Bất giác Tần Vũ và Dao Trì thánh nữ đi đến một đình viện giữa hồ hoa sen, cảnh sắc chiều tà buông xuống thật đẹp đẽ dễ chịu.
Ánh mặt trời lặng lẽ xuyên qua từng tán cây, ẩn ẩn chiếu lên mặt hồ, óng ánh từng tia cam sắc lộng lẫy, gió chiều thoảng qua nhẹ nhàng lay động cành lá xôn xao, hoa sen dưới hồ rung rinh một mảng nhè nhẹ.
Cảnh sắc này thật mê đắm lòng người, trong đình viện một đôi nam nữ đang đứng trò chuyện, khúc khích cười với nhau.
- Nói chuyện với nàng nãy giờ vẫn là chưa biết qua tên nàng.
Tần Vũ một thân công phu tán gái, cố ý nãy giờ nói chuyện, giới thiệu cảnh sắc Tần gia hạ thấp cảnh giác của thánh nữ đối với mình rồi mới mạnh bạo tấn công nàng.
- A, là tiểu muội thất lễ, muội muội gọi là Vũ Nguyệt Nhi, huynh có thể gọi ta là Nguyệt Nhi a.
Nàng nhẹ nhàng trả lời Tần Vũ, tên thật của nàng cũng chỉ có trưởng bối trong tông môn biết đến, bên ngoài chỉ biết nàng là Dao Trì thánh nữ, từ nhỏ theo điện chủ tu luyện.
Tần Vũ nho nhã khen nàng:
- Cái tên thật đẹp.
Nàng trong lòng cũng là vui vẻ một mảng, nữ nhân vẫn là thích nghe nam nhân khen ngợi.
Xào xạc, thoáng chốc yên tĩnh, tự nhiên có chút bối rối giữa hai người, từng chiếc lá rơi nhẹ nhẹ chạm xuống mặt nước, bây giờ yên tĩnh đến độ, người ta cũng có thể nghe tiếng lá rơi xào xạc.
Nàng bỗng nhiên giật mình, thoáng chút xấu hổ, Tần Vũ là bạo gan gỡ xuống lớp vải che mặt của nàng.
- A!
- A! Nàng thật đẹp ...
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Tần Vũ hung hăng hôn lên trán nàng một cái thật nhẹ.
Nàng khẽ giật mình xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, khẽ miệng a...!nhẹ một tiếng.
Tần Vũ cười lớn, giả bộ thất thố nói:
- Ta chẳng qua là muốn phi lễ lão bà của ta một cái thôi nha!
...!Nghe được mấy lời này, trong lòng Nguyệt Nhi thầm mắng Tần Vũ vô sỉ, nhưng mà trong lòng xuân ý tràn ngập, nàng là lần đầu gặp phải chuyện này nha, có chút lúng túng, khuôn mặt ửng hồng, miệng khẽ nói:
- Huynh đừng trêu ta ...
Cái cảnh vừa nãy, nếu họa lên tranh thì thật là lãng mạn, gió thu se đưa lành lạnh, ở trong đình viện giữa hồ nước thanh tao nho nhã, tràn ngập ánh nắng xế chiều, một đôi nam nữ thân mật với nhau, thật là đầy đủ xuân ý.
...
Dao Trì thánh nữ thả nhẹ cước bộ về trong phòng, trong đầu không thôi suy nghĩ về chuyện ban chiều, vốn dĩ trong lòng nàng luôn có ấn tượng rất tốt với Tần Vũ, hơn nữa hắn lại một bộ vô sỉ hài hước thú vị, lại bạo gan thơm nàng một cái làm nàng nhớ nhung không thôi.
Cuối cùng cũng tiễn Thánh nữ trở về, Tần Vũ trong lòng đắc ý, hai kiếp tán gái hắn chưa thất thủ bao giờ, Thiên Huyền đại lục tâm tư mấy tiểu cô nương vẫn là đơn thuần dễ đối phó.
Hắn đắc ý hắc hắc cười trong lòng, nhét vào lồng ngực cái khăn tay của nàng, lần này coi như đắc thủ, sớm ngày đưa nàng ăn tới miệng.
"Hê hê!" Hắn cười gian xảo hai tiếng, nghêu ngao vừa đi vừa hát, thị vệ trong phủ nhìn sang, coi bộ hôm nay thiếu chủ tâm tình rất là cao hứng.
Tần Ngạo Thiên bên này ngó qua, cũng là bật cười hào sảng, không hổ danh con trai lão tử.
Bất giác nương Tần Vũ nhéo tai hắn một cái, trách mắng:
- Hắn học gì không học, lại học thói trêu hoa ghẹo nguyệt của chàng, ta đây phải đem chàng hảo hảo dạy dỗ một phen.
- A....!lão bà tha cho ta a!
Tần Ngạo Thiên hét thảm, bên này như cũ Tần Vũ vẫn là nhảy chân sáo, nghêu ngao hát, Tần phủ hôm nay thật đẹp a!
...
Nam Cung Uyển Nhi trong lòng giấm chua nhìn sang Tần phủ, hung hăng ném đá xuống mặt hồ, mắng nhỏ:
- Tần Vũ vô sỉ, đợi ngày ta thu thập huynh.
Uy! Nam Cung Thắng giật mình, hà cớ gì tự dưng muội muội mình hung hăng giận dữ.
...
Tần Vũ trở về gian phòng, mấy ngày này đủ thứ chuyện, hệ thống lần trước thông báo mở chức năng sức mạnh thành công, hắn vẫn còn chưa kịp điều tra xem xét, lần này tranh thủ xem xét hệ thống một lần, đồng thời kiểm tra thu hoạch, chuẩn bị bám theo Tu Nhai, cướp đoạt truyền thừa..
Ánh mặt trời lặng lẽ xuyên qua từng tán cây, ẩn ẩn chiếu lên mặt hồ, óng ánh từng tia cam sắc lộng lẫy, gió chiều thoảng qua nhẹ nhàng lay động cành lá xôn xao, hoa sen dưới hồ rung rinh một mảng nhè nhẹ.
Cảnh sắc này thật mê đắm lòng người, trong đình viện một đôi nam nữ đang đứng trò chuyện, khúc khích cười với nhau.
- Nói chuyện với nàng nãy giờ vẫn là chưa biết qua tên nàng.
Tần Vũ một thân công phu tán gái, cố ý nãy giờ nói chuyện, giới thiệu cảnh sắc Tần gia hạ thấp cảnh giác của thánh nữ đối với mình rồi mới mạnh bạo tấn công nàng.
- A, là tiểu muội thất lễ, muội muội gọi là Vũ Nguyệt Nhi, huynh có thể gọi ta là Nguyệt Nhi a.
Nàng nhẹ nhàng trả lời Tần Vũ, tên thật của nàng cũng chỉ có trưởng bối trong tông môn biết đến, bên ngoài chỉ biết nàng là Dao Trì thánh nữ, từ nhỏ theo điện chủ tu luyện.
Tần Vũ nho nhã khen nàng:
- Cái tên thật đẹp.
Nàng trong lòng cũng là vui vẻ một mảng, nữ nhân vẫn là thích nghe nam nhân khen ngợi.
Xào xạc, thoáng chốc yên tĩnh, tự nhiên có chút bối rối giữa hai người, từng chiếc lá rơi nhẹ nhẹ chạm xuống mặt nước, bây giờ yên tĩnh đến độ, người ta cũng có thể nghe tiếng lá rơi xào xạc.
Nàng bỗng nhiên giật mình, thoáng chút xấu hổ, Tần Vũ là bạo gan gỡ xuống lớp vải che mặt của nàng.
- A!
- A! Nàng thật đẹp ...
Nàng còn chưa kịp phản ứng, Tần Vũ hung hăng hôn lên trán nàng một cái thật nhẹ.
Nàng khẽ giật mình xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, khẽ miệng a...!nhẹ một tiếng.
Tần Vũ cười lớn, giả bộ thất thố nói:
- Ta chẳng qua là muốn phi lễ lão bà của ta một cái thôi nha!
...!Nghe được mấy lời này, trong lòng Nguyệt Nhi thầm mắng Tần Vũ vô sỉ, nhưng mà trong lòng xuân ý tràn ngập, nàng là lần đầu gặp phải chuyện này nha, có chút lúng túng, khuôn mặt ửng hồng, miệng khẽ nói:
- Huynh đừng trêu ta ...
Cái cảnh vừa nãy, nếu họa lên tranh thì thật là lãng mạn, gió thu se đưa lành lạnh, ở trong đình viện giữa hồ nước thanh tao nho nhã, tràn ngập ánh nắng xế chiều, một đôi nam nữ thân mật với nhau, thật là đầy đủ xuân ý.
...
Dao Trì thánh nữ thả nhẹ cước bộ về trong phòng, trong đầu không thôi suy nghĩ về chuyện ban chiều, vốn dĩ trong lòng nàng luôn có ấn tượng rất tốt với Tần Vũ, hơn nữa hắn lại một bộ vô sỉ hài hước thú vị, lại bạo gan thơm nàng một cái làm nàng nhớ nhung không thôi.
Cuối cùng cũng tiễn Thánh nữ trở về, Tần Vũ trong lòng đắc ý, hai kiếp tán gái hắn chưa thất thủ bao giờ, Thiên Huyền đại lục tâm tư mấy tiểu cô nương vẫn là đơn thuần dễ đối phó.
Hắn đắc ý hắc hắc cười trong lòng, nhét vào lồng ngực cái khăn tay của nàng, lần này coi như đắc thủ, sớm ngày đưa nàng ăn tới miệng.
"Hê hê!" Hắn cười gian xảo hai tiếng, nghêu ngao vừa đi vừa hát, thị vệ trong phủ nhìn sang, coi bộ hôm nay thiếu chủ tâm tình rất là cao hứng.
Tần Ngạo Thiên bên này ngó qua, cũng là bật cười hào sảng, không hổ danh con trai lão tử.
Bất giác nương Tần Vũ nhéo tai hắn một cái, trách mắng:
- Hắn học gì không học, lại học thói trêu hoa ghẹo nguyệt của chàng, ta đây phải đem chàng hảo hảo dạy dỗ một phen.
- A....!lão bà tha cho ta a!
Tần Ngạo Thiên hét thảm, bên này như cũ Tần Vũ vẫn là nhảy chân sáo, nghêu ngao hát, Tần phủ hôm nay thật đẹp a!
...
Nam Cung Uyển Nhi trong lòng giấm chua nhìn sang Tần phủ, hung hăng ném đá xuống mặt hồ, mắng nhỏ:
- Tần Vũ vô sỉ, đợi ngày ta thu thập huynh.
Uy! Nam Cung Thắng giật mình, hà cớ gì tự dưng muội muội mình hung hăng giận dữ.
...
Tần Vũ trở về gian phòng, mấy ngày này đủ thứ chuyện, hệ thống lần trước thông báo mở chức năng sức mạnh thành công, hắn vẫn còn chưa kịp điều tra xem xét, lần này tranh thủ xem xét hệ thống một lần, đồng thời kiểm tra thu hoạch, chuẩn bị bám theo Tu Nhai, cướp đoạt truyền thừa..
Danh sách chương