Tấn công từng bước, hình thành liên hợp.

Chịu nhục chịu khổ, bố trí ám địa.

Một tiếng hiệu lệnh, thoát khỏi Trùng thành.

Chạy trốn quan trọng, chớ đừng ham chiến.

Ba mươi hai chữ này chính là toàn bộ kế hoạch của chúng Ma tu. Kế hoạch của họ là dùng hai trăm năm thời gian giải cứu toàn bộ Ma tu trong thành, nhân số càng nhiều càng tốt, sau đó nghĩ cách phá đại trận pháp bảo vệ Trùng thành.

Theo mấy Ma tu tinh thông trận pháp nghiên cứu, Trùng thành là một bí cảnh được ngăn cách độc lập, chỉ khi phá được đại trận pháp bảo vệ thành, họ mới có thể phá được hạn chế của bí cảnh, thoát khỏi Trùng thành. Mà muốn phá được trận pháp thủ thành thì phải có rất nhiều người ra tay, chỉ phá được một hai nơi không có hiệu quả gì sất.

Từ khi kế hoạch triển khai, số Ma tu được cứu tỉnh ngày càng nhiều.

Nhìn từ ngoài, mọi nhân nô trong Trùng thành vẫn như cũ, ngày ngày thành thật làm việc, tùy ý Trùng tộc bắt nạt đánh chửi, quả quyết không đáp trả, mắng không mở miệng, còn ra sức nói là lỗi của mình.

Nhưng cũng có vài ma tu không thể nhịn được, nhất thời xung động giết chủ tử của hắn, thì hoặc đi lánh nạn, hoặc bị chủ tử của hắn giết chết.

Do những Ma tu ấy số lượng ít ỏi nên cũng không khiến Trùng tộc chú ý. Dù sao trước đây cũng có Ma tu tu vi cao, tinh thần lực mạnh thành công thoát được khống chế của sâu quy phục. Những Ma tu thoát khỏi khống chế của sâu quy phục giờ đây đại khái đều đã chết, không chết thì cũng tìm cái hang chuột nào đó để trốn chứ không dám ra ngoài. Đương nhiên, trong số đó cũng có Ma tu vận khí tốt, tìm được cánh cửa thông với bên ngoài, cuối cùng chạy được khỏi Trùng thành.

Thời gian bận rộn luôn trôi qua mau.

Bởi vì xá thân hủ thổ, Canh Đại dần dần tích lũy được rất nhiều tài liệu luyện khí, luyện đan.

Nghĩ mà xem, khi trên trăm, trên ngàn, thậm chí trên vạn Ma tu từ Phân Thần Kỳ trở lên liên hợp lại, họ có thể làm ra chuyện gì? Trùng tộc rất hùng mạnh, nhưng con người càng thêm giảo hoạt.

Bởi vì trứng sâu quy phục, Trùng tộc vô cùng yên tâm với việc sử dụng nhân nô, từ hộ vệ đến gia phó, từ thợ thủ công tới thợ mỏ, gần như các ngành các nghề trong Trùng thành đều có nhân nô đặt chân tới.

Từng người liên hệ với nhau, nhân nô được cứu càng nhiều, tài liệu thông qua tay chúng nhân nô truyền vào tay Canh Đại cũng càng ngày càng nhiều.

Ma tu chọn truyền công lực cho Canh Đại rất ít, đến nay mới có hai người, đều là người ở cùng nhà đá với hắn. Còn những Ma tu được cứu khác đều chọn đưa cho Canh Đại tài liệu quý hiếm nào đó, trong đó cho dù có người muốn truyền công, cũng bởi vì không thể tiếp cận Canh Đại nên cũng thôi.

Không phải không có ai muốn rút tham ô tài liệu qua tay mình, nhưng để đề phòng chuyện xảy ra, các Ma tu lập ra quy định ban đầu đã sớm nghĩ ra đối sách. Rất đơn giản, Ma tu được cứu tỉnh đều phải thề bằng lời thề tâm ma, một lời thề là đồng ý trong mười năm đưa cho Canh Đại hoặc tài liệu quý hiếm hoặc truyền cho hắn năm mươi năm công lực; còn một lời thề chính là thề tuyệt đối không tham ô tài liệu mà Ma tu khác giao qua tay hắn truyền cho Canh Đại.

“Tài liệu để làm công cụ trữ vật đã thu thập được hết chưa?” Canh Nhị nhỏ giọng hỏi.

“Ngươi có thể lấy Tu di thạch tới đây rồi.” Canh Đại sờ Canh Nhị, hắn luyện khí chắc chắn không thể giấu diếm được ba người cùng nhà ăn, không bằng công khai luôn.

“Ngươi chờ đấy!” Canh Nhị thoáng cái đã chui xuống dưới đất. Tu di thạch y đã sớm thu thập đủ, cùng các tài liệu được đưa tới khác, để trong ***g ngực y. Nhưng để lừa ba người khác, Canh Nhị giả bộ giấu đồ dưới lòng đất. Y biết thần thức của những Ma tu kia mạnh, vì thế y chui rất sâu.

Một đứa trẻ Ma tu biết chui xuống đất không có gì đáng ngạc nhiên cả, một đứa trẻ có pháp bảo có thể giấu khí tức cũng không phải không có, nhưng một đứa trẻ có công cụ trữ vật không gian vô hạn tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng bị giết, bị lừa, bị tính kế, bị bắt cóc. Canh Nhị đáng thương bị Canh cha thích quan tâm nên buộc phải cẩn thận từng li từng tí.

Hiện giờ Canh Đại đã có thể điều khiển bốn vạc đồng liền một lúc, nhưng nhờ Vệ Tử Hải săn sóc, Trùng tộc cho rằng hắn chỉ có thể thao túng được ba, phần phối liệu hắn phụ trách sao chế cũng tính theo số lượng ba.

Rất nhanh, Canh Nhị ôm một đống tài liệu trở lại mặt đất.

Trương Tường giần giật mí mắt, từ khi Canh Nhị chui xuống lòng đất, hắn vẫn dùng thần thức theo dõi đứa trẻ kia. Cũng không biết có phải do pháp bảo giấu khí tức trên người nó quá lợi hại hay không mà hắn lại không thể theo dõi được Canh Nhị.

Người đàn ông kỳ lạ không mặt, đứa bé rùa kỳ lạ, cả nhà chẳng có ai bình thường. Người đàn ông kia thì không nhìn ra được tu vi, nhưng dựa theo biểu hiện hàng ngày của hắn cũng có thể phán đoán ra được, trông chỉ đầu kỳ Kết Đan là cùng. Đứa trẻ thì vẫn đang ở kỳ Luyện Khí.

Cũng may tu vi cả hai đều thấp, có vẻ không phải là uy hiếp. Bằng không…! Trương Tường nheo mắt cười đểu. Hắn đã nhắm vào xá thân hủ thổ trên người người đàn ông không có mặt và hộ giáp hình rùa trên người đứa bé kia đã lâu. Nếu hai thứ này rơi vào tay hắn, chuyện hắn có thể làm tuyệt đối nhiều hơn hẳn so với hiện tại. Ngẫm mà coi, nếu hắn có thể dùng xá thân hủ thổ khống chế ngược lại những Ma tu kia, vậy Trương Tường hắn….

Vạn Nhân Tuyệt vẩy tay ra một chiêu, phối liệu kế tiếp bay sát qua má phải Trương Tường tới tay hắn.

Trương Tường bị cắt ngang mộng đẹp trợn mắt nhìn Vạn Nhân Tuyệt.

Ngón tay Vạn Nhân Tuyệt nhẹ nhàng quệt từ dao thái rau… không, là từ trên đầu gió của lưỡi kiếm xuống.

Vệ Tử Hải giương mắt nhìn hai người.

Không có ai lên tiếng.

Canh Đại sờ khuôn mặt không có ngũ quan, phần miệng đột nhiên há ra một cái lỗ, hình thành nên một nụ cười kỳ dị.

Căn nhà ăn nho nhỏ, chỉ có mỗi năm người, còn chung mục đích với nhau, đã bắt đầu lục đục. Canh Đại cảm thấy việc mình bỏ quyền chỉ huy là một chuyện sáng suốt vô cùng, mưu toan tính kế với cả đám lão yêu quái, hắn không bị đùa chết mới lạ.

Ai nha, nhân vật nhỏ tu vi thấp như hắn ấy à, có thời gian thì đi luyện công, nuôi trẻ, lén tích lũy thực lực mới là thông minh.

“Nhị, tới đây, nếm thử xem món trứng rán kho thịt thăn Lôi thú tiểu yêu có ăn được không.” Canh Đại vẫy tay gọi tiểu Canh Nhị muốn chạy về phía Vạn Nhân Tuyệt.

Canh Nhị xoay người một cái, bỏ lại Kiếm tu mặt lạnh đang chuẩn bị chiêu đãi cậu bạn nhỏ, lập tức chạy về bên cạnh Canh Đại.

Canh Đại cười khà khà, ôm lấy tiểu Canh Nhị, chỉ cảm thấy hạnh phúc vô vàn. Canh Nhị thân thiết lấy một mảnh khoáng thạch đen xì từ trong ngực ra gõ nhẹ lên mặt Canh Đại. Phần miệng Canh Đại há ra, thoáng cái đã nuốt mảnh khoáng thạch đó vào.

“Em trai ngoan, ngươi chính là cục cưng bảo bối của anh mầy.” Canh Đại phát giác điểm đặc biệt của mảnh khoáng thạch, ôm Canh Nhị cọ liên hồi.

Canh Nhị vừa bưng đĩa thịt lên ăn, vừa dùng chân ra sức đạp hắn.

Canh Nhị đạp càng hung thì Canh Đại cười càng biến thái.

Vạn Nhân Tuyệt yên lặng một lát, bỗng nhiên sải bước tới bên hai người, xách Canh Nhị lên nói: “Ngươi, làm con trai ta đi.”

“…” Trong nhà ăn im lìm.

“Quyết đấu đi! Vạn nhân tiền bối!” Canh Đại giận dữ, nhấc vạc đồng cao nửa người dậy. Nếu không phải Canh Nhị còn đang ở trong lòng đối phương, hắn đã đập vạc đồng lên đầu Vạn Nhân Tuyệt rồi.

Canh Nhị yên lặng giơ một chân lên đạp lên cái bản mặt không có ngũ quan của Canh Đại.

Thời gian trôi nhanh….

Cuộc sống của nhà ăn số 3 khô khan, bận rộn, đồng thời cũng rất kỳ dị.

Có một đứa trẻ mãi chẳng thấy lớn, còn có một quái vật hình người mãi chẳng thấy mặt.

Quái vật hình người mất thời gian một trăm năm để luyện khí, lại mất thời gian một trăm năm để luyện đan, thế nhưng vẫn không luyện ra được thứ gì tốt. Điều này khiến Trương Tường thi thoảng sẽ chú ý hắn đôi chút càng khinh thường hắn hơn.

Nhưng cũng đúng, một gã Ma tu mới chỉ ở kỳ Kết Đan, một, hai trăm năm có thể luyện ra được thứ gì tốt chứ? Hơn nữa vừa luyện khí, vừa luyện đan, bình thường còn phải nghiên cứu Ma thực, tinh lực phân tán như vậy, đương nhiên chẳng làm được gì rồi.

Không ai biết được quái vật không mặt kia tu vi thực ra làm sao, chỉ có thể dựa vào suy đoán.

Quái vật không mặt ngoại trừ luyện khí, luyện đan, nghiên cứu Ma thực, bình thường còn hay đánh nhau với Ma tu mặt lạnh cướp con trai, đương nhiên cũng sẽ không ngốc tới mức báo tu vi thực của mình ra ngoài. Tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi mới là tôn chỉ trong đời hắn.

198 năm trôi qua, mấy ngày nay Vệ Tử Hải có vẻ rất yên lặng, bình thường còn hay chỉ điểm Canh Đại, nhưng dạo này hắn lại không nói câu nào với Canh Đại.

Canh Nhị trông như đứa trẻ 5 tuổi cực kỳ lưu loát chui từ dưới lòng đất lên, ghé vào bên tai Canh Đại thì thầm một phen.

Trương Lượng vểnh tai, lấy tu vi trung kỳ Phân Thần của hắn mà không nghe ra được. Thằng nhóc thối thây tác quái!

Canh Nhị là một đứa trẻ rất thực dụng, ai đối xử tốt với y thì y thân cận với kẻ đó. Trương Tường không thích y, y cũng không tới gần Trương Tường, điều này làm Trương Tường càng ghét y.

Nhưng cuộc sống chung nhìn nhau ghét nhau cuối cùng cũng phải kết thúc.

Dựa theo kế hoạch của chúng Ma tu, thời gian hành động thoát khỏi Trùng thành sẽ định tại giờ Tý (11h đêm – 1h sáng) tối nay.

Ngày hôm nay là ngày bắt đầu ngày lễ quan trọng nhất mỗi năm một lần của Trùng tộc, cũng là thời gian Trùng mẫu suy yếu nhất.

Bắt đầu từ giờ Tý tối nay, Trùng mẫu cứ ấn theo thời hạn đẻ trứng mỗi năm một lần, tròn ba ngày thì xong.

“Ta cũng không có gì để nói, mọi người cứ dựa theo kế hoạch mà làm, tới lúc đó tự chăm sóc bản thân, làm tốt chuyện trong phần của mình, chuyện khác đừng quản nhiều.” Vệ Tử Hải cuối cùng cũng mở miệng.

“Mặt khác, càng đến cuối càng không thể loạn, tài liệu trong nhà ăn ngày hôm nay cũng không được lấy chia ra! Thấy Trùng tộc thì cúi đầu cho ta, những Trùng tộc ấy bảo ngươi quỳ ngươi phải quỳ, bảo ngươi chết… ngươi chết cho họ coi!”

Trong mắt Trương Tường xẹt qua ý cười nhạo. Hắn dám đánh đố với ông trời, cược đêm nay chắc chắn sẽ có vài Ma tu ngu xuẩn sẽ kinh động tới Trùng tộc sớm, chẳng có ai muốn chết khi người ta yêu cầu mình chết cả đúng không? Nhưng cũng may, cái gì bố trí cũng đã bố trí rồi, vài lỗi lầm cũng không thể ảnh hưởng tới đại cục, dù có ảnh hưởng thật đi chăng nữa, vậy cũng đành chịu thôi.

Canh Đại gật đầu, tu vi hắn thấp, ở trong kế hoạch, hắn chỉ phụ trách mang Canh Nhị ra khỏi Trùng thành.

Vạn Nhân Tuyệt nhẹ nhàng lau kiếm của mình. Đây là bốn loại khoáng thạch kim loại Canh Nhị tìm thấy cho hắn, do Canh Đại luyện tròn ba mươi năm mới dung hợp được hoàn hảo, Canh Đại lại mất gần hai mươi năm mới luyện được thanh kiếm thành công.

Kiếm tên ‘Trường Sinh’, thân kiếm tỏa ánh sáng lạnh, thoạt nhìn giống như những thanh kiếm bình thường, hình dạng và cách thức chế tạo cũng như những thanh kiếm bình thường, chỉ làm chút thay đổi ở chuôi kiếm, nơi ngón tay và bàn tay thon dài của Vạn Nhân Tuyệt tiếp xúc.

Nhìn kỹ, trên thân kiếm và chuôi kiếm còn có vài hoa văn mờ, nhìn qua thì giống như dấu vết do thợ đúc kiếm vụng về để lại.

Thanh kiếm này không khiến người cùng nhà ăn chú ý, Canh Đại cũng ngắt quãng làm ra thanh kiếm này, thật giống như dùng vài loại bột phế liệu tiện tay làm ra một con dao thái râu cho Vạn Nhân Tuyệt thôi.

Còn về thanh kiếm ‘Trường Sinh’ này có thật biểu hiện bình thường như vẻ ngoài của nó hay không, điều này cũng chỉ có hai anh em Canh Đại, cùng chủ nhân Vạn Nhân Tuyệt của hắn mới biết được.

“Có lẽ lão Vạn chuẩn bị bảo vệ chúng ta ra khỏi thành.” Canh Đại đến nay còn khó chịu vì Canh Nhị nhà hắn tìm ra được bốn khối kim loại hiếm có không phải đưa cho hắn, mà là để hắn luyện cho Vạn Nhân Tuyệt một thanh kiếm.

“Bố trí hai trăm năm, trí tuệ của hơn 7300 người!” Canh Nhị nói tới kể cũng bất đắc dĩ, “Họ cứ quả quyết tìm tới mắt trận pháp thủ Trùng thành, còn thăm dò con đường thông với bên ngoài của bốn cửa thành. Chỉ cần trận pháp bảo vệ vừa bị phá, con đường với bên ngoài Trùng thành sẽ mở hết, tới lúc đó chỉ cần có thể chống lại được công kích của Trùng tộc cấp cao là có thể chạy khỏi Trùng thành rồi.”

“Kỳ lạ, ta cho rằng Trùng mẫu chính là mục tiêu nhiệm vụ khỉ vàng kia cho ta, vì sao vẫn chưa có phản ứng?”

Canh Nhị nghe vậy nhảy dựng lên, “Ta biết ngay là thần hồn bị hao tổn của ngươi đã khôi phục mà. Tên thối này, vì sao vẫn duy trì dáng vẻ quái vật?”

Người bên cạnh thấy Canh Nhị quang quác quang quác nhưng lại không biết y đang nói cái gì. Hai người một mực dùng thần thức giao lưu, đây là phương thức an toàn nhất.

“Xá thân hủ thổ.” Canh Đại có phần hối hận: “Thất phu vô tội, hoài bích có tội. (bản thân người sở hữu không có tội nhưng những tri thức họ có thì là căn nguyên tội lỗi) Ban đầu không nghĩ kỹ đã nói ra, nhưng có giấu cũng không giấu được. Ta có thể giải trừ khống chế của trứng sâu quy phục, nhưng nhiều cao thủ Xuất Khiếu Kỳ, Phân Thần Kỳ, Hợp Thể Kỳ như vậy cũng không thể. Nếu họ nhớ hình dạng ta, chờ ra ngoài rồi bị họ nhân ra, ngươi cho rằng ta sẽ sống tốt được à?”

Canh Nhị gãi đầu, y cũng không nghĩ tới điểm ấy.

“May mà ngươi vẫn chưa lớn, bằng không ta nhất định sẽ bắt ngươi che mặt lại.” Nói tới đây, Canh Đại bỗng nhiên hỏi một câu: “Không phải ngươi sẽ mãi như thế đấy chứ? Đã hai trăm năm rồi mà mới lớn được có tí xíu. Thế thì ta phải đợi mất bao lâu…”

“Thêm một, hai trăm năm nữa là được, cũng là do hai trăm năm này ngươi kiếm không ít đồ ngon cho ta ăn, tu vi thân thể hiện tại của ta đã tiến vào Ngưng Khí Kỳ, rất nhanh sẽ khôi phục được hình dạng như trước đây.” Canh Nhị rất vui, ai cũng không muốn làm một đứa trẻ mãi, “Ngươi định nói gì tiếp ấy nhỉ?”

“Không có gì. Ngươi vừa nói lần này chúng ta không theo chúng Ma tu xông ra khỏi Trùng thành? Thế thì đi đâu? Hồn cốc à?”

Canh Nhị cũng không để ý, hưng phấn nói: “Đúng, chúng ta đi Hồn cốc. Ta phát hiện đó là một nơi cực kỳ tốt để tu luyện hỗn độn ma công, ngươi còn thời gian hai trăm năm nữa, không thể lãng phí vô ích được. Để … người đó trêu chúng ta, không bằng chúng ta tự tìm nơi tu luyện. Chỗ ấy oán khí ngút trời, các loại khí dơ bẩn âm trầm, tiêu cực đều có thể tìm được ở đó. Nơi ấy, dù cao tăng đã hóa thân thành Phật đi vào, chỉ cần Phật tâm không vững cái là nhập ma đạo ngay.”

“Vậy lão Vạn?”

“Không mang hắn đi chơi.”

Canh Đại mừng rỡ, còn chưa cười ra tiếng đã nghe Canh Nhị nói tiếp: “Đó là một người tốt, ta không thể để hắn theo ngươi để xui xẻo cùng được.”

“… Ta đã qua hai lăm tuổi rồi!”

“Có ý gì?” Canh Nhị không hiểu.

Canh Đại nổi giận đùng đùng ném Canh Nhị sang một bên, tìm Vạn Nhân Tuyệt nói chuyện.

Đó là một ngày được ghi chép trong lịch sử Trùng tộc, không phải ngày tháng rực rỡ gì, mà là khuất nhục.

Đồng thời, ngày này gần vạn Ma tu tập thể phản kháng Trùng tộc, thoát khỏi Trùng thành, cũng trở thành một trong những sự kiện lớn xảy ra tại Huyết Hồn Hải.

Vào giờ Tý ban đêm!

Ngay khi toàn bộ Trùng tộc thoải mái ăn mừng Trùng mẫu đẻ trứng, vì Trùng tộc có thêm sinh mệnh mới, ngay khi Trùng mẫu đang thực hiện chức trách ngàn vạn năm qua của mình, thống khổ giãy dụa thì, “Ầm ầm ầm!”

Một góc Thiên cung Trùng mẫu ở đột nhiên phát ra tiếng nổ tanh bành. Từng đợt khí sinh ra từ vụ nổ đã phá đi những công trình kiến trúc xung quanh.

Ngay khi toàn bộ Trùng tộc hoảng hốt còn chưa phản ứng lại thì tiếng nổ mạnh liên tiếp không ngừng lại vang lên lần nữa, hơn nữa, đợt vang này còn không dừng lại.

“Ngươi, cả ngươi nữa! Đi theo ta xem có chuyện gì xảy ra? A a a! Các ngươi…” Một con Trùng tộc thân mềm cấp cao không nói được hết lời, thân thể đã vỡ thành bột phấn.

Bên cạnh hắn là hai Ma tu nhân loại mắt đỏ lừ đã lâu.

“Giết! Giết hết những con sâu ti tiện kia!”

“Giết ───!”

Trùng thành đại loạn. Liên tục có Trùng tộc bị giết chết, liên tục có Ma tu nhân loại nhằm về phía cửa thành.

Khắp nơi đều là giết chóc, khắp nơi đều bị phá hỏng. Cướp đoạt, hành hạ đến chết, các kiểu pháp thuật sát thương trên diện rộng trắng trợn sử dụng trong Trùng thành.

Ma tu nhân loại điên rồi, cừu hận làm rất nhiều người quên mất mục đích cuối cùng, mà tạm thời diễn biến thành một cuộc giết chóc Trùng tộc.

Cũng có một bộ phận Ma tu nhân loại không ra tay với Trùng tộc, nghe thấy tiếng nổ đầu tiên xong liền lặng lẽ rời khỏi Trùng tộc khống chế mình, dùng tốc độ nhanh nhất phóng về phía bốn cổng thành.

Dù là như thế, trong khoảnh khắc tiếng nổ thứ nhất vang lên, ít nhất cũng có mười vạn con Trùng tộc các loại bị chết bởi tay nhân nô. Sau đó, Trùng tộc bị chết ngày càng nhiều, nhưng Ma tu nhân loại tham chiến với Trùng tộc cấp cao hoặc là quân đội Trùng tộc, hoặc báo thù, hoặc chạy trốn cũng xuất hiện không ít thương vong.

Vô số Trùng tộc, còn có hàng loạt đại quân xương khô vây lấy bọn họ.

Hai người Canh Đại vừa ra khỏi Thiên cung đã tách ra khỏi bọn Vệ Tử Hải, dường như Trương Tương có tâm tư khác, nhưng vẫn bị Vệ Tử Hải cố kéo đi. Canh Đại tất nhiên là biết đây là bảo hộ cuối cùng của Vệ Tử Hải cho họ, thầm nói tiếng cảm ơn, ôm lấy Canh Nhị chạy về phía ngược lại.

“Họ lấy đâu nhiều đại quân xương khô như thế?”

Canh Đại gạt văng những Trùng tộc xông lên, đạp nát những Trùng tộc thò đầu ra trên mặt đất. Có lẽ mục đích của họ ngược với chúng Ma tu, bởi vậy Trùng tộc đuổi giết họ có tu vi không cao lắm. Hiện tại Trùng tộc cấp cao đều chạy về phía bốn con đường đổ về bốn cổng thành.

“Ma tu nhân loại chết nhiều lắm. Ngàn vạn năm trôi qua, gộp lại nên mới nhiều như vậy.” Canh Nhị rút từng tấm bùa nổ tung ra, ném về phía đống sâu và xương khô.

“Nhóc ngươi theo ta vướng cẳng. Chui xuống dưới lòng đất trốn đi! Nhớ đừng để Trùng tộc Nhị thành, Tam thành dưới lòng đất phát hiện. Mau!”

Canh Nhị bị khinh bỉ tức tối quá mức, bùa chú của y rõ ràng cũng rất lợi hại mà?

Thấy Canh Nhị chui xuống lòng đất, Canh Đại buông tay chân thả ga. Hai trăm năm nay hắn làm ra không ít thứ, vừa vặn lấy ra nếm thử uy lực.

Chỉ thấy tay người này vừa lắc một cái, một cây gậy gỗ đầu nhọn tự dưng xuất hiện, đảo tay một cái đã đóng đinh một bộ xương khô hình người lên tường.

Ánh sáng màu đen, trắng, tím, … bắn ra từ trong tay người này. Những thứ ấy đều là pháp bảo có tính tiêu hao, thích hợp để đánh giết quần thể nhất.

“Ha ha! Đến đây đi! Ta xem các ngươi có bao nhiêu sâu để ta giết!”

Một chiếc thùng gỗ bỏ túi tinh xảo cỡ ngón tay trẻ nhỏ treo bên hông Canh Đại. Chỉ cần tay Canh Đại phất qua chiếc thùng gỗ nhỏ ấy, lập tức liền có hàng loạt pháp bảo công kích xuất hiện từng cái một trong tay Canh Đại.

Chiếc thùng gỗ nhỏ ấy đúng là một pháp bảo đựng đồ dung lượng lớn!

Càng ngày càng có nhiều Trùng tộc xông tới, trên đầu Canh Đại thi thoảng có Ma tu nhân loại bay qua. Không có ai gọi chào Canh Đại, càng không có ai xuống giúp hắn, từng Ma tu đi qua đều cố gắng trốn thoát. Họ biết cơ hội chỉ có lúc này, một khi Trùng mẫu thoát khỏi đợt sinh đẻ, hoặc là bảo quân đội Trùng tộc cấp cao tới vây bắt họ, họ liền không còn cơ hội chạy ra khỏi Trùng thành, chạy ra khỏi Huyết Hồn Hải!

Sự sống cái chết, làm tình người càng trở nên hời hợt.

“Pháp bảo ngươi làm có thể vô địch không? Ta thấy Thất huynh đệ Thanh chi Huyết trùng vương đang chạy về phía này rồi.” Người tới vô thanh vô tức chém ra một kiếm, một loạt Trùng tộc và quân đội xương khổ ngã xuống, vỡ tan.

Canh Đại quay đầu lại, lòng thì cảm động nhưng ngoài miệng chết cũng không chịu thừa nhận, “Không phải bảo ngươi đừng theo chúng ta sao? Canh Nhị là của ta, ai dám để ý tới y thì phải bước qua xác ta đã!”

“Giọng điệu ngươi nói cứ như là có người muốn cướp vợ ngươi chứ không phải huynh đệ ấy.” Vạn Nhân Tuyệt thong dọng, nhìn tốc độ gã vung kiếm không nhanh, nhưng chỉ cần hắn ra tay thì tuyệt đối không có Trùng tộc và quân xương khô nào có thể xông tới.

Canh Đại hít sâu một hơi, vênh vênh mặt lên, vô sỉ đáp: “Y chính là vợ ta! Sao nào?”

“…. Vậy ta là cha vợ của ngươi?”

“Cút! Lão Vạn ngươi đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa! Ngươi chờ đó cho ta, tiếp qua hai trăm năm nữa để xem chúng ta ai lợi hại hơn ai!”

Canh Đại bị một tiếng ‘cha vợ’ kích thích tới nỗi hai mắt suýt thì phun lệ, lòng thầm mắng to: Kiếm tu mặt lạnh đều là khốn nạn vô sỉ!

Thấy đằng trước có sâu chắn đường, Canh Đại hất tay ném ra một đống pháp bảo làm nổ ra một con đường, co cẳng bỏ chạy.

Vạn Nhân Tuyệt vẫn theo sát đằng sau.

Toàn bộ Ma tu đều chạy về bốn con đường bốn phía. Ma tu nào không chạy kịp, không chạy ra được thì liều mạng chém giết Trùng tộc, ôm ý nghĩ giết một người hòa vốn, giết hai người là thắng trong đầu, giết chóc tới nỗi họ mình là gì tên mình là chi cũng quên luôn.

Các Trùng tộc phẫn nộ và sửng sốt khó hiểu.

Những nhân nô này làm thế nào chống lại được sự khống chế của sâu quy phục? Họ làm cách nào phát hiện mắt trận trận pháp bảo vệ thành? Để đợi hôm nay, những nhân nô này phải chuẩn bị mất bao lâu.

Cũng không phải nhân nô nào cũng may mắn được giải cứu, để phòng ngừa có chuyện ngộ nhỡ xảy ra, các Trùng tộc cũng bắt đầu trắng trợn bắt giết những nô lệ nghe lời không dám phản kháng ấy.

Dọc đường đi, Canh Đại cũng cố cứu mấy người, nhưng dù đằng sau có Vạn Nhân Tuyệt che chở, hắn cũng không cứu được bao nhiêu.

“Ta nghe thấy tin tức, Trùng tộc đã cố ngừng sinh sản, nó sắp xuất hiện rồi! Đi mau!” Canh Nhị đột nhiên thò ra khỏi mặt đất, hô to với Canh Đại và Vạn Nhân Tuyệt.

Canh Đại bế bổng Canh Nhị lên, đạp mặt đất một cái bay vút lên trên trời, triển khai toàn bộ công lực, cú vút cao này ra sức chạy trốn. Mục tiêu: Hồn cốc!

Mắt Vạn Nhân Tuyệt chợt lóe, cũng cùng họ chạy về phía Hồn cốc.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện