“Phù phù, phù phù.”
Tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn trong thạch thất nho nhỏ.
Nam nhân nằm trên giường đá cuộn mình kéo dài hơi tàn, điềm báo sinh mệnh hắn đang xói mòn nhanh chóng. Đại đao ngục tốt vẫn nắm chặt trong tay đã rơi xuống giường, bàn tay cầm đao đã vô lực khoát lên mép giường đá.
Hắn biết mình sắp không chịu đựng nổi nữa. Trong tình huống thiếu thuốc thang, ngoại thương thêm nội thương nghiêm trọng sao có thể dễ dang khỏi được? Trước đó, hắn một mực cắn răng chống chọi, Kỷ 14 hắn dù sơn cùng thủy tận cũng tuyệt đối không muốn tỏ ra yếu kém với người ta, huống chi lúc đó gian nan khổ cực, ngoài có cường địch. Hắn không muốn để nhóm bạn coi hắn như phế vật, lại càng không muốn liên lụy nhóm bạn của mình.
Thực ra, hắn sợ lại một lần bị nhóm bạn của mình bỏ rơi…
Trong mông lung, Kỷ 14 cảm thấy mình tựa hồ lại trở về biên thành khiến mình suốt đời cũng không thể quên được kia.
Sa mạc mênh mông không bờ bến, ánh mặt trời nóng cháy như sắp quay sống người, còn cả tàn binh bại tướng chưa đến hai mươi người…
–
Truyền Sơn và Canh Nhị đang mò về phía đại sảnh.
Họ làm thế chủ yếu vẫn là để tìm hiểu tình hình bên địch chứ cũng không phải muốn làm gì, muốn hai hổ tranh chấp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, biến số trong đó quá lớn, Truyền Sơn quyết định tìm Kỷ 14 bàn bạc một phen trước khi hành động. Canh Nhị… hắn luôn cảm thấy y không đáng tin.
Canh Nhị không biết suy nghĩ trong lòng hắn, với tình huống Kỷ 14 bị thương, Truyền Sơn sức chiến đấu quá thấp, y tự cảm thấy y là người duy nhất để hai người này dựa dẫm, sửa lại dáng dấp nao núng sợ phiền phức ngày xưa, nhất thời ý chí chiến đấu sục sôi, chỉ hận không thể lập tức đại chiến một hồi.
Một bóng đen lướt qua trên vách núi đá, trượt đến đỉnh đầu hai người, ló đầu ngọ nguậy quan sát họ.
Canh Nhị không để ý tới trường xà đen kia. Đây là con yêu vật tham lam! Đến giờ vẫn còn tơ tưởng linh thạch trên người y.
Truyền Sơn cảm thấy có thứ gì đó, ngẩng đầu lên.
Bóng đen ‘hiu’ một cái chui vào trong khe đá, tựa hồ không muốn đối mặt với Truyền Sơn.
Truyền Sơn sờ cằm, cúi đầu liếc nhìn Canh Nhị, nói: “Giơ nắm tay cao như thế làm gì? Muốn đánh nhau với ai à? Nhanh lên chút, tìm hiểu xong mang ta đi tìm Kỷ 14 huynh, ta có việc thương lượng với hắn.” Đưa tay ra vỗ bụp một phát làm người nào đó kích động quá làm hai gò má đỏ bừng tỉnh táo lại.
Canh Nhị gãi đầu giận chẳng dám nói, kích động vừa rồi cũng thoáng cái đã biến mất không tăm hơi. Không biết có phải do tính cách hay không, bình thường y hay như vậy, sẽ nhất thời trở nên hưng phấn vì một kích thích nào đó, nhưng hưng phấn tới nhanh đi cũng nhanh, không có khả năng kiên trì được một khắc.
Đúng rồi, hiện tại y rõ ràng mạnh hơn tên này, cũng không cần lo vấn đề quy tắc, vì sao y còn sợ hắn như thế? Canh Nhị hiểu ra, đang muốn vung nắm tay cho thấy sự mạnh mẽ của mình thì…
“Xuỵt.”
“Xảy ra chuyện gì?” Canh Nhị giơ nắm tay vô thức khom lưng, hạ giọng.
“Ngươi nghe đi.”
Nghe cái gì? Y đã nghe thấy có người tới từ lâu rồi. Nhưng với vị trí họ đứng hiện tại, người tới chắc không nhìn thấy họ mới đúng.
Truyền Sơn lườm tên ngu ngốc không rõ tình huống một cái, đẩy mạnh y vào chỗ góc sâu, còn hắn cũng chen vào theo.
Ở chỗ họ trốn một lúc lâu sau, tiếng bước chân lẹt xẹt càng ngày càng tới gần, thanh âm của mấy người nói cũng càng rõ ràng theo.
“Đại biểu ca (*), những nô lệ này thực sự đều phải giết chết?”
(*) đại biểu ca: anh họ có vị trí cao nhất.
“Ừ.”
“Không để lại một ai?”
“Sao thế? Tiểu tử ngươi muốn nhân từ à?”
“Ha ha, tiểu biểu đệ này của ngươi không phải có lòng từ bi gì đâu, hắn ấy à, hắn nhìn trúng mấy nữ nô còn lại kia kìa. Ha ha ha!”
“Này! Chỉ nói độc ta, lẽ nào ngươi không có ý nghĩ ấy. Vừa rồi tên Vương bát đản nào nói đứa con gái mặc la quần xanh lam kia trông xinh xắn muốn ấy ấy nhỉ?”
“Biến biến biến! Tiểu hài tử lông còn chưa dài đâu, chưa nghĩ đã nghĩ tới nữ nhân. Nhưng mà, đứa con gái mặc la quần xanh lam kia đúng là trông rất xinh tươi a, không kém kỹ nữ kia đâu. Cái kia… Ngài xem có cách nào có thể giữ người lại không?”
“Đám các ngươi đều bị che mờ mặt rồi phải không? Những người này đều là bên trên yêu cầu giết, trên mệnh lệnh nói rõ ràng, yêu cầu không để lại người nào giết chết toàn bộ. Ai dám lén giữ người lại? Không muốn sống nữa hả?”
Tiếng nói chuyện thoáng cái đã trầm xuống.
Truyền Sơn trốn ở chỗ góc cau mày lại. Hắn lại đoán sai rồi, nhưng nếu thật muốn mạng của những nô lệ kia, vì sao không chờ thêm một thời gian nữa, chờ người chết đói chẳng phải càng dễ hơn sao?
“Đại biểu ca, những nô lệ này còn lại hơn ba trăm người, lẽ nào đều phải giết?”
“Tiểu tử ngươi đừng lung tung vớ vẩn!” Đại biểu ca lớn tiếng nhắc nhở: “Những nô lệ mỏ đều là tội phạm tội ác tày trời, họ đã nên chết từ lâu rồi. Nếu không phải do cấp trên từ bi, để họ làm việc đền tội, họ cũng không thể sống đến giờ. Nhưng ngươi xem đi, để những người này sống họ cũng làm được cái gì đâu? Ăn nhiều lãng phí lương thực không làm việc thì cũng thôi, còn dám gây sự! Ngươi biết lần này chúng ta chết mất bao nhiêu huynh đệ không? Một trăm hai mươi người đấy! Một trăm hai mươi người đấy!”
“Tiểu Điền, đầu (*) nói không sai, những nô lệ mỏ này đều đáng chết! Ngươi có lòng nhân từ với họ, chẳng qua là hại mình mà thôi.
(*) cách gọi tắt/thân thiết với người đứng đầu.
“Nhưng sao ta nghe nói chuyện là do hai, ba người gây sự gì đấy, có rất nhiều nô lệ căn bản không hiểu rõ tình hình.”
“Ngươi thì hiểu cái gì? Đừng nói càn. Cấp trên nói những người này nên chết thì họ nên chết. Ngươi lo chuyện đó là ai gây ra làm gì?”
“À…”
“Tiểu Điền, đại biểu ca của ngươi nói đúng đó. Chúng ta là thủ hạ, quan trọng là phải nghe lệnh hành sự, cái khác chớ có hỏi. Hiểu không? Chớ có hỏi.”
“Vậy vì sao không chờ những người này chết đói sạch rồi đến?”
“Không biết. Cấp trên chỉ cần chúng ta bắt những người này lại, còn về việc xử tử họ đã có người khác lo.”
“Thật kỳ lạ…”
“Tiểu Điền, đừng hỏi nhiều. Nào, chúng ta tán gẫu về mấy phụ nhân kia đi, ta thấy ngoại trừ đứa mặc la quần xanh lam ra, nữ nhân trên đầu quấn vải cũng rất lẳng lơ, các ngươi nói đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, còn có một người đẹp hết thời cũng không tệ.”
Một đội ngục tốt hi hi ha ha đi qua trước mặt hai người Truyền Sơn, cũng không nhắc lại chuyện xử trí nô lệ mỏ ra sao, chỉ lấy mấy người nữ nô làm đề tài buôn chuyện.
Cùng lúc đó, một nhóm người đang vung roi quất ngựa phi như bay về phía Vân Sơn.
Sắc trời đã tối mờ, đoàn ngựa thồ bắt đầu châm đuốc.
Người được đội ngũ bảo hộ ở giữa, cũng là người chạy trên cùng là một nhân vật mặt mày tuấn lãng, hàm có râu, vừa thấy đã quý khí bức người, chỉ là hai mắt hơi âm trầm.
“Còn xa lắm không?” Thân thể người đó ngồi ngay ngắn vững như Thái Sơn, trong lúc ngựa phi lại có thể mở miệng hỏi người.
May là nam tử bảo hộ bên trái hắn nhĩ lực không tệ, nghe thấy rồi lập tức hồi đáp: “Khởi bẩm điện hạ, tiến vào sơn đạo không xa là tới.”
Trong lúc nói, sơn đạo đã hiện ra trước mắt. Tốc độ ngựa chạy cũng tự nhiên chậm lại.
Nam tử được gọi là điện hạ ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ở hai bên sơn đạo còn có thể thấy một vài nhà gỗ đơn sơ. Sơn đạo kéo dài vào sâu tít trong núi rừng, nhất thời cũng không nhìn ra đầu cuối là nơi nào.
Đi trên sơn đạo chưa được trăm thước, có một hàng rào ngăn cản lối đi của mọi người. Hai bên hàng rào treo hai ngọn đèn ***g cao cao.
“Người tới là người phương nào? Nơi này là đất do quan phủ Lãng quốc quản, không có văn điệp thông hành không thể đi vào.” Ngục tốt phụ trách trông coi mỏ than nghe thấy tiếng vội chạy ra khỏi trạm gác, chắc cũng nhìn ra người tới không phải người thường, nào dám đắc tội, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo cũng thu lại không ít.
“To gan! Thấy thái tử điện hạ còn không quỳ xuống!” Một gã nam tử trung niên thân mang phục sức của quan viên địa phương cấp thấp nhất Lãng quốc đi theo sau cùng đội ngũ bước vội lên trước hai bước, đứng sau thái tử, quát mắng các ngục tốt: “Đầu mục của các ngươi đâu? Còn không gọi hắn ra bái kiến thái tử điện hạ.”
“Hoàng đại nhân?” Một tên tiểu đầu mục đã nhận ra mặt người tới, đây không phải người lãnh đạo trực tiếp của người lãnh đạo trực tiếp bọn họ sao? Nhớ tới trước kia, khi họ bị phân công tới nơi đây, đã từng bái kiến qua vị đại nhân này khi cấp trên mang họ xuống.
“Chúng tiểu nhân khấu kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế!” Tiểu đầu mục cũng không biết nhân vật tôn quý như thái tử điện hạ sao lại chạy tới nơi đây, bị dọa nên quỳ rạp sát đất.
Tiểu đầu mục vừa quỳ, những người khác nào dám không quỳ, cả đám vừa kinh vừa sợ, quỳ trên đất chẳng dám ngẩng đầu.
“Mở hàng rào.” Thái tử điện hạ lạnh lùng nói.
“Vâng.” Hộ vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức mệnh cho các ngục tốt kéo chướng ngại vật trên đường ra.
Hàng rào vừa mở, thái tử điện hạ thúc mạnh ngựa, dẫn đầu đi vào.
–
Canh Nhị bị chèn quá khổ sở, ra sức đẩy Truyền Sơn.
Truyền Sơn giống như không hề phát hiện.
“Này, đứng ra bên ngoài một chút. Chèn chết ta rồi.” Canh Nhị kháng nghị.
Truyền Sơn phục hồi tinh thần lại cúi đầu ngó Canh Nhị lùn hơn mình nửa cái đầu, cố ý chen thêm.
“Ack!” Cả người Canh Nhị dán trên vách động, suýt thì bị đè bẹp.
Truyền Sơn cười thành tiếng, dựa vào trên vách tường động phía sau.
Canh Nhị cuối cùng cũng thở được, vội vã xoay người tránh né vùng vẫy thoát ra ngoài.
“Ngươi ngươi ngươi! Đằng sau rõ ràng còn có khe hở lớn như vậy!”
“Canh Nhị, ta cảm thấy không ổn lắm.”
“Cái gì không ổn?” Canh Nhị chống nạnh mắng chửi người tự nhiên bị dời lực chú ý.
“Ta không biết. Chỉ là cảm giác.”
Sắc mặt Canh Nhị bỗng trở nên ngưng trọng, “Đối với người tu chân, thứ cảm giác này đôi khi cực kỳ quan trong. Tuy ngươi tu ma không lâu, nhưng quả xương khô ngươi ăn cũng là ma vật trời sinh chí bảo của Ma giới, những ma vật trời sinh này thường thường rất nhạy cảm với cát hung bản thân, biến hóa thiên địa. Điều này không giống với tiên đoán cho lắm, có thể nói là loại trực giác nào đó đi. Cảm giác của ngươi nói cho ngươi là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
Truyền Sơn sờ cằm, không ngờ mình nhất thời cảm khái lại làm Canh Nhị coi trọng như vậy, suy nghĩ một chút, đáp lại: “Chắc không phải chuyện tốt, ta cảm thấy cảm giác này không thoải mái lắm.”
“Vậy chắc chắn không phải chuyện tốt.” Canh Nhị nói chắc như đinh đóng cột, lập tức lùi về sau ba bước, “Ta quyết định từ giờ trở đi cách ngươi xa một chút, ngươi cũng không được chủ động dán tới gần ta. Ta nói thật, ngươi đừng nghĩ ta nói đùa!”
Truyền Sơn sững sờ ba giây, ưỡn thẳng người một cái, tiến lên ngoắc lấy cổ Canh Nhị, âm trầm nói: “Ta quyết định từ giờ trở đi như hình với bóng với ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi đại gia ta. Đi, mang ta đi tìm Kỷ 14.” Do cảm giác điềm xấu kỳ lạ này đột nhiên xuất hiện, Truyền Sơn quyết định tạm thời không tìm hiểu đại sảnh nữa, hắn phải đi tìm Kỷ 14 bàn bạc một phen rồi lại tìm cách.
“Không… Buông, buông ra… ặc ặc!” Canh Nhị đáng thương không tình nguyện vẫn bị người kẹp cổ kéo đi.
Truyền Sơn không biết, bởi vì cảm giác điềm xấu bất thình lình của hắn đã cứu vãn sinh mệnh của Kỷ 14, nếu hắn chọn đi đại sảnh dò la rồi lại quay đi tìm Kỷ 14 thương lượng thì hậu quả khó mà tưởng nổi.
Canh Nhị không biết là đã phát hiện ra điều gì, nghe Truyền Sơn nói phải về xem Kỷ 14 trước, không do dự chút nào đã xoay người chạy về thạch thất.
Trường xà đen nhánh một đường lén theo hai người.
***
“Thập Tứ huynh, chúng ta về rồi.”
Biết Kỷ 14 tỉnh ngủ hơn người thường, để không gây bất ngờ nên khi Canh Nhị vừa mở cửa đá ra, Truyền Sơn đã kêu lên một tiếng ngay cửa.
Trong phòng im ắng, không có bất luận phản ứng gì.
“Không ổn!” Sắc mặt Truyền Sơn đột nhiên biến đổi, vượt qua Canh Nhị, chạy ào vào bên trong.
Canh Nhị thắp sáng ánh nến, Truyền Sơn đã đứng bên giường đá.
“Kỷ 14 xảy ra chuyện gì?”
“Thập Tứ huynh? Thập Tứ huynh?!” Truyền Sơn không trả lời, chỉ liên tiếp hô hoán Kỷ 14.
Nhưng Kỷ 14 lúc này đã mơ màng, trong mông lung chỉ cảm thấy đau đớn, hận không thể lập tức giải thoát.
Truyền Sơn đưa bàn tay trái lên đặt trên trán Kỷ 14, độ ấm dưới tay làm hắn kinh ngạc. Sụt sịt mũi, mùi hôi thối cũng không xa lạ truyền vào xoang mũi, nhưng đây rõ ràng không phải mùi trên người hắn.
Truyền Sơn khom người, đưa mũi đến trước ngực Kỷ 14 ngửi thử, lập tức xương tay phải vạch ra, lật vải quấn trước ngực Kỷ 14. Còn về đầu ngón tay xương tay phải của hắn sao lại sắc như vậy vào lúc hắn cần, vào lúc này hắn cũng không muốn nghĩ nhiều.
Vết thương bên trong lớp vải quấn đã sinh mủ, nước mủ vàng vọt lẫn ít máu loãng màu đỏ pha đen chảy ra từ vết thương, mùi hôi thối.
“Ngươi không nói với ta 14 huynh đã bệnh nặng như thế.” Truyền Sơn đen mặt ngưng trọng.
“Trước khi ta đi hắn vẫn có thể đứng lên mà.” Canh Nhị thấy rõ vết thương, vô thức há mồm: “Hắn chẳng nói gì, hỏi hắn, hắn cũng chỉ nói không sao.” Nói còn chưa dứt lời, cảm giác chỉ vì mình sơ sẩy lơ là, trốn tránh trách nhiệm mà xấu hổ.
Truyền Sơn liếc mắt nhìn y, không trách cứ y mấy, “Ngươi cũng không phải vô ý. Thập Tứ huynh là người nếu không phải thực sự không thể chống chọi được nữa, sợ rằng có chết chúng ta cũng không biết hắn lúc nào chết. Đi chuẩn bị nước tới đây.”
“À.” Canh Nhị vội vã móc một bình nước ra từ trong ngực.
Truyền Sơn nhìn cái bình nước không nhỏ kia, nhìn lại bộ ngực bằng phẳng của Canh Nhị, nhịn không được lườm người này cái nữa.
“Còn muốn gì nữa?” Canh Nhị tràn ngập hổ thẹn chú ý tới ánh mắt của hắn, cho rằng hắn còn cần gì nữa, lập tức biểu hiện vẻ hào phóng chưa bao giờ có.
“Có thuốc chữa thương không?” Truyền Sơn mang chút hy vọng, hỏi.
Canh Nhị lắc đầu. Nếu có thuốc trị thương, sao y lại đến giờ còn chưa lấy ra.
Truyền Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu: “Ngươi không phải người tu chân sao? Trên người không mang linh đan diệu dược gì à?”
Canh Nhị do dự một chút, nói: “Trên người ta có thuốc thì có nhưng không thích hợp cho người thường dùng.”
“Thử xem đi?” Độ ấm dưới tay nói cho Truyền Sơn hay, nếu không có thuốc thang hữu hiệu, hán tử này rất có khả năng không chống chọi được hai ngày nữa.
Canh Nhị cọ đầu ngón chân lên đất, gãi đầu khổ não, nói: “Nếu ngươi muốn Kỷ 14 thoáng cái đã hóa thành một bãi máu loãng, vậy thì chúng ta có thể thử xem.”
Truyền Sơn nghe vậy, tức giận cướp lấy bình nước, kéo một mảnh vải từ trên người xuống nhúng nước, tẩm ướt rồi lấy khăn lau mồ hôi hạ nhiệt độ cho Kỷ 14, đồng thời cũng lau khô máu và mủ trước ngực Kỷ 14.
Trong quá trình ấy, Kỷ 14 giống như vô tri vô giác, chỉ có tiếng ‘hừng hừng’ hít thở khó khăn phát ra từ mũi.
Canh Nhị yên lặng đứng một bên gãi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nét mặt khá khổ não.
Truyền Sơn ảo não trong lòng, hận mình cho dù tu ma, nhưng đối mặt với bệnh tình bạn bè vẫn luống cuống tay chân.
Hai người đều không nghĩ tới trở về sẽ thấy Kỷ 14 sắp hấp hối, lập tức cũng không có hăng hái nói chuyện, ngay cả bụng đói kêu vang cũng quên.
“Không có cách nào sao?”
Giọng nói trầm thấp của Truyền Sơn vang lên trong thạch thất. Vết thương hết máu và mủ sâu đến mức có thể thấy nội tạng, xương sườn bảo vệ trái tim bị gãy, may là không bị chọc vào tim, Truyền Sơn cũng không dám gạt ra xem tới cùng, chỉ có thể lau sạch máu mủ tràn ra bên ngoài. Vết thương như vậy đổi lại là người khác đã sớm nằm trên giường khóc đến kêu cha gọi mẹ không dám nhúc nhích ấy chứ, vậy mà Kỷ 14 đã giữ vết thương ấy không để bất luận kẻ nào thấy được.
“Cũng không phải không có cách, bản thân ta là thổ, thuộc tính thủy, có thể dùng thủy linh khí làm dịu bản nguyên của hắn, kích thích sức sống cơ thể hắn, chỉ là thuốc thang không đúng bệnh, không có cách nào cho hắn khỏi hắn ngay được.”
“Ngươi nói trước có phải tốt không.” Truyền Sơn thở dài một hơi, giận quá lườm Canh Nhị một cái.
Được Canh Nhị nhắc nhở, Truyền Sơn cũng nảy ra ký ức về phương diện này của Trách Yểm. Xác thực linh khí có thể giúp chữa trị thương thế, khôi phục thể lực, nhưng cũng phải đồng tông đồng nguyên (cùng dòng cùng nguồn) mới có thể có tác dụng, ít nhất cũng phải là linh nguyên tương tự. Mà linh nguyên có thể giúp đỡ bất luận sinh vật gì chữa thương, chữa bệnh, bình thường đều là người tu hành có bản nguyên là mộc nguyên lực và thủy nguyên lực.
Nhưng dù cho người tu hành có bản nguyên là thủy, mộc cũng không phải người người đều có năng lực chữa thương chữa bệnh, những năng lực này đều cần học tập và tu luyện, không phải tùy tiện người tu hành nào cũng có thể coi là thần y được.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì…?”
Canh Nhị nhăn nhó mặt mày.
“Ngươi nói mau nha! Không thấy Kỷ 14 sắp chết sao!” Truyền Sơn quả thực tức sôi gan với người này, ngươi muốn lề mề cũng đừng lề mề vào lúc này chứ.
“Nhưng đó chỉ là khi tu vi thân thể ta đạt được cấp ba Ngưng Khí Kỳ thì ta mới làm được, nhưng hiện tại ta cùng lắm chỉ có thể giúp hắn giảm nhiệt độ, kéo dài hơi tàn một chút.” Canh Nhị nói rất nhanh rồi chạy sang một bên đứng.
Truyền Sơn xoay người, ngoắc ngón tay với Canh Nhị.
Canh Nhị lắc đầu.
“Qua đây.”
“Không…”
“Con mịa ngươi mau qua đây giảm nhiệt độ của hắn cho ta! Có thể kéo dài một khoảng thời gian cũng tốt ngươi hiểu không? Hay ngươi muốn 14 huynh đánh rắm một cái là toi thì ngươi mới thích?” Truyền Sơn tức quá gào to, hắn sao lại tìm một tên ngốc như thế làm tiểu đệ? Lá gan nhỏ như chuột vậy.
“Nhưng thuốc không đúng bệnh hắn vẫn sẽ…”
“Câm miệng!”
Canh Nhị ngậm chặt miệng lại, chỉ có cặp mắt đảo tới đảo lui, tựa hồ rất muốn nói cho hết câu.
Truyền Sơn mặc kệ y, bảo y nhanh chóng qua giảm nhiệt độ cho Kỷ 14 đang sốt cao, bằng không chỉ cần sốt thế này thôi cũng làm người chết cháy rồi.
Canh Nhị ngoan ngoãn ngồi bên giường, một tay đáp lên trán Kỷ 14, một bên quay đầu nhìn Truyền Sơn, mở miệng…
“Câm miệng! Làm chuyện của ngươi.”
“Ack…”
“Không phải ta bảo ngươi câm miệng sao! Ngươi đừng lảm nhảm nhiều như vậy?”
Canh Nhị vừa dùng linh khí làm dịu cơ thể Kỷ 14, giúp hắn khôi phục nguyên khí, vừa suy nghĩ xem có nên nói nốt không. Khoảng một nén hương sau đó, thấy hô hấp Kỷ 14 dần trở nên bình ổn thì lại ngó sang người nửa xương khô đang đi tới đi lui trong thạch thất, suy nghĩ một chút, Canh Nhị vẫn tự lên tinh thần để mở miệng. Y sợ sau này mới nói, người này sẽ hành hung y một trận mất.
“Ta chỉ nói một câu, ngươi nghe ta nói hết, những lời này rất quan trọng, nếu ta không nói Kỷ 14 thực sự chết chắc rồi.”
“Nói!”
“Ta xin thề thực sự chỉ nói một câu…”
“Ta, bảo, ngươi, nói.” Truyền Sơn thực sự tức người này muốn chết, có thời gian nói lảm nhảm thì nói một câu cho xong.
“À, ta muốn nói, cái kia… Trên người đạo sĩ phái Thanh Vân chắc chắn là có linh dược trị thương. Loại môn phái tu chân nhập thế như họ, trên người đệ tử cấp thấp luôn phải mang theo linh đan diệu dược thích hợp dùng cho con người bình thường. Ta nói xong.”
Truyền Sơn lặng yên nửa ngày, cuối cùng thốt ra hai chữ: “… Rất tốt.”
Canh Nhị giương mắt len lén liếc hắn.
“Nói cách khác, hiện tại chúng ta không những phải nhử tặc đạo kia và Trách Yểm đánh nhau, đồng thời còn phải lột sạch của hắn.”
Canh Nhị sáng mắt lên, y luôn tràn ngập hứng thú với việc lột sạch người, nhất là lột sạch người đệ tử tu chân, trên người bọn này chắc chắn không ít béo bở hơn hẳn đồ trên người nô lệ cùng khổ.
“Ta cũng đi!”
“Chờ Kỷ 14 có thể thở an ổn đã. Đúng rồi, Canh Nhị huynh.”
“Hử?” Canh Nhị còn đang mơ màng tới trên người tiểu đạo sĩ kia sẽ có bao nhiêu thứ tốt, nhất thời không để ý giọng điệu thằng bạn.
“Nếu linh khí có thể làm dịu bản nguyên của con người, giảm thiểu thống khổ, khi đó ngươi vì sao không dùng linh khí giúp ta?” Sắc mặt thậm chí giọng Truyền Sơn cũng trở nên âm trầm, dường như Canh Nhị mà trả lời không tốt là hắn sẽ nhào tới cắn y một miếng.
“Dựa vào cái gì?”
Canh Nhị vô thức thốt ra bốn chữ, khi chữ cuối cùng vừa dứt, suýt thì y hối hận cắn đầu lưỡi mình, cũng không dám nhìn sắc mặt tên bạn, vội vã mất bò mới lo làm chuồng, nói: “Khi, khi đó, không phải chúng ta còn chưa quen nhau lắm sao? Hơn nữa ta còn tưởng ngươi là người tu ma, linh khí của ta cũng không giúp đỡ gì được người tu ma.”
Đây là lời nói dối, đây tuyệt đối là lời nói dối! Nhưng Canh Nhị có thể nói cho Truyền Sơn rằng trong linh khí của y ẩn chứa đầy khí hỗn mang, đối với bất luận sinh linh, tử linh, ma vật, thuốc thang gì đều là đại bổ vào lúc này sao? Chẳng qua tu vi thân thể y quá thấp, nếu dùng linh khí của y chữa thương cho người khác, vậy thì linh khí của y sẽ nhanh chóng khô cạn, phải nghỉ ngơi ít nhất một, hai ngày mới có thể khôi phục lại được.
Nhưng lời này y sao dám nói thẳng? Y cũng không muốn bị tên tu ma trông thì chính nghĩa thiện lương thực ra gian trá hung ác này đánh cho một phát, lại càng không muốn trở thành đối tượng bị tính kế. Canh Nhị y chỉ trông ngốc thôi chứ cũng không phải ngốc thật!
Truyền Sơn cười gian hai tiếng, thấy đã dọa được Canh Nhị rồi thì lập tức thỏa mãn, đổi hướng chú ý lại Kỷ 14. Hắn không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy, Canh Nhị nói cũng đúng, khi đó họ còn chưa thành lập quan hệ bạn bè thực sự, sao có thể để người ta dùng linh khí giảm đau cho mình? Nhưng cũng không thể buông tha y như vậy, dù sao cũng phải dọa y dăm ba bận mới được.
Xem đi, hắn đã nói hắn không phải loại người lòng dạ hẹp hòi mà lị.
“Thuốc, ngươi cũng đừng quên.”
“Không quên, không phải ta đang nghĩ cách lấy sao.” Truyền Sơn thuận miệng đáp. Trong lòng hắn đang vạch kế hoạch tiến hành sửa đổi. Thấy Kỷ 14 như vậy, xem ra là không thể nhờ vả gì rồi, hắn phải ngẫm lại kỹ các bước tiếp theo đi như thế nào. Còn có hơn ba trăm nô lệ kia, nếu hắn không biết thì thôi, chứ đã biết họ sắp bị giết sạch, nếu cứ mặc kệ như vậy, hắn cũng khó ăn nói với lương tri của mình.
“Vậy là tốt rồi, vậy ta…” Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe ‘rầm’ một tiến, Canh Nhị nhắm mắt ngã xõng soài trên mặt đất.
“Này! Ngươi làm sao vậy?” Truyền Sơn sợ đến nỗi nhảy dựng. Giờ thì hay rồi, người nằm còn chưa đứng dậy được thì người đứng cũng đã nằm xuống rồi.
Canh Nhị yếu ớt mở mắt ra, môi mấp máy nói: “Linh lực… hết sạch.”
“Ngươi! Ngươi sao không nói trước với ta?” Truyền Sơn quỳ trên đất, lòng xót xa. Tên ngu ngốc này, nếu như nói với hắn sớm, hắn cũng sẽ không cố ý dọa y. Y không nói, hắn nào biết đâu y dùng linh khí giúp người chữa thương giảm đau sẽ làm tổn hại bản thân như thế?
Canh Nhị nhún vai, vô lực nói, “Nói cũng phải chữa, không nói cũng phải chữa, cũng không thể nhìn Kỷ 14 chết đi được.”
Truyền Sơn thở dài, ôm lấy đầu y đặt lên đầu gối, “Bao lâu mới khôi phục được?”
“Chừng một ngày.” Canh Nhị nhắm mắt lại, y thực sự mệt mỏi rồi.
Truyền Sơn sờ đầu y, quay đầu nhìn lại chung quanh, ngoại trừ chỗ giường đá, những chỗ khác cũng có chăn chiếu, bất đắc dĩ đành phải chen chúc với 14 huynh.
Ôm lấy Canh Nhị đặt lên giường đá, thấy y mệt mỏi mà không đành lòng, vẫn là đẩy y, “14 huynh còn có thể duy trì được bao lâu?”
Hô hấp của Kỷ 14 đã bình ổn, sắc mặt cũng hồng hào hơn, cơ thể cũng đã thả lỏng, không còn dáng vẻ hấp hối như một chân bước vào quỷ môn quan vừa rồi.
Canh Nhị miễn cưỡng mở hai mắt, cật lực nói: “Nếu muốn hắn trường sinh, không thương tới bản nguyên, lấy thuốc tự nhiên càng nhanh càng tốt. Nếu như chỉ cầu trăm năm thọ mệnh, hắn vẫn có thể duy trì được một tháng.”
Truyền Sơn cau mày. Hắn cũng biết Canh Nhị trường sinh ý là sao. Đây là vấn đề liên quan tới Kỷ 14 tương lai có thể tu chân hay không.
Có để Kỷ 14 tu chân hay không, đây không phải vấn đề hắn có thể phán đoán. Dù bản thân Kỷ 14 không muốn trường sinh bất lão, người làm bạn như hắn cũng không thể trợn mắt trừng trừng nhìn Kỷ 14 mất đi cơ duyên ấy được.
Cho nên, tìm thuốc lấy thuốc hiện tại là chuyện cần hắn lập tức phải làm đầu tiên.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài xem.”
“Ngươi…” Canh Nhị lo lắng nhìn hắn.
“Không sao, ta sẽ làm việc theo khả năng.”
“Khoan đã,… cái này cho ngươi.” Canh Nhị chậm rãi giơ tay phải lên, lấy từ trong ngực ra đồ đưa cho Truyền Sơn.
Truyền Sơn mở lòng bàn tay ra nhìn thử, một cái mai rùa nho nhỏ màu xanh ngọc. Rùa ngọc? Truyền Sơn trong lòng khẽ động.
“Mang theo cái này, nó… có thể che giấu ma khí của ngươi.”
“… Cảm ơn.” Truyền Sơn nắm chặt mai rùa, trịnh trọng nói.
“Ừ… Dùng xong… nhớ trả lại ta.”
Truyền Sơn vừa bước được nửa bước thì dừng lại, cảm kích trong lòng lập tức không cánh mà bay.
Trả lại cho ngươi? Nằm mơ đi cưng!
—
Minh Linh Tử ngồi xếp bằng trên đài cao, dùng thần thức tìm tòi sinh linh trong hầm mỏ.
Mượn pháp bảo sư tổ ban cho hắn, hắn có thể mở rộng thần thức của mình ra mười lần, tuy còn chưa đủ bao trùm chu vi trăm trượng (1 trượng = 10 thước), nhưng đối với người tu chân dưới Kim Đan Kỳ đã có thành tích khá kiêu ngạo.
Theo đà thần thức mở rộng ra ngoài, tình hình hầm mỏ trong chu vi trăm trượng từ từ xuất hiện ở trong đầu.
La Truyền Sơn, Canh Nhị, hắn nhất định sẽ tìm ra hai người này. Nhất là tên nô lệ Canh Nhị kia.
Bởi vì biểu hiện không sợ đạo pháp của Canh Nhị, lúc đầu họ còn tưởng người nọ là đồng đạo vì linh thạch trong hầm mỏ nên vào nhầm, lại bị cấm chế hạn chế nên khó chạy ra. Nhưng sau khi họ tiếp tục điều tra lại phát hiện, Canh Nhị này cũng không phải tự xông vào hầm mỏ, mà xác thực là bị quan phủ Lãng quốc phán có tội tống vào hầm mỏ làm nô, tội cũng khá là thú vị.
Trong sư môn có mấy vị sư trưởng đều sinh ra hứng thú với người này, suy đoán người nọ có phải là thiên phú dị bẩm hay không, hoặc là người mang kỳ bảo hộ thân, lúc này liền truyền chỉ thị bắt giữ người này, chưa đến đường cùng không thể gây thương tổn cho tính mệnh người này.
Có tiên đoán cùng năng lực bất tử? Minh Linh Tử không thừa nhận mình đang đố kỵ một nô lệ đê tiện, chẳng qua hắn lại không ngại đưa người này vào sư môn nghiên cứu hoàn toàn một phen. Hắn thật muốn xem người nọ có phải có năng lực mà dù là người tu chân cũng sẽ thèm nhỏ dãi hay không.
Còn về đầu sỏ gây bạo loạn La Truyền Sơn kia, sư huynh Minh Quyết Tử cũng đã từng nhắc nhở hắn, bảo hắn ngàn vạn lần không nên chơi đùa người này đến chết, ngàn vạn lần phải giữ mạng hắn lại, xem công dụng của quả xương khô trong truyền thuyết ra sao.
Hửm? Có người tới? Hơn nữa… không đúng! Có ma khí!
Minh Linh Tử bỗng nhiên mở hai mắt.
Tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn trong thạch thất nho nhỏ.
Nam nhân nằm trên giường đá cuộn mình kéo dài hơi tàn, điềm báo sinh mệnh hắn đang xói mòn nhanh chóng. Đại đao ngục tốt vẫn nắm chặt trong tay đã rơi xuống giường, bàn tay cầm đao đã vô lực khoát lên mép giường đá.
Hắn biết mình sắp không chịu đựng nổi nữa. Trong tình huống thiếu thuốc thang, ngoại thương thêm nội thương nghiêm trọng sao có thể dễ dang khỏi được? Trước đó, hắn một mực cắn răng chống chọi, Kỷ 14 hắn dù sơn cùng thủy tận cũng tuyệt đối không muốn tỏ ra yếu kém với người ta, huống chi lúc đó gian nan khổ cực, ngoài có cường địch. Hắn không muốn để nhóm bạn coi hắn như phế vật, lại càng không muốn liên lụy nhóm bạn của mình.
Thực ra, hắn sợ lại một lần bị nhóm bạn của mình bỏ rơi…
Trong mông lung, Kỷ 14 cảm thấy mình tựa hồ lại trở về biên thành khiến mình suốt đời cũng không thể quên được kia.
Sa mạc mênh mông không bờ bến, ánh mặt trời nóng cháy như sắp quay sống người, còn cả tàn binh bại tướng chưa đến hai mươi người…
–
Truyền Sơn và Canh Nhị đang mò về phía đại sảnh.
Họ làm thế chủ yếu vẫn là để tìm hiểu tình hình bên địch chứ cũng không phải muốn làm gì, muốn hai hổ tranh chấp cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, biến số trong đó quá lớn, Truyền Sơn quyết định tìm Kỷ 14 bàn bạc một phen trước khi hành động. Canh Nhị… hắn luôn cảm thấy y không đáng tin.
Canh Nhị không biết suy nghĩ trong lòng hắn, với tình huống Kỷ 14 bị thương, Truyền Sơn sức chiến đấu quá thấp, y tự cảm thấy y là người duy nhất để hai người này dựa dẫm, sửa lại dáng dấp nao núng sợ phiền phức ngày xưa, nhất thời ý chí chiến đấu sục sôi, chỉ hận không thể lập tức đại chiến một hồi.
Một bóng đen lướt qua trên vách núi đá, trượt đến đỉnh đầu hai người, ló đầu ngọ nguậy quan sát họ.
Canh Nhị không để ý tới trường xà đen kia. Đây là con yêu vật tham lam! Đến giờ vẫn còn tơ tưởng linh thạch trên người y.
Truyền Sơn cảm thấy có thứ gì đó, ngẩng đầu lên.
Bóng đen ‘hiu’ một cái chui vào trong khe đá, tựa hồ không muốn đối mặt với Truyền Sơn.
Truyền Sơn sờ cằm, cúi đầu liếc nhìn Canh Nhị, nói: “Giơ nắm tay cao như thế làm gì? Muốn đánh nhau với ai à? Nhanh lên chút, tìm hiểu xong mang ta đi tìm Kỷ 14 huynh, ta có việc thương lượng với hắn.” Đưa tay ra vỗ bụp một phát làm người nào đó kích động quá làm hai gò má đỏ bừng tỉnh táo lại.
Canh Nhị gãi đầu giận chẳng dám nói, kích động vừa rồi cũng thoáng cái đã biến mất không tăm hơi. Không biết có phải do tính cách hay không, bình thường y hay như vậy, sẽ nhất thời trở nên hưng phấn vì một kích thích nào đó, nhưng hưng phấn tới nhanh đi cũng nhanh, không có khả năng kiên trì được một khắc.
Đúng rồi, hiện tại y rõ ràng mạnh hơn tên này, cũng không cần lo vấn đề quy tắc, vì sao y còn sợ hắn như thế? Canh Nhị hiểu ra, đang muốn vung nắm tay cho thấy sự mạnh mẽ của mình thì…
“Xuỵt.”
“Xảy ra chuyện gì?” Canh Nhị giơ nắm tay vô thức khom lưng, hạ giọng.
“Ngươi nghe đi.”
Nghe cái gì? Y đã nghe thấy có người tới từ lâu rồi. Nhưng với vị trí họ đứng hiện tại, người tới chắc không nhìn thấy họ mới đúng.
Truyền Sơn lườm tên ngu ngốc không rõ tình huống một cái, đẩy mạnh y vào chỗ góc sâu, còn hắn cũng chen vào theo.
Ở chỗ họ trốn một lúc lâu sau, tiếng bước chân lẹt xẹt càng ngày càng tới gần, thanh âm của mấy người nói cũng càng rõ ràng theo.
“Đại biểu ca (*), những nô lệ này thực sự đều phải giết chết?”
(*) đại biểu ca: anh họ có vị trí cao nhất.
“Ừ.”
“Không để lại một ai?”
“Sao thế? Tiểu tử ngươi muốn nhân từ à?”
“Ha ha, tiểu biểu đệ này của ngươi không phải có lòng từ bi gì đâu, hắn ấy à, hắn nhìn trúng mấy nữ nô còn lại kia kìa. Ha ha ha!”
“Này! Chỉ nói độc ta, lẽ nào ngươi không có ý nghĩ ấy. Vừa rồi tên Vương bát đản nào nói đứa con gái mặc la quần xanh lam kia trông xinh xắn muốn ấy ấy nhỉ?”
“Biến biến biến! Tiểu hài tử lông còn chưa dài đâu, chưa nghĩ đã nghĩ tới nữ nhân. Nhưng mà, đứa con gái mặc la quần xanh lam kia đúng là trông rất xinh tươi a, không kém kỹ nữ kia đâu. Cái kia… Ngài xem có cách nào có thể giữ người lại không?”
“Đám các ngươi đều bị che mờ mặt rồi phải không? Những người này đều là bên trên yêu cầu giết, trên mệnh lệnh nói rõ ràng, yêu cầu không để lại người nào giết chết toàn bộ. Ai dám lén giữ người lại? Không muốn sống nữa hả?”
Tiếng nói chuyện thoáng cái đã trầm xuống.
Truyền Sơn trốn ở chỗ góc cau mày lại. Hắn lại đoán sai rồi, nhưng nếu thật muốn mạng của những nô lệ kia, vì sao không chờ thêm một thời gian nữa, chờ người chết đói chẳng phải càng dễ hơn sao?
“Đại biểu ca, những nô lệ này còn lại hơn ba trăm người, lẽ nào đều phải giết?”
“Tiểu tử ngươi đừng lung tung vớ vẩn!” Đại biểu ca lớn tiếng nhắc nhở: “Những nô lệ mỏ đều là tội phạm tội ác tày trời, họ đã nên chết từ lâu rồi. Nếu không phải do cấp trên từ bi, để họ làm việc đền tội, họ cũng không thể sống đến giờ. Nhưng ngươi xem đi, để những người này sống họ cũng làm được cái gì đâu? Ăn nhiều lãng phí lương thực không làm việc thì cũng thôi, còn dám gây sự! Ngươi biết lần này chúng ta chết mất bao nhiêu huynh đệ không? Một trăm hai mươi người đấy! Một trăm hai mươi người đấy!”
“Tiểu Điền, đầu (*) nói không sai, những nô lệ mỏ này đều đáng chết! Ngươi có lòng nhân từ với họ, chẳng qua là hại mình mà thôi.
(*) cách gọi tắt/thân thiết với người đứng đầu.
“Nhưng sao ta nghe nói chuyện là do hai, ba người gây sự gì đấy, có rất nhiều nô lệ căn bản không hiểu rõ tình hình.”
“Ngươi thì hiểu cái gì? Đừng nói càn. Cấp trên nói những người này nên chết thì họ nên chết. Ngươi lo chuyện đó là ai gây ra làm gì?”
“À…”
“Tiểu Điền, đại biểu ca của ngươi nói đúng đó. Chúng ta là thủ hạ, quan trọng là phải nghe lệnh hành sự, cái khác chớ có hỏi. Hiểu không? Chớ có hỏi.”
“Vậy vì sao không chờ những người này chết đói sạch rồi đến?”
“Không biết. Cấp trên chỉ cần chúng ta bắt những người này lại, còn về việc xử tử họ đã có người khác lo.”
“Thật kỳ lạ…”
“Tiểu Điền, đừng hỏi nhiều. Nào, chúng ta tán gẫu về mấy phụ nhân kia đi, ta thấy ngoại trừ đứa mặc la quần xanh lam ra, nữ nhân trên đầu quấn vải cũng rất lẳng lơ, các ngươi nói đúng không?”
“Đúng vậy đúng vậy, còn có một người đẹp hết thời cũng không tệ.”
Một đội ngục tốt hi hi ha ha đi qua trước mặt hai người Truyền Sơn, cũng không nhắc lại chuyện xử trí nô lệ mỏ ra sao, chỉ lấy mấy người nữ nô làm đề tài buôn chuyện.
Cùng lúc đó, một nhóm người đang vung roi quất ngựa phi như bay về phía Vân Sơn.
Sắc trời đã tối mờ, đoàn ngựa thồ bắt đầu châm đuốc.
Người được đội ngũ bảo hộ ở giữa, cũng là người chạy trên cùng là một nhân vật mặt mày tuấn lãng, hàm có râu, vừa thấy đã quý khí bức người, chỉ là hai mắt hơi âm trầm.
“Còn xa lắm không?” Thân thể người đó ngồi ngay ngắn vững như Thái Sơn, trong lúc ngựa phi lại có thể mở miệng hỏi người.
May là nam tử bảo hộ bên trái hắn nhĩ lực không tệ, nghe thấy rồi lập tức hồi đáp: “Khởi bẩm điện hạ, tiến vào sơn đạo không xa là tới.”
Trong lúc nói, sơn đạo đã hiện ra trước mắt. Tốc độ ngựa chạy cũng tự nhiên chậm lại.
Nam tử được gọi là điện hạ ngẩng đầu nhìn về phía trước. Ở hai bên sơn đạo còn có thể thấy một vài nhà gỗ đơn sơ. Sơn đạo kéo dài vào sâu tít trong núi rừng, nhất thời cũng không nhìn ra đầu cuối là nơi nào.
Đi trên sơn đạo chưa được trăm thước, có một hàng rào ngăn cản lối đi của mọi người. Hai bên hàng rào treo hai ngọn đèn ***g cao cao.
“Người tới là người phương nào? Nơi này là đất do quan phủ Lãng quốc quản, không có văn điệp thông hành không thể đi vào.” Ngục tốt phụ trách trông coi mỏ than nghe thấy tiếng vội chạy ra khỏi trạm gác, chắc cũng nhìn ra người tới không phải người thường, nào dám đắc tội, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo cũng thu lại không ít.
“To gan! Thấy thái tử điện hạ còn không quỳ xuống!” Một gã nam tử trung niên thân mang phục sức của quan viên địa phương cấp thấp nhất Lãng quốc đi theo sau cùng đội ngũ bước vội lên trước hai bước, đứng sau thái tử, quát mắng các ngục tốt: “Đầu mục của các ngươi đâu? Còn không gọi hắn ra bái kiến thái tử điện hạ.”
“Hoàng đại nhân?” Một tên tiểu đầu mục đã nhận ra mặt người tới, đây không phải người lãnh đạo trực tiếp của người lãnh đạo trực tiếp bọn họ sao? Nhớ tới trước kia, khi họ bị phân công tới nơi đây, đã từng bái kiến qua vị đại nhân này khi cấp trên mang họ xuống.
“Chúng tiểu nhân khấu kiến thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế!” Tiểu đầu mục cũng không biết nhân vật tôn quý như thái tử điện hạ sao lại chạy tới nơi đây, bị dọa nên quỳ rạp sát đất.
Tiểu đầu mục vừa quỳ, những người khác nào dám không quỳ, cả đám vừa kinh vừa sợ, quỳ trên đất chẳng dám ngẩng đầu.
“Mở hàng rào.” Thái tử điện hạ lạnh lùng nói.
“Vâng.” Hộ vệ nhận được mệnh lệnh, lập tức mệnh cho các ngục tốt kéo chướng ngại vật trên đường ra.
Hàng rào vừa mở, thái tử điện hạ thúc mạnh ngựa, dẫn đầu đi vào.
–
Canh Nhị bị chèn quá khổ sở, ra sức đẩy Truyền Sơn.
Truyền Sơn giống như không hề phát hiện.
“Này, đứng ra bên ngoài một chút. Chèn chết ta rồi.” Canh Nhị kháng nghị.
Truyền Sơn phục hồi tinh thần lại cúi đầu ngó Canh Nhị lùn hơn mình nửa cái đầu, cố ý chen thêm.
“Ack!” Cả người Canh Nhị dán trên vách động, suýt thì bị đè bẹp.
Truyền Sơn cười thành tiếng, dựa vào trên vách tường động phía sau.
Canh Nhị cuối cùng cũng thở được, vội vã xoay người tránh né vùng vẫy thoát ra ngoài.
“Ngươi ngươi ngươi! Đằng sau rõ ràng còn có khe hở lớn như vậy!”
“Canh Nhị, ta cảm thấy không ổn lắm.”
“Cái gì không ổn?” Canh Nhị chống nạnh mắng chửi người tự nhiên bị dời lực chú ý.
“Ta không biết. Chỉ là cảm giác.”
Sắc mặt Canh Nhị bỗng trở nên ngưng trọng, “Đối với người tu chân, thứ cảm giác này đôi khi cực kỳ quan trong. Tuy ngươi tu ma không lâu, nhưng quả xương khô ngươi ăn cũng là ma vật trời sinh chí bảo của Ma giới, những ma vật trời sinh này thường thường rất nhạy cảm với cát hung bản thân, biến hóa thiên địa. Điều này không giống với tiên đoán cho lắm, có thể nói là loại trực giác nào đó đi. Cảm giác của ngươi nói cho ngươi là chuyện tốt hay chuyện xấu?”
Truyền Sơn sờ cằm, không ngờ mình nhất thời cảm khái lại làm Canh Nhị coi trọng như vậy, suy nghĩ một chút, đáp lại: “Chắc không phải chuyện tốt, ta cảm thấy cảm giác này không thoải mái lắm.”
“Vậy chắc chắn không phải chuyện tốt.” Canh Nhị nói chắc như đinh đóng cột, lập tức lùi về sau ba bước, “Ta quyết định từ giờ trở đi cách ngươi xa một chút, ngươi cũng không được chủ động dán tới gần ta. Ta nói thật, ngươi đừng nghĩ ta nói đùa!”
Truyền Sơn sững sờ ba giây, ưỡn thẳng người một cái, tiến lên ngoắc lấy cổ Canh Nhị, âm trầm nói: “Ta quyết định từ giờ trở đi như hình với bóng với ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ thoát khỏi đại gia ta. Đi, mang ta đi tìm Kỷ 14.” Do cảm giác điềm xấu kỳ lạ này đột nhiên xuất hiện, Truyền Sơn quyết định tạm thời không tìm hiểu đại sảnh nữa, hắn phải đi tìm Kỷ 14 bàn bạc một phen rồi lại tìm cách.
“Không… Buông, buông ra… ặc ặc!” Canh Nhị đáng thương không tình nguyện vẫn bị người kẹp cổ kéo đi.
Truyền Sơn không biết, bởi vì cảm giác điềm xấu bất thình lình của hắn đã cứu vãn sinh mệnh của Kỷ 14, nếu hắn chọn đi đại sảnh dò la rồi lại quay đi tìm Kỷ 14 thương lượng thì hậu quả khó mà tưởng nổi.
Canh Nhị không biết là đã phát hiện ra điều gì, nghe Truyền Sơn nói phải về xem Kỷ 14 trước, không do dự chút nào đã xoay người chạy về thạch thất.
Trường xà đen nhánh một đường lén theo hai người.
***
“Thập Tứ huynh, chúng ta về rồi.”
Biết Kỷ 14 tỉnh ngủ hơn người thường, để không gây bất ngờ nên khi Canh Nhị vừa mở cửa đá ra, Truyền Sơn đã kêu lên một tiếng ngay cửa.
Trong phòng im ắng, không có bất luận phản ứng gì.
“Không ổn!” Sắc mặt Truyền Sơn đột nhiên biến đổi, vượt qua Canh Nhị, chạy ào vào bên trong.
Canh Nhị thắp sáng ánh nến, Truyền Sơn đã đứng bên giường đá.
“Kỷ 14 xảy ra chuyện gì?”
“Thập Tứ huynh? Thập Tứ huynh?!” Truyền Sơn không trả lời, chỉ liên tiếp hô hoán Kỷ 14.
Nhưng Kỷ 14 lúc này đã mơ màng, trong mông lung chỉ cảm thấy đau đớn, hận không thể lập tức giải thoát.
Truyền Sơn đưa bàn tay trái lên đặt trên trán Kỷ 14, độ ấm dưới tay làm hắn kinh ngạc. Sụt sịt mũi, mùi hôi thối cũng không xa lạ truyền vào xoang mũi, nhưng đây rõ ràng không phải mùi trên người hắn.
Truyền Sơn khom người, đưa mũi đến trước ngực Kỷ 14 ngửi thử, lập tức xương tay phải vạch ra, lật vải quấn trước ngực Kỷ 14. Còn về đầu ngón tay xương tay phải của hắn sao lại sắc như vậy vào lúc hắn cần, vào lúc này hắn cũng không muốn nghĩ nhiều.
Vết thương bên trong lớp vải quấn đã sinh mủ, nước mủ vàng vọt lẫn ít máu loãng màu đỏ pha đen chảy ra từ vết thương, mùi hôi thối.
“Ngươi không nói với ta 14 huynh đã bệnh nặng như thế.” Truyền Sơn đen mặt ngưng trọng.
“Trước khi ta đi hắn vẫn có thể đứng lên mà.” Canh Nhị thấy rõ vết thương, vô thức há mồm: “Hắn chẳng nói gì, hỏi hắn, hắn cũng chỉ nói không sao.” Nói còn chưa dứt lời, cảm giác chỉ vì mình sơ sẩy lơ là, trốn tránh trách nhiệm mà xấu hổ.
Truyền Sơn liếc mắt nhìn y, không trách cứ y mấy, “Ngươi cũng không phải vô ý. Thập Tứ huynh là người nếu không phải thực sự không thể chống chọi được nữa, sợ rằng có chết chúng ta cũng không biết hắn lúc nào chết. Đi chuẩn bị nước tới đây.”
“À.” Canh Nhị vội vã móc một bình nước ra từ trong ngực.
Truyền Sơn nhìn cái bình nước không nhỏ kia, nhìn lại bộ ngực bằng phẳng của Canh Nhị, nhịn không được lườm người này cái nữa.
“Còn muốn gì nữa?” Canh Nhị tràn ngập hổ thẹn chú ý tới ánh mắt của hắn, cho rằng hắn còn cần gì nữa, lập tức biểu hiện vẻ hào phóng chưa bao giờ có.
“Có thuốc chữa thương không?” Truyền Sơn mang chút hy vọng, hỏi.
Canh Nhị lắc đầu. Nếu có thuốc trị thương, sao y lại đến giờ còn chưa lấy ra.
Truyền Sơn vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi một câu: “Ngươi không phải người tu chân sao? Trên người không mang linh đan diệu dược gì à?”
Canh Nhị do dự một chút, nói: “Trên người ta có thuốc thì có nhưng không thích hợp cho người thường dùng.”
“Thử xem đi?” Độ ấm dưới tay nói cho Truyền Sơn hay, nếu không có thuốc thang hữu hiệu, hán tử này rất có khả năng không chống chọi được hai ngày nữa.
Canh Nhị cọ đầu ngón chân lên đất, gãi đầu khổ não, nói: “Nếu ngươi muốn Kỷ 14 thoáng cái đã hóa thành một bãi máu loãng, vậy thì chúng ta có thể thử xem.”
Truyền Sơn nghe vậy, tức giận cướp lấy bình nước, kéo một mảnh vải từ trên người xuống nhúng nước, tẩm ướt rồi lấy khăn lau mồ hôi hạ nhiệt độ cho Kỷ 14, đồng thời cũng lau khô máu và mủ trước ngực Kỷ 14.
Trong quá trình ấy, Kỷ 14 giống như vô tri vô giác, chỉ có tiếng ‘hừng hừng’ hít thở khó khăn phát ra từ mũi.
Canh Nhị yên lặng đứng một bên gãi đầu, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì, nét mặt khá khổ não.
Truyền Sơn ảo não trong lòng, hận mình cho dù tu ma, nhưng đối mặt với bệnh tình bạn bè vẫn luống cuống tay chân.
Hai người đều không nghĩ tới trở về sẽ thấy Kỷ 14 sắp hấp hối, lập tức cũng không có hăng hái nói chuyện, ngay cả bụng đói kêu vang cũng quên.
“Không có cách nào sao?”
Giọng nói trầm thấp của Truyền Sơn vang lên trong thạch thất. Vết thương hết máu và mủ sâu đến mức có thể thấy nội tạng, xương sườn bảo vệ trái tim bị gãy, may là không bị chọc vào tim, Truyền Sơn cũng không dám gạt ra xem tới cùng, chỉ có thể lau sạch máu mủ tràn ra bên ngoài. Vết thương như vậy đổi lại là người khác đã sớm nằm trên giường khóc đến kêu cha gọi mẹ không dám nhúc nhích ấy chứ, vậy mà Kỷ 14 đã giữ vết thương ấy không để bất luận kẻ nào thấy được.
“Cũng không phải không có cách, bản thân ta là thổ, thuộc tính thủy, có thể dùng thủy linh khí làm dịu bản nguyên của hắn, kích thích sức sống cơ thể hắn, chỉ là thuốc thang không đúng bệnh, không có cách nào cho hắn khỏi hắn ngay được.”
“Ngươi nói trước có phải tốt không.” Truyền Sơn thở dài một hơi, giận quá lườm Canh Nhị một cái.
Được Canh Nhị nhắc nhở, Truyền Sơn cũng nảy ra ký ức về phương diện này của Trách Yểm. Xác thực linh khí có thể giúp chữa trị thương thế, khôi phục thể lực, nhưng cũng phải đồng tông đồng nguyên (cùng dòng cùng nguồn) mới có thể có tác dụng, ít nhất cũng phải là linh nguyên tương tự. Mà linh nguyên có thể giúp đỡ bất luận sinh vật gì chữa thương, chữa bệnh, bình thường đều là người tu hành có bản nguyên là mộc nguyên lực và thủy nguyên lực.
Nhưng dù cho người tu hành có bản nguyên là thủy, mộc cũng không phải người người đều có năng lực chữa thương chữa bệnh, những năng lực này đều cần học tập và tu luyện, không phải tùy tiện người tu hành nào cũng có thể coi là thần y được.
“Nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì…?”
Canh Nhị nhăn nhó mặt mày.
“Ngươi nói mau nha! Không thấy Kỷ 14 sắp chết sao!” Truyền Sơn quả thực tức sôi gan với người này, ngươi muốn lề mề cũng đừng lề mề vào lúc này chứ.
“Nhưng đó chỉ là khi tu vi thân thể ta đạt được cấp ba Ngưng Khí Kỳ thì ta mới làm được, nhưng hiện tại ta cùng lắm chỉ có thể giúp hắn giảm nhiệt độ, kéo dài hơi tàn một chút.” Canh Nhị nói rất nhanh rồi chạy sang một bên đứng.
Truyền Sơn xoay người, ngoắc ngón tay với Canh Nhị.
Canh Nhị lắc đầu.
“Qua đây.”
“Không…”
“Con mịa ngươi mau qua đây giảm nhiệt độ của hắn cho ta! Có thể kéo dài một khoảng thời gian cũng tốt ngươi hiểu không? Hay ngươi muốn 14 huynh đánh rắm một cái là toi thì ngươi mới thích?” Truyền Sơn tức quá gào to, hắn sao lại tìm một tên ngốc như thế làm tiểu đệ? Lá gan nhỏ như chuột vậy.
“Nhưng thuốc không đúng bệnh hắn vẫn sẽ…”
“Câm miệng!”
Canh Nhị ngậm chặt miệng lại, chỉ có cặp mắt đảo tới đảo lui, tựa hồ rất muốn nói cho hết câu.
Truyền Sơn mặc kệ y, bảo y nhanh chóng qua giảm nhiệt độ cho Kỷ 14 đang sốt cao, bằng không chỉ cần sốt thế này thôi cũng làm người chết cháy rồi.
Canh Nhị ngoan ngoãn ngồi bên giường, một tay đáp lên trán Kỷ 14, một bên quay đầu nhìn Truyền Sơn, mở miệng…
“Câm miệng! Làm chuyện của ngươi.”
“Ack…”
“Không phải ta bảo ngươi câm miệng sao! Ngươi đừng lảm nhảm nhiều như vậy?”
Canh Nhị vừa dùng linh khí làm dịu cơ thể Kỷ 14, giúp hắn khôi phục nguyên khí, vừa suy nghĩ xem có nên nói nốt không. Khoảng một nén hương sau đó, thấy hô hấp Kỷ 14 dần trở nên bình ổn thì lại ngó sang người nửa xương khô đang đi tới đi lui trong thạch thất, suy nghĩ một chút, Canh Nhị vẫn tự lên tinh thần để mở miệng. Y sợ sau này mới nói, người này sẽ hành hung y một trận mất.
“Ta chỉ nói một câu, ngươi nghe ta nói hết, những lời này rất quan trọng, nếu ta không nói Kỷ 14 thực sự chết chắc rồi.”
“Nói!”
“Ta xin thề thực sự chỉ nói một câu…”
“Ta, bảo, ngươi, nói.” Truyền Sơn thực sự tức người này muốn chết, có thời gian nói lảm nhảm thì nói một câu cho xong.
“À, ta muốn nói, cái kia… Trên người đạo sĩ phái Thanh Vân chắc chắn là có linh dược trị thương. Loại môn phái tu chân nhập thế như họ, trên người đệ tử cấp thấp luôn phải mang theo linh đan diệu dược thích hợp dùng cho con người bình thường. Ta nói xong.”
Truyền Sơn lặng yên nửa ngày, cuối cùng thốt ra hai chữ: “… Rất tốt.”
Canh Nhị giương mắt len lén liếc hắn.
“Nói cách khác, hiện tại chúng ta không những phải nhử tặc đạo kia và Trách Yểm đánh nhau, đồng thời còn phải lột sạch của hắn.”
Canh Nhị sáng mắt lên, y luôn tràn ngập hứng thú với việc lột sạch người, nhất là lột sạch người đệ tử tu chân, trên người bọn này chắc chắn không ít béo bở hơn hẳn đồ trên người nô lệ cùng khổ.
“Ta cũng đi!”
“Chờ Kỷ 14 có thể thở an ổn đã. Đúng rồi, Canh Nhị huynh.”
“Hử?” Canh Nhị còn đang mơ màng tới trên người tiểu đạo sĩ kia sẽ có bao nhiêu thứ tốt, nhất thời không để ý giọng điệu thằng bạn.
“Nếu linh khí có thể làm dịu bản nguyên của con người, giảm thiểu thống khổ, khi đó ngươi vì sao không dùng linh khí giúp ta?” Sắc mặt thậm chí giọng Truyền Sơn cũng trở nên âm trầm, dường như Canh Nhị mà trả lời không tốt là hắn sẽ nhào tới cắn y một miếng.
“Dựa vào cái gì?”
