Trước đó Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du nghĩ ra rất nhiều phương pháp nhắc nhở, chỉ là đều không thể không bại lộ chính mình mới có thể đạt được mục đích.
Cũng may, trời không tuyệt đường người.
Trong năm 1976 có một vị giáo sư chuyên địa chất và vật lý bị hạ phóng xuống đây, Trương Nguyên Ý. Ông ấy tới đây không được bao lâu thì bệnh nặng bỏ mình, chỉ để lại một chút ghi chép của ông ấy.
Lúc đó là Giang Cảnh Du đi đón người, sau khi biết được tình huống của ông ấy, lại thâm nhập tìm hiểu thêm về quá khứ của ông ấy nữa, biết ông là một giáo sư thâm niên rất có bản lĩnh, đã từng du học ở mấy nước rồi, còn từng phát biểu một bài luận văn khá là có sức ảnh hưởng.
Càng tìm hiểu, càng thấy tiếc nuối.
Ông ấy là một học giả bị bôi nhọ.
Chỉ là khi ông ấy đến được nơi này thì đã bị bệnh nặng, không được bao lâu đã nằm trên giường bệnh không dậy nổi. Khoảnh khắc mà ông ấy hấp hối ấy, là Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du canh giữ bên cạnh ông, hậu sự và di vật của vị giáo sư này cũng là vợ chồng bọn họ sửa sang lại.
Lúc hai vợ chồng bọn họ biết được tình huống của ông ấy đã nghĩ ra được lý do tốt nhất rồi, là một lý do có thể để bọn họ đi nhắc nhở càng thêm thuận lý thành chương – Đó chính là lấy danh nghĩa của vị giáo sư này nói ra tiên đoán về vụ động đất.
Mà việc bọn họ phải làm bây giờ, chính là phải để cái tiên đoán này được mở rộng sức ảnh hưởng, để cho người bên trên chú ý, chứ không để bọn họ tự mình truyền thì chính là bịa đặt sinh sự rồi.
Bọn họ còn có thể dạy cho mọi người làm sao để bảo vệ được mình để tồn tại khi động đất xảy ra nữa.
Chỉ cần biết được kết quả, lúc đi đẩy ngược dòng lại sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lương Bảo biết được chuyện này thì thần sắc ngưng trọng: "Cậu nói thật sao?"
Cố Hướng Hằng cười khổ: "Sao con có thể nói giỡn với chuyện lớn như thế được?" Theo đó thần sắc anh trịnh trọng: "Con tuyệt đối không có nói dối, đây là kết quả mà giáo sư Trương vất vả đo lường tính toán ra được, vào thời khắc mà ông ấy hấp hối ấy, ông ấy đã tìm vợ chồng bọn con nói ra kết quả này, chỉ tiếc là rất nhiều tư liệu đo lường tính toán của ông ấy đều đã bị hủy diệt rồi, bọn con nghe ông ấy nói xong cũng không dám tin tưởng, thẳng đến gần đây vợ chồng bọn con có nghe được một vài số liệu giống với số liệu mà ông ấy từng phỏng đoán trước đó, đây là số liệu mà con thông qua bên đại học tỉnh có được, cái này kiểu gì cũng không phải tạo giả đi? Nên giờ đối chiếu đúng rồi, con tuy không cách nào xác nhận được vụ động đất cấp 8 mà ông ấy nói sẽ không xảy ra...... nhưng lỡ mà chuẩn xác thật, việc này quá lớn."
Nếu là giả, chuyện này bọn họ nhiều lắm chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng nếu mà thật sự xảy ra một trận động đất lại quá đột nhiên không kịp phòng ngừa, bọn họ lại bỏ qua lời nhắc nhở này, hậu quả thật sự đáng sợ.
Lương Bảo nhớ tới trận động đất 8.5 độ ở huyện Cố Nguyên cùng Hải Nguyên ở Cam Túc hồi tháng 12 năm 1920 ấy, trận động đất ấy đã làm 288.200 người tử vong, chừng 300.000 người bị thương.
Đó là một con số rất thảm thiết.
Nghĩ đến đó, ông xoa xoa huyệt thái dương: "Cậu lưu lại những số liệu đó trước, để tôi tìm người xem lại thử."
Ông ấy còn muốn đi tìm mấy ông bạn già cùng nhau thương lượng thử, từ giờ đến thời gian mà vị giáo sư già tên Trương Nguyên Ý kia phỏng đoán còn khá là dài.
Trừ bỏ chuyển giao cái trọng trách đăng báo này cho Lương Bảo, Giang Cảnh Du cũng không nhàn rỗi, cô dẫn người đi một đường mở rộng thị trường, cuối cùng mở rộng đến Đường Sơn và khu vực phụ cận.
Trừ bỏ việc đẩy mạnh tiêu thụ xúc xích ra, bọn họ còn mở buổi tọa đàm, giảng giải nên làm thế nào để ứng đối tự cứu khi những tai họa như động đất xảy ra và kết quả tương ứng.
Rất nhiều người không có hứng thú với nội dung này, nhưng nếu mà bọn họ chịu nghe vào một chút, sau khi trả lời chính xác các câu hỏi là có thể nhận được phần thưởng, cũng chính là xúc xích, vậy thì bọn họ không ngại nghe một chút.
Xúc xích này chính là thứ tốt á, mấy đứa nhỏ không có đứa nào không thèm.
Có đồ ăn thêm vào, buổi tọa đàm được triển khai rất thuận lợi.
Có mấy người bảo bọn họ là đồ ngốc, khi không lại đưa tặng đồ miễn phí.
Giang Cảnh Đằng cũng không quá có thể hiểu được, cảm thấy lúc này chị gái mạo hiểm quá.
Nếu không có xảy ra động đất, về sau phong bình của chị với lãnh đạo bên trên chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Hơn nữa đưa tặng xúc xích như này, tuy rằng cũng có thể tuyên truyền cho bọn họ, nhưng chỉ với trước mắt mà nói, sản phẩm của bọn họ cũng đủ tốt rồi, không cần tuyên truyền như này cũng bán rất chạy.
Giang Cảnh Du không cách nào giải thích, nhưng vẫn cứ chuyên tâm dựa theo kế hoạch mà làm.
Tọa đàm được mở khắp thành thị, quy mô không nhỏ. Bọn họ làm vầy cũng không xem như là tản lời đồn, bởi vì cái bọn họ truyền thụ đều là tri thức, nên phải là phổ cập khoa học mới đúng, những tri thức này có thể cứu mạng vào những thời điểm mấu chốt.
Đã biết tình huống bên Giang Cảnh Du rồi, Lương Bảo cảm thấy mức độ đáng tin của những gì bọn họ nói càng cao, bởi nếu không phải bọn họ thật sự cho rằng là thế, lại làm sao sẽ đưa tặng miễn phí mấy thứ kia, lại lấy tiền đồ của chính mình ra mà đánh cuộc chứ? Không có ai có thể xem tin tức này như gió thoảng bên tai, đặc biệt là những người đang ở địa vị cao kia.
Đây là kết quả mà một giáo sư già thâm niên suy tính ra trước khi chết, hiện tại bọn họ kêu người đi đo lường tính toán, không có ai ra được một đáp án tinh chuẩn mà trả lời liệu động đất có xảy ra hay không.
Ai cũng không biết.
Vậy bọn họ nên tin, hay là không tin?
Nếu như bọn họ để từ tai này chạy sang tai kia chạy đi luôn, chuyện mà xảy ra thật, rồi gây ra tổn thất tính mạng và tài sản nặng nề cho nhân dân, đến lúc đó ai đi gánh trách nhiệm? Lại có ai gánh nổi?
Nhiều mạng người đến vậy, ai cũng không gánh nổi.
Cho nên khi ngày càng gần thời khắc đó, Giang Cảnh Du vui vẻ khi phát hiện chính phủ ra mặt kêu gọi mọi người diễn tập khi động đất xảy ra, đồng thời cũng đã cẩn thận mà di dời một vài dụng cụ tinh vi không thể chịu nổi động đất sang địa phương khác, còn tiến hành kiểm tra gia cố phòng ốc một chút nữa.
Chỉ cần bọn họ để bụng, có tập thể tổ chức, vậy là có thể tránh cho tình huống tệ nhất xảy ra với khả năng lớn nhất rồi.
Nhìn thấy kết quả này, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du tuy mệt gần chết, nhưng cũng an tâm.
Những lý do, những cái cớ kia, đều là vợ chồng họ lặp lại thử suy đoán.
Vì lấy được sự tin tưởng của người khác, người ngoài nghề như bọn họ cũng đã ôn tập các tư liệu liên quan rất nhiều.
Giờ nhìn lại, hết thảy công sức trả giá đều đáng giá.
Chờ tới ngày đó, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du trắng đêm chưa ngủ.
Vợ chồng bọn họ ở phương nam, không nghe được động tĩnh ở bên kia, nhưng giờ những thành thị phụ cận tâm địa chấn ở phương bắc đều đang kinh hoảng thất thố, cảm giác đất núi rung chuyển.
Đấy chỉ là ở gần, còn ở tâm động đất thì càng mạnh hơn, phòng ốc vốn dĩ kiên cố giờ như trò chơi xếp gỗ trong tay đứa con nít, quơ quơ lắc lư, ào ào sụp đổ.
Mà nghĩ cũng may là tối hôm nay toàn thành thị khai triển diễn tập khi có động đất, toàn bộ các đơn vị và thị dân đều được tổ dân phố và quân đội dẫn ra khu vực đóng quân ngoại thành diễn tập.
Đây là một quyết định gian nan, nhưng cũng là một quyết định làm người ta thấy may mắn không thôi.
Lúc động đất tiến đến ấy, có khá nhiều người đều chưa ngủ, và đã thấy được thành thị của bọn họ sụp đổ.
Bọn họ đều cảm thấy may mắn vì đã sống sót sau tai nạn.
Nhưng luôn có những người không nghe kêu gọi mà về lại nhà mình, cũng có mấy người khi thiên tai ập đến hoảng không chọn đường, hoặc là xui xẻo quá, đụng phải khe đất nứt ra khi động đất tới.
Nhưng mà so sánh với trường hợp đang đêm khuya động đất tới bị nhà cửa mai táng thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, đây cũng đã tạo nên một kỳ tích.
Trận động đất lớn như vậy, nhưng số liệu người thương vong lại ít hơn đã nghĩ, càng làm người ta thấy ghê người chính là tổn thất tài sản.
Nơi vốn dĩ là thành thị đã thành phế tích.
Người dân còn phải chờ đợi ở bên ngoài, chờ dư chấn qua rồi, sau đó lại trùng kiến nó.
Loa báo, báo chí, còn có trên TV đều đang nói về trận động đất ở Đường Sơn, cũng bởi vậy giáo sư Trương Nguyên Ý đã qua đời, hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Ông ấy vốn là bởi vì nói chuyện không nghiêm cẩn, phát biểu một vài ngôn luận bị kẻ khác đánh thành phái hữu rồi hạ phóng, giờ đã điều tra rõ là do kẻ khác tạt nước bẩn, ông đã được trả lại trong sạch.
Có một số việc ước nguyện ban đầu là tốt, kết quả trong quá trình thực tiễn lại thành chuyện xấu, thành cái cớ để vài kẻ xấu xa đả kích dị kỷ.
Giáo sư Trương Nguyên Ý đã được trả lại trong sạch, cũng được chứng minh, đồng thời cũng được lịch sử ghi khắc chặt chẽ.
Làm một nhân tài thành công tiên đoán được trận động đất lớn, mọi người đều cảm thấy tiếc hận vì ông đã qua đời.
Có thể tưởng tượng được, về sau tên của ông ấy sẽ được truyền lưu.
Vài thứ ông ấy còn lưu lại kia đều đã thành bảo bối, Giang Cảnh Du tự mình thu thập ra đưa cho chuyên gia mang đi.
Vài thứ kia về cơ bản đều là Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du sửa sang lại. Cũng không biết những người kia có thể cho ra được kết luận gì từ đống số liệu này hay không, hẳn là không có kết luận, vì rốt cuộc đây cũng không phải tiên đoán thật.
Một vài bản thảo có số liệu cụ thể mà giáo sư Trương lưu lại về cơ bản đều bị bọn họ thiêu rồi, chỉ để lại một vài cái mơ hồ không rõ.
Hai vợ chồng họ cũng bởi vì kịp thời thông báo tin tức này lên trên, ngăn trở được tổn thất nặng nề cho sinh mệnh và tài sản nhân dân mà được ngợi khen.
Không được bao lâu, Cố Hướng Hằng liền nói là anh sắp thăng chức.
Bên Giang Cảnh Du không có thăng chức, nhưng mà một vài thiết bị mà trước đó cô muốn mua sắm, một vài yêu cầu nữa, giờ đều được thả rộng hơn.
Chuyện này còn có rất nhiều chuyện kéo theo, ví dụ như người ở các nước khác đều bị kinh động, muốn tới lấy kinh nghiệm.
Rốt cuộc đây là một chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng, có người thế mà có người có thể đủ chuẩn xác mà tiên đoán được động đất lớn như vầy?
Là ngẫu nhiên à? Hay là đất nước này đã thật sự nắm giữ tri thức thâm ảo đó?
Đối với loại tình huống này, hai vợ chồng Giang Cảnh Du cũng không cách nào phát biểu ý kiến.
Bọn họ biết về sau hiện đại có cục động đất, còn xuất hiện các loại app về động đất, nếu có động đất sẽ báo tin nhắc nhở tị nạn khẩn cấp vân vân, nhưng muốn nói có thể chuẩn xác mà đo lường được mỗi một lần xảy ra động đất, việc này dù có là về tới hiện đại cũng còn chưa thực hiện được.
Việc này quá khó khăn, khoa học kỹ thuật của bọn họ còn chưa đủ phát đạt.
Thời gian trôi đi, đã vào tháng 9 rồi.
Triệu Kiến Quân, Triệu Kiến Đan và Giang Cảnh Tường đã lên lớp cao nhị.
Học xong lớp cao nhị là bọn họ có thể tốt nghiệp rồi.
Giang Hà đã lấy được bằng tốt nghiệp hồi tháng 6 vừa qua rồi, giờ đã vào trong xưởng phát sáng phát nhiệt.
Năm 1976 là một năm có rất nhiều đại sự xảy ra.
Vào tháng 1, tổng lý qua đời, tới tháng 9, chủ tịch qua đời, tới tháng 10, cuộc vận động 10 năm cũng sắp sửa kết thúc, nghênh đón thời kỳ mới.
Em dâu hai đã sinh hạ một cô con gái, cũng chính là vì sinh hạ ra là con gái, nên Cố Hướng Hưng đối xử với Thiên Hữu càng tốt hơn.
Người một nhà thoạt nhìn hòa thuận vui vẻ, chỉ là đáng tiếc, có đôi khi Trần Oánh nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này, trên mặt thì cười, trong lòng lại không dễ chịu, bởi cô ấy biết đây là giả.
Có vài vết rách tồn tại chính là tồn tại, không phải vờ như không biết là biến mất được.
Trần Oánh không biết, cứ tiếp tục như vậy liệu có thật sự giúp cái nhà này tiếp tục duy trì được hay không.
Vào dịp làm rượu trăng tròn cho cháu gái nhỏ, Cố Hướng Hỉ cũng đã trở lại một chuyến. Hiện tại cuộc sống của mọi người đều tốt, hơn nữa cũng quản không có nghiêm đến vậy, nên họ bày một bữa tiệc trăng tròn nho nhỏ.
Nhà họ Trần chắc chắn là không đủ chỗ rồi, nên tiệc bày ở tiệm cơm quốc doanh.
Vốn dĩ ý của Trần Oánh và cha mẹ cô ấy là không cần bày tiệc, người một nhà bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm ngon là được, nhưng mà Cố Hướng Hưng được thăng chức, hắn cảm thấy đây là song hỉ lâm môn, hắn được nở mặt nở mày, nhất định phải làm tiệc.
Hắn bỏ ra cái số tiền này!
Hắn hứng thú bừng bừng, mời anh cả và em gái út của mình, còn có những đồng nghiệp và bạn bè của hắn ở trong thành nữa, mời tổng cộng 4 bàn.
Những người này đều là những người thật sự có quan hệ tốt với hắn, chỉ là thân thích của hắn, chia ra không nhiều lắm, chỉ được hai bàn.
Cố Hướng Hằng không có đi, là Giang Cảnh Du dẫn theo cặp song sinh đi.
Chức vị của Cố Hướng Hằng càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng ít tham dự tụ hội kiểu này.
Cố Hướng Hưng trước hết là giới thiệu cho các bạn bè hắn, biểu cảm đắc ý: "Đây là chị dâu cả của tôi, ruột đó, chị là chính là xưởng trưởng sản xuất xúc xích, xúc xích các cậu ăn, đều là xưởng của chị ấy sản xuất."
Giang Cảnh Du mỉm cười mà chống đỡ, "Hoan nghênh, mọi người đừng khách khí, ăn ngon vào."
Trong lòng cô thở dài.
Hắn thăng chức cũng không phải vì vợ chồng bọn họ chạy quan hệ gì, chỉ là Cố Hướng Hưng cũng không hề giấu diếm tình huống trong nhà mình, ngày thường nhắc tới anh cả và chị dâu cả của hắn không ít, có vầng sáng như thế ở trên người, mấy vị bên trên hắn khi có vị trí trống ra sẽ ưu tiên suy xét đến hắn.
Hiện tại chức vị của hắn chỉ dịch lên một chút xíu xiu thôi, vậy thì không có gì, nhưng nếu mà về sau còn như vầy, đức không xứng vị, rất dễ xảy ra chuyện.
Cô nhìn bé gái nằm trong lòng Trần Oánh, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của em bé: "Đã nghĩ kỹ tên cho con bé chưa?"
Trần Oánh nhìn con gái nhỏ, nhu hòa cười: "Chị nó tên Thiên Tình, nên tên con bé là Thiên Ninh đi."
Giang Cảnh Du: "Thiên Ninh, là cái tên hay."
*
Từ sau khi cuộc vận động kia chấm dứt, thanh niên tri thức xuống nông thôn liền ít đi rất nhiều.
Có vài thanh niên tri thức nhìn thấy tình huống như vầy, thấy được ánh rạng đông để được về rồi, có mấy người nhân mạch trong tay rộng, lợi dụng đủ loại thủ đoạn để về thành, lần này đi rồi liền không muốn về nữa, bỏ xuống hết thảy ở nông thôn.
Đương nhiên, giờ còn sớm, chờ về sau được về thành với quy mô lớn rồi, khi đó rất nhiều màn bi kịch liền phải trình diễn.
Bên Thượng Trang thôn trước mắt còn chưa có tình huống như thế xuất hiện.
Những người về thăm người thân đều sẽ trở về.
Trong thôn bọn họ cơ hồ là mỗi một thanh niên tri thức đều có một phần công tác, bởi ai biểu bọn họ đều là thanh niên tri thức chứ, bọn họ dù cho hồi học tập ở trong thành vì cuộc vận động kia mà không có học tập nghiêm túc, nhưng đại bộ phận thanh niên tri thức đều có trình độ tốt nghiệp tiểu học, ấy là không thành vấn đề, đọc viết làm toán bình thường đều làm được, như vầy là có thể làm rất nhiều chuyện rồi.
Bọn họ sẽ xuống nông thôn, chính là bởi vì nhà mình không có đơn vị có cương vị công tác tiếp thu, bọn họ không tìm được việc làm, cho nên mới bị bắt xuống nông thôn, giờ đến chỗ này có được việc làm, mỗi tháng có được tiền lương của chính mình, như này còn không sướng à?
Quyền tài sản của xưởng bọn họ là thuộc về tập thể thôn của bọn họ, không cần bị kẻ khác quản chế.
Đám máy móc thiết bị kia là do chính mình xài vàng thật bạc trắng mua tới tay hoặc là thuê tới tay, việc này đã cho bọn họ sự tự do nhất định, không cần cái gì cũng phải nghe trong huyện chỉ huy.
Đây chính là chỗ mỹ diệu khi được tự mình làm chủ nhà.
Số tiền kiếm được tới cuối năm chia hoa hồng rất là khả quan, bọn họ tuy sẽ còn giữ lại kha khá một bộ phận để mở rộng sản xuất, phát tiền lương vân vân, nhưng số tiền được phát tới tay vẫn khiến mọi người vừa lòng.
Và đây cũng chính là nguyên nhân rất nhiều người tuy không có vào xưởng làm việc, nhưng cũng sẽ không cảm thấy quá mất cân bằng, bởi bọn họ có làm việc nha! Công điểm cũng rất đáng giá nha!
Cục vàng này ở ngay thôn của bọn họ, thuộc về tập thể của bọn họ, họ không nóng nảy.
Không thể lấy tiền lương mỗi tháng, nhưng cuối năm được chia hoa hồng cũng rất sướng.
Nhà xưởng của bọn họ cũng đã xây dựng thêm mấy lần rồi.
Thời gian vừa bước vào năm 1977, Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đều nâng tinh thần lên.
Năm nay chính là năm được khôi phục thi đại học, chờ đến sang năm chính là lúc cải cách mở cửa.
Càng có khởi đầu tốt đẹp của năm nay nữa, chính là bọn họ vì chiếm được thị trường rộng lớn, được mọi người yêu thích, nên đã lấy được danh ngạch đến hội chợ quảng bá giao lưu.
Cái danh ngạch này không nhiều lắm, chỉ có những xưởng có ưu thế ở phương diện nào đó mới có thể đi, bản thân việc này đã đại biểu cho một loại khẳng định.
Chỉ là có vài xưởng chiếm danh ngạch, nhưng mỗi năm đi tới đều ôm trứng ngỗng về, này đây cũng làm những người cho danh ngạch không hài lòng, cảm thấy bọn họ chiếm hầm cầu lại không ị phân.
Xưởng Hảo Vị thân là một xưởng tích cực mở rộng, biến xúc xích thành một loại trào lưu, quy mô cũng thăng lên tới cấp bậc nhất định, liền đến được cái ngạch cửa này, lấy được danh ngạch vốn là thuộc về xưởng máy móc nào đó, có thể đi đến hội chợ giao lưu mùa xuân.
Trong này Cố Hướng Hằng có ra sức không ít.
Đây là một cơ hội khó được, hội chợ giao lưu dù có là trong cuộc vận động 10 năm cũng không đóng cửa, chỉ là nhiều thêm rất nhiều yêu cầu chính trị. Bọn họ có thể đi, chính là đại biểu cho bọn họ được nhìn trúng, đồng thời cũng là thời khắc để họ triển lộ ánh sáng của riêng mình.
Nếu được đi ra biên giới, mức độ nổi tiếng của bọn họ sẽ lập tức được nâng lên nấc thang mới.
Đại biểu của xưởng nào đó bị hủy bỏ danh ngạch nhìn Giang Cảnh Du mắt không ra mắt, mũi không ra mũi.
Tuy năm rồi đi không có lấy được đơn đặt hàng rất mất mặt, nhưng mà giờ ngay cả danh ngạch cũng mất luôn, càng mất mặt hơn.
Giang Cảnh Du chẳng chột dạ tí nào.
Dù cho có không vui cũng phải thừa nhận rằng hàm lượng khoa học kỹ thuật của nước họ đại bộ phận là lạc hậu so với nước khác, ngoại thương muốn mua máy móc thiết bị, vì sao không mua hàng tiên tiến hơn chứ?
Mà xúc xích của Giang Cảnh Du bọn họ thì lại khác.
Đây là mỹ thực.
Đối với mỹ thực, nhân loại có rất nhiều lúc là có chung quan điểm.
Hơn nữa muốn làm cái này cũng không khó đến vậy, không cần khoáng thạch, cũng không cần cách chế tác tinh vi, sản phẩm của bọn họ là dùng thịt và tinh bột làm ra.
Thịt ở rất gần, ngay thôn bọn họ, còn có các thôn phụ cận đều nuôi dưỡng lượng lớn gia súc lấy thịt.
Tinh bột thì lại càng đơn giản, lại không phải yêu cầu dùng lương thực tinh đi làm.
Trừ bỏ muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, Giang Cảnh Du cũng muốn nhân cơ hội này xem thử xem trên hội chợ giao lưu có những mặt hàng triển lãm nào khác, để tìm hiểu tình huống bên ngoài một chút.
Cơ hội luôn để lại cho người có chuẩn bị.
Bọn họ muốn đi tham gia hội chợ giao lưu cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, việc trong nhà liền giao cho hai anh em Triệu Kiến Quân.
Cặp song sinh cũng vậy, nếu có gì không ra quyết định được, vậy hãy đi tìm bên bà ngoại.
Giang Cảnh Du không có quá nhiều thời gian để bận tâm việc trong nhà, nên Triệu Kiến Quân và Triệu Kiến Đan ra đảm nhiệm nhiều việc: "Thím cứ yên tâm đi, trong nhà cứ giao cho tụi con."
Bọn họ đều không nhỏ rồi, với cái tuổi này của bọn họ, có người kết hôn sớm thậm chí đã làm cha mẹ người ta rồi, chỉ có thím là vẫn sẽ xem bọn họ là con nít.
Cặp song sinh cũng đã quen với việc cha mẹ mình bận rộn.
"Ba mẹ, bọn con cũng không nhỏ rồi."
Mọi người phổ biến đều là mấy đứa lớn chăm mấy đứa nhỏ, nên đám bọn họ cũng chắc nịch lắm.
Còn nữa là hồi tết năm nay á, trong nhà thêm một cái TV!
Đây là phần độc nhất trong thôn bọn họ á!
Tuy rằng không có được mấy đài, TV còn là cái hộp nho nhỏ màu đen trắng, còn phải kéo dây anten thật dài để thu tín hiệu, còn thường thường bị rớt dây nữa, nhưng cũng là một đại bảo bối!
Bọn họ không cần đến rạp chiếu phim là có thể được xem tiết mục, hơn nữa bọn họ còn có thể xem thời sự, xem ca múa.
Dù có là lặp lại chiếu, cũng vẫn xem không biết mệt.
Mỗi đêm lúc bật TV lên ấy, đều là lúc để đám con nít cuồng hoan một trận.
Giang Nguyên Đồng cũng thành khách quen luôn.
Hiện tại nhìn bộ dáng mấy đứa nhỏ đảm nhiệm nhiều việc bảo cô yên tâm, Giang Cảnh Du thật không yên tâm: "Dọn TV tới nhà bà ngoại tụi con đi, mấy đứa muốn coi TV thì đến nhà bà ngoại mà coi."
Không có người lớn trông chừng, thật sự lo lắng đám nhóc này sẽ không hề có tự chủ mà bật xem cả ngày.
Cặp song sinh méo mặt xuống: "Mẹ, đừng mà......"
Vì lần đại hội giao lưu này có thể khai hỏa danh tiếng, Giang Cảnh Du phí không ít tâm tư. Xúc xích xông khói* rẻ, nên nếu có người thích, nguyện ý mua về thử bán xem vậy thì sẽ kiếm được tiền, hơn nữa cô rất có tin tưởng với xúc xích xông khói.
*: trong tiếng Trung nó là 火腿肠 – Hỏa thối tràng, tên tiếng Anh dịch ra của nó là ham sausage, mình có thể dịch ra là xúc xích giăm bông, nhưng hỏa thối = ham = chân giò hun khói, nên đối chiếu với đó, mình lựa chọn dịch cụm này là xúc xích xông khói.
Chỉ là, rốt cuộc thì khẩu vị của người nước ngoài vẫn là có hơi khác, nên Giang Cảnh Du dẫn người khẩn cấp gia công chế tạo ra một loại xúc xích xông khói da giòn càng thích hợp để làm BBQ hơn, để tới nước ngoài sẽ càng hợp kẹp vào bánh mì làm hotdog.
Chờ đến khi được mở hội triển lãm, bên mình chuẩn bị cái bếp lò nhỏ, cho than tốt nhất vào, dựng giá nướng này, cho mấy cái xúc xích này lên nướng BBQ, mùi hương chúng nó truyền ra rất bá đạo, người ăn thử đều cảm thấy không ai có thể đủ khả năng thoát được mị lực của những cây xúc xích này.
Không có ai.
Nếu mà thật sự có người không thích, vậy chắc chắn là hắn là người không thích ăn thịt.
Tuy nói có vẻ hơi khoa trương tí, nhưng cũng có thể nhìn ra được bọn họ tự tin về sản phẩm của mình.
Xúc xích loại mới da giòn giòn, nhai rất ngon, cứ gọi nó là xúc xích giòn đi. Xúc xích này đại bộ phận đều là thịt, có vài cây được cắt thành từng miếng nhỏ, ăn vào nhai rất đã.
Giang Cảnh Du dẫn theo vài người đi qua dự hội chợ, một là Giang Cảnh Đằng – đây là trưởng phòng phòng thị trường tiêu thụ, bằng vào chính công trạng của anh ngồi lên vị trí này; tiếp theo chính là trưởng phòng Tống Ích, công trạng của anh ấy chỉ đứng sau Giang Cảnh Đằng.
Mặt khác còn có phó xưởng trưởng của xưởng bọn họ nữa, vị này là bên trên chỉ định tới, phụ trách cái mảng tư tưởng chính trị cho mọi người, về cơ bản sẽ không nhúng tay vào việc quản lý của Giang Cảnh Du. Lúc này đi ra ngoài sợ sẽ xuất hiện tình huống gì gì đó, nên cũng phải mang theo vị này.
Trừ bỏ phó xưởng trưởng ra, chính là những nhân viên miệng mồm linh hoạt, biết làm việc.
Bọn họ cũng phải vận chuyển một ít hàng hóa qua đó trước.
Tới nơi rồi, vị trí triển lãm hàng là tùy cơ rút thăm, chỉ xem vận may.
Đồ vật của thành phố bọn họ đều là những xưởng lớn có lịch sử, so ra thì quy mô của bọn họ hơi nhỏ chút.
Chỉ là ai biểu sản phẩm của bọn họ trước mắt không có đối thủ cạnh tranh khác chứ, chính là dù có người cũng làm xúc xích, nhưng hương vị cũng kém hơn, hoặc là do thiết bị theo không kịp nên không thể làm ra loại bao bì đóng gói này.
Bao bì ruột sấy của bọn họ so với đồ đóng hộp thì có thể hạ thấp phí tổn đóng gói, bên kia không đạt được kỹ thuật, liền không thể cho ra được giá cả có lợi ích thực tế như của bọn họ.
Bên Giang Cảnh Du chính là có ưu thế độc đáo của chính mình.
Lúc rút thăm chọn vị trí triển lãm, là Giang Cảnh Du đi rút.
Vận khí của cô vẫn luôn không tệ lắm, lúc này kết quả rút thăm được cũng giống vậy.
Tuy rằng không phải vị trí đứng đầu như ngay cửa vào, nhưng cũng khá là tốt, ở ngay bên cạnh.
Sau khi được nhận vị trí triển lãm rồi, chính là tự đi trang trí, cái này cũng phải dựa vào tự bọn họ đi làm.
Ở điểm này, Giang Cảnh Du lợi dụng bản lĩnh vẽ tranh của mình, dùng bút vẽ ra cây xúc xích khá là mê người.
Bên trái bọn họ là bán gốm sứ, bên phải là bán thảm trải sàn, nghiêng phía đối diện một chỗ là bán hàng thêu thùa, chỗ khác là bán trang phục.
Chỉ mình bọn họ bán đồ ăn.
Nhìn cái xúc xích nướng to sinh động như thật bọn họ bày bên trên, một đồng chí mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bán gốm sứ cách vách đã đi tới: "Thì ra xúc xích tôi ăn chính là của nhà các vị. Xúc xích hun khói Hảo Vị, tôi mua mấy lần rồi, yêu nhất là cái loại thịt nhiều ấy."
Giang Cảnh Đằng vui vẻ: "Ế, thì ra là khách quen của bọn tôi nha, lúc này bọn tôi có tung ra sản phẩm mới, có muốn nếm thử hay không?"
Đồng chí áo Tôn Trung Sơn tâm động: "Tôi...... Có thể ăn sao? Liệu có phải không hay lắm không?"
Giang Cảnh Đằng: "Cái này có gì mà không hay lắm, đây là ăn thử, trước lúc mỗi một loại sản phẩm mới được ra đều cần phải ăn thử, cho ra đánh giá, cái này còn phiền toái anh làm nhân viên ăn thử một chút đó."
Đồng chí áo Tôn Trung Sơn: "......" Tiểu tử này thiệt là dẻo miệng!
Người kia sướng rơn nhận lấy cây xúc xích, mở bao bì ra nếm một miếng.
"Ế, cái này tôi chưa từng ăn, cái loại này da giòn giòn, ngon! Hương thịt bên trong này, nhai rất ngon! Tôi đi ra bên ngoài, thích nhất chính là mang theo xúc xích, đã tiện lợi lại ngon miệng." Anh kia lại cắn một miếng, cẩn thận nghĩ nên đánh giá thế nào: "Cái loại này làm nóng hơn chút sẽ càng ngon hơn nhỉ? Nhà tôi rất là thích dùng xúc xích xắt hạt lựu rồi làm cơm chiên."
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, cái loại này rất thích hợp để nướng, hiện tại các loại nguyên liệu còn chưa chuẩn bị đầy đủ, để mai mời anh nếm thử xem sau khi nướng nó có hương vị thế nào nha."
Anh ta cười: "Vậy tôi đành mặt dày vậy." Theo đó anh ta dừng một chút: "Chỉ là có cái nghi vấn này, bên các cô làm nhiều xúc xích như vậy, lấy đâu ra nhiều thịt đến vậy thế?"
Giang Cảnh Đằng cười: "Đồng chí, anh có biết hiện tại thôn bọn họ nuôi bao nhiêu con heo, lại có bao nhiêu con gà không? Thôn bọn tôi hằng năm vào núi khai hoang, chính là để nuôi heo nuôi gà đó."
"Còn có thôn sát vách bọn tôi nữa, có thôn thì nuôi cá, có thôn thì nuôi thỏ, có thôn thì nuôi heo...... cũng có chỗ con gì cũng nuôi. Cả cái huyện của bọn tôi nha, đều đang làm nghề nuôi dưỡng, thịt của chỗ bọn tôi, trừ bỏ cung cấp cho xưởng của bọn tôi, còn cung ứng cho các thành thị chung quanh đó!"
Đã là huyện nuôi dưỡng lớn rồi!
Đồng chí áo Tôn Trung Sơn nuốt một ngụm nướng miếng: "Vậy các anh chắc chắn không thiếu thịt nhỉ?"
Giang Cảnh Đằng quơ quơ cây xúc xích trong tay: "Có thứ này nữa, anh đây cũng không thiếu, muốn ăn liền đi mua."
Đồng chí áo Tôn Trung Sơn cười: "Chúc mọi người mở hội chợ bán chạy!"
Giang Cảnh Du cũng cười đáp lại: "Cũng chúc bên các anh mở hội chợ bán chạy!"
Ngày mai, chính là lúc hội chợ triển lãm bắt đầu.
Cũng may, trời không tuyệt đường người.
Trong năm 1976 có một vị giáo sư chuyên địa chất và vật lý bị hạ phóng xuống đây, Trương Nguyên Ý. Ông ấy tới đây không được bao lâu thì bệnh nặng bỏ mình, chỉ để lại một chút ghi chép của ông ấy.
Lúc đó là Giang Cảnh Du đi đón người, sau khi biết được tình huống của ông ấy, lại thâm nhập tìm hiểu thêm về quá khứ của ông ấy nữa, biết ông là một giáo sư thâm niên rất có bản lĩnh, đã từng du học ở mấy nước rồi, còn từng phát biểu một bài luận văn khá là có sức ảnh hưởng.
Càng tìm hiểu, càng thấy tiếc nuối.
Ông ấy là một học giả bị bôi nhọ.
Chỉ là khi ông ấy đến được nơi này thì đã bị bệnh nặng, không được bao lâu đã nằm trên giường bệnh không dậy nổi. Khoảnh khắc mà ông ấy hấp hối ấy, là Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du canh giữ bên cạnh ông, hậu sự và di vật của vị giáo sư này cũng là vợ chồng bọn họ sửa sang lại.
Lúc hai vợ chồng bọn họ biết được tình huống của ông ấy đã nghĩ ra được lý do tốt nhất rồi, là một lý do có thể để bọn họ đi nhắc nhở càng thêm thuận lý thành chương – Đó chính là lấy danh nghĩa của vị giáo sư này nói ra tiên đoán về vụ động đất.
Mà việc bọn họ phải làm bây giờ, chính là phải để cái tiên đoán này được mở rộng sức ảnh hưởng, để cho người bên trên chú ý, chứ không để bọn họ tự mình truyền thì chính là bịa đặt sinh sự rồi.
Bọn họ còn có thể dạy cho mọi người làm sao để bảo vệ được mình để tồn tại khi động đất xảy ra nữa.
Chỉ cần biết được kết quả, lúc đi đẩy ngược dòng lại sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều.
Lương Bảo biết được chuyện này thì thần sắc ngưng trọng: "Cậu nói thật sao?"
Cố Hướng Hằng cười khổ: "Sao con có thể nói giỡn với chuyện lớn như thế được?" Theo đó thần sắc anh trịnh trọng: "Con tuyệt đối không có nói dối, đây là kết quả mà giáo sư Trương vất vả đo lường tính toán ra được, vào thời khắc mà ông ấy hấp hối ấy, ông ấy đã tìm vợ chồng bọn con nói ra kết quả này, chỉ tiếc là rất nhiều tư liệu đo lường tính toán của ông ấy đều đã bị hủy diệt rồi, bọn con nghe ông ấy nói xong cũng không dám tin tưởng, thẳng đến gần đây vợ chồng bọn con có nghe được một vài số liệu giống với số liệu mà ông ấy từng phỏng đoán trước đó, đây là số liệu mà con thông qua bên đại học tỉnh có được, cái này kiểu gì cũng không phải tạo giả đi? Nên giờ đối chiếu đúng rồi, con tuy không cách nào xác nhận được vụ động đất cấp 8 mà ông ấy nói sẽ không xảy ra...... nhưng lỡ mà chuẩn xác thật, việc này quá lớn."
Nếu là giả, chuyện này bọn họ nhiều lắm chỉ là sợ bóng sợ gió một trận, nhưng nếu mà thật sự xảy ra một trận động đất lại quá đột nhiên không kịp phòng ngừa, bọn họ lại bỏ qua lời nhắc nhở này, hậu quả thật sự đáng sợ.
Lương Bảo nhớ tới trận động đất 8.5 độ ở huyện Cố Nguyên cùng Hải Nguyên ở Cam Túc hồi tháng 12 năm 1920 ấy, trận động đất ấy đã làm 288.200 người tử vong, chừng 300.000 người bị thương.
Đó là một con số rất thảm thiết.
Nghĩ đến đó, ông xoa xoa huyệt thái dương: "Cậu lưu lại những số liệu đó trước, để tôi tìm người xem lại thử."
Ông ấy còn muốn đi tìm mấy ông bạn già cùng nhau thương lượng thử, từ giờ đến thời gian mà vị giáo sư già tên Trương Nguyên Ý kia phỏng đoán còn khá là dài.
Trừ bỏ chuyển giao cái trọng trách đăng báo này cho Lương Bảo, Giang Cảnh Du cũng không nhàn rỗi, cô dẫn người đi một đường mở rộng thị trường, cuối cùng mở rộng đến Đường Sơn và khu vực phụ cận.
Trừ bỏ việc đẩy mạnh tiêu thụ xúc xích ra, bọn họ còn mở buổi tọa đàm, giảng giải nên làm thế nào để ứng đối tự cứu khi những tai họa như động đất xảy ra và kết quả tương ứng.
Rất nhiều người không có hứng thú với nội dung này, nhưng nếu mà bọn họ chịu nghe vào một chút, sau khi trả lời chính xác các câu hỏi là có thể nhận được phần thưởng, cũng chính là xúc xích, vậy thì bọn họ không ngại nghe một chút.
Xúc xích này chính là thứ tốt á, mấy đứa nhỏ không có đứa nào không thèm.
Có đồ ăn thêm vào, buổi tọa đàm được triển khai rất thuận lợi.
Có mấy người bảo bọn họ là đồ ngốc, khi không lại đưa tặng đồ miễn phí.
Giang Cảnh Đằng cũng không quá có thể hiểu được, cảm thấy lúc này chị gái mạo hiểm quá.
Nếu không có xảy ra động đất, về sau phong bình của chị với lãnh đạo bên trên chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Hơn nữa đưa tặng xúc xích như này, tuy rằng cũng có thể tuyên truyền cho bọn họ, nhưng chỉ với trước mắt mà nói, sản phẩm của bọn họ cũng đủ tốt rồi, không cần tuyên truyền như này cũng bán rất chạy.
Giang Cảnh Du không cách nào giải thích, nhưng vẫn cứ chuyên tâm dựa theo kế hoạch mà làm.
Tọa đàm được mở khắp thành thị, quy mô không nhỏ. Bọn họ làm vầy cũng không xem như là tản lời đồn, bởi vì cái bọn họ truyền thụ đều là tri thức, nên phải là phổ cập khoa học mới đúng, những tri thức này có thể cứu mạng vào những thời điểm mấu chốt.
Đã biết tình huống bên Giang Cảnh Du rồi, Lương Bảo cảm thấy mức độ đáng tin của những gì bọn họ nói càng cao, bởi nếu không phải bọn họ thật sự cho rằng là thế, lại làm sao sẽ đưa tặng miễn phí mấy thứ kia, lại lấy tiền đồ của chính mình ra mà đánh cuộc chứ? Không có ai có thể xem tin tức này như gió thoảng bên tai, đặc biệt là những người đang ở địa vị cao kia.
Đây là kết quả mà một giáo sư già thâm niên suy tính ra trước khi chết, hiện tại bọn họ kêu người đi đo lường tính toán, không có ai ra được một đáp án tinh chuẩn mà trả lời liệu động đất có xảy ra hay không.
Ai cũng không biết.
Vậy bọn họ nên tin, hay là không tin?
Nếu như bọn họ để từ tai này chạy sang tai kia chạy đi luôn, chuyện mà xảy ra thật, rồi gây ra tổn thất tính mạng và tài sản nặng nề cho nhân dân, đến lúc đó ai đi gánh trách nhiệm? Lại có ai gánh nổi?
Nhiều mạng người đến vậy, ai cũng không gánh nổi.
Cho nên khi ngày càng gần thời khắc đó, Giang Cảnh Du vui vẻ khi phát hiện chính phủ ra mặt kêu gọi mọi người diễn tập khi động đất xảy ra, đồng thời cũng đã cẩn thận mà di dời một vài dụng cụ tinh vi không thể chịu nổi động đất sang địa phương khác, còn tiến hành kiểm tra gia cố phòng ốc một chút nữa.
Chỉ cần bọn họ để bụng, có tập thể tổ chức, vậy là có thể tránh cho tình huống tệ nhất xảy ra với khả năng lớn nhất rồi.
Nhìn thấy kết quả này, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du tuy mệt gần chết, nhưng cũng an tâm.
Những lý do, những cái cớ kia, đều là vợ chồng họ lặp lại thử suy đoán.
Vì lấy được sự tin tưởng của người khác, người ngoài nghề như bọn họ cũng đã ôn tập các tư liệu liên quan rất nhiều.
Giờ nhìn lại, hết thảy công sức trả giá đều đáng giá.
Chờ tới ngày đó, Cố Hướng Hằng với Giang Cảnh Du trắng đêm chưa ngủ.
Vợ chồng bọn họ ở phương nam, không nghe được động tĩnh ở bên kia, nhưng giờ những thành thị phụ cận tâm địa chấn ở phương bắc đều đang kinh hoảng thất thố, cảm giác đất núi rung chuyển.
Đấy chỉ là ở gần, còn ở tâm động đất thì càng mạnh hơn, phòng ốc vốn dĩ kiên cố giờ như trò chơi xếp gỗ trong tay đứa con nít, quơ quơ lắc lư, ào ào sụp đổ.
Mà nghĩ cũng may là tối hôm nay toàn thành thị khai triển diễn tập khi có động đất, toàn bộ các đơn vị và thị dân đều được tổ dân phố và quân đội dẫn ra khu vực đóng quân ngoại thành diễn tập.
Đây là một quyết định gian nan, nhưng cũng là một quyết định làm người ta thấy may mắn không thôi.
Lúc động đất tiến đến ấy, có khá nhiều người đều chưa ngủ, và đã thấy được thành thị của bọn họ sụp đổ.
Bọn họ đều cảm thấy may mắn vì đã sống sót sau tai nạn.
Nhưng luôn có những người không nghe kêu gọi mà về lại nhà mình, cũng có mấy người khi thiên tai ập đến hoảng không chọn đường, hoặc là xui xẻo quá, đụng phải khe đất nứt ra khi động đất tới.
Nhưng mà so sánh với trường hợp đang đêm khuya động đất tới bị nhà cửa mai táng thì đã tốt hơn rất nhiều rồi, đây cũng đã tạo nên một kỳ tích.
Trận động đất lớn như vậy, nhưng số liệu người thương vong lại ít hơn đã nghĩ, càng làm người ta thấy ghê người chính là tổn thất tài sản.
Nơi vốn dĩ là thành thị đã thành phế tích.
Người dân còn phải chờ đợi ở bên ngoài, chờ dư chấn qua rồi, sau đó lại trùng kiến nó.
Loa báo, báo chí, còn có trên TV đều đang nói về trận động đất ở Đường Sơn, cũng bởi vậy giáo sư Trương Nguyên Ý đã qua đời, hoàn toàn nổi tiếng rồi.
Ông ấy vốn là bởi vì nói chuyện không nghiêm cẩn, phát biểu một vài ngôn luận bị kẻ khác đánh thành phái hữu rồi hạ phóng, giờ đã điều tra rõ là do kẻ khác tạt nước bẩn, ông đã được trả lại trong sạch.
Có một số việc ước nguyện ban đầu là tốt, kết quả trong quá trình thực tiễn lại thành chuyện xấu, thành cái cớ để vài kẻ xấu xa đả kích dị kỷ.
Giáo sư Trương Nguyên Ý đã được trả lại trong sạch, cũng được chứng minh, đồng thời cũng được lịch sử ghi khắc chặt chẽ.
Làm một nhân tài thành công tiên đoán được trận động đất lớn, mọi người đều cảm thấy tiếc hận vì ông đã qua đời.
Có thể tưởng tượng được, về sau tên của ông ấy sẽ được truyền lưu.
Vài thứ ông ấy còn lưu lại kia đều đã thành bảo bối, Giang Cảnh Du tự mình thu thập ra đưa cho chuyên gia mang đi.
Vài thứ kia về cơ bản đều là Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du sửa sang lại. Cũng không biết những người kia có thể cho ra được kết luận gì từ đống số liệu này hay không, hẳn là không có kết luận, vì rốt cuộc đây cũng không phải tiên đoán thật.
Một vài bản thảo có số liệu cụ thể mà giáo sư Trương lưu lại về cơ bản đều bị bọn họ thiêu rồi, chỉ để lại một vài cái mơ hồ không rõ.
Hai vợ chồng họ cũng bởi vì kịp thời thông báo tin tức này lên trên, ngăn trở được tổn thất nặng nề cho sinh mệnh và tài sản nhân dân mà được ngợi khen.
Không được bao lâu, Cố Hướng Hằng liền nói là anh sắp thăng chức.
Bên Giang Cảnh Du không có thăng chức, nhưng mà một vài thiết bị mà trước đó cô muốn mua sắm, một vài yêu cầu nữa, giờ đều được thả rộng hơn.
Chuyện này còn có rất nhiều chuyện kéo theo, ví dụ như người ở các nước khác đều bị kinh động, muốn tới lấy kinh nghiệm.
Rốt cuộc đây là một chuyện cực kỳ không thể tưởng tượng, có người thế mà có người có thể đủ chuẩn xác mà tiên đoán được động đất lớn như vầy?
Là ngẫu nhiên à? Hay là đất nước này đã thật sự nắm giữ tri thức thâm ảo đó?
Đối với loại tình huống này, hai vợ chồng Giang Cảnh Du cũng không cách nào phát biểu ý kiến.
Bọn họ biết về sau hiện đại có cục động đất, còn xuất hiện các loại app về động đất, nếu có động đất sẽ báo tin nhắc nhở tị nạn khẩn cấp vân vân, nhưng muốn nói có thể chuẩn xác mà đo lường được mỗi một lần xảy ra động đất, việc này dù có là về tới hiện đại cũng còn chưa thực hiện được.
Việc này quá khó khăn, khoa học kỹ thuật của bọn họ còn chưa đủ phát đạt.
Thời gian trôi đi, đã vào tháng 9 rồi.
Triệu Kiến Quân, Triệu Kiến Đan và Giang Cảnh Tường đã lên lớp cao nhị.
Học xong lớp cao nhị là bọn họ có thể tốt nghiệp rồi.
Giang Hà đã lấy được bằng tốt nghiệp hồi tháng 6 vừa qua rồi, giờ đã vào trong xưởng phát sáng phát nhiệt.
Năm 1976 là một năm có rất nhiều đại sự xảy ra.
Vào tháng 1, tổng lý qua đời, tới tháng 9, chủ tịch qua đời, tới tháng 10, cuộc vận động 10 năm cũng sắp sửa kết thúc, nghênh đón thời kỳ mới.
Em dâu hai đã sinh hạ một cô con gái, cũng chính là vì sinh hạ ra là con gái, nên Cố Hướng Hưng đối xử với Thiên Hữu càng tốt hơn.
Người một nhà thoạt nhìn hòa thuận vui vẻ, chỉ là đáng tiếc, có đôi khi Trần Oánh nhìn cảnh tượng hòa thuận vui vẻ này, trên mặt thì cười, trong lòng lại không dễ chịu, bởi cô ấy biết đây là giả.
Có vài vết rách tồn tại chính là tồn tại, không phải vờ như không biết là biến mất được.
Trần Oánh không biết, cứ tiếp tục như vậy liệu có thật sự giúp cái nhà này tiếp tục duy trì được hay không.
Vào dịp làm rượu trăng tròn cho cháu gái nhỏ, Cố Hướng Hỉ cũng đã trở lại một chuyến. Hiện tại cuộc sống của mọi người đều tốt, hơn nữa cũng quản không có nghiêm đến vậy, nên họ bày một bữa tiệc trăng tròn nho nhỏ.
Nhà họ Trần chắc chắn là không đủ chỗ rồi, nên tiệc bày ở tiệm cơm quốc doanh.
Vốn dĩ ý của Trần Oánh và cha mẹ cô ấy là không cần bày tiệc, người một nhà bọn họ cùng nhau ăn bữa cơm ngon là được, nhưng mà Cố Hướng Hưng được thăng chức, hắn cảm thấy đây là song hỉ lâm môn, hắn được nở mặt nở mày, nhất định phải làm tiệc.
Hắn bỏ ra cái số tiền này!
Hắn hứng thú bừng bừng, mời anh cả và em gái út của mình, còn có những đồng nghiệp và bạn bè của hắn ở trong thành nữa, mời tổng cộng 4 bàn.
Những người này đều là những người thật sự có quan hệ tốt với hắn, chỉ là thân thích của hắn, chia ra không nhiều lắm, chỉ được hai bàn.
Cố Hướng Hằng không có đi, là Giang Cảnh Du dẫn theo cặp song sinh đi.
Chức vị của Cố Hướng Hằng càng ngày càng cao, cũng càng ngày càng ít tham dự tụ hội kiểu này.
Cố Hướng Hưng trước hết là giới thiệu cho các bạn bè hắn, biểu cảm đắc ý: "Đây là chị dâu cả của tôi, ruột đó, chị là chính là xưởng trưởng sản xuất xúc xích, xúc xích các cậu ăn, đều là xưởng của chị ấy sản xuất."
Giang Cảnh Du mỉm cười mà chống đỡ, "Hoan nghênh, mọi người đừng khách khí, ăn ngon vào."
Trong lòng cô thở dài.
Hắn thăng chức cũng không phải vì vợ chồng bọn họ chạy quan hệ gì, chỉ là Cố Hướng Hưng cũng không hề giấu diếm tình huống trong nhà mình, ngày thường nhắc tới anh cả và chị dâu cả của hắn không ít, có vầng sáng như thế ở trên người, mấy vị bên trên hắn khi có vị trí trống ra sẽ ưu tiên suy xét đến hắn.
Hiện tại chức vị của hắn chỉ dịch lên một chút xíu xiu thôi, vậy thì không có gì, nhưng nếu mà về sau còn như vầy, đức không xứng vị, rất dễ xảy ra chuyện.
Cô nhìn bé gái nằm trong lòng Trần Oánh, sờ sờ bàn tay nhỏ bé của em bé: "Đã nghĩ kỹ tên cho con bé chưa?"
Trần Oánh nhìn con gái nhỏ, nhu hòa cười: "Chị nó tên Thiên Tình, nên tên con bé là Thiên Ninh đi."
Giang Cảnh Du: "Thiên Ninh, là cái tên hay."
*
Từ sau khi cuộc vận động kia chấm dứt, thanh niên tri thức xuống nông thôn liền ít đi rất nhiều.
Có vài thanh niên tri thức nhìn thấy tình huống như vầy, thấy được ánh rạng đông để được về rồi, có mấy người nhân mạch trong tay rộng, lợi dụng đủ loại thủ đoạn để về thành, lần này đi rồi liền không muốn về nữa, bỏ xuống hết thảy ở nông thôn.
Đương nhiên, giờ còn sớm, chờ về sau được về thành với quy mô lớn rồi, khi đó rất nhiều màn bi kịch liền phải trình diễn.
Bên Thượng Trang thôn trước mắt còn chưa có tình huống như thế xuất hiện.
Những người về thăm người thân đều sẽ trở về.
Trong thôn bọn họ cơ hồ là mỗi một thanh niên tri thức đều có một phần công tác, bởi ai biểu bọn họ đều là thanh niên tri thức chứ, bọn họ dù cho hồi học tập ở trong thành vì cuộc vận động kia mà không có học tập nghiêm túc, nhưng đại bộ phận thanh niên tri thức đều có trình độ tốt nghiệp tiểu học, ấy là không thành vấn đề, đọc viết làm toán bình thường đều làm được, như vầy là có thể làm rất nhiều chuyện rồi.
Bọn họ sẽ xuống nông thôn, chính là bởi vì nhà mình không có đơn vị có cương vị công tác tiếp thu, bọn họ không tìm được việc làm, cho nên mới bị bắt xuống nông thôn, giờ đến chỗ này có được việc làm, mỗi tháng có được tiền lương của chính mình, như này còn không sướng à?
Quyền tài sản của xưởng bọn họ là thuộc về tập thể thôn của bọn họ, không cần bị kẻ khác quản chế.
Đám máy móc thiết bị kia là do chính mình xài vàng thật bạc trắng mua tới tay hoặc là thuê tới tay, việc này đã cho bọn họ sự tự do nhất định, không cần cái gì cũng phải nghe trong huyện chỉ huy.
Đây chính là chỗ mỹ diệu khi được tự mình làm chủ nhà.
Số tiền kiếm được tới cuối năm chia hoa hồng rất là khả quan, bọn họ tuy sẽ còn giữ lại kha khá một bộ phận để mở rộng sản xuất, phát tiền lương vân vân, nhưng số tiền được phát tới tay vẫn khiến mọi người vừa lòng.
Và đây cũng chính là nguyên nhân rất nhiều người tuy không có vào xưởng làm việc, nhưng cũng sẽ không cảm thấy quá mất cân bằng, bởi bọn họ có làm việc nha! Công điểm cũng rất đáng giá nha!
Cục vàng này ở ngay thôn của bọn họ, thuộc về tập thể của bọn họ, họ không nóng nảy.
Không thể lấy tiền lương mỗi tháng, nhưng cuối năm được chia hoa hồng cũng rất sướng.
Nhà xưởng của bọn họ cũng đã xây dựng thêm mấy lần rồi.
Thời gian vừa bước vào năm 1977, Cố Hướng Hằng và Giang Cảnh Du đều nâng tinh thần lên.
Năm nay chính là năm được khôi phục thi đại học, chờ đến sang năm chính là lúc cải cách mở cửa.
Càng có khởi đầu tốt đẹp của năm nay nữa, chính là bọn họ vì chiếm được thị trường rộng lớn, được mọi người yêu thích, nên đã lấy được danh ngạch đến hội chợ quảng bá giao lưu.
Cái danh ngạch này không nhiều lắm, chỉ có những xưởng có ưu thế ở phương diện nào đó mới có thể đi, bản thân việc này đã đại biểu cho một loại khẳng định.
Chỉ là có vài xưởng chiếm danh ngạch, nhưng mỗi năm đi tới đều ôm trứng ngỗng về, này đây cũng làm những người cho danh ngạch không hài lòng, cảm thấy bọn họ chiếm hầm cầu lại không ị phân.
Xưởng Hảo Vị thân là một xưởng tích cực mở rộng, biến xúc xích thành một loại trào lưu, quy mô cũng thăng lên tới cấp bậc nhất định, liền đến được cái ngạch cửa này, lấy được danh ngạch vốn là thuộc về xưởng máy móc nào đó, có thể đi đến hội chợ giao lưu mùa xuân.
Trong này Cố Hướng Hằng có ra sức không ít.
Đây là một cơ hội khó được, hội chợ giao lưu dù có là trong cuộc vận động 10 năm cũng không đóng cửa, chỉ là nhiều thêm rất nhiều yêu cầu chính trị. Bọn họ có thể đi, chính là đại biểu cho bọn họ được nhìn trúng, đồng thời cũng là thời khắc để họ triển lộ ánh sáng của riêng mình.
Nếu được đi ra biên giới, mức độ nổi tiếng của bọn họ sẽ lập tức được nâng lên nấc thang mới.
Đại biểu của xưởng nào đó bị hủy bỏ danh ngạch nhìn Giang Cảnh Du mắt không ra mắt, mũi không ra mũi.
Tuy năm rồi đi không có lấy được đơn đặt hàng rất mất mặt, nhưng mà giờ ngay cả danh ngạch cũng mất luôn, càng mất mặt hơn.
Giang Cảnh Du chẳng chột dạ tí nào.
Dù cho có không vui cũng phải thừa nhận rằng hàm lượng khoa học kỹ thuật của nước họ đại bộ phận là lạc hậu so với nước khác, ngoại thương muốn mua máy móc thiết bị, vì sao không mua hàng tiên tiến hơn chứ?
Mà xúc xích của Giang Cảnh Du bọn họ thì lại khác.
Đây là mỹ thực.
Đối với mỹ thực, nhân loại có rất nhiều lúc là có chung quan điểm.
Hơn nữa muốn làm cái này cũng không khó đến vậy, không cần khoáng thạch, cũng không cần cách chế tác tinh vi, sản phẩm của bọn họ là dùng thịt và tinh bột làm ra.
Thịt ở rất gần, ngay thôn bọn họ, còn có các thôn phụ cận đều nuôi dưỡng lượng lớn gia súc lấy thịt.
Tinh bột thì lại càng đơn giản, lại không phải yêu cầu dùng lương thực tinh đi làm.
Trừ bỏ muốn đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm, Giang Cảnh Du cũng muốn nhân cơ hội này xem thử xem trên hội chợ giao lưu có những mặt hàng triển lãm nào khác, để tìm hiểu tình huống bên ngoài một chút.
Cơ hội luôn để lại cho người có chuẩn bị.
Bọn họ muốn đi tham gia hội chợ giao lưu cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, việc trong nhà liền giao cho hai anh em Triệu Kiến Quân.
Cặp song sinh cũng vậy, nếu có gì không ra quyết định được, vậy hãy đi tìm bên bà ngoại.
Giang Cảnh Du không có quá nhiều thời gian để bận tâm việc trong nhà, nên Triệu Kiến Quân và Triệu Kiến Đan ra đảm nhiệm nhiều việc: "Thím cứ yên tâm đi, trong nhà cứ giao cho tụi con."
Bọn họ đều không nhỏ rồi, với cái tuổi này của bọn họ, có người kết hôn sớm thậm chí đã làm cha mẹ người ta rồi, chỉ có thím là vẫn sẽ xem bọn họ là con nít.
Cặp song sinh cũng đã quen với việc cha mẹ mình bận rộn.
"Ba mẹ, bọn con cũng không nhỏ rồi."
Mọi người phổ biến đều là mấy đứa lớn chăm mấy đứa nhỏ, nên đám bọn họ cũng chắc nịch lắm.
Còn nữa là hồi tết năm nay á, trong nhà thêm một cái TV!
Đây là phần độc nhất trong thôn bọn họ á!
Tuy rằng không có được mấy đài, TV còn là cái hộp nho nhỏ màu đen trắng, còn phải kéo dây anten thật dài để thu tín hiệu, còn thường thường bị rớt dây nữa, nhưng cũng là một đại bảo bối!
Bọn họ không cần đến rạp chiếu phim là có thể được xem tiết mục, hơn nữa bọn họ còn có thể xem thời sự, xem ca múa.
Dù có là lặp lại chiếu, cũng vẫn xem không biết mệt.
Mỗi đêm lúc bật TV lên ấy, đều là lúc để đám con nít cuồng hoan một trận.
Giang Nguyên Đồng cũng thành khách quen luôn.
Hiện tại nhìn bộ dáng mấy đứa nhỏ đảm nhiệm nhiều việc bảo cô yên tâm, Giang Cảnh Du thật không yên tâm: "Dọn TV tới nhà bà ngoại tụi con đi, mấy đứa muốn coi TV thì đến nhà bà ngoại mà coi."
Không có người lớn trông chừng, thật sự lo lắng đám nhóc này sẽ không hề có tự chủ mà bật xem cả ngày.
Cặp song sinh méo mặt xuống: "Mẹ, đừng mà......"
Vì lần đại hội giao lưu này có thể khai hỏa danh tiếng, Giang Cảnh Du phí không ít tâm tư. Xúc xích xông khói* rẻ, nên nếu có người thích, nguyện ý mua về thử bán xem vậy thì sẽ kiếm được tiền, hơn nữa cô rất có tin tưởng với xúc xích xông khói.
*: trong tiếng Trung nó là 火腿肠 – Hỏa thối tràng, tên tiếng Anh dịch ra của nó là ham sausage, mình có thể dịch ra là xúc xích giăm bông, nhưng hỏa thối = ham = chân giò hun khói, nên đối chiếu với đó, mình lựa chọn dịch cụm này là xúc xích xông khói.
Chỉ là, rốt cuộc thì khẩu vị của người nước ngoài vẫn là có hơi khác, nên Giang Cảnh Du dẫn người khẩn cấp gia công chế tạo ra một loại xúc xích xông khói da giòn càng thích hợp để làm BBQ hơn, để tới nước ngoài sẽ càng hợp kẹp vào bánh mì làm hotdog.
Chờ đến khi được mở hội triển lãm, bên mình chuẩn bị cái bếp lò nhỏ, cho than tốt nhất vào, dựng giá nướng này, cho mấy cái xúc xích này lên nướng BBQ, mùi hương chúng nó truyền ra rất bá đạo, người ăn thử đều cảm thấy không ai có thể đủ khả năng thoát được mị lực của những cây xúc xích này.
Không có ai.
Nếu mà thật sự có người không thích, vậy chắc chắn là hắn là người không thích ăn thịt.
Tuy nói có vẻ hơi khoa trương tí, nhưng cũng có thể nhìn ra được bọn họ tự tin về sản phẩm của mình.
Xúc xích loại mới da giòn giòn, nhai rất ngon, cứ gọi nó là xúc xích giòn đi. Xúc xích này đại bộ phận đều là thịt, có vài cây được cắt thành từng miếng nhỏ, ăn vào nhai rất đã.
Giang Cảnh Du dẫn theo vài người đi qua dự hội chợ, một là Giang Cảnh Đằng – đây là trưởng phòng phòng thị trường tiêu thụ, bằng vào chính công trạng của anh ngồi lên vị trí này; tiếp theo chính là trưởng phòng Tống Ích, công trạng của anh ấy chỉ đứng sau Giang Cảnh Đằng.
Mặt khác còn có phó xưởng trưởng của xưởng bọn họ nữa, vị này là bên trên chỉ định tới, phụ trách cái mảng tư tưởng chính trị cho mọi người, về cơ bản sẽ không nhúng tay vào việc quản lý của Giang Cảnh Du. Lúc này đi ra ngoài sợ sẽ xuất hiện tình huống gì gì đó, nên cũng phải mang theo vị này.
Trừ bỏ phó xưởng trưởng ra, chính là những nhân viên miệng mồm linh hoạt, biết làm việc.
Bọn họ cũng phải vận chuyển một ít hàng hóa qua đó trước.
Tới nơi rồi, vị trí triển lãm hàng là tùy cơ rút thăm, chỉ xem vận may.
Đồ vật của thành phố bọn họ đều là những xưởng lớn có lịch sử, so ra thì quy mô của bọn họ hơi nhỏ chút.
Chỉ là ai biểu sản phẩm của bọn họ trước mắt không có đối thủ cạnh tranh khác chứ, chính là dù có người cũng làm xúc xích, nhưng hương vị cũng kém hơn, hoặc là do thiết bị theo không kịp nên không thể làm ra loại bao bì đóng gói này.
Bao bì ruột sấy của bọn họ so với đồ đóng hộp thì có thể hạ thấp phí tổn đóng gói, bên kia không đạt được kỹ thuật, liền không thể cho ra được giá cả có lợi ích thực tế như của bọn họ.
Bên Giang Cảnh Du chính là có ưu thế độc đáo của chính mình.
Lúc rút thăm chọn vị trí triển lãm, là Giang Cảnh Du đi rút.
Vận khí của cô vẫn luôn không tệ lắm, lúc này kết quả rút thăm được cũng giống vậy.
Tuy rằng không phải vị trí đứng đầu như ngay cửa vào, nhưng cũng khá là tốt, ở ngay bên cạnh.
Sau khi được nhận vị trí triển lãm rồi, chính là tự đi trang trí, cái này cũng phải dựa vào tự bọn họ đi làm.
Ở điểm này, Giang Cảnh Du lợi dụng bản lĩnh vẽ tranh của mình, dùng bút vẽ ra cây xúc xích khá là mê người.
Bên trái bọn họ là bán gốm sứ, bên phải là bán thảm trải sàn, nghiêng phía đối diện một chỗ là bán hàng thêu thùa, chỗ khác là bán trang phục.
Chỉ mình bọn họ bán đồ ăn.
Nhìn cái xúc xích nướng to sinh động như thật bọn họ bày bên trên, một đồng chí mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn bán gốm sứ cách vách đã đi tới: "Thì ra xúc xích tôi ăn chính là của nhà các vị. Xúc xích hun khói Hảo Vị, tôi mua mấy lần rồi, yêu nhất là cái loại thịt nhiều ấy."
Giang Cảnh Đằng vui vẻ: "Ế, thì ra là khách quen của bọn tôi nha, lúc này bọn tôi có tung ra sản phẩm mới, có muốn nếm thử hay không?"
Đồng chí áo Tôn Trung Sơn tâm động: "Tôi...... Có thể ăn sao? Liệu có phải không hay lắm không?"
Giang Cảnh Đằng: "Cái này có gì mà không hay lắm, đây là ăn thử, trước lúc mỗi một loại sản phẩm mới được ra đều cần phải ăn thử, cho ra đánh giá, cái này còn phiền toái anh làm nhân viên ăn thử một chút đó."
Đồng chí áo Tôn Trung Sơn: "......" Tiểu tử này thiệt là dẻo miệng!
Người kia sướng rơn nhận lấy cây xúc xích, mở bao bì ra nếm một miếng.
"Ế, cái này tôi chưa từng ăn, cái loại này da giòn giòn, ngon! Hương thịt bên trong này, nhai rất ngon! Tôi đi ra bên ngoài, thích nhất chính là mang theo xúc xích, đã tiện lợi lại ngon miệng." Anh kia lại cắn một miếng, cẩn thận nghĩ nên đánh giá thế nào: "Cái loại này làm nóng hơn chút sẽ càng ngon hơn nhỉ? Nhà tôi rất là thích dùng xúc xích xắt hạt lựu rồi làm cơm chiên."
Giang Cảnh Du: "Đúng vậy, cái loại này rất thích hợp để nướng, hiện tại các loại nguyên liệu còn chưa chuẩn bị đầy đủ, để mai mời anh nếm thử xem sau khi nướng nó có hương vị thế nào nha."
Anh ta cười: "Vậy tôi đành mặt dày vậy." Theo đó anh ta dừng một chút: "Chỉ là có cái nghi vấn này, bên các cô làm nhiều xúc xích như vậy, lấy đâu ra nhiều thịt đến vậy thế?"
Giang Cảnh Đằng cười: "Đồng chí, anh có biết hiện tại thôn bọn họ nuôi bao nhiêu con heo, lại có bao nhiêu con gà không? Thôn bọn tôi hằng năm vào núi khai hoang, chính là để nuôi heo nuôi gà đó."
"Còn có thôn sát vách bọn tôi nữa, có thôn thì nuôi cá, có thôn thì nuôi thỏ, có thôn thì nuôi heo...... cũng có chỗ con gì cũng nuôi. Cả cái huyện của bọn tôi nha, đều đang làm nghề nuôi dưỡng, thịt của chỗ bọn tôi, trừ bỏ cung cấp cho xưởng của bọn tôi, còn cung ứng cho các thành thị chung quanh đó!"
Đã là huyện nuôi dưỡng lớn rồi!
Đồng chí áo Tôn Trung Sơn nuốt một ngụm nướng miếng: "Vậy các anh chắc chắn không thiếu thịt nhỉ?"
Giang Cảnh Đằng quơ quơ cây xúc xích trong tay: "Có thứ này nữa, anh đây cũng không thiếu, muốn ăn liền đi mua."
Đồng chí áo Tôn Trung Sơn cười: "Chúc mọi người mở hội chợ bán chạy!"
Giang Cảnh Du cũng cười đáp lại: "Cũng chúc bên các anh mở hội chợ bán chạy!"
Ngày mai, chính là lúc hội chợ triển lãm bắt đầu.
Danh sách chương