Tóm tắt:

Một kẻ cực kỳ xui xẻo,

Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,

Sắp sửa mở ra một đoạn… song, tu, kỳ, duyên kinh thiên địa, quỷ thần khiếp? Để tu luyện thành công trong kỳ hạn gấp gáp, Truyền Sơn một mình vào huyết hồn hải.

Làm bạn với hắn chỉ có mình tiểu ngọc quy tham ăn không thua Canh Nhị,

Không ngờ nhất thời cô đơn yếu đuối (?), vô ý đưa tới tâm ma!

Lúc này Canh Nhị xuất hiện ngoài ý muốn, dẹp yên người nửa xương khô sắp hung bạo,

An ủi và mừng rỡ trong bước đường cùng,

Lại làm Truyền Sơn dần cảm thấy… lòng dạ ngứa ngáy với Canh Nhị?

Nhưng mà vui quá hóa buồn, vận xui càng vô bờ bến,

Truyền Sơn bất hạnh cuốn vào tranh đoạt chí bảo huyết hồn hải, lại đưa tới điều làm người tu chân đều thèm nhỏ dãi,

Để cứu vớt Truyền Sơn mạng đang treo lửng lơ,

Canh Nhị phải dùng thủ đoạn cuối cùng ── song tu?!



“Canh Nhị, ngươi vẫn theo ta à? … Nơi đây là thức hải của ta, ngươi vẫn đợi ở chỗ này sao?” Ánh mắt Truyền Sơn lộ vẻ mừng rỡ rõ rệt.

Ồ… Hiểu lầm này tựa hồ cũng không tệ. Canh Nhị lo lắng đôi chút, không gật cũng chẳng lắc đầu, chỉ nghiêm túc nói: “Ngươi hãy nghe ta nói, tình huống hiện tại của ngươi rất nguy hiểm, ngươi phải…”

“Ta biết tiểu tử ngươi có cách mà!” Truyền Sơn bộ xương khô cười vui ‘khanh khách’, “tình huống hiện tại của ta có phải rất là nguy hiểm, cho nên ngươi mới chạy tới nhắc nhở ta?”

Trong lòng Truyền Sơn có vui vẻ khó nói nên lời. Nếu tiểu Canh Nhị là thật, hắn sẽ không cần một mình ở huyết hồn hải bốn trăm năm, dù làm bạn với hắn chỉ là linh hồn của Canh Nhị.

“Ngươi ở chỗ này, thật là tốt.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện