Đại vũ tật hành: mưa to thì phải đi nhanh
Giữa lúc Tiêu Sơ Lâu còn đang ở trong xe ngựa tỉ mỉ tự hỏi làm sao để lợi dụng thông tin này, nhưng lại không biết, cung nữ Sở Yến xa xa trong Tây Sở hoàng cung kia, sau lần cuối cùng gửi đi mật báo đã bị Sở Khinh Kiệt phái người bắt được, nhốt vào địa lao.
Tiểu cung nữ biết rõ có thoát thân cũng vô vọng, lại nhất định không chịu thổ lộ bất kỳ tin tức gì của Thục Xuyên, kiên quyết mà cắn một viên độc dược được giấu trong miệng, không chút do dự tự vẫn.
Mà lúc này, đại quân do Bắc Đường nguyên soái lãnh đạo đi một con đường khác, vận khí dĩ nhiên so với Tiêu vương gia tốt hơn nhiều lắm, dọc theo đường đi công thành bạt trại, từ lâu đã xâm nhập sâu vào nội địa Tây Sở rồi.
Ngoại trừ vận khí, còn có một nguyên nhân tương đối trọng yếu, Tây Sở hiển nhiên không muốn cùng với quân chủ lực của Đông Huyền quyết chiến quá sớm, binh lực đa phần đều điều động để đối kháng với Thục Xuyên quân.
Dù sao binh lực bên này vẫn ít hơn, huống hồ nếu có thể diệt trừ được Thục Xuyên vương, tình thế chắc chắn sẽ nghịch chuyển trong nháy mắt, hơn nữa, đừng quên bên người Tiêu vương gia còn có Đông Huyền Diệu đế, cầm tặc tiên cầm vương (*) đạo lý này ai mà chẳng biết chứ.
(*)Cầm tặc tiên cầm vương: muốn tóm giặc trước thì trước tiên phải bắt được vương.
Lúc này, Bắc Đường nguyên soái vốn phải thập phần bận bận rộn rộn, lại đang thảnh thơi mà ngồi trên tiểu sườn núi gần quân doanh, cùng Lãng Phong uống rượu.
“Tiến hành thuận lợi như vậy, vốn phải nên vui vẻ mới đúng, Lãng thống lĩnh vì sao vẫn còn mặt ủ mày chau a?” Bắc Đường Ngang cũng không có mặc chiến bào, một thân nho sam tùy ý, chỉ là khí thế sát phạt lộ ra từ trong xương cốt vẫn không chút nào mất đi, ánh mắt của hắn chuyển sang người Lãng Phong, không có biểu tình gì nhiều.
“Nguyên soái đại nhân gọi Lãng Phong là được rồi.” Lãng Phong quay đầu lại liếc hắn một cái.
Bắc Đường Ngang cười cười: “Vậy sao ngươi còn gọi ta là đại nhân?”
Lãng Phong nghẹn một chút, cũng không thèm để ý, ngửa đầu uống một ngụm rượu, thấp giọng nói: “Nguyên soái không cảm thấy chuyến này thuận lợi đến vô cùng kỳ quặc hay sao?”
Nói về vấn đề chiến sự, Bắc Đường Ngang cũng lộ ra thần tình nghiêm túc, gật đầu nói: “Không sai, lấy kinh nghiệm đối kháng với Tây Sở từ trước, bọn họ rõ ràng là không muốn cùng chúng ta dây dưa vào lúc này, đánh không lại thì rút lui, mà trái lại quân của ta, mỗi lần phá được một tòa thành, sẽ phải lưu lại một nhóm quân để coi giữ.”
Lãng Phong đồng ý nói: “Kỳ thực với phương thức phòng thủ, làm như vậy cũng không có gì đáng nói, bất quá xem tình hình chung, Tây Sở là muốn hai lộ quân của chúng ta đều tiến vào nội địa, sau đó chặt đứt tiếp viện bên ta, tấn công bốn phía, một hơi nuốt sống hai phe Đông Huyền và Thục Xuyên, lấy thủ đại công, cuối cùng một nhà độc đại (độc quyền nắm giữ) .”
Lãng Phong dừng một chút, khẽ mỉm cười nói: “Là một dương mưu, tính toán cũng không sai, bất quá, cũng không tránh khỏi tham ăn quá nhiều, không sợ bội thực mà chết.”
Bắc Đường Ngang nói: “Kỳ thực với quân lực hiện nay của Tây Sở xem ra, sợ rằng đúng là bởi vì không thể phân làm hai để tác chiến, cho nên mới tương kế tựu kế, bất quá cũng phải xem thực lực ra làm sao, đến lúc đó bên ta mới hợp lại với bệ hạ và Tiêu vương gia, gặp dưới thành đế đô Tây Sở, ai vây ai còn chưa biết a.”
Nhắc tới ba chữ Tiêu vương gia, nhãn thần của Lãng Phong thoáng hiện lên tâm tình phức tạp, lại nhanh chóng bị che đi mất.
Bắc Đường Ngang tựa hồ không có chú ý tới, tiếp tục nói: “Không lâu trước nhận được mật thư của bệ hạ, có người nói tranh vị Sở vương đã kết thúc, Đại vương tử Sở Khinh Kiệt tức vị, tuyên bố rằng Nhị vương tử bị bệnh chết bất đắc kỳ tử, bất quá nghĩ cũng biết đại khái là bị giết rồi…”
“Ra vậy…” Lãng Phong cũng không ừ hử gì cả mà gật đầu, lại uống thêm một ngụm rượu nữa, vẻ mặt có chút không yên lòng.
Lại nghe Bắc Đường Ngang bỗng nhiên hỏi: “Trong lòng ta vẫn có một nghi hoặc, chẳng biết có nên hỏi hay không?”
Lãng Phong kinh ngạc ngẩng đầu: “Nguyên soái mời nói, chỉ cần có thể trả lời, Lãng Phong biết thì nhất định sẽ nói.”
Bắc Đường nhấp nhấp miệng, do dự nói: “Chẳng biết năm đó, Tiêu vương gia vì sao lại bất cáo nhi biệt? Trong đó… Có phải có ẩn tình gì không?”
Không ngờ rằng lại là việc này, Lãng Phong ngẩn ra, lập tức cười khổ nói: “Bắc Đường nguyên soái, đây chính là làm khó tại hạ, Vương gia đương nhiên có lý do của hắn, ta đây — ta đây chỉ là thuộc hạ mà thôi, làm sao có thể biết được?”
Có trì độn đến mức nào, cũng có thể nghe ra được vị đạo khổ sáp trong lời nói ấy, Bắc Đường Ngang lập tức áy náy nói: “Xin lỗi, là ta thái quá rồi.”
Tà dương dần dần chìm xuống phía Tây, một chút ánh sáng cũng trở nên ảm đạm vô quang, hai người nhất thời không nói chuyện, chỉ còn lại tiếng gió bên tai thổi xào xạc.
Thế nhưng lúc này, ở bên đây thì trời quang chạng vạng, bên kia lại đang tầm tã mưa to.
Một trận mưa xuân thình lình đổ xuống cản trở bước tiến của Thục Xuyên quân.
Trận mưa này tới quá mức đột ngột, thế cho nên đại quân không hề phòng bị gì cả, thoáng cái đã bị giội ướt cả người, thế nhưng xung quanh lại chẳng có chỗ nào thích hợp để an doanh trát trại, không thể làm gì khác hơn là cấp tốc đi tiếp.
Trên đường lầy lội không chịu được, gập ghềnh toàn nước đọng, màn mưa bàn bạc tựa như những viên đạn bắn xuống mặt đất, bắn vào người binh sĩ, may mà đại đa số mọi người đều mặc áo giáp, chỉ là quần áo đều ẩm ẩm ướt ướt dán trên người, thật sự là rất khó chịu.
Mà buồn bực nhất chính là Tiêu vương gia, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì mã xa chuyên dụng của Tiêu vương gia bị kẹt trong bùn không ra được, kẹt một hai lần thì không sao, đằng này còn kẹt tới bốn năm lần, xem có chết không chứ.
Kẹt đến nỗi Tiêu Sơ Lâu căm phẫn mà mạo hiểm mưa to xuống xe thay ngựa, Diệu đế bệ hạ đương nhiên cũng không thể tọa trong xe ngựa được, may là còn có mấy cây dù chắc chắn, dù thế nào thì cũng không thể để hai vị đại nhân này tắm vòi sen được a.
Giục ngựa cùng Tiêu Sơ Lâu song song mà đi, Huyền Lăng Diệu đương nhiên nhận thấy được tâm tình của nam nhân bên người hiện đang rất kém, tuy rằng trên mặt không có thần tình gì cả, chỉ là trạng thái chẳng nói lời nào đã duy trì lâu lắm rồi.
Là bởi vì mật thám trong Tây Sở vương cung ba ngày nay không có lấy một tin tức, hay là bởi vì trận mưa đã hạ xuống ba ngày ba đêm này? Cũng có lẽ là lo lắng Tây Sở sẽ thừa dịp này mà phát động công kích? Huyền Lăng Diệu yên lặng suy nghĩ.
Trận mưa to không đúng lúc này luôn làm cho lòng người nơm nớp lo sợ, hạ hết ba ngày, bởi vì thượng lưu ở phụ cận không có nước ngọt, khiến cho đại quân phải ở trong mưa đi nhanh hết ba ngày, ngay cả ban đêm cũng không thể nghỉ ngơi, không thể nhóm lửa, lại còn lo lắng Tây Sở có thể lợi dụng cái khí trời cực kỳ bất lời này mà lọt vào đánh lén, thế nên chỉ có thể nghi ngơi vào ban ngày mà thôi.
Liên tục ba ngày ở trên lưng ngựa xóc nảy, người bình thường đâu thể chịu được, cho dù là đại đội kỵ binh Kẻ Hủy Diệt rành rọt cưỡi ngựa nhất cũng đã uể oải đến cực điểm.
Chỉ là Tiêu vương gia ở phía trước còn vững như núi Thái Sơn, bọn họ làm sao dám than mệt chứ.
Lúc này, Tiêu Sơ Lâu vừa đúng lúc quay đầu lại đã bắt gặp ánh mắt chăm chú của Diệu đế bệ hạ, cười khẽ nói: “Lăng Diệu, mệt sao?”
Huyền Lăng Diệu ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Không sao, còn có thể kiên trì một lúc nữa.”
Dư quang lại thoáng nhìn thấy một bàn tay vươn tới trước mặt mình, người nọ nói: “Cách địa phương chỉ còn nửa ngày đường nữa thôi, qua đây dựa vào ta nghỉ ngơi một chút đi.”
Trong màn mưa, gương mặt của Diệu đế bệ hạ thoáng ửng đỏ, thanh âm lại càng thấp hơn: “Binh sĩ đều nhìn a…”
Nói còn chưa xong, Tiêu Sơ Lâu đã thả người nhảy lên lưng ngựa của y, hai tay vòng qua kéo dây cương, vừa lúc đưa cả người y ôm vào lòng.
Hai người trong nháy mắt gắt gao tương thiếp.
Tiêu Sơ Lâu kề sát bên lỗ tai đã đỏ bừng của đối phương, nhẹ giọng nói: “Dựa vào ta.”
Vành tai Huyền Lăng Diệu khẽ run lên, rột cuộc cũng chậm rãi thả lỏng thân thể.
May là mấy ngày nay số lần hai người cùng cưỡi ngựa cũng không ít, bọn lính sớm đã thành thói quen, ai cũng làm như không thấy không quan tâm, chẳng dám liếc mắt nhìn nữa là.
Diệu đế bệ hạ mới vừa dựa vào, liền cảm giác được lưng mình có một luồng khí ấm áp chậm rãi tiến nhập cơ thể, trong chớp mắt cả người đều ấm lên, quần áo ẩm ướt cũng bị hấp khô hết.
Y quay đầu lại liền thấy trên trán Tiêu Sơ Lâu đã lấm tấm một tầng mồ hôi mỏng, cười cười nói: “Được rồi, dừng lại đi.”
Tiêu Sơ Lâu “Ân” một tiếng, cũng không vận nội lực nữa, chỉ là mỉm cười đem đầu gác lên vai người nọ.
Huyền Lăng Diệu không hề động đậy, vô cùng kinh ngạc hỏi: “Mệt sao?”
“Hoàn hảo.” Tiêu Sơ Lâu bất động thanh sắc mà đem phân nửa trọng lượng trên người tựa vào lưng Huyền Lăng Diệu, may là hai người cũng cao xấp xỉ nhau, tư thế như vậy cũng không tốn sức cho lắm.
Huyền Lăng Diệu ngồi rất ổn, lưng đĩnh trực, hơi thở ấm áp của đối phương cứ như gãi ngứa ở sau gáy, thường thì vào những lúc như thế này, người nọ nhất định sẽ nhân cơ hội ăn đậu hủ, nghĩ thế, bên tai Diệu bệ hạ lại có chút ửng hồng.
Chỉ là đợi hết nửa ngày, nam nhân kề sát phía sau vẫn thành thành thật thật mà không có động tay động chân gì cả.
Kỳ thật, nói Tiêu Sơ Lâu lo lắng đối phương mệt, chẳng thà nói hắn một mình kỵ mã lâu ngày như thế thật sự khó chịu muốn chết, xương sống sắp mất cảm giác luôn rồi.
Trời mới thấy, mấy ngày nay chả có thiên thời cũng không có địa lợi gì cả, cho dù hắn muốn ăn đậu hủ cũng không được a.
Có lẽ là lão thiên gia nghe được lời khẩn cầu của Tiêu Sơ Lâu, rốt cuộc vào lúc chạng vạng cũng tạnh mưa rồi.
Mưa to vừa hết, nước trong sông ngòi hầu như là tràn lan lên bờ, từng bụi từng bụi cỏ lau cao tới gần nửa người, liếc mắt nhìn lại, không bờ bến, gió sông còn đang thổi, khiến cho bụi cỏ lau dập dờn bất định.
Các binh sĩ đều reo hò mà vội vàng nhóm lửa, hong khô quân y, áo giáp cũng cởi ra để ở một bên.
Diệu đế bệ hạ đi ra khỏi soái trướng, thấy Tiêu Sơ Lâu đứng trên tiểu sườn núi không biết đang tìm cái gì.
Một đường đi đến, liên tục có binh sĩ khom người vấn an.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
Tiêu Sơ Lâu cau mày, ánh mắt dao động: “Không biết, chung quy vẫn cảm thấy có chút không yên, có thể là ta quá đa tâm rồi.”
Huyền Lăng Diệu cũng có chút cảnh giác: “Ngươi là sợ Tây Sở đánh lén?”
“Ân…” Tiêu Sơ Lâu thu hồi ánh mắt, tìm một gốc cây thô to dựa vào ngồi xuống nghỉ ngơi, chỉ là mi gian vẫn còn cau chặt, “Thời cơ lúc này thật sự rất tốt, đại quân đi nhanh ba ngày chính là lúc buông lỏng nhất, mệt mỏi nhất, đói khát nhất, cũng cần phải có thời gian nghỉ ngơi. Phụ cận lại chỉ có một khúc thượng lưu, nếu như đổi lại là ta, nhất định sẽ mai phục ở nơi này, đánh đến địch quân trở tay không kịp.”
Mi đầu Huyền Lăng Diệu càng nhăn càng chặt, còn chưa kịp nói gì, lại nghe được quân doanh cách đó không xa đột nhiên ầm ĩ một trận, kèn lệnh bén nhọn vang lên!
“Địch tập —!!” (địch đột kích)
Tiêu Sơ Lâu bõng nhiên nhảy dựng lên: “Quả nhiên tới, đi.”
Một hắc y nam nhân bước nhanh đến trước mặt hắn, nét mặt âm trầm, quỳ một gối nói: “Bệ hạ, vương gia, địch quân ước chừng có năm nghìn người, một nửa là cung thủ, một nửa khác tốc độ rất nhanh, thân thủ mỗi người cũng không kém, cũng không phải loại tinh nhuệ thông thường, bên ta lại hấp tấp vội vàng, có hơn trăm người đã bị thương vong dưới tiễn thủ, Băng Đế thất trách, không thể đúng lúc phát hiện mai phục, cam nguyện lĩnh tội.”
“Bổn vương cho phép ngươi lập công chuộc tội, thu nạp nhân thủ, cần phải bắt được tên đầu lĩnh, tra ra lai lịch của bọn họ!”
“Thuộc hạ tuân mệnh.”
Thanh âm của Tiêu Sơ Lâu trầm thấp lãnh tĩnh, Tuyết Nhai và Hoa Lâm Hạo cũng đã qua đây xin chỉ thị, mà trong miệng hắn cũng không ngừng phát ra mệnh lệnh cho mọi người.
Truyền lệnh binh nhanh chóng từ tiểu sườn núi xuyên qua trận địa, một tiếng kèn khác lại nhanh chóng vang lên.
Tiểu sườn núi đại khái là nơi cao nhất xung quanh đây, Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu ở trên cao nhìn xuống mà chỉ huy, Thiên Diệu vệ là bệ hạ cận thị (thị vệ thân cận), đương nhiên không tới lượt bọn họ tham chiến, chỉ là chặt chẽ bảo hộ bên người Diệu bệ hạ và Tiêu vương gia.
Lúc này tố chất của Thục Xuyên quân mới hiện ra, chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ, đại doanh liền không còn tình tự hoảng loạn nữa, nhanh chóng mặc áo giáp mà ngay ngắn theo trật tự thay phiên nhau xông vào trận địa, tuy rằng bị địch quân chiếm tiện nghi đánh lén, thế nhưng thương vong rốt cuộc cũng có thể khống chế trong phạm vi chấp nhận được.
Tiễn thủ bên Tây Sở thập phần cường đại, bọn họ chẳng biết dùng phương pháp gì mà ẩn trong đám cỏ lau, kéo mở khoảng cách, hướng về phía quân doanh mà bắn cung, còn một đội quân tinh nhuệ khác mỗi người mặc y phục màu xanh đậm, lặn xuống nước mà bơi đến bên kia bờ mạnh tay đánh giết.
Băng Đế nói không sai, thân thủ của những người này thậm chí cũng đủ để sánh vai với Thiên Diệu vệ rồi, hơn nữa nhân số hình như còn nhiều hơn.
Nói bọn họ là sĩ tốt, chẳng thà nói bọn họ là sát thủ còn thỏa đáng hơn, vũ khí của bọn họ đều là chủy thủ, chủy thủ dài, đen kịt không ánh sáng, một khi bị đâm trúng thì da thịt không ngừng bị thối rữa, rõ ràng là có độc.
Mục tiêu của địch quân phi thường rõ ràng, binh lính bình thường nhìn cũng không thèm nhìn, chỉ chuyên hướng về phía các đội trưởng có quân hàm mà ám sát, hơn nữa còn rất tập trung, tựa như một cái dùi ba góc đâm thẳng vào một điểm trên trận tuyến, từ điểm này bắt đầu kéo dài ra — thình lình hướng về phía tiểu sườn núi mà Tiêu Sơ Lâu và Huyền Lăng Diệu đang đứng.
Thục Xuyên quân bên này thì ngược lại, bởi vì mưa to, khắp nơi trên mặt đất đều là hố nước, lại cách một con sông, kỵ binh vô pháp phát huy tác dụng, cho nên sát thủ Tây Sở còn có một mục tiêu khác, chính là ngựa!
Tiêu Sơ Lâu lạnh mắt nhìn một hồi, rốt cuộc cũng đứng thẳng người dậy, không cần truyền lệnh binh nữa, hít sâu một hơi thở, cao giọng ra lệnh: “Trọng giáp binh nghe lệnh! Kết thành một tường trận hình chữ nhân, nén về phía bờ sông! Kẻ Hủy Diệt lui ra sau, bảo vệ ngựa!”
Nội lực thâm hậu ẩn chứa trong thanh âm, tựa như sấm chớp mà ầm ầm vang xa, toàn bộ trận địa đều nghe được nhất thanh nhị sở, đương nhiên cũng bao gồm cả quân Tây Sở bên kia, bất quá, đối phương nghe thấy cũng chả sao.
Lá chắn rắn chắc che ở phía trước, vô luận là tên hay là độc chủy thủ của sát thủ đều hoàn toàn vô hiệu, mà bờ sông cách một khoảng không lớn như vậy, tường trận chữ nhân hướng về phía trước áp chế từng chút từng chút một, như là áp lộ ky (xe lu, xe cán đường 8-}) không hề lưu tình mà nghiền nát.
Bọn sát thủ chỉ có hai kết cục: một là bị áp thành thịt nhão, hai là rơi xuống sông.
Hiển nhiên lựa chọn thứ hai là tốt nhất rồi, vì vậy các sát thủ áo lam đều chuyển nét mặt bốn mươi lăm độ sang ưu thương đau khổ, oanh liệt đâm đầu xuống sông, người nào không biết còn tưởng bọn họ đang tự tử tập thể ấy chứ.
Còn chưa có tự tử xong, Tiêu vương gia đã ra thêm một mệnh lệnh nữa: “Hỏa tiễn thủ chuẩn bị! Mục tiêu chính là mấy bụi cỏ lau trước mặt, không được sai lệch!” Vừa dứt lời, tường trận chữ nhân cấp tốc lui ra, hỏa tiễn thủ nhanh chóng tiến lên, châm lửa, kéo, bắn cung, động tác liền mạch lưu loát.
Từng mũi từng mũi hỏa cầu tiễn tựa như hỏa lưu tinh mà bay đi, đỏ rực hầu như che mất cả ánh tịch dương đang ám trầm ở một bên.
Căn bản không cần phải nhắm vào mục tiêu, một bụi cỏ lau lớn như vậy, đúng là một chỗ ẩn người rất tốt, thế nhưng dưới cơn gió to, càng hỏa công lại càng chết.
Chỉ cần là một mũi hỏa cầu nho nhỏ thôi, trong khoảnh khắc cũng có thể bốc thành một đống lửa lớn, theo gió mà ùn ùn thiêu cháy tất cả.
Cung tiễn thủ của đối phương lập tức lâm vào hoàn cảnh bi thảm: Hoặc là chết cháy, hoặc là nhảy xuống nước cho ngộp chết.
Vì vậy mọi người đều không hẹn mà cùng chọn phương án thứ hai, thanh âm kêu gào nhiều vô số kể, qua hơn mười phút sau, mặt sông cũng an tĩnh lại, cuối cùng qua tình hình thống kê thi thể xem ra, mấy tên tinh thông bơi lội đã chạy mất không ít, bất quá nghĩ đến thân thủ kinh khủng của đối phương không phải cấp bậc bình thường, tổn thất như vậy cũng xem như là mất một bằng một trăm, Thục Xuyên quân cũng thấy an ủi phần nào rồi.
Rõ ràng là một trận phản kích chiến rất đẹp, Tiêu vương gia tựa hồ cũng không cao hứng cho lắm, thần sắc trầm ngưng cũng chẳng dễ chịu hơn chút nào.
Huyền Lăng Diệu kỳ quái nói: “Đối phương lần này gặp phải tổn thất cực đại, trong một khoảng thời gian sẽ không ngóc đầu trở lại, ngươi còn lo lắng cái gì?”
Tiêu Sơ Lâu yên lặng mà đi vào soái trướng, thản nhiên nói: “Tây Sở nắm trong tay quân bài lớn như vậy, ẩn nhẫn tới hôm nay mới đánh ra, tuyệt đối không chỉ đơn giản như thế này là xong…”
Huyền Lăng Diệu lại nở nụ cười: “Có ngươi ở đây, bọn họ cũng chẳng làm nên sóng gió gì được.”
Tiêu vương gia nghe được lời khích lệ của đối phương vốn phải vênh váo lên mới đúng, lúc này nhưng lại chẳng có phần đắc ý nào cả, chỉ là thần sắc biến thành cười khổ mà thôi.
Đúng lúc này, một tin tức không được tốt cho lắm lại truyền tới: rất nhiều ngựa của kỵ binh trúng độc, điên cuồng hí vang không ngớt.
Danh sách chương