót hơn ở một mình. Đặc biệt…” Kỷ 14 liếc mắt về đầu vai Canh Nhị.
Cách đó không xa cũng có người chạy lại, thấy hai người họ, có người tựa hồ như muốn chạy tới.
Canh Nhị lo lắng phiền phức tăng nhanh, không kịp nghĩ nhiều, lập tức tránh đường ra.
Kỷ 14 khóa cửa vào trong.
“Đóng cửa lại.”
Kỷ 14 cài then lại theo lời y.
Trong phòng một mảnh đen kịt.
“Ngọn nến ở đâu?”
“Trên bàn.”
Vị trí của bàn đá lớn dễ tìm, Kỷ 14 cầm nến lên đến trước bếp lò thắp sáng.
Thắp một cái là sáng ngời, Kỷ 14 lập tức vì điều mình thấy trước mắt mà cực kỳ kinh ngạc.
Trước đây hắn đã tới nhà Canh Nhị, cùng một vị trí, nhưng bên trong hoàn toàn khác biệt. Đây là chuyện gì vậy?
Canh Nhị bước tới bên giường, khom người muốn buông người trên vai xuống. Kỷ 14 buông nến xuống và kinh ngạc, giúp Canh Nhị đặt Truyền Sơn bị thương trên vai xuống.
Một đường xóc nảy, Truyền Sơn đau xót lẫn lộn đã sớm bị ngất rồi.
Kỷ 14 yên lặng nhìn hắn, quay đầu nói với Canh Nhị: “Không có thuốc chưa, hắn không sống được mấy hôm.”
Canh Nhị gãi đầu, xoay người lấy chậu nước, tiếp theo móc một túi giấy nhỏ từ trong lòng ra, vẩy chút bột phấn vào bên trong chậu, sau đó lại lấy một chiếc khăn vải sạch sẽ.
Kỷ 14 tránh đường ra, Canh Nhị ngồi xuống bên giường.
Hai người không thèm nói với nhau, Kỷ 14 thì đứng bên xem Canh Nhị cởi quần áo Truyền Sơn, chà lau máu bẩn trên người cho hắn.
Canh Nhị đã tận lực cẩn thận, thấy quần áo và đồ dùng bị máu dính bẩn, trước hết dùng nước vẩy ướt rồi mới nhẹ nhàng vén lên. Nhưng như vậy thôi đã làm Truyền Sơn đang hôn mê đau đến run cả người, hừ hừ vài tiếng.
Có vài miếng da ngoan cố không chịu chia lìa với quần áo, Canh Nhị căm tức, xé một cái.
Kỷ 14 giật lông mày.
“Á… ái…!” Truyền Sơn phát ra tiếng kêu thảm thiết trong lúc hôn mê.
Thấy miệng vết thương chảy ra máu đen, Canh Nhị lập tức dùng khăn vải chấm nước chà lau.
Việc đó càng làm Truyền Sơn đau đến bắn người khỏi giường, nhưng chỉ ngóc đầu một cái lại ngã trở lại giường.
“Sao hắn đau kinh như thế?” Kỷ 14 nhịn không được hỏi.
“Dùng nước muối lau đương nhiên phải đau.” Canh Nhị nói rất đương nhiên.
Kỷ 14 không nói gì, tuy phương pháp xử lý của Canh Nhị không sai, nhưng hắn lại sinh ra ý niệm sau này nếu có bị thương đánh chết cũng không để Canh Nhị trị liệu cho hắn.
Nê: để cho Canh Nhị lau y như sốc điện ý nhờ =))
Canh Nhị giật mình, nhưng không quay đầu lại.
“La Truyền Sơn không tới sao?” Đạo sĩ trẻ tuổi nhíu mày hỏi ngục tốt trung niên.
Ngục tốt trung niên vội ôm sổ điểm danh, “Xin hỏi đạo gia, ngài biết hắn tới vào ngày nào không ạ?”
“Đã tới khoảng 10 ngày rồi.”
Ngục tốt trung niên lẩm bẩm nói trong miệng, “Mười ngày… Mười ngày… Mười ngày này đã tới ba người. Ta xem thử, tên của họ là gì. Có rồi! Tân 279. Hắn chắc là có mặt.”
“Tân 279! Bước ra phía trước!” Ngục tốt trung niên lập tức rông to hơn.
Truyền Sơn cảm thấy mấy ánh mắt đều ở trên người hắn, đôi tay nắm chặt, đi về phía trước.
“Vừa rồi đạo gia gọi vì sao không ra khỏi hàng?” Ngục tốt nhìn hắn đi tới dưới đài, lập tức sai người giữ lấy hắn, tức giận quát hỏi.
“Người nơi đây toàn gọi là Tân 279, tên của bản thân sắp quên mất rồi.”
“Ngụy biện!” Ngục tốt trung niên muốn cho hắn chút mặt mũi, nhưng không biết người này có liên quan thế nào tới đạo sĩ, nhất thời cũng không dám ra tay, mà là nhìn về phía đạo sĩ, chờ đợi họ phân phó.
Đạo sĩ trẻ tuổi liếc mắt xuống, mặt vô biểu tình nói: “Ai vậy? Sao dám đứng nói chuyện cùng ta?”
Mã Diêm Vương vừa nghe, lập tức gào với Truyền Sơn: “Ngươi tên nô lệ kia, còn không quỳ xuống cho đạo trưởng!”
Truyền Sơn biết rõ lúc này không phải lúc hắn biểu hiện tâm huyết, nhưng hai đầu gối không làm sao quỳ xuống được. Nâng đầu, Truyền Sơn lạnh lùng nhìn về phía đạo sĩ trên đài.
Đơn giản là một chữ chết, ta thật muốn xem các ngươi còn có thủ đoạn gì.
“Lớn mật!” Mã Diêm Vương lập tức liền ra lệnh cho ngục tốt đè Truyền Sơn xuống bắt hắn quỳ.
Ngục tốt tuân lệnh, một người dùng chân đá, một người trở tay giơ chuôi đao lên đập vào đầu gối Truyền Sơn.
“Au!” Vừa đau lại vừa xót, Truyền Sơn gập chân mềm nhũn quỳ ngã trên đất, nhưng người này bắt đầu nóng tính, đầu gối vừa chạm đến mặt đất đã lại bò dậy.
“Đè hắn lại cho ta! Không được để hắn đứng lên!” Mã Diêm Vương giận giữ.
Ngục tốt thấy đầu lĩnh phát hỏa, vội vã đá mấy phát, dùng đao dài đè không cho Truyền Sơn dứng dậy.
Truyền Sơn bị chuôi đao đạp mấy phát trên lưng, nội phụ thụ thương, lúc này một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng.
Nếu như đổi lại là người bình thường đã sớm khuất phục dưới thống khổ. Nhưng mà Truyền Sơn hận thù trong lòng không chỗ xả, hơn nữa vừa cảm nhận được tuyệt vọng đối với sinh mệnh và báo thù, trong đầu hắn chỉ còn một khái niệm: đó chính là quyết không cúi đầu với kẻ thù! Nhất là đối với những tên đạo sĩ lỗ mũi trâu này!
Đè xuống, lại giãy dụa bò dậy.
Lại bị đập ngã xuống, lại bò dậy.
Tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến rõ mồn một, một ngụm máu tươi nhiễm đen mặt đất trước mặt hắn.
Hận! Hận! Hận!
Nếu hắn có thể mạnh mẽ hơn…
Nếu hắn có thể sống sót ra ngoài…
Ông trời ơi, nếu như ông thực sự tồn tại, ông hãy nghe rõ cho ta!
Ta nguyện ý trả giá tất cả của mình, sinh mạng, thân thể, thậm chí là linh hồn. Ta không cần luân hồi chuyển thế, ta nguyện hóa thành lệ quỷ trọn đời không siêu sinh, chỉ cần ông để ta giết hết kẻ thù!
Oán khí quấn quanh thân hắn; phẫn nộ nương theo hô hấp của hắn; hận thù vô tận chống đỡ sinh mệnh hắn.
Tất cả những mặt trái tâm tình này đều hòa thành tối tăm vô tận, ngấm vào tâm linh hắn, cũng xuyên thấu linh hồn hắn.
Tơ máu, dần dần lan tràn trong mắt.
Hai đạo sĩ đã thấy đôi mắt của tên nô lệ mỏ dưới đài kia biến thành màu đỏ, mỗi lần bị đánh ngã, lại giãy dụa bò dậy, mỗi lần đều sẽ cố gắng ngẩng đầu, dùng cặp mắt mang oán độc và cừu hận vô tận gắt gao trừng họ.
Canh Nhị siết chặt tay đi về phía trước một bước, lại đứng lại.
Đinh lão tam cúi đầu không nhìn, ông thưởng thức khí khái của nam nhân này, nhưng lại cảm thấy đối phương quá ngốc.
Kỷ 14 ngẩng đầu lên, tựa hồ bị cái gì đó kích thích, sát khí đầy người tỏa ra.
Canh Lục không nhìn Truyền Sơn, nhưng lúc nhìn thấy Canh Nhị như muốn xông lên, vẻ âm trầm trong mắt lại nặng nề hơn.
Nhất nhi tái, tái nhi tam [一而再, 再而三, ], ngục tốt áp chế hắn từ căm phẫn đến vô cùng kinh ngạc, từ vô cùng kinh ngạc đến hoảng loạn, mắt thấy Truyền Sơn lại lảo đảo đứng dậy, các ngục tốt cùng nhau ngẩng đầu nhìn về phía trước.
“Ngươi tưởng ngươi là ai? Dám như thế với đạo gia! Dùng roi quất cho ta! Quất mạnh vào! Ta thật muốn xem hắn giỏi cỡ nào!”
Đạo sĩ tuổi trẻ dù sao đạo hạnh vẫn thấp, bị Truyền Sơn chọc giận. Nếu như để trưởng bối trong sư môn biết hắn không thể trừng trị một tên nô lệ mỏ nho nhỏ, hắn cũng không còn tương lai gì nữa. Hơn nữa có nhiều nô lệ mỏ nhìn như thế, không trừng trị hắn không được. Bằng không uy nghiêm của phái Thanh Vân ở đâu? Nói xong, đạo sĩ tuổi trẻ xoay mặt nhìn về phía ngục tốt trung niên, phân phó nói:
“Nhớ kỹ, sau này mỗi lần tập hợp, quất tên này ba mươi roi trước cho hắn thả lỏng gân cốt. Nếu hắn chết, nhất định phải tìm thấy thi thể hắn, mang tới cho ta xem mới được. Hiểu chưa?”
“Vâng. Đạo gia yên tâm, điều ngài phân phó tiểu nhân nhất định làm được.” Ngục tốt trung niên hiểu đây là đang giết gà dọa khỉ, lập tức ác độc nhìn về phía Truyền Sơn, tiểu tử, ngươi cứ chờ chết đi!
“Ừm, vậy thì bắt đầu đi.”
Ngục tốt trung niên vung tay lên, nói với ngục tốt đang giữ Truyền Sơn: “Có nghe không? Đạo gia đã phân phó rồi, còn không buộc hắn sang cây cột bên kia, đánh mạnh vào cho ta.
“Cả đám các ngươi đều mở to mắt cho mà nhìn! Đây là kết cục cãi lời đạo gia!” Mã diêm vương tàn bạo gầm rú một trận với phía dưới đài. Lập tức sai người cột Truyền Sơn lên cột, mang tới roi dài có gai, hắn muốn tự tay hành hình.
Hai đạo sĩ cùng nhau đi tới bên cạnh Truyền Sơn, tựa hồ muốn xem trò hề của hắn.
Truyền Sơn như kéo dài hơi tàn, trước khi roi quất xuống, đầu đột nhiên ngóc dậy, nhe hàm răng nhiễm đỏ máu, khóe miệng hơi nhếch, lại cười nói: “Hai tên đạo sĩ nửa mùa các ngươi nhớ rõ cho lão tử, hôm nay các ngươi đối xử với ta như thế nào, ngày khác gia sẽ đòi lại gấp mười gấp trăm lần. Nói cho Minh Quyết Tử biết, hắn dù trốn vào địa ngục, gia cũng sẽ đòi lại món nợ này….
Rõ ràng là không giận mà uy, một đoạn lời nói thản nhiên, nhưng khiến hai tên đạo sĩ phát lạnh trong lòng, đôi bên nhìn nhau. Cuối cùng, đạo sĩ trẻ tuổi cười ra tiếng:
“Chỉ như ngươi mà còn muốn trả thù? Trước cứ nghĩ cách sống thế nào đi. Hy vọng ngươi sẽ không đau chết trước khi da thịt thối rữa hết! Ra tay!”
Mã diêm vương vung tay phải lên, roi mang theo tiếng gió gào thét hạ xuống.
Canh Nhị nhìn chằm chằm trên đài, trong miệng thì thào: “Một cái, hai cái, ba cái…”
Truyền Sơn trên đài như đã chết, thấp đầu tùy ý ngục tốt đánh, không ai nghe thấy tiếng kêu la nào từ trong miệng hắn.
Quần áo rách nát thành từng mảnh vụn rơi xuống theo da thịt, cứ quất cứ quất, Mã diêm vương cũng cảm thấy lạ kỳ, máu người này chảy ra đúng là màu đen!
“Giỏi lắm.” Kỷ 14 đứng bên cạnh Canh Nhị đột nhiên nói một tiếng.
“Mười tám, mười chín, hai mươi…” Canh Nhị nắm chặt hai tay, tâm tình y rất mâu thuẫn.
Ba mươi roi nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm.
Cả sân mỏ hơn một nghìn người không ai nói một câu, hầu như mọi người đều chết lặng nhìn Truyền Sơn chịu hình. Ở trong mắt họ, đó chẳng qua là một tên xui xẻo mà thôi.
Truyền Sơn da tróc thịt bong, quần áo tả tơi, đầu rủ xuống như đã chết.
“Vùn vụt!” Cũng không biết đạo sĩ trẻ tuổi lấy đâu ra, một chậu nước đổ từ trên đầu Truyền Sơn xuống.
Truyền Sơn giật mình một cái, thế là phải tỉnh lại.
“Thả hắn ra.” Đạo sĩ tuổi trẻ ra lệnh.
Ngục tốt vội vã thả Truyền Sơn ra, kéo hắn từ trên cây cột xuống.
“La Truyền Sơn, ngươi nếu không muốn tiếp tục sống chịu tội thì quỳ xuống dập đầu ba cái cho bản đạo gia, bản đạo gia hôm nay sẽ tha cho ngươi, bằng không…”
Truyền Sơn chậm rãi ngẩng đầu, lộ ra bờ môi bị cắn đến máu thịt không rõ, người này lại còn có thể cười được, “Như vậy đi… Ngươi dập… đầu ba cái… cho gia gia, gia gia sau này sẽ… cho ngươi chết… thoải mái hơn.”
Đạo sĩ tuổi trẻ tát một phát qua, Truyền Sơn muốn tránh không tránh được, bị tát luôn một phát.
“… Ha! Đồ nửa mùa, ngươi… chỉ chút sức ấy? Mịa ngươi… chưa… đút sữa cho ngươi sao?” Truyền Sơn cười ha ha, vừa cười vừa ho ra máu.
“Ngươi!” Một tay duỗi ra, kéo ống tay áo của đạo sĩ trẻ tuổi lại.
Đạo sĩ tuổi trẻ quay đầu, thấy đạo sĩ trung niên bên cạnh vỗ hắn, ngược lại thản nhiên nói với Mã diêm vương: “Đập nát xương bánh chè của hắn. Hắn không phải không muốn quỳ sao? Vậy sau này cũng không cần đứng nữa.”
Người nghe thấy đều bị động dung.
“Tứ sư huynh, Minh Quyết Tử sư huynh nói muốn xem hiệu quả của quả xương khô trên thân người, như vậy sẽ giết chết hắn…”
“Chẳng qua là gãy hai đùi mà thôi, bò cũng vẫn là sống.”
Đạo sĩ tuổi trẻ nhe răng cười gật đầu, thế mà còn làm ra dáng vẻ tiên phong đạo cốt. Mạng Truyền Sơn đối với họ quả là như con kiến hôi, chỉ cần có thể thấy hiệu quả của quả xương khô, người này sau này có đứng hay bò thì liên quan gì tới họ?
“Không nghe thấy sư huynh ta nói sao?” Đạo sĩ tuổi trẻ sầm nét mặt.
Mã diêm vương mau chóng ôm quyền nhận mệnh, xoay người liền quát ngục tốt: “Đạo gia phân phó, đập nát đầu gối của nô lệ mỏ này! Xem hắn sau này còn dám bất kính thế nào với đạo trưởng!”
“Vâng!”
Ngục tốt nhận lệnh, giơ chuôi đao lên liền đập về phía đầu gối Truyền Sơn.
–
Canh Nhị rơi lệ đầy mắt, y vì sao phải kích động thế chứ?
Y không phải luôn là người ít một chuyện thì ít một chuyện sao?
Vì sao lại nhanh tay nhanh chân vậy chứ?
Vì sao đầu óc lại đột nhiên nóng lên khi đó?
Y, y, y có thể hối hận được không?
Canh Nhị đang khiêng Truyền Sơn liều mạng chạy.
Phía sau, một đám người đang đuổi theo y.
Thời gian trở lại lúc vừa rồi.
–
Lúc đó mắt thấy chuôi đao sẽ đập lên đầu gối Truyền Sơn, trong đầu Canh Nhị trống rỗng, chờ đến lúc y phản ứng được thì người đã ở trên đài. Nếu đã lên đài, vậy phải diễn tới cùng rồi.
Canh Nhị trưng ra cái mặt nhăn nhó, không chút do dự móc ra bột hạt tiêu, bột hương hồi, bột quế các loại từ trong ngực ra rồi vẩy. May mà đêm qua y giấu hết các loại gia vị lên người.
Cũng là do đám người ấy thật không ngờ lại có người không muốn sống, dám lao lên cứu người lúc này, không ai chuẩn bị, bị bột hạt tiêu bay vào mắt tại chỗ, đau cứ kêu gào lên, lại có người cho rằng đó là ám khí gì đáng sợ, trong lúc né tránh không để ý tới Truyền Sơn, lại bị Canh Nhị cướp được người.
Canh Nhị vừa cướp được ngươi, lập tức khiêng Truyền Sơn lên đầu vai, nâng người lên như một túi gạo rồi bỏ chạy.
Hai đạo sĩ giận dữ. Nếu như nói Truyền Sơn khiến họ lúng túng, vậy hành vi của Canh Nhị quả thực tựa như tát họ một cái ngay mặt, điều này làm người thường được nịnh hót như họ sao có thể chịu được? Sau khi tránh thoát bột hạt tiêu, lúc này một người lấy bùa, một người niết quyết (hành động bấm ngón tay lẩm bẩm đọc khẩu quyết của đạo sĩ đó), một luồng lửa và một mũi tên nước đuổi theo phía sau hai người.
Truyền Sơn có khổ không nói nên lời, hắn thật không ngờ Canh Nhị thoạt nhìn nhát gan sợ phiền phức như vậy lại cứu hắn, hắn rất cảm kích, thật đấy. Nhưng có thể đổi một tư thế khác không?
Người chưa bị khiêng thì không biết, tư thế này thực sự quá dày vò người ta!
“Thả… thả ta xuống…”
Canh Nhị không nghe thấy, y chạy trốn nên tim đang đập như muốn nhảy ra khỏi ngực đây.
May mà có người giúp y, bằng không y vừa nhảy xuống dưới đài đã bị các ngục tốt cầm đao bắt lấy.
Canh Nhị không rõ Kỷ 14 lại giúp y, tối hôm qua giao dịch của họ không phải thanh toán hết rồi sao? Nhưng lúc này có người giúp, dù sao cũng hơn là có người ngăn.
Truyền Sơn thấy không có cách nào thay đổi đãi ngộ hiện tại, lại thực sự đau quá không chịu được, thế là cứ nhắm hai mắt lại để mình ngất đi.
Kỷ 14 cướp lấy một thanh đao theo sát đằng sau Canh Nhị. Chỉ cần có ngục tốt đuổi theo thì chém cho một đao. Nhưng hắn rất lanh lẹ, chưa bao giờ cho ngục tốt cơ hội vây bắt, luôn bức ngục tốt lui lại để chạy.
Ngoại trừ Kỷ 14 giúp đỡ y, đại đa số mọi người đều thờ ơ lạnh nhạt. Cũng may nô lệ mỏ dưới đài mỗi người đều ghi hận với ngục tốt, cũng không có ai cố ý chặn họ lại.
Cho dù có ai đầu óc thông suốt, thấy Kỷ 14 theo sát phía sau Canh Nhị, cũng không dám nhúc nhích.
Canh Lục muốn động, lại bị nữ nhân bên cạnh kéo lấy.
Nữ nhân hỏi hắn ta: “Ngươi muốn làm gì? Cứu hay giết?”
Trong nháy mắt, Canh Lục tỉnh táo lại, ngừng bước chân.
Hai tên đạo sĩ xanh cả mặt. Luồng lửa và tên nước họ phát ra lại tự dưng biến mất khi đến gần Canh Nhị.
Đây là chuyện gì vậy? Pháp thuật của họ sao lại mất đi hiệu lực?
Bọn họ hồ nghi nhìn nhau, lần nữa móc lá bùa vàng ra, niết quyết tung ra bùa vàng. Lá bùa vàng rơi xuống đất, biến thành hai mãnh hổ chạy ào vào đoàn người.
Đưới đài nhất thời kêu la sợ hãi.
“Lão hổ, lão hổ!” Người vốn đứng yên tại chỗ cũng chạy. Đẩy ngã nhau, càng loạn xạ hơn.
Mã diêm vương mắt thấy tình huống không ổn, cũng không dám nói đạo sĩ không phải, chỉ có thể giậm chân kêu to trên đài, vừa chỉ huy ngục tốt, vừa gào to lên: “Vây bắt, không thể để họ chạy trốn! Bắt lấy họ! Dám phản kháng giết khỏi cần hỏi!”
Các ngục tốt phụ trách trông coi dưới đài cùng nhau rút đao ra khỏi vỏ, vây xung quanh sân mỏ.
Lão hổ đuổi sau mông Canh Nhị không tha, Kỷ 14 thấy lão hổ cũng không biến sắc, không ngờ là, một con hổ tung mình lên, cắn một phát lên mông Canh Nhị.
Canh Nhị kêu thảm một tiếng, lão hổ biến mất.
Kỷ 14 sửng sốt, nhìn lại Canh Nhị, chỉ thấy người này chạy trốn nhanh hơn.
Lập tức Kỷ 14 cũng không ngăn cản con hổ kia nữa, dù sao con hổ kia cùng lắm cũng chỉ cắn Canh Nhị một miếng là biến mất thôi.
Mã diêm vương không rõ vì sao con hổ ấy lại đột nhiên xuất hiện đột nhiên biến mất, mắt thấy bọn Canh Nhị tán loạn trong đám người, lo lắng họ lại lao ra khỏi vòng vây, vội vã quát lần nữa: “Ngăn họ lại! Người ngăn họ lại có phần thưởng! Người ngăn họ lại đều có thể lên trên mặt đất làm việc!”
Một tiếng này tựa hồ đã có tác dụng, nghe nói có thể được điều lên trên, không ít nô lệ mỏ động lòng.
Mã diêm vương sợ tình huống không khống chế được cũng nhảy xuống từ trên đài cao, tự mình dẫn người đuổi theo bọn Canh Nhị.
“Tránh ra! Tránh ra! Ngăn họ lại!”
Thấy các nô lệ mỏ vốn còn nhường đường cho họ bắt đầu cố ý vô ý chắn đường, thậm chí có người len lén vươn chân muốn làm y ngã. Canh Nhị bực quá, há mồm rống lên.
“Hôm nay có mười một người có thể chạy trốn! Giết chết ngục tốt, thừa dịp bỏ trốn ───!”
Người nghe tiếng hét ấy cả đám đều coi y vội quá nên lầm lẫn, hét lên một tiếng chẳng qua là muốn làm mọi người hỗn loạn. Nhưng kỳ lạ là Đinh lão đại vẫn đứng yên, dùng đôi mắt lạnh nhìn cục diện hỗn loạn lại cùng biến sắc.
Đến ngay cả Canh Lục cùng nhìn về phía nữ tử bên cạnh. Nàng kia cũng là vẻ mặt kinh dị.
Đinh, Canh còn chưa động, nhưng có vài người lại động trước. Những người này không nói hai lời liền xông về phía đường mỏ dừng xe ngựa.
Đinh, Canh nhận ra những người này chính là những người trong thập đại hung ma. Những người đó có rất nhiều người đã ở trong mỏ đợi mấy năm, bí mật của Canh Nhị họ cũng biết chút ít.
Mười một người này chạy đi, trong đó có thể có ta hay không?
Trên sân mỏ rối loạn, hoàn toàn rối loạn.
Nô lệ mỏ muốn chạy ra ngoài phải cướp lấy đao của ngục tốt.
Một vài người còn chưa lao ra đã sợ người quá nhiều chắn mất đường, hễ thấy người là đẩy, giẫm lên người rồi bỏ chạy.
Một người hành động, cả bọn đều hành động.
Người đã nghe thấy lời Canh Nhị không chỉ có hung ma và các lão đại, nghe thấy Canh Nhị hét to một tiếng như thế, lại nhìn đến các hung ma bắt đầu hành động, nô lệ mỏ muốn đục nước béo cò cùng nhau sinh ra ý niệm liều mạng.
Nói không chừng trong mười một người này có mình đi?
Tự do, cũng như yêu và hận, vĩnh viễn đều là lý do để mọi người phấn đấu, tranh giành, điên cuồng.
Các ngục tốt vây bên ngoài bị hàng loạt nô lệ mỏ xông tới cướp binh khí tách đội hình ra.
Mã diêm vương sắp bị loại tình huống này dọa nát gan rồi.
Sao lại thế chứ? Những nô lệ mỏ nghe lời, mặc hắn ức hiếp sỉ nhục sao lại đột nhiên vọt về phía hắn.
“Người đâu! Người đâu! Ngăn họ lại! Ngăn…!”
Không biết là ai phá đèn ***g, toàn bộ hang động lập tức rơi vào trong bóng tối.
“Minh Linh Tử, chúng ta đi.” Đạo sĩ trung niên bình tĩnh nói.
“Nhưng mà…”
“Trở lại tra xét căn nguyên của người kia, xem y rốt cục là tà ma ngoại đạo phương nào, có thể phá được đạo pháp của chúng ta.”
“Nhưng nơi này…”
“Không sao, một vài nô lệ mỏ và ngục tốt mà thôi, chết hết cũng mặc kệ. Đi ra ngoài bảo người che cửa động lại, trông coi toàn bộ lỗ thông khí và đường ống khói, lại để Lãng quốc tăng số người tuần núi, xem ai có thể thoát ra được. Lại cắt hết nguồn cung ứng lương thực, chờ hai tháng nữa quay lại. Đến lúc đó có bao nhiêu người chết chúng ta lại bổ sung thêm cho Lãng quốc.”
“Được. Nếu sư huynh đã nói thế, sư đệ ta an tâm.”
Hai người thừa dịp mọi người không chú ý, dùng súc địa thuật chuồn ra khỏi hầm mỏ.
Kỷ 14 nghe thấy tiếng Canh Nhị hô xong thì do dự.
Mà khi hắn nhìn đến Canh Nhị không chạy về phía cửa động, ngược lại chạy về sâu trong hang động thì hắn lại đuổi theo y.
Đây là một canh bạc, hắn nói với bản thân mình.
Chính là cược hắn sẽ bởi thế mất cơ hội rời khỏi địa ngục này, nhưng có lẽ hắn có khả năng vốn không ở trong mười một người này.
Cũng không biết trải qua bao lâu, khi tất cả mọi việc đã đến hồi kết thúc, trên sân mỏ ngoại trừ tử thi và người bị thương không thể nhúc nhích ra, không còn một người nào sống đang đứng cả.
Trận chém giết này tới cuối cùng đã không còn biết ai đang giết ai, một bộ phần là do mất đi lý trí, chỉ cần vừa có người tới gần bên cạnh là lập tức nhào tới dùng hết mọi phương pháp giết chết đối phương.
Người có lý trí thì một mực chạy về phía cửa động. Ngoại trừ nô lệ mỏ, còn có ngục tốt. Mỗi người đều muốn thoát khỏi địa ngục máu tanh tối tăm này.
Có người may mắn, chạy ra ngoài cửa động, họ còn chưa thấy mặt trời còn chưa kịp cười to may mắn đã bị ánh nắng chiếu chói mắt nhòa lệ, nhất thời chẳng thấy gì cả.
“Đóng cửa đá lại! Giết hết những tên nô lệ chạy trốn này!” Đúng lúc hai người Minh Linh Tử chạy ra vội vã mệnh lệnh cho ngục tốt trông coi bên ngoài.
Ngục tốt tuân lệnh, đóng cửa thì đóng cửa, xách đao thì xách đao, thừa dịp lúc những nô lệ mỏ chạy ra còn chưa kịp nhìn rõ thì vọt tới.
Cánh cửa đá nặng nề hạ xuống ‘ầm ầm’. Ngăn trở một đám lao tới đằng sau.
“Không! Ta không phải nô lệ mỏ, thả ta ra ngoài a!” Ngục tốt không chạy ra kịp buồn bã kêu to. Mắt mở trừng trừng nhìn hy vọng khép lại trước mắt.
“Không không! Mở cửa ra! Mở cửa ra!”
Ngục tốt và nô lệ mỏ cùng xông tới trước, vừa đá vừa đạp cửa đá, nhưng dù họ đẩy, đập, gõ thế nào thì hai tảng đá lớn cũng không chút sứt mẻ.
Thế mà một tên ngục tốt mắt thấy mình cũng giam bên trong, tức giận điên lên chửi ầm với cánh cửa bị hạ xuống: “Đều là do những tên nô lệ mỏ các ngươi! Thành thành thật thật đợi bên dưới không phải tốt rồi, làm hại lão tử cùng bị nhốt ở cái nơi quỷ quái này với các ngươi. Chờ ta ra rồi, không giết sạch các ngươi thì không xong đâu!”
Các ngục tốt khác muốn chắn cái miệng hắn lại, nhưng không kịp nữa.
“Ai mang theo đá đánh lửa?” Một giọng âm trầm vang lên.
“Nếu không ra được, trước hết giết những tên ngục tốt này giải hận cũng được.”
Chiến cuộc ngoài cửa động bởi vì ngục tốt có ưu thế tuyệt đối về địa lợi nhân hòa, không bao lâu đã kết thúc.
Đạo sĩ trung niên Minh Thắng Tử sai người kiểm kê thi thể. Không có khối nào là ngục tốt, nói cách khác, gần một trăm hai mươi ngục tốt toàn bộ đều bị nhốt ở bên trong.
Đây đại khái được cho là một lần bạo động lớn.
Minh Thắng Tử tuy ngoài miệng nói thì dễ nghe, nhưng nghĩ đến sau khi điều quân trở về có khả năng sẽ bị trách cứ thì vẫn nhíu mày.
Nếu như hắn và Minh Linh Tử đồng loạt ra tay, xác thực có thể áp chế trận bạo động này. Nhưng hắn sắp lên cấp, cũng không muốn thương tổn sinh mạng. Giết càng nhiều người, kiểu gì cũng ảnh hưởng tới việc tu luyện của hắn.
Hơn nữa hắn cũng có ba phần cảnh giác với người cứu Truyền Sơn. Không muốn có sơ xuất gì trước khi thăng cấp, thế là hắn sáng suốt chọn lửa toàn thân rời khỏi cùng Minh Linh Tử.
“Bẩm báo đạo trưởng, các nô lệ mỏ chạy trốn ra tổng cộng có mười một người. Đã chém hết tại chỗ.”
Minh Linh Tử và Minh Thắng Tử đồng thời nghĩ tới, không khỏi nhìn nhau.
Người cứu La Truyền Sơn ra lúc đang đào tẩu đã nói gì?
“Hôm nay có mười một người có thể chạy trốn.”
Chỉ bởi câu nói ấy đã khơi ra một cuộc bạo động mất một trăm hai mươi quan binh.
“Trở về nhất định phải tra rõ ngọn nguồn của người đó.”
Minh Linh Tử gật đầu, cũng mặc kệ những ngục tốt này, lập tức cùng Minh Thắng Tử nhẹ nhàng rời đi.
Mấy người Đinh lão đại, Đinh lão tam và mấy người già, Canh Lục và Kỷ Thập Tam Nương, họ động lòng nhưng không hành động. Ngược lại họ thừa dịp loạn thì trốn.
Bởi vì họ nhớ kỹ, sau khi họ phát hiện năng lực đặc biệt của Canh Nhị, Canh Nhị bị họ ép nói ra một đoạn, liên quan tới sinh tử của họ, có thể chạy ra khỏi hầm mỏ hay không.
“Trốn không thoát, chạy cũng không thoát khỏi chữ chết. Ở lại có khi có đường sống, trong khoảnh khắc tự nhiên chiếm đoạt ta, hầm mỏ thấy mặt trời.”
Đây là nguyên lời Canh Nhị, sau đó họ có bắt ép y thế nào, y cũng không nói ra được điều gì tường tận hơn. Thế là họ giao hẹn, giao hẹn không thể giết chết Canh Nhị. Trừ phi y chết do cái chết tự nhiên.
Bọn họ muốn Canh Nhị sống, sống đến ngày tự nhiên chiếm đoạt.
Hôm qua sụp mỏ cũng không thể giết Canh Nhị, vậy thì câu ‘Có mười một người có thể chạy ra’ trong miệng Canh Nhị đã có vấn đề. Nhưng Canh Nhị chưa bao giờ nói dối về chuyện như thế này, so sánh hai việc, họ càng nghĩ tới những lời ‘Trốn không thoát, chạy ra ngoài cũng chỉ một chữ chết’.
Thế là họ tỉnh ra, né tránh trận rối loạn này, chuẩn bị tích trữ lực lượng đối phó với nghiêm phạt sắp tới.
Vừa nghĩ đến khả năng sẽ có nghiêm phạt, mấy người Đinh, Canh hận chết Canh Nhị. Ngươi nói ngươi làm gì không tốt? Đừng để bạo động xảy ra, làm mọi người cùng nhau chịu tội.
Canh Nhị không biết mình đã bị người ta hận đục mấy lỗ thủng đang chạy ào ào, khiêng Truyền Sơn một mạch về chỗ ở.
Cũng không thấy trên tay y làm động tác gì, chỉ thấy cửa gỗ im lặng mở ra, lộ ra hang động tối om bên trong. Canh Nhị thấy đã trở về nơi an toàn, cuối cùng cũng yên tâm. một chân sải vào cửa, xoay người muốn đóng lại.
Cửa bị giữ chặt. Kỷ 14 một tay chèn ngang cửa gỗ.
Canh Nhị ngây người một lát, y đã quên mất người này.
“Ack, ta về đến nhà rồi. Ngươi cũng cần phải về…” Trên tay Canh Nhị thầm dùng sức.
Kỷ 14 một tay chống cửa, mặt vô biểu tình nói: “Ta đã giúp ngươi.”
“Cái đó… cảm ơn.”
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.
“Ngươi có muốn buông người trên vai xuống trước không?
Vừa vặn vào lúc này, Truyền Sơn đau quá bị ngất rên rỉ một tiếng.
Canh Nhị vẫn không muốn để Kỷ 14 vào, khiêng Truyền Sơn không chịu nhúc nhích.
“Không quá ba ngày, bên dưới này sẽ có đại loạn.”
Đó cũng không liên quan tới chuyện của ta.
Tựa hồ đoán ra Canh Nhị đang nghĩ gì, Kỷ 14 thản nhiên nói: “Gặp phải bạo động như vậy, bên ngoài chắc chắn sẽ đóng cửa hầm. Một khi đóng cửa hầm, trong khoảng thời gian ngắn ngục tốt sẽ không cho lương thực và vật dụng tới nữa.”
“Khoan đã? Đóng cửa động!? Sẽ đóng bao lâu? Lỗ thông khói và thông khí có lấp lại không?” Canh Nhị vừa nghe đóng cửa động là sốt ruột.
Kỷ 14 ở trong hầm mỏ lâu hơn, cũng biết nhiều chuyện hơn, lắc đầu, nói: “Không đâu. Họ sẽ không làm chúng ta chết hết.”
“Ngươi sao lại biết? Trước đây đã xảy ra chuyện như thế?”
“Ừ. Lần trước có người nói cắt lương thảo tròn hai mươi ngày. Lần này chúng ta đại khái cũng không tránh được xử phạt như vậy.”
“Hai mươi ngày?!”
Giờ khắc này, Canh Nhị hận chết cái miệng mình. Lúc đó sao y lại nói thế chứ?”
“Cho ta vào đi. Dưới loại tình huống này, hợp tác càng dễ sống sót hơn ở một mình. Đặc biệt…” Kỷ 14 liếc mắt về đầu vai Canh Nhị.
Cách đó không xa cũng có người chạy lại, thấy hai người họ, có người tựa hồ như muốn chạy tới.
Canh Nhị lo lắng phiền phức tăng nhanh, không kịp nghĩ nhiều, lập tức tránh đường ra.
Kỷ 14 khóa cửa vào trong.
“Đóng cửa lại.”
Kỷ 14 cài then lại theo lời y.
Trong phòng một mảnh đen kịt.
“Ngọn nến ở đâu?”
“Trên bàn.”
Vị trí của bàn đá lớn dễ tìm, Kỷ 14 cầm nến lên đến trước bếp lò thắp sáng.
Thắp một cái là sáng ngời, Kỷ 14 lập tức vì điều mình thấy trước mắt mà cực kỳ kinh ngạc.
Trước đây hắn đã tới nhà Canh Nhị, cùng một vị trí, nhưng bên trong hoàn toàn khác biệt. Đây là chuyện gì vậy?
Canh Nhị bước tới bên giường, khom người muốn buông người trên vai xuống. Kỷ 14 buông nến xuống và kinh ngạc, giúp Canh Nhị đặt Truyền Sơn bị thương trên vai xuống.
Một đường xóc nảy, Truyền Sơn đau xót lẫn lộn đã sớm bị ngất rồi.
Kỷ 14 yên lặng nhìn hắn, quay đầu nói với Canh Nhị: “Không có thuốc chưa, hắn không sống được mấy hôm.”
Canh Nhị gãi đầu, xoay người lấy chậu nước, tiếp theo móc một túi giấy nhỏ từ trong lòng ra, vẩy chút bột phấn vào bên trong chậu, sau đó lại lấy một chiếc khăn vải sạch sẽ.
Kỷ 14 tránh đường ra, Canh Nhị ngồi xuống bên giường.
Hai người không thèm nói với nhau, Kỷ 14 thì đứng bên xem Canh Nhị cởi quần áo Truyền Sơn, chà lau máu bẩn trên người cho hắn.
Canh Nhị đã tận lực cẩn thận, thấy quần áo và đồ dùng bị máu dính bẩn, trước hết dùng nước vẩy ướt rồi mới nhẹ nhàng vén lên. Nhưng như vậy thôi đã làm Truyền Sơn đang hôn mê đau đến run cả người, hừ hừ vài tiếng.
Có vài miếng da ngoan cố không chịu chia lìa với quần áo, Canh Nhị căm tức, xé một cái.
Kỷ 14 giật lông mày.
“Á… ái…!” Truyền Sơn phát ra tiếng kêu thảm thiết trong lúc hôn mê.
Thấy miệng vết thương chảy ra máu đen, Canh Nhị lập tức dùng khăn vải chấm nước chà lau.
Việc đó càng làm Truyền Sơn đau đến bắn người khỏi giường, nhưng chỉ ngóc đầu một cái lại ngã trở lại giường.
“Sao hắn đau kinh như thế?” Kỷ 14 nhịn không được hỏi.
“Dùng nước muối lau đương nhiên phải đau.” Canh Nhị nói rất đương nhiên.
Kỷ 14 không nói gì, tuy phương pháp xử lý của Canh Nhị không sai, nhưng hắn lại sinh ra ý niệm sau này nếu có bị thương đánh chết cũng không để Canh Nhị trị liệu cho hắn.
Nê: để cho Canh Nhị lau y như sốc điện ý nhờ =))
Danh sách chương