Thiên Sách năm thứ hai, Tây Sở liên tiếp khiêu khích biên cảnh Thục Xuyên, thử xem minh ước của họ với Đông Huyền có vững chắc hay không.
Tây Sở xưa nay dân phong bưu hãn (dũng mãnh), Vương tộc lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu, mưu toan tranh giành vùng Trung Nguyên, thế cân bằng của tam quốc nay đã bị phá, Tây Sở không cam lòng bị rơi vào bị động, vì vậy tích cực chuẩn bị chiến tranh, chủ động xuất kích.
Hiện này vừa đúng thời cơ, tuy rằng Đông Huyền nội loạn đã bình định, tu sinh dưỡng tức, thế nhưng Thục Xuyên vừa mới trải qua một hồi động loạn, nội bộ chưa ổn định, nhân tố vẫn chưa hoàn toàn tẩy trừ.
Huống hồ, dựa vào mật thám tình báo ở hai nước, Đông Huyền Diệu đế cùng với Thục Xuyên vương hiện đang có mâu thuẫn với nhau, Thục Xuyên vương dưới cơn nóng giận ly khai Đông Huyền.
Nếu lúc này xuất thủ, đảo loạn thế cục của thiên hạ, cho dù không thể cùng Thục Xuyên thương kinh động cốt, nhưng vẫn có thể chia rẽ Huyền Thục đồng minh, vậy cũng rất tốt rồi.
Do đó xem ra, mục quang của Tây Sở Vương tộc quả thật rất sâu xa.
Trong một khách *** của một thành trì ở biên quan Đông Huyền, Bắc Đường Ngang chờ mệnh lệnh mà yên lặng đứng ở một bên, tầm mắt rơi vào trên người Diệu đế bệ hạ đang ngồi ngay ngắn trên ghế chuyên chú nhìn mật báo.
Đế vương vận một thân minh bào thuần hắc, tóc dài rũ xuống thoáng che khuất gương mặt anh lãng của y.
Tiếng ho khan rất nhỏ của Huyền Lăng Diệu quanh quẩn ở trong căn phòng vắng vẻ, ánh nến bên cạnh bàn hôn ám chập chờn, tạo nên bóng mờ khiến người khác có cảm giác âm trầm.
Chỉ là mặc kệ tình hình trong mật báo có ác liệt ra sao, trong đôi mâu quang trầm ổn cổ tỉnh vô ba ấy, chúng chỉ là những hạt bụi nhỏ bé mà thôi.
“Cốc cốc cốc” thanh âm gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, đội trưởng Thiên Diệu vệ Giáp Thập Tứ giờ đây đang vào vai một gã tiểu tư (sai vặt), trong tay bưng một bát dược vẫn còn nóng hổi và một chút thức ăn khuya vừa mới được nấu xong, đứng ở cửa hướng Bắc Đường tướng quân nháy mắt mấy cái.
Bắc Đường Ngang nhẹ nhàng xoay người tiếp nhận lấy, đặt lên bàn, thấp giọng nói: “Bệ hạ, nên dùng dược thôi.”
Lò sưởi trong phòng có đốt hương, thanh mà đạm nhã, mùi dược thảo đắng chát ngược lại khiến người khó có thể chịu được, đồng hồ cát ở trên bàn chầm chậm tuôn cát xuống, tiếng gõ canh ở ngã tư đường đã báo hiệu qua nửa đêm mất rồi.
Diệu đế bệ hạ khẽ nâng đầu, liếc mắt nhìn chén thuốc đông y đen ngòm kia, không vui nói: “Chỉ là bị phong hàn nho nhỏ mà thôi, đâu cần chuyện bé xé ra to thế này.”
“Thân thể của bệ hạ liên quan tới đại vận của thiên hạ, bé một chút cũng là đại sự, làm sao mà bé được a?” Bắc Đường Ngang nghiêm mặt khuyên nhủ, trải qua bao nhiêu mưa gió hai năm nay, khiến cho vị tướng quân trẻ tuổi này thêm một thân duệ lợi nội liễm, có vẻ càng thêm ổn trọng thản nhiên.
Buông mật báo, Đế vương nhìn vẻ mặt đứng đắn nghiêm chỉnh của hắn không khỏi mỉm cười, bưng lấy chén thuốc chuẩn bị uống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, dặn dò: “Hiện giờ đã không còn ở trong cung nữa rồi, trời vừa sáng sẽ đi vào nội cảnh Thục Xuyên, đừng kêu “bệ hạ” nữa, gọi trẫm —”
Nam nhân dừng một chút, nhàn nhạt nói tiếp: “Gọi ta là Lăng Huyền đi.”
Cúi đầu, nhắm mắt, một hơi uống hết chén thuốc có vị đạo đắng chát quỷ dị này, mùi thảo dược nồng đậm tràn ngập trong khoang miệng.
Trong thoáng chốc, y tựa hồ cảm thấy trong lòng mình cũng đang cuồn cuộn bốc lên chút cay đắng.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vẫn còn mang một màu xám đậm, như là bị phủ một lớp vải ảm đạm, không thể nhìn rõ ràng.
Vào giờ này hai năm trước đây, y mang theo một thân lạc phách (nghèo túng, trog tay ko có gì) tìm đến Thục Xuyên vương trong truyền thuyết.
Hôm nay cũng là một ngày đầu xuân, Huyền Lăng Diệu lại một lần nữa lấy thân phận Lăng Huyền bước vào thổ địa của Thục Xuyên, y cưỡi trên lưng một con ngựa cao tuấn, đưa mắt nhìn chung quanh, trên ngọn cây là mầm non vừa mới nhú, dưới lớp bùn đất tróc ra từng mảng thanh xuân.
Cơn gió sớm mai thập phần hàn lãnh, Đế vương chỉ dừng lại một chút, liền giục ngựa phi như bay về hướng Vương thành.
Huyền Lăng Diệu lần này cải trang ra cung, cũng không mang theo nhiều thị vệ, đi theo bảo hộ bên người, đã có Bắc Đường Ngang là tuyệt đỉnh cao thủ rồi, hơn nữa những người trong Thiên Diệu vệ đều là những người đã từng trải qua sóng gió với y vào cái ngày đi tới Thục Xuyên năm đó, đều là nhất đẳng cao thủ cả.
Trừ phi vị đại tông sư của Tây Sở Yểm Hoàng giáo đích thân tới, nếu không thì e là chẳng có ai có thể gây tổn thương cho y được.
Huống chi, chuyện y lần này tới Thục Xuyên, chắc chắn sẽ không giấu được Tiêu Sơ Lâu.
Mà có vị Tiêu vương gia đệ nhất thiên hạ ấy ở đây, sao lại có thể để cho mình ở trên địa giới của Thục Xuyên chịu một tí thương tổn nào cơ chứ? Nghĩ đến đây, khóe miệng của Đông Huyền Đế vương không khỏi lộ ra một điểm chê cười nhàn nhạt.
Trên thế giới này, người chân chính có thể gây tổn thương cho y, ngoài Tiêu Sơ Lâu hắn ra, còn có thể là ai đây?
Kỳ thực, với thân phận Đế vương Đông Huyền tôn quý như y, hoàn toàn không cần phải tự mình mạo hiểm như vậy, tuy nói Thục Xuyên là minh hữu cường lực nhất của Đông Huyền, thế nhưng chiến sự dù sao vẫn còn chưa chính thức khai hỏa, huống hồ, y chỉ cần hạ ý chỉ cho Bắc Đường Ngang mang binh đến hỗ trợ Thục Xuyên bảo vệ biên giới, vậy cũng đủ rồi a.
Nhưng mà, lúc đầu khi nhận được tin tình báo xác thực, Diệu đế bệ hạ đã cùng Bắc Đường tướng quân và Địch Dật Chi thừa tướng thương lượng tròn một ngày, sau đó cũng chẳng thèm để ý đến hai người kia van nài khuyên bảo mà tự mình đến Thục Xuyên.
Quyết định này vốn phải khiến trên dưới triều đình phản đối khuyên can mới đúng, thế nhưng khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, ngoài việc hai vị đại thần đứng đầu như Địch thừa tướng và Bắc Đường nguyên soái lần lượt cam chịu ra, các vị văn võ đại thần đều trầm mặc đến quỷ dị, làm như bệ hạ nhà mình không phải đang khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, tùy thời có khả năng đi vào nơi nguy hiểm như Thục Xuyên, mà chỉ là đang ra cung du xuân du ngoạn mà thôi.
Ngoan nào ngoan nào, ai mà chẳng biết Thục Xuyên vương điện hạ là người trong lòng của Diệu bệ hạ cơ chứ.
Trong một năm này, không biết có bao nhiêu ý chỉ thuật chức (báo cáo công tác) từ Đế đô gửi đến Tiêu vương phủ, thế nhưng đều bị cái vị ở trong phủ kia, dùng đủ loại lý do quái dị khiến kẻ khác khó hiểu, ví dụ như: Tiêu vương phủ bạo phát cúm gia cầm a, Tiêu vương phủ bùng phát phi điển bệnh độc (Virus SARS =]]) a, Tiêu vương phủ đột nhiên xuất hiện thảo nê mã (1) a, Tiêu vương phủ có một nhóm bị ngộ độc sữa bột a, v…v… Ngăn cản lại hết.
Tuy rằng các đại thần trong đế đô Đông Huyền cũng chả biết cái con thảo nê mã kia nguy hiểm ra sao, bất quá cũng không gây trở ngại cho bọn họ phát hiện ra những chuyện tế nhị cỏn con của Vương gia và Bệ hạ nhà mình a.
Diệu đế bệ hạ vẫn luôn đặc biệt quan tâm tới nhất cử nhất động của Thục Xuyên Tiêu vương phủ, tấu chương từ nơi khác đều được thông qua Thừa tướng đại nhân chọn lọc trước, mới chuyển tới Ngự thư phòng, thế nhưng tình báo của Thục Xuyên đều là trực tiếp trình lên cung, thậm chí có những tình huống khẩn cấp còn trực tiếp đem vào trong Phù Diêu cung nữa là.
Thân vương điện hạ ly khai được một năm, bầu trời đế đô dường như vẫn còn luẩn quẩn một cao áp tử lãnh, tựa như một tòa núi lớn mà áp các đại thần đến thở cũng không dám thở mạnh.
Hiện giờ thì tốt rồi, bệ hạ thật vất vả mới tìm được một cái cớ, tự mình chạy tới Tiêu vương phủ, người nào dám không có mắt mà đánh rắm bằng miệng kia chứ?
Dọc đường đi, Bắc Đường Ngang nhìn quân vương cao đại đĩnh bạt ở phía trước càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng cấp bách.
Tâm trạng y vốn trầm ngưng lãnh đạm, thế nhưng khi mà càng ngày càng gần với nam nhân trong Vương thành kia, lại càng hiện rõ tình tự gợn sóng của mình.
Mà tự thân quân vương có lẽ cũng chẳng nhận ra được điều đó.
Vị tướng quân tận tâm trung thành này đã từng cho rằng, nếu hai người không bao giờ gặp lại nữa, có lẽ thời gian sẽ chậm rãi phai nhòa hết mọi thứ, mà người từ đầu tới cuối đi theo bên cạnh bệ hạ, cũng chỉ có tướng quân hắn mà thôi.
Trong một năm nay, mỗi khi nhắc tới ba chữ Thục Xuyên vương kia, phản ứng của bệ hạ lúc đầu sẽ là âm trầm phẫn nộ, dần dần trở nên thẫn thờ mất mác, cho đến sau này, đã chỉ còn lại một ánh mắt nhàn nhạt.
Nhưng mà cái thói quen lúc nào cũng vọng về phía Tây Nam nhìn một cái, đến nay cũng không thể thay đổi được.
Bên này, giữa lúc Diệu đế bệ hạ không ngừng giục ngựa đi tới Vương thành, bên kia, Tiêu vương gia đã biết được Đế giá đã tới nơi, sau khi do dự một phen cũng quyết định sớm quay về Vương phủ.
Một đường đi nhanh như chớp.
Ngày thứ năm bước vào cảnh nội Thục Xuyên, ở phía đường chân trời dần dần hiện ra một tia hắc tuyến dài thật dài, đó chính là Thục Xuyên Vương thành hùng hồn rộng lớn.
Có lẽ là người hai năm không thấy đang gần trong gang tấc, trái lại còn sinh ra vài phần sợ hãi, Huyền Lăng Diệu cũng không có lập tức tiến nhập Vương thành gần ngay trước mắt mình này, mà đoàn người dừng lại nghỉ tạm trong Bình Tích trấn, một trấn nhỏ ở ngoại thành.
Kỳ thực ngay từ khi quân vương đặt chân vào Thục Xuyên, Chiêu tài bộ và Vượng tài bộ đã bắt đầu hoạt động, lặng yên không tiếng động mà âm thầm bảo hộ vị Thiên tử tôn quý được Vương gia đặt ở tâm tiêm này. (tâm tiêm: đầu quả tim, trong lòng, người yêu quý nhất)
Không những dọn sạch bọn thổ phỉ không có mắt, mà ngay cả đường đi, khách *** đều được chuẩn bị rất tốt, bảo đảm đường xá thuận lợi êm thấm.
Lúc này đây, khi bọn họ vừa mới đặt chân vào ngụ ở trong Bình Tích trấn, một khắc sau đã có người từ trong khách *** thông tri cho Thục Xuyên vương biết rồi.
Màn đêm dần buông xuống, mưa xuân miên miên bất tuyệt.
Bên trong khách *** Trường Nhạc của Bình Tích trấn, thính đường ở lầu một huyên náo tiếng người.
Gần nhã gian ở phía sau bức bình phong, có vài nam nhân ngồi quanh một cái bàn, một mặt vừa uống rượu, một mặt vừa nói chuyện phiếm, trong tay không ngừng bóc củ lạc.
“Ê ê, tụi bây có nghe tới chuyện kia chưa?” Một tên hán tử có râu quai nón trong đó hướng về phía Tây bĩu bĩu môi, đè thấp thanh âm hỏi.
Hai gã đồng bạn bên cạnh lập tức hiểu ý: “Nga nga, chuyện lớn như vậy mà, Thục Xuyên người nào không biết a.”
“Vậy… Các ngươi nói xem, vị ‘tiểu thế tử’ kia đến tột cùng là thật hay giả?”
Nam tử cao gầy ngồi ở bên trái tiện tay lấy bầu rượu uống, hắc một tiếng cười nói: “Rõ ràng là một tiểu hài tử, có cái gì mà giả chứ?”
“Chậc…” Râu quai nón lắc đầu nói, “Ta đương nhiên biết là có một tiểu hài tử như thế, thế nhưng nó rốt cuộc có phải là —?”
— Con ruột của vị đại nhân trong thành kia không a?
Hán tử tuy rằng không có nói rõ, thế nhưng hai người còn lại vẫn minh bạch, ứng với một cái nhãn thần trời biết đất biết ngươi biết ta biết, cao gầy mở miệng nói: “Ai mà biết được, đại nhân phong lưu đa tình, coi như là lúc tuổi còn trẻ lưu lại trong bụng nữ nhân một đứa, vậy cũng không sao mà.”
“Nghe nói vị đại nhân đó còn tự mình đi đón tiểu oa nhi về, sao mà giả được? Đổi lại là ngươi, có thương yêu nhi tử của người khác được không?”
Hai người nọ lắc đầu.
“Thế nhưng, chẳng bao giờ nghe tới vị đại nhân đó sủng hạnh nữ tử cả. Còn tưởng rằng…”
“Đại nhân xưa nay luôn yêu thích nam tử tuấn tú, thiên hạ đều biết, bất quá, cũng không phải là không thích nữ tử a.”
“Thục Xuyên thiếu gì mỹ nữ, người nào người nấy đều da mịn thịt mềm, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, nam nhân nào mà chả thích cơ chứ? Trừ phi —” Nam tử có sống mũi cao nhất trong ba người bỗng kéo dài âm cuối, thập phần dung tục mà cười nói, “Trừ phi, chỗ đó của vị ấy không xài được, chỉ có thể tìm nam nhân kiền mình ở mặt sau —”
“Răng rắc —” Nhã gian sau bình phong đột nhiên truyền đến thanh âm chói tai của chén trà bị đánh nát, khiến ba kẻ thô tục kia hoảng cả lên, rất sợ mấy câu bông đùa đại nghịch bất đạo vừa nãy bị người bên ngoài nghe thấy, vì thế liền nhanh chóng chuồn mất.
Sau bình phong, ngồi cạnh chiếc bàn rộng lớn sạch sẽ được làm bằng gỗ lê hoa, là hai vị thanh niên nam tử có thân hình cao lớn.
Bắc Đường Ngang nhìn thấy nam nhân đối diện đột nhiên bóp nát chén trà thanh từ (sứ men xanh) trong tay, khóe mắt nhất thời giật giật vài cái.
Đoạn nhàn ngôn toái ngữ mới vừa rồi, tuy rằng bọn người kia đã tận lực đè thấp thanh âm, thế nhưng tai mắt của bọn họ đâu thể sánh với người thường, từng câu từng chữ đều nghe được thanh thanh sở sở.
Giáp Thập Tứ đứng ở một bên hầu hạ nghe được động tĩnh, lập tức đi tới.
Chỉ thấy trường mi của nam nhân anh duệ trầm nhã khẽ nhíu lại, nhàn nhạt phân phó nói: “Đi cắt lưỡi ba người kia cho ta.”
Giáp Thập Tứ trong lòng rùng mình, hắn biết vị cửu ngũ chí tôn này rất hiếm khi nổi giận, lại ôn hòa nhân hậu, càng chưa bao giờ hạ những mệnh lệnh như thế này.
Chỉ là bây giờ…
Đội trưởng Thiên Diệu vệ len lén nhìn sườn mặt bình tĩnh vô ba của Diệu đế bệ hạ, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng, không nói hai lời mà cung kính lui ra ngoài.
— Thần tình như thế kia, e là phẫn nộ tới cực điểm rồi ấy chứ.
Tư vị trong lòng Bắc Đường Ngang thập phần vi diệu, nhưng hắn biết, nộ hỏa của bệ hạ không phải là vì mấy câu về tiểu hài tử trước đó, mà là…
Câu cuối cùng kia.
Thật sự là… Không sợ chết a.
Vươn đũa gắp một chút thức ăn, Huyền Lăng Diệu đưa vào trong miệng nhấm nháp, lại hơi nhíu mi nói: “Có hơi mặn.”
Mi tiêm của Bắc Đường Ngang khẽ động, biết rõ vị này đại khái là không muốn ăn nữa, vì vậy mới nói: “Cũng không còn sớm nữa, công tử không bằng trở về phòng nghỉ ngơi đi, ban đêm nếu đói bụng, gọi người mang tới chút thức ăn là được.”
Động tác trong tay Huyền Lăng Diệu chợt ngừng một lát, lại rót cho mình chén rượu, chậm rãi nói: “Ta muốn ngồi thêm chút nữa, ngươi đi trước đi.”
Đương nhiên không có khả năng để y ở đây một mình mà đi trước được, Bắc Đường Ngang đành phải ngồi đó, cùng y uống rượu.
Tuy chỉ uống có một chút, bất quá mỹ thực mỹ tửu của Thục Xuyên vốn vang danh thiên hạ, tửu kính (nồng độ rượu) không nhỏ, từng chén từng chén uống chỉ trong chốc lát, trên gương mặt lãnh tuấn của Diệu đế bệ hạ đã nhiễm một tầng đỏ hồng.
Có lẽ là sức ngấm về sau làm bỏng cả cổ họng, nam nhân trầm mặc hồi lâu liền không đầu không đuôi mà lẩm bẩm nói: “Như vậy có lẽ cũng không tệ lắm…”
— Như thế nào?
Bắc Đường Ngang nhướng nhướng mi, nhãn thần rất tự nhiên mà nhìn về phía y.
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy. (Rượu không làm người say, người tự say)
Bắc Đường Ngang vừa nhìn lướt qua, trong lòng liền căng thẳng, nhanh chóng gục đầu xuống tựa hồ không dám nhìn thêm nữa.
Đồng hồ cát ở trên giá khiến thời gian nhanh chóng trôi đi, đêm khuya thanh lãnh, người ở trên lầu một cũng dần dần thưa thớt hẳn.
Cuối cùng chỉ còn lại có nhã gian này, vẫn còn sáng ánh đèn mà thôi.
Diệu đế bệ hạ tuy rằng vẫn mang dáng vẻ nghiêm chỉnh như trước, thế nhưng cả cái cổ đều ửng hồng hết cả rồi, chứng tỏ người đã thực sự say.
“Đêm đã khuya, để ta đưa công tử về phòng.” Bắc Đường Ngang đem bình rượu để sang một bên, lo lắng nói.
Uống sạch xong chén cuối cùng, Huyền Lăng Diệu đỡ lấy cái trán, nhíu mày nói: “Cũng được.”
Đêm lạnh như nước. Sương phòng nằm trong một khu tiểu viện độc lập của khách *** đều đã được bao trọn.
Thân là Đế vương quen nắm trong tay tất cả, Huyền Lăng Diệu cũng không thích cái cảm giác phải dựa vào người khác, cho dù người này là thần tử mình tín nhiệm nhất.
Thế nhưng lúc này, thật sự là có chút say, yết hầu cứ như hỏa thiêu mà khô khan khó chịu.
Diệu đế bệ hạ thoáng nhíu mày, nhưng vẫn để cho Bắc Đường Ngang đỡ y đi về phía gian phòng ở cuối hành lang.
Màn đêm thâm trầm, cơn mưa phùn nhè nhẹ càng khiến cho tiết xuân thêm se lạnh.
Bắc Đường Ngang cẩn cẩn dực dực mà đỡ quân vương nhà mình, trong từng hơi thở đều toát ra một luồng khí ấm áp thoang thoảng mùi rượu.
Có lẽ là vì rất hiếm khi tiếp cận với bệ hạ tôn quý cao cao tại thượng như thế này, lại có lẽ là không ngờ Diệu đế bệ hạ luôn luôn thong dong cường thế cũng có một ngày cần mình nâng đỡ a…
Bắc Đường Ngang suy nghĩ trong thoáng chốc, một tia khí tức ấy, chẳng hiểu sao lại có chút hương vị ngọt ngào.
Nguyên soái đại nhân lúc này hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí ái muội của quân thần, lại không chút nào chú ý tới một góc tường ở hành lang, có một người nam nhân cao gầy đang cực kì đố kỵ, mang theo khí tức hỗn loạn cùng với ánh mắt trần ngập mất mát cùng phẫn uất.
Nam nhân nhìn Bắc Đường Ngang ôm lấy Huyền Lăng Diệu đẩy cửa vào, bàn tay đang bám trên vách tường băng lãnh vô thức dùng chút lực, “Xì” một tiếng xuất hiện một luồng khói xanh, rất nhanh lại tiêu tán trong gió, chỉ lưu lại một dấu bàn tay bị cháy đen ở trên đấy.
Trong phòng cũng không có đốt đèn, một mảnh hắc ám.
Bắc Đường Ngang mò tới đầu giường, đỡ quân vương cẩn thận ngồi xuống, do dự một lát, liền vươn tay chuẩn bị cởi xuống áo khoác của đối phương.
— Đột nhiên, tay bị bắt lấy.
“Bệ hạ?” Hô hấp của tướng quân trong nháy mắt ngưng lại, vô thức xưng hô như trước.
Quân vương khẽ mở hai mắt, thản nhiên nói: “Trẫm tự mình làm là được rồi, ngươi đi nghỉ đi.”
Bắc Đường Ngang gật đầu kính cẩn nghe theo, kiềm chế nỗi lòng ở sâu trong nội tâm do không biết rõ là đắng chát vì thất vọng hay là do mình khẩn trương, rất nhanh mà rời khỏi gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cho đến khi bước chân đã đi xa hoàn toàn không thấy thân ảnh nữa.
Nam nhân nấp ở sau tường lúc này mới chậm rãi thả lỏng hai nắm tay đang nắm chặt trong ống tay áo của mình.
Nam nhân kinh ngạc mà nhìn cánh cửa gỗ đang đóng kín ấy — một cánh cửa mà hắn chỉ cần phẩy tay áo một cái là có thể mở ra được — lại tựa như một hào trời vĩnh viễn không thể vượt qua.
Y hiện giờ ra sao rồi?
Có gầy đi hay không?
Trong phòng có mùi dược thảo, chẳng lẽ là bị bệnh?
Có từng… Tưởng niệm tới hắn không?
Một vài giọt mưa mát lạnh rơi xuống mặt hắn, hắn và y chỉ cách nhau một cánh cửa mà thôi, nhưng lại giống như là, cách cả một thế giới.
–
(1) Thảo nê mã là con này nè 8-} Mây cũng ko biết tiếng Việt gọi là gì:
Tây Sở xưa nay dân phong bưu hãn (dũng mãnh), Vương tộc lúc nào cũng sẵn sàng chiến đấu, mưu toan tranh giành vùng Trung Nguyên, thế cân bằng của tam quốc nay đã bị phá, Tây Sở không cam lòng bị rơi vào bị động, vì vậy tích cực chuẩn bị chiến tranh, chủ động xuất kích.
Hiện này vừa đúng thời cơ, tuy rằng Đông Huyền nội loạn đã bình định, tu sinh dưỡng tức, thế nhưng Thục Xuyên vừa mới trải qua một hồi động loạn, nội bộ chưa ổn định, nhân tố vẫn chưa hoàn toàn tẩy trừ.
Huống hồ, dựa vào mật thám tình báo ở hai nước, Đông Huyền Diệu đế cùng với Thục Xuyên vương hiện đang có mâu thuẫn với nhau, Thục Xuyên vương dưới cơn nóng giận ly khai Đông Huyền.
Nếu lúc này xuất thủ, đảo loạn thế cục của thiên hạ, cho dù không thể cùng Thục Xuyên thương kinh động cốt, nhưng vẫn có thể chia rẽ Huyền Thục đồng minh, vậy cũng rất tốt rồi.
Do đó xem ra, mục quang của Tây Sở Vương tộc quả thật rất sâu xa.
Trong một khách *** của một thành trì ở biên quan Đông Huyền, Bắc Đường Ngang chờ mệnh lệnh mà yên lặng đứng ở một bên, tầm mắt rơi vào trên người Diệu đế bệ hạ đang ngồi ngay ngắn trên ghế chuyên chú nhìn mật báo.
Đế vương vận một thân minh bào thuần hắc, tóc dài rũ xuống thoáng che khuất gương mặt anh lãng của y.
Tiếng ho khan rất nhỏ của Huyền Lăng Diệu quanh quẩn ở trong căn phòng vắng vẻ, ánh nến bên cạnh bàn hôn ám chập chờn, tạo nên bóng mờ khiến người khác có cảm giác âm trầm.
Chỉ là mặc kệ tình hình trong mật báo có ác liệt ra sao, trong đôi mâu quang trầm ổn cổ tỉnh vô ba ấy, chúng chỉ là những hạt bụi nhỏ bé mà thôi.
“Cốc cốc cốc” thanh âm gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, đội trưởng Thiên Diệu vệ Giáp Thập Tứ giờ đây đang vào vai một gã tiểu tư (sai vặt), trong tay bưng một bát dược vẫn còn nóng hổi và một chút thức ăn khuya vừa mới được nấu xong, đứng ở cửa hướng Bắc Đường tướng quân nháy mắt mấy cái.
Bắc Đường Ngang nhẹ nhàng xoay người tiếp nhận lấy, đặt lên bàn, thấp giọng nói: “Bệ hạ, nên dùng dược thôi.”
Lò sưởi trong phòng có đốt hương, thanh mà đạm nhã, mùi dược thảo đắng chát ngược lại khiến người khó có thể chịu được, đồng hồ cát ở trên bàn chầm chậm tuôn cát xuống, tiếng gõ canh ở ngã tư đường đã báo hiệu qua nửa đêm mất rồi.
Diệu đế bệ hạ khẽ nâng đầu, liếc mắt nhìn chén thuốc đông y đen ngòm kia, không vui nói: “Chỉ là bị phong hàn nho nhỏ mà thôi, đâu cần chuyện bé xé ra to thế này.”
“Thân thể của bệ hạ liên quan tới đại vận của thiên hạ, bé một chút cũng là đại sự, làm sao mà bé được a?” Bắc Đường Ngang nghiêm mặt khuyên nhủ, trải qua bao nhiêu mưa gió hai năm nay, khiến cho vị tướng quân trẻ tuổi này thêm một thân duệ lợi nội liễm, có vẻ càng thêm ổn trọng thản nhiên.
Buông mật báo, Đế vương nhìn vẻ mặt đứng đắn nghiêm chỉnh của hắn không khỏi mỉm cười, bưng lấy chén thuốc chuẩn bị uống, bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, dặn dò: “Hiện giờ đã không còn ở trong cung nữa rồi, trời vừa sáng sẽ đi vào nội cảnh Thục Xuyên, đừng kêu “bệ hạ” nữa, gọi trẫm —”
Nam nhân dừng một chút, nhàn nhạt nói tiếp: “Gọi ta là Lăng Huyền đi.”
Cúi đầu, nhắm mắt, một hơi uống hết chén thuốc có vị đạo đắng chát quỷ dị này, mùi thảo dược nồng đậm tràn ngập trong khoang miệng.
Trong thoáng chốc, y tựa hồ cảm thấy trong lòng mình cũng đang cuồn cuộn bốc lên chút cay đắng.
Sáng sớm hôm sau, sắc trời vẫn còn mang một màu xám đậm, như là bị phủ một lớp vải ảm đạm, không thể nhìn rõ ràng.
Vào giờ này hai năm trước đây, y mang theo một thân lạc phách (nghèo túng, trog tay ko có gì) tìm đến Thục Xuyên vương trong truyền thuyết.
Hôm nay cũng là một ngày đầu xuân, Huyền Lăng Diệu lại một lần nữa lấy thân phận Lăng Huyền bước vào thổ địa của Thục Xuyên, y cưỡi trên lưng một con ngựa cao tuấn, đưa mắt nhìn chung quanh, trên ngọn cây là mầm non vừa mới nhú, dưới lớp bùn đất tróc ra từng mảng thanh xuân.
Cơn gió sớm mai thập phần hàn lãnh, Đế vương chỉ dừng lại một chút, liền giục ngựa phi như bay về hướng Vương thành.
Huyền Lăng Diệu lần này cải trang ra cung, cũng không mang theo nhiều thị vệ, đi theo bảo hộ bên người, đã có Bắc Đường Ngang là tuyệt đỉnh cao thủ rồi, hơn nữa những người trong Thiên Diệu vệ đều là những người đã từng trải qua sóng gió với y vào cái ngày đi tới Thục Xuyên năm đó, đều là nhất đẳng cao thủ cả.
Trừ phi vị đại tông sư của Tây Sở Yểm Hoàng giáo đích thân tới, nếu không thì e là chẳng có ai có thể gây tổn thương cho y được.
Huống chi, chuyện y lần này tới Thục Xuyên, chắc chắn sẽ không giấu được Tiêu Sơ Lâu.
Mà có vị Tiêu vương gia đệ nhất thiên hạ ấy ở đây, sao lại có thể để cho mình ở trên địa giới của Thục Xuyên chịu một tí thương tổn nào cơ chứ? Nghĩ đến đây, khóe miệng của Đông Huyền Đế vương không khỏi lộ ra một điểm chê cười nhàn nhạt.
Trên thế giới này, người chân chính có thể gây tổn thương cho y, ngoài Tiêu Sơ Lâu hắn ra, còn có thể là ai đây?
Kỳ thực, với thân phận Đế vương Đông Huyền tôn quý như y, hoàn toàn không cần phải tự mình mạo hiểm như vậy, tuy nói Thục Xuyên là minh hữu cường lực nhất của Đông Huyền, thế nhưng chiến sự dù sao vẫn còn chưa chính thức khai hỏa, huống hồ, y chỉ cần hạ ý chỉ cho Bắc Đường Ngang mang binh đến hỗ trợ Thục Xuyên bảo vệ biên giới, vậy cũng đủ rồi a.
Nhưng mà, lúc đầu khi nhận được tin tình báo xác thực, Diệu đế bệ hạ đã cùng Bắc Đường tướng quân và Địch Dật Chi thừa tướng thương lượng tròn một ngày, sau đó cũng chẳng thèm để ý đến hai người kia van nài khuyên bảo mà tự mình đến Thục Xuyên.
Quyết định này vốn phải khiến trên dưới triều đình phản đối khuyên can mới đúng, thế nhưng khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, ngoài việc hai vị đại thần đứng đầu như Địch thừa tướng và Bắc Đường nguyên soái lần lượt cam chịu ra, các vị văn võ đại thần đều trầm mặc đến quỷ dị, làm như bệ hạ nhà mình không phải đang khẩn trương chuẩn bị chiến tranh, tùy thời có khả năng đi vào nơi nguy hiểm như Thục Xuyên, mà chỉ là đang ra cung du xuân du ngoạn mà thôi.
Ngoan nào ngoan nào, ai mà chẳng biết Thục Xuyên vương điện hạ là người trong lòng của Diệu bệ hạ cơ chứ.
Trong một năm này, không biết có bao nhiêu ý chỉ thuật chức (báo cáo công tác) từ Đế đô gửi đến Tiêu vương phủ, thế nhưng đều bị cái vị ở trong phủ kia, dùng đủ loại lý do quái dị khiến kẻ khác khó hiểu, ví dụ như: Tiêu vương phủ bạo phát cúm gia cầm a, Tiêu vương phủ bùng phát phi điển bệnh độc (Virus SARS =]]) a, Tiêu vương phủ đột nhiên xuất hiện thảo nê mã (1) a, Tiêu vương phủ có một nhóm bị ngộ độc sữa bột a, v…v… Ngăn cản lại hết.
Tuy rằng các đại thần trong đế đô Đông Huyền cũng chả biết cái con thảo nê mã kia nguy hiểm ra sao, bất quá cũng không gây trở ngại cho bọn họ phát hiện ra những chuyện tế nhị cỏn con của Vương gia và Bệ hạ nhà mình a.
Diệu đế bệ hạ vẫn luôn đặc biệt quan tâm tới nhất cử nhất động của Thục Xuyên Tiêu vương phủ, tấu chương từ nơi khác đều được thông qua Thừa tướng đại nhân chọn lọc trước, mới chuyển tới Ngự thư phòng, thế nhưng tình báo của Thục Xuyên đều là trực tiếp trình lên cung, thậm chí có những tình huống khẩn cấp còn trực tiếp đem vào trong Phù Diêu cung nữa là.
Thân vương điện hạ ly khai được một năm, bầu trời đế đô dường như vẫn còn luẩn quẩn một cao áp tử lãnh, tựa như một tòa núi lớn mà áp các đại thần đến thở cũng không dám thở mạnh.
Hiện giờ thì tốt rồi, bệ hạ thật vất vả mới tìm được một cái cớ, tự mình chạy tới Tiêu vương phủ, người nào dám không có mắt mà đánh rắm bằng miệng kia chứ?
Dọc đường đi, Bắc Đường Ngang nhìn quân vương cao đại đĩnh bạt ở phía trước càng ngày càng trầm mặc, càng ngày càng cấp bách.
Tâm trạng y vốn trầm ngưng lãnh đạm, thế nhưng khi mà càng ngày càng gần với nam nhân trong Vương thành kia, lại càng hiện rõ tình tự gợn sóng của mình.
Mà tự thân quân vương có lẽ cũng chẳng nhận ra được điều đó.
Vị tướng quân tận tâm trung thành này đã từng cho rằng, nếu hai người không bao giờ gặp lại nữa, có lẽ thời gian sẽ chậm rãi phai nhòa hết mọi thứ, mà người từ đầu tới cuối đi theo bên cạnh bệ hạ, cũng chỉ có tướng quân hắn mà thôi.
Trong một năm nay, mỗi khi nhắc tới ba chữ Thục Xuyên vương kia, phản ứng của bệ hạ lúc đầu sẽ là âm trầm phẫn nộ, dần dần trở nên thẫn thờ mất mác, cho đến sau này, đã chỉ còn lại một ánh mắt nhàn nhạt.
Nhưng mà cái thói quen lúc nào cũng vọng về phía Tây Nam nhìn một cái, đến nay cũng không thể thay đổi được.
Bên này, giữa lúc Diệu đế bệ hạ không ngừng giục ngựa đi tới Vương thành, bên kia, Tiêu vương gia đã biết được Đế giá đã tới nơi, sau khi do dự một phen cũng quyết định sớm quay về Vương phủ.
Một đường đi nhanh như chớp.
Ngày thứ năm bước vào cảnh nội Thục Xuyên, ở phía đường chân trời dần dần hiện ra một tia hắc tuyến dài thật dài, đó chính là Thục Xuyên Vương thành hùng hồn rộng lớn.
Có lẽ là người hai năm không thấy đang gần trong gang tấc, trái lại còn sinh ra vài phần sợ hãi, Huyền Lăng Diệu cũng không có lập tức tiến nhập Vương thành gần ngay trước mắt mình này, mà đoàn người dừng lại nghỉ tạm trong Bình Tích trấn, một trấn nhỏ ở ngoại thành.
Kỳ thực ngay từ khi quân vương đặt chân vào Thục Xuyên, Chiêu tài bộ và Vượng tài bộ đã bắt đầu hoạt động, lặng yên không tiếng động mà âm thầm bảo hộ vị Thiên tử tôn quý được Vương gia đặt ở tâm tiêm này. (tâm tiêm: đầu quả tim, trong lòng, người yêu quý nhất)
Không những dọn sạch bọn thổ phỉ không có mắt, mà ngay cả đường đi, khách *** đều được chuẩn bị rất tốt, bảo đảm đường xá thuận lợi êm thấm.
Lúc này đây, khi bọn họ vừa mới đặt chân vào ngụ ở trong Bình Tích trấn, một khắc sau đã có người từ trong khách *** thông tri cho Thục Xuyên vương biết rồi.
Màn đêm dần buông xuống, mưa xuân miên miên bất tuyệt.
Bên trong khách *** Trường Nhạc của Bình Tích trấn, thính đường ở lầu một huyên náo tiếng người.
Gần nhã gian ở phía sau bức bình phong, có vài nam nhân ngồi quanh một cái bàn, một mặt vừa uống rượu, một mặt vừa nói chuyện phiếm, trong tay không ngừng bóc củ lạc.
“Ê ê, tụi bây có nghe tới chuyện kia chưa?” Một tên hán tử có râu quai nón trong đó hướng về phía Tây bĩu bĩu môi, đè thấp thanh âm hỏi.
Hai gã đồng bạn bên cạnh lập tức hiểu ý: “Nga nga, chuyện lớn như vậy mà, Thục Xuyên người nào không biết a.”
“Vậy… Các ngươi nói xem, vị ‘tiểu thế tử’ kia đến tột cùng là thật hay giả?”
Nam tử cao gầy ngồi ở bên trái tiện tay lấy bầu rượu uống, hắc một tiếng cười nói: “Rõ ràng là một tiểu hài tử, có cái gì mà giả chứ?”
“Chậc…” Râu quai nón lắc đầu nói, “Ta đương nhiên biết là có một tiểu hài tử như thế, thế nhưng nó rốt cuộc có phải là —?”
— Con ruột của vị đại nhân trong thành kia không a?
Hán tử tuy rằng không có nói rõ, thế nhưng hai người còn lại vẫn minh bạch, ứng với một cái nhãn thần trời biết đất biết ngươi biết ta biết, cao gầy mở miệng nói: “Ai mà biết được, đại nhân phong lưu đa tình, coi như là lúc tuổi còn trẻ lưu lại trong bụng nữ nhân một đứa, vậy cũng không sao mà.”
“Nghe nói vị đại nhân đó còn tự mình đi đón tiểu oa nhi về, sao mà giả được? Đổi lại là ngươi, có thương yêu nhi tử của người khác được không?”
Hai người nọ lắc đầu.
“Thế nhưng, chẳng bao giờ nghe tới vị đại nhân đó sủng hạnh nữ tử cả. Còn tưởng rằng…”
“Đại nhân xưa nay luôn yêu thích nam tử tuấn tú, thiên hạ đều biết, bất quá, cũng không phải là không thích nữ tử a.”
“Thục Xuyên thiếu gì mỹ nữ, người nào người nấy đều da mịn thịt mềm, khuôn mặt xinh xắn đáng yêu, nam nhân nào mà chả thích cơ chứ? Trừ phi —” Nam tử có sống mũi cao nhất trong ba người bỗng kéo dài âm cuối, thập phần dung tục mà cười nói, “Trừ phi, chỗ đó của vị ấy không xài được, chỉ có thể tìm nam nhân kiền mình ở mặt sau —”
“Răng rắc —” Nhã gian sau bình phong đột nhiên truyền đến thanh âm chói tai của chén trà bị đánh nát, khiến ba kẻ thô tục kia hoảng cả lên, rất sợ mấy câu bông đùa đại nghịch bất đạo vừa nãy bị người bên ngoài nghe thấy, vì thế liền nhanh chóng chuồn mất.
Sau bình phong, ngồi cạnh chiếc bàn rộng lớn sạch sẽ được làm bằng gỗ lê hoa, là hai vị thanh niên nam tử có thân hình cao lớn.
Bắc Đường Ngang nhìn thấy nam nhân đối diện đột nhiên bóp nát chén trà thanh từ (sứ men xanh) trong tay, khóe mắt nhất thời giật giật vài cái.
Đoạn nhàn ngôn toái ngữ mới vừa rồi, tuy rằng bọn người kia đã tận lực đè thấp thanh âm, thế nhưng tai mắt của bọn họ đâu thể sánh với người thường, từng câu từng chữ đều nghe được thanh thanh sở sở.
Giáp Thập Tứ đứng ở một bên hầu hạ nghe được động tĩnh, lập tức đi tới.
Chỉ thấy trường mi của nam nhân anh duệ trầm nhã khẽ nhíu lại, nhàn nhạt phân phó nói: “Đi cắt lưỡi ba người kia cho ta.”
Giáp Thập Tứ trong lòng rùng mình, hắn biết vị cửu ngũ chí tôn này rất hiếm khi nổi giận, lại ôn hòa nhân hậu, càng chưa bao giờ hạ những mệnh lệnh như thế này.
Chỉ là bây giờ…
Đội trưởng Thiên Diệu vệ len lén nhìn sườn mặt bình tĩnh vô ba của Diệu đế bệ hạ, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng, không nói hai lời mà cung kính lui ra ngoài.
— Thần tình như thế kia, e là phẫn nộ tới cực điểm rồi ấy chứ.
Tư vị trong lòng Bắc Đường Ngang thập phần vi diệu, nhưng hắn biết, nộ hỏa của bệ hạ không phải là vì mấy câu về tiểu hài tử trước đó, mà là…
Câu cuối cùng kia.
Thật sự là… Không sợ chết a.
Vươn đũa gắp một chút thức ăn, Huyền Lăng Diệu đưa vào trong miệng nhấm nháp, lại hơi nhíu mi nói: “Có hơi mặn.”
Mi tiêm của Bắc Đường Ngang khẽ động, biết rõ vị này đại khái là không muốn ăn nữa, vì vậy mới nói: “Cũng không còn sớm nữa, công tử không bằng trở về phòng nghỉ ngơi đi, ban đêm nếu đói bụng, gọi người mang tới chút thức ăn là được.”
Động tác trong tay Huyền Lăng Diệu chợt ngừng một lát, lại rót cho mình chén rượu, chậm rãi nói: “Ta muốn ngồi thêm chút nữa, ngươi đi trước đi.”
Đương nhiên không có khả năng để y ở đây một mình mà đi trước được, Bắc Đường Ngang đành phải ngồi đó, cùng y uống rượu.
Tuy chỉ uống có một chút, bất quá mỹ thực mỹ tửu của Thục Xuyên vốn vang danh thiên hạ, tửu kính (nồng độ rượu) không nhỏ, từng chén từng chén uống chỉ trong chốc lát, trên gương mặt lãnh tuấn của Diệu đế bệ hạ đã nhiễm một tầng đỏ hồng.
Có lẽ là sức ngấm về sau làm bỏng cả cổ họng, nam nhân trầm mặc hồi lâu liền không đầu không đuôi mà lẩm bẩm nói: “Như vậy có lẽ cũng không tệ lắm…”
— Như thế nào?
Bắc Đường Ngang nhướng nhướng mi, nhãn thần rất tự nhiên mà nhìn về phía y.
Tửu bất túy nhân, nhân tự túy. (Rượu không làm người say, người tự say)
Bắc Đường Ngang vừa nhìn lướt qua, trong lòng liền căng thẳng, nhanh chóng gục đầu xuống tựa hồ không dám nhìn thêm nữa.
Đồng hồ cát ở trên giá khiến thời gian nhanh chóng trôi đi, đêm khuya thanh lãnh, người ở trên lầu một cũng dần dần thưa thớt hẳn.
Cuối cùng chỉ còn lại có nhã gian này, vẫn còn sáng ánh đèn mà thôi.
Diệu đế bệ hạ tuy rằng vẫn mang dáng vẻ nghiêm chỉnh như trước, thế nhưng cả cái cổ đều ửng hồng hết cả rồi, chứng tỏ người đã thực sự say.
“Đêm đã khuya, để ta đưa công tử về phòng.” Bắc Đường Ngang đem bình rượu để sang một bên, lo lắng nói.
Uống sạch xong chén cuối cùng, Huyền Lăng Diệu đỡ lấy cái trán, nhíu mày nói: “Cũng được.”
Đêm lạnh như nước. Sương phòng nằm trong một khu tiểu viện độc lập của khách *** đều đã được bao trọn.
Thân là Đế vương quen nắm trong tay tất cả, Huyền Lăng Diệu cũng không thích cái cảm giác phải dựa vào người khác, cho dù người này là thần tử mình tín nhiệm nhất.
Thế nhưng lúc này, thật sự là có chút say, yết hầu cứ như hỏa thiêu mà khô khan khó chịu.
Diệu đế bệ hạ thoáng nhíu mày, nhưng vẫn để cho Bắc Đường Ngang đỡ y đi về phía gian phòng ở cuối hành lang.
Màn đêm thâm trầm, cơn mưa phùn nhè nhẹ càng khiến cho tiết xuân thêm se lạnh.
Bắc Đường Ngang cẩn cẩn dực dực mà đỡ quân vương nhà mình, trong từng hơi thở đều toát ra một luồng khí ấm áp thoang thoảng mùi rượu.
Có lẽ là vì rất hiếm khi tiếp cận với bệ hạ tôn quý cao cao tại thượng như thế này, lại có lẽ là không ngờ Diệu đế bệ hạ luôn luôn thong dong cường thế cũng có một ngày cần mình nâng đỡ a…
Bắc Đường Ngang suy nghĩ trong thoáng chốc, một tia khí tức ấy, chẳng hiểu sao lại có chút hương vị ngọt ngào.
Nguyên soái đại nhân lúc này hoàn toàn chìm đắm trong bầu không khí ái muội của quân thần, lại không chút nào chú ý tới một góc tường ở hành lang, có một người nam nhân cao gầy đang cực kì đố kỵ, mang theo khí tức hỗn loạn cùng với ánh mắt trần ngập mất mát cùng phẫn uất.
Nam nhân nhìn Bắc Đường Ngang ôm lấy Huyền Lăng Diệu đẩy cửa vào, bàn tay đang bám trên vách tường băng lãnh vô thức dùng chút lực, “Xì” một tiếng xuất hiện một luồng khói xanh, rất nhanh lại tiêu tán trong gió, chỉ lưu lại một dấu bàn tay bị cháy đen ở trên đấy.
Trong phòng cũng không có đốt đèn, một mảnh hắc ám.
Bắc Đường Ngang mò tới đầu giường, đỡ quân vương cẩn thận ngồi xuống, do dự một lát, liền vươn tay chuẩn bị cởi xuống áo khoác của đối phương.
— Đột nhiên, tay bị bắt lấy.
“Bệ hạ?” Hô hấp của tướng quân trong nháy mắt ngưng lại, vô thức xưng hô như trước.
Quân vương khẽ mở hai mắt, thản nhiên nói: “Trẫm tự mình làm là được rồi, ngươi đi nghỉ đi.”
Bắc Đường Ngang gật đầu kính cẩn nghe theo, kiềm chế nỗi lòng ở sâu trong nội tâm do không biết rõ là đắng chát vì thất vọng hay là do mình khẩn trương, rất nhanh mà rời khỏi gian phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cho đến khi bước chân đã đi xa hoàn toàn không thấy thân ảnh nữa.
Nam nhân nấp ở sau tường lúc này mới chậm rãi thả lỏng hai nắm tay đang nắm chặt trong ống tay áo của mình.
Nam nhân kinh ngạc mà nhìn cánh cửa gỗ đang đóng kín ấy — một cánh cửa mà hắn chỉ cần phẩy tay áo một cái là có thể mở ra được — lại tựa như một hào trời vĩnh viễn không thể vượt qua.
Y hiện giờ ra sao rồi?
Có gầy đi hay không?
Trong phòng có mùi dược thảo, chẳng lẽ là bị bệnh?
Có từng… Tưởng niệm tới hắn không?
Một vài giọt mưa mát lạnh rơi xuống mặt hắn, hắn và y chỉ cách nhau một cánh cửa mà thôi, nhưng lại giống như là, cách cả một thế giới.
–
(1) Thảo nê mã là con này nè 8-} Mây cũng ko biết tiếng Việt gọi là gì:
Danh sách chương