Đây không phải là linh hồn của Hỏa xà, mà là ký ức và nỗi buồn của nó còn lưu lại trong Hỏa xà đan.
Tuy nó đã mất năng lực và sinh mệnh để suy nghĩ, nhưng chấp niệm vẫn còn đó.
Nếu không có ảnh hưởng từ Truyền Sơn, trải qua mấy ngàn mấy vạn năm, chỉ cần viên Hỏa xà đan này may mắn không bị luyện hóa hoặc hủy hoại hoàn toàn, có lẽ chấp niệm đó có khả năng hình thành ý thức của nó.
Chỉ là khả năng ấy quá nhỏ, trong hàng tỉ vạn cũng chưa chắc đã có được một phần trăm may mắn ấy, phần lớn chấp niệm trước khi bản thể của chúng bị hủy hoại đã có khả năng bị nguyên khí thiên địa tinh lọc rồi dần dần tiêu tan.
Thù hằn cũng là một năng lực, nếu tu vi của Luyện khí sư có đủ phương pháp bí mật, người đó hoàn toàn có thể nuôi dưỡng dòng chấp niệm ấy. Lấy thù hằn làm chất dinh dưỡng, dùng máu tươi để tưới ướt đẫm, từ đó có tỷ lệ nhất định để bồi dưỡng ra mục tiêu cao nhất mà toàn bộ Luyện khí sư đều theo đuổi – Khí linh.
Nhưng loại Khí linh lấy thù hằn làm chất dinh dưỡng, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tương lai khi phát triển rồi sẽ trở thành dạng pháp bảo gì. Truyền Sơn cũng không phải ma đầu thèm máu e sợ thiên hạ bình yên nên dĩ nhiên cũng không muốn làm náo động mà để một Khí linh hận thù rất có khả năng lấy thù hằn con người làm nhiệm vụ của nó, lấy giết hết nhân loại làm mục tiêu xuất hiện.
Hắn cần đánh thức thứ có mức độ sâu xa hơn – sinh cơ, đơn thuần nhất, không mang theo bất luận tình cảm gì, sinh cơ nguyên thủy nhất ấy.
Lúc này, điểm hay của việc tu luyện hỗn độn ma công đã xuất hiện, thứ khác thì không được chứ hấp thu năng lượng tiêu cực thì có bao nhiêu nó sẽ hấp thu bấy nhiêu.
Vì sao Trùng tộc thích pháp bảo hắn luyện ra như thế? Còn không phải pháp bảo hắn luyện ra gần như không mang bất luận năng lượng tiêu cực gì, sử dụng dễ dàng, thuận lợi ư? Đương nhiên, nếu có pháp bảo nào cần kèm thêm năng lượng tiêu cực, hắn cũng có thể làm theo yêu cầu.
Hỗn độn ma công có thể hấp thu, cũng có thể phóng thích.
Đây là bước thứ hai luyện hóa viên Hỏa xà đan này, hấp thu năng lượng tiêu cực của nó.
Tác dụng lớn nhất của lò luyện chính là truyền, ngưng tụ và tăng năng lượng của Luyện khí sư, Truyền Sơn lấy lực lượng thiên địa phác họa lên lò luyện cũng không phải đã hình thành là mãi không thay đổi, mà là sẽ dựa vào tính chất của bản thân tài liệu để tiến hành thay đổi cho trận pháp, để tạo nên lò luyện có thể phát huy đặc tính và năng lượng tốt nhất cho nguyên vật liệu, còn bản thân sẽ là lò luyện thiên địa do hắn khéo léo sáng tạo ra có tâm linh tương thông với hắn.
Khi Truyền Sơn bắt đầu dùng nguyên khí hỗn độn hấp thu luyện hóa năng lượng tiêu cực ẩn trong viên Hỏa xà đan kia, lò luyện thiên địa vô hình ấy lập tức thuận theo suy nghĩ của hắn, kích thích oán niệm ẩn chứa trong viên Hỏa xà đan mà không làm những năng lượng tiêu cực đó tản ra ngoài, đồng thời xử lý bằng trận pháp, trực tiếp để hắn hấp thu năng lượng tiêu cực ấy.
Truyền Sơn vui vẻ hấp thu, tựa như Canh Nhị từng nói với hắn, tâm luyện quả nhiên rất hay, dùng càng nhiều thì có thể cảm nhận được càng nhiều cái hay hơn.
Chẳng hạn như bây giờ, khi hắn càng ngày càng hiểu phù trận (trận pháp bằng bùa) và năng lượng thiên địa, lò luyện thiên địa hắn phác họa ra có thể giúp hắn trực tiếp hấp thu các loại năng lượng vào trong cơ thể, sau đó chuyển hóa thành nguyên khí hỗn độn.
Đáng tiếc là, cũng không phải cái gì chuyển hóa thành nguyên khí hỗn độn rồi cũng có thể dung nhập vào người hắn, dựa theo cách tu luyện của hỗn độn ma công, nhất định phải có một phần nguyên khí hỗn độn tràn ra ngoài cơ thể.
Nếu hiện tại Trần Vong có mặt bên cạnh Truyền Sơn, hắn có thể lập tức biết được ngọn nguồn nguyên khí hỗn độn của Hậu Thổ Môn sinh ra từ đâu rồi. Tiếc thật!
Sân thi đấu này cũng không giống với Hậu Thổ Môn được trận pháp bảo hộ dày đặc, ở đấy ít nhất còn có một dòng Linh tuyền, còn có không ít Linh khí duy trì một mảnh thiên địa của Hậu Thổ Môn, nguyên khí hỗn độn có tràn ra cũng sẽ không bị Thiên địa hấp thu nhanh chóng.
Còn sân thi đấu này, tuy cũng có trận pháp bảo hộ, nhưng không thể tập trung linh khí thiên địa như Hậu Thổ Môn, thế là nguyên khí hỗn độn vừa tràn ra còn chưa kịp tan dần thì đã bị thiên địa thèm thuồng hấp thu sạch sẽ.
Cây cỏ trong sân thi đấu phân chia các khoảnh sân thi đấu riêng lẻ bỗng nhiên lanh lợi hơn hẳn, nếu lúc này có người dùng thước đo độ cao của chúng, sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng dù chúng không được trận pháp thúc giục, cũng vẫn cao lên một chút.
Đặc biệt, càng là những cây cỏ tới gần Truyền Sơn, cây nào cây nấy đều ra sức nghiêng mình về phía hắn, nếu không phải do trận pháp kìm giữ, có lẽ chúng đã nhào tới chỗ Truyền Sơn rồi.
Chỉ là chút thay đổi ấy cũng như nguyên khí hỗn độn bị hấp thu nhanh chóng vậy, cũng không có bất kỳ ai phát hiện ra.
Năng lượng tiêu cực của Hỏa xà đan bị hấp thu sạch sẽ, ngược lại, Truyền Sơn đưa vào thêm một vài nguyên khí hỗn độn.
Đây là bước thứ ba để luyện hóa, trao năng lượng mới.
Hắn đã phát hiện nguyên khí hỗn độn là chất dinh dưỡng tốt nhất dành cho bất luận sinh vật hay phi sinh vật.
Lấy nguyên khí hỗn độn làm nền, hắn bắt đầu tiến hành luyện hóa bước thứ tư: điều hòa và phân bố ngũ hành bên trong Hỏa xà đan.
Do Hỏa xà đan bị người ta lấy mất sinh cơ, không còn cách để duy trì thuộc tính hỏa thuộc về bản thân nó. Vị tu giả lấy Hỏa xà yêu đan này ra chắc là một vị tu sĩ có thuộc tính thủy cực mạnh, nguyên tố thủy có trên Hỏa xà đan đã khiến Truyền Sơn nhận ra điểm này.
Còn Hỏa xà đan bị lấy ra rồi thả thêm nguyên tố thổ vào, khó tránh khỏi cũng mang theo chút nguyên tố thổ trong đó. Hiện giờ tiếp xúc với không khí, ngoại trừ nguyên tố kim rời rạc, các nguyên tố thiên địa không thuộc ngũ hành khác cũng bắt đầu vấn vương.
Tách những nguyên tố ấy ra, cũng giúp Hỏa xà đan tập trung càng nhiều nguyên tố thuần hỏa hơn, chính là việc Truyền Sơn phải làm.
Kể thì cũng đơn giản, nhưng đối với các nguyên tố không quen cho lắm hoặc không thể điều khiển thì đừng nghĩ là dễ làm khi không có công cụ luyện chế gì.
Còn Truyền Sơn được Canh Nhị huấn luyện riêng, không những thuần thục điều khiển nguyên tố kim của bản thân mà kể cả điều khiển những nguyên tố xa lạ khác cũng không có gì khó khăn. Đặc biệt, lúc hắn làm lại thân thể, con rùa nào đó cố ý vô ý trả thù, khối thân thể mới sau khi luyện của hắn còn có ‘hỗn độn chi tương’. (hỗn độn còn chỉ vũ trụ, tương: bổ trợ, hỗ trợ).
Dùng cách nói của Canh Nhị, ‘hỗn độn chi tương’ tức là các nguyên tố tụ tập, rồi làm thế nào để không ai nhận ra được rốt cuộc là có những nguyên tố nào tụ tập trên người hắn, kiểu như toàn bộ những nguyên tố ấy đều dung hợp lại với nhau vậy.
Truyền Sơn nghe Canh Nhị giải thích xong, cảm thấy thân thể cũng không có gì bất tiện lắm nên cũng chẳng để ý mấy.
Sau khi Hỏa xà đan ngưng tụ đủ nguyên tố hỏa tinh khiết nhất, Truyền Sơn bắt đầu bước thứ năm: ngưng luyện.
Thần thức dần dần thâm nhập, tiếp xúc với bên trong Hỏa xà đan, đầu tiên chỉ cảm thấy một vòng tròn đen đen, vào sâu hơn chút nữa, gần như lập tức liền cảm nhận được một đợt sóng.
Đợt sóng có phần hoạt bát, vây lấy thần thức dò vào của Truyền Sơn ra sức xoay tròn.
Đây là năng lượng ẩn chứa bên trong Hỏa xà đan, nếu chỉ cần luồng năng lượng ấy, hắn chỉ cần dẫn đường cho nó đi ra là được. Nhưng so với hành vi dùng tu vi bản thân kích thích năng lượng của Hỏa xà đan ở những Luyện khí sư khác thì hắn còn có thể dẫn năng lượng tinh khiết và vô hạn gần như toàn bộ, cũng chính là năng lượng mà các Luyện khí sư khác cùng lắm cũng chỉ có thể kích thích bảy phần của Hỏa xà đan, còn hắn có thể dẫn được mười phần.
Có điều, tu vi hai mươi năm của Hỏa xà đan cũng không phải mục tiêu của hắn, cái hắn muốn chính là Khí linh có sinh cơ, có thể tự phát triển, trải qua tu luyện cuối cùng có thể đạt được ý thức của mình.
Việc tạo Khí linh đối với hắn còn có phần xa xôi, Truyền Sơn dùng thần thức nhẹ nhàng vuốt ve đợt sóng hoạt bát vây lấy hắn.
Nhờ sự hấp dẫn của nguyên khí hỗn độn, đợt sóng hoạt bát hướng dần tới hắn rồi từ từ ngưng tụ thành một vòng tròn.
Năng lượng thuộc tính hỏa tinh khiết càng ngưng càng đặc, màu sắc cũng sáng dần lên.
Được rồi! Hắn sẽ tiến hành bước tiếp theo, cũng là bước luyện hóa cuối cùng ─── “Xung kích”.
Hắn không biết linh hồn sinh ra như thế nào, cũng không biết ý thức của linh hồn xuất hiện ra sao, hành vi luyện hóa hắn đang làm đây giống như là kích hoạt một hạt giống đã chết, khiến nó có sinh cơ một lần nữa, rồi dần lớn lên.
Còn về việc hạt giống sống lại này có thể hình thành ý thức của nó, khai trí, trở thành một thành phần trong vô số sinh linh tu luyện hay không, đó không phải điều hắn có thể nắm vững nữa rồi.
Trải qua vài lần kinh nghiệm trước đó, hắn biết muốn đánh thức sinh cơ của một tài liệu đã chết, nhất thiết phải có năng lượng đủ mạnh.
Luồng năng lượng ấy không những phải có khả năng tạo năng lượng xung kích tuyệt đối với toàn bộ Hỏa xà đan, mà còn phải tẩm bổ nó đồng thời với lúc xung kích, để nó có đủ năng lượng và hoàn cảnh yên ổn để sống lại lần nữa.
Truyền Sơn khép hờ mắt, đầu lưỡi khẽ run, thốt ra một chữ: “Đốt!”
Nguyên khí hỗn độn nổ tung bên trong Hỏa xà đan đang ngưng luyện!
Mức độ nổ này cũng không hủy hoại Hỏa xà đan, lại có thể vừa vặn gợi ra sức sống năng lượng bên trong nó.
Đợt sóng ấy trước tiên sẽ tán đi khi gặp phải xung kích nổ của nguyên khí hỗn độn, rồi dần hình thành một vòng tròn nho nhỏ, xoay tròn xung quanh trung tâm vụ nổ. (kiểu như tái hiện một vụ nổ tạo nên vũ trụ ấy nhỉ)
Truyền Sơn thử dẫn nguyên khí hỗn độn kết hợp với vòng tròn nhỏ ấy, theo nhịp xoay của vòng tròn ấy, nguyên khí hỗn độn từ từ tỏa đầy bên trong Hỏa xà đan.
Trong giây phút ấy, dường như Truyền Sơn bắt được cái gì đó. Đó là loại cơ hội nào đó sinh ra từ sinh mệnh ban đầu.
Truyền Sơn vốn định thuận theo cảm ngộ loáng thoáng ấy để tiến vào trạng thái tu luyện, song nghĩ tới đang trong lúc thi đấu, phải tạm thời buông tha cơ hội giác ngộ có khả năng cực kỳ có lợi đối với việc tu luyện của hắn.
Ngay giây phút Truyền Sơn do dự ấy, có lẽ chỉ chớp mắt thôi, bên trong Hỏa xà đan đã hoàn thành sự biến đổi, tạo nên một ngọn lửa to, một thế giới thu nhỏ tràn đầy sức sống.
Hửm? Đây là? Truyền Sơn chăm chú theo dõi con Hỏa xà nho nhỏ đang vui vẻ trườn tới trườn lui trong ngọn lửa, trông khá là buồn cười.
Trong con mắt của phần lớn khán giả và trọng tài, Truyền Sơn một mực nhìn lom lom vào Hỏa xà đan trong bàn tay, không thấy bất kì sự thay đổi gì. Còn thời gian đã trôi qua hai canh giờ.
Có rất nhiều tu giả do áp lực đặt cược đã chẳng cần mặt mũi nữa, bắt đầu tổng xỉ vả Truyền Sơn, ân cần thăm hỏi tổ tiên mười tám đời, toàn bộ trưởng bối cả nam lẫn nữ nhà hắn.
Có một số người xem giỏi tưởng tượng đang phỏng đoán có phải có âm mưu nào nhằm vào La Truyền Sơn hay không, chẳng hạn như trên viên Hỏa xà đan kia đã bị vẽ lên một trận pháp nào đó có thể nhiếp hồn, hoặc là loại thuốc gì có thể làm người ta tạm thời mù mờ.
Sinh mệnh thực sự rất kỳ diệu.
Truyền Sơn im lặng chẳng biết nên nói gì nhìn viên Hỏa xà đan ùn ùn phát ra sinh cơ.
Dường như hắn đã phạm phải một việc khó lường?
Viên Hỏa xà đan này dường như, dường như… không những khôi phục sinh cơ, mà nó còn có đủ ý thức sinh mệnh lúc ban đầu?
Nhưng hắn đâu có làm gì đặc biệt, theo lý thì không nên gặp phải linh hồn có ý thức, ít nhất cũng không nhanh như thế được…
Lẽ nào là do… đây là một viên Yêu thú đan? Hay là ý thức lưu lại sau khi hắn tinh lọc cũng không tiêu tan thực sự?
Truyền Sơn một chốc còn chưa hoàn toàn hiểu được sự huyền bí của sinh mệnh ấy, chỉ có thể mang vẻ khó hiểu cộng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm viên Hỏa xà đan trong tay.
Khí linh vừa sinh ra đã như đứa trẻ mới sinh, trông thì ngây thơ vô tri, thực ra đã nhận được bản năng phát triển từ xưa tới nay thông qua khối thân thể sinh ra nó.
Trẻ con trời sinh chỉ biết tìm kiếm đầu nhũ của người mẹ, Khí linh vừa sinh ra cũng dựa vào bản năng để hấp thu năng lượng.
Ban đầu nó cũng không hấp thu nhiều, nhưng nhìn vào tốc độ của nó, chắc là chẳng lâu nữa có thể hấp thu toàn bộ năng lượng vốn có trong Hỏa xà đan.
Còn khi nó hấp thu hết năng lượng trong Hỏa xà đan, cũng có được truyền thừa nhất định của chủng tộc Hỏa xà ấy, một khi nhận được truyền thừa, nó liền có đủ trí lực của một con Yêu thú.
Ưm, Khí linh… hắn có thể nói với các vị trọng tài và toàn bộ người dự thi, người xem cuộc chiến rằng ‘Đây là một việc ngoài ý muốn’ không?
Truyền Sơn tâm tình phức tạp tạm thời đặt Hỏa xà đan qua một bên, chia một phần tâm thần giám sát quá trình hấp thu năng lượng của nó, vừa vẫy tay lấy Ngô đồng mộc và Linh tuyền thủy qua.
Thế là trong mắt khán giả, chỉ thấy người đệ tử Hậu Thổ Môn này dùng biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ buông viên Hỏa xà đan hắn đã nhìn chằm chằm hai canh giờ, chỉ là viên Hỏa xà đan ấy cũng không bị hắn đặt vào trong đám đồ vật, mà để lơ lửng trước ngực hắn, còn Ngô đồng mộc và Linh tuyền thủy vẫn đặt ở một bên thì bị hắn gọi tới trước mặt.
Thế nhưng người này vẫn không lấy ra bất luận vật gì có liên quan tới luyện khí.
“Nhìn đi, chắc chắn là không được rồi.” Có vị khán giả lắc đầu.
“Đây là hắn bỏ luyện hóa Hỏa xà đan, đổi thành dùng Linh tuyền thủy để tẩm bổ Ngô đồng mộc? Nếu hắn dùng thủy luyện pháp, vì sao không thấy dụng cụ dùng để thủy luyện? Hay hắn dự định cứ trực tiếp rót Linh tuyền thủy lên Ngô đồng mộc?” (y như chơi đồ hàng ấy)
Người có nghi vấn như vậy không chỉ mình Vạn Khương, có rất nhiều người đang xem cuộc chiến cũng có nghi vấn tương tự.
