So với những tu giả luyện khí khác, việc chế tác vũ khí kim loại như kiểu chủy thủ lại là một điều đơn giản nhất với Truyền Sơn.

Nhưng bởi vì nguyên tố tính kim loại trên thảo nguyên khan hiếm, hắn muốn ngưng kết ra nhiều kim loại cũng khá là trắc trở, cũng sợ lấy quá độ một nguyên tố sẽ làm mảnh thảo nguyên ấy có ảnh hưởng gì không tốt, sau khi suy xét tỉ mỉ, Truyền Sơn đành phải bỏ việc luyện vũ khí tương tự đao kiếm, đổi sang chuyên tâm luyện cường cung.

Một chiếc cung tên tốt, ngoại trừ chọn vật liệu làm thân cung, dây cung, thân tên, mũi tên tốt ra thì việc chế tác mỗi thứ trong chúng cũng rất cần lưu ý. Bản thân Truyền Sơn xuất thân từ quân ngũ, đối với vũ khí như cung tên cũng không xa lạ gì, muốn làm cũng có thể làm ra một hai chiếc. Nhưng dù sao cũng không phải thợ chuyên làm cung nên muốn làm ra một chiếc cung tốt, hắn cần phải nghiền ngẫm cách luyện khí Canh Nhị dạy hắn một phen trước đã.

Trang đầu tiên mở đầu cách luyện khí chỉ có mười tám chữ: cho trí tưởng tượng bay xa, lấy gan nếm thử, sử dụng thực tế, quy nạp tổng kết.

Truyền Sơn cười khằng khặc. Cái giọng điệu này vừa nhìn đã biết là do Canh Nhị viết.

Bí quyết phương pháp tu luyện Canh Nhị cho hắn có một điểm khác biệt lớn nhất so với của Dương Quang Minh và Bạch Đồng cho hắn, đó chính là thông tục dễ hiểu.

Xem bí tịch tu luyện Dương Quang Minh và Bạch Đồng cho hắn, nếu không ai giảng giải, chỉ dựa vào chút tri thức văn hóa của hắn, có thể tự nhận thức được đầy đủ hay không cũng là vấn đề, chứ nói gì tới hiểu.

Mà cái gọi là bí tịch tu luyện Canh Nhị cho hắn, trên cơ bản đều là ngôn ngữ thông tục hiện đang sử dụng. Dùng lời của Canh Nhị thì, tri thức truyền thụ không phải là để người ta hiểu sao? Cứ viết mơ mơ hồ hồ như thế, chi bằng đừng có học, học không đúng bất cẩn tu thành điên thì làm sao giờ? Truyền Sơn là binh sĩ xuất thân từ tầng lớp thấp nhất, học thức không cao thấy rất đúng. Dù hắn đã từng tu luyện, trí nhớ và năng lực lý giải cũng hoàn toàn không thể so sánh với ngày trước, cũng tình nguyện xem bí tịch tu luyện Canh Nhị cho hắn chứ không muốn xem những thứ Dương Quang Minh bảo hắn học bằng cách ghi nhớ trong đầu.

Luyện khí lúc này cũng tương tự, trong cách luyện khí Canh Nhị cho hắn, những vật liệu chế tác liên quan tới cung tiễn, nỏ niếc cần gì có đó, chỉ cần hắn có can đảm nếm thử, không sợ không làm ra được.

Thông qua ngọc giản, Canh Nhị truyền bá cách luyện khí cho hắn có 4 bài cả thảy, bài thứ nhất chính là giảng về phương pháp chế tác các loại đồ vật, từ cách chọn vật liệu, lột, chế tạo, ngâm, đun nấu, cắt gọt, dùi, khắc, bện các loại, đến khung, lắp ráp, quết sơn, ứng dụng các kiểu đều nói kỹ càng tỉ mỉ.

Nói cách khác, chỉ cần ngươi nắm giữ tất cả tri thức bài thứ nhất, có thể trở thành các kiểu thợ xuất sắc như thợ mộc, thợ rèn, thợ xây, thợ dệt…

Bài thứ hai thì nói về chế tác và ứng dụng các loại trận pháp. Từ việc thu thập tài liệu ban đầu chế tác trận pháp, điều hòa vật liệu, tương sinh tương khắc ứng dụng ra sao, đến cách vẽ trận pháp cụ thể và tri thức về các loại trận pháp, cần gì có đó.

Nếu như bỏ nội dung bài một, chỉ học bài hai, học thông thạo rồi thì cũng có thể trở thành một đại sư trận pháp hoặc đại sư bùa chú xuất sắc.

Còn bài thứ 3 thì là kết hợp của hai loại trên, chủ yếu nói về cách kết hợp trận pháp và các loại dụng cụ, cùng với công dụng mà chúng có thể tự phát huy và tương sinh tương khắc của chúng.

Bài cuối cùng thì giới thiệu về hình dáng, đặc thù, công năng và phương pháp chế tác của các loại phá khí, pháp bảo đã từng xuất hiện ở các giới, thậm chí còn giới thiệu cả tiên khí. Nếu chỉ học bài cuối cùng này cũng có thể trở thành một đại sư luyện khí giỏi giang.

Truyền Sơn suy tư mãi mới hiểu được ý nghĩa tồn tại của ba bài trước, đó chính là căn bản. Có nội dung của ba bài trước, dù không có bài thứ tư, cũng có thể từ từ suy xét ra cách luyện các loại pháp khí, pháp bảo.

Chỉ cần ngươi hiểu rõ nội dung ba bài trước, không những có thể chế tạo ra các loại pháp khí pháp bảo đã từng được nhắc tới trong bài bốn, mà còn có thể đổi mới, chế tạo ra pháp khí pháp bảo tốt hơn, thực dụng hơn so với người xưa.

Cũng may là hắn thường có thời gian từ từ hệ thống lại những tri thức ấy lại, nếu đổi lại là một người tu luyện có thời gian hữu hạn khắc, có lẽ sẽ học luôn bài bốn.

Được rồi, bây giờ cách làm đã có rồi, tiếp theo chính là vật liệu tạo cung tên.

Nhưng vấn đề đã xuất hiện, trên thảo nguyên không những thiếu kim loại, mà còn thiếu cả cây cối có thể tạo thân cung và tên.

Vật liệu cần dùng làm thân và tên của cường cung phải tiến vào rừng cây mới lấy được, mà hiện tại hắn không thể rời khỏi thảo nguyên tiến vào rừng rậm, chỉ có thể dùng ma thạch bảo một vài trẻ Ma tộc giúp hắn thu thập.

Dần dà lâu dài, những tiểu tử ấy đã không cần hắn phân phó, cứ chặt, bẻ cành cây mang ra chợ chờ hắn.

Nhưng vẫn chưa đủ, luyện khí khác với việc chế cung bình thường, không phải vật liệu gì cũng có thể chịu được tam muội chân hỏa, cũng không phải vật liệu gì cũng có thể khắc được trận pháp.

Nhìn đống vật liệu lớn thoáng cái đã sắp thành tro tàn, Truyền Sơn dù bền bỉ đến mấy cũng không nhịn được thở dài.

Những vật liệu này tuy không đáng tiền, nhưng cộng lại cũng là một món tiền không nhỏ, thế mà những tài liệu như chu sa, máu thú, ma tinh dùng để khắc trận pháp chỉ có thể mua từ thân Ma tu, những Ma tu này ôm tư tưởng vật lấy hiếm làm quý, bán những tài liệu vốn là bình thường ở bên ngoài tại đây với giá đắt muốn chết, đắt đến nỗi hắn đã muốn cướp mấy lần rồi.

“Ta tưởng luyện khí rất đơn giản chứ, không ngờ ngay cả chuẩn bị tài liệu cũng phiền như thế. Lần trước chế tạo trống bỏi không phải đơn giản lắm sao? Lẽ nào ta không nên dùng tam muội chân hỏa để luyện những tài liệu ấy? Nhưng mà không trải qua tam muội chân hỏa luyện chế thì những bó củi bình thường ấy làm sao có thể chịu được sức lực ẩn giấu của trận pháp trong đó?”

Cái bụng mai rùa húc lên một cái, tựa hồ đang nhắc nhở hắn điều gì đó, hoặc như là đang cười nhạo hắn.

Truyền Sơn vỗ cái bụng, “Đừng làm ồn, không thấy cha ngươi đang buồn phiền sao.”

“Còn cả khắc chi tiết nữa, trận pháp to như vậy, phức tạp như vậy, còn cả trận ***g trận, ta phải làm cách nào mới khắc được chúng một cách hoàn chỉnh lên thân cung và mũi tên đây? Nhất là mũi tên còn nhỏ như thế.”

Cái bụng lại nhô lên một cái.

Truyền Sơn cười, tự giễu: “Đúng là mỗi người mỗi khác. Có lẽ đổi lại là một người thông minh khác, thoáng cái đã có thể nghĩ ra cách giải quyết, còn ta mất hai tháng trời mà cũng chưa mò được đường nữa. Nhị à, ngươi sẽ không coi thường lão đại nhà ngươi chứ?”

Cái bụng có khổ mà không thể nói nổi, cũng không thể biểu đạt nỗi lòng của mình.

“Nhưng người thông minh có đường của người thông minh, kẻ ngu có đường của kẻ ngu, ta không nghĩ ra được cách giải quyết tốt nhất, vậy thì cứ thử hết tất cả những giải pháp đã nghĩ ra đi. Ta cũng không tin như vậy mà vẫn không thành công được.”

Ngó cái bụng của mình, ngọn lửa linh hồn trong mắt Truyền Sơn bỗng trở nên sáng sủa cực kỳ. Trên đời không có việc gì khó, chỉ sợ lòng không bền, ngay cả chuyện nam nhân không thể làm nhất hắn cũng đã làm rồi, trên đời này còn có việc gì hắn không làm được? Cùng lắm thì mặc kệ tất cả, dù sao hắn có thời gian bốn trăm năm cơ mà, cứ từ từ thôi!

“Đi, đi tìm người giải quyết tài liệu.”



“Bịch!”

Nhóc Tóc Trắng lưng úp một cái sọt nhỏ bán ở phiên chợ che đầu giận dữ quay đầu lại.

Ở một góc âm u cách đó không xa, một gã kỳ dị bọc mình trong hắc bào từ đầu tới chân ngoắc tay với nó.

“Ngươi là ai?” Nhóc Tóc Trắng cảnh giác nói.

Truyền Sơn vui vẻ, nhóc này trải qua sự kiện bắt cóc trước đó tựa hồ đã hiểu chuyện hơn xưa chút, bị đập cũng không tức tối chạy tới mắng chửi người ngay mà đứng ở xa xa đề phòng.

Truyền Sơn đến gần nhóc Tóc Trắng, đưa ngón tay cởi chiếc khăn đen trên mặt ra.

Nhóc Tóc Trắng lập tức lùi về phía sau một bước, cảnh giác nhìn cái đầu xương khô cháy đen trước mắt. Hắn đã từng nghe qua người từ ngoài tới này, thậm chí còn từng hoài nghi hắn có phải là…

“Bọn Mắt To giờ có khỏe không?”

Nhóc Tóc Trắng há hốc miệng.

Truyền Sơn cười, “Không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại nhau lần nữa, nhóc Tóc Trắng. Tuy da thịt trên mặt ta đã mất hết, nhưng giọng nói của ta chắc là người có thể nghe ra chứ?”

Vẻ mặt nhóc Tóc Trắng chuyển từ kinh ngạc đến không thể tin nổi, rồi từ không thể tin nổi biến thành hưng phấn cực độ.

“… Tau biết ngay là ngươi mà! Tau biết mà!” Nhóc Tóc Trắng nhảy dựng lên, vui quá chỉ muốn gào to. Người nửa xương khô quả nhiên không chết, hắn còn sống, hắn còn là xương khô ma, hắn còn sống!

Truyền Sơn nhìn nhóc Tóc Trắng không hề che giấu vẻ vui sướng trước mắt, trong lòng cũng thấy ấm áp. Nhóc này mặc dù được nuông chiều quá đâm tùy hứng, nhưng bản tính kể cũng tốt.

“Xuỵt, nhẹ tiếng thôi. Đi, theo ta sang bên kia nói.” Truyền Sơn sờ đầu nhóc Tóc Trắng, ý bảo nó đi theo mình. Ở đây tuy là bên ngoài chợ, nhưng Ma tộc đi tới đi lui vẫn khá là nhiều, nghĩ đến những lần trước bị vây xem, Truyền Sơn liền cảm thấy cơn tức dâng lên từ đan điền.

Nhóc Tóc Trắng không nhịn được, vừa đi vừa không ngừng hỏi này nọ.

“Sao ngươi lại trốn ra được?”

“Vì sao ngươi lại trở thành thế này?”

“Ngọn lửa của Tiễn tộc bị mất trộm có liên quan với ngươi không?”

“Nếu ngươi tham chiến, vì sao không đến tìm bọn tau? Bọn Mắt To ca lo cho ngươi lắm đấy.”

“Bụng của ngươi… Nghe nói ngươi mang thai? Có thể cho tau xem không?”

Truyền Sơn giả vờ như không nghe thấy câu ấy.

“Những người từ ngoài tới bắt tau, uy hiếp ngươi bây giờ ở đâu? Tau muốn tìm chúng báo thù!”

Truyền Sơn bật cười, dừng bước bên một đống đá trắng hình tam giác, đây là nơi đã cách chợ một đoạn rồi, thuộc chỗ cuối chợ, đằng sau đống đá trắng chính là bồn địa thấp hơn thảo nguyên một tầng, chỗ ấy hắn không qua được, nhưng nhóc Tóc Trắng thì có thể, chọn chỗ này làm nơi gặp mặt với nhóc Tóc Trắng, ngoại trừ suy xét tới sự bí ẩn thì còn có thể bảo đảm an toàn lớn nhất cho nhóc Tóc Trắng.

“Những người từ ngoài tới bắt cóc ngươi đã chết hết rồi, không chết thì cũng không có năng lực nào tìm tới ngươi gây phiền phức cả.”

“Thật sự?”

“Ừ.”

“A, tau còn muốn tự báo thù…”

“Đừng nói những chuyện đó trước, nhóc Tóc Trắng, vết thương của Mắt To thế nào rồi?”

“Sao ngươi biết Mắt To ca bị thương? À, đúng rồi, nghe nói ngươi cũng tham gia chiến sự. Nếu ngươi biết Mắt To ca bị thương, vì sao không đi tìm hắn ta luôn? Ngươi lén lút tìm đến tau làm gì?” Trẻ con thì chẳng sợ mất mặt, nghĩ gì là nói nấy.

Truyền Sơn tự nhiên sẽ không chấp nhất lời trẻ con, cười nói: “Ta có dự định của ta. Ngươi nói cho ta biết trước đã, vết thương của Mắt To thế nào? Có nguy hiểm tới sinh mệnh không?”

Nhóc Tóc Trắng có phần khó chịu, “Mắt To ca không sao hết, có Ma y ở đó, không có vết thương nào không chữa được.”

Truyền Sơn yên lòng, “Ta đã xem trận đấu của các ngươi với tộc Sừng Xà, tuy tộc Sừng Xà giảo hoạt lại biết mê hồn thuật, nhưng thân thể không cường tráng như các ngươi, mê hồn thuật cũng không thể thi triển từ xa quá được, hiện nay có thể chiếm thượng phong chủ yếu dựa vào lợi thế binh khí. Những binh khí này hẳn là do Tiễn tộc cung cấp đúng không? Ta đã hỏi rồi, Tiễn tộc cũng không thiên vị giúp tộc Sừng Xà, chỉ cần có ma thạch, ai tới mua vũ khí đều được. Các ngươi vì sao không mua nhiều vũ khí của Tiễn tộc? Nghe nói tộc Đằng Mộc cũng bán vũ khí.”

Nhóc Tóc Trắng gãi đầu, thở dài như một Ma Một Mắt đã thành niên.

Truyền Sơn bật cười.

“Tụi tau… không có nhiều ma thạch như thế.” Nhóc Tóc Trắng nói có phần xấu hổ cũng có phần thương tâm.

Qủa là thế. Truyền Sơn thầm thở dài. Chiến tranh đánh nhau chính là tiền, không có tiền thì có cái rắm mà chiến tranh ấy.

