Phượng Khuynh Ca đặt
hộp quà bên ghế phụ lái xe rời khỏi Bạch Gia. Trên đường đi cô cứ luôn
mơ mơ màng màng chờ cô tỉnh táo phát hiện mình đã đến Phong thị.
“xin lỗi. tôi đến muộn.’ Phượng Khuynh Ca bước vào phòng nhìn thấy Phong Thất Hiên đang im lặng xử lý văn kiện.
Phong Thất Hiên nghe thấy tiếng của Phượng Khuynh Ca ngẩng đầu thản nhiên nhìn cô. Trong mắt hiện lên tia u ám, hai tay đặt trước ngực: “đây là thái độ làm việc của cô?”
Phượng Khuynh Ca thân phận hiện tại là thư ký của Phong Thất Hiên. Cô từng hứa với hắn nên phải thực hiện. Nhưng sáng nay vì ghé sang Bạch gia nên cô bị trễ giờ không thể trích hắn tức giận.
"Thật xin lỗi. là lỗi của tôi. Tuỳ anh trách phạt.” Phượng Khuynh Ca cô là người dám làm dám chịu cho nên không cần phải tìm lý do thoái thác.
"trên tay là cái gì?" Phong Thất Hiên thản nhiên nói.
Phượng Khuynh Ca kinh ngạc. cô cư nhiên mang nó lên đây. Tay cô khẽ rung, tự nói chính mình phải bình tĩnh: “là bạn của tôi đưa, tôi cũng không rõ cái gì trong này?”
Phong Thất Hiên là loại người nào? Làm sao không nhìn ra được trong mắt cô hiện lên tia kích động? Cô càng khẩn trương hắn càng muốn biết trong đó là cái gì? Hắn đứng lên, chậm rãi đi về phía cô. Hôm nay, hắn mặc một bộ tây trang Spain (kiểu Tây Ban Nha í ) so với vài lần trước có thêm phần nghiêm cẩn ngay cả khuôn mặt yêu nghiệt cũng bớt đi vài phần.
Phượng Khuynh Ca lui về phía sau, phía sau lưng cô là cửa phòng, cô cười gượng hai tiếng: “làm…làm cái gì a. tôi..tôi…tự nguyện chịu phạt, anh còn…còn muốn cái gì? Anh còn như vậy…tôi đi khỏi đây.”
Phong Thất Hiên không muốn để cô rời đi càng muốn biết cái gì bên trong. Phong Thất Hiên vươn tay muốn lấy hộp quà, Phượng Khuynh Ca khẩn trương giữ chặt trong tay. Hai người dây dưa qua lại hộp quà bị rách từ bên trong rơi ra một vật.
Cốc! đại nhục bổng va xuống đất lăn về phía chân Phong Thất Hiên, nội y tình thú bên trong nằm trên tay cô.
Phong Thất Hiên xoay người nhặt lên, mở công tắc, đại nhục bổng phát ra âm thanh ‘xẹt, xẹt’. hắn ngẩng đầu nhìn cô:“đây là công cụ của cô?”
Phượng Khuynh Ca đỡ trán. Đáng ghét! Chết tiệt! Như thế nào lại rơi ngay chân tên hỗn đản này. Cô bĩu môi, nhún nhún vai nói: “tôi nói rồi. là người khác gửi cho tôi. Tôi cũng không biết bên trong là cái gì?”
"Thật sự?" Phong Thất Hiên bỡn cợt nhìn cô, khôi phục lại dáng vẻ lưu manh lần đầu hai người gặp mặt: “ bảo bối, hôm nay là cưng sai! Anh hảo hảo muốn phạt cưng!” (anh này trở mặt thật nhanh!)
Nói xong, hắn đem mở công tắc lên lực lớn nhất. đại nhục bổng trong tay kịch lịch chấn động, hai tiểu cầu phía dưới xoay chuyển rất nhanh.
Cơ thể Phượng Khuynh Ca nóng lên, tim đột nhiên đập nhanh hơn. Xiết chặt nội y trong tay: “anh muốn gì?”
