Edit:Yann.
Beta: Đậu Xanh
Hi Loan cũng không biết Hạ Lan Vi muốn làm gì, chỉ thấy nàng cột mình trên giường, trong lòng có vài phần suy đoán. Cổ họng chàng di chuyển, khẽ liếm môi đỏ, nhìn nàng vui sướng bận rộn, không nhịn được nói: "Lan nhi, con sẽ hối hận."
Hạ Lan Vi xấu xa nhìn Hi Loan, rất giống đại gia tay chống nạnh nói: "Sư phụ, người lo lắng cho con, không bằng ngẫm lại tí nữa xin tha thế nào."
Hi Loan trầm mặc.
Rất nhanh, Hạ Lan Vi đã lột sạch quần áo của Hi Loan.
Mới đầu nàng còn có chút thẹn thùng, nhưng tưởng tượng đến cảnh sư phụ sẽ bày khuôn mặt lãnh đạm cấm dục khóc lóc hướng nàng xin tha, nghẹn khuất trong mấy ngày nay nhanh chóng tan đi.
Nghĩ như vậy, nàng lại có dũng khí quyết chí tiến lên.
Nàng dùng tất cả kinh nghiệm đời này, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một ngày như vậy.
Quần áo trên người nàng vẫn hoàn chỉnh, ngay cả cổ áo cũng được gấp chỉnh tề, mặt Hi Loan lại nhiễm rặng mây đỏ.
Chàng cắn răng, trầm mặc quay đầu đi, không muốn nhìn nàng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hạ Lan Vi cười khẽ, ngón tay cố ý chọc lên mặt đỏ bừng của chàng: "Sư phụ, khó chịu nhớ nói ra nha."
Hi Loan chỉ mím môi lạnh lùng nhìn nàng.
Hạ Lan Vi cố ý tra tấn Hi Loan, sao có thể dễ dàng buông tha cho chàng.
Hi Loan chỉ cảm thấy thân mình biến thành cỏ dại khô khốc, mà đầu ngón tay nàng như có lửa, chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc một nhánh cỏ dại, những nơi đi đến, lửa khói hừng hực cháy lên.
Mỗi một tấc trên cơ thể chàng như bị thiêu đốt, tiếng pháo hoa bắn tung tóe, máu nóng sôi trào, ngay cả linh hồn cũng như bị giam cầm trong ngọn lửa.
Hơi nước trong cơ thể ở cuồn cuộn không ngừng xói mòn. Chàng muốn nước, muốn lạnh lẽo, thiêu đốt trong thân thể kêu gào một trận mưa rơi xuống. Mà nguồn nước gần nhất ở trước mắt, chàng thấy được nhưng lại không thể chạm vào, giống như một con dã thú bị nhốt với trong dung nham nóng chảy, mà cách đó không xa lại là hồ nước lạnh lẽo sạch sẽ.
Nó giãy giụa, khát vọng, kêu gào giải thoát, cuối cùng tiêu