“Lần này ngay cả Ma y cũng đã lấy của cải của mình ra rồi, là tổ gia gia của tau tự đi lục, nghe nói không để lại cho Ma y viên ma thạch nào. Hí hí.” Vừa cười xong, nhóc lại buồn, “Nhưng vẫn không đủ.”

“Nếu ta nói ta có cách cung cấp một lô lợi khí cho tộc Một Mắt, mà lại còn không cần một viên ma thạch….”

“Thiệt hay giả? Ngươi không lừa tau chứ!” Nhóc Tóc Trắng không đợi Truyền Sơn nói hết đã mừng quýnh lên.

“Ta đã lừa ngươi chưa? Hơn nữa loại đại sư thế này ta sao có thể lừa ngươi.” Truyền Sơn nghiêm mặt nói: “Nhưng trước khi chế tạo ra lô lợi khí ấy, ta cần rất nhiều tài liệu để luyện tập. Mà trước khi chế tạo ra được vũ khí, ta cũng không muốn gây chú ý với tộc Một Mắt các ngươi.”

“Tau hiểu ý của ngươi, ngươi muốn tạo một niềm vui bất ngờ cho bọn Mắt To ca phải không?”

“Ack, cũng gần gần thế.” Hắn chỉ không muốn mọi người mừng hụt, nếu trong thời gian ngắn không lấy ra được vũ khí mạnh, cái hắn mang lại cho mọi người không chỉ là thất vọng thôi đâu.

“Có phải ngươi muốn tau tìm giúp tài liệu chế tác vũ khí không?”

“Thật thông minh! Ngươi nói không sai, ta cần ngươi…” Truyền Sơn vẫy tay với nhóc Tóc Trắng, ý bảo nó tới gần chút.

Nhóc Tóc Trắng cất bước hưng phấn không thôi, Truyền Sơn lại quay về chợ mua chút đồ. Lúc ra vào chợ, hắn còn nhìn xem tung tích của tên hề bán hoa kia nữa.

Hắn thật sự rất sợ bị tên hề đó quấn lấy, mỗi lần nhìn thấy hắn ta đều quấn lấy hắn muốn hắn mua hoa, nếu hắn muốn mua thật, hắn ta lại không chịu bán, cứ nhất định muốn hắn tới nhà hắn ta chơi.

Hắn họa có bị điên mới tới nhà tên hề dở người kia.

“Ngươi cũng không thích tên đó đúng không?” Truyền Sơn đi ra khỏi chợ, tán gẫu với cái bụng của mình theo thói quen.

Cái bụng hơi sục sạo một chút.

Truyền Sơn cười ka ka, sờ nó, “Ta cảm thấy gần đây ngươi đã hoạt bát hơn nhiều rồi? Có phải sắp ra rồi không?”

Ngọn lửa trong mắt Truyền Sơn bỗng tối sầm lại. Đằng sau có người theo dõi?

Truyền Sơn giả vờ như không biết, một mực đi tới chỗ không người, lúc này mới đột nhiên quay phắt đầu lại.

Ma tu áo tím theo dõi hiển nhiên không ngờ tu vi của xương khô ma lại cao hơn hắn ta nhiều như thế, kinh ngạc vì mình ở trình độ Ngưng Khí Kỳ 3 mà lại bị đối phương tóm được đơn giản như thế. Hắn nào biết tu vi bấy giờ của Truyền Sơn, nếu không phải bị hắn tận lực áp chế, muốn lên kết đan căn bản không thành vấn đề.

Ma tu áo tím này không những không cầu xin tha thứ, trái lại ra sức nói chủ nhân hắn ta lợi hại cỡ nào, nói Truyền Sơn nếu dám làm gì hắn ta, chủ nhân của hắn ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn, còn càn rỡ bảo Truyền Sơn cống hiến âm thai ngàn năm cho hắn.

Nghe nói Canh Nhị trong bụng mình bị người nói thành âm thai ngàn năm, Truyền Sơn thật sự là… không còn lời nào mà nói.

Canh Nhị cũng chòi lên húc cái bụng tỏ vẻ kháng nghị.

Ma tu áo tím đổi rất nhiều lời uy hiếp, cuối cùng đến cả tên chủ nhân của bản thân cũng không dám nói ra, chỉ nói Truyền Sơn không xứng để biết.

Truyền Sơn cũng chẳng thèm hỏi, người này bất kể nguồn gốc thế nào, chỉ cần xem xét cái phẩm chất muốn dùng thai nhi để chế thuốc thì đã chẳng tốt lành gì rồi, loại người tâm thuật bất chính này ở lại trên đời cũng là tai họa thôi. Lắc đầu, cũng không cho đối phương cơ hội cầu xin tha thứ, kết liễu thẳng người này luôn.

Ma tu áo tím khi chết trên mặt lộ vẻ giật mình kỳ lạ, tựa hồ không thể ngờ được Truyền Sơn dám giết hắn ta thật. Hắn ta cho rằng trang phục trên người hắn ta cũng đủ nói lên thân phận của hắn ta rồi chứ.

Đối với một xương khô ma gần như không biết gì về giới Ma tu, Truyền Sơn không muốn để lại bất kỳ phiền hà gì, kết quả liền dùng luôn tam muội chân hỏa đốt thây hắn ta thành tro.

Đương nhiên, phàm là thứ có thể dùng trên thân ma tu ấy, Truyền Sơn đều vô tư cướp hết. Đồ thì không nhiều lắm, một cái túi vải mà như không phải vải, cởi miệng túi ra lộn trái xem, chỉ có mấy viên ma thạch, một thanh kiếm to cỡ cánh tay, một viên đá to cỡ nắm tay, còn có thêm mấy thứ vụn vặt.

Chậc! Lại là một kẻ nghèo hèn, bốc phét rõ là ghê mà trên người chỉ có chút ma thạch ấy, còn đều là cấp trung, có độc một viên cấp cao. Lẽ nào Ma tu đều nghèo thế sao?

Truyền Sơn thưởng thức viên đá kia rồi lắc đầu thở dài.

Nhưng ngẫm lại xem, những Ma tu này có lẽ cũng không ngờ được ở trong Huyết Hồn Hải lại dùng đến ma thạch, vào đây trải nghiệm thì tám phần mười đều chỉ muốn mang theo mấy thứ đồ giữ mạng, ma thạch chiếm diện tích đương nhiên có thể không mang thì không mang.

Bỗng nhiên, ngón tay thưởng thức viên đá của Truyền Sơn dừng lại, loại cảm giác ấy…?

Truyền Sơn giơ tảng đá lên kiểm tra kỹ càng, mặt ngoài tảng đá khá trơn nhẵn, vuốt lên có cảm giác ướt át, trọng lượng nặng hơn tảng đá bình thường cùng thể tích, có màu đỏ thẫm. Nếu không phải Truyền Sơn có năng lực cảm ứng đặc biệt với nguyên tố thuộc tính kim loại thì có khả năng đã coi tảng đá là một khối ngọc thạch rồi.

Bên trong tảng đá tựa hồ ẩn chứa một nguyên tố thuộc tính kim loại nào đó, hơn nữa khá là thuần khiết, gần như không có tạp chất gì, đây chính là chuyện rất hiếm thấy. Nên nhớ là sắt thuần, đồng thuần các loại đều cần tinh luyện nhiều lần, cứ như thế, mà vẫn chưa chắc đã có thể loại bỏ được hết tạp chất.

Một khối kim loại nhìn có vẻ chưa từng bị tinh luyện, nhưng độ tinh khiết khá cao, chính là không biết là kim loại gì.

Tuy Truyền Sơn có thể tinh luyện kim loại, cảm ứng nguyên tố kim loại, nhưng bởi vì kiến thức quá ít, dù cảm ứng được sự tồn tại của nó cũng không thể phân biệt được viên đá ấy rốt cuộc là kim loại gì.

Nếu có Canh Nhị thì tốt rồi. Tên kỳ dị ấy, kiến thức hình như rất uyên bác, viên đá này nói không chừng y liếc mắt là có thể nhìn ra lai lịch. Truyền Sơn thở dài vuốt cái bụng, lại một lần nữa cảm thấy bất tiện vì Canh Nhị không thể nói với hắn.

Viên đá nhìn như bình thường nhưng lại không bình thường này, cái thanh kiếm và cả những thứ vụn vặt kia có thể nào cũng mang tới bất ngờ cho hắn không?

Truyền Sơn vừa đi vừa lật xem thứ cướp được, vốn muốn vứt túi tiền di, nhưng nhìn lại trên người mình chẳng có thứ gì để đựng nên cũng để lại, tùy tiện thắt ở trên một cái xương sườn của mình.

“Nhanh lên chút nhanh lên chút nào! Cành vạn tuế đặt sang bên này, cành đậu đỏ thì đặt bên kia, cành mi mao thụ đặt đằng sau tau.” Nhóc Tóc Trắng đứng trên một tảng đá to, cao giọng chỉ huy đám bạn. Bên cạnh nó cách đó không xa chính là đống đá trắng hình tam giác chỗ gặp Truyền Sơn.

“Tóc Trắng, ngươi muốn lấy mấy thứ này làm gì?” Nhóc Tóc Xanh hiếu kỳ đi cà nhắc qua hỏi, trên tay nó cũng kéo một cành cây thô to.

“Làm vũ khí.”

“Làm vũ khí? Mấy thứ này có thể làm vũ khí gì?” Nhóc Tóc Xanh gãi đầu, khó hiểu.

“Đúng thế a, ngươi muốn bọn tau thu thập những tảng đá này còn cả máu, da, móng tay, xương của ma thú, chúng có thể làm được vũ khí gì chớ?” Một Ma Một Mắt nhỏ giống cái có giọng nói thanh thúy lên tiếng.

“Các ngươi không hiểu! Nói với các ngươi có thể làm thì là có thể làm, nói chung cứ làm theo lời tau nói lấy đồ tới là được.” Nhóc Tóc Trắng cũng có hiểu đâu, nhưng hắn sao có thể mất mặt trước đám bạn được, cứ cố ra vẻ cái gì nó cũng biết nhưng không thể nói cho bọn kia, chỉ huy mọi người thu thập tài liệu tới chỗ đã định.

“Nhưng tau còn phải đưa cơm giúp đa nương…” Một Ma Một Mắt nhỏ khác khó chịu lầu bầu.

Nhóc Tóc Trắng hai tay chống nạnh, trừng mắt quát: “Đây cũng là đang giúp đa nương ngươi! Giúp chiến sĩ của bọn tau! Nếu có thể làm ra vũ khí lợi hại, họ sẽ không bị thương các ngươi có hiểu không? Muốn đưa cơm, phải làm việc, làm xong thì về cho tau! Ai không trở lại, sẽ không cho nhà người đó vũ khí mới nữa!”

Đám Ma Một Mắt nhỏ này vẫn rất tin phục cháu của tộc trưởng, nghe nhóc Tóc Trắng gào lên thế, lập tức rầm rầm đồng ý, tốc độ hoạt động cũng nhanh hơn chút. Nhưng cũng có những đứa không coi việc nhóc Tóc Trắng nói ra gì, cảm thấy làm việc này cũng không chẳng có gì tốt, vũ khí gì kia cũng chẳng qua là trẻ con nói bậy không đáng tin tưởng nên giữa đường liền chuồn mất tiêu.

Buổi tối Truyền Sơn tới giao nhận những tài liệu ấy với nhóc Tóc Trắng.

Hắn không có công cụ trữ vật, nhưng nhóc Tóc Trắng lại tiện tay mang theo cái thùng gỗ hắn đã từng làm theo.

Truyền Sơn liền dùng chiếc thùng gỗ ấy đựng những thứ vụn vặt vào. Còn về những cành cây có thể làm thân cung, thân nỏ thì tiến hành lột vỏ chế tạo sơ qua ngay tại chỗ.

Nhóc Tóc Trắng cứ ở một bên nhìn không chịu về nhà, tuy nó cứ hùng hồn ra vẻ trước mặt đám bạn, nhưng đối với chuyện người nửa xương khô nói có thể làm ra vũ khí mạnh hơn Tiễn tộc vẫn không tin cho lắm.

Truyền Sơn thấy nó nhìn chăm chăm, cố ý thả chậm tốc độ, còn vừa giải thích vừa lột vừa làm, còn về có thể học được bao nhiêu thì phải dựa vào tiểu quỷ ấy rồi.

“Những thứ còn lại ta muốn mang về làm, hai ngày này ngươi phải thu thập đủ những thứ ta yêu cầu, cứ tìm một chỗ giấu cho tốt, chờ đến lúc ta cần ngươi lại bảo đám bạn ngươi mang tới cho ta. Nếu có tài liệu nào không thu thập được thì nhớ bảo ta biết.”

“Vậy…”

Truyền Sơn tự nhiên biết nhóc Tóc Trắng muốn hỏi gì, cười nói: “Vũ khí làm xong rồi ta sẽ truyền tin cho ngươi, nhớ giữ bí mật.”

Nhóc Tóc Trắng nửa tin nửa ngờ nhìn người nửa xương khô ban đầu, xương khô ma bây giờ vừa xách vừa khiêng đồ rồi biến mất dạng trong bóng đêm.

Truyền Sơn ở trong cái động đang nghiên cứu một phiến kim loại cỡ lá cây nhiều lần, phiến kim loại ấy cũng là một trong những vật phẩm cướp được từ trên người Ma tu áo tím.

Không nghiên cứu thì không biết, vừa nghiên cứu đã làm hắn hoảng. Mảnh kim loại cỡ lá cây này cũng là một loại pháp khí. Hoa văn chìm bên trên rõ ràng là dấu vết của trận pháp.

Nhưng đây rốt cuộc là pháp khí gì, có tác dụng gì?

Truyền Sơn dùng một biện pháp thô, ban đầu hắn lục tìm thành phẩm cùng loại được nhắc tới trong bài thành phẩm luyện khí. Nhưng biện pháp thô cũng phải loại từng cái một, loại như vậy hơn mười ngày căn bản cũng không loại bỏ hết được.

Trước tiên, Truyền Sơn phán đoán đại khái đây cũng không phải vũ khí công kích, bởi vì hắn kiểm tra kỹ trận pháp đồ trên mảnh kim loại, với cách hiểu nông cạn đối với trận pháp của hắn bây giờ, cũng có thể nhìn ra được không phải trận pháp công kích mà giống như trận pháp loại phụ trợ để tăng tốc độ hơn.

Coi đây là căn bản, Truyền Sơn tìm kiếm pháp khí cùng loại tăng tốc độ trong các pháp khí để phụ trợ, cứ tìm như thế, không lâu sau đã tìm ra được thứ tương tự.

Bản Phi Hành. Pháp trí kiểu phụ trợ, được pháp lực thúc giục, có thể bay lên tầng trời thấp. Tốc độ cao nhất của cấp thấp có thể đạt được 100 dặm trong một canh giờ, có thể bay được trong sức gió dưới cấp bốn; tốc độ cao nhất của cấp trung có thể đạt được

300 dặm trong một canh giờ, có thể bay được trong sức gió dưới cấp sáu; còn cấp cao thì một canh giờ có thể bay được năm trăm dặm, có thể bay được trong sức gió dưới cấp tám; đây còn là pháp khí, nếu như là trên pháp bảo, công năng tự nhiên càng mạnh hơn.

Đã có kinh nghiệm phân tích Bản Phi Hành, Truyền Sơn lấy tất cả những thứ cướp được của Ma y áo tím ra phân tích hết một lượt. Vừa tỉ mỉ phân tích thì đã làm Truyền Sơn vui quá chừng.

Thứ Ma tu áo tím để lại ngoại trừ cái túi và ma thạch kia, tổng cộng có sáu dạng. Chia ra là một mảnh thuần kim loại không biết thuộc tính, một Bản Phi Hành pháp khí cấp cao, một thanh kiếm bạo hỏa pháp khí cấp trung, một Gai Hấp Huyết pháp khí cấp thấp, cùng với hai bình dược hoàn nhỏ.

Trong đó Hấp Huyết Thứ là thâm độc nhất, đừng thấy nó chỉ là pháp khí cấp thấp mà coi thường, nó được dùng chủ yếu để đánh lén, thân gai chỉ to cỡ nửa cây kim thêu, kẻ dưới Ngưng Khí Kỳ 2 nếu không có bùa hộ mệnh hay hộ giáp tốt thì căn bản không thể chống đỡ được. Ngưng Khí Kỳ 3 trở nên nếu bị đánh lén thành công, cũng đủ cho người đó một vố.

Kiếm bạo hỏa pháp khí cấp trung nếu được pháp lực thúc đẩy có thể sinh ra uy lực nổ tung sau khi đánh trúng mục tiêu, hơn nữa sẽ sinh ra ngọn lửa rất thâm độc, trong ngọn lửa ấy có trộn lẫn chất độc, một khí dính phải người thì dù róc hết cả thịt xuống cũng vô dụng, độc trong lửa sẽ nhanh chóng lan khắp người.

Còn hai bình dược hoàn kia nữa, theo Truyền Sơn suy đoán, một bình trong đó chắc là giải dược của lửa độc kia, còn một bình thì không biết là dược vật gì.

Sau khi biết rõ được công năng của mấy thứ đó, Truyền Sơn không khỏi quệt mồ hôi lạnh. May mà lúc đó hắn phản ứng nhanh, để Ma tu áo tím không kịp lấy những pháp khí đó ra, nếu Ma tu áo tím vừa lấy mấy thứ này ra dùng đánh lén đằng sau hắn, ai thắng ai thua thực sự khó mà liệu được.

Cũng may hắn mạng lớn, xui xẻo thì xui xẻo nhưng trong họa cũng có phúc, họa phúc luôn theo nhau. Mấy thứ này tuyệt đối có ý nghĩa phi phàm đối với hắn.

Nhất là thanh kiếm bạo hỏa kia, cực kỳ gần với mạch vũ khí mà hắn muốn luyện cho tộc Một Mắt, hắn đang lo không biết nên ra tay thế nào, chỉ cần nghiên cứu thấu đáo thanh kiếm bạo hỏa này, tin chắc có thể gợi ý lớn cho hắn.

Từ đó, Truyền Sơn vùi đầu vào trong luyện khí, không màng tới chuyện bên ngoài.

Đảo mắt cái, một tháng lại trôi qua.

Ngay lúc nhóc Tóc Trắng mong ngóng vô cùng, một đứa trẻ Ma tộc đầu lừa mõm heo mang đến tin tức cho nó, bảo nó tối hôm sau vào cùng giờ lần trước, đến nơi gặp mặt lần trước.

Nhóc Tóc Trắng cố nghĩ mãi mới hiểu ý ẩn hàm trong lời truyền tin. Ngày hôm sau dựa theo lời hẹn, đi tới đống đá trắng ở biên giới thảo nguyên chờ Truyền Sơn.

Truyền Sơn vẫn che kín bằng hắc bào cướp được từ trên người một gã Ma tộc, khiêng một đống cung, mang theo một thùng tên xuất hiện trước mặt nhóc Tóc Trắng.

“Tài liệu không có nhiều, với cả giai đoạn trước cũng thất bại kha khá. Ở đây có tất cả chín chiếc cung, hai mươi bảy chiếc tên, ngươi có thể giao cho phụ mẫu của đám bạn ngươi và bọn Mắt To. Không cần phải nói là ai cho, cứ giao thẳng cho họ, nói cho họ cách dùng là được. Lại đây, ta dạy ngươi cách dùng, ngươi hãy cho kỹ.”

Nhóc Tóc Trắng vốn có không ít nghi vấn muốn hỏi mà lúc này cũng không dám mở miệng, nhanh chóng banh mặt ra chạy tới bên Truyền Sơn.

“Chín chiếc cung này đều có công năng và cách dùng tương tự nhau. Chúng khác với cung tên bình thường, ngươi có thấy những hoa văn khắc trên thân cung này không?”

“Ừ! Những hoa văn này thật là đẹp mắt.”

Truyền Sơn cười, “Những hoa văn này chính là trận pháp, bản lĩnh khắc trận pháp hiện tại của ta vẫn không tốt, bằng không ngươi nhìn những hoa văn trên thân cung này sẽ hấp dẫn hơn nhiều, những hoa văn này cũng không rõ ràng như thế này đâu. Đừng nói nhiều lời, ta nói cho ngươi những điều này, chính là mong ngươi hiểu được những chiếc cung này dù không sử dụng với mũi tên nguyên bộ vẫn có thể phát huy được tác dụng của nó.”

“Tác dụng gì?” Nhóc Tóc Trắng sốt ruột hỏi.

“Tăng lực.”

“Tăng lực?”

“Ừ, tăng lực mà ta nói, chính là lực lúc mũi tên bắn ra từ thân cung. Những chiếc cung này, chỉ cần có người có thể kéo được thân cung, tốc độ và lực mũi tên bắn ra đều mạnh hơn cung tên bình thường. Ở chỗ chúng ta, cường độ của thân cung được chia làm chín cấp, từ loại cung một thạch (1) tới loại cung chín thạch, có thể kéo được cung hai thạch mà lại có thể mười phát trúng bảy, tức là người bắn cung đạt tiêu chuẩn. Chín thạch là cường cung cực mạnh, cung cứng, có thể kéo được cung chín thạch chưa chắc đã là thần xạ thủ, nhưng nhất định là đại lực sĩ.”

(1) thạch là đơn vị đo, trọng lượng thì 120 cân = 60 kg = 1 thạch.

Truyền Sơn ngừng một trận, than thở: “Ở chỗ chúng ta, cung từ ba thạch trở lên đã không có mấy ai có thể kéo được rồi.”

“Ở chỗ các ngươi, một thạch nặng bao nhiêu?” Nhóc Tóc Trắng hiếu kỳ sờ cung tên, rất muốn kéo thử ngay tại chỗ.