Đối với thủy luyện pháp, mọi người cũng không xa lạ gì, thậm chí trong số người dự thi hiện tại thì có mấy người đang dùng phương pháp này để luyện hóa tài liệu, chẳng hạn như đệ tử Vạn Đan của Vạn Bảo Môn.
Hiện tại, Vạc Đan đang sử dụng một cái vạc hình vuông dạng bồn tắm để thủy luyện. Cái vạc vuông này cũng coi như một cái rương báu của Vạn Bảo Môn, trong vạc mặc dù chỉ có một vòi nước, nhưng có thể điều chỉnh nhiệt độ nóng, lạnh, âm ấm của Linh tuyền trong vạc dựa theo nhu cầu của người điều khiển, đương nhiên người điều khiển này phải có tu vi nhất định, và còn phải sử dụng thông thạo cái vạc đó mới được.
Ngoại trừ có thể điều chỉnh nhiệt độ Linh tuyền ra, dung lượng của chiếc đỉnh ấy cũng có thể thu nhỏ phóng to tùy ý, tối đa có thể chứa được lượng nước sâu ba trượng rộng ba trượng, hơn nữa nước Linh tuyền bình thường chứa trong vạc, thời gian càng lâu thì nước suối ấy càng có chất lượng tốt.
Tuy nghi ngờ cách sử dụng vạc vuông thủy luyện này để tẩm bổ Ngô đồng mộc, nhưng cách này vẫn mang lại hiệu quả như Luyện khí sư sử dụng phương pháp hỏa luyện. Cho nên có chiếc vạc luyện khí tốt, đối với Luyện khí quả thật rất quan trọng, quan trọng tới mức nếu ngươi kiếm một Thần khí để luyện pháp bảo, người khác không những sẽ không nói ngươi làm bừa, ngược lại còn nói ngươi có bản lĩnh.
Nhưng mà!
Truyền Sơn chẳng lấy ra bất kể một cái lò luyện nào, dù là lò luyện kiểu hỏa hay vạc luyện kiểu thủy.
Ở trong mắt khán giả, chỉ thấy người này cứ để Ngô đồng mộc lơ lửng dưới thắt lưng, sau đó rót Linh tuyền thủy vào. Số tu giả biết hắn đã phác thảo trước một cái vạc thiên địa thủy luyện đã ít càng ít hơn.
–
Ngô Chân cảm thấy mình đã luyện hóa Hỏa xà đan gần được rồi, liền chia ra một phần tâm thần quan sát người dự thi khác, nhất là đệ tử Hậu Thổ Môn hắn coi là đối thủ hàng đầu.
Lần nhìn này, chính là một màn Truyền Sơn rót Linh tuyền thủy lên Ngô đồng mộc.
“… Ngu ngốc!”
“Hắn ngốc à! Sao hắn có thể làm vậy? Hắn bỏ cuộc ư? Hắn muốn phá cuộc thi à?”
Vạn Khương nhảy dựng lên, không riêng gì hắn, phàm là đệ tử Vạn Bảo Môn và đệ tử Giả gia cược Truyền Sơn thắng đều cùng kêu la tiếc rẻ.
Bỗng nhiên, Canh Nhị và Đào Hoa gần như đồng thời nhìn quét người một cái, hai ánh mắt gặp nhau, lập tức tách ra. Canh Nhị thì suy xét, còn Đào Hoa thì mong chờ.
Trần Duẫn La vuốt mái tóc phiêu dật buông xõa trước ngực, cảm thấy may mà nàng không đứng chung với đám người Hậu Thổ Môn, bằng không nàng cũng mất mặt chết.
Nếu như nói tới sáng nay trước, nàng còn có thiện cảm với thanh niên trong sân thi, hiện giờ phần thiện cảm ấy đã bay sạch theo biểu hiện của đối phương trong vòng thi này rồi, nàng thậm chí có phần oán phụ thân sao lại chọn Nam tu có tư chất kém, tu vi thấp, biểu hiện còn kém cỏi hơn nữa để làm bầu bạn tương lai cho nàng chứ.
Nếu không phải cha nàng khích lệ và giới thiệu gặp mặt, nàng căn bản không để mặt mũi cho một tu giả Ngưng khí kỳ đâu.
Các trọng tài trên ghế trọng tài vẫn im lặng, nhưng có người thì giả vờ hồ đồ, có người là không dám xác định ý nghĩ của mình, sợ nói ra bị người khác cười chê; còn có người thì căn bản chẳng hiểu gì, nhưng vẫn cứ giữ yên lặng.
Lúc Truyền Sơn rót nước suối, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Hậu Thổ Môn ngồi, khẽ cười với họ.
Canh Nhị vô thức giơ tay lên, vẫy vẫy với hắn, Truyền Sơn lập tức mỉm cười, cười híp cả mắt.
Canh Nhị nhìn cái tay của mình, trông mà ghét.
“Bộp!” Tay trái đánh tay phải. Ai bảo ngươi xun xoe với hắn!
Đào Hoa cười ‘phì’ một tiếng, Canh Nhị xoay đầu sang bên khác, giả vờ không phát hiện, cũng không nghe thấy.
Kỷ 14 nhìn thấy Canh Nhị như vậy, bỗng nhiên hiểu ra. Có lẽ Canh Nhị cũng không ngốc như Đào Hoa nói, ngươi nhìn y mỗi lần đánh nhau với Đào Hoa đi, lần nào mà chẳng có Truyền Sơn ở bên? Còn lúc Truyền Sơn không có mặt, Đào Hoa muốn gây sự chú ý với y cũng khó, thi thoảng trêu y mười lần, còn chẳng biết có thành công được một lần không nữa là.
Đào Hoa thấy Kỷ 14 nhìn chằm chằm Canh Nhị liền khó chịu, đôi mắt gian tà nhanh như chớp đổi tới đổi lui, chỉ muốn nghĩ ra cách nào chọc con rùa chết tiệt suốt ngày quyến rũ người khác kia.
Khi khán giả chung quanh mắng chửi, bình luận, suy đoán các kiểu đối với Truyền Sơn thì người Hậu Thổ Môn nhờ có lời đảm bảo của Canh Nhị, đều vẫn giữ im lặng, nhưng đệ tử Vạn Bảo Môn và Giả gia không hiểu Canh Nhị, càng không hiểu Truyền Sơn lại có phần lo lắng.
“Sư thúc, ngươi có thể nhìn ra tên họ La kia vừa rồi đã làm gì không?” Vạn Khương nhỏ giọng hỏi nam tử tài hoa cao to đứng mé sau hắn.
Nam tử trừng hắn một cái.
Vạn Khương bất đắc dĩ, “Được rồi, là La sư đệ.”
Dương Đắc Bảo thấy thế cũng mỉm cười hào phóng, tỏ vẻ không chấp nhặt. Cũng không phải cùng một môn phái, cần gì phải để ý cách xưng hô của người ngoài.
“Chỉ cần nhìn tu vi của người ta, ngươi cũng phải gọi người ta một tiếng sư huynh, huống chi hắn còn là đệ tử thân truyền của Dương lão tổ, nếu luận vai vế thật, còn không biết ngươi kém người ta bao nhiêu bậc nữa ấy.” Tuy Dương Đắc Bảo không để ý, song nam tử anh vĩ lại không thể bỏ qua được.
Aizz, tốp đệ tử Vạn Bảo Môn họ nhận lần này, tính từ đứa đầu tới đứa cuối, chẳng đứa nào có năng lực, thôi không nói cho đỡ đau lòng, năng lực… chẳng làm được trò chống gì.
“Sư thúc, chẳng lẽ ngươi muốn gọi tiểu tử kia là La tiền bối?”
Nam tử cao to tài hoa bị đại sư điệt này chọc tức rồi, không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Dương Đắc Bảo cười ha ha, hiện tại hắn cũng hiểu vì sao Vạn Bảo Môn lại đứng cùng chỗ với họ, mấy người bọn Truyền Sơn đều không phản đối, đệ tử của môn phái này quả là thú vị.
Vạn Khương thấy sư thúc ngó lơ hắn, lại thấy một đứa bé xấu xí chân to người tròn trong đám người Hậu Thổ Môn đang cười âm hiểm xấu xa với hắn, vội vã giả vờ như vừa rồi hắn không nói gì, xoay người cố lấy dũng khí, lặng lẽ tiếp cận tiểu muội Giả gia, dùng giọng nói dịu dàng ơi là dịu dàng thủ thỉ: “Giả sư muội, ngươi nghĩ thế nào về cách thể hiện của La sư đệ lúc này?”
Hắn rất đáng ghét có phải không? Vào cái lúc cấp bách thi đấu thế này mà cứ thừ người ra, kể cả là người có nhịn được cũng không nhịn nổi nữa! Vạn Khương vô cùng chờ mong Giả tiểu muội có thể có cái nhìn như hắn.
Giả Tĩnh Đan mặt đỏ hồng, im lặng nhìn huynh trưởng nhà mình. Người nhà họ Giả dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lướt người vị đại sư huynh Vạn Bảo Môn này.
Vạn Khương bỗng cảm thấy mình bị cô lập, vì sao những người này đều không cảm thấy tên họ La kia rất đáng ghét? Đến cả Nhị sư đệ từng cùng bị cướp cũng đứng về phía Hậu Thổ Môn kia. Vạn Khương đưa ánh mắt u oán nhìn sư đệ nhà mình.
Vạn Trinh đang cùng Canh Nhị cướp giật hạt dưa của Đào Hoa thấy sư huynh nhà mình đáng thương quá, phun vỏ ra rồi nghĩa khí vỗ vai hắn, nói: “Sư huynh, ngươi có thể hỏi ta, ta có nhận định về La sư đệ.”
“Hửm?” Tinh thần Vạn Khương khẽ nổi hứng.
“Theo ta thấy, nếu nói La sư đệ vừa rồi không làm gì, đánh chết ta cũng không tin, chắc chắn hắn đã nắm giữ một thủ pháp luyện khí mới!”
“Ờ? Thủ pháp gì vậy?” Giả Bất Đồng giật mình, lẽ nào thằng nhóc này cũng đã nhận ra? Không ngờ đệ tử Vạn Bảo Môn trông rất xoàng, tu vi cũng xoàng, kiến thức kể cũng được đấy.
Vạn Trinh thấy người đặt câu hỏi là Giả Bất Đồng, nhất thời hơi kích động, lập tức lễ độ cung kính đáp lại: “Thưa Giả lão tổ, theo suy nghĩ nông cạn của con, thủ pháp La sư đệ tu luyện có lẽ là thuật nhãn luyện.” (luyện bằng mắt)
“… À.”
Không đợi Giả Bất Đồng lên tiếng khen ngợi sức tưởng tượng của Vạn Trinh, vị sư thúc vóc dáng lẫn tướng mạo đều anh tuấn cao to đỏ mặt tía tai cãi lại lời Vạn Trinh vừa nói, “Nhãn luyện? Nhãn cái đầu nhà mi! Mi dùng con mắt luyện pháp bảo cho ta coi!”
Vạn Khương cũng đau lòng nhức óc nói: “Nhị sư đệ, đây là cái nhìn của ngươi với La sư đệ ấy hả? Ngươi thân là đệ tử Vạn Bảo Môn… Không, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng nói ngươi là đệ tử Vạn Bảo Môn, ta chỉ sợ người khác biết, sau này Vạn Bảo Môn chẳng còn hy vọng bán ra được pháp bảo nào nữa thôi!”
Vạn Trinh tủi thân nói, “Dù là không có ta, pháp bảo của Vạn Bảo Môn cũng chẳng bán được.”
“Đây không phải điều quan trọng!” Vạn Khương cảm thấy cực kỳ mất mặt, quát.
Canh Nhị cười ngây ngô, Kỷ 14 cũng liếc mắt nhìn đứa trẻ thành thực kia một cái, còn trưởng bối của Vạn Bảo Môn rất muốn rời khỏi hiện trường.
Vạn Trinh vẫn không phục, “Vì sao không thể là nhãn luyện? Không phải nói La sư đệ chiếm được Thần giáp truyền thừa sao? Truyền thuyết kể Thần giáp chứa rất nhiều phương pháp tu luyện cổ xưa đã thất truyền, có lẽ thuật nhãn luyện chính là một trong số đó thì sao?”
Sắc mặt của Dương Đắc Bảo và các trưởng bối cùng thay đổi, sư thúc kia lập tức quát mắng: “Ngươi đang nói bậy gì đấy? Lời nói đó mà ngươi cũng nói lung tung được à?”
“Khoan đã! Vạn Ung sư đệ, từ từ để ta hỏi đã.” Dương Đắc Bảo hoàn toàn ngược lại với vị sư thúc tức giận kia, hiền hòa nhìn Vạn Trinh, hỏi: “Cậu bé, ngươi nói Truyền Sơn chiếm được Thần giáp truyền thừa, lời này là nghe từ đâu được?”
Vạn Trinh bị sư thúc hầm hầm giận dữ quát mắng, sợ tái cả mặt, nghe thấy Dương Đắc Bảo hỏi, thấy các vị trưởng bối cùng dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm hắn, càng sợ không nói nên lời.
“Cậu bé, đừng sợ, ngươi chỉ cần nói cho ta…”
“Lời đồn này ta cũng mơ hồ nghe được chút ít.” Giả Tĩnh Tâm tiến lên một bước.
“Tĩnh Tâm, nói rõ xem nào.” Giả Bất Đồng ra lệnh.
“Vâng.” Giả Tĩnh Tâm sau khi điều chỉnh tâm tình, lúc này hắn mới rủ rỉ kể lại quá trình nghe được lời đồn: “Tối qua, con và muội muội lại tới chợ đêm ở sườn núi Cầu Thủy tìm thảo dược… Sau đó thì nghe thấy có người nhắc tới Thần giáp và tên của La sư huynh. Con nhất thời hiếu kỳ liền tiến tới hỏi thăm, những người đó truyền rằng Thần giáp rất thần kỳ, nói như thể người có thể đạt được Thần giáp là có thể nhanh chóng thành tiên thành thần vậy.”
Vạn Trinh cẩn thận xem mồm vào nói: “Con cũng nghe được lời đồn như thế trong chợ đêm.”
“Người đồn đãi nhiều lắm à?” Dương Đắc Bảo tối sầm mặt.
Vạn Trinh và Giả Tĩnh Tâm dừng lại, nhất tề gật đầu.
Vạn Ung và Giả Bất Đồng cùng nhìn về phía Dương Đắc Bảo, bọn tiểu bối không biết truyền thuyết về Thần giáp, nhưng không có nghĩa là họ mù mờ. Chính bởi họ hiểu, nên họ còn lo lắng nhiều hơn là tham lam.
“Đắc Bảo huynh, ngươi có biết vì sao lại truyền ra lời đồn như vậy không?” Vạn Ung hỏi.
Dương Đắc Bảo lắc đầu.
Giả Bất Đồng nhìn về phía Giả gia lão tổ trên khán đài, thần niệm khẽ động liền truyền việc này qua.
“Tổ gia gia, xảy ra chuyện gì? Thần giáp này rốt cuộc là sao? Vì sao ngài và Dương tiền bối trông khẩn trương như vậy?” Giả Tĩnh Đan nhỏ giọng hỏi.
“Truyền thuyết về Thần giáp ấy à, nó đối với bất luận một tu giả nào, thậm chí đối với hành tinh nào có tu giả tồn tại, đều là một ác mộng!” Giả thở dài.
Canh Nhị cúi đầu, vừa buồn vừa tủi thân.
Đào Hoa liếc Canh Nhị, lòng thầm ác độc tính toán nhỏ nhặt. Khà khà, có cần thêm chút mắm rắc chút muối, để lời đồn truyền mãnh liệt hơn nữa? Có lẽ dứt khoát… Khửa khửa khửa!
Một bên ghế khán giả khác.
“Không đúng!” Đệ tử Thần Sa Môn Vụ Tỉnh đột nhiên sải lên trước một bước.
“Nhị sư huynh?” Diệp Phong một mực lén quan sát Canh Nhị đội mũ sa quay đầu lại.
“Viên Hỏa xà đan kia đã bị luyện hóa rồi, ngươi nhìn màu sắc và hào quang của nó đi!”
Người tinh mắt cũng không chỉ có một mình Vụ Tỉnh, đám khán giả nhìn ra điều khác lạ phần lớn đều giữ yên lặng, có người dù không nhịn được, cũng chỉ thầm thì với người bên cạnh một hai câu.
Tất cả mọi người sợ nhìn lầm, cũng thấy lạ tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia rốt cuộc đã luyện chế viên Hỏa xà đan kia kiểu gì. Sau khi không thấy người dự thi khác luyện hóa Hỏa xà đan, Hỏa xà đan đã không thể giữ được nguyên dạng, mà là hóa thành năng lượng thuộc tính hỏa đơn thuần, đợi Luyện khí sư thay đổi nó dể dùng sao?
Trên ghế trọng tài, Minh đại vu yên lặng nhìn Truyền Sơn một lúc lâu, cuối cùng vạch trần đáp án: “Đúng là tâm luyện….”
Thực ra Dương Quang Minh cũng không hiểu kỹ càng về đồ đệ lắm, nhưng điều này cũng không trở ngại tâm tình đắc ý của hắn, “Cuối cùng nhìn ra rồi à? Ta còn tưởng ngươi thực sự không có chút kiến thức nào, ngay cả chút mánh khóe nho nhỏ ấy cũng không nhìn ra được chứ.”
“Chút mánh khóe? Nếu tâm luyện là chút mánh khóe nho nhỏ, ngươi cũng không cần phải cười ngoác miệng tận mang tai thế kia chứ?” Minh đại vu châm chọc.
“Ha hả, ta chỉ đang tán thưởng ánh mắt chọn đồ đệ của mình thôi mà. Ha hả!” Dương Quang Minh căn bản không che giấu nét cười của mình, cười tới nỗi hai mắt híp lại.
Tuy Minh đại vu không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận, hiện tại hắn thực sự rất hối hận lúc ấy không ra sức nhìn người thanh niên có thân thể nửa xương khô kia.
Mới chỉ một năm không gặp, thanh niên đã trở nên bất phàm như thế, ngay cả khí tức quanh thân hắn cũng làm lão khó phán đoán ra. Lão không tin Dương lão đầu chỉ trong vòng một năm có thể dạy được một người thanh niên trông bình thường được tới trình độ này.
Trên người thanh niên này chắc chắn có bí mật gì đó. Lúc ấy lão không nhìn ra tư chất của người này, có lẽ là hắn đã làm gì đó để che giấu. Nên nhớ, lão không nhìn ra tư chất, có thể là đồ bỏ chân chính, còn có khả năng là… thân thể hỗn độn trong truyền thuyết!
HẾT4
Tuy nó đã mất năng lực và sinh mệnh để suy nghĩ, nhưng chấp niệm vẫn còn đó.
Nếu không có ảnh hưởng từ Truyền Sơn, trải qua mấy ngàn mấy vạn năm, chỉ cần viên Hỏa xà đan này may mắn không bị luyện hóa hoặc hủy hoại hoàn toàn, có lẽ chấp niệm đó có khả năng hình thành ý thức của nó.
Chỉ là khả năng ấy quá nhỏ, trong hàng tỉ vạn cũng chưa chắc đã có được một phần trăm may mắn ấy, phần lớn chấp niệm trước khi bản thể của chúng bị hủy hoại đã có khả năng bị nguyên khí thiên địa tinh lọc rồi dần dần tiêu tan.
Thù hằn cũng là một năng lực, nếu tu vi của Luyện khí sư có đủ phương pháp bí mật, người đó hoàn toàn có thể nuôi dưỡng dòng chấp niệm ấy. Lấy thù hằn làm chất dinh dưỡng, dùng máu tươi để tưới ướt đẫm, từ đó có tỷ lệ nhất định để bồi dưỡng ra mục tiêu cao nhất mà toàn bộ Luyện khí sư đều theo đuổi – Khí linh.
Nhưng loại Khí linh lấy thù hằn làm chất dinh dưỡng, hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tương lai khi phát triển rồi sẽ trở thành dạng pháp bảo gì. Truyền Sơn cũng không phải ma đầu thèm máu e sợ thiên hạ bình yên nên dĩ nhiên cũng không muốn làm náo động mà để một Khí linh hận thù rất có khả năng lấy thù hằn con người làm nhiệm vụ của nó, lấy giết hết nhân loại làm mục tiêu xuất hiện.
Hắn cần đánh thức thứ có mức độ sâu xa hơn – sinh cơ, đơn thuần nhất, không mang theo bất luận tình cảm gì, sinh cơ nguyên thủy nhất ấy.
Lúc này, điểm hay của việc tu luyện hỗn độn ma công đã xuất hiện, thứ khác thì không được chứ hấp thu năng lượng tiêu cực thì có bao nhiêu nó sẽ hấp thu bấy nhiêu.
Vì sao Trùng tộc thích pháp bảo hắn luyện ra như thế? Còn không phải pháp bảo hắn luyện ra gần như không mang bất luận năng lượng tiêu cực gì, sử dụng dễ dàng, thuận lợi ư? Đương nhiên, nếu có pháp bảo nào cần kèm thêm năng lượng tiêu cực, hắn cũng có thể làm theo yêu cầu.
Hỗn độn ma công có thể hấp thu, cũng có thể phóng thích.
Đây là bước thứ hai luyện hóa viên Hỏa xà đan này, hấp thu năng lượng tiêu cực của nó.
Tác dụng lớn nhất của lò luyện chính là truyền, ngưng tụ và tăng năng lượng của Luyện khí sư, Truyền Sơn lấy lực lượng thiên địa phác họa lên lò luyện cũng không phải đã hình thành là mãi không thay đổi, mà là sẽ dựa vào tính chất của bản thân tài liệu để tiến hành thay đổi cho trận pháp, để tạo nên lò luyện có thể phát huy đặc tính và năng lượng tốt nhất cho nguyên vật liệu, còn bản thân sẽ là lò luyện thiên địa do hắn khéo léo sáng tạo ra có tâm linh tương thông với hắn.
Khi Truyền Sơn bắt đầu dùng nguyên khí hỗn độn hấp thu luyện hóa năng lượng tiêu cực ẩn trong viên Hỏa xà đan kia, lò luyện thiên địa vô hình ấy lập tức thuận theo suy nghĩ của hắn, kích thích oán niệm ẩn chứa trong viên Hỏa xà đan mà không làm những năng lượng tiêu cực đó tản ra ngoài, đồng thời xử lý bằng trận pháp, trực tiếp để hắn hấp thu năng lượng tiêu cực ấy.
Truyền Sơn vui vẻ hấp thu, tựa như Canh Nhị từng nói với hắn, tâm luyện quả nhiên rất hay, dùng càng nhiều thì có thể cảm nhận được càng nhiều cái hay hơn.
Chẳng hạn như bây giờ, khi hắn càng ngày càng hiểu phù trận (trận pháp bằng bùa) và năng lượng thiên địa, lò luyện thiên địa hắn phác họa ra có thể giúp hắn trực tiếp hấp thu các loại năng lượng vào trong cơ thể, sau đó chuyển hóa thành nguyên khí hỗn độn.
Đáng tiếc là, cũng không phải cái gì chuyển hóa thành nguyên khí hỗn độn rồi cũng có thể dung nhập vào người hắn, dựa theo cách tu luyện của hỗn độn ma công, nhất định phải có một phần nguyên khí hỗn độn tràn ra ngoài cơ thể.
Nếu hiện tại Trần Vong có mặt bên cạnh Truyền Sơn, hắn có thể lập tức biết được ngọn nguồn nguyên khí hỗn độn của Hậu Thổ Môn sinh ra từ đâu rồi. Tiếc thật!
Sân thi đấu này cũng không giống với Hậu Thổ Môn được trận pháp bảo hộ dày đặc, ở đấy ít nhất còn có một dòng Linh tuyền, còn có không ít Linh khí duy trì một mảnh thiên địa của Hậu Thổ Môn, nguyên khí hỗn độn có tràn ra cũng sẽ không bị Thiên địa hấp thu nhanh chóng.
Còn sân thi đấu này, tuy cũng có trận pháp bảo hộ, nhưng không thể tập trung linh khí thiên địa như Hậu Thổ Môn, thế là nguyên khí hỗn độn vừa tràn ra còn chưa kịp tan dần thì đã bị thiên địa thèm thuồng hấp thu sạch sẽ.
Cây cỏ trong sân thi đấu phân chia các khoảnh sân thi đấu riêng lẻ bỗng nhiên lanh lợi hơn hẳn, nếu lúc này có người dùng thước đo độ cao của chúng, sẽ kinh ngạc phát hiện ra rằng dù chúng không được trận pháp thúc giục, cũng vẫn cao lên một chút.
Đặc biệt, càng là những cây cỏ tới gần Truyền Sơn, cây nào cây nấy đều ra sức nghiêng mình về phía hắn, nếu không phải do trận pháp kìm giữ, có lẽ chúng đã nhào tới chỗ Truyền Sơn rồi.
Chỉ là chút thay đổi ấy cũng như nguyên khí hỗn độn bị hấp thu nhanh chóng vậy, cũng không có bất kỳ ai phát hiện ra.
Năng lượng tiêu cực của Hỏa xà đan bị hấp thu sạch sẽ, ngược lại, Truyền Sơn đưa vào thêm một vài nguyên khí hỗn độn.
Đây là bước thứ ba để luyện hóa, trao năng lượng mới.
Hắn đã phát hiện nguyên khí hỗn độn là chất dinh dưỡng tốt nhất dành cho bất luận sinh vật hay phi sinh vật.
Lấy nguyên khí hỗn độn làm nền, hắn bắt đầu tiến hành luyện hóa bước thứ tư: điều hòa và phân bố ngũ hành bên trong Hỏa xà đan.
Do Hỏa xà đan bị người ta lấy mất sinh cơ, không còn cách để duy trì thuộc tính hỏa thuộc về bản thân nó. Vị tu giả lấy Hỏa xà yêu đan này ra chắc là một vị tu sĩ có thuộc tính thủy cực mạnh, nguyên tố thủy có trên Hỏa xà đan đã khiến Truyền Sơn nhận ra điểm này.
Còn Hỏa xà đan bị lấy ra rồi thả thêm nguyên tố thổ vào, khó tránh khỏi cũng mang theo chút nguyên tố thổ trong đó. Hiện giờ tiếp xúc với không khí, ngoại trừ nguyên tố kim rời rạc, các nguyên tố thiên địa không thuộc ngũ hành khác cũng bắt đầu vấn vương.
Tách những nguyên tố ấy ra, cũng giúp Hỏa xà đan tập trung càng nhiều nguyên tố thuần hỏa hơn, chính là việc Truyền Sơn phải làm.
Kể thì cũng đơn giản, nhưng đối với các nguyên tố không quen cho lắm hoặc không thể điều khiển thì đừng nghĩ là dễ làm khi không có công cụ luyện chế gì.
Còn Truyền Sơn được Canh Nhị huấn luyện riêng, không những thuần thục điều khiển nguyên tố kim của bản thân mà kể cả điều khiển những nguyên tố xa lạ khác cũng không có gì khó khăn. Đặc biệt, lúc hắn làm lại thân thể, con rùa nào đó cố ý vô ý trả thù, khối thân thể mới sau khi luyện của hắn còn có ‘hỗn độn chi tương’. (hỗn độn còn chỉ vũ trụ, tương: bổ trợ, hỗ trợ).
Dùng cách nói của Canh Nhị, ‘hỗn độn chi tương’ tức là các nguyên tố tụ tập, rồi làm thế nào để không ai nhận ra được rốt cuộc là có những nguyên tố nào tụ tập trên người hắn, kiểu như toàn bộ những nguyên tố ấy đều dung hợp lại với nhau vậy.
Truyền Sơn nghe Canh Nhị giải thích xong, cảm thấy thân thể cũng không có gì bất tiện lắm nên cũng chẳng để ý mấy.
Sau khi Hỏa xà đan ngưng tụ đủ nguyên tố hỏa tinh khiết nhất, Truyền Sơn bắt đầu bước thứ năm: ngưng luyện.
Thần thức dần dần thâm nhập, tiếp xúc với bên trong Hỏa xà đan, đầu tiên chỉ cảm thấy một vòng tròn đen đen, vào sâu hơn chút nữa, gần như lập tức liền cảm nhận được một đợt sóng.
Đợt sóng có phần hoạt bát, vây lấy thần thức dò vào của Truyền Sơn ra sức xoay tròn.
Đây là năng lượng ẩn chứa bên trong Hỏa xà đan, nếu chỉ cần luồng năng lượng ấy, hắn chỉ cần dẫn đường cho nó đi ra là được. Nhưng so với hành vi dùng tu vi bản thân kích thích năng lượng của Hỏa xà đan ở những Luyện khí sư khác thì hắn còn có thể dẫn năng lượng tinh khiết và vô hạn gần như toàn bộ, cũng chính là năng lượng mà các Luyện khí sư khác cùng lắm cũng chỉ có thể kích thích bảy phần của Hỏa xà đan, còn hắn có thể dẫn được mười phần.
Có điều, tu vi hai mươi năm của Hỏa xà đan cũng không phải mục tiêu của hắn, cái hắn muốn chính là Khí linh có sinh cơ, có thể tự phát triển, trải qua tu luyện cuối cùng có thể đạt được ý thức của mình.
Việc tạo Khí linh đối với hắn còn có phần xa xôi, Truyền Sơn dùng thần thức nhẹ nhàng vuốt ve đợt sóng hoạt bát vây lấy hắn.
Nhờ sự hấp dẫn của nguyên khí hỗn độn, đợt sóng hoạt bát hướng dần tới hắn rồi từ từ ngưng tụ thành một vòng tròn.
Năng lượng thuộc tính hỏa tinh khiết càng ngưng càng đặc, màu sắc cũng sáng dần lên.
Được rồi! Hắn sẽ tiến hành bước tiếp theo, cũng là bước luyện hóa cuối cùng ─── “Xung kích”.
Hắn không biết linh hồn sinh ra như thế nào, cũng không biết ý thức của linh hồn xuất hiện ra sao, hành vi luyện hóa hắn đang làm đây giống như là kích hoạt một hạt giống đã chết, khiến nó có sinh cơ một lần nữa, rồi dần lớn lên.
Còn về việc hạt giống sống lại này có thể hình thành ý thức của nó, khai trí, trở thành một thành phần trong vô số sinh linh tu luyện hay không, đó không phải điều hắn có thể nắm vững nữa rồi.
Trải qua vài lần kinh nghiệm trước đó, hắn biết muốn đánh thức sinh cơ của một tài liệu đã chết, nhất thiết phải có năng lượng đủ mạnh.
Luồng năng lượng ấy không những phải có khả năng tạo năng lượng xung kích tuyệt đối với toàn bộ Hỏa xà đan, mà còn phải tẩm bổ nó đồng thời với lúc xung kích, để nó có đủ năng lượng và hoàn cảnh yên ổn để sống lại lần nữa.
Truyền Sơn khép hờ mắt, đầu lưỡi khẽ run, thốt ra một chữ: “Đốt!”
Nguyên khí hỗn độn nổ tung bên trong Hỏa xà đan đang ngưng luyện!
Mức độ nổ này cũng không hủy hoại Hỏa xà đan, lại có thể vừa vặn gợi ra sức sống năng lượng bên trong nó.
Đợt sóng ấy trước tiên sẽ tán đi khi gặp phải xung kích nổ của nguyên khí hỗn độn, rồi dần hình thành một vòng tròn nho nhỏ, xoay tròn xung quanh trung tâm vụ nổ. (kiểu như tái hiện một vụ nổ tạo nên vũ trụ ấy nhỉ)
Truyền Sơn thử dẫn nguyên khí hỗn độn kết hợp với vòng tròn nhỏ ấy, theo nhịp xoay của vòng tròn ấy, nguyên khí hỗn độn từ từ tỏa đầy bên trong Hỏa xà đan.
Trong giây phút ấy, dường như Truyền Sơn bắt được cái gì đó. Đó là loại cơ hội nào đó sinh ra từ sinh mệnh ban đầu.
Truyền Sơn vốn định thuận theo cảm ngộ loáng thoáng ấy để tiến vào trạng thái tu luyện, song nghĩ tới đang trong lúc thi đấu, phải tạm thời buông tha cơ hội giác ngộ có khả năng cực kỳ có lợi đối với việc tu luyện của hắn.
Ngay giây phút Truyền Sơn do dự ấy, có lẽ chỉ chớp mắt thôi, bên trong Hỏa xà đan đã hoàn thành sự biến đổi, tạo nên một ngọn lửa to, một thế giới thu nhỏ tràn đầy sức sống.
Hửm? Đây là? Truyền Sơn chăm chú theo dõi con Hỏa xà nho nhỏ đang vui vẻ trườn tới trườn lui trong ngọn lửa, trông khá là buồn cười.
Trong con mắt của phần lớn khán giả và trọng tài, Truyền Sơn một mực nhìn lom lom vào Hỏa xà đan trong bàn tay, không thấy bất kì sự thay đổi gì. Còn thời gian đã trôi qua hai canh giờ.
Có rất nhiều tu giả do áp lực đặt cược đã chẳng cần mặt mũi nữa, bắt đầu tổng xỉ vả Truyền Sơn, ân cần thăm hỏi tổ tiên mười tám đời, toàn bộ trưởng bối cả nam lẫn nữ nhà hắn.
Có một số người xem giỏi tưởng tượng đang phỏng đoán có phải có âm mưu nào nhằm vào La Truyền Sơn hay không, chẳng hạn như trên viên Hỏa xà đan kia đã bị vẽ lên một trận pháp nào đó có thể nhiếp hồn, hoặc là loại thuốc gì có thể làm người ta tạm thời mù mờ.
Sinh mệnh thực sự rất kỳ diệu.
Truyền Sơn im lặng chẳng biết nên nói gì nhìn viên Hỏa xà đan ùn ùn phát ra sinh cơ.
Dường như hắn đã phạm phải một việc khó lường?
Viên Hỏa xà đan này dường như, dường như… không những khôi phục sinh cơ, mà nó còn có đủ ý thức sinh mệnh lúc ban đầu?
Nhưng hắn đâu có làm gì đặc biệt, theo lý thì không nên gặp phải linh hồn có ý thức, ít nhất cũng không nhanh như thế được…
Lẽ nào là do… đây là một viên Yêu thú đan? Hay là ý thức lưu lại sau khi hắn tinh lọc cũng không tiêu tan thực sự?
Truyền Sơn một chốc còn chưa hoàn toàn hiểu được sự huyền bí của sinh mệnh ấy, chỉ có thể mang vẻ khó hiểu cộng bất đắc dĩ nhìn chằm chằm viên Hỏa xà đan trong tay.
Khí linh vừa sinh ra đã như đứa trẻ mới sinh, trông thì ngây thơ vô tri, thực ra đã nhận được bản năng phát triển từ xưa tới nay thông qua khối thân thể sinh ra nó.
Trẻ con trời sinh chỉ biết tìm kiếm đầu nhũ của người mẹ, Khí linh vừa sinh ra cũng dựa vào bản năng để hấp thu năng lượng.
Ban đầu nó cũng không hấp thu nhiều, nhưng nhìn vào tốc độ của nó, chắc là chẳng lâu nữa có thể hấp thu toàn bộ năng lượng vốn có trong Hỏa xà đan.
Còn khi nó hấp thu hết năng lượng trong Hỏa xà đan, cũng có được truyền thừa nhất định của chủng tộc Hỏa xà ấy, một khi nhận được truyền thừa, nó liền có đủ trí lực của một con Yêu thú.
Ưm, Khí linh… hắn có thể nói với các vị trọng tài và toàn bộ người dự thi, người xem cuộc chiến rằng ‘Đây là một việc ngoài ý muốn’ không?
Truyền Sơn tâm tình phức tạp tạm thời đặt Hỏa xà đan qua một bên, chia một phần tâm thần giám sát quá trình hấp thu năng lượng của nó, vừa vẫy tay lấy Ngô đồng mộc và Linh tuyền thủy qua.
Thế là trong mắt khán giả, chỉ thấy người đệ tử Hậu Thổ Môn này dùng biểu cảm vô cùng bất đắc dĩ buông viên Hỏa xà đan hắn đã nhìn chằm chằm hai canh giờ, chỉ là viên Hỏa xà đan ấy cũng không bị hắn đặt vào trong đám đồ vật, mà để lơ lửng trước ngực hắn, còn Ngô đồng mộc và Linh tuyền thủy vẫn đặt ở một bên thì bị hắn gọi tới trước mặt.
Thế nhưng người này vẫn không lấy ra bất luận vật gì có liên quan tới luyện khí.
“Nhìn đi, chắc chắn là không được rồi.” Có vị khán giả lắc đầu.
“Đây là hắn bỏ luyện hóa Hỏa xà đan, đổi thành dùng Linh tuyền thủy để tẩm bổ Ngô đồng mộc? Nếu hắn dùng thủy luyện pháp, vì sao không thấy dụng cụ dùng để thủy luyện? Hay hắn dự định cứ trực tiếp rót Linh tuyền thủy lên Ngô đồng mộc?” (y như chơi đồ hàng ấy)
Người có nghi vấn như vậy không chỉ mình Vạn Khương, có rất nhiều người đang xem cuộc chiến cũng có nghi vấn tương tự.
Đối với thủy luyện pháp, mọi người cũng không xa lạ gì, thậm chí trong số người dự thi hiện tại thì có mấy người đang dùng phương pháp này để luyện hóa tài liệu, chẳng hạn như đệ tử Vạn Đan của Vạn Bảo Môn.
Hiện tại, Vạc Đan đang sử dụng một cái vạc hình vuông dạng bồn tắm để thủy luyện. Cái vạc vuông này cũng coi như một cái rương báu của Vạn Bảo Môn, trong vạc mặc dù chỉ có một vòi nước, nhưng có thể điều chỉnh nhiệt độ nóng, lạnh, âm ấm của Linh tuyền trong vạc dựa theo nhu cầu của người điều khiển, đương nhiên người điều khiển này phải có tu vi nhất định, và còn phải sử dụng thông thạo cái vạc đó mới được.
Ngoại trừ có thể điều chỉnh nhiệt độ Linh tuyền ra, dung lượng của chiếc đỉnh ấy cũng có thể thu nhỏ phóng to tùy ý, tối đa có thể chứa được lượng nước sâu ba trượng rộng ba trượng, hơn nữa nước Linh tuyền bình thường chứa trong vạc, thời gian càng lâu thì nước suối ấy càng có chất lượng tốt.
Tuy nghi ngờ cách sử dụng vạc vuông thủy luyện này để tẩm bổ Ngô đồng mộc, nhưng cách này vẫn mang lại hiệu quả như Luyện khí sư sử dụng phương pháp hỏa luyện. Cho nên có chiếc vạc luyện khí tốt, đối với Luyện khí quả thật rất quan trọng, quan trọng tới mức nếu ngươi kiếm một Thần khí để luyện pháp bảo, người khác không những sẽ không nói ngươi làm bừa, ngược lại còn nói ngươi có bản lĩnh.
Nhưng mà!
Truyền Sơn chẳng lấy ra bất kể một cái lò luyện nào, dù là lò luyện kiểu hỏa hay vạc luyện kiểu thủy.
Ở trong mắt khán giả, chỉ thấy người này cứ để Ngô đồng mộc lơ lửng dưới thắt lưng, sau đó rót Linh tuyền thủy vào. Số tu giả biết hắn đã phác thảo trước một cái vạc thiên địa thủy luyện đã ít càng ít hơn.
–
Ngô Chân cảm thấy mình đã luyện hóa Hỏa xà đan gần được rồi, liền chia ra một phần tâm thần quan sát người dự thi khác, nhất là đệ tử Hậu Thổ Môn hắn coi là đối thủ hàng đầu.
Lần nhìn này, chính là một màn Truyền Sơn rót Linh tuyền thủy lên Ngô đồng mộc.
“… Ngu ngốc!”
“Hắn ngốc à! Sao hắn có thể làm vậy? Hắn bỏ cuộc ư? Hắn muốn phá cuộc thi à?”
Vạn Khương nhảy dựng lên, không riêng gì hắn, phàm là đệ tử Vạn Bảo Môn và đệ tử Giả gia cược Truyền Sơn thắng đều cùng kêu la tiếc rẻ.
Bỗng nhiên, Canh Nhị và Đào Hoa gần như đồng thời nhìn quét người một cái, hai ánh mắt gặp nhau, lập tức tách ra. Canh Nhị thì suy xét, còn Đào Hoa thì mong chờ.
Trần Duẫn La vuốt mái tóc phiêu dật buông xõa trước ngực, cảm thấy may mà nàng không đứng chung với đám người Hậu Thổ Môn, bằng không nàng cũng mất mặt chết.
Nếu như nói tới sáng nay trước, nàng còn có thiện cảm với thanh niên trong sân thi, hiện giờ phần thiện cảm ấy đã bay sạch theo biểu hiện của đối phương trong vòng thi này rồi, nàng thậm chí có phần oán phụ thân sao lại chọn Nam tu có tư chất kém, tu vi thấp, biểu hiện còn kém cỏi hơn nữa để làm bầu bạn tương lai cho nàng chứ.
Nếu không phải cha nàng khích lệ và giới thiệu gặp mặt, nàng căn bản không để mặt mũi cho một tu giả Ngưng khí kỳ đâu.
Các trọng tài trên ghế trọng tài vẫn im lặng, nhưng có người thì giả vờ hồ đồ, có người là không dám xác định ý nghĩ của mình, sợ nói ra bị người khác cười chê; còn có người thì căn bản chẳng hiểu gì, nhưng vẫn cứ giữ yên lặng.
Lúc Truyền Sơn rót nước suối, ngẩng đầu nhìn về phía chỗ Hậu Thổ Môn ngồi, khẽ cười với họ.
Canh Nhị vô thức giơ tay lên, vẫy vẫy với hắn, Truyền Sơn lập tức mỉm cười, cười híp cả mắt.
Canh Nhị nhìn cái tay của mình, trông mà ghét.
“Bộp!” Tay trái đánh tay phải. Ai bảo ngươi xun xoe với hắn!
Đào Hoa cười ‘phì’ một tiếng, Canh Nhị xoay đầu sang bên khác, giả vờ không phát hiện, cũng không nghe thấy.
Kỷ 14 nhìn thấy Canh Nhị như vậy, bỗng nhiên hiểu ra. Có lẽ Canh Nhị cũng không ngốc như Đào Hoa nói, ngươi nhìn y mỗi lần đánh nhau với Đào Hoa đi, lần nào mà chẳng có Truyền Sơn ở bên? Còn lúc Truyền Sơn không có mặt, Đào Hoa muốn gây sự chú ý với y cũng khó, thi thoảng trêu y mười lần, còn chẳng biết có thành công được một lần không nữa là.
Đào Hoa thấy Kỷ 14 nhìn chằm chằm Canh Nhị liền khó chịu, đôi mắt gian tà nhanh như chớp đổi tới đổi lui, chỉ muốn nghĩ ra cách nào chọc con rùa chết tiệt suốt ngày quyến rũ người khác kia.
Khi khán giả chung quanh mắng chửi, bình luận, suy đoán các kiểu đối với Truyền Sơn thì người Hậu Thổ Môn nhờ có lời đảm bảo của Canh Nhị, đều vẫn giữ im lặng, nhưng đệ tử Vạn Bảo Môn và Giả gia không hiểu Canh Nhị, càng không hiểu Truyền Sơn lại có phần lo lắng.
“Sư thúc, ngươi có thể nhìn ra tên họ La kia vừa rồi đã làm gì không?” Vạn Khương nhỏ giọng hỏi nam tử tài hoa cao to đứng mé sau hắn.
Nam tử trừng hắn một cái.
Vạn Khương bất đắc dĩ, “Được rồi, là La sư đệ.”
Dương Đắc Bảo thấy thế cũng mỉm cười hào phóng, tỏ vẻ không chấp nhặt. Cũng không phải cùng một môn phái, cần gì phải để ý cách xưng hô của người ngoài.
“Chỉ cần nhìn tu vi của người ta, ngươi cũng phải gọi người ta một tiếng sư huynh, huống chi hắn còn là đệ tử thân truyền của Dương lão tổ, nếu luận vai vế thật, còn không biết ngươi kém người ta bao nhiêu bậc nữa ấy.” Tuy Dương Đắc Bảo không để ý, song nam tử anh vĩ lại không thể bỏ qua được.
Aizz, tốp đệ tử Vạn Bảo Môn họ nhận lần này, tính từ đứa đầu tới đứa cuối, chẳng đứa nào có năng lực, thôi không nói cho đỡ đau lòng, năng lực… chẳng làm được trò chống gì.
“Sư thúc, chẳng lẽ ngươi muốn gọi tiểu tử kia là La tiền bối?”
Nam tử cao to tài hoa bị đại sư điệt này chọc tức rồi, không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Dương Đắc Bảo cười ha ha, hiện tại hắn cũng hiểu vì sao Vạn Bảo Môn lại đứng cùng chỗ với họ, mấy người bọn Truyền Sơn đều không phản đối, đệ tử của môn phái này quả là thú vị.
Vạn Khương thấy sư thúc ngó lơ hắn, lại thấy một đứa bé xấu xí chân to người tròn trong đám người Hậu Thổ Môn đang cười âm hiểm xấu xa với hắn, vội vã giả vờ như vừa rồi hắn không nói gì, xoay người cố lấy dũng khí, lặng lẽ tiếp cận tiểu muội Giả gia, dùng giọng nói dịu dàng ơi là dịu dàng thủ thỉ: “Giả sư muội, ngươi nghĩ thế nào về cách thể hiện của La sư đệ lúc này?”
Hắn rất đáng ghét có phải không? Vào cái lúc cấp bách thi đấu thế này mà cứ thừ người ra, kể cả là người có nhịn được cũng không nhịn nổi nữa! Vạn Khương vô cùng chờ mong Giả tiểu muội có thể có cái nhìn như hắn.
Giả Tĩnh Đan mặt đỏ hồng, im lặng nhìn huynh trưởng nhà mình. Người nhà họ Giả dùng ánh mắt kỳ quái nhìn lướt người vị đại sư huynh Vạn Bảo Môn này.
Vạn Khương bỗng cảm thấy mình bị cô lập, vì sao những người này đều không cảm thấy tên họ La kia rất đáng ghét? Đến cả Nhị sư đệ từng cùng bị cướp cũng đứng về phía Hậu Thổ Môn kia. Vạn Khương đưa ánh mắt u oán nhìn sư đệ nhà mình.
Vạn Trinh đang cùng Canh Nhị cướp giật hạt dưa của Đào Hoa thấy sư huynh nhà mình đáng thương quá, phun vỏ ra rồi nghĩa khí vỗ vai hắn, nói: “Sư huynh, ngươi có thể hỏi ta, ta có nhận định về La sư đệ.”
“Hửm?” Tinh thần Vạn Khương khẽ nổi hứng.
“Theo ta thấy, nếu nói La sư đệ vừa rồi không làm gì, đánh chết ta cũng không tin, chắc chắn hắn đã nắm giữ một thủ pháp luyện khí mới!”
“Ờ? Thủ pháp gì vậy?” Giả Bất Đồng giật mình, lẽ nào thằng nhóc này cũng đã nhận ra? Không ngờ đệ tử Vạn Bảo Môn trông rất xoàng, tu vi cũng xoàng, kiến thức kể cũng được đấy.
Vạn Trinh thấy người đặt câu hỏi là Giả Bất Đồng, nhất thời hơi kích động, lập tức lễ độ cung kính đáp lại: “Thưa Giả lão tổ, theo suy nghĩ nông cạn của con, thủ pháp La sư đệ tu luyện có lẽ là thuật nhãn luyện.” (luyện bằng mắt)
“… À.”
Không đợi Giả Bất Đồng lên tiếng khen ngợi sức tưởng tượng của Vạn Trinh, vị sư thúc vóc dáng lẫn tướng mạo đều anh tuấn cao to đỏ mặt tía tai cãi lại lời Vạn Trinh vừa nói, “Nhãn luyện? Nhãn cái đầu nhà mi! Mi dùng con mắt luyện pháp bảo cho ta coi!”
Vạn Khương cũng đau lòng nhức óc nói: “Nhị sư đệ, đây là cái nhìn của ngươi với La sư đệ ấy hả? Ngươi thân là đệ tử Vạn Bảo Môn… Không, sau này ngươi ngàn vạn lần đừng nói ngươi là đệ tử Vạn Bảo Môn, ta chỉ sợ người khác biết, sau này Vạn Bảo Môn chẳng còn hy vọng bán ra được pháp bảo nào nữa thôi!”
Vạn Trinh tủi thân nói, “Dù là không có ta, pháp bảo của Vạn Bảo Môn cũng chẳng bán được.”
“Đây không phải điều quan trọng!” Vạn Khương cảm thấy cực kỳ mất mặt, quát.
Canh Nhị cười ngây ngô, Kỷ 14 cũng liếc mắt nhìn đứa trẻ thành thực kia một cái, còn trưởng bối của Vạn Bảo Môn rất muốn rời khỏi hiện trường.
Vạn Trinh vẫn không phục, “Vì sao không thể là nhãn luyện? Không phải nói La sư đệ chiếm được Thần giáp truyền thừa sao? Truyền thuyết kể Thần giáp chứa rất nhiều phương pháp tu luyện cổ xưa đã thất truyền, có lẽ thuật nhãn luyện chính là một trong số đó thì sao?”
Sắc mặt của Dương Đắc Bảo và các trưởng bối cùng thay đổi, sư thúc kia lập tức quát mắng: “Ngươi đang nói bậy gì đấy? Lời nói đó mà ngươi cũng nói lung tung được à?”
“Khoan đã! Vạn Ung sư đệ, từ từ để ta hỏi đã.” Dương Đắc Bảo hoàn toàn ngược lại với vị sư thúc tức giận kia, hiền hòa nhìn Vạn Trinh, hỏi: “Cậu bé, ngươi nói Truyền Sơn chiếm được Thần giáp truyền thừa, lời này là nghe từ đâu được?”
Vạn Trinh bị sư thúc hầm hầm giận dữ quát mắng, sợ tái cả mặt, nghe thấy Dương Đắc Bảo hỏi, thấy các vị trưởng bối cùng dùng ánh mắt đáng sợ nhìn chằm chằm hắn, càng sợ không nói nên lời.
“Cậu bé, đừng sợ, ngươi chỉ cần nói cho ta…”
“Lời đồn này ta cũng mơ hồ nghe được chút ít.” Giả Tĩnh Tâm tiến lên một bước.
“Tĩnh Tâm, nói rõ xem nào.” Giả Bất Đồng ra lệnh.
“Vâng.” Giả Tĩnh Tâm sau khi điều chỉnh tâm tình, lúc này hắn mới rủ rỉ kể lại quá trình nghe được lời đồn: “Tối qua, con và muội muội lại tới chợ đêm ở sườn núi Cầu Thủy tìm thảo dược… Sau đó thì nghe thấy có người nhắc tới Thần giáp và tên của La sư huynh. Con nhất thời hiếu kỳ liền tiến tới hỏi thăm, những người đó truyền rằng Thần giáp rất thần kỳ, nói như thể người có thể đạt được Thần giáp là có thể nhanh chóng thành tiên thành thần vậy.”
Vạn Trinh cẩn thận xem mồm vào nói: “Con cũng nghe được lời đồn như thế trong chợ đêm.”
“Người đồn đãi nhiều lắm à?” Dương Đắc Bảo tối sầm mặt.
Vạn Trinh và Giả Tĩnh Tâm dừng lại, nhất tề gật đầu.
Vạn Ung và Giả Bất Đồng cùng nhìn về phía Dương Đắc Bảo, bọn tiểu bối không biết truyền thuyết về Thần giáp, nhưng không có nghĩa là họ mù mờ. Chính bởi họ hiểu, nên họ còn lo lắng nhiều hơn là tham lam.
“Đắc Bảo huynh, ngươi có biết vì sao lại truyền ra lời đồn như vậy không?” Vạn Ung hỏi.
Dương Đắc Bảo lắc đầu.
Giả Bất Đồng nhìn về phía Giả gia lão tổ trên khán đài, thần niệm khẽ động liền truyền việc này qua.
“Tổ gia gia, xảy ra chuyện gì? Thần giáp này rốt cuộc là sao? Vì sao ngài và Dương tiền bối trông khẩn trương như vậy?” Giả Tĩnh Đan nhỏ giọng hỏi.
“Truyền thuyết về Thần giáp ấy à, nó đối với bất luận một tu giả nào, thậm chí đối với hành tinh nào có tu giả tồn tại, đều là một ác mộng!” Giả thở dài.
Canh Nhị cúi đầu, vừa buồn vừa tủi thân.
Đào Hoa liếc Canh Nhị, lòng thầm ác độc tính toán nhỏ nhặt. Khà khà, có cần thêm chút mắm rắc chút muối, để lời đồn truyền mãnh liệt hơn nữa? Có lẽ dứt khoát… Khửa khửa khửa!
Một bên ghế khán giả khác.
“Không đúng!” Đệ tử Thần Sa Môn Vụ Tỉnh đột nhiên sải lên trước một bước.
“Nhị sư huynh?” Diệp Phong một mực lén quan sát Canh Nhị đội mũ sa quay đầu lại.
“Viên Hỏa xà đan kia đã bị luyện hóa rồi, ngươi nhìn màu sắc và hào quang của nó đi!”
Người tinh mắt cũng không chỉ có một mình Vụ Tỉnh, đám khán giả nhìn ra điều khác lạ phần lớn đều giữ yên lặng, có người dù không nhịn được, cũng chỉ thầm thì với người bên cạnh một hai câu.
Tất cả mọi người sợ nhìn lầm, cũng thấy lạ tên đệ tử Hậu Thổ Môn kia rốt cuộc đã luyện chế viên Hỏa xà đan kia kiểu gì. Sau khi không thấy người dự thi khác luyện hóa Hỏa xà đan, Hỏa xà đan đã không thể giữ được nguyên dạng, mà là hóa thành năng lượng thuộc tính hỏa đơn thuần, đợi Luyện khí sư thay đổi nó dể dùng sao?
Trên ghế trọng tài, Minh đại vu yên lặng nhìn Truyền Sơn một lúc lâu, cuối cùng vạch trần đáp án: “Đúng là tâm luyện….”
Thực ra Dương Quang Minh cũng không hiểu kỹ càng về đồ đệ lắm, nhưng điều này cũng không trở ngại tâm tình đắc ý của hắn, “Cuối cùng nhìn ra rồi à? Ta còn tưởng ngươi thực sự không có chút kiến thức nào, ngay cả chút mánh khóe nho nhỏ ấy cũng không nhìn ra được chứ.”
“Chút mánh khóe? Nếu tâm luyện là chút mánh khóe nho nhỏ, ngươi cũng không cần phải cười ngoác miệng tận mang tai thế kia chứ?” Minh đại vu châm chọc.
“Ha hả, ta chỉ đang tán thưởng ánh mắt chọn đồ đệ của mình thôi mà. Ha hả!” Dương Quang Minh căn bản không che giấu nét cười của mình, cười tới nỗi hai mắt híp lại.
Tuy Minh đại vu không muốn thừa nhận, nhưng không thể phủ nhận, hiện tại hắn thực sự rất hối hận lúc ấy không ra sức nhìn người thanh niên có thân thể nửa xương khô kia.
Mới chỉ một năm không gặp, thanh niên đã trở nên bất phàm như thế, ngay cả khí tức quanh thân hắn cũng làm lão khó phán đoán ra. Lão không tin Dương lão đầu chỉ trong vòng một năm có thể dạy được một người thanh niên trông bình thường được tới trình độ này.
Trên người thanh niên này chắc chắn có bí mật gì đó. Lúc ấy lão không nhìn ra tư chất của người này, có lẽ là hắn đã làm gì đó để che giấu. Nên nhớ, lão không nhìn ra tư chất, có thể là đồ bỏ chân chính, còn có khả năng là… thân thể hỗn độn trong truyền thuyết!
HẾT4
Danh sách chương