Phượng Tử Thịnh xoay
khuôn mặt của cô về phía sau bản thân giống như thưởng thức một loại hoa xinh đẹp quyến rủ hôn trụ lên đó. Phượng Khuynh Ca buông ra Mạnh Lâm
Phong, vòng tay ra sau ôm lấy cổ Phượng Tử Thịnh đáp lại.
Lúc này Mạnh Lâm Phong lắc lắc đầu, đôi mắt đông lạnh từ từ dần hồi phục trở lại trạng thái thanh tỉnh. Bên tai truyền đến âm thanh ái muội, Mạnh Lâm Phong quay đầu lại nhìn thấy Phương Khuynh Ca cùng Phượng Tử Thịnh đang kịch liệt hôn môi hai mắt không khỏi có chút chấn động.
Hắn khiếp sợ nhìn hai người phía trước không rõ xảy ra chuyện gì? Bản thân hắn như thế nào ở đây? Còn có, hai người…hai người bọn họ như…như thế nào lại ở trên giường…? (anh này hỏi nhiều quá. Chính mình lên giường người ta mà còn hỏi)
Mạnh Lâm Phong như cảm thấy mình quên mất cái gì đó. Thời điểm cuối cùng hắn nhớ được chính là cùng Tư Mã Xuyến đang đi du ngoạn trên một tiểu đảo. Sau đó cả hai bị một bóng đen tập kích tiếp theo là Tư Mã Xuyến bị bắt đi mất. sau đó, sau đó hắn không còn nhớ được cái gì cả. toàn bộ ký ức giống như biến mất không còn gì.
"Tử thịnh, hai ngươi..." Mạnh Lâm Phong lộ ra vẻ mặt trào phúng nhưng không chờ hắn kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Phượng Khuynh Ca vừa hơi di chuyển về phía hắn.
“hít” tiểu lâm phong vừa mới trải qua cao trào cư nhiên nhanh chóng lại đứng lên. Theo động tác của cô mà ‘nó’ ngày một tiến vào trong tiểu hoa nhuỵ.
‘hấp’. Mạnh Lâm Phong khó khăn hít một hơi ngơ ngác nhìn hai người phía trước. (anh nì sao cứ hay ngơ ngác vậy nhỉ?)
Nhìn Phượng Khuynh Ca trước ngực mình như con mèo nhỏ lười biếng cọ cọ trước ngực làm cho trong lòng Mạnh Lâm Phong một trận tê dại khó tả. Tiểu lâm phong lại tiến lại lùi trong ‘địa phương’ ẩm ướt lại nóng ấm cơ hồ làm cho hắn hoàn toàn sụp đổ.
“ân…anh anh… lâm phong hắn…hình đã…um…thật thoải mái…” Phượng Khuynh Ca chuyển nhẹ chiếc eo nhỏ xinh xắn lên xuống, trong mắt mang theo sương mù mờ mịt, giọng nói khàn khàn: “lâm phong…nhanh một chút…”
Khôi phục thanh tỉnh Mạnh Lâm Phong lần đầu tiên nhìn thấy vẻ yêu mị toát ra từ Phượng Khuynh Ca. tiểu Lâm Phong được khích lệ cư nhiên một vòng lại một vòng trướng lên, bên trong hoa nhụỵ nóng ấm lại siết chặt làm cho hắn vừa thoải mái vừa khó chịu.(anh này được ăn rồi mà còn đòi hỏi nhiều quá! Cho ông xuống đài lun)
“yêu tinh…” Mạnh Lâm Phong mang theo ánh mắt như hoả lò nhìn người trước mắt. hai tay hắn đỡ lấy cánh tay của cô gát lên vai chuyển tay xuống chiếc em nhỏ phía dưới ôm sát cơ thể cô vào trong người mình phía bên trong càng sát sao càng kích thích hắn vạn phần.
Phượng Khuynh Ca theo ý muốn của Mạnh Lâm Phong buông cổ Phượng Tử Thịnh vòng qua cổ hắn ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Chiếc miệng nhỏ xinh xắn như anh đào mang theo hởi thở ngọt ngào cùng dụ hoặc tràn ngập trong khoang miệng của hắn theo hôn môi phía dưới dần chuyển động chậm trãi lại ôn nhu được thay thế bằng kích tình cùng mãnh liệt.
Mạnh Lâm Phong không để ánh mắt muốn giết người của Phượng Tử Thịnh vào trong mắt mạnh mẽ áp chế Phượng Khuynh Ca khiến cho cô mở rộng đôi chân thon dài sang hai bên, nắm chặc cặp mông săn chắc di chuyển thân thể mạnh mẽ sáp nhập vào bên trong.
"um... Lâm phong... Ngươi chậm một chút... Ân... Ta không được..." Phượng Khuynh Ca cảm thấy mình sắp đạt tới cao trảo đột nhiên cảm thấy phía sao cúc huyệt có một vật thể cứng rắn.
Cô cả người cứng đờ bương tay ra khỏi Mạnh Lâm Phong quay đầu nhìn Phượng Tử Thịnh phía sau mình: “anh , anh làm gì vậy?”
"cưng nó xem? Bảo bối." Phượng Tử Thịnh ủy khuất nhìn nàng: "tiểu hoa huyệt phía trước đã có người khác ‘ăn’, cưng nhẫn tâm để cho anh 'đói' chết sao?”
"vậy…Lâm Phong ra....thì…anh…đi vào…á…” Phượng Khuynh Ca khẩn trương nói: “anh, đừng làm nơi đó…sẽ đau!”
"Bảo bối, việc gì cũng có lần đầu tiên, cưng thật mau quên, lần đầu sẽ đau nhưng về sau không phải rất thoải mái sao?” Phượng Tử Thịnh ái muội nói cũng không quan tâm đến có có đồng ý hay không liền một ngón tay chạm vào ái dịch phía trước sau lại xoa xoa bên ngoài không chờ cô kinh hô nhanh chóng đi vào. Ngón tay khẽ chuyển động nhẹ nhàng sáp nhập thản nhiên cười nói: “xem, có phải hay không rất thoải mái?” (anh này thật ‘gian’ cơ mà ta rất thích. Hắc hắc)]
“um…” Phương Khuynh Ca cả người cứng ngắc, hai tay bám trụ trước ngực Mạnh Lâm Phong không dám nhúc nhích.
Mạnh Lâm Phong bất mãn hắn còn chưa có thoải mái đâu! Tiểu nha đầu này cư nhiên chỉ lo cho anh trai mình không quan tâm đến hắn. thật sự cần phải trừng phạt mà! “chỉ cần tiểu yêu tinh cưng ra nhiều một chút sẽ không đau a”Mạnh Lâm Phong nheo mắt nhìn Phượng Tử Thịnh nói: “xem ra, ta cần ra tay giúp ngươi!”
Lúc này Mạnh Lâm Phong lắc lắc đầu, đôi mắt đông lạnh từ từ dần hồi phục trở lại trạng thái thanh tỉnh. Bên tai truyền đến âm thanh ái muội, Mạnh Lâm Phong quay đầu lại nhìn thấy Phương Khuynh Ca cùng Phượng Tử Thịnh đang kịch liệt hôn môi hai mắt không khỏi có chút chấn động.
Hắn khiếp sợ nhìn hai người phía trước không rõ xảy ra chuyện gì? Bản thân hắn như thế nào ở đây? Còn có, hai người…hai người bọn họ như…như thế nào lại ở trên giường…? (anh này hỏi nhiều quá. Chính mình lên giường người ta mà còn hỏi)
Mạnh Lâm Phong như cảm thấy mình quên mất cái gì đó. Thời điểm cuối cùng hắn nhớ được chính là cùng Tư Mã Xuyến đang đi du ngoạn trên một tiểu đảo. Sau đó cả hai bị một bóng đen tập kích tiếp theo là Tư Mã Xuyến bị bắt đi mất. sau đó, sau đó hắn không còn nhớ được cái gì cả. toàn bộ ký ức giống như biến mất không còn gì.
"Tử thịnh, hai ngươi..." Mạnh Lâm Phong lộ ra vẻ mặt trào phúng nhưng không chờ hắn kịp suy nghĩ chuyện gì đang xảy ra. Phượng Khuynh Ca vừa hơi di chuyển về phía hắn.
“hít” tiểu lâm phong vừa mới trải qua cao trào cư nhiên nhanh chóng lại đứng lên. Theo động tác của cô mà ‘nó’ ngày một tiến vào trong tiểu hoa nhuỵ.
‘hấp’. Mạnh Lâm Phong khó khăn hít một hơi ngơ ngác nhìn hai người phía trước. (anh nì sao cứ hay ngơ ngác vậy nhỉ?)
Nhìn Phượng Khuynh Ca trước ngực mình như con mèo nhỏ lười biếng cọ cọ trước ngực làm cho trong lòng Mạnh Lâm Phong một trận tê dại khó tả. Tiểu lâm phong lại tiến lại lùi trong ‘địa phương’ ẩm ướt lại nóng ấm cơ hồ làm cho hắn hoàn toàn sụp đổ.
“ân…anh anh… lâm phong hắn…hình đã…um…thật thoải mái…” Phượng Khuynh Ca chuyển nhẹ chiếc eo nhỏ xinh xắn lên xuống, trong mắt mang theo sương mù mờ mịt, giọng nói khàn khàn: “lâm phong…nhanh một chút…”
Khôi phục thanh tỉnh Mạnh Lâm Phong lần đầu tiên nhìn thấy vẻ yêu mị toát ra từ Phượng Khuynh Ca. tiểu Lâm Phong được khích lệ cư nhiên một vòng lại một vòng trướng lên, bên trong hoa nhụỵ nóng ấm lại siết chặt làm cho hắn vừa thoải mái vừa khó chịu.(anh này được ăn rồi mà còn đòi hỏi nhiều quá! Cho ông xuống đài lun)
“yêu tinh…” Mạnh Lâm Phong mang theo ánh mắt như hoả lò nhìn người trước mắt. hai tay hắn đỡ lấy cánh tay của cô gát lên vai chuyển tay xuống chiếc em nhỏ phía dưới ôm sát cơ thể cô vào trong người mình phía bên trong càng sát sao càng kích thích hắn vạn phần.
Phượng Khuynh Ca theo ý muốn của Mạnh Lâm Phong buông cổ Phượng Tử Thịnh vòng qua cổ hắn ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Chiếc miệng nhỏ xinh xắn như anh đào mang theo hởi thở ngọt ngào cùng dụ hoặc tràn ngập trong khoang miệng của hắn theo hôn môi phía dưới dần chuyển động chậm trãi lại ôn nhu được thay thế bằng kích tình cùng mãnh liệt.
Mạnh Lâm Phong không để ánh mắt muốn giết người của Phượng Tử Thịnh vào trong mắt mạnh mẽ áp chế Phượng Khuynh Ca khiến cho cô mở rộng đôi chân thon dài sang hai bên, nắm chặc cặp mông săn chắc di chuyển thân thể mạnh mẽ sáp nhập vào bên trong.
"um... Lâm phong... Ngươi chậm một chút... Ân... Ta không được..." Phượng Khuynh Ca cảm thấy mình sắp đạt tới cao trảo đột nhiên cảm thấy phía sao cúc huyệt có một vật thể cứng rắn.
Cô cả người cứng đờ bương tay ra khỏi Mạnh Lâm Phong quay đầu nhìn Phượng Tử Thịnh phía sau mình: “anh , anh làm gì vậy?”
"cưng nó xem? Bảo bối." Phượng Tử Thịnh ủy khuất nhìn nàng: "tiểu hoa huyệt phía trước đã có người khác ‘ăn’, cưng nhẫn tâm để cho anh 'đói' chết sao?”
"vậy…Lâm Phong ra....thì…anh…đi vào…á…” Phượng Khuynh Ca khẩn trương nói: “anh, đừng làm nơi đó…sẽ đau!”
"Bảo bối, việc gì cũng có lần đầu tiên, cưng thật mau quên, lần đầu sẽ đau nhưng về sau không phải rất thoải mái sao?” Phượng Tử Thịnh ái muội nói cũng không quan tâm đến có có đồng ý hay không liền một ngón tay chạm vào ái dịch phía trước sau lại xoa xoa bên ngoài không chờ cô kinh hô nhanh chóng đi vào. Ngón tay khẽ chuyển động nhẹ nhàng sáp nhập thản nhiên cười nói: “xem, có phải hay không rất thoải mái?” (anh này thật ‘gian’ cơ mà ta rất thích. Hắc hắc)]
“um…” Phương Khuynh Ca cả người cứng ngắc, hai tay bám trụ trước ngực Mạnh Lâm Phong không dám nhúc nhích.
Mạnh Lâm Phong bất mãn hắn còn chưa có thoải mái đâu! Tiểu nha đầu này cư nhiên chỉ lo cho anh trai mình không quan tâm đến hắn. thật sự cần phải trừng phạt mà! “chỉ cần tiểu yêu tinh cưng ra nhiều một chút sẽ không đau a”Mạnh Lâm Phong nheo mắt nhìn Phượng Tử Thịnh nói: “xem ra, ta cần ra tay giúp ngươi!”
Danh sách chương