“Chừng một trăm hai mươi cân.” (60kg)

Nhóc Tóc Trắng gãi đầu, không hiểu đơn vị đo theo lời Truyền Sơn cho lắm.

“Lực của một thạch tương đương với trọng lượng của tảng đá to mà ngươi vừa đứng.”

Nhóc Tóc Trắng hiểu ra, lập tức lộ vẻ khinh thường, “Nói thế thì, chiến sĩ của tộc bọn tau không phải ai ai cũng có thể kéo được cung chín thạch của các ngươi sao?”

“Không sai, điều kiện thân thể của các ngươi bẩm sinh đã mạnh hơn người thường bên chúng ta. Cho nên những chiếc cung này ta đều là chế tác dựa theo tiêu chuẩn của cung chín thạch, nhưng những điều đó chỉ là vấn đề nhỏ.”

Truyền Sơn cười cười, nói tiếp: “Ngươi chỉ cần biết sức đẩy những chiếc cung này ít nhất gấp năm lần cung chín thạch, bởi mũi tên của những chiếc cung này bắn ra sẽ nhanh hơn, xa hơn, có lực hơn. Các ngươi có thể bảo người lớn nhà mình thử dùng trước xem, sử dụng cung này có khoảng cách hữu hiệu hơn tên bình thường ba trăm ba mươi trượng.” (1 trượng =10 thước = 3,33m)

“Xa như vậy?!”

“Nếu mắt các ngươi có thể nhìn được tốt thì còn bắn được xa hơn nữa. Ta đã thử rồi, ba trăm ba mươi trượng, kể cả tảng đá to đùng phía sau ngươi cũng bắn xuyên qua được.”

Nhóc Tóc Trắng lè lưỡi, không dám khinh thường những chiếc cung tên hình thức cực kỳ cổ xưa này nữa.

“Vừa rồi là nói về thân cung, bây giờ chúng ta xem mũi tên. Ta cho mỗi chiếc cung hỏa là ba mũi tên.” Không đợi nhóc Tóc Trắng bĩu môi, Truyền Sơn nhanh chóng nói tiếp.

“Đừng ngại ít, những tên này tuy chỉ có thể dùng một lần, nhưng uy lực mạnh. Bắn trúng mục tiêu sẽ tự động nổ ra lửa, nếu như sử dụng ở chỗ đông đúc, càng tạo được tử thương nhiều, kẻ bình thường dưới Ngưng Khí Kỳ 3 muốn dập tắt lửa chỉ có thể róc da thịt bị dính lửa đi.

“Ghê gớm như thế?” Vẻ ghét bỏ của nhóc Tóc Trắng lập tức biến mất, nhìn tên với vẻ mặt kính nể.

“Bởi vì tài liệu có hạn, hiện chỉ làm được ngần này, ngươi bảo bọn Mắt To tính toán mà dùng, ít nhất có thể dùng để uy hiếp kẻ địch.”

“Vậy cách dùng?”

“Cũng như cung tên bình thường thôi, chỉ là nhất định phải sử dụng ma lực, tu vi dưới Ngưng Khí Kỳ không thể sử dụng, tu vi Ngưng Khí 2 bắn ra ba mũi tên bạo hỏa, công lực căn bản sẽ tiêu hao gần hết, đến lúc đó nhớ phải bảo hộ những xạ thủ đó, để họ lui đến nơi an toàn khôi phục. Nhớ rõ chưa?”

Nhóc Tóc Trắng khẩn trương gật đầu.

“Còn có một điều ngươi phải nhớ, để kẻ địch không lấy tên dùng, những tên này chỉ có thể dùng với những chiếc cung này, dùng cung khác để bắn chúng, chỉ có thể dùng như tên bình thường thôi. Nhưng thân cung có thể phối hợp với những mũi tên bình thường khác, hiểu chưa?”

Nhóc Tóc Trắng yên lặng lẩm nhẩm mấy lần, xác định đã nhớ hết được rồi, lúc này mới gật đầu với Truyền Sơn.

Truyền Sơn hài lòng vỗ cái đầu của nó, vội vàng rời đi. Mấy lần gặp mặt này hắn vẫn dùng hắc bào để che thân, nhưng cái bụng kia cũng không nhỏ, tiểu quỷ nhìn kỹ vẫn có thể nhận ra chỗ không bình thường của hắn, hắn cũng không muốn để tiểu quỷ này nhìn ra bụng hắn có vấn đề. Dù có nhìn ra cũng không để nó có cơ hội hỏi dò!

Bị người vây xem thì thôi đi, lại bị nhóc ranh quen hắn cười nhạo, hắn cũng chỉ có thể trốn mãi trong động, đợi cho đến khi ‘con’ sinh ra mới thôi.

Tối nay, khi sáu Ma Một Mắt nhỏ giúp thu thập tài liệu kiên trì tới lúc cuối nhận được vũ khí của nhóc Tóc Trắng phát cho, cùng sự giáo dục hết lần này tới lần khác của nhóc ấy, cả đám đã nhớ được đặc điểm của cung và tên, ôm vũ khí kiểu mới ấy vui vẻ chạy về nhà tìm đa nương của chúng.

Còn lại ba chiếc cung và chín mũi tên, nhóc Tóc Trắng đương nhiên sẽ giao cho huynh trưởng Mắt Vàng Tóc Trắng nhà mình, còn cả Mắt To ca mà xương khô ma đã dặn dò riêng. Còn về một chiếc cung thừa ra, nhóc Tóc Trắng cầm đi hiếu kính cho Ma y.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện