Sáng sớm, bờ sông Bạng Bạng, Truyền Sơn mang nước về, để lại rùa ngọc đứng trên lùm cây chơi chiếc trống bỏi cỡ nhỏ của nó.
Lùm cây ở bờ sông rung lên, có một ma một mắt nhỏ chui ra.
Rùa ngọc thấy Tóc Trắng Mắt Xanh, cảnh giác cầm chiếc trống bỏi nhỏ, nghiêng người quan sát hắn. Nhãi ranh này không phải tới cướp đồ chơi của nó chứ? Tóc Trắng Mắt Xanh yên lặng nhìn rùa ngọc, không nói cũng không nhúc nhích.
Rùa ngọc đợi một hồi, cảm thấy ma một mắt nhỏ không có ác ý gì, liền lớn gan tiếp tục chơi chiếc trống bỏi cỡ nhỏ do Truyền Sơn chế tạo riêng cho nó.
“Thùng thùng, thùng thùng thùng.” Rùa ngọc cũng không để trống bỏi bay lên, chỉ là lấy hai cái chi trước chà qua chà lại.
“Nhỏ như thế… chơi có vui không?” Tóc Trắng Mắt Xanh lặng lẽ đi lên trước một bước, trong mắt có khát vọng cũng có ước ao.
Rùa ngọc vừa nghe giọng điệu ước ao của nhãi Tóc Trắng, lập tức giơ chiếc trống bỏi lên khoe, nói: “Đây là cái Truyền Sơn làm riêng cho ta.” Có lẽ sợ ma một mắt nhỏ cướp của nó, nó lại lập tức bỏ thêm một câu: “Nhỏ lắm, tay các ngươi không chơi nổi đâu.”
“Tau, tau không cần của ngươi, ngươi không phải sợ.” Ma một mắt ngọng nghịu nói.
Rùa ngọc ngạc nhiên, ta sợ ngươi ư? Dù thân thể ta có yếu bao nhiêu đi nữa thì cũng có tu vi Ngưng Khí Kỳ 2 được không?
“Cái này… tặng cho ngươi.” Bàn tay nắm chặt của Ma một mắt nhỏ buông ra, bên trong là một viên đá cỡ trứng ngỗng, màu đen, phát sáng, “Ngươi chơi với tau được không?”
Rùa ngọc hiếu kỳ ló đầu nhìn, “Trứng của Cáp Đầu Thú (thú đầu bồ câu), còn sống?”
“Ừ, tổ gia gia của tau bảo qua hai năm nữa, bên trong có thể ấp ra một câu Cáp Đầu Thú nhỏ, Cáp Đầu Thú biết nghe lời lắm, có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện.”
“Nhưng chỉ có mỗi một…” Vô luận rán hay chưng hay luộc cũng không đủ ăn, hơn nữa lấy thứ của trẻ con dù sao cũng không tốt lắm.
“Ta không cần trứng của ngươi, ngươi đồng ý sau này tối không tới quấy rầy là được.”
“Vậy ngươi sẽ chơi với tau sao?”
Rùa ngọc suy nghĩ một chút, gật đầu, nó có thể chơi so trống bỏi với chúng.
Ma một mắt vui vẻ chẳng biết diễn tả thế nào cho phải, gãi da đầu mình, hỏi một cách thô lỗ: “Rùa con, ngươi tên gì? Tau tên Tóc Trắng Mắt Xanh.”
“Ngươi hỏi ta?”
“Ừ.” Tóc Trắng Mắt Xanh gật đầu.
“Ta là… Canh Đại.”
“Canh Đại, vậy ngươi có đồng ý ở với tau không? Tau sẽ đối xử tốt với ngươi, cực kỳ cực kỳ tốt!” Hắn đã biết được từ chỗ Ma y, loại ma thú biết nói có trí tuệ như thế này, phải tôn trọng chúng nó, trừ phi được chúng nó cho phép, bằng không đừng nghĩ tới đạt được chúng.
“Hả? Ở với ngươi á? Không phải thi thoảng chơi với nhau sao? Lẽ nào ý ngươi là…”
“Mặc kệ hắn nói gì, ngươi đều là người nhà ta.”
Thân rùa ngọc nhẹ hẫng, bị người từ đằng sau bắt lấy.
Truyền Sơn lạnh mắt liếc về phía ma một mắt nhỏ cao hơn thắt lưng hắn, “Tuổi còn nhỏ mà đã biết cách đào góc tường nhà người khác, hửm?”
Tóc Trắng Mắt Xanh vừa thấy cừu địch xuất hiện, lập tức nhe răng nhếch miệng uy hiếp, nói: “Thả Canh Đại ra! Nó cũng chưa nói muốn theo ngươi, ngươi không thể gò ép nó.”
“Canh Đại?” Truyền Sơn nhấc rùa ngọc tới trước mặt xem xét.
Rùa ngọc lập tức rụt đầu vào trong. Ta sao lại ngốc như thế, lấy tên Đào Hoa cũng hay hơn Canh Đại.
Truyền Sơn cười âm hiểm, đút rùa ngọc vào trong ngực, “Ngươi biết Canh Nhị là gì của ta không?”
“Canh Nhị?” Tóc Trắng Mắt Xanh không rõ sao tự dưng lại có thêm một tên Canh Nhị.
“Không rõ thì đi hỏi Mắt To ca đi. Ái!” Truyền Sơn đột nhiên nhếch miệng che ngực.
“Tiểu tổ tông ơi, ngươi cắn chỗ nào đấy? Ta không phải nói có đúng một câu Canh Nhị là vợ ta sao, ngươi có cần phải nhớ tới nay…. Ái ái ái, đừng cắn đừng cắn!” Truyền Sơn vội vã đưa tay vào ngực, khuôn mặt khí khái nhăn nhó.
Tóc Trắng Mắt Xanh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Truyền Sơn kinh ngạc, hắn vẫn rất vui, lúc này liền nắm tay hô to: “Canh Đại, cắn hắn! Cắn mạnh vào!”
Truyền Sơn tức muốn ném ma một mắt nhỏ vào trong sông.
Rùa con dùng tên giả Canh Đại cắn đầu nhũ trái Truyền Sơn không buông, Truyền Sơn kéo hai cái vẫn không kéo dứt ra được, trái lại càng kéo càng đau, đành phải vừa kêu ai ái, vừa cầu xin rùa con khoan dung.
“Tiểu tổ tông ơi, coi như ta sợ ngươi được chưa? Ngươi đừng cắn chỗ đó có được không? Nếu ngươi muốn ăn thịt, chúng ta sẽ tới gần đây săn thú. Chỗ ca vẫn còn một chút, ngươi ăn trước lấp bụng có được không?”
Rùa con xấu hổ nói, ngay từ đầu hắn cũng tùy tiện cắn bậy thôi, vậy mà miếng thịt nho nhỏ này cắn rồi cũng thấy có vị, cắn rồi liền chả muốn nhả ra nữa.
Truyền Sơn mặt mày nhăn nhó, xách thùng nước, sờ rùa con đang cắn trên đầu nhũ, vừa đi vừa lừa gạt.
“Ngoan, ngươi nhả ra, buổi tối ca làm đồ ăn ngon cho ngươi. Không phải ngươi vẫn muốn ăn thịt chuột gì đó sao? Đợi lát nữa ca liền đi bắt, bắt một phát mười bảy mười tám con, để cho ngươi ăn đủ đi.”
Rùa con hiếm khi đứng ở thế thắng một lòng cắn chắc miếng thịt không buông, thuận tiện đòi hỏi.
Ai bảo trước đây ngươi bắt nạt ta cơ!
Truyền Sơn đau không thở được, hứa hẹn ưng thuận rất nhiều điều, làm rùa ngọc tự xưng Canh Đại vui vẻ thò đuôi lắc lư liên hồi.
Cái đuôi nho nhỏ đúng lúc quét qua chỗ mẫn cảm, làm Truyền Sơn thấy ngực vừa đau lại vừa ngứa, thậm chí ngay cả… khụ khụ! Canh Nhị là huynh đệ của hắn, hắn không thể nghĩ bậy.
Nhãi Tóc Trắng đang cười, bỗng phát hiện bờ sông chỉ còn lại có độc một mình hắn, một người một rùa kia đã đi từ đời nào.
Nhãi Tóc Trắng sổ mũi, rất nhanh, trong mũi đã rơm rớm một vệt nước, “Oa a ─── các ngươi không để ý tới tau!”
Không biết có phải do món đồ chơi Truyền Sơn làm có hiệu quả hay không, hay là rùa con khuyên bảo có tác dụng, bắt đầu từ hôm đó, các ma một mắt trong thôn không còn đánh lén vào đêm khuya nữa. Sáng sớm gặp ở bờ sông, cũng không còn cố ý kiếm chuyện, ngược lại, mấy đứa còn nhỏ còn hay quấn lấy Truyền Sơn hỏi hắn lúc nào có thể làm ra đồ chơi mới.
Nói kể cũng hay, chiếc trống bỏi Truyền Sơn làm để lừa mấy đứa trẻ không những được ma một mắt nhỏ yêu thích, ngay cả những ma một mắt thành niên cũng chơi rất vui.
Nhãi Tóc Trắng có lẽ là đứa khó chịu nhất, xấu hổ nhất trong tất cả ma một mắt nhỏ, vừa ước ao món đồ chơi của các bạn, lại không thể vác mặt cúi đầu về phía kẻ địch Truyền Sơn, tối nào cũng chần chờ do dự ở cửa nhà Truyền Sơn.
Truyền Sơn biết rõ ngoài phòng có một thằng quỷ không ngủ, nhưng hắn cứ coi như không biết, chỉ một lòng nghiên cứu trận pháp của hắn.
Rùa con chọc hắn, “Này, nếu tính theo tuổi của con người, ma một mắt kia còn chưa đến hai tuổi, chỉ là hơi nuông chiều thôi, cũng không coi là tùy hứng, đừng quá đáng với hắn. Trong đầu hắn căn bản không hiểu những mưu kế của ngươi, ngươi đối xử tốt với hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ đối xử tốt với ngươi thôi.”
Truyền Sơn ngẩng đầu cười, nói: “Không vội, còn chưa phải lúc. Ngươi không thấy người lớn nhà hắn cũng chưa nói gì sao.”
Rùa con không quen nhìn vẻ tính toán trên khuôn mặt chính nghĩa của người nửa xương khô, chổng mông về phía hắn, co đầu đi ngủ.
Truyền Sơn tiện tay, thấy rùa con ngó lơ hắn, ẩy một cái, lật rùa con lại.
Rùa con vươn đầu ra, chổng vó, nhất thời mơ màng.
Truyền Sơn thấy hay, một ngón tay chặn mai bụng của rùa con không cho nó xoay người.
“Ngươi… làm gì thế?” Rùa con nổi giận.
“Hì hì.” Truyền Sơn thấy rùa con chổng vó, tứ chi quơ loạn trong không trung, đuôi nhỏ cũng liên tục lắc lư, cái đầu ngóc lên cố hướng lên trên, càng nhìn càng vui, ngón tay đang ấn còn chà qua chà lại mấy cái.
“Hu hu! Ta ghét nhất người khác làm như thế với ta ───!” Cái đầu của rùa con giãy đến đỏ lừ, vung tứ chi tức giận gào to.
“Nước tới!”
Một chậu nước ‘ào ào’ tưới lên đầu, Truyền Sơn không phòng bị, bị tưới ướt sũng.
Truyền Sơn kinh ngạc lau mặt, ngón tay đè rùa con hơi buông ra. Rùa con thấy kẽ hở, lập tức lật người lại, nhắm mặt Truyền Sơn, nhắm ngay mũi hắn cắn liền.
“Đừng đừng đừng! Khuôn mặt này của ta đã không thể gặp ai, ngươi cũng đừng phá nó nữa được không? Nhẹ thôi nhẹ thôi, au au, đau quá!”
Cắn chết ngươi, ai bảo ngươi bắt nạt rùa!
“Canh Đại, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám cắn ta, lần sau ta thấy Canh Nhị ta cũng cắn. Ngươi cắn chỗ nào của ta, ta cắn chỗ đó của y.”
Ta sợ ngươi à? Cả đời này ta sẽ không để Canh Nhị đi ra nữa! Rùa con nảy ác ý.
Cảm giác được hàm răng của rùa con càng ra sức cắn, Truyền Sơn đã nảy sinh ác ý lần sau thấy Canh Nhị hắn cần phải cắn là cái chắc.
Rùa con chết tiệt, ngươi không phải thích cắn đầu nhũ của ta sao? Lần sau ta cũng cắn đầu nhũ của Canh Nhị… đầu v* nho nhỏ, nhun nhũn, mềm mềm, mìn mịn, ở dưới hàm răng của nó từ từ cứng lên…
“Đừng…” Yêu nghiệt kia lộ nửa quần áo, vặn cái eo nhỏ kêu khóc trong đầu hắn…
“Au ───!” Sắp chết người rồi! Truyền Sơn đột nhiên gào một tiếng chạy khỏi căn nhà gỗ.
Rùa con treo ở trên mũi hắn không hiểu gì, Mắt To nghe thấy tiếng hô chạy ra cũng không biết có chuyện gì, mà nhãi Tóc Trắng chần chờ vừa muốn đánh nhau với người từ ngoài tới, vừa muốn bàn hòa với hắn càng không hiểu cái gì.
Từ xa, chợt nghe từ bên bờ sông Bạng Bạng truyền tới một tiếng ‘tùm’.
Một đợt sóng làm vạn con Thạch bạng nhảy lên, một vài mãnh thú can đảm ra vào buổi tối, có can đảm khiêu chiến Thạch bạng cũng bị kinh động.
Trên mặt, trên người Truyền Sơn treo hằng hà sa số Thạch bạng, trước khi tỉnh táo đã quét một vòng các mãnh thú vây tới.
… Canh Nhị, đây đều là tại ngươi, tự dưng có cái bản mặt yêu nghiệt thế làm gì? Làm hại lão đại nhà ngươi bất cẩn nghĩ lệch…
Nếu đêm nay ta còn có thể sống sót trở lại, ngươi xem sau này ta làm thế nào dằn vặt ngươi cho biết!
“Rầm.” Truyền Sơn bị Thạch bạng cắn tê cả người ôm đầu miên man suy nghĩ, ngã quỳ vào trong nước sông.
Hai bóng đen đột nhiên dừng bước chân lại, một người vóc dáng thon dài nâng tay ý bảo một nam tử mặc đồ bó khác dựng thẳng tai lắng nghe.
“Có tình hình?” Nam tử mặc đồ bó nghe xong một hồi không nghe ra tình hình đặc biệt gì, hạ giọng hỏi.
“Vừa rồi ta nghe thấy một tiếng động lạ, còn có tiếng cái gì đó rơi vào trong sông.”
“Có lẽ là mãnh thú buổi tối ra vồ mồi.” Nam tử mặc đồ bó suy đoán.
Nam tử vóc người thon dài trong lòng có chút bất an, rõ ràng là chuyện đã nắm chắc nhưng hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra. Mà loại trực giác từ nhỏ này sau khi hắn tiến vào Kết Đan Kỳ liền càng chuẩn xác hơn.
“Ngươi muốn từ bỏ?” Nam Tử mặc đồ bó quát nhẹ, “Chu Nhan, nên nhớ tộc Sừng Xà (rắn có sừng) thích nhất lễ vật gì cũng không chỉ có hai người chúng ta biết, chúng ta khó khăn lắm mới cướp trước được, ngươi cứ do do dự dự như thế, đợi lát nữa chúng ta cũng chỉ có thể thấy tộc Sừng Xà giúp người khác thôi!”
“Ngươi không cảm thấy nơi này khác với nơi chúng ta vừa tới sao?” Chu Nhan cẩn thận nói.
“Ta lại không vào cửa ở chỗ này, ta làm sao mà biết ở đây có gì khác biệt với chỗ ban đầu.” Nam tử mặc đồ bó cười nhạt.
“Thực sự rất khác, ta cũng không biết được là nó khác ở điểm nào, nhưng cảm giác của ta nói cho ta biết, không khí nơi đây tựa hồ có một chút thay đổi.” Chu Nhan lẩm bẩm.
“Ngươi rốt cuộc có ra tay không? Không muốn thì nói với ta một tiếng, đừng lề mà lề mề!” Nam tử mặc đồ bó thầm hối hận, gã sao lại chọn đúng người này làm đối tượng hợp tác chứ? Qủa nhiên cái thứ như tên tuổi tiếng tăm không đáng tin tưởng.
“Các ngươi và đệ tử Tinh Thiết Sơn Ma Vực luôn xung đột thế sao?” Chu Nhan lắc đầu, cũng có phần bất mãn với đồng bạn mình chọn này.
Ma tu tên Giang Hâm này nghe nói đã ở Huyết Hồn Hải gần trăm năm, theo lý thì phải là một người rất cẩn thận mới đúng, nhưng bên nhau một vài ngày hắn liền cảm thấy người này tính tình táo bạo, tính cách xúc động, nói chuyện không khách sáo gì, cực kỳ khó ở chung.
“Ngươi có ý gì?” Sắc mặt của Giang Hâm thay đổi.
“Không có ý gì cả, chỉ là ta thích hành sự theo kế hoạch hơn.”
“Lẽ nào bây giờ chúng ta không phải đang hành sự theo kế hoạch của ngươi?”
Nghe ra sự âm trầm trong giọng điệu của Giang Hâm, Chu Nhan thầm thở dài trong lòng, hắn tạm thời vẫn không muốn lá phải lá trái với người này, chờ sau khi chuyện thành công hẵng hay.
“Ngươi nói đúng, có lẽ ta đúng là đã quá cẩn thận rồi. Vậy chúng ta cứ hành sự theo kế hoạch ban đầu.”
“Nghe ý của ngươi, ngươi còn có kế hoạch thứ hai, thứ ba?”
“Nếu tình huống có gì thay đổi.” Chu Nhan bình tĩnh nói.
“Lão tử ghét nhất mấy tiểu nhân âm mưu quỷ kế đầy mình như các ngươi, suốt ngày không biết đang nghĩ gì trong đầu. Họ Chu kia, ta cảnh cáo ngươi, đừng trách lão tử ăn nói tục tĩu, đồ tới tay rồi, chúng ta dựa theo đó để phân chia mỗi bên một nửa. Nếu ngươi dám có tâm tư vớ vẩn gì, đừng trách tới lúc đó lão tử không khách sáo!”
“Đương nhiên. Ta cũng muốn nói lời tương tự với ngươi.”
“Hừ, đi!”
Chu Nhan nghe tiếng khởi hành.
Giang Hâm đi thụt ở đằng sau nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Nhan, nét cáu kỉnh trên mặt thoáng cái đã biến mất. Khi Chu Nhan làm bộ vô ý quay đầu lại nhìn, trên mặt Giang Hâm lập tức lại hiện ra vẻ khó chịu.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Lão tử còn có thể hại ngươi vào lúc này sao? Nếu ngươi không muốn hợp tác với lão tử, vậy thì sớm giải tán đi.”
Chu Nhan nhịn giận quay đầu lại, “Ta chỉ là nghe thấy xa xa có thanh âm.”
Thực ra Giang Hâm cũng nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch, “Có thể là những người đó hay không?”
“Ta thấy không giống, kể thì giống tiếng bước chân của tộc Ma một mắt hơn.”
“Ờ? Tộc Ma một mắt? Mau! Qua xem nào.” Lần này Giang Hâm không tụt lại sau nữa, rảo bước chân vọt lên trước Chu Nhan rồi đuổi theo tiếng bước chân.
Chu Nhan ngửa đầu nhìn bầu trời, yên lặng cầu khẩn sự tình có thể thuận lợi thành công. Còn một trăm năm mươi năm nữa, nếu hắn có thể đạt được.
Lo nghĩ Giang Hâm không hành sự theo kế hoạch, cũng lo gã độc chiếm, Chu Nhan không hề suy nghĩ nhiều, cũng lập tức đuổi theo.
—
Truyền Sơn bị Thạch bạng tiêu hóa rồi sao? Hay bị các mãnh thú tới uống nước phân thây rồi?
Nếu rùa con biết suy nghĩ trong đầu Truyền Sơn khi đó, có lẽ, rất có khả năng thảm kịch kể trên sẽ xảy ra.
Thế nhưng rùa con rõ ràng là một con rùa thành thật, dù nó có năng lực đặc thù nào đó có thể cho nó khả năng khi tiếp xúc với đối phương thì đồng thời cảm giác được nỗi lòng mãnh liệt trong giây phút ấy, nó cũng không tùy tiện sử dụng năng lực này.
Huống chi nó cũng không có hứng thú với việc đọc tâm sự của người khác, trước đây nó còn ước gì năng lực này biến mất ấy chứ, hiện giờ nếu có thể khống chế được đôi chút, vậy tự nhiên là có thể không đọc tâm của người khác liền không đọc.
Hơn nữa tâm sự của tu giả, theo cấp độ tu vi của họ, sẽ cực kỳ khó cảm nhận được. Họ sẽ tự động bảo hộ thần thức của mình, nếu người khác xằng bậy tự dò xét, tám chín phần mười sẽ bị công kích.
Hiện tại nếu rùa con muốn biết Truyền Sơn đang nghĩ gì, nói khó cũng không khó, nhưng lòng dạ của một người rình coi như nó, tự nhiên là sẽ không làm chuyện đó. Thế là rùa con không biết Truyền Sơn đã nghĩ tới điều gì, tự nhiên cũng không biết vì sao hắn lại phát điên, còn điên tới nỗi nhảy sông tự sát.
Rùa con đáng thương bị dọa sợ, chẳng nghĩ ngợi được điều chi, chuyện đầu tiên chính là mang Truyền Sơn không thể nhúc nhích ra khỏi sông Bạng Bạng. Còn về những Thạch bạng và mãnh thú bên bờ sông, với tu vi của nó, muốn đối phó chúng vẫn rất dễ dàng.
Chỉ là độc của Thạch bạng trong người Truyền Sơn rất phiền hà, rùa con không muốn lãng phí dược hoàn của mình, biến thân thể thành lớn cõng Truyền Sơn đi tìm Mắt To.
Đương nhiên, rùa con cũng không dùng hình dạng đã biến lớn để gặp Mắt To, y buông Truyền Sơn ở cửa nhà Mắt To, biến trở lại hình dạng của rùa ngọc rồi bò vào tìm Mắt To.
(Lưu ý: lúc Canh Nhị là rùa thì gọi nó, lúc Canh Nhị là người thì sẽ gọi y)
Mắt To mang nghi hoặc vô cùng, giải độc cho Truyền Sơn. Nhãi Tóc Trắng cũng chưa về nhà, thừa dịp Mắt To không chú ý, chuồn vào đầu giường ló đầu coi. Mắt To thấy, cũng chẳng nói gì, để ma một mắt nhỏ ở lại.
Rùa ngọc chủ động bò lên đầu vai ma một mắt nhỏ, coi như an ủi thằng bé. Mà cử động này của rùa ngọc, lại làm nhãi Tóc Trắng vui quá hóa cuống, vò đầu bứt tai, vừa muốn chạm lại không dám, vui vẻ mấp máy môi mãi mà không nói nên lời.
Truyền Sơn tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy trước mặt, khuôn mặt của một lớn một nhỏ, của tiểu tam đang hiếu kỳ ngó hắn.
Trong nháy mắt, ký ức trước đó đã hoàn chỉnh hiện lên trong đầu hắn.
Truyền Sơn rên rỉ một tiếng, hắn cũng thể quên được đoạn cuối cùng sao?
Hắn lại đi suy nghĩ bậy bạ với huynh đệ của mình tới nỗi nhảy sông tự dập lửa? Chuyện này phải nghẹn tới mức nào mới nghẹn ra nông nỗi ấy?
Chắc chắn là nghẹn quá lâu rồi, nghẹn tới nỗi thành bệnh luôn.
Không biết nơi này có Ma tộc nào tương tự như con người không nữa?
Bốn trăm năm… Có lẽ bây giờ hắn nên bắt đầu suy xét hoàn thành chuyện đại sự của bản thân thôi. Hắn cũng không muốn làm hòa thượng bốn trăm năm.
“Ai…” Truyền Sơn mặt mang nét buồn, thở dài thật dài.
“Huynh đệ, chết đâu có bằng sống. Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà luẩn quẩn trong lòng như vậy?” Mắt To nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy người này giống kiểu người tự sát.
Truyền Sơn mắt mang ba phần bi thương, cầm tay Mắt To, buồn bã nói: “Huynh đệ, ngươi không hiểu… Tau nhớ vợ tau.”
“… Có tới mức nhảy vào sông Bạng Bạng không?” Trên mặt Mắt To viết thẳng hai chữ ‘đâm đầu vào chỗ chết’.
“Cho nên mới nói ngươi không hiểu a.’
Rùa ngọc cũng không hiểu, nhưng nó có thể cảm giác được đây tuyệt đối không phải lời hay ý ho gì. Hơn nữa vợ trong miệng Truyền Sơn không phải là…
Lần thứ hai, rùa ngọc cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu khi mình chọn một người vô lại như thế làm đồng bạn. Lúc đó rốt cuộc nó bị cái gì làm mờ tâm trí, lại cho rằng hỗn đản họ La này là người tốt?
Truyền Sơn hai mắt liếc rùa con đang đờ người, lòng thầm cười âm hiểm: hừ hừ, sớm muộn gì ta cũng lột cái mai của ngươi ra. Một con rùa mà cũng dám trở nên yêu nghiệt như vậy, vậy là sao? Muốn gây họa nhân gian phải không?
Hừ, nếu tương lai ngươi bị người ta bắt lấy mai rùa, chi bằng cứ để ta bắt ngươi trước. Nhị ngoan, từ nay về sau ngươi cứ theo lão đại nhà ngươi đi, đối xử tốt đẹp tu luyện nghiêm túc. Nếu ngươi dám dùng gương mặt tiểu tam kia đi khắp nơi gây họa, ca liền chặt chân ngươi! Không đúng, là lột mai ngươi ra!
Này, còn không bò xuống đi? Bò linh tinh người tiểu tử nhà người ta làm gì? Truyền Sơn sầm mặt xuống.
Rùa con ngẩng đầu, vô ý nhìn trúng ánh mắt âm tà bất mãn lại quái dị của người nửa xương khô, thân thể run lên, rùng mình một cái.
Dự cảm chẳng lành…
Đáng tiếc hình ảnh mờ mờ, nó chẳng nhìn rõ cái gì.
Mắt To thần kinh đơn giản chẳng hề phát giác không khí có thay đổi, ngáp một cái thật to, nói: “Ngủ đi, hai ngày nữa là có phiên chợ rồi, ngày mai tau còn muốn chuẩn bị thứ gì đó mang đi trao đổi. Không phải ngươi vẫn muốn đi xem sao? Đến lúc đó, Ma tộc khắp nơi khắp chốn cũng tới, ngươi tốt nhất cũng chuẩn bị chút đồ, tới lúc đó nhìn trúng cái gì cũng có thể đổi với họ.”
Nói xong hắn liền vỗ đầu nhãi Tóc Trắng, dạy bảo: “Còn không về ngủ? Sau này không được nửa đêm lại chạy rông nữa. Có thời gian đấy chi bằng ngươi đi tu luyện đi.”
Nhãi Tóc Trắng ra sức giãy dụa, muốn phản bác lại không dám, trừng Truyền Sơn một cái rồi chạy ra ngoài.
“Chờ đã!” Truyền Sơn vội vàng thò người ra khỏi giường, nhanh chóng gỡ xuống một vật từ trên vai ma một mắt nhỏ, phất tay nói: “Không còn chuyện của ngươi nữa, đi đi.”
Nhãi Tóc Trắng vừa nhìn đầu vai, mếu máo liền khóc.
Mắt To nhấc nhãi Tóc Trắng lên rồi ném ra ngoài.
“Oa a ───!” Ngoài phòng lại truyền tới tiếng khóc đinh tai nhức óc.
“Tiểu tử này cũng thích khóc quá.” Mắt To bất mãn nói.
Truyền Sơn phụ họa theo chẳng hề có chút đại nhân đại lượng nào. Rùa con bị cầm trong lòng bàn tay hắn ló cái đầu ra cắn ngón tay hắn.
“Mắt To, cảm ơn.” Truyền Sơn nhảy xuống giường, nếu Mắt To không nhắc nhở, thiếu chút thì hắn đã quên chuyện phiên chợ, hắn đã hiếu kỳ phiên chợ giao dịch ba tháng tụ họp một lần của Ma tộc này từ lâu rồi. Hai ngày trước còn muốn chuẩn bị một vài thứ lấy ra đổi đấy, đổi ma thạch cũng tốt, đổi thứ gì khác rùa con thấy hữu dụng cũng được, cái chính là hắn muốn đi xem thôi, cũng không có suy nghĩ tham lam tìm được bảo bối gì ở chợ cả.
“Ơn huệ gì, việc nhỏ thôi mà.”
Truyền Sơn nhìn thời gian thấy không còn sớm, cũng không muốn làm trễ thời gian nghỉ ngơi của Mắt To, tùy ý hỏi chuyện chợ rồi bắt lấy rùa con về nhà.
Ngoài nhà, nhãi Tóc Trắng ngồi dưới đất còn đang khóc, thấy hắn đi ra càng khóc hăng hơn.
Truyền Sơn đi qua bên cạnh nó, ngẫm nghĩ, lại bước trở lại.
“Sáng ngày mai múc nước xong thì ngươi quay đây.”
“Hu hu… Làm gì?” Nhãi Tóc Trắng hung bạo quệt mặt một cái.
“Giúp ta làm vài chuyện.”
“Mặc kệ!”
“Kệ ngươi có tới hay không.” Truyền Sơn càng kiêu hơn nó, tiêu sái đi về nhà, đóng cửa.
“…” Nhãi Tóc Trắng há hốc miệng.
Truyền Sơn về nhà thoáng cái đã quên béng chuyện vừa ý *** huynh đệ nhà mình, thả rùa con ra, cợt nhả thảo luận chuyện nên làm gì mang đi chợ phiên.
Rùa con ban đầu còn tức giận, nhưng không nhịn được ai kia dụ dỗ lừa phỉnh, chỉ chốc lát sau đã bị lừa bắt đầu cống hiến cái đầu chứa đầy tri thức phong phú.
Truyền Sơn khoanh chân ngồi trên giường, nhìn rùa con nói tới trận pháp liền thao thao bất tuyệt liền cảm thấy lòng ngưa ngứa, nhưng rốt cuộc vì sao lại ngứa, ngứa cái gì hắn cũng không phân biệt được. Nói chung là thấy rất ngứa, ngứa đến nỗi hắn cực kỳ cực kỳ muốn bắt rùa con lại nhét vào trong lòng, để nó dùng móng vuốt của nó gãi hộ hắn vài cái.
“Thế làm cung tên đi. Ngươi thêm trận pháp gió táp trên thân cung nữa, để tên bắn ra với tốc độ nhanh hơn, hoặc là thêm trận pháp tinh hỏa (đốm lửa nhỏ), để tên bắn ra biến thành hỏa tiễn, ta nghĩ các Ma tộc ở đây chắc sẽ rất thích.” Rùa con chỉ bảo.
“Ngoại trừ tộc Ma một mắt, Ma tộc khác cũng không biết trận pháp sao?” Truyền Sơn hiếu kỳ.
“Rất ít, chủ yếu là không có phương diện truyền thừa. Nhưng có vài Ma tộc, trên người họ sẽ mang một vài trận pháp tự nhiên.”
“Vậy sao…” Truyền Sơn sờ cằm bắt đầu tưởng tượng tương lai tốt đẹp dựa vào trận pháp và luyện khí để kiếm ma thạch ở Huyết Hồn Hải.
“Chỉ bằng vốn kiến thức về trận pháp hiện tại của ngươi, chỉ có thể làm một vài sản phẩm tiêu hao ngắn hạn, muốn trận pháp đại thành, dựa vào luyện khí kiếm tiền, ngươi ít nhất còn cần tu luyện hai trăm năm nữa.” Rùa con phá vỡ mộng tưởng của hắn không chút khách sáo.
“Sao lại cần thời gian dài như vậy?”
“Bản thân ngươi không phải thuộc tính hỏa sao, chờ ngươi có thể dựa vào tu vi hấp thu nguyên tố hỏa từ trong thiên địa vào cơ thể để tinh chế, tiến tới dùng vào luyện khí, ít nhất phải chờ tới Kết Đan Kỳ. Loại hỏa sinh ra từ trong cơ thể người để tu luyện cũng là Tam muội chân hỏa mà người tu Phật thường gọi.
Nhưng tam muội chân hỏa chia làm ba tầng, thượng muội, trung muội, hạ muội, còn gọi là tâm hỏa, tinh hỏa cùng dân hỏa, hỏa sinh ra từ đan điền chính là hạ muội còn gọi là dân hỏa. Dù chỉ là hỏa của hạ muội, với công pháp ngươi đang tu và tư chất bản thân ngươi, muốn đạt được trình độ này hai trăm năm là còn ít đấy.”
“Thôi ta vẽ bùa vậy, Ma tộc không biết trận pháp, vậy cũng không biết vẽ bùa đúng không?”
“Vẽ bùa? Hiện giờ ngươi vẽ được mấy tấm bùa? Đừng tưởng lần trước dựa vào bùa chú tránh được một kiếp, ngươi liền thấy bùa chú của ngươi có thể lấy ra rao bán lần nữa. Nếu không phải tấm bùa chú của ngươi vừa vặn vẽ xong lúc ngươi mới vừa nhập định, trên tấm bùa vừa vẽ có mang chút khí hỗn độn, mà lại còn là vẽ theo kiểu trông bầu vẽ gáo, lúc này mới có thể thành công.”
“Ờ? Vậy cứ vẽ theo kiểu trông bầu vẽ gáo vậy.” Truyền Sơn nghĩ rất đơn giản, trước hết cứ luyện quen tay rồi lại nói, thuận tiện kiếm ít tiền lời cũng tốt.
“Chậm cũng có chỗ tốt của chậm.” Rùa con cảm thấy loại suy nghĩ nóng vội của con người vẫn là điều nó khó có thể hiểu được, có lẽ có liên quan tới chuyện sinh mệnh của họ chỉ có trăm năm đi?
“Thời gian ngươi tu luyện càng lâu, khí hỗn độn có thể rèn luyện thân thể của ngươi tốt hơn, như vậy tam muội chân hỏa sinh ra cũng càng thuần khiết hơn.”
“Vấn đề là hai trăm này chúng ta cần sống nhờ cái gì? Ngươi cũng nói thứ hiện giờ ta luyện ra không đáng tiền, vậy sau này lúc chúng ta rèn luyện trong Huyết Hồn Hải, nếu gặp phải Ma tộc khó thân, chúng ta lại không săn được, đến lúc đó chúng ta phải ăn cái gì?”
Rùa con nghĩ kỹ, thôi thì chấp nhận, “Này, bốn tấm bùa này cho ngươi. Trước tiên ngươi xem hình vẽ trên tấm bùa, bốn tấm bùa này từ đơn giản nhất tới phức tạp nhất, vừa vặn thích hợp để ngươi luyện tập và học cách dùng. Nếu ngươi muốn học tập trận pháp thật sự, phải học từ dễ tới khó, học hết cả bùa chú, chú ngữ, khẩu quyết, thủ quyết, những thứ này đều là yếu tố cấu thành trận pháp. Ừm, thậm chí có thể nói trên đời này bất luận cái gì cũng vậy, ngươi đều có thể chia ra làm các loại trận pháp.”
“Bao gồm cả thân thể của chúng ta.”
“Bao gồm cả thân thể của chúng ta.” Rùa con nghiêm túc nói: “Chẳng hạn như sự phân bố kinh mạch huyết quản của chúng ta chính là một loại trận pháp thiên nhiên.”
Truyền Sơn gật đầu thụ giáo, tiếp nhận lá bùa, vừa nhìn kỹ nội dung bên trên, vừa thờ ơ hỏi dò: “Canh Đại, sao ngươi lại biết ta tu luyện hỗn độn ma công?”
Rùa con nghẹn họng, đôi mắt nhỏ ngây ra, “Ack… nhìn ra được!”
“Ờ?”
“Ta liếc mắt đã nhận ra! Hơn nữa lúc ngươi tu luyện đều sẽ có một chút khí hỗn độn tràn ra từ trong cơ thể.”
“Ờ.”
“Thật đấy!”
“Ta cũng không nói là giả mà.” Truyền Sơn nhận lấy lá bùa, cười mỉm chi beo sờ mai rùa con, “Ngươi nói không sai, chuyện về bùa chú ta còn cần luyện thêm, những đồ thị nguệch ngoạc này rất dễ làm sai.” Sớm muộn cũng sẽ có ngày cho tiểu tử ngươi chủ động thông báo.
“Đó không phải là đồ thị nguệch ngoạc, đó là văn tự nguyên thủy nhất!” Rùa con gồng mình nói. Một con rùa con bày ra nét mặt nghiêm túc như thế rất là dễ thương.
“Được được, văn tự văn tự. Ta sẽ học tốt nó, nhớ kỹ nó.” Truyền Sơn nhịn không được lại sờ nó.
Thấy Truyền Sơn không truy xét nữa, rùa con hơi thả lỏng. Nó cũng không phải cố ý giấu diếm, chỉ là khối thân thể của Canh Nhị hạn chế quá nhiều, tiến vào Huyết Hồn Hải có nhiều bất tiện, không thuận lợi bằng cơ thể hiện tại của nó. Dù sao chỉ cần nó chết cũng không thừa nhận, họ La kia có thể làm gì nó?
Quan trọng là… có lớp mai cứng, lá gan của nó lớn hơn lúc có mai nhiều. Chẳng qua về chút bí mật ấy, hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động thông báo với người nửa xương khô kia.
“Đừng coi khinh văn tự ban đầu, chúng vốn gần gũi nhất với thiên địa. Muốn khơi thông với thiên địa hoặc thần ma, ngươi phải nắm giữ loại văn tự này. Chúng cũng là trận pháp cơ bản. Đợi tới khi ngươi quá quen thuộc với chúng rồi, bất luận pháp thuật gì ngươi cũng đều có thể hạ bút thành văn.”
“Ta xin thề nhất định sẽ nắm giữ nó.” Truyền Sơn cũng hiểu, chuyện ghi tạc trong đầu và vận dụng là hai chuyện khác nhau.
Rùa con gật đầu hài lòng, cảm giác người dạy bảo thật tốt. Thảo nào sư phụ của nó lại thích nhận đồ đệ như vậy, nếu không phải tu vi thân thể nó quá thấp, nó cũng rất muốn nhận mấy đệ tử để dạy dần.
“Ngươi biết làm cung tên sao?”
Truyền Sơn gật đầu, người tham gia quân ngũ cơ bản đều biết tự chế cung tên, chỉ là tay nghề không tốt thôi.
“Bình thường ngươi đã từng làm cung tên hình dạng thế nào?”
“Chỉ cần có tài liệu thích hợp, cung cong, cung hai khúc gập lại, cung tam giác, cả loại cung nỏ đơn giản ta cũng biết làm. Tên cũng có thể chế được một ít, chính là chế tác mũi tên khá phức tạp, nếu không có đồ kim loại, thì dùng đá để làm, mũi tên trúc thiếu độ sắc bén, mài đá thì hơi khó… A!” Truyền Sơn đột nhien nhớ tới năng lực thao túng kim loại hiện tại của hắn, mũi tên lại là thứ dễ làm nhất.
Truyền Sơn vui vẻ, thế là không phải hắn muốn làm mũi tên gì là có thể làm mũi tên đó sao? Gì mà mũi tên ba gốc, mũi tên móc ngược, mũi tên hình xẻng, mũi tên hình máng hắn đều có thể nhẹ nhàng chế tạo ra.
“Cho nên ta mới kiến nghị ngươi chế tạo cung tên mà lị.” Rùa con đắc ý vì đã dự kiến trước được.
“Không sai không sai, rùa con ngươi đúng là vợ hiền của ta, ở chợ phiên mà kiếm được tiền, đại ca ta làm một đống đồ ăn ngon cho ngươi. Ngoan!” Truyền Sơn theo thói quen chiếm lợi thế về miệng lưỡi.
Rùa con… vì sao nó cảm thấy câu khen ngợi này không phải lời hay ho gì? Vẻ mặt của người này thoạt nhìn cũng rất đáng khinh?
“Cứ như vậy nhé. Chờ ngày mai nhãi Tóc Trắng tới nhà, ta bảo nó lột vỏ cây giúp, làm thân cung, ta nhớ lần trước ở đầu Đông sông Bạng Bạng thấy loại gỗ cây na ná thế. Nếu không thể dùng loại gỗ của cây ấy, vậy phải làm phiền Mắt To vào rừng lấy cho chúng ta một ít. Không biết trong rừng có cây chá(1) không? Cành cây Thông đỏ bắc(2), cây gỗ hoa (3), Tuyết tùng, Vạn tuế cũng đều được.”
(1) Cây chá: thuộc họ dâu, lá nuôi tằm, gỗ vàng, mịn, là loại gỗ quý, có thể dùng để chế cung.
(2) Cây Thông đỏ bắc: tên Việt Nam là Sam hạt đỏ lá ngắn, thuộc họ, bộ thủy tùng, gỗ đỏ thẫm, mịn, chịu nước, lâu mục, dùng tốt cho công trình thủy lợi
(3) Cây gỗ hoa: là một loại cây lá kép ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc. Cả thế giới có chừng 100 loại, sinh trưởng chủ yếu ở ùng ôn đới và băng giá. Trong số đó Bạch Dương phân bố rộng nhất. Cây gỗ hoa bình thường là bụi cây hoặc cây cao to cỡ trung (như tùng, bách, dương), chất gỗ cứng, lâu mục, bị ẩm dễ biến dạng, có thể tái chế làm gỗ dán, vỏ cây tách bằng nhiệt để lấy hắc ín.
“Chắc chắn có, chủ giới nơi này có sở thích thu thập các loại thực vật…”
“Ùng ─── đùng đùng!”
Rùa con rụt cổ lại, không dám nói nữa.
Truyền Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, an ủi sờ rùa con, “Giờ thì ta đã biết vì sao ngươi lại giấu diếm nhiều điều như thế…”
Rùa con đợi một hồi xác định được an toàn rồi, cẩn thận vươn đầu, “Ngươi có thể khẳng định ngày mai nhãi Tóc Trắng sẽ tới?”
“Sẽ đến.” Trẻ con mà, mạnh miệng thế thôi chứ có đồ chơi thì nhanh hơn ai hết. Ngày mai làm xong cung tên, cho thêm trận pháp gió táp nữa rồi đưa cho thằng bé một cây, chắc chắn thằng ma một mắt nhỏ đó sẽ quấn lấy hắn gọi ca.
Đúng lúc Truyền Sơn bàn tính xong, một tiếng tru thê thảm phẫn nộ đột nhiên xé toang sự yên lặng của buổi tối.
“Người từ ngoài tới đã bắt Tóc Trắng Mắt Xanh đi rồi ───!”
Truyền Sơn nhảy dựng lên, chưa cầm rùa con đã chạy ra khỏi nhà.
Bước chân huỳnh huỵch truyền tới, Mắt To cũng chạy ra khỏi phòng.
“Đi, vào thôn xem!” Vẻ mặt nghiêm túc của Mắt To cũng giận dữ.
Truyền Sơn vội đuổi theo Mắt To, cùng nhau phi về phía thôn trang.
Ngọc quang chợt lóe, trên đỉnh đầu Truyền Sơn có thêm một vị hành khách.
Lùm cây ở bờ sông rung lên, có một ma một mắt nhỏ chui ra.
Rùa ngọc thấy Tóc Trắng Mắt Xanh, cảnh giác cầm chiếc trống bỏi nhỏ, nghiêng người quan sát hắn. Nhãi ranh này không phải tới cướp đồ chơi của nó chứ? Tóc Trắng Mắt Xanh yên lặng nhìn rùa ngọc, không nói cũng không nhúc nhích.
Rùa ngọc đợi một hồi, cảm thấy ma một mắt nhỏ không có ác ý gì, liền lớn gan tiếp tục chơi chiếc trống bỏi cỡ nhỏ do Truyền Sơn chế tạo riêng cho nó.
“Thùng thùng, thùng thùng thùng.” Rùa ngọc cũng không để trống bỏi bay lên, chỉ là lấy hai cái chi trước chà qua chà lại.
“Nhỏ như thế… chơi có vui không?” Tóc Trắng Mắt Xanh lặng lẽ đi lên trước một bước, trong mắt có khát vọng cũng có ước ao.
Rùa ngọc vừa nghe giọng điệu ước ao của nhãi Tóc Trắng, lập tức giơ chiếc trống bỏi lên khoe, nói: “Đây là cái Truyền Sơn làm riêng cho ta.” Có lẽ sợ ma một mắt nhỏ cướp của nó, nó lại lập tức bỏ thêm một câu: “Nhỏ lắm, tay các ngươi không chơi nổi đâu.”
“Tau, tau không cần của ngươi, ngươi không phải sợ.” Ma một mắt ngọng nghịu nói.
Rùa ngọc ngạc nhiên, ta sợ ngươi ư? Dù thân thể ta có yếu bao nhiêu đi nữa thì cũng có tu vi Ngưng Khí Kỳ 2 được không?
“Cái này… tặng cho ngươi.” Bàn tay nắm chặt của Ma một mắt nhỏ buông ra, bên trong là một viên đá cỡ trứng ngỗng, màu đen, phát sáng, “Ngươi chơi với tau được không?”
Rùa ngọc hiếu kỳ ló đầu nhìn, “Trứng của Cáp Đầu Thú (thú đầu bồ câu), còn sống?”
“Ừ, tổ gia gia của tau bảo qua hai năm nữa, bên trong có thể ấp ra một câu Cáp Đầu Thú nhỏ, Cáp Đầu Thú biết nghe lời lắm, có thể giúp ngươi làm rất nhiều chuyện.”
“Nhưng chỉ có mỗi một…” Vô luận rán hay chưng hay luộc cũng không đủ ăn, hơn nữa lấy thứ của trẻ con dù sao cũng không tốt lắm.
“Ta không cần trứng của ngươi, ngươi đồng ý sau này tối không tới quấy rầy là được.”
“Vậy ngươi sẽ chơi với tau sao?”
Rùa ngọc suy nghĩ một chút, gật đầu, nó có thể chơi so trống bỏi với chúng.
Ma một mắt vui vẻ chẳng biết diễn tả thế nào cho phải, gãi da đầu mình, hỏi một cách thô lỗ: “Rùa con, ngươi tên gì? Tau tên Tóc Trắng Mắt Xanh.”
“Ngươi hỏi ta?”
“Ừ.” Tóc Trắng Mắt Xanh gật đầu.
“Ta là… Canh Đại.”
“Canh Đại, vậy ngươi có đồng ý ở với tau không? Tau sẽ đối xử tốt với ngươi, cực kỳ cực kỳ tốt!” Hắn đã biết được từ chỗ Ma y, loại ma thú biết nói có trí tuệ như thế này, phải tôn trọng chúng nó, trừ phi được chúng nó cho phép, bằng không đừng nghĩ tới đạt được chúng.
“Hả? Ở với ngươi á? Không phải thi thoảng chơi với nhau sao? Lẽ nào ý ngươi là…”
“Mặc kệ hắn nói gì, ngươi đều là người nhà ta.”
Thân rùa ngọc nhẹ hẫng, bị người từ đằng sau bắt lấy.
Truyền Sơn lạnh mắt liếc về phía ma một mắt nhỏ cao hơn thắt lưng hắn, “Tuổi còn nhỏ mà đã biết cách đào góc tường nhà người khác, hửm?”
Tóc Trắng Mắt Xanh vừa thấy cừu địch xuất hiện, lập tức nhe răng nhếch miệng uy hiếp, nói: “Thả Canh Đại ra! Nó cũng chưa nói muốn theo ngươi, ngươi không thể gò ép nó.”
“Canh Đại?” Truyền Sơn nhấc rùa ngọc tới trước mặt xem xét.
Rùa ngọc lập tức rụt đầu vào trong. Ta sao lại ngốc như thế, lấy tên Đào Hoa cũng hay hơn Canh Đại.
Truyền Sơn cười âm hiểm, đút rùa ngọc vào trong ngực, “Ngươi biết Canh Nhị là gì của ta không?”
“Canh Nhị?” Tóc Trắng Mắt Xanh không rõ sao tự dưng lại có thêm một tên Canh Nhị.
“Không rõ thì đi hỏi Mắt To ca đi. Ái!” Truyền Sơn đột nhiên nhếch miệng che ngực.
“Tiểu tổ tông ơi, ngươi cắn chỗ nào đấy? Ta không phải nói có đúng một câu Canh Nhị là vợ ta sao, ngươi có cần phải nhớ tới nay…. Ái ái ái, đừng cắn đừng cắn!” Truyền Sơn vội vã đưa tay vào ngực, khuôn mặt khí khái nhăn nhó.
Tóc Trắng Mắt Xanh không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy Truyền Sơn kinh ngạc, hắn vẫn rất vui, lúc này liền nắm tay hô to: “Canh Đại, cắn hắn! Cắn mạnh vào!”
Truyền Sơn tức muốn ném ma một mắt nhỏ vào trong sông.
Rùa con dùng tên giả Canh Đại cắn đầu nhũ trái Truyền Sơn không buông, Truyền Sơn kéo hai cái vẫn không kéo dứt ra được, trái lại càng kéo càng đau, đành phải vừa kêu ai ái, vừa cầu xin rùa con khoan dung.
“Tiểu tổ tông ơi, coi như ta sợ ngươi được chưa? Ngươi đừng cắn chỗ đó có được không? Nếu ngươi muốn ăn thịt, chúng ta sẽ tới gần đây săn thú. Chỗ ca vẫn còn một chút, ngươi ăn trước lấp bụng có được không?”
Rùa con xấu hổ nói, ngay từ đầu hắn cũng tùy tiện cắn bậy thôi, vậy mà miếng thịt nho nhỏ này cắn rồi cũng thấy có vị, cắn rồi liền chả muốn nhả ra nữa.
Truyền Sơn mặt mày nhăn nhó, xách thùng nước, sờ rùa con đang cắn trên đầu nhũ, vừa đi vừa lừa gạt.
“Ngoan, ngươi nhả ra, buổi tối ca làm đồ ăn ngon cho ngươi. Không phải ngươi vẫn muốn ăn thịt chuột gì đó sao? Đợi lát nữa ca liền đi bắt, bắt một phát mười bảy mười tám con, để cho ngươi ăn đủ đi.”
Rùa con hiếm khi đứng ở thế thắng một lòng cắn chắc miếng thịt không buông, thuận tiện đòi hỏi.
Ai bảo trước đây ngươi bắt nạt ta cơ!
Truyền Sơn đau không thở được, hứa hẹn ưng thuận rất nhiều điều, làm rùa ngọc tự xưng Canh Đại vui vẻ thò đuôi lắc lư liên hồi.
Cái đuôi nho nhỏ đúng lúc quét qua chỗ mẫn cảm, làm Truyền Sơn thấy ngực vừa đau lại vừa ngứa, thậm chí ngay cả… khụ khụ! Canh Nhị là huynh đệ của hắn, hắn không thể nghĩ bậy.
Nhãi Tóc Trắng đang cười, bỗng phát hiện bờ sông chỉ còn lại có độc một mình hắn, một người một rùa kia đã đi từ đời nào.
Nhãi Tóc Trắng sổ mũi, rất nhanh, trong mũi đã rơm rớm một vệt nước, “Oa a ─── các ngươi không để ý tới tau!”
Không biết có phải do món đồ chơi Truyền Sơn làm có hiệu quả hay không, hay là rùa con khuyên bảo có tác dụng, bắt đầu từ hôm đó, các ma một mắt trong thôn không còn đánh lén vào đêm khuya nữa. Sáng sớm gặp ở bờ sông, cũng không còn cố ý kiếm chuyện, ngược lại, mấy đứa còn nhỏ còn hay quấn lấy Truyền Sơn hỏi hắn lúc nào có thể làm ra đồ chơi mới.
Nói kể cũng hay, chiếc trống bỏi Truyền Sơn làm để lừa mấy đứa trẻ không những được ma một mắt nhỏ yêu thích, ngay cả những ma một mắt thành niên cũng chơi rất vui.
Nhãi Tóc Trắng có lẽ là đứa khó chịu nhất, xấu hổ nhất trong tất cả ma một mắt nhỏ, vừa ước ao món đồ chơi của các bạn, lại không thể vác mặt cúi đầu về phía kẻ địch Truyền Sơn, tối nào cũng chần chờ do dự ở cửa nhà Truyền Sơn.
Truyền Sơn biết rõ ngoài phòng có một thằng quỷ không ngủ, nhưng hắn cứ coi như không biết, chỉ một lòng nghiên cứu trận pháp của hắn.
Rùa con chọc hắn, “Này, nếu tính theo tuổi của con người, ma một mắt kia còn chưa đến hai tuổi, chỉ là hơi nuông chiều thôi, cũng không coi là tùy hứng, đừng quá đáng với hắn. Trong đầu hắn căn bản không hiểu những mưu kế của ngươi, ngươi đối xử tốt với hắn, hắn tự nhiên cũng sẽ đối xử tốt với ngươi thôi.”
Truyền Sơn ngẩng đầu cười, nói: “Không vội, còn chưa phải lúc. Ngươi không thấy người lớn nhà hắn cũng chưa nói gì sao.”
Rùa con không quen nhìn vẻ tính toán trên khuôn mặt chính nghĩa của người nửa xương khô, chổng mông về phía hắn, co đầu đi ngủ.
Truyền Sơn tiện tay, thấy rùa con ngó lơ hắn, ẩy một cái, lật rùa con lại.
Rùa con vươn đầu ra, chổng vó, nhất thời mơ màng.
Truyền Sơn thấy hay, một ngón tay chặn mai bụng của rùa con không cho nó xoay người.
“Ngươi… làm gì thế?” Rùa con nổi giận.
“Hì hì.” Truyền Sơn thấy rùa con chổng vó, tứ chi quơ loạn trong không trung, đuôi nhỏ cũng liên tục lắc lư, cái đầu ngóc lên cố hướng lên trên, càng nhìn càng vui, ngón tay đang ấn còn chà qua chà lại mấy cái.
“Hu hu! Ta ghét nhất người khác làm như thế với ta ───!” Cái đầu của rùa con giãy đến đỏ lừ, vung tứ chi tức giận gào to.
“Nước tới!”