Canh Nhị vô thức thốt ra bốn chữ, khi chữ cuối cùng vừa dứt, suýt thì y hối hận cắn đầu lưỡi mình, cũng không dám nhìn sắc mặt tên bạn, vội vã mất bò mới lo làm chuồng, nói: “Khi, khi đó, không phải chúng ta còn chưa quen nhau lắm sao? Hơn nữa ta còn tưởng ngươi là người tu ma, linh khí của ta cũng không giúp đỡ gì được người tu ma.”
Đây là lời nói dối, đây tuyệt đối là lời nói dối! Nhưng Canh Nhị có thể nói cho Truyền Sơn rằng trong linh khí của y ẩn chứa đầy khí hỗn mang, đối với bất luận sinh linh, tử linh, ma vật, thuốc thang gì đều là đại bổ vào lúc này sao? Chẳng qua tu vi thân thể y quá thấp, nếu dùng linh khí của y chữa thương cho người khác, vậy thì linh khí của y sẽ nhanh chóng khô cạn, phải nghỉ ngơi ít nhất một, hai ngày mới có thể khôi phục lại được.
Nhưng lời này y sao dám nói thẳng? Y cũng không muốn bị tên tu ma trông thì chính nghĩa thiện lương thực ra gian trá hung ác này đánh cho một phát, lại càng không muốn trở thành đối tượng bị tính kế. Canh Nhị y chỉ trông ngốc thôi chứ cũng không phải ngốc thật!
Truyền Sơn cười gian hai tiếng, thấy đã dọa được Canh Nhị rồi thì lập tức thỏa mãn, đổi hướng chú ý lại Kỷ 14. Hắn không phải người lòng dạ hẹp hòi như vậy, Canh Nhị nói cũng đúng, khi đó họ còn chưa thành lập quan hệ bạn bè thực sự, sao có thể để người ta dùng linh khí giảm đau cho mình? Nhưng cũng không thể buông tha y như vậy, dù sao cũng phải dọa y dăm ba bận mới được.
Xem đi, hắn đã nói hắn không phải loại người lòng dạ hẹp hòi mà lị.
“Thuốc, ngươi cũng đừng quên.”
“Không quên, không phải ta đang nghĩ cách lấy sao.” Truyền Sơn thuận miệng đáp. Trong lòng hắn đang vạch kế hoạch tiến hành sửa đổi. Thấy Kỷ 14 như vậy, xem ra là không thể nhờ vả gì rồi, hắn phải ngẫm lại kỹ các bước tiếp theo đi như thế nào. Còn có hơn ba trăm nô lệ kia, nếu hắn không biết thì thôi, chứ đã biết họ sắp bị giết sạch, nếu cứ mặc kệ như vậy, hắn cũng khó ăn nói với lương tri của mình.
“Vậy là tốt rồi, vậy ta…” Nói còn chưa dứt lời, chợt nghe ‘rầm’ một tiến, Canh Nhị nhắm mắt ngã xõng soài trên mặt đất.
“Này! Ngươi làm sao vậy?” Truyền Sơn sợ đến nỗi nhảy dựng. Giờ thì hay rồi, người nằm còn chưa đứng dậy được thì người đứng cũng đã nằm xuống rồi.
Canh Nhị yếu ớt mở mắt ra, môi mấp máy nói: “Linh lực… hết sạch.”
“Ngươi! Ngươi sao không nói trước với ta?” Truyền Sơn quỳ trên đất, lòng xót xa. Tên ngu ngốc này, nếu như nói với hắn sớm, hắn cũng sẽ không cố ý dọa y. Y không nói, hắn nào biết đâu y dùng linh khí giúp người chữa thương giảm đau sẽ làm tổn hại bản thân như thế?
Canh Nhị nhún vai, vô lực nói, “Nói cũng phải chữa, không nói cũng phải chữa, cũng không thể nhìn Kỷ 14 chết đi được.”
Truyền Sơn thở dài, ôm lấy đầu y đặt lên đầu gối, “Bao lâu mới khôi phục được?”
“Chừng một ngày.” Canh Nhị nhắm mắt lại, y thực sự mệt mỏi rồi.
Truyền Sơn sờ đầu y, quay đầu nhìn lại chung quanh, ngoại trừ chỗ giường đá, những chỗ khác cũng có chăn chiếu, bất đắc dĩ đành phải chen chúc với 14 huynh.
Ôm lấy Canh Nhị đặt lên giường đá, thấy y mệt mỏi mà không đành lòng, vẫn là đẩy y, “14 huynh còn có thể duy trì được bao lâu?”
Hô hấp của Kỷ 14 đã bình ổn, sắc mặt cũng hồng hào hơn, cơ thể cũng đã thả lỏng, không còn dáng vẻ hấp hối như một chân bước vào quỷ môn quan vừa rồi.
Canh Nhị miễn cưỡng mở hai mắt, cật lực nói: “Nếu muốn hắn trường sinh, không thương tới bản nguyên, lấy thuốc tự nhiên càng nhanh càng tốt. Nếu như chỉ cầu trăm năm thọ mệnh, hắn vẫn có thể duy trì được một tháng.”
Truyền Sơn cau mày. Hắn cũng biết Canh Nhị trường sinh ý là sao. Đây là vấn đề liên quan tới Kỷ 14 tương lai có thể tu chân hay không.
Có để Kỷ 14 tu chân hay không, đây không phải vấn đề hắn có thể phán đoán. Dù bản thân Kỷ 14 không muốn trường sinh bất lão, người làm bạn như hắn cũng không thể trợn mắt trừng trừng nhìn Kỷ 14 mất đi cơ duyên ấy được.
Cho nên, tìm thuốc lấy thuốc hiện tại là chuyện cần hắn lập tức phải làm đầu tiên.
“Ngươi cứ nghỉ ngơi đi, ta ra ngoài xem.”
“Ngươi…” Canh Nhị lo lắng nhìn hắn.
“Không sao, ta sẽ làm việc theo khả năng.”
“Khoan đã,… cái này cho ngươi.” Canh Nhị chậm rãi giơ tay phải lên, lấy từ trong ngực ra đồ đưa cho Truyền Sơn.
Truyền Sơn mở lòng bàn tay ra nhìn thử, một cái mai rùa nho nhỏ màu xanh ngọc. Rùa ngọc? Truyền Sơn trong lòng khẽ động.
“Mang theo cái này, nó… có thể che giấu ma khí của ngươi.”
“… Cảm ơn.” Truyền Sơn nắm chặt mai rùa, trịnh trọng nói.
“Ừ… Dùng xong… nhớ trả lại ta.”
Truyền Sơn vừa bước được nửa bước thì dừng lại, cảm kích trong lòng lập tức không cánh mà bay.
Trả lại cho ngươi? Nằm mơ đi cưng!
—
Minh Linh Tử ngồi xếp bằng trên đài cao, dùng thần thức tìm tòi sinh linh trong hầm mỏ.
Mượn pháp bảo sư tổ ban cho hắn, hắn có thể mở rộng thần thức của mình ra mười lần, tuy còn chưa đủ bao trùm chu vi trăm trượng (1 trượng = 10 thước), nhưng đối với người tu chân dưới Kim Đan Kỳ đã có thành tích khá kiêu ngạo.
Theo đà thần thức mở rộng ra ngoài, tình hình hầm mỏ trong chu vi trăm trượng từ từ xuất hiện ở trong đầu.
La Truyền Sơn, Canh Nhị, hắn nhất định sẽ tìm ra hai người này. Nhất là tên nô lệ Canh Nhị kia.
Bởi vì biểu hiện không sợ đạo pháp của Canh Nhị, lúc đầu họ còn tưởng người nọ là đồng đạo vì linh thạch trong hầm mỏ nên vào nhầm, lại bị cấm chế hạn chế nên khó chạy ra. Nhưng sau khi họ tiếp tục điều tra lại phát hiện, Canh Nhị này cũng không phải tự xông vào hầm mỏ, mà xác thực là bị quan phủ Lãng quốc phán có tội tống vào hầm mỏ làm nô, tội cũng khá là thú vị.
Trong sư môn có mấy vị sư trưởng đều sinh ra hứng thú với người này, suy đoán người nọ có phải là thiên phú dị bẩm hay không, hoặc là người mang kỳ bảo hộ thân, lúc này liền truyền chỉ thị bắt giữ người này, chưa đến đường cùng không thể gây thương tổn cho tính mệnh người này.
Có tiên đoán cùng năng lực bất tử? Minh Linh Tử không thừa nhận mình đang đố kỵ một nô lệ đê tiện, chẳng qua hắn lại không ngại đưa người này vào sư môn nghiên cứu hoàn toàn một phen. Hắn thật muốn xem người nọ có phải có năng lực mà dù là người tu chân cũng sẽ thèm nhỏ dãi hay không.
Còn về đầu sỏ gây bạo loạn La Truyền Sơn kia, sư huynh Minh Quyết Tử cũng đã từng nhắc nhở hắn, bảo hắn ngàn vạn lần không nên chơi đùa người này đến chết, ngàn vạn lần phải giữ mạng hắn lại, xem công dụng của quả xương khô trong truyền thuyết ra sao.
Hửm? Có người tới? Hơn nữa… không đúng! Có ma khí!
Minh Linh Tử bỗng nhiên mở hai mắt.
Danh sách chương