Từ sau khi nông trường lên tới level 22, nguyên liệu nấu ăn mở rộng ra, nên trong đoạn thời gian mang thai này Giang Cảnh Du được bồi bổ rất tốt, lúc có bầu đủ chín tháng, dưa chín cuống rụng, cuối cùng sinh được một cặp long phượng thai vào tháng 1 năm 1970.
Đây là một đôi anh trai và em gái, anh trai sinh sớm hơn em gái.
Sinh thuận.
"Oa oa ——"
Nghe tiếng khóc kêu trung khí mười phần kia xem, bác sĩ đều nói đây là ca sinh thuận hiếm thấy, từ lúc phát động đến khi sinh không tốn bao nhiêu thời gian, các bé cũng rất khỏe mạnh, chẳng có chút gầy yếu nào của thai đôi.
Giang Cảnh Du vẫn luôn duy trì để ý thức thanh tỉnh, lúc nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô bất giác cười lên, đây là hai sinh mệnh mới, trên vai cô cũng như nhiều thêm thứ gì đó nặng trĩu.
Về sau vợ chồng bọn họ làm cái gì, không chỉ là chuyện liên quan đến hai người họ, cũng liên quan đến hai sinh mệnh nhỏ yếu ớt mới sinh này.
Diệp Hồng Tú xoa xoa hàng lệ nơi khóe mắt, nhìn con gái, vừa vui vẻ lại vừa đau lòng.
Vui là vì con gái một lần được đủ nếp đủ tẻ, gom lại được một chữ tốt, đau lòng là vì con gái phải chịu tội một phen.
"Cảnh Du, hai đứa nhỏ con cứ yên tâm, có ba mẹ đây, con ngủ một giấc đi."
Cố Hướng Hằng ở bên cạnh lắp bắp nói: "Bọn anh vẫn luôn, canh chừng, em yên tâm."
Bệnh viện là nơi hay xảy ra chuyện bị trộm con hoặc đánh tráo con kinh điển trong phim truyền hình, mà trong hiện thực nó cũng rất thường xuyên bị đánh tráo luôn.
Anh sẽ không để sơ sẩy.
Giang Cảnh Du nặng nề ngủ một giấc.
Cô cũng thật sự mệt rồi.
Lưu Lại bọn họ không ngừng ngắm nhìn hai đứa nhỏ.
"Mặt đỏ quá."
"Da thì nhăn dúm dó."
"Trên mặt còn có cái chỗ gồ ghề nhỏ."
"Thoạt nhìn y chang ông già."
Theo từng câu Cố Hướng Hằng thốt ra, Diệp Hồng Tú không nhịn được mà trừng mắt liếc con rể một cái: "Lớn lên rồi sẽ không vậy nữa, con nhìn coi hai đứa nhỏ giống hai đứa con cỡ nào."
Cố Hướng Hằng: "......"
Anh biết về sau con lớn lên sẽ nảy nở, nhưng mà giờ thoạt nhìn thiệt đúng là...... khá là già cả. Nói thế cũng không phải ghét bỏ nha, anh cũng cảm thấy hai ông già này mi thanh mục tú đó.
Chỉ là giống hai vợ chồng bọn họ? Anh thiệt sự chẳng nhìn ra được chút nào.
Long phượng thai, đúng là cát tường.
Từ khi xuất viện về nhà ở cữ, người tới thăm Giang Cảnh Du với hai đứa nhỏ rất là nhiều.
Thân thích bên ba của cô, trừ bỏ cả nhà bác hai ra, đều tới hết.
Thân thích phía bên mẹ cũng là tới đủ cả, ông bà ngoại nè, hai người cậu, hai người dì đều tới.
Toàn bộ thời gian ở cữ đều rất náo nhiệt.
Bọn họ đi vào nhà họ Cố, mấy nhà quan hệ thân cận nhìn thấy tình huống của nhà này còn có thể thật tình mà cảm thấy mừng cho cô, còn mấy người quan hệ thường thường hoặc tàn tàn thì khó tránh khỏi thấy chua xót trong lòng.
Cùng là người, sao mà chênh lệch lớn đến vậy? Giống như vợ Giang Nhược Thư cũng dẫn theo con tới.
Nhà cửa, lớn.
Sân, lớn.
Đường xá từ huyện thành tới đây cũng rất dễ đi.
Đi vào trong nhà, cái nên có đều có.
Mấy cái kể trên không tính khác người, nhưng mà vừa nhìn hai đứa bé xem, còn chưa có trăng tròn cũng đã thành cục bột màn thầu lên men béo trắng, làm mẹ nuôi nấng hai đứa bé cũng là mặt mày hồng hào.
Lại vừa nhìn nữa, vậy là biết được vì sao bà mẹ kia lại nhẹ nhàng vậy.
Có bà ngoại hai đứa nhỏ hỗ trợ tay cầm tay dẫn dắt, còn có cô em chồng, con gái nhận nuôi ở bên làm trợ thủ.
Trong phòng có giường em bé, xe đẩy tay, trống jazz đều có ông ngoại với cậu của hai đứa nhỏ bao trọn. Có thể tưởng tượng, chờ về sau hai đứa nhỏ lớn rồi cũng sẽ không khuyết thiếu đồ chơi.
Lại nhìn kỹ thêm quần áo hai đứa nhỏ mặc và chăn nệm...
Vợ Giang Nhược Thư: "......"
Điều kiện còn tốt hơn của chị ấy khi đó.
Rồi sau lại nhìn thấy ba đứa nhỏ đi giặt tã, tâm tình chị ấy càng phức tạp hơn.
Ngay cả chị ấy cũng thấy tâm tình phức tạp, càng khỏi nói tới mấy người so ra kém cạnh.
Có một bà dì nhỏ đang nói thầm: "Trong nhà đây là có núi vàng núi bạc hả trời?"
Diệp Hồng Tú: "Ba mẹ tụi nó bỏ được xài, không có tiền thì lại kiếm thôi."
Dì nhỏ: "Bộ tiền kiếm dễ vậy hả chị?"
Diệp Hồng Tú 'ai' một tiếng: "Trước kia ba đứa nhỏ lấy trợ cấp đó, kiếm tiền về còn không phải là để xài?" Bà cũng nói rồi, mà y như nước đổ lá môn, nên giờ đã từ bỏ. Còn nữa ấy à, bà biết đó nha, lại qua không lâu nữa con rể sẽ được thăng chức vào huyện làm việc, đến lúc đó mỗi tháng được mấy chục đồng tiền, hiện tại có ra sức xài cũng không sao.
Chẳng qua bà sẽ không để lộ vụ này ra, vì còn chưa có chắc ăn đâu.
Con rể còn cố ý nói với bà là về sau đừng có xuống ruộng, tới hỗ trợ chăm cháu, mỗi tháng sẽ trợ cấp cho bà, bù cái số công điểm bà thiếu khi không xuống ruộng kia.
Bà cũng không phải ham mấy món đồ kia của con rể, nhưng mà con rể có thể nói như thế chính là thấy thương con gái bà chăm con vất vả, trong nhà cũng có của cải.
Bà cũng nguyện ý, chứ thiệt là hai đứa lơ mơ mới lên chức ba mẹ này đây, bà thiệt không thể yên tâm giao hai đứa bé cho hai đứa nó chăm.
Dì nhỏ: "......" Em cũng rất muốn thoải mái hào phóng mà nói ra những lời này, đúng thiệt là tiền kiếm được là để xài, nhưng mà không đủ xài á!
Diệp Hồng Tú an ủi vỗ vỗ em gái: "Điều kiện nhà cháu gái của em đúng là khá hiếm thấy, được rồi, chua xót ghen ghét xong thì cho qua."
Dì nhỏ: "...... Nè!" Chị thiệt đúng là chị ruột của em đó.
Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng bị hai đứa con lăn lộn mệt nghỉ.
Chăm con không dễ, bé xíu xiu vậy đấy, xương cũng đang mềm, ôm một chút cũng phải thật cẩn thận. Hai đứa đại đa số thời gian đều đang ngủ, lúc tỉnh lại rất dễ kiếm chuyện cho người ta làm, cách hai tiếng phải ăn một bữa, ăn uống tiêu tiểu, cái nào cũng không phải dễ quản lý.
Hơn nữa, hai đứa còn chưa biết biểu đạt, có cái gì không hài lòng chỉ biết khóc thôi, mà một đứa khóc, thường thường sẽ kéo theo đứa còn lại cũng khóc theo. Ôi hai đợt khóc nháo chồng lên nhau, trong nhà náo nhiệt ghê gớm.
Hơn nữa là hai đứa nhỏ, cô lại chỉ có một, nếu không phải có sữa bò, cô chắc sẽ không cho hai đứa nhỏ ăn no được mất.
Nuôi con rất vất vả, nhưng mà cũng rất có cảm giác thành tựu. Nhìn một đứa bé nhăm dúm dó, khô quắt như ông già chậm rãi lớn lên thành em bé bụ bẫm da trắng, mắt to, lại non mềm, nhìn con vô cùng tin tưởng nhìn mình, rất dễ dàng cho rằng mình có được toàn thế giới.
Có cho trân bảo gì cũng không đổi.
Bọn họ chính là trân bảo đỉnh nhất, đẹp nhất trần đời.
Đây là lớp filter mà mẹ tự có khi nhìn con sao?
Quả nhiên không giống người thường.
Cố Hướng Hằng cũng đã bị lớp filter của ba bao phủ, anh cũng đã thành một ông bố bỉm sữa đủ tư cách.
Ngày nào cũng nhớ thương hai đứa nhỏ, vừa về nhà cái là liền thay quần áo rửa tay bế con, hơn nữa còn hoàn toàn không cảm thấy chăm sóc con cái không phải việc của đàn ông. Thời tiết lạnh lẽo, đống tã kia chỉ cần có anh ở đây, tất cả đều là anh bao.
Con tỉnh dậy liền ôm không muốn buông tay, hơn nữa còn rối rắm chậm chạp không cách nào định ra tên của hai đứa, cuối cùng vẫn là vì muốn đi nhập sổ hộ khẩu mới đặt. Hai vợ chồng lật qua lật lại cuốn từ điển, thương lượng chọn tên – anh trai tên là Cố Thịnh, còn em gái tên là Cố Hi. Tên của hai đứa bé đều có ý nghĩa liên quan đến ánh sáng, quang minh.
Hy vọng các con cả đời có thể sống được quang minh lỗi lạc, không hổ thẹn với quãng đời còn lại.
Và vì vậy, hai bé liền có nhũ danh, một đứa tên là Thịnh Thịnh, một đứa tên là Hi Hi.
Chờ con được tròn nửa tuổi, Cố Hướng Hằng được điều vào trong huyện.
Kéo không nổi nữa.
Lão thượng cấp đã đề ra mấy lần rồi.
Cố Hướng Hằng thấy con cũng khá dễ chăm, lúc này mới yên tâm một chút.
Lương Bảo sẽ mời Cố Hướng Hằng đi huyện thành không có nguyên nhân gì khác, chỉ thuần túy là vì biến hóa của thôn Thượng Trang hiện tại quá lớn.
Lúc này mới có mấy năm nhỉ?
Đám gia cầm gia súc mà thôn bọn họ nuôi đã gia tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Lúc ông đi thôn Thượng Trang coi thử đã rất chấn động.
Gà vịt đầy khắp núi đồi, còn có từng hàng chuồng heo, chuồng thỏ, tất cả chúng nó đều là thịt, tất cả đều là tiền.
Lương Bảo nhìn, xem chừng thôn bọn họ năm nay ai lao động nhiều không chừng có thể được chia hai ba trăm tệ.
Như thế thì không kém hơn công nhân trong thành là bao.
Công nhân chính thức là 1 tháng hơn 30 tệ, thu nhập của mấy công nhân tạm thời kia một tháng cũng mới mười mấy hai mươi tệ.
Còn cái nữa cuộc sống trong thành cái gì cũng là tiêu dùng, điểm này là so ra kém tiện lợi hơn ở nông thôn, bởi dưới quê bọn họ có đất phần trăm, còn có thể nuôi gia cầm trợ cấp gia dụng.
Còn có người đề ra muốn thu cái xưởng nhỏ này về trong huyện, nhưng đã bị ông đè xuống.
Làm thế thì đúng là có thể gia tăng thu nhập của trong huyện, nhưng chính là hái đào của người khác rồi, ông không tán thành làm thế, chỉ là nhìn lại thôn khác, đối lập chênh lệch quá lớn.
Bởi thế nên ông mới nổi lên ý tưởng điều Cố Hướng Hằng vào trong huyện, giúp đỡ mọi người cùng nhau phát triển.
Cố Hướng Hằng cũng nguyện ý, chỉ là kéo dài, kéo đến mức ông cũng chẳng còn biết giận luôn.
Sao trước kia không biết cái cậu này lưu luyến gia đình vậy nhỉ?
Như này nếu mà còn ở bộ đội, cậu ta phải đi ra làm nhiệm vụ thế nào?
Không lẽ là biết chính mình về sau sẽ là như vậy, nên mới có thể lựa chọn chuyển nghề đó chứ?
*
Cố Hướng Hằng biết đây là sớm hay muộn, chỉ là để anh diễn chính một mình, anh còn không có không biết tự lượng sức mình như thế, không có chuyện tự mình cân nhắc mấy năm là có thể thật sự nắm giữ hoàn toàn đâu.
Anh đề nghị để trong huyện ra mặt, đến đại học Nông nghiệp ở tỉnh thành một chuyến, mời chuyên gia về đây chỉ đạo, anh phụ trợ.
Huyện bọn họ vẫn là khá thích hợp làm nuôi dưỡng.
Cố Hướng Hằng cũng không có tàng tư.
Có vài chỗ có người không hiểu, ví dụ như tình trạng vệ sinh: Người cũng không có được ở sạch như vậy, còn quét tước mỗi ngày, có cần thiết không?
Cố Hướng Hằng nói có sách, mách có chứng, có chuyên gia tới giải thích, nên cũng càng có sức thuyết phục hơn.
Cố Hướng Hằng được điều vào trong huyện, vậy bên thôn Thượng Trang thì sao đây?
Thôn Thượng Trang được một dây chuyền sản xuất cũ.
Đây là từ xưởng thực phẩm thay đổi xuống.
Xưởng thực phẩm có được một dây chuyền sản xuất từ trên thành phố thay thế xuống, nên máy móc cũ liền nhiều ra một, vốn dĩ là chuyển cho xưởng thực phẩm khác, nhưng giờ đã tới thôn Thượng Trang.
Vì sao phía thành phố sẽ cho xưởng thực phẩm huyện một dây chuyền sản xuất?
Đó chính là có Lương Bảo ra mặt.
Vì cái dây chuyền sản xuất này, ông không ít bận cầu ông cậy bà.
Ông ký thác kỳ vọng cao với Cố Hướng Hằng, nên cái dây chuyền sản xuất này được đến cũng có cái giá của nó, về sau thôn phải định kỳ cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho bên xưởng thực phẩm huyện.
Cố Hướng Hằng gánh xuống: "Sẽ không làm bác thất vọng."
Thôn Thượng Trang bởi vì có cái dây chuyền sản xuất này mà từ cái xưởng cực đơn sơ thành cái xưởng nhỏ, cái xưởng nhỏ này tên là Xưởng Thượng Trang Hảo Vị.
Người dân thôn Thượng Trang mới đầu còn chờ mong liệu có chiêu công hay không, vì như vậy bọn họ liền có cơ hội cầm bát sắt, kết quả là sau đó lại thất vọng rồi, bởi tuy có tiền lương, nhưng vẫn là dân quê.
Thời đại này, có thể trở thành người có hộ khẩu thành thị, là chấp niệm cả đời của rất nhiều người.
Giống như nhà họ Vương kìa, cả nhà bọn họ hỉnh mũi ghê gớm, bởi vì Vương Bằng Phi mua được căn nhà nhỏ ở trong thành, tuy rất rách nát, nhưng có thể chuyển hộ khẩu vào.
Tuy nhà cửa rách nát, nhưng lại thành người thành phố cao hơn kẻ khác một bậc, có thể không cần ở dưới quê làm việc đồng áng nữa, cũng không cần tiếp tục nghe người khác nói đại đội trưởng của bọn họ tốt cỡ nào nữa.
Cuộc sống ở thôn Thượng Trang, quá áp lực, nên một khi có cơ hội rời đi, liền vứt bỏ thôn Thượng Trang chẳng chút do dự.
Đối với chuyện này, Giang Cảnh Du: "......"
Thiệt sự là cô không có ý tưởng gì, nếu như Giang Kiều không có cố ý nhảy đến trước mặt cô.
Đối mặt với con em họ diễu võ dương oai, Giang Cảnh Du chỉ hỏi một câu: "Tôi nghĩ, mọi người hẳn là đều rất tò mò nhà các cô lấy đâu ra tiền mua nhà nhỉ?"
Vương Bằng Phi đi làm mới có bao lâu đâu, sao lại có thể nhẹ nhàng móc ra mấy trăm tệ thế nhờ?
Giang Kiều quay phắt đầu lại bỏ chạy.
Cô ta chật vật bỏ đi, tốc độ nhanh y chang có chó đuổi theo sau lưng.
Giang Cảnh Du thấy buồn cười, rồi cười ra tiếng luôn.
Đây là bởi vì Vương Bằng Phi móc ra tiền cảm thấy bất an, nên cố ý tới chỗ cô muốn tìm cái bù lại?
Thật là nực cười.
Biết có điều không đúng, lại không hỏi rồi để kệ đó, bịt tai trộm chuông, hữu dụng sao?
Cơ mà Giang Cảnh Du thật đúng là có chút tò mò, rốt cuộc Vương Bằng Phi làm cái gì kiếm được tiền thế?
Chợ đen?
Cái này có khả năng, nhưng mà anh ta bán cái gì nhỉ?
Đáng tiếc đối phương giấu kỹ quá, cô không có tìm hiểu được tin tức tương quan.
Cố Hướng Hằng: "Chờ xem thử là được rồi, sớm hay muộn rồi cũng sẽ truyền ra."
Không cần phải phân nhiều lực chú ý cho đám người kia đến thế.
Cố Hướng Hằng được điều vào trong huyện, thôn Thượng Trang liền nhiều ra một cái ghế đại đội trưởng.
Giang Cảnh Du nhận gậy tiếp sức, lên làm.
Cô đã từ công việc ở trường tiểu học, thời gian vẽ phác thảo cũng đã hạ thấp.
Phụ nữ gánh lên nửa bầu trời, có ai nói là phụ nữ liền không thể làm đại đội trưởng?
Người dân thôn Thượng Trang cũng tin tưởng đôi vợ chồng này, bởi nếu có người khác lên ngồi, ai biết kẻ đó có xằng bậy, rồi làm cho cục diện vốn đang rất tốt của thôn bọn họ hư bột hư đường hết hay không?
Vì thế, Giang Cảnh Du đã trở thành nữ đại đội trưởng đầu tiên của vùng này của bọn họ, lần đầu tiên đến huyện thành họp với các đại đội trưởng của các đội sản xuất khác còn có người xem thường cô, chỉ nhìn bề ngoài, nghĩ đây là một cô gái trẻ đẹp, chỉ biết ở nhà chăm con, có thể làm đại đội trưởng được à?
Bọn họ cho rằng cô là dựa vào chồng của mình mới lộ mặt lên được, sau đó lại phát hiện, ấn tượng đầu tiên của bọn họ sai mười phần.
Đây rõ ràng chính là một con cọp mẹ không dễ chọc, muốn chiếm chút hời còn khó hơn lên trời.
Sức mạnh của Giang Cảnh Du cũng bại lộ ra một ít, lúc bại lộ ấy là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn ––––
Còn nhớ cái dây chuyền sản xuất chuyển xuống thôn Thượng Trang không? Sau khi nó tới thôn liền được giao cho giáo sư Tôn, còn có hai nhân viên nghiên cứu khác nữa, để cho bọn họ hỗ trợ tu sửa và điều chỉnh, vào lúc ấy có người đang trong trạng thái hoàn toàn nhập thần, không chú ý tới có một bộ phận máy móc ở độ cao hai ba mét bởi vì đinh ốc lỏng mà rớt xuống, mắt thấy sắp sửa nện xuống phần đầu của nhân viên nghiên cứu kia gây ra một vụ huyết án, Giang Cảnh Du đã đón được nó bằng tay không.
Cái bộ phận máy móc kia phải nặng hơn 200 cân nhé, mà rơi từ trên cao xuống, cô lại có thể nhẹ nhàng tiếp được như thế đó.
Những người khác ở đó: "???"
Có người không tin tà, đi nâng thử, nó nhẹ nhàng giật giật. Muốn hoàn toàn nâng lên khỏi mặt đất à? Dùng ra sức bú sữa thì có thể, nhưng mà nếu đổi nhân vật chính trong cảnh tượng vật nặng rớt xuống từ chỗ cao khi đó thành chính mình, chắc chắn là không đỡ được rồi, và sẽ chỉ thêm một người bị hại.
Những người khác: "......"
Nhìn xem dáng người tú lệ thon thả kia của đại trưởng đi, ui thiệt tương phản mạnh.
Đột nhiên có chút đồng tình chồng cô ta, bởi nếu mà đánh nhau...... Chậc chậc.
Sau khi biết chuyện đó, Diệp Hồng Tú: "???"
Bà nghi hoặc thật sâu: "Cảnh Du, từ khi nào mà con khỏe như vậy vậy?"
Giang Cảnh Du trầm tư, nghiêm trang: "...... Ờm, có thể là bởi vì con vẫn luôn rèn luyện thân thể chung với con rể mẹ đi, thiệt sự thì bây giờ con rất lợi hại."
Diệp Hồng Tú biết một chút, đôi khi bà có thể nhìn thấy hai vợ chồng con gái dẫn theo hai đứa con nuôi cùng nhau chạy bộ với đánh quyền, nhưng mà...... hữu hiệu đến thế sao!
"Nếu mà mẹ rèn luyện như thế thì sức lực cũng sẽ lớn dần lên chứ?"
Giang Cảnh Du: "...... Có khả năng vẫn là xem riêng từng người đi."
Diệp Hồng Tú đè thấp giọng, thần bí hề hề: "Con khỏe, hay là con rể khỏe hơn?"
Giang Cảnh Du: "...... Con."
Diệp Hồng Tú: ( *゜—゜* )
Sau đó, bà kiểu: (=^_^=)
Diệp Hồng Tú cười rời đi.
Giang Cảnh Du: "......"
Có phải vừa nãy...... bà ấy đã suy nghĩ một vài thứ khá là "kỳ quái" không nhỉ?
*
Thời gian thoảng qua, đi tới tháng 9 năm 1975.
Triệu Kiến Quân với Triệu Kiến Đan và Giang Cảnh Tường đã lên khối cao nhất, bọn họ dậy thì cũng phát triển tốt, chỉ nhìn dáng người thôi cũng có thể coi như là người lớn rồi.
Bọn họ sớm đã nhận thầu các việc lớn nhỏ trong nhà, hiểu chuyện mười phần.
Cặp song sinh cũng vậy, từ có thể đi chạy độc lập, chính là không ngồi yên được, ngày nào cũng đi theo sau mông anh chị và cậu út của mình làm trùng theo đuôi, cơ bản không cần mẹ hai đứa quản, hiện tại cũng đã là học sinh lớp 1 rồi.
Hôm nay, Giang Cảnh Du mới vào trong huyện họp xong, đội lấy ánh mắt hâm mộ của đại đội trưởng các đại đội sản xuất khác rời khỏi phòng họp.
Hôm nay lại là một ngày đại đội bọn họ nổi bật.
Ai biểu thu nhập của bọn họ cao, nộp thuế cũng cao, nên tự nhiên sẽ được bên trên khích lệ chứ.
Diệp Bình Sinh cũng theo sát phía sau cô cháu ngoại, vui tươi hớn hở mà cùng nhau rời đi với Giang Cảnh Du.
Thông qua một phen biểu hiện tích cực, ông cậu này đã tranh cử trở thành đại đội trưởng.
Người dân thôn Tế Liễu chọn ông ấy có lẽ là nghĩ vậy là có thể dựa sát về phía thôn Thượng Trang.
Từ sau khi Diệp Bình Sinh lên làm đại đội trưởng liền giống như người dân thôn bọn họ nghĩ vậy đấy, gặp được việc gì liền đi hỏi cô cháu ngoại của mình.
Có người sẽ nói làm cậu mà đi hỏi tiểu bối như thế thật mất mặt, nhưng ông bác này mới sẽ không nghĩ vậy đâu.
Có thể được đến chỗ tốt thực tế, vì sao lại không đi làm? Mặt mũi đáng giá mấy phân tiền?
Tình huống của thôn Tế Liễu không giống với của thôn Thượng Trang, phải phân tình huống cụ thể cho ra phân tích cụ thể, hiện tại thôn bọn họ chủ yếu là nuôi dưỡng thủy sản.
Vốn dĩ bên bọn họ cũng là khu vực dòng sông chảy xiết, không thích hợp nuôi cá, nhưng mà chỗ bọn họ lại có một mảnh đất địa thế thấp, tại một điểm địa thế cao đào ra một cái cửa dẫn, thêm kênh đào, dẫn nước vào, vậy là liền có một tảng lớn các ao hồ.
Lúc quyết định chuyện đó, thôn Tế Liễu thảo luận rất lâu, phải hạ quyết tâm dữ lắm, và thành tích mấy năm nay đã chứng minh được quyết định của bọn họ không có sai.
Vì thế, đại đội trưởng Diệp Bình Sinh này không ít lần được người khen ngợi.
Ở cửa, Diệp Bình Sinh dừng bước chân: "Cảnh Du, con trực tiếp về luôn à?"
Giang Cảnh Du: "Dạ, cậu muốn đi đâu vậy?"
Ông ấy thở dài một hơi: "Mợ của con biểu cậu đi Cung Tiêu Xã mua chút đồ về."
Giang Cảnh Du: "Rồi, vậy con đi trước."
Nhìn cháu ngoại gái dứt khoát lại lưu loát mà leo lên xe đạp chạy về, Diệp Bình Sinh hâm mộ thu hồi ánh mắt.
Xe đạp là thứ tốt, sang năm ông cũng mua một chiếc về!
Hiện tại ông cũng có xe đạp để xài thiệt, nhưng mà đó là của đại đội, không phải của riêng ông.
Ông bác này cẩn thận đạp xe đạp đi Cung Tiêu Xã.
Theo lệ thường, ông ấy đi coi thử bên hàng đồ hộp trước.
Nhìn một loạt đồ hộp Hảo Vị bày trên kia, ông ấy cười đến lộ cả cao răng.
Đồ hộp Hảo Vị này chính là do xưởng đồ hộp thôn Thượng Trang làm đó, hiện tại thôn bọn họ có thịt gà đóng hộp, thịt vịt đóng hộp, thịt heo đóng hộp, thịt thỏ đóng hộp của Vương Gia Ao, còn có cá đóng hộp của đại đội Tế Liễu bọn họ nữa!
Lại qua đoạn thời gian nữa, sẽ còn có thịt dê đóng hộp!
Ông ấy xoay tới xoay lui ở bên này, cơ mà lại không mua, làm người bán hàng trợn trắng mắt: "Rốt cuộc chú có mua hay không?"
Diệp Bình Sinh không bực: "Không mua, tôi chỉ xem thử thôi."
Một lon thịt hộp quá đắt, ông không bỏ được mua đâu, một lon cá đóng hộp rẻ nhất cũng phải 7 mao tiền kìa!
Nhưng mà ông ấy không bỏ được, tất có người khác bỏ được.
Có một thanh niên mặc áo Lenin tới: "Chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy to, chào đồng chí, tôi muốn mua 2 lon thịt heo đóng hộp! 2 lon cá đóng hộp!"
Chu choa! Thiệt xa hoa!
Diệp Bình Sinh nhe răng trợn mắt chạy đi, ông vẫn là thành thành thật thật đi mua dấm đi.
Ừm, lại mua mấy viên kẹo về dỗ mấy đứa nhỏ.
Giang Cảnh Du đạp xe đạp về nhà, tâm tình cũng rất ư là không tồi, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều biến hóa:
Hồi năm 70 bắt đầu có thể đề cử vào đại học, cũng chính là sinh viên Đại học Công Nông Binh ấy, cô em chồng Cố Hướng Hỉ nhà cô là được đề cử lên vào năm 71, hơn nữa còn tìm được bạn lữ cách mạng cùng chung chí hướng lúc lên đại học học tập, người kia là một người bạn học của em ấy, giờ hai người đã kết hôn.
Còn có thôn Thượng Trang, rồi trong huyện Dịch Thủy nữa, biến hóa không thể nói không lớn – hiện tại huyện bọn họ đã không còn là huyện nghèo khó nữa.
Cô đạp xe đạp về lại trong thôn, dọc theo đường đi chẳng thế nào xóc nảy, bởi con đường vẫn luôn được giữ gìn tốt.
Vào thôn, liền không ngừng có người chào hỏi cô: "Đại đội trưởng, đã về rồi à."
"Đại đội trưởng, đi đâu thế?"
"Đại đội trưởng, có phải bữa nay tâm tình tốt lắm không?"
Cô cười nhất nhất đáp lại, sau đó cô gặp được Chương Học Thành.
Chương Học Thành đã 9 tuổi, nhìn thấy Giang Cảnh Du, liền gọi: "Chị!" Chung quanh miệng của cậu nhóc đều là dấu màu đỏ tím, cũng không biết là ăn quả dại gì nữa, làm dơ hết mặt rồi.
Cậu nhóc móc móc túi, móc ra một nắm sim nhỏ, đưa cho Giang Cảnh Du: "Chị ơi, ăn nè!"
Giang Cảnh Du cầm lấy một quả: "Cảm ơn, chị chỉ cần 1 quả, dư lại em cất đi."
Chương Học Thành gật gật đầu: "Dạ, vậy em đi trước nha chị, có người bắt em."
Nói rồi liền chạy nhanh như chớp, không được bao lâu là sau lưng liền có mấy đứa nhỏ tuổi tầm tầm nhau chạy tới, vừa truy đuổi vừa kêu: "Ăn trộm mi đừng chạy!"
Trò chơi này là trò cực được hoan nghênh ở thôn bọn họ hiện tại, không có nguyên nhân gì đặc biệt khác, chỉ là bởi đây là chuyện đã phát sinh ngoài hiện thực.
Đoạn thời gian trước có ăn trộm thừa dịp tối đến trong xưởng ít người, lẻn vào xưởng, muốn trộm đồ, kết quả hắn trời xa đất lạ, không biết cấu tạo trong xưởng thế nào, xoay vòng vòng một hồi liền bị phát hiện, bắt được tống vào đồn công an.
Sau đó, chuyện này đã thành một cảnh tượng mà sắp nhỏ tranh nhau bắt chước, công an uy phong lẫm lẫm bắt lấy ăn trộm xách đi.
Chơi trăm lần không chán.
Cô tiếp tục đạp xe đạp chạy về nhà, sau đó gặp được thím ba Bạch đang gánh đòn gánh, nhìn thấy thì chào hỏi: "Cảnh Du, con mới đi chỗ nào vậy?"
Giang Cảnh Du: "Con mới từ trong huyện về. Thím ba đang gánh gì vậy thím?"
Thím ba Bạch cười: "Đây là cho heo ăn."
Giang Cảnh Du dừng lại: "Mấy con heo kia lớn thế nào rồi?"
Nói đến vụ này, thím ba Bạch liền cười không khép miệng được: "Lớn nhanh lắm, ui cái lớp thịt kia, chắc chắn rất dày."
Hiện tại trong nhà bà đang nuôi heo trắng, heo trắng kia dễ nuôi sống hơn heo đen nhiều lắm, thịt cũng nhiều, bản thân chúng nó không thích động đậy nữa, hiện tại nhà bà ấy đã nuôi 2 con, chờ đến cuối năm, béo được 200 cân là không thành vấn đề.
Đến lúc đó, đấy là hơn 100 đồng tiền nhé.
Giờ thôn Thượng Trang nhà nào cũng thích nuôi heo, nhiều thì 3 con, ít thì 1 con.
Trước kia bọn họ không nuôi được nhiều heo đến thế, nguyên nhân một là nhà mình không lo xuể, một cái khác nữa chính là không có nhiều lương thực cho đám tụi nó ăn. Hiện tại thôn bọn họ ngày nào cũng có làm đậu hủ, bã đậu là thứ tốt để cho heo ăn, cách mấy ngày họ sẽ đổi một ít bã đậu về, cho heo ăn đến trắng trẻo mập mạp.
Hơn nữa, từ khi có điện có tiền rồi, thời gian làm việc liền kéo dài, lại thêm có hầm khí sinh học hỗ trợ, nấu cơm nấu nước cũng được tiết kiệm thời gian hơn, thời gian trống ra đó họ có thể đi làm việc khác.
Giang Cảnh Du về đến nhà, trước hết rửa tay vào nhà bếp nấu cơm, mới vừa đi ra khỏi bếp, Chương Học Tri một đường chạy thật nhanh tới, thở hổn hển, không đợi hổn hển cho lại hơi đã nói chuyện: "....... Chị! Chị ơi! Tốt, tin tốt! Giáo sư Tôn á, bên kia, thành công rồi!"
Giang Cảnh Du rùng mình: "Cái gì thành công?"
Chương Học Tri cười xán lạn: "Chính là cái đó, hu, màng ruột non."
Anh chàng nói không phải rất rõ ràng, nhưng Giang Cảnh Du đã nghe hiểu, đấy là nói màng đóng gói xúc xích, đã thành công?!
Làm vậy thì phí tổn sẽ được tiết kiệm hơn nếu đóng lon đồ hộp lắm, hơn nữa mang theo cũng tiện hơn, càng tiện hơn để mở rộng.
Cô không ngồi yên được: "Đi, đi xem thử!" Nói rồi làm đầu tàu gương mẫu chạy đi, lưu lại Chương Học Tri còn chưa lấy lại hơi nhìn bóng dáng bà chị họ mau chóng biến mất dạng, tươi cười cứng đờ.
Anh chàng, thiệt sự chạy không nổi nữa.
Đây là một đôi anh trai và em gái, anh trai sinh sớm hơn em gái.
Sinh thuận.
"Oa oa ——"
Nghe tiếng khóc kêu trung khí mười phần kia xem, bác sĩ đều nói đây là ca sinh thuận hiếm thấy, từ lúc phát động đến khi sinh không tốn bao nhiêu thời gian, các bé cũng rất khỏe mạnh, chẳng có chút gầy yếu nào của thai đôi.
Giang Cảnh Du vẫn luôn duy trì để ý thức thanh tỉnh, lúc nhìn thấy hai đứa nhỏ, cô bất giác cười lên, đây là hai sinh mệnh mới, trên vai cô cũng như nhiều thêm thứ gì đó nặng trĩu.
Về sau vợ chồng bọn họ làm cái gì, không chỉ là chuyện liên quan đến hai người họ, cũng liên quan đến hai sinh mệnh nhỏ yếu ớt mới sinh này.
Diệp Hồng Tú xoa xoa hàng lệ nơi khóe mắt, nhìn con gái, vừa vui vẻ lại vừa đau lòng.
Vui là vì con gái một lần được đủ nếp đủ tẻ, gom lại được một chữ tốt, đau lòng là vì con gái phải chịu tội một phen.
"Cảnh Du, hai đứa nhỏ con cứ yên tâm, có ba mẹ đây, con ngủ một giấc đi."
Cố Hướng Hằng ở bên cạnh lắp bắp nói: "Bọn anh vẫn luôn, canh chừng, em yên tâm."
Bệnh viện là nơi hay xảy ra chuyện bị trộm con hoặc đánh tráo con kinh điển trong phim truyền hình, mà trong hiện thực nó cũng rất thường xuyên bị đánh tráo luôn.
Anh sẽ không để sơ sẩy.
Giang Cảnh Du nặng nề ngủ một giấc.
Cô cũng thật sự mệt rồi.
Lưu Lại bọn họ không ngừng ngắm nhìn hai đứa nhỏ.
"Mặt đỏ quá."
"Da thì nhăn dúm dó."
"Trên mặt còn có cái chỗ gồ ghề nhỏ."
"Thoạt nhìn y chang ông già."
Theo từng câu Cố Hướng Hằng thốt ra, Diệp Hồng Tú không nhịn được mà trừng mắt liếc con rể một cái: "Lớn lên rồi sẽ không vậy nữa, con nhìn coi hai đứa nhỏ giống hai đứa con cỡ nào."
Cố Hướng Hằng: "......"
Anh biết về sau con lớn lên sẽ nảy nở, nhưng mà giờ thoạt nhìn thiệt đúng là...... khá là già cả. Nói thế cũng không phải ghét bỏ nha, anh cũng cảm thấy hai ông già này mi thanh mục tú đó.
Chỉ là giống hai vợ chồng bọn họ? Anh thiệt sự chẳng nhìn ra được chút nào.
Long phượng thai, đúng là cát tường.
Từ khi xuất viện về nhà ở cữ, người tới thăm Giang Cảnh Du với hai đứa nhỏ rất là nhiều.
Thân thích bên ba của cô, trừ bỏ cả nhà bác hai ra, đều tới hết.
Thân thích phía bên mẹ cũng là tới đủ cả, ông bà ngoại nè, hai người cậu, hai người dì đều tới.
Toàn bộ thời gian ở cữ đều rất náo nhiệt.
Bọn họ đi vào nhà họ Cố, mấy nhà quan hệ thân cận nhìn thấy tình huống của nhà này còn có thể thật tình mà cảm thấy mừng cho cô, còn mấy người quan hệ thường thường hoặc tàn tàn thì khó tránh khỏi thấy chua xót trong lòng.
Cùng là người, sao mà chênh lệch lớn đến vậy? Giống như vợ Giang Nhược Thư cũng dẫn theo con tới.
Nhà cửa, lớn.
Sân, lớn.
Đường xá từ huyện thành tới đây cũng rất dễ đi.
Đi vào trong nhà, cái nên có đều có.
Mấy cái kể trên không tính khác người, nhưng mà vừa nhìn hai đứa bé xem, còn chưa có trăng tròn cũng đã thành cục bột màn thầu lên men béo trắng, làm mẹ nuôi nấng hai đứa bé cũng là mặt mày hồng hào.
Lại vừa nhìn nữa, vậy là biết được vì sao bà mẹ kia lại nhẹ nhàng vậy.
Có bà ngoại hai đứa nhỏ hỗ trợ tay cầm tay dẫn dắt, còn có cô em chồng, con gái nhận nuôi ở bên làm trợ thủ.
Trong phòng có giường em bé, xe đẩy tay, trống jazz đều có ông ngoại với cậu của hai đứa nhỏ bao trọn. Có thể tưởng tượng, chờ về sau hai đứa nhỏ lớn rồi cũng sẽ không khuyết thiếu đồ chơi.
Lại nhìn kỹ thêm quần áo hai đứa nhỏ mặc và chăn nệm...
Vợ Giang Nhược Thư: "......"
Điều kiện còn tốt hơn của chị ấy khi đó.
Rồi sau lại nhìn thấy ba đứa nhỏ đi giặt tã, tâm tình chị ấy càng phức tạp hơn.
Ngay cả chị ấy cũng thấy tâm tình phức tạp, càng khỏi nói tới mấy người so ra kém cạnh.
Có một bà dì nhỏ đang nói thầm: "Trong nhà đây là có núi vàng núi bạc hả trời?"
Diệp Hồng Tú: "Ba mẹ tụi nó bỏ được xài, không có tiền thì lại kiếm thôi."
Dì nhỏ: "Bộ tiền kiếm dễ vậy hả chị?"
Diệp Hồng Tú 'ai' một tiếng: "Trước kia ba đứa nhỏ lấy trợ cấp đó, kiếm tiền về còn không phải là để xài?" Bà cũng nói rồi, mà y như nước đổ lá môn, nên giờ đã từ bỏ. Còn nữa ấy à, bà biết đó nha, lại qua không lâu nữa con rể sẽ được thăng chức vào huyện làm việc, đến lúc đó mỗi tháng được mấy chục đồng tiền, hiện tại có ra sức xài cũng không sao.
Chẳng qua bà sẽ không để lộ vụ này ra, vì còn chưa có chắc ăn đâu.
Con rể còn cố ý nói với bà là về sau đừng có xuống ruộng, tới hỗ trợ chăm cháu, mỗi tháng sẽ trợ cấp cho bà, bù cái số công điểm bà thiếu khi không xuống ruộng kia.
Bà cũng không phải ham mấy món đồ kia của con rể, nhưng mà con rể có thể nói như thế chính là thấy thương con gái bà chăm con vất vả, trong nhà cũng có của cải.
Bà cũng nguyện ý, chứ thiệt là hai đứa lơ mơ mới lên chức ba mẹ này đây, bà thiệt không thể yên tâm giao hai đứa bé cho hai đứa nó chăm.
Dì nhỏ: "......" Em cũng rất muốn thoải mái hào phóng mà nói ra những lời này, đúng thiệt là tiền kiếm được là để xài, nhưng mà không đủ xài á!
Diệp Hồng Tú an ủi vỗ vỗ em gái: "Điều kiện nhà cháu gái của em đúng là khá hiếm thấy, được rồi, chua xót ghen ghét xong thì cho qua."
Dì nhỏ: "...... Nè!" Chị thiệt đúng là chị ruột của em đó.
Giang Cảnh Du với Cố Hướng Hằng bị hai đứa con lăn lộn mệt nghỉ.
Chăm con không dễ, bé xíu xiu vậy đấy, xương cũng đang mềm, ôm một chút cũng phải thật cẩn thận. Hai đứa đại đa số thời gian đều đang ngủ, lúc tỉnh lại rất dễ kiếm chuyện cho người ta làm, cách hai tiếng phải ăn một bữa, ăn uống tiêu tiểu, cái nào cũng không phải dễ quản lý.
Hơn nữa, hai đứa còn chưa biết biểu đạt, có cái gì không hài lòng chỉ biết khóc thôi, mà một đứa khóc, thường thường sẽ kéo theo đứa còn lại cũng khóc theo. Ôi hai đợt khóc nháo chồng lên nhau, trong nhà náo nhiệt ghê gớm.
Hơn nữa là hai đứa nhỏ, cô lại chỉ có một, nếu không phải có sữa bò, cô chắc sẽ không cho hai đứa nhỏ ăn no được mất.
Nuôi con rất vất vả, nhưng mà cũng rất có cảm giác thành tựu. Nhìn một đứa bé nhăm dúm dó, khô quắt như ông già chậm rãi lớn lên thành em bé bụ bẫm da trắng, mắt to, lại non mềm, nhìn con vô cùng tin tưởng nhìn mình, rất dễ dàng cho rằng mình có được toàn thế giới.
Có cho trân bảo gì cũng không đổi.
Bọn họ chính là trân bảo đỉnh nhất, đẹp nhất trần đời.
Đây là lớp filter mà mẹ tự có khi nhìn con sao?
Quả nhiên không giống người thường.
Cố Hướng Hằng cũng đã bị lớp filter của ba bao phủ, anh cũng đã thành một ông bố bỉm sữa đủ tư cách.
Ngày nào cũng nhớ thương hai đứa nhỏ, vừa về nhà cái là liền thay quần áo rửa tay bế con, hơn nữa còn hoàn toàn không cảm thấy chăm sóc con cái không phải việc của đàn ông. Thời tiết lạnh lẽo, đống tã kia chỉ cần có anh ở đây, tất cả đều là anh bao.
Con tỉnh dậy liền ôm không muốn buông tay, hơn nữa còn rối rắm chậm chạp không cách nào định ra tên của hai đứa, cuối cùng vẫn là vì muốn đi nhập sổ hộ khẩu mới đặt. Hai vợ chồng lật qua lật lại cuốn từ điển, thương lượng chọn tên – anh trai tên là Cố Thịnh, còn em gái tên là Cố Hi. Tên của hai đứa bé đều có ý nghĩa liên quan đến ánh sáng, quang minh.
Hy vọng các con cả đời có thể sống được quang minh lỗi lạc, không hổ thẹn với quãng đời còn lại.
Và vì vậy, hai bé liền có nhũ danh, một đứa tên là Thịnh Thịnh, một đứa tên là Hi Hi.
Chờ con được tròn nửa tuổi, Cố Hướng Hằng được điều vào trong huyện.
Kéo không nổi nữa.
Lão thượng cấp đã đề ra mấy lần rồi.
Cố Hướng Hằng thấy con cũng khá dễ chăm, lúc này mới yên tâm một chút.
Lương Bảo sẽ mời Cố Hướng Hằng đi huyện thành không có nguyên nhân gì khác, chỉ thuần túy là vì biến hóa của thôn Thượng Trang hiện tại quá lớn.
Lúc này mới có mấy năm nhỉ?
Đám gia cầm gia súc mà thôn bọn họ nuôi đã gia tăng lên không biết bao nhiêu lần.
Lúc ông đi thôn Thượng Trang coi thử đã rất chấn động.
Gà vịt đầy khắp núi đồi, còn có từng hàng chuồng heo, chuồng thỏ, tất cả chúng nó đều là thịt, tất cả đều là tiền.
Lương Bảo nhìn, xem chừng thôn bọn họ năm nay ai lao động nhiều không chừng có thể được chia hai ba trăm tệ.
Như thế thì không kém hơn công nhân trong thành là bao.
Công nhân chính thức là 1 tháng hơn 30 tệ, thu nhập của mấy công nhân tạm thời kia một tháng cũng mới mười mấy hai mươi tệ.
Còn cái nữa cuộc sống trong thành cái gì cũng là tiêu dùng, điểm này là so ra kém tiện lợi hơn ở nông thôn, bởi dưới quê bọn họ có đất phần trăm, còn có thể nuôi gia cầm trợ cấp gia dụng.
Còn có người đề ra muốn thu cái xưởng nhỏ này về trong huyện, nhưng đã bị ông đè xuống.
Làm thế thì đúng là có thể gia tăng thu nhập của trong huyện, nhưng chính là hái đào của người khác rồi, ông không tán thành làm thế, chỉ là nhìn lại thôn khác, đối lập chênh lệch quá lớn.
Bởi thế nên ông mới nổi lên ý tưởng điều Cố Hướng Hằng vào trong huyện, giúp đỡ mọi người cùng nhau phát triển.
Cố Hướng Hằng cũng nguyện ý, chỉ là kéo dài, kéo đến mức ông cũng chẳng còn biết giận luôn.
Sao trước kia không biết cái cậu này lưu luyến gia đình vậy nhỉ?
Như này nếu mà còn ở bộ đội, cậu ta phải đi ra làm nhiệm vụ thế nào?
Không lẽ là biết chính mình về sau sẽ là như vậy, nên mới có thể lựa chọn chuyển nghề đó chứ?
*
Cố Hướng Hằng biết đây là sớm hay muộn, chỉ là để anh diễn chính một mình, anh còn không có không biết tự lượng sức mình như thế, không có chuyện tự mình cân nhắc mấy năm là có thể thật sự nắm giữ hoàn toàn đâu.
Anh đề nghị để trong huyện ra mặt, đến đại học Nông nghiệp ở tỉnh thành một chuyến, mời chuyên gia về đây chỉ đạo, anh phụ trợ.
Huyện bọn họ vẫn là khá thích hợp làm nuôi dưỡng.
Cố Hướng Hằng cũng không có tàng tư.
Có vài chỗ có người không hiểu, ví dụ như tình trạng vệ sinh: Người cũng không có được ở sạch như vậy, còn quét tước mỗi ngày, có cần thiết không?
Cố Hướng Hằng nói có sách, mách có chứng, có chuyên gia tới giải thích, nên cũng càng có sức thuyết phục hơn.
Cố Hướng Hằng được điều vào trong huyện, vậy bên thôn Thượng Trang thì sao đây?
Thôn Thượng Trang được một dây chuyền sản xuất cũ.
Đây là từ xưởng thực phẩm thay đổi xuống.
Xưởng thực phẩm có được một dây chuyền sản xuất từ trên thành phố thay thế xuống, nên máy móc cũ liền nhiều ra một, vốn dĩ là chuyển cho xưởng thực phẩm khác, nhưng giờ đã tới thôn Thượng Trang.
Vì sao phía thành phố sẽ cho xưởng thực phẩm huyện một dây chuyền sản xuất?
Đó chính là có Lương Bảo ra mặt.
Vì cái dây chuyền sản xuất này, ông không ít bận cầu ông cậy bà.
Ông ký thác kỳ vọng cao với Cố Hướng Hằng, nên cái dây chuyền sản xuất này được đến cũng có cái giá của nó, về sau thôn phải định kỳ cung cấp nguyên liệu nấu ăn cho bên xưởng thực phẩm huyện.
Cố Hướng Hằng gánh xuống: "Sẽ không làm bác thất vọng."
Thôn Thượng Trang bởi vì có cái dây chuyền sản xuất này mà từ cái xưởng cực đơn sơ thành cái xưởng nhỏ, cái xưởng nhỏ này tên là Xưởng Thượng Trang Hảo Vị.
Người dân thôn Thượng Trang mới đầu còn chờ mong liệu có chiêu công hay không, vì như vậy bọn họ liền có cơ hội cầm bát sắt, kết quả là sau đó lại thất vọng rồi, bởi tuy có tiền lương, nhưng vẫn là dân quê.
Thời đại này, có thể trở thành người có hộ khẩu thành thị, là chấp niệm cả đời của rất nhiều người.
Giống như nhà họ Vương kìa, cả nhà bọn họ hỉnh mũi ghê gớm, bởi vì Vương Bằng Phi mua được căn nhà nhỏ ở trong thành, tuy rất rách nát, nhưng có thể chuyển hộ khẩu vào.
Tuy nhà cửa rách nát, nhưng lại thành người thành phố cao hơn kẻ khác một bậc, có thể không cần ở dưới quê làm việc đồng áng nữa, cũng không cần tiếp tục nghe người khác nói đại đội trưởng của bọn họ tốt cỡ nào nữa.
Cuộc sống ở thôn Thượng Trang, quá áp lực, nên một khi có cơ hội rời đi, liền vứt bỏ thôn Thượng Trang chẳng chút do dự.
Đối với chuyện này, Giang Cảnh Du: "......"
Thiệt sự là cô không có ý tưởng gì, nếu như Giang Kiều không có cố ý nhảy đến trước mặt cô.
Đối mặt với con em họ diễu võ dương oai, Giang Cảnh Du chỉ hỏi một câu: "Tôi nghĩ, mọi người hẳn là đều rất tò mò nhà các cô lấy đâu ra tiền mua nhà nhỉ?"
Vương Bằng Phi đi làm mới có bao lâu đâu, sao lại có thể nhẹ nhàng móc ra mấy trăm tệ thế nhờ?
Giang Kiều quay phắt đầu lại bỏ chạy.
Cô ta chật vật bỏ đi, tốc độ nhanh y chang có chó đuổi theo sau lưng.
Giang Cảnh Du thấy buồn cười, rồi cười ra tiếng luôn.
Đây là bởi vì Vương Bằng Phi móc ra tiền cảm thấy bất an, nên cố ý tới chỗ cô muốn tìm cái bù lại?
Thật là nực cười.
Biết có điều không đúng, lại không hỏi rồi để kệ đó, bịt tai trộm chuông, hữu dụng sao?
Cơ mà Giang Cảnh Du thật đúng là có chút tò mò, rốt cuộc Vương Bằng Phi làm cái gì kiếm được tiền thế?
Chợ đen?
Cái này có khả năng, nhưng mà anh ta bán cái gì nhỉ?
Đáng tiếc đối phương giấu kỹ quá, cô không có tìm hiểu được tin tức tương quan.
Cố Hướng Hằng: "Chờ xem thử là được rồi, sớm hay muộn rồi cũng sẽ truyền ra."
Không cần phải phân nhiều lực chú ý cho đám người kia đến thế.
Cố Hướng Hằng được điều vào trong huyện, thôn Thượng Trang liền nhiều ra một cái ghế đại đội trưởng.
Giang Cảnh Du nhận gậy tiếp sức, lên làm.
Cô đã từ công việc ở trường tiểu học, thời gian vẽ phác thảo cũng đã hạ thấp.
Phụ nữ gánh lên nửa bầu trời, có ai nói là phụ nữ liền không thể làm đại đội trưởng?
Người dân thôn Thượng Trang cũng tin tưởng đôi vợ chồng này, bởi nếu có người khác lên ngồi, ai biết kẻ đó có xằng bậy, rồi làm cho cục diện vốn đang rất tốt của thôn bọn họ hư bột hư đường hết hay không?
Vì thế, Giang Cảnh Du đã trở thành nữ đại đội trưởng đầu tiên của vùng này của bọn họ, lần đầu tiên đến huyện thành họp với các đại đội trưởng của các đội sản xuất khác còn có người xem thường cô, chỉ nhìn bề ngoài, nghĩ đây là một cô gái trẻ đẹp, chỉ biết ở nhà chăm con, có thể làm đại đội trưởng được à?
Bọn họ cho rằng cô là dựa vào chồng của mình mới lộ mặt lên được, sau đó lại phát hiện, ấn tượng đầu tiên của bọn họ sai mười phần.
Đây rõ ràng chính là một con cọp mẹ không dễ chọc, muốn chiếm chút hời còn khó hơn lên trời.
Sức mạnh của Giang Cảnh Du cũng bại lộ ra một ít, lúc bại lộ ấy là bởi vì một chuyện ngoài ý muốn ––––
Còn nhớ cái dây chuyền sản xuất chuyển xuống thôn Thượng Trang không? Sau khi nó tới thôn liền được giao cho giáo sư Tôn, còn có hai nhân viên nghiên cứu khác nữa, để cho bọn họ hỗ trợ tu sửa và điều chỉnh, vào lúc ấy có người đang trong trạng thái hoàn toàn nhập thần, không chú ý tới có một bộ phận máy móc ở độ cao hai ba mét bởi vì đinh ốc lỏng mà rớt xuống, mắt thấy sắp sửa nện xuống phần đầu của nhân viên nghiên cứu kia gây ra một vụ huyết án, Giang Cảnh Du đã đón được nó bằng tay không.
Cái bộ phận máy móc kia phải nặng hơn 200 cân nhé, mà rơi từ trên cao xuống, cô lại có thể nhẹ nhàng tiếp được như thế đó.
Những người khác ở đó: "???"
Có người không tin tà, đi nâng thử, nó nhẹ nhàng giật giật. Muốn hoàn toàn nâng lên khỏi mặt đất à? Dùng ra sức bú sữa thì có thể, nhưng mà nếu đổi nhân vật chính trong cảnh tượng vật nặng rớt xuống từ chỗ cao khi đó thành chính mình, chắc chắn là không đỡ được rồi, và sẽ chỉ thêm một người bị hại.
Những người khác: "......"
Nhìn xem dáng người tú lệ thon thả kia của đại trưởng đi, ui thiệt tương phản mạnh.
Đột nhiên có chút đồng tình chồng cô ta, bởi nếu mà đánh nhau...... Chậc chậc.
Sau khi biết chuyện đó, Diệp Hồng Tú: "???"
Bà nghi hoặc thật sâu: "Cảnh Du, từ khi nào mà con khỏe như vậy vậy?"
Giang Cảnh Du trầm tư, nghiêm trang: "...... Ờm, có thể là bởi vì con vẫn luôn rèn luyện thân thể chung với con rể mẹ đi, thiệt sự thì bây giờ con rất lợi hại."
Diệp Hồng Tú biết một chút, đôi khi bà có thể nhìn thấy hai vợ chồng con gái dẫn theo hai đứa con nuôi cùng nhau chạy bộ với đánh quyền, nhưng mà...... hữu hiệu đến thế sao!
"Nếu mà mẹ rèn luyện như thế thì sức lực cũng sẽ lớn dần lên chứ?"
Giang Cảnh Du: "...... Có khả năng vẫn là xem riêng từng người đi."
Diệp Hồng Tú đè thấp giọng, thần bí hề hề: "Con khỏe, hay là con rể khỏe hơn?"
Giang Cảnh Du: "...... Con."
Diệp Hồng Tú: ( *゜—゜* )
Sau đó, bà kiểu: (=^_^=)
Diệp Hồng Tú cười rời đi.
Giang Cảnh Du: "......"
Có phải vừa nãy...... bà ấy đã suy nghĩ một vài thứ khá là "kỳ quái" không nhỉ?
*
Thời gian thoảng qua, đi tới tháng 9 năm 1975.
Triệu Kiến Quân với Triệu Kiến Đan và Giang Cảnh Tường đã lên khối cao nhất, bọn họ dậy thì cũng phát triển tốt, chỉ nhìn dáng người thôi cũng có thể coi như là người lớn rồi.
Bọn họ sớm đã nhận thầu các việc lớn nhỏ trong nhà, hiểu chuyện mười phần.
Cặp song sinh cũng vậy, từ có thể đi chạy độc lập, chính là không ngồi yên được, ngày nào cũng đi theo sau mông anh chị và cậu út của mình làm trùng theo đuôi, cơ bản không cần mẹ hai đứa quản, hiện tại cũng đã là học sinh lớp 1 rồi.
Hôm nay, Giang Cảnh Du mới vào trong huyện họp xong, đội lấy ánh mắt hâm mộ của đại đội trưởng các đại đội sản xuất khác rời khỏi phòng họp.
Hôm nay lại là một ngày đại đội bọn họ nổi bật.
Ai biểu thu nhập của bọn họ cao, nộp thuế cũng cao, nên tự nhiên sẽ được bên trên khích lệ chứ.
Diệp Bình Sinh cũng theo sát phía sau cô cháu ngoại, vui tươi hớn hở mà cùng nhau rời đi với Giang Cảnh Du.
Thông qua một phen biểu hiện tích cực, ông cậu này đã tranh cử trở thành đại đội trưởng.
Người dân thôn Tế Liễu chọn ông ấy có lẽ là nghĩ vậy là có thể dựa sát về phía thôn Thượng Trang.
Từ sau khi Diệp Bình Sinh lên làm đại đội trưởng liền giống như người dân thôn bọn họ nghĩ vậy đấy, gặp được việc gì liền đi hỏi cô cháu ngoại của mình.
Có người sẽ nói làm cậu mà đi hỏi tiểu bối như thế thật mất mặt, nhưng ông bác này mới sẽ không nghĩ vậy đâu.
Có thể được đến chỗ tốt thực tế, vì sao lại không đi làm? Mặt mũi đáng giá mấy phân tiền?
Tình huống của thôn Tế Liễu không giống với của thôn Thượng Trang, phải phân tình huống cụ thể cho ra phân tích cụ thể, hiện tại thôn bọn họ chủ yếu là nuôi dưỡng thủy sản.
Vốn dĩ bên bọn họ cũng là khu vực dòng sông chảy xiết, không thích hợp nuôi cá, nhưng mà chỗ bọn họ lại có một mảnh đất địa thế thấp, tại một điểm địa thế cao đào ra một cái cửa dẫn, thêm kênh đào, dẫn nước vào, vậy là liền có một tảng lớn các ao hồ.
Lúc quyết định chuyện đó, thôn Tế Liễu thảo luận rất lâu, phải hạ quyết tâm dữ lắm, và thành tích mấy năm nay đã chứng minh được quyết định của bọn họ không có sai.
Vì thế, đại đội trưởng Diệp Bình Sinh này không ít lần được người khen ngợi.
Ở cửa, Diệp Bình Sinh dừng bước chân: "Cảnh Du, con trực tiếp về luôn à?"
Giang Cảnh Du: "Dạ, cậu muốn đi đâu vậy?"
Ông ấy thở dài một hơi: "Mợ của con biểu cậu đi Cung Tiêu Xã mua chút đồ về."
Giang Cảnh Du: "Rồi, vậy con đi trước."
Nhìn cháu ngoại gái dứt khoát lại lưu loát mà leo lên xe đạp chạy về, Diệp Bình Sinh hâm mộ thu hồi ánh mắt.
Xe đạp là thứ tốt, sang năm ông cũng mua một chiếc về!
Hiện tại ông cũng có xe đạp để xài thiệt, nhưng mà đó là của đại đội, không phải của riêng ông.
Ông bác này cẩn thận đạp xe đạp đi Cung Tiêu Xã.
Theo lệ thường, ông ấy đi coi thử bên hàng đồ hộp trước.
Nhìn một loạt đồ hộp Hảo Vị bày trên kia, ông ấy cười đến lộ cả cao răng.
Đồ hộp Hảo Vị này chính là do xưởng đồ hộp thôn Thượng Trang làm đó, hiện tại thôn bọn họ có thịt gà đóng hộp, thịt vịt đóng hộp, thịt heo đóng hộp, thịt thỏ đóng hộp của Vương Gia Ao, còn có cá đóng hộp của đại đội Tế Liễu bọn họ nữa!
Lại qua đoạn thời gian nữa, sẽ còn có thịt dê đóng hộp!
Ông ấy xoay tới xoay lui ở bên này, cơ mà lại không mua, làm người bán hàng trợn trắng mắt: "Rốt cuộc chú có mua hay không?"
Diệp Bình Sinh không bực: "Không mua, tôi chỉ xem thử thôi."
Một lon thịt hộp quá đắt, ông không bỏ được mua đâu, một lon cá đóng hộp rẻ nhất cũng phải 7 mao tiền kìa!
Nhưng mà ông ấy không bỏ được, tất có người khác bỏ được.
Có một thanh niên mặc áo Lenin tới: "Chỉ một tia lửa có thể thành đám cháy to, chào đồng chí, tôi muốn mua 2 lon thịt heo đóng hộp! 2 lon cá đóng hộp!"
Chu choa! Thiệt xa hoa!
Diệp Bình Sinh nhe răng trợn mắt chạy đi, ông vẫn là thành thành thật thật đi mua dấm đi.
Ừm, lại mua mấy viên kẹo về dỗ mấy đứa nhỏ.
Giang Cảnh Du đạp xe đạp về nhà, tâm tình cũng rất ư là không tồi, mấy năm nay đã xảy ra rất nhiều biến hóa:
Hồi năm 70 bắt đầu có thể đề cử vào đại học, cũng chính là sinh viên Đại học Công Nông Binh ấy, cô em chồng Cố Hướng Hỉ nhà cô là được đề cử lên vào năm 71, hơn nữa còn tìm được bạn lữ cách mạng cùng chung chí hướng lúc lên đại học học tập, người kia là một người bạn học của em ấy, giờ hai người đã kết hôn.
Còn có thôn Thượng Trang, rồi trong huyện Dịch Thủy nữa, biến hóa không thể nói không lớn – hiện tại huyện bọn họ đã không còn là huyện nghèo khó nữa.
Cô đạp xe đạp về lại trong thôn, dọc theo đường đi chẳng thế nào xóc nảy, bởi con đường vẫn luôn được giữ gìn tốt.
Vào thôn, liền không ngừng có người chào hỏi cô: "Đại đội trưởng, đã về rồi à."
"Đại đội trưởng, đi đâu thế?"
"Đại đội trưởng, có phải bữa nay tâm tình tốt lắm không?"
Cô cười nhất nhất đáp lại, sau đó cô gặp được Chương Học Thành.
Chương Học Thành đã 9 tuổi, nhìn thấy Giang Cảnh Du, liền gọi: "Chị!" Chung quanh miệng của cậu nhóc đều là dấu màu đỏ tím, cũng không biết là ăn quả dại gì nữa, làm dơ hết mặt rồi.
Cậu nhóc móc móc túi, móc ra một nắm sim nhỏ, đưa cho Giang Cảnh Du: "Chị ơi, ăn nè!"
Giang Cảnh Du cầm lấy một quả: "Cảm ơn, chị chỉ cần 1 quả, dư lại em cất đi."
Chương Học Thành gật gật đầu: "Dạ, vậy em đi trước nha chị, có người bắt em."
Nói rồi liền chạy nhanh như chớp, không được bao lâu là sau lưng liền có mấy đứa nhỏ tuổi tầm tầm nhau chạy tới, vừa truy đuổi vừa kêu: "Ăn trộm mi đừng chạy!"
Trò chơi này là trò cực được hoan nghênh ở thôn bọn họ hiện tại, không có nguyên nhân gì đặc biệt khác, chỉ là bởi đây là chuyện đã phát sinh ngoài hiện thực.
Đoạn thời gian trước có ăn trộm thừa dịp tối đến trong xưởng ít người, lẻn vào xưởng, muốn trộm đồ, kết quả hắn trời xa đất lạ, không biết cấu tạo trong xưởng thế nào, xoay vòng vòng một hồi liền bị phát hiện, bắt được tống vào đồn công an.
Sau đó, chuyện này đã thành một cảnh tượng mà sắp nhỏ tranh nhau bắt chước, công an uy phong lẫm lẫm bắt lấy ăn trộm xách đi.
Chơi trăm lần không chán.
Cô tiếp tục đạp xe đạp chạy về nhà, sau đó gặp được thím ba Bạch đang gánh đòn gánh, nhìn thấy thì chào hỏi: "Cảnh Du, con mới đi chỗ nào vậy?"
Giang Cảnh Du: "Con mới từ trong huyện về. Thím ba đang gánh gì vậy thím?"
Thím ba Bạch cười: "Đây là cho heo ăn."
Giang Cảnh Du dừng lại: "Mấy con heo kia lớn thế nào rồi?"
Nói đến vụ này, thím ba Bạch liền cười không khép miệng được: "Lớn nhanh lắm, ui cái lớp thịt kia, chắc chắn rất dày."
Hiện tại trong nhà bà đang nuôi heo trắng, heo trắng kia dễ nuôi sống hơn heo đen nhiều lắm, thịt cũng nhiều, bản thân chúng nó không thích động đậy nữa, hiện tại nhà bà ấy đã nuôi 2 con, chờ đến cuối năm, béo được 200 cân là không thành vấn đề.
Đến lúc đó, đấy là hơn 100 đồng tiền nhé.
Giờ thôn Thượng Trang nhà nào cũng thích nuôi heo, nhiều thì 3 con, ít thì 1 con.
Trước kia bọn họ không nuôi được nhiều heo đến thế, nguyên nhân một là nhà mình không lo xuể, một cái khác nữa chính là không có nhiều lương thực cho đám tụi nó ăn. Hiện tại thôn bọn họ ngày nào cũng có làm đậu hủ, bã đậu là thứ tốt để cho heo ăn, cách mấy ngày họ sẽ đổi một ít bã đậu về, cho heo ăn đến trắng trẻo mập mạp.
Hơn nữa, từ khi có điện có tiền rồi, thời gian làm việc liền kéo dài, lại thêm có hầm khí sinh học hỗ trợ, nấu cơm nấu nước cũng được tiết kiệm thời gian hơn, thời gian trống ra đó họ có thể đi làm việc khác.
Giang Cảnh Du về đến nhà, trước hết rửa tay vào nhà bếp nấu cơm, mới vừa đi ra khỏi bếp, Chương Học Tri một đường chạy thật nhanh tới, thở hổn hển, không đợi hổn hển cho lại hơi đã nói chuyện: "....... Chị! Chị ơi! Tốt, tin tốt! Giáo sư Tôn á, bên kia, thành công rồi!"
Giang Cảnh Du rùng mình: "Cái gì thành công?"
Chương Học Tri cười xán lạn: "Chính là cái đó, hu, màng ruột non."
Anh chàng nói không phải rất rõ ràng, nhưng Giang Cảnh Du đã nghe hiểu, đấy là nói màng đóng gói xúc xích, đã thành công?!
Làm vậy thì phí tổn sẽ được tiết kiệm hơn nếu đóng lon đồ hộp lắm, hơn nữa mang theo cũng tiện hơn, càng tiện hơn để mở rộng.
Cô không ngồi yên được: "Đi, đi xem thử!" Nói rồi làm đầu tàu gương mẫu chạy đi, lưu lại Chương Học Tri còn chưa lấy lại hơi nhìn bóng dáng bà chị họ mau chóng biến mất dạng, tươi cười cứng đờ.
Anh chàng, thiệt sự chạy không nổi nữa.
Danh sách chương