Một chậu nước ‘ào ào’ tưới lên đầu, Truyền Sơn không phòng bị, bị tưới ướt sũng.
Truyền Sơn kinh ngạc lau mặt, ngón tay đè rùa con hơi buông ra. Rùa con thấy kẽ hở, lập tức lật người lại, nhắm mặt Truyền Sơn, nhắm ngay mũi hắn cắn liền.
“Đừng đừng đừng! Khuôn mặt này của ta đã không thể gặp ai, ngươi cũng đừng phá nó nữa được không? Nhẹ thôi nhẹ thôi, au au, đau quá!”
Cắn chết ngươi, ai bảo ngươi bắt nạt rùa!
“Canh Đại, ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám cắn ta, lần sau ta thấy Canh Nhị ta cũng cắn. Ngươi cắn chỗ nào của ta, ta cắn chỗ đó của y.”
Ta sợ ngươi à? Cả đời này ta sẽ không để Canh Nhị đi ra nữa! Rùa con nảy ác ý.
Cảm giác được hàm răng của rùa con càng ra sức cắn, Truyền Sơn đã nảy sinh ác ý lần sau thấy Canh Nhị hắn cần phải cắn là cái chắc.
Rùa con chết tiệt, ngươi không phải thích cắn đầu nhũ của ta sao? Lần sau ta cũng cắn đầu nhũ của Canh Nhị… đầu v* nho nhỏ, nhun nhũn, mềm mềm, mìn mịn, ở dưới hàm răng của nó từ từ cứng lên…
“Đừng…” Yêu nghiệt kia lộ nửa quần áo, vặn cái eo nhỏ kêu khóc trong đầu hắn…
“Au ───!” Sắp chết người rồi! Truyền Sơn đột nhiên gào một tiếng chạy khỏi căn nhà gỗ.
Rùa con treo ở trên mũi hắn không hiểu gì, Mắt To nghe thấy tiếng hô chạy ra cũng không biết có chuyện gì, mà nhãi Tóc Trắng chần chờ vừa muốn đánh nhau với người từ ngoài tới, vừa muốn bàn hòa với hắn càng không hiểu cái gì.
Từ xa, chợt nghe từ bên bờ sông Bạng Bạng truyền tới một tiếng ‘tùm’.
Một đợt sóng làm vạn con Thạch bạng nhảy lên, một vài mãnh thú can đảm ra vào buổi tối, có can đảm khiêu chiến Thạch bạng cũng bị kinh động.
Trên mặt, trên người Truyền Sơn treo hằng hà sa số Thạch bạng, trước khi tỉnh táo đã quét một vòng các mãnh thú vây tới.
… Canh Nhị, đây đều là tại ngươi, tự dưng có cái bản mặt yêu nghiệt thế làm gì? Làm hại lão đại nhà ngươi bất cẩn nghĩ lệch…
Nếu đêm nay ta còn có thể sống sót trở lại, ngươi xem sau này ta làm thế nào dằn vặt ngươi cho biết!
“Rầm.” Truyền Sơn bị Thạch bạng cắn tê cả người ôm đầu miên man suy nghĩ, ngã quỳ vào trong nước sông.
Hai bóng đen đột nhiên dừng bước chân lại, một người vóc dáng thon dài nâng tay ý bảo một nam tử mặc đồ bó khác dựng thẳng tai lắng nghe.
“Có tình hình?” Nam tử mặc đồ bó nghe xong một hồi không nghe ra tình hình đặc biệt gì, hạ giọng hỏi.
“Vừa rồi ta nghe thấy một tiếng động lạ, còn có tiếng cái gì đó rơi vào trong sông.”
“Có lẽ là mãnh thú buổi tối ra vồ mồi.” Nam tử mặc đồ bó suy đoán.
Nam tử vóc người thon dài trong lòng có chút bất an, rõ ràng là chuyện đã nắm chắc nhưng hắn luôn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn sắp xảy ra. Mà loại trực giác từ nhỏ này sau khi hắn tiến vào Kết Đan Kỳ liền càng chuẩn xác hơn.
“Ngươi muốn từ bỏ?” Nam Tử mặc đồ bó quát nhẹ, “Chu Nhan, nên nhớ tộc Sừng Xà (rắn có sừng) thích nhất lễ vật gì cũng không chỉ có hai người chúng ta biết, chúng ta khó khăn lắm mới cướp trước được, ngươi cứ do do dự dự như thế, đợi lát nữa chúng ta cũng chỉ có thể thấy tộc Sừng Xà giúp người khác thôi!”
“Ngươi không cảm thấy nơi này khác với nơi chúng ta vừa tới sao?” Chu Nhan cẩn thận nói.
“Ta lại không vào cửa ở chỗ này, ta làm sao mà biết ở đây có gì khác biệt với chỗ ban đầu.” Nam tử mặc đồ bó cười nhạt.
“Thực sự rất khác, ta cũng không biết được là nó khác ở điểm nào, nhưng cảm giác của ta nói cho ta biết, không khí nơi đây tựa hồ có một chút thay đổi.” Chu Nhan lẩm bẩm.
“Ngươi rốt cuộc có ra tay không? Không muốn thì nói với ta một tiếng, đừng lề mà lề mề!” Nam tử mặc đồ bó thầm hối hận, gã sao lại chọn đúng người này làm đối tượng hợp tác chứ? Qủa nhiên cái thứ như tên tuổi tiếng tăm không đáng tin tưởng.
“Các ngươi và đệ tử Tinh Thiết Sơn Ma Vực luôn xung đột thế sao?” Chu Nhan lắc đầu, cũng có phần bất mãn với đồng bạn mình chọn này.
Ma tu tên Giang Hâm này nghe nói đã ở Huyết Hồn Hải gần trăm năm, theo lý thì phải là một người rất cẩn thận mới đúng, nhưng bên nhau một vài ngày hắn liền cảm thấy người này tính tình táo bạo, tính cách xúc động, nói chuyện không khách sáo gì, cực kỳ khó ở chung.
“Ngươi có ý gì?” Sắc mặt của Giang Hâm thay đổi.
“Không có ý gì cả, chỉ là ta thích hành sự theo kế hoạch hơn.”
“Lẽ nào bây giờ chúng ta không phải đang hành sự theo kế hoạch của ngươi?”
Nghe ra sự âm trầm trong giọng điệu của Giang Hâm, Chu Nhan thầm thở dài trong lòng, hắn tạm thời vẫn không muốn lá phải lá trái với người này, chờ sau khi chuyện thành công hẵng hay.
“Ngươi nói đúng, có lẽ ta đúng là đã quá cẩn thận rồi. Vậy chúng ta cứ hành sự theo kế hoạch ban đầu.”
“Nghe ý của ngươi, ngươi còn có kế hoạch thứ hai, thứ ba?”
“Nếu tình huống có gì thay đổi.” Chu Nhan bình tĩnh nói.
“Lão tử ghét nhất mấy tiểu nhân âm mưu quỷ kế đầy mình như các ngươi, suốt ngày không biết đang nghĩ gì trong đầu. Họ Chu kia, ta cảnh cáo ngươi, đừng trách lão tử ăn nói tục tĩu, đồ tới tay rồi, chúng ta dựa theo đó để phân chia mỗi bên một nửa. Nếu ngươi dám có tâm tư vớ vẩn gì, đừng trách tới lúc đó lão tử không khách sáo!”
“Đương nhiên. Ta cũng muốn nói lời tương tự với ngươi.”
“Hừ, đi!”
Chu Nhan nghe tiếng khởi hành.
Giang Hâm đi thụt ở đằng sau nhìn chằm chằm bóng lưng của Chu Nhan, nét cáu kỉnh trên mặt thoáng cái đã biến mất. Khi Chu Nhan làm bộ vô ý quay đầu lại nhìn, trên mặt Giang Hâm lập tức lại hiện ra vẻ khó chịu.
“Nhìn cái gì mà nhìn? Lão tử còn có thể hại ngươi vào lúc này sao? Nếu ngươi không muốn hợp tác với lão tử, vậy thì sớm giải tán đi.”
Chu Nhan nhịn giận quay đầu lại, “Ta chỉ là nghe thấy xa xa có thanh âm.”
Thực ra Giang Hâm cũng nghe thấy tiếng bước chân huỳnh huỵch, “Có thể là những người đó hay không?”
“Ta thấy không giống, kể thì giống tiếng bước chân của tộc Ma một mắt hơn.”
“Ờ? Tộc Ma một mắt? Mau! Qua xem nào.” Lần này Giang Hâm không tụt lại sau nữa, rảo bước chân vọt lên trước Chu Nhan rồi đuổi theo tiếng bước chân.
Chu Nhan ngửa đầu nhìn bầu trời, yên lặng cầu khẩn sự tình có thể thuận lợi thành công. Còn một trăm năm mươi năm nữa, nếu hắn có thể đạt được.
Lo nghĩ Giang Hâm không hành sự theo kế hoạch, cũng lo gã độc chiếm, Chu Nhan không hề suy nghĩ nhiều, cũng lập tức đuổi theo.
—
Truyền Sơn bị Thạch bạng tiêu hóa rồi sao? Hay bị các mãnh thú tới uống nước phân thây rồi?
Nếu rùa con biết suy nghĩ trong đầu Truyền Sơn khi đó, có lẽ, rất có khả năng thảm kịch kể trên sẽ xảy ra.
Thế nhưng rùa con rõ ràng là một con rùa thành thật, dù nó có năng lực đặc thù nào đó có thể cho nó khả năng khi tiếp xúc với đối phương thì đồng thời cảm giác được nỗi lòng mãnh liệt trong giây phút ấy, nó cũng không tùy tiện sử dụng năng lực này.
Huống chi nó cũng không có hứng thú với việc đọc tâm sự của người khác, trước đây nó còn ước gì năng lực này biến mất ấy chứ, hiện giờ nếu có thể khống chế được đôi chút, vậy tự nhiên là có thể không đọc tâm của người khác liền không đọc.
Hơn nữa tâm sự của tu giả, theo cấp độ tu vi của họ, sẽ cực kỳ khó cảm nhận được. Họ sẽ tự động bảo hộ thần thức của mình, nếu người khác xằng bậy tự dò xét, tám chín phần mười sẽ bị công kích.
Hiện tại nếu rùa con muốn biết Truyền Sơn đang nghĩ gì, nói khó cũng không khó, nhưng lòng dạ của một người rình coi như nó, tự nhiên là sẽ không làm chuyện đó. Thế là rùa con không biết Truyền Sơn đã nghĩ tới điều gì, tự nhiên cũng không biết vì sao hắn lại phát điên, còn điên tới nỗi nhảy sông tự sát.
Rùa con đáng thương bị dọa sợ, chẳng nghĩ ngợi được điều chi, chuyện đầu tiên chính là mang Truyền Sơn không thể nhúc nhích ra khỏi sông Bạng Bạng. Còn về những Thạch bạng và mãnh thú bên bờ sông, với tu vi của nó, muốn đối phó chúng vẫn rất dễ dàng.
Chỉ là độc của Thạch bạng trong người Truyền Sơn rất phiền hà, rùa con không muốn lãng phí dược hoàn của mình, biến thân thể thành lớn cõng Truyền Sơn đi tìm Mắt To.
Đương nhiên, rùa con cũng không dùng hình dạng đã biến lớn để gặp Mắt To, y buông Truyền Sơn ở cửa nhà Mắt To, biến trở lại hình dạng của rùa ngọc rồi bò vào tìm Mắt To.
(Lưu ý: lúc Canh Nhị là rùa thì gọi nó, lúc Canh Nhị là người thì sẽ gọi y)
Mắt To mang nghi hoặc vô cùng, giải độc cho Truyền Sơn. Nhãi Tóc Trắng cũng chưa về nhà, thừa dịp Mắt To không chú ý, chuồn vào đầu giường ló đầu coi. Mắt To thấy, cũng chẳng nói gì, để ma một mắt nhỏ ở lại.
Rùa ngọc chủ động bò lên đầu vai ma một mắt nhỏ, coi như an ủi thằng bé. Mà cử động này của rùa ngọc, lại làm nhãi Tóc Trắng vui quá hóa cuống, vò đầu bứt tai, vừa muốn chạm lại không dám, vui vẻ mấp máy môi mãi mà không nói nên lời.
Truyền Sơn tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy trước mặt, khuôn mặt của một lớn một nhỏ, của tiểu tam đang hiếu kỳ ngó hắn.
Trong nháy mắt, ký ức trước đó đã hoàn chỉnh hiện lên trong đầu hắn.
Truyền Sơn rên rỉ một tiếng, hắn cũng thể quên được đoạn cuối cùng sao?
Hắn lại đi suy nghĩ bậy bạ với huynh đệ của mình tới nỗi nhảy sông tự dập lửa? Chuyện này phải nghẹn tới mức nào mới nghẹn ra nông nỗi ấy?
Chắc chắn là nghẹn quá lâu rồi, nghẹn tới nỗi thành bệnh luôn.
Không biết nơi này có Ma tộc nào tương tự như con người không nữa?
Bốn trăm năm… Có lẽ bây giờ hắn nên bắt đầu suy xét hoàn thành chuyện đại sự của bản thân thôi. Hắn cũng không muốn làm hòa thượng bốn trăm năm.
“Ai…” Truyền Sơn mặt mang nét buồn, thở dài thật dài.
“Huynh đệ, chết đâu có bằng sống. Ngươi rốt cuộc gặp phải chuyện gì mà luẩn quẩn trong lòng như vậy?” Mắt To nhìn kiểu gì cũng không cảm thấy người này giống kiểu người tự sát.
Truyền Sơn mắt mang ba phần bi thương, cầm tay Mắt To, buồn bã nói: “Huynh đệ, ngươi không hiểu… Tau nhớ vợ tau.”
“… Có tới mức nhảy vào sông Bạng Bạng không?” Trên mặt Mắt To viết thẳng hai chữ ‘đâm đầu vào chỗ chết’.
“Cho nên mới nói ngươi không hiểu a.’
Rùa ngọc cũng không hiểu, nhưng nó có thể cảm giác được đây tuyệt đối không phải lời hay ý ho gì. Hơn nữa vợ trong miệng Truyền Sơn không phải là…
Lần thứ hai, rùa ngọc cảm thấy nghi hoặc và khó hiểu khi mình chọn một người vô lại như thế làm đồng bạn. Lúc đó rốt cuộc nó bị cái gì làm mờ tâm trí, lại cho rằng hỗn đản họ La này là người tốt?
Truyền Sơn hai mắt liếc rùa con đang đờ người, lòng thầm cười âm hiểm: hừ hừ, sớm muộn gì ta cũng lột cái mai của ngươi ra. Một con rùa mà cũng dám trở nên yêu nghiệt như vậy, vậy là sao? Muốn gây họa nhân gian phải không?
Hừ, nếu tương lai ngươi bị người ta bắt lấy mai rùa, chi bằng cứ để ta bắt ngươi trước. Nhị ngoan, từ nay về sau ngươi cứ theo lão đại nhà ngươi đi, đối xử tốt đẹp tu luyện nghiêm túc. Nếu ngươi dám dùng gương mặt tiểu tam kia đi khắp nơi gây họa, ca liền chặt chân ngươi! Không đúng, là lột mai ngươi ra!
Này, còn không bò xuống đi? Bò linh tinh người tiểu tử nhà người ta làm gì? Truyền Sơn sầm mặt xuống.
Rùa con ngẩng đầu, vô ý nhìn trúng ánh mắt âm tà bất mãn lại quái dị của người nửa xương khô, thân thể run lên, rùng mình một cái.
Dự cảm chẳng lành…
Đáng tiếc hình ảnh mờ mờ, nó chẳng nhìn rõ cái gì.
Mắt To thần kinh đơn giản chẳng hề phát giác không khí có thay đổi, ngáp một cái thật to, nói: “Ngủ đi, hai ngày nữa là có phiên chợ rồi, ngày mai tau còn muốn chuẩn bị thứ gì đó mang đi trao đổi. Không phải ngươi vẫn muốn đi xem sao? Đến lúc đó, Ma tộc khắp nơi khắp chốn cũng tới, ngươi tốt nhất cũng chuẩn bị chút đồ, tới lúc đó nhìn trúng cái gì cũng có thể đổi với họ.”
Nói xong hắn liền vỗ đầu nhãi Tóc Trắng, dạy bảo: “Còn không về ngủ? Sau này không được nửa đêm lại chạy rông nữa. Có thời gian đấy chi bằng ngươi đi tu luyện đi.”
Nhãi Tóc Trắng ra sức giãy dụa, muốn phản bác lại không dám, trừng Truyền Sơn một cái rồi chạy ra ngoài.
“Chờ đã!” Truyền Sơn vội vàng thò người ra khỏi giường, nhanh chóng gỡ xuống một vật từ trên vai ma một mắt nhỏ, phất tay nói: “Không còn chuyện của ngươi nữa, đi đi.”
Nhãi Tóc Trắng vừa nhìn đầu vai, mếu máo liền khóc.
Mắt To nhấc nhãi Tóc Trắng lên rồi ném ra ngoài.
“Oa a ───!” Ngoài phòng lại truyền tới tiếng khóc đinh tai nhức óc.
“Tiểu tử này cũng thích khóc quá.” Mắt To bất mãn nói.
Truyền Sơn phụ họa theo chẳng hề có chút đại nhân đại lượng nào. Rùa con bị cầm trong lòng bàn tay hắn ló cái đầu ra cắn ngón tay hắn.
“Mắt To, cảm ơn.” Truyền Sơn nhảy xuống giường, nếu Mắt To không nhắc nhở, thiếu chút thì hắn đã quên chuyện phiên chợ, hắn đã hiếu kỳ phiên chợ giao dịch ba tháng tụ họp một lần của Ma tộc này từ lâu rồi. Hai ngày trước còn muốn chuẩn bị một vài thứ lấy ra đổi đấy, đổi ma thạch cũng tốt, đổi thứ gì khác rùa con thấy hữu dụng cũng được, cái chính là hắn muốn đi xem thôi, cũng không có suy nghĩ tham lam tìm được bảo bối gì ở chợ cả.
“Ơn huệ gì, việc nhỏ thôi mà.”
Truyền Sơn nhìn thời gian thấy không còn sớm, cũng không muốn làm trễ thời gian nghỉ ngơi của Mắt To, tùy ý hỏi chuyện chợ rồi bắt lấy rùa con về nhà.
Ngoài nhà, nhãi Tóc Trắng ngồi dưới đất còn đang khóc, thấy hắn đi ra càng khóc hăng hơn.
Truyền Sơn đi qua bên cạnh nó, ngẫm nghĩ, lại bước trở lại.
“Sáng ngày mai múc nước xong thì ngươi quay đây.”
“Hu hu… Làm gì?” Nhãi Tóc Trắng hung bạo quệt mặt một cái.
“Giúp ta làm vài chuyện.”
“Mặc kệ!”
“Kệ ngươi có tới hay không.” Truyền Sơn càng kiêu hơn nó, tiêu sái đi về nhà, đóng cửa.
“…” Nhãi Tóc Trắng há hốc miệng.
Truyền Sơn về nhà thoáng cái đã quên béng chuyện vừa ý *** huynh đệ nhà mình, thả rùa con ra, cợt nhả thảo luận chuyện nên làm gì mang đi chợ phiên.
Rùa con ban đầu còn tức giận, nhưng không nhịn được ai kia dụ dỗ lừa phỉnh, chỉ chốc lát sau đã bị lừa bắt đầu cống hiến cái đầu chứa đầy tri thức phong phú.
Truyền Sơn khoanh chân ngồi trên giường, nhìn rùa con nói tới trận pháp liền thao thao bất tuyệt liền cảm thấy lòng ngưa ngứa, nhưng rốt cuộc vì sao lại ngứa, ngứa cái gì hắn cũng không phân biệt được. Nói chung là thấy rất ngứa, ngứa đến nỗi hắn cực kỳ cực kỳ muốn bắt rùa con lại nhét vào trong lòng, để nó dùng móng vuốt của nó gãi hộ hắn vài cái.
“Thế làm cung tên đi. Ngươi thêm trận pháp gió táp trên thân cung nữa, để tên bắn ra với tốc độ nhanh hơn, hoặc là thêm trận pháp tinh hỏa (đốm lửa nhỏ), để tên bắn ra biến thành hỏa tiễn, ta nghĩ các Ma tộc ở đây chắc sẽ rất thích.” Rùa con chỉ bảo.
“Ngoại trừ tộc Ma một mắt, Ma tộc khác cũng không biết trận pháp sao?” Truyền Sơn hiếu kỳ.
“Rất ít, chủ yếu là không có phương diện truyền thừa. Nhưng có vài Ma tộc, trên người họ sẽ mang một vài trận pháp tự nhiên.”
“Vậy sao…” Truyền Sơn sờ cằm bắt đầu tưởng tượng tương lai tốt đẹp dựa vào trận pháp và luyện khí để kiếm ma thạch ở Huyết Hồn Hải.
“Chỉ bằng vốn kiến thức về trận pháp hiện tại của ngươi, chỉ có thể làm một vài sản phẩm tiêu hao ngắn hạn, muốn trận pháp đại thành, dựa vào luyện khí kiếm tiền, ngươi ít nhất còn cần tu luyện hai trăm năm nữa.” Rùa con phá vỡ mộng tưởng của hắn không chút khách sáo.
“Sao lại cần thời gian dài như vậy?”
“Bản thân ngươi không phải thuộc tính hỏa sao, chờ ngươi có thể dựa vào tu vi hấp thu nguyên tố hỏa từ trong thiên địa vào cơ thể để tinh chế, tiến tới dùng vào luyện khí, ít nhất phải chờ tới Kết Đan Kỳ. Loại hỏa sinh ra từ trong cơ thể người để tu luyện cũng là Tam muội chân hỏa mà người tu Phật thường gọi.
Nhưng tam muội chân hỏa chia làm ba tầng, thượng muội, trung muội, hạ muội, còn gọi là tâm hỏa, tinh hỏa cùng dân hỏa, hỏa sinh ra từ đan điền chính là hạ muội còn gọi là dân hỏa. Dù chỉ là hỏa của hạ muội, với công pháp ngươi đang tu và tư chất bản thân ngươi, muốn đạt được trình độ này hai trăm năm là còn ít đấy.”
“Thôi ta vẽ bùa vậy, Ma tộc không biết trận pháp, vậy cũng không biết vẽ bùa đúng không?”
“Vẽ bùa? Hiện giờ ngươi vẽ được mấy tấm bùa? Đừng tưởng lần trước dựa vào bùa chú tránh được một kiếp, ngươi liền thấy bùa chú của ngươi có thể lấy ra rao bán lần nữa. Nếu không phải tấm bùa chú của ngươi vừa vặn vẽ xong lúc ngươi mới vừa nhập định, trên tấm bùa vừa vẽ có mang chút khí hỗn độn, mà lại còn là vẽ theo kiểu trông bầu vẽ gáo, lúc này mới có thể thành công.”
“Ờ? Vậy cứ vẽ theo kiểu trông bầu vẽ gáo vậy.” Truyền Sơn nghĩ rất đơn giản, trước hết cứ luyện quen tay rồi lại nói, thuận tiện kiếm ít tiền lời cũng tốt.
“Chậm cũng có chỗ tốt của chậm.” Rùa con cảm thấy loại suy nghĩ nóng vội của con người vẫn là điều nó khó có thể hiểu được, có lẽ có liên quan tới chuyện sinh mệnh của họ chỉ có trăm năm đi?
“Thời gian ngươi tu luyện càng lâu, khí hỗn độn có thể rèn luyện thân thể của ngươi tốt hơn, như vậy tam muội chân hỏa sinh ra cũng càng thuần khiết hơn.”
“Vấn đề là hai trăm này chúng ta cần sống nhờ cái gì? Ngươi cũng nói thứ hiện giờ ta luyện ra không đáng tiền, vậy sau này lúc chúng ta rèn luyện trong Huyết Hồn Hải, nếu gặp phải Ma tộc khó thân, chúng ta lại không săn được, đến lúc đó chúng ta phải ăn cái gì?”
Rùa con nghĩ kỹ, thôi thì chấp nhận, “Này, bốn tấm bùa này cho ngươi. Trước tiên ngươi xem hình vẽ trên tấm bùa, bốn tấm bùa này từ đơn giản nhất tới phức tạp nhất, vừa vặn thích hợp để ngươi luyện tập và học cách dùng. Nếu ngươi muốn học tập trận pháp thật sự, phải học từ dễ tới khó, học hết cả bùa chú, chú ngữ, khẩu quyết, thủ quyết, những thứ này đều là yếu tố cấu thành trận pháp. Ừm, thậm chí có thể nói trên đời này bất luận cái gì cũng vậy, ngươi đều có thể chia ra làm các loại trận pháp.”
“Bao gồm cả thân thể của chúng ta.”
“Bao gồm cả thân thể của chúng ta.” Rùa con nghiêm túc nói: “Chẳng hạn như sự phân bố kinh mạch huyết quản của chúng ta chính là một loại trận pháp thiên nhiên.”
Truyền Sơn gật đầu thụ giáo, tiếp nhận lá bùa, vừa nhìn kỹ nội dung bên trên, vừa thờ ơ hỏi dò: “Canh Đại, sao ngươi lại biết ta tu luyện hỗn độn ma công?”
Rùa con nghẹn họng, đôi mắt nhỏ ngây ra, “Ack… nhìn ra được!”
“Ờ?”
“Ta liếc mắt đã nhận ra! Hơn nữa lúc ngươi tu luyện đều sẽ có một chút khí hỗn độn tràn ra từ trong cơ thể.”
“Ờ.”
“Thật đấy!”
“Ta cũng không nói là giả mà.” Truyền Sơn nhận lấy lá bùa, cười mỉm chi beo sờ mai rùa con, “Ngươi nói không sai, chuyện về bùa chú ta còn cần luyện thêm, những đồ thị nguệch ngoạc này rất dễ làm sai.” Sớm muộn cũng sẽ có ngày cho tiểu tử ngươi chủ động thông báo.
“Đó không phải là đồ thị nguệch ngoạc, đó là văn tự nguyên thủy nhất!” Rùa con gồng mình nói. Một con rùa con bày ra nét mặt nghiêm túc như thế rất là dễ thương.
“Được được, văn tự văn tự. Ta sẽ học tốt nó, nhớ kỹ nó.” Truyền Sơn nhịn không được lại sờ nó.
Thấy Truyền Sơn không truy xét nữa, rùa con hơi thả lỏng. Nó cũng không phải cố ý giấu diếm, chỉ là khối thân thể của Canh Nhị hạn chế quá nhiều, tiến vào Huyết Hồn Hải có nhiều bất tiện, không thuận lợi bằng cơ thể hiện tại của nó. Dù sao chỉ cần nó chết cũng không thừa nhận, họ La kia có thể làm gì nó?
Quan trọng là… có lớp mai cứng, lá gan của nó lớn hơn lúc có mai nhiều. Chẳng qua về chút bí mật ấy, hắn vĩnh viễn sẽ không chủ động thông báo với người nửa xương khô kia.
“Đừng coi khinh văn tự ban đầu, chúng vốn gần gũi nhất với thiên địa. Muốn khơi thông với thiên địa hoặc thần ma, ngươi phải nắm giữ loại văn tự này. Chúng cũng là trận pháp cơ bản. Đợi tới khi ngươi quá quen thuộc với chúng rồi, bất luận pháp thuật gì ngươi cũng đều có thể hạ bút thành văn.”
“Ta xin thề nhất định sẽ nắm giữ nó.” Truyền Sơn cũng hiểu, chuyện ghi tạc trong đầu và vận dụng là hai chuyện khác nhau.
Rùa con gật đầu hài lòng, cảm giác người dạy bảo thật tốt. Thảo nào sư phụ của nó lại thích nhận đồ đệ như vậy, nếu không phải tu vi thân thể nó quá thấp, nó cũng rất muốn nhận mấy đệ tử để dạy dần.
“Ngươi biết làm cung tên sao?”
Truyền Sơn gật đầu, người tham gia quân ngũ cơ bản đều biết tự chế cung tên, chỉ là tay nghề không tốt thôi.
“Bình thường ngươi đã từng làm cung tên hình dạng thế nào?”
“Chỉ cần có tài liệu thích hợp, cung cong, cung hai khúc gập lại, cung tam giác, cả loại cung nỏ đơn giản ta cũng biết làm. Tên cũng có thể chế được một ít, chính là chế tác mũi tên khá phức tạp, nếu không có đồ kim loại, thì dùng đá để làm, mũi tên trúc thiếu độ sắc bén, mài đá thì hơi khó… A!” Truyền Sơn đột nhien nhớ tới năng lực thao túng kim loại hiện tại của hắn, mũi tên lại là thứ dễ làm nhất.
Truyền Sơn vui vẻ, thế là không phải hắn muốn làm mũi tên gì là có thể làm mũi tên đó sao? Gì mà mũi tên ba gốc, mũi tên móc ngược, mũi tên hình xẻng, mũi tên hình máng hắn đều có thể nhẹ nhàng chế tạo ra.
“Cho nên ta mới kiến nghị ngươi chế tạo cung tên mà lị.” Rùa con đắc ý vì đã dự kiến trước được.
“Không sai không sai, rùa con ngươi đúng là vợ hiền của ta, ở chợ phiên mà kiếm được tiền, đại ca ta làm một đống đồ ăn ngon cho ngươi. Ngoan!” Truyền Sơn theo thói quen chiếm lợi thế về miệng lưỡi.
Rùa con… vì sao nó cảm thấy câu khen ngợi này không phải lời hay ho gì? Vẻ mặt của người này thoạt nhìn cũng rất đáng khinh?
“Cứ như vậy nhé. Chờ ngày mai nhãi Tóc Trắng tới nhà, ta bảo nó lột vỏ cây giúp, làm thân cung, ta nhớ lần trước ở đầu Đông sông Bạng Bạng thấy loại gỗ cây na ná thế. Nếu không thể dùng loại gỗ của cây ấy, vậy phải làm phiền Mắt To vào rừng lấy cho chúng ta một ít. Không biết trong rừng có cây chá(1) không? Cành cây Thông đỏ bắc(2), cây gỗ hoa (3), Tuyết tùng, Vạn tuế cũng đều được.”
(1) Cây chá: thuộc họ dâu, lá nuôi tằm, gỗ vàng, mịn, là loại gỗ quý, có thể dùng để chế cung.
(2) Cây Thông đỏ bắc: tên Việt Nam là Sam hạt đỏ lá ngắn, thuộc họ, bộ thủy tùng, gỗ đỏ thẫm, mịn, chịu nước, lâu mục, dùng tốt cho công trình thủy lợi
(3) Cây gỗ hoa: là một loại cây lá kép ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc. Cả thế giới có chừng 100 loại, sinh trưởng chủ yếu ở ùng ôn đới và băng giá. Trong số đó Bạch Dương phân bố rộng nhất. Cây gỗ hoa bình thường là bụi cây hoặc cây cao to cỡ trung (như tùng, bách, dương), chất gỗ cứng, lâu mục, bị ẩm dễ biến dạng, có thể tái chế làm gỗ dán, vỏ cây tách bằng nhiệt để lấy hắc ín.
“Chắc chắn có, chủ giới nơi này có sở thích thu thập các loại thực vật…”
“Ùng ─── đùng đùng!”
Rùa con rụt cổ lại, không dám nói nữa.
Truyền Sơn nhìn ra ngoài cửa sổ, an ủi sờ rùa con, “Giờ thì ta đã biết vì sao ngươi lại giấu diếm nhiều điều như thế…”
Rùa con đợi một hồi xác định được an toàn rồi, cẩn thận vươn đầu, “Ngươi có thể khẳng định ngày mai nhãi Tóc Trắng sẽ tới?”
“Sẽ đến.” Trẻ con mà, mạnh miệng thế thôi chứ có đồ chơi thì nhanh hơn ai hết. Ngày mai làm xong cung tên, cho thêm trận pháp gió táp nữa rồi đưa cho thằng bé một cây, chắc chắn thằng ma một mắt nhỏ đó sẽ quấn lấy hắn gọi ca.
Đúng lúc Truyền Sơn bàn tính xong, một tiếng tru thê thảm phẫn nộ đột nhiên xé toang sự yên lặng của buổi tối.
“Người từ ngoài tới đã bắt Tóc Trắng Mắt Xanh đi rồi ───!”
Truyền Sơn nhảy dựng lên, chưa cầm rùa con đã chạy ra khỏi nhà.
Bước chân huỳnh huỵch truyền tới, Mắt To cũng chạy ra khỏi phòng.
“Đi, vào thôn xem!” Vẻ mặt nghiêm túc của Mắt To cũng giận dữ.
Truyền Sơn vội đuổi theo Mắt To, cùng nhau phi về phía thôn trang.
Ngọc quang chợt lóe, trên đỉnh đầu Truyền Sơn có thêm một vị hành khách.
Danh sách chương