Phong Thất Hiên xấu xa cười một tiếng, cầm đại nhục bổng đặt trước mũi, cười khẽ: “Còn có hương vị, không sai..."
“xin lỗi. tôi đến muộn.’ Phượng Khuynh Ca bước vào phòng nhìn thấy Phong Thất Hiên đang im lặng xử lý văn kiện.
Phong Thất Hiên nghe thấy tiếng của Phượng Khuynh Ca ngẩng đầu thản nhiên nhìn cô. Trong mắt hiện lên tia u ám, hai tay đặt trước ngực: “đây là thái độ làm việc của cô?”
Phượng Khuynh Ca thân phận hiện tại là thư ký của Phong Thất Hiên. Cô từng hứa với hắn nên phải thực hiện. Nhưng sáng nay vì ghé sang Bạch gia nên cô bị trễ giờ không thể trích hắn tức giận.
"Thật xin lỗi. là lỗi của tôi. Tuỳ anh trách phạt.” Phượng Khuynh Ca cô là người dám làm dám chịu cho nên không cần phải tìm lý do thoái thác.
"trên tay là cái gì?" Phong Thất Hiên thản nhiên nói.
Phượng Khuynh Ca kinh ngạc. cô cư nhiên mang nó lên đây. Tay cô khẽ rung, tự nói chính mình phải bình tĩnh: “là bạn của tôi đưa, tôi cũng không rõ cái gì trong này?”
Phong Thất Hiên là loại người nào? Làm sao không nhìn ra được trong mắt cô hiện lên tia kích động? Cô càng khẩn trương hắn càng muốn biết trong đó là cái gì? Hắn đứng lên, chậm rãi đi về phía cô. Hôm nay, hắn mặc một bộ tây trang Spain (kiểu Tây Ban Nha í ) so với vài lần trước có thêm phần nghiêm cẩn ngay cả khuôn mặt yêu nghiệt cũng bớt đi vài phần.
Phượng Khuynh Ca lui về phía sau, phía sau lưng cô là cửa phòng, cô cười gượng hai tiếng: “làm…làm cái gì a. tôi..tôi…tự nguyện chịu phạt, anh còn…còn muốn cái gì? Anh còn như vậy…tôi đi khỏi đây.”
Phong Thất Hiên không muốn để cô rời đi càng muốn biết cái gì bên trong. Phong Thất Hiên vươn tay muốn lấy hộp quà, Phượng Khuynh Ca khẩn trương giữ chặt trong tay. Hai người dây dưa qua lại hộp quà bị rách từ bên trong rơi ra một vật.
Cốc! đại nhục bổng va xuống đất lăn về phía chân Phong Thất Hiên, nội y tình thú bên trong nằm trên tay cô.
Phong Thất Hiên xoay người nhặt lên, mở công tắc, đại nhục bổng phát ra âm thanh ‘xẹt, xẹt’. hắn ngẩng đầu nhìn cô:“đây là công cụ của cô?”
Phượng Khuynh Ca đỡ trán. Đáng ghét! Chết tiệt! Như thế nào lại rơi ngay chân tên hỗn đản này. Cô bĩu môi, nhún nhún vai nói: “tôi nói rồi. là người khác gửi cho tôi. Tôi cũng không biết bên trong là cái gì?”
"Thật sự?" Phong Thất Hiên bỡn cợt nhìn cô, khôi phục lại dáng vẻ lưu manh lần đầu hai người gặp mặt: “ bảo bối, hôm nay là cưng sai! Anh hảo hảo muốn phạt cưng!” (anh này trở mặt thật nhanh!)
Nói xong, hắn đem mở công tắc lên lực lớn nhất. đại nhục bổng trong tay kịch lịch chấn động, hai tiểu cầu phía dưới xoay chuyển rất nhanh.
Cơ thể Phượng Khuynh Ca nóng lên, tim đột nhiên đập nhanh hơn. Xiết chặt nội y trong tay: “anh muốn gì?”
Phong Thất Hiên xấu xa cười một tiếng, cầm đại nhục bổng đặt trước mũi, cười khẽ: “Còn có hương vị, không sai..."
Danh sách chương