Hồ tặc loạn thiên hạ, minh chủ hiện song hà. Hai câu này nhanh chóng truyền khắp thiên hạ trong mười ngày qua.

Thành Song Hà khởi nghĩa ở Bắc Hi, Vương đại tướng quân tuyên bố thuần phục minh chủ để cứu thiên hạ, nhất thời thành Song Hà nổi tiếng khắp nơi, lại còn chiếm một mảnh đất ở trung bộ Lãng quốc.

Lãng quốc không kịp bình định thì địa bàn đã bị mất, chỉ có thể dùng binh lực đàn áp.

Nhưng hậu quả là, càng đàn áp thì càng tạo nên cú phản pháo mạnh mẽ, Bắc Hi hoàn toàn đại loạn!

Khi Hồ Dư biết được sự tồn tại của tấm bia đá kia, đã tức giận đến mức ném luôn cái thẻ ngà (*), mắng to: Lang tử dã tâm! Mưu đồ gây rối! Lập tức ra lệnh cho tiểu hoàng đế giả hạ thánh chỉ khen ngợi công đức của hắn, đồng thời nghiêm khắc xử trí thôn dân thôn Đại Nhạn đã giúp cho loạn thần tặc tử bịa đặt điềm báo.

(*) thẻ ngà: thẻ bằng ngọc hoặc tre của quan lại ghi khi vào chầu

Tuy có quan viên đứng ra nói cứ xử trí thôn dân thôn Đại Nhạn như vậy là không ổn, nhưng lý do của Hồ Dư là: Thành Song Hà ở Bắc Hi, nếu không có bách tính địa phương giúp đỡ thì sao chúng có khả năng im hơi lặng tiếng tạo ra một tấm bia đá lớn như thế ở kinh thành? Từ đó suy ra, thôn dân thôn Đại Nhạn chắc chắn là người biết chuyện, hơn nữa đã phản bội Hi triều từ lâu!

Có quan viên muốn luận bàn tiếp nhưng Hồ Dư đã trách mắng thẳng mặt: nếu không là thế, chẳng lẽ tấm bia đá kia là do ông trời hạ xuống chắc? Hồ Dư vừa nói vậy thì không còn quan viên nào dám xin cho thôn Đại Nhạn nữa. Nhưng tất cả quan viên vào triều chỉ cần biết tình cảnh khi đó, bất kể có phải người của Hồ Dư hay không đều thầm nghĩ: trời trong mà sét đánh, đất đai nứt toác, chẳng lẽ không phải do ông trời làm nên hay sao?

Nhưng ai dám nói ra? Nói ra chẳng phải đang chỉ rõ cha con Nhiếp chính vương Hồ Dư đã gây họa cho thiên hạ ư?

Thánh chỉ còn chưa kịp ra thì Hồ Dư đã phái một đội binh sĩ và công tượng tới thôn Đại Nhạn phá tấm bia đá cao ba trượng kia. Nhưng bất kể rìu đục hay xẻng xúc, người đẩy hay ngựa kéo đều không thể làm lay chuyển được tấm bia đá đồ sộ như thể mọc rễ.

Hồ Dư càng gấp gáp phá hủy tấm bia đá thì mười chữ trên đó càng lưu truyền rộng hơn, hơn nữa càng truyền càng thần kỳ.

Thôn dân thôn Đại Nhạn bị Hồ Dư giận chó đánh mèo, ngay giây phút chỉ mành treo chuông, khi mà quan binh vây giết họ thì nghĩa sĩ thành Song Hà từ trên trời giáng xuống, dẫn thôn dân thoát khỏi vòng vây, chạy khỏi quê hương.

Chính sách tàn bạo của Hồ Dư càng làm lòng dân bất ổn. Còn thành Song Hà lại vượt mọi ngăn cách để đến cứu thôn dân thôn Đại Nhạn không hề có liên quan tới họ.

So sánh hai bên, lòng dân hướng về phía nào tự nhiên khỏi cần nói.

Không lâu sau khi Hồ Dư lên thống trí, thành Song Hà đã phái người lén qua sông, lao tới Tân kinh cầu kiến Nhiếp chính vương.

Đối với người tự xưng là Bạch Thái Bang, mang đến lời nhắn của thành chủ thành Song Hà, ý rằng Nam Hi hay Bắc Hi đều là người một nhà, thành chủ thành Song Hà khẩn cầu Nhiếp Chính Vương Nam Hi hợp tác, nội ứng ngoại hợp để cùng đuổi đánh Lãng quốc, trả lại an bình cho bách tính Hi triều.

Dân chúng đều thấy vậy là tốt, nhưng Nhiếp chính vương Hồ Dư giận dữ, cho rằng bản thân đã bị sỉ nhục, tỏ rõ triều đình Nam Hi tuyệt đối sẽ không thừa nhận thư nghị hòa hợp tác gì đó của thành Song Hà.

Cuộc nghị bàn đã hỏng, Hồ Dư muốn phái người bắt sứ giả thành Song Hà. Không ngờ tới sứ giả như được thần giúp đỡ, trong lúc thiên quân vạn mã truy bắt lại đột nhiên biến mất, trên không trung chỉ để lại một câu văng vẳng Tân kinh:

“Hồ lão tặc không để ý đến sống chết của bách tính, thà làm dân mất nước chứ không chịu đấu lại Lãng quốc, để gót giày của bọn ngoại xâm giày xéo lãnh thổ nước ta, chủ nhân thành Song Hà – La Truyền Hải chắc chắn sẽ lấy được cái đầu trên cổ ngươi, trả lại sự an tường và thanh tĩnh cho Đại Hi ta!”

Bách tính tân kinh bàn tán xôn xao, Hồ Dư tức nôn ra máu, thề phải giết được loạn thần Vương Tiêu và tặc tử La Truyền Hải!

Trong lúc tân kinh đang hỗn loạn vì các luồng tư tưởng, Truyền Sơn và Canh Nhị đã sống yên ổn với hai đứa trẻ mà không hề gây ra bất kỳ một tin đồn nào.

Đó là một căn tiểu viện giáp với đại lao của Tân hình bộ. Tiểu viện không có gì đáng chú ý, do chủ nhân không tiền tu sửa nên cả trong lẫn người đều hết sức sơ sài, nhưng miễn cưỡng vẫn ở được.

Do cần tiền gấp, chủ nhân của căn tiểu viện này vừa rao bán và cho thuê trọ.

Truyền Sơn thấy mức giá mà đối phương chào bán vẫn có thể tiếp nhận được nên đã mua đứt luôn căn tiểu viện này.

Chủ bán thấy hắn đồng ý mua nhà liền vội vàng đưa hắn tới nha phủ làm thủ tục bàn giao như thể sợ hắn đổi ý. Sau khi đút lót cho tên tiểu Lại(*) nắm quyền mua bán nhà đất ít bạc thì liền sang tên giấy tờ chỉ trong vòng một ngày.

(*) Lại: chức vụ không có phẩm cấp thời phng kiến.

Chủ bán cầm bạc chạy mất, viên tiểu Lại này nhìn hai người Truyền Sơn với ánh mắt như thể nhìn hai thằng ngu, bọn trẻ vừa nhìn đã biết là ngu si thì đã đành, đến người lớn cũng chẳng khôn ngoan.

“Không ngờ bây giờ vẫn có thể mua được nhà ở tân kinh, ngươi bảo sau này hắn có hối hận vì đã bán nhà cho chúng ta không.” Canh Nhị nhìn vị chủ nhà vội vã rời đi với ánh mắt đồng cảm.

“Một kẻ cờ bạc, có gì mà phải đồng cảm với hắn?” Truyền Sơn chẳng hề đồng tình với cái kẻ bán hết mọi thứ kể cả nhà thờ tổ đi chỉ vì cờ bạc.

“Cơ mà… dùng ba trăm lượng bạc để mua một căn nhà rách nát thế này, có phải chúng ta thiệt thòi rồi không?” Canh Nhị tiếc rẻ, ánh mắt của viên tiểu Lại kia như thể đâm thủng tim y.

Truyền Sơn kéo y đi ra khỏi phủ nha tân kinh, “Đúng là nhà cửa ở đằng sau đại lao thường ít có người mua, sợ âm khí nặng, phong thủy không tốt. Hơn nữa căn nhà này còn rách nát như thế, chỉ riêng việc tu sửa thôi đã mất một số tiền lớn rồi.”

“Hả?”

“Nhưng nó hợp với ta. Có lẽ đại lao Hình bộ là nơi có oán khí nặng nhất ở cả tân kinh này, ta tu luyện ở cổng sau của họ, coi như vẹn toàn cả đôi.” Truyền Sơn cười ha hả, nói.

“Nhưng ta vẫn cảm thấy bị thiệt.” Canh Nhị chu mỏ.

“Không có gì thiệt thòi cả, như ngươi nói đấy, giờ chúng ta mua nhà ở tân kinh cũng không dễ. Nếu không phải người kia vội vã trả nợ thì cũng chẳng lấy sản nghiệp ra bán. Căn tiểu viện này để thêm một năm nữa thôi, giá cả tuyệt đối phải tăng gấp đôi.”

Dừng một chút, Truyền Sơn cười nói: “Hơn nữa, ngoài khuyết điểm nằm sau đại lao Hình bộ ra thì căn nhà này nằm trên con đường khá gần nơi sầm uất nhất Tân kinh, chỉ cần thời gian uống hết một chén trà nhỏ là tới, đã thế còn không bẩn thỉu và mất an ninh như các con ngõ khác.

Canh Nhị lập tức hiểu ra ngay, “Đúng, ta thấy gần con đường này có mấy nha môn.’

“Đúng thế, quan sát giỏi lắm.” Truyền Sơn khen ngợi y, “Bởi vì đại lao Hình bộ ở đây cho nên để đề phòng, nha môn của Sở binh cũng nằm cách đây không xa, quân đội và cấm quân bảo vệ thành cũng có trạm canh gác riêng tại đây.”

Thấy Canh Nhị còn mù mờ về sự khác biệt giữa những nha môn này, Truyền Sơn giải thích đơn giản cho y, “Sở binh của Tân kinh chủ yếu phụ trách hiệp trợ cho việc quản lý trị an và phủ doãn của Tân kinh, cả các việc bắt tội phạm, hỏa hoạn, động đất, phòng tai nạn cứu trợ cũng dựa vào bọn họ. Quân phòng thủ thành trấn nghe tên là biết, là đội quân chỉ dùng để thủ vệ sự an toàn cho Tân kinh, không đến lúc cần dùng thì không được dùng, nhưng họ sẽ phối hợp với Sở binh, tiến hành tuần tra nội và ngoại thành, nhất là vào ban đêm.”

Đưa một ngón tay chỉ về phía Hoàng cung đằng xa, Truyền Sơn nói bằng giọng điệu ghen ghét mà chỉ có Canh Nhị mới nhận ra được: “Còn cấm quân thì là một đội quân quý tộc thủ vệ Hoàng đế và Hoàng cung, những người này phần lớn đều có xuất thân trong sạch, chẳng hạn như Thập Tứ huynh vậy. Trước kia, phần lớn người trong cấm quân đều là tinh nhuệ, giờ thì thật giả lẫn lộn trà trộn rất nhiều, họ cũng sẽ tuần tra trong thành, nhưng phần lớn tập trung ở trong và ngoài hoàng cung.”

“Ngươi nói giá nhà chỗ này một năm sau sẽ tăng lên?” Canh Nhị quan tâm nhất với vụ này.

Truyền Sơn cười nhạt, “Dù Lãng quốc có nghị hòa thì cũng phải làm Hồ Dư hao tài tốn của một phen mới nghị hòa được. Như vậy họ mới có thể chiếm được nhiều lợi ích từ Nam Hi. Để chứng minh địa vị đặc biệt của mình, Minh Quyết Tử sẽ làm cho Hồ Dư tương lai càng nghe lời hơn nữa, chứ không để vụ đàm phán được tiến triển nhanh chóng vậy đâu. Không bao lâu nữa, giữa Lãng quốc và Nam Hi tất sẽ phải đánh một trận.”

Sau khi tìm được nơi an thân, Truyền Sơn đã nhanh chóng bài trí căn nhà rách nát mới mua trở nên rực rỡ hẳn. Đương nhiên, để không gây sự tò mò từ hàng xóm láng giềng, bề ngoài căn nhà vẫn được bảo trì hình dạng ban đầu, chỉ bên trong mới được sắp xếp để làm Canh Nhị thỏa mãn.

Đối với tiểu viện rộng rãi mới mẻ, Đại Hắc cũng rất thích.

Tiểu ngốc tử thì không có ý kiến gì với việc nghỉ ngơi ở đâu. Canh Nhị phát hiện ra thằng bé đến giờ vẫn chưa biết tự mặc quần áo hay ăn cơm liền một mực dạy cho nó mấy ngày liền.

Có điều, cách dạy của y hơi thô bạo, thằng bé không tự ăn, y liền đặt cơm nước tới trước mặt, để thằng bé đói thì tự xúc chứ tuyệt đối không đút cho nó.

Thằng bé đói kêu réo điếc tai, nhưng thấy Canh Nhị không để ý tới nó thì cũng bắt đầu hiểu phải dùng tay bốc cơm ăn.

Canh Nhị thấy thằng bé học được tới đây là đủ rồi.

Truyền Sơn dù gì cũng từng là một con người, thấy tiểu hoàng đế đường hoàng mỗi ngày dùng cả bàn tay bốc cơm ăn, được hai ngày liền ngứa mắt, đành phải tự tiếp nhận, dạy nó cách dùng đũa và thìa, tiếc là dạy nhiều lần cũng không được.

Truyền Sơn cũng không gấp, chỉ từ từ dạy. Dù sao thời gian của tu giả cũng không ngắn.

Canh Nhị dùng cách khắc ấn vào tâm thần để dạy thằng bé một loại công pháp, cụ thể là gì thì Truyền Sơn không hỏi, chỉ thấy thằng bé ngày ngày đờ ra, cũng không biết rốt cuộc có phải đang luyện công hay không. Hỏi Canh Nhị, Canh Nhị bảo nó đang luyện.

Cuộc sống thảnh thơi như thế đã trôi qua một tháng, mỗi ngày hành tung của Truyền Sơn đều như một câu đố, hắn hay ra ngoài, có khi hai ngày cũng không thấy bóng người. Trong thời gian ấy, hắn còn từng tới Lãng quốc một chuyến.

“Lãng quốc hiện nay trông có vẻ như từng bước ép sát, đánh cho Hi triều tan tác tả tơi, nhưng nội bộ của họ thực ra cũng xuất hiện nhiều vấn đề. Đầu tiên, do chính chiến nên các loại thuế má trong nước ngày một tăng cao, dù không đến mức dân chúng lầm than nhưng cũng đã kêu than sôi sục, khắp nơi đều có loạn thần tặc tử thừa cơ dấy lên.” Truyền Sơn vừa rửa tay nấu canh cho Rùa bảo bối nhà hắn, vừa thuận miệng trò chuyện.

“Sau khi thái tử Tiết Triêu Nguyên tu ma kia tự dưng chết dưới Vân Sơn thì Lãng quốc chỉ còn lại ngũ hoàng tử, ban đầu vốn được nâng lên làm thái tử, nhưng năm ngoái, tiểu hoàng tử Tiết Triêu Á trường kỳ tu dưỡng tại biệt cung bỗng xuất hiện trong cung, được lòng hoàng đế Lãng quốc nên hiện giờ đang đấu tranh giành ngôi vị với ngũ hoàng tử còn lại.”

Canh Nhị nghe nói Tiết Triêu Á còn sống thì bĩu môi. Đúng là tai họa lưu ngàn năm!

Truyền Sơn quay đầu dùng môi mổ vào trán y, “Hắn đã là tu giả.”

“Ngươi không giết hắn?” Canh Nhị vươn tay ra sau lưng Truyền Sơn trộm lấy thức ăn.

“Không, ta chỉ phế bỏ căn cơ của hắn, để hắn không còn có thể tu luyện thôi.”

“…. Thế còn thảm hơn cả giết hắn.”

“Chắc hắn cũng nghĩ vậy, lúc đó ánh mắt hắn nhìn ta như thể hận thấu xương.” Và cả sự sợ hãi thấu xương nữa, Truyền Sơn vừa xào thức ăn vừa cười.

Không có sự nghiêm phạt nào tàn nhẫn bằng việc làm một người tham lam ích kỷ sắp với tới sự trường sinh, chạm tới ranh giới của lực lượng và quyền lực rồi lại mất đi tất cả. Sau này, mỗi một ngày Tiết Triêu Á sống đều sẽ là một dằn vặt.

“Tâm tư nhóc kia rất ác độc, để hắn sống sợ rằng sẽ để lại di họa.” Canh Nhị ăn đến nghiện, lại trộm miếng nữa.

Truyền Sơn cố ý vỗ vào tay y, “Hết cách. Ngũ ca hắn đang đợi hắn mà. Tiểu tử kia dựa vào việc bản thân đã là tu giả, làm việc không để lại đường lui, chèn ép vị Ngũ ca kia quá tàn ác. Nếu không phải Ngũ ca hắn có Minh Quyết Tử làm chỗ dựa thì chắc đã bị hắn tiêu diệt rồi. Giờ thì Tiết Triêu Á mất đi năng lực bảo vệ mình, vị Ngũ ca kia không biết thì thôi, chứ nếu biết….”

“Ngươi chắc chắn đã để hắn biết.”

“Khà khà.”



Một tháng sau, Lãng quốc bỏ mặc sự uy hiếp từ hậu phương của thành Song Hà, ỷ vào trận pháp do Minh Quyết Tử cung cấp, bắt đầu vượt sông đánh vào Nam Hi.

Lãng quốc cũng không nghĩ rằng có thể đánh chiếm được Nam Hi trong khoảng thời gian ngắn, họ chỉ muốn làm Nam Hi sợ mà thôi, chỉ cần Nam Hi đưa thư nghị hòa trước thì họ có thể chiếm được vô số lương thảo và tiền tài, đến khi đó, họ lại quay trở lại… dẹp yên Bắc Hi cũng chưa muộn.

Truyền Sơn tuyệt không hề lo lắng tới trận pháp của Minh Quyết Tử, có Đào Hoa ngầm gây rối, kể cả có lão tổ Thanh Vân tới cũng đừng mong chiếm được gì hay ho.

“Trước đó ngươi bảo ta không nên động vào Minh Quyết Tử, nói có cảm giác sẽ gây bất lợi với Truyền Hải, hiện giờ có manh mối gì chưa?”

“Không có.” Canh Nhị đang giải thích công pháp cho thằng bé kia, nghe vậy ngẩng đầu nhìn bầu trời, đáp lại: “Ta chỉ muốn hỏi ngươi, nếu khi đó ngươi giải quyết đám tu giả như Minh Quyết Tử và lão tổ phái Thanh Vân rồi thì chuyện của đệ ngươi, ngươi sẽ mặc kệ hay sao?”

Truyền Sơn giật sững người.

“Truyền Hải ở đây vốn đã có ngươi ta giúp đỡ, nay lại có Đào Hoa và Thập Tứ huynh lén giúp hắn, nhưng phái Thanh Vân chỉ phái một mình Minh Quyết Tử giúp Lãng quốc. Ngay cả lão tổ Thanh Vân phái cũng không dám can thiệp quá phận vào chiến sự của người thường, bằng không chẳng đợi đến khi chúng ta đến đây, Hi triều đã bị Lãng quốc chiếm lĩnh từ lâu rồi.”

Nam nhân vốn chỉ thuận miệng hỏi thăm, giờ thì đã hoàn toàn bình tâm lại.

“Hơn nữa, dù chúng ta đều có chừng mực, cố gắng không mang năng lực tu giả ra để giúp bọn Truyền Hải thì ngay sự tồn tại của chúng ta đối với người bình thường cũng đã là bất công rồi. Thành Song Hà lập nên như nào? Vương Tiêu và Trịnh Thu Ngọc trở về bằng cách chi? Trương Nghiễn Gia là do ai đưa tới? Hiện giờ tiểu hoàng đế đang nằm trong tay ai? Cứ điểm của Nam Hi là ai giúp họ? Huống chi ngươi còn làm ra một tấm bia đá trên đất Đại Nhạn thôn như thể điềm báo!”

Truyền Sơn khôi phục bình tĩnh, ngồi xổm xuống bên Canh Nhị, “Xin lỗi, ta còn tưởng bản thân vẫn chưa từng nhúng tay quá mức vào chuyện Truyền Hải, lại không ngờ rằng ta đã làm nhiều như vậy.”

“Ngươi không cần nói xin lỗi với ta, ngươi chỉ cần cẩn thận vì giới chủ nơi đây sẽ tìm tới ngươi để gây phiền phức mà thôi. Dù ngươi tu luyện hỗn độn ma công đi nữa, lại từng cứu 4 vạn linh hồn Lâm Diêu và ngàn vạn sinh linh, còn nuốt Thiên ma đan tránh cho nó tiến hóa thành Huyết ma thú, nhưng nếu chúng ta còn muốn giết Minh Quyết Tử và lão tổ phái Thanh Vân trước lúc cần thiết, để một mình Truyền Hải chiếm cả thiên hạ thì dù thiên đạo không muốn gây phiền phức cũng phải tìm tới chúng ta, đó chính là sự cân bằng.”

Truyền Sơn cười khổ, “Vậy bây giờ ta vẫn chưa thể giết Minh Quyết Tử sao?”

“Ngươi chỉ cần nhớ kỹ một điều, giết hắn cũng được, nhưng sau đó ngươi phải buông tay với chuyện Truyền Hải.”

Truyền Sơn gật đầu, nhận lấy giáo huấn.

Sau đó, Truyền Sơn không còn chạy nhảy khắp nơi nữa, hắn bắt đầu ngày ngày ở nhà lèo nhèo đòi Canh Nhị song tu cùng, lý do là muốn thử xem bản thân có bị Thiên ma đan lôi kéo trong lúc song tu hay không.

Canh Nhị bị hắn ỉ ôi, véo lỗ tai hắn nói: “Đồ dùng ở Tân kinh đắt hơn Lâm Diêu nhiều lắm, chúng ta không thể cứ ngồi nhà không làm gì như thế được.”

Truyền Sơn gặm cổ y, đầu óc hoàn toàn bị mù mờ vì sắc dục: “Được, theo ngươi hết, ngươi nói gì thì làm đó.”

“Bày quầy đi.!”

“… Được.”

Thế là hai vợ chồng mang theo hai đứa con bày sạp bói toán trên đường phố sầm uất nhất ở Tân kinh.

Ngoại trừ bói toán, Canh Nhị còn kiêm cả làm lang trung xem bệnh bốc thuốc cho người ta nữa.

Đại Hắc còn tự làm chủ thồ hàng, chở người, và còn có thể kéo cần máy xay nữa.

Còn tiểu ngốc tử… chuyên môn phụ trách ngồi bên cạnh Canh Nhị.

Truyền Sơn bận nhất, vừa phải tu luyện, vừa phải trăm phương ngàn kế dỗ dành Canh Nhị song tu với hắn, thi thoảng còn phải ra sạp dọa và giáo huấn một số tên háo sắc thèm muốn rùa con nhà hắn.

Một nhà bốn mống chẳng mấy khi được tiêu dao như thế, ngoại trừ thi thoảng có đồ háo sắc chạy đến sạp đùa giỡn Canh Nhị ra thì kiểu cuộc sống nhàn tản này làm các thành viên trong gia đình đều thỏa mãn, mãi đến khi…

Tục ngữ nói rất hay: người sợ nổi tiếng heo sợ to.

Con người ta vừa có tiếng tăm thì thị phi cũng nhiều lên. Khổ nỗi Canh Nhị còn mang khuôn mặt rất gây chuyện!

Mà, trong số những thị phi này, Canh Nhị đau đầu nhất là việc những người cùng nghề dần xa lánh y. Ai bảo trông y dễ bắt nạt, lại còn biết liệu sự như thần? Hơn nữa, y còn là ma mới ở Tân kinh, lại không có chỗ dựa vững chắc để bảo vệ y, những thầy xem tướng ganh ghét với y sao có thể không đối phó với y?

“Hôm nay những tên du côn kia lại tới quấy rối, họ còn hất sạp của ta.”

“Ngươi không nộp phí bảo kê à?” Mấy ngày nay liên tục bị từ chối song tu, Truyền Sơn giận dỗi ở nhà vùi đầu khổ tu cố gắng hấp thu ma lực của Thiên ma đầu thu công lại, hỏi.

“Có chứ. Nhưng họ đòi nhiều nữa! Qúa tham lam.” Canh Nhị thở hổn hển.

“Họ còn vô sỉ muốn sờ mó ta!” Một cái đầu to chui vào giữa hai người, kiện cáo bằng giọng hết sức ấm ức: “Ta có thể lấy chân đạp họ không?”

“Không thể.”

“Vậy chúng ta phải làm sao?” Một rùa, một la cùng nhìn Truyền Sơn bằng ánh mắt đáng thương vô cùng, tiểu ngốc tử thì ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế ngậm ngón tay nhìn họ.

Truyền Sơn suy nghĩ rồi nói: “Những tên du côn kia năm lần bảy lượt tới quấy rối, chắc chắn là có người đang âm thầm đối phó chúng ta. Nhưng trước khi tìm được người này, chúng ta có thể dọa đám du côn kia trước, để họ không dám nhận việc từ người này nữa.”

“Phải dọa bằng cách nào? Ta cũng đâu thể đánh họ.” Canh Nhị cáu giận hất tung giày, bò lên trên giường.

Đại Hắc xoay người há miệng ngậm giày về.

Truyền Sơn thấy Đại Hắc xun xoe với Canh Nhị thì không khỏi buồn cười. Con la này ngày càng thông minh, bây giờ còn có thể biểu đạt ý của nó, Canh Nhị cũng không biết đã lén nhét cho nó bao nhiêu thứ hay ho.

“Nhìn trộm tâm hồn và tiên đoán là năng lực thiên phú của ngươi, ta nghĩ dùng đến cũng không tính là trái thiên đạo.”

Canh Nhị gật đầu, “Nhưng năng lực tiên đoán của ta không ổn định, hơn nữa…”

“Ta hiểu ngươi đang lo điều gì. Giống như hai năm trước ngươi đã bày sạp xem tướng ở Lâm Diêu vậy, ngươi không cần phải dùng tới năng lực tiên đoán của mình. Ngươi chỉ cần sử dụng bản lĩnh nhìn trộm tâm hồn của ngươi đã đủ làm đám du côn đó sợ rồi, ngươi càng biểu hiện thần bí khó lường, họ sẽ càng sợ ngươi, kính phục ngươi.”

Truyền Sơn lại nói: “Nếu ngươi phát huy tốt, nói không chừng đám du côn đó còn bảo vệ ngược lại cho ngươi, đối phó với những tên âm thầm phá rối kia.”

Canh Nhị gật gù ra chiều hiểu.

“Ngươi quá nhát gan, lại sợ gây chuyện, đồng thời luôn nghĩ bản thân đối phó với người thường là việc thắng chẳng vẻ vang gì, là trái với thiên đạo, nhưng thế mới dễ làm người khác muốn bắt nạt ngươi. Khi ở trong mỏ than Vân Sơn ngươi cũng thế, đương nhiên khi đó ngươi còn có tâm lý chuộc tội nữa, nhưng tính cách và hành vi của ngươi mới là nguyên nhân quan trọng dẫn đến việc ngươi bị bắt nạt.”

Canh Nhị không phục, “Ta, ta mới không phải người sợ phiền phức, ta chỉ không thèm để ý tới họ.”

Truyền Sơn cười ‘khà khà’ hai tiếng.

Canh Nhị nhào tới cắn hắn.

Truyền Sơn mặc Nhị rùa nhà hắn nhào vào cổ hắn mài răng, một tay len lén rờ đến cái mông… Bị Canh Nhị dùng búa vô tình đập.

Truyền Sơn ho khan một tiếng, phất tay hết sức bất mãn: “Đi đi, coi như ngươi đang chơi đùa là được, không cần phải sợ gây chuyện, không cần sợ đả thương ngươi, tất cả đã có ta.”

Ai kia căn bản không biết giọng điệu của hắn như thể toàn bộ gia trưởng vô tâm chỉ biết làm hư trẻ con chứ không chịu trách nhiệm vậy.

Đại Hắc hết sức lo lắng mà nhìn Nhị cha còn đang bận mài răng, “Ngươi như vậy, có thể dạy hư trẻ con không?”

Truyền Sơn im lặng liếc nó, “… Ngươi mới ba tuổi rưỡi.” Sắm vai người lớn có phải sớm quá không vậy?

Đại Hắc chớp cặp mắt to chứng minh cho sự thiện lương và hồn nhiên, “Vậy ta cũng không sợ gây chuyện, không sợ phải đả thương người sao? Ngươi cũng sẽ làm chỗ dựa vững chắc cho ta sao? Cha?”

“… Mang Nhị cha của đi chơi cùng đi.” Truyền Sơn uể oải phất tay lần hai, “Nhớ kỹ, không thể giết những người không có tội ác tày trời. Còn những chuyện khác, các ngươi có thể xem xét tình hình. Không thể làm gì được thì quay lại tìm ta.”

“Hố hố hố!” Đại Hắc mở to miệng cười hết sức tà ác. Ai kia căn bản không tự giác, thực ra hắn mới là ngọn nguồn của sự đại gian đại ác. Toàn bộ những người cha người mẹ cưng chiều con trẻ vô điều kiện đều là ác ma! Hố hố hố!

Sau khi Canh Nhị rùa và La chân chó của y nhận được đảm bảo của ma đầu kia thì lá gan cũng trở nên to hơn.

Ngày hôm sau, Canh Nhị vẫn bày sạp xem bói trên con đường náo nhiệt nhất Tân kinh như cũ. Tiểu ngốc tử thì vẫn ngồi trên ghế thẫn thờ.

Còn Đại Hắc, nó dùng cặp mắt to ôn hòa và hồn nhiên hiền lành lương thiện vô cùng ấy nhìn người qua đường, đồng thời vô tình biểu diễn sức lực cường tráng của nó.

Đại Hắc cho rằng, hễ là đứa trẻ trên 1 tuổi rưỡi mà còn chưa biết kiếm tiền cho gia đình thì không phải đứa trẻ ngoan, nhìn nó xem, nó còn kiếm được nhiều hơn Nhị cha của nó nhiều.

Chắc do Đại Hắc giỏi buôn bán, chỉ trong chốc lát, hai cái sạp đã có người tìm tới.

“Tiểu nhị ca, buổi sáng xe la nhà ngươi không dùng gì chứ? Thôn ta lần này mua khá nhiều đồ, xe bò mang theo không chở hết được, ngươi chở giúp ta một chuyến, hết bao nhiêu tiền?” Một lão hán hơn sáu mươi tuổi đi tới hỏi.

“Đưa đến động thôn Hồ tiên ngoài thành phải không?”

“Đúng, ngươi vẫn nhớ à.” Lão hán cười.

“Đương nhiên là nhớ, ta còn nhớ ngươi tên là Triệu lão hán. Động thôn Hồ tiên không xa, chở một chuyến ta lấy 30 xu thôi.”

Đại Hắc ở bên cạnh bực bội, “Không đủ không đủ, dưới 50 xu ta mặc kệ!”

Canh Nhị không để ý tới nó.

Đại Hắc có khổ mà không nói được tiếng người, chỉ có thể dùng ánh mắt nhìn vào Triệu lão hán, tiện thể lườm Nhị cha ngốc một cái.

“Ha ha!” Triệu lão hán cười to, đưa tay sờ đầu Canh Nhị, “Bé ngoan, mọi người đều lấy 50 xu, ngươi lấy 30 xu có phải ít quá không vậy?”

“Ngươi đưa 50 xu, ta có thể bói cho ngươi một quẻ.” Canh Nhị rụt đầu lại, vừa rồi lúc Triệu lão hán sờ vào đầu y, có cảnh tượng gì đó đã hiện lên trong đầu.

“Ha ha, tính gì? Ta đã từng này tuổi rồi có gì phải tính với toán?”

“Ngươi thực sự không coi sao? Đây chính là chuyện tốt. Kể từ khi được ma đầu cỏ non nhà y chỉ dạy, hiện giờ y đã học được cách nhìn thấy được điềm tốt mới bói, thấy điềm xấu thì tuyệt đối phải ngậm chặt miệng, cùng lắm là bảo đối phương đề phòng này nọ.

Triệu lão hán biểu xe la chỗ tiểu đạo sĩ rẻ hơn chỗ người khác, nhưng không ngờ lại rẻ hơn nhiều như thế. Triệu lão hán con người trung hậu, cũng không muốn kiếm lợi từ một thiếu niên nên cười gật đầu.

Năm mươi xu thì năm mươi xu vậy, mặc kệ tiểu đạo sĩ có bói chuẩn hay không, con la của y vừa chở được nhiều hàng lại vừa chạy nhanh, hơn nữa thùng xe nhà y cũng to hơn thùng xe nhà người khác nhiều, dù sao lão cũng không thiệt.

Canh Nhị ngồi thẳng lưng, cố gắng làm vẻ thần bí, nói: “Cháu ngươi sắp về rồi.”

Đại Hắc nhẹ nhàng dùng chân đạp y, “Nhị cha ngốc, ngươi nên bảo lão viết một chữ lên tay, rồi ngươi mới giả vờ đoán chứ cho lão, rồi mới nói ra chứ.”

Canh Nhị đạp bay chân nó, truyền âm bảo rằng: “Triệu lão hán không biết chữ.”

“Vậy ngươi cũng có thể xem tướng tay cho lão, hoặc bảo lão vẽ cái gì đó chứ. Những người khác đều làm như thế cả! Sau đó ngươi nói nửa chừng rằng có biết cháu lão, chờ lão kiếm được nhiều tiền hơn thì ngươi mới nói nốt phần còn lại chứ.” Đại Hắc hận Nhị cha chẳng có ngón nghề gì sất.

“Câm miệng.” Canh Nhị giận.

Triệu lão hán nghe Canh Nhị nói vậy, bật cười đáp: “Cháu ta sắp về rồi, mọi người xung quanh đây đều biết. Hắn làm việc ở Vương gia chuyên tơ lụa, lần này theo chân họ ra ngoài chở hàng, tính ngày thì tầm nửa tháng nữa là về rồi.” Ý rằng đang nói Canh Nhị dùng lời ba phải lừa người ta.

Triệu lão hán còn thất vọng giáo huấn Canh Nhị, “Tuổi ngươi còn nhỏ, làm gì không được? Vì sao phải học theo đám người kia? Không tốt, không tốt.”

“Không phải cháu út, là cháu trưởng của ông ấy.” Canh Nhị cũng không buồn vì bị giáo huấn, kiểu dạy dỗ ấy y đã từng nghe người khác nói với y, những người cao tuổi này rất thích răn dạy y như vậy.

Triệu lão hán biến sắc, “Ngươi, sao ngươi biết ta còn có một đứa cháu trưởng?”

“Khụ, ta là thầy tướng.” Canh Nhị ra vẻ cao nhân.

Đại Hắc rũ đầu. Nhị cha ơi, không phải cứ ưỡn ngực là thành cao nhân được đâu? Ngươi xem lão đạo mù đối diện kia kìa, đảo cặp mắt trắng dã, người khác hỏi 10 câu lão mới đáp một, hơn nữa không phải ‘hừ’ thì cũng là ‘ừm’, không thì cũng chỉ có một câu ‘xem ý trời’.

Triệu lão hán lắc đầu, nói bằng giọng giận dữ: “Không thể nào, nó đã sớm chết. Nó và cha nó ra ngoài…”

“Mua cây dâu giống và tằm, kết quả gặp phải cướp bị giết.” Canh Nhị tiếp lời.

Triệu lão hán hoảng sợ nhìn y. Chuyện con và cháu trai trưởng của ông bị cướp giết đã xảy ra vào 12 năm trước, người quen gia đình ông đúng là có không ít người biết việc này, nhưng chẳng có ai biết họ bị giết chết đường đi mua cây dâu giống.

Cây dâu, cây dâu. Có người trong làng họ mê tín, biết rõ trồng dâu nuôi tằm là chuyện tốt, nhưng không có ai chịu trồng cây dâu thật.

Mười hai năm trước, con trưởng của hắn làm công việc chở hàng ở bến tàu được hai năm thì về, nói muốn mua dâu trồng dâu, nuôi tằm dệt vải kiếm tiền. Đúng lúc làng họ ở trong một sơn cốc ngoài thành, khí hậu cũng coi như thích hợp để trồng dâu nuôi tằm.

Ban đầu, người nhà không đồng ý, nhưng cuối cùng Triệu lão hán cũng thuận theo, dốc hết phần lớn tiền tài để ủng hộ cách nghĩ của đứa con. Nhưng vì sợ người trong thôn biết rồi phản đối với trách cứ, họ vốn định lén mua dâu về, trồng ở sau núi một thời gian, buôn bán lãi rồi mới nói cho người trong thôn, để mọi người cùng nhau trồng dâu nuôi tằm.

Nhưng… hệt như lời đồn, cây dâu cây dâu, con trưởng của ông mang theo thằng hai, thằng ba và thằng cháu trưởng 13 tuổi cùng lên đường, cuối cùng người trở về chỉ có thằng hai và thằng ba bị thương.

“Cậu bé, không nên lấy việc này ra trêu ta.” Triệu lão hán nghiêm mặt.

Canh Nhị thở dài, “Ta chưa bao giờ nói giỡn. Con trai và cháu trưởng của ông không chết, chẳng qua con ông bị gãy chân, nhưng cháu trai ông vẫn ổn, nếu trên đường không có biến cố gì thì tầm ngày mai là về đến nhà. Có điều…”

Triệu lão hán nhìn chằm chằm vào Canh Nhị, nắm chặt tay, cắt lời y: “Ngươi không lừa ông lão ta đây? Đứa con trưởng và cháu đích tôn của ta thực sự chưa chết? Nhưng thằng hai, thằng ba rõ ràng bảo nhìn thấy bọn cướp đã chém chúng máu văng tứ tung, trước khi chết lão đại còn bảo bọn nó chạy mau, bọn nó khó khăn lắm mới trốn về được….”

“Ta không phải thần tiên, ta cũng không biết rõ mọi chuyện. Ta chỉ biết con trai và cháu ngươi chưa chết. Nhưng mà…”

Canh Nhị vừa nói thế lại làm Triệu lão hán tin thêm, “Cháu ta… thằng bé thực sự về ư? Ngươi xem lại cho ta, có phải thật hay không?”

“Nhưng mà! Ngươi vì sao chẳng bao giờ chịu nghe ta nói hết lời?” Canh Nhị nổi khùng lên luôn. Vì sao các thầy tướng khác vừa nói hai chữ này thì những người xem bói lập tức dâng các vật như ngân lượng hoặc vải vóc trứng gà lên khẩn cầu thầy tướng chỉ điểm cho, còn y nói thì không ai thèm để ý?

Triệu lão hán, “… Nhưng mà cái gì?”

HẾT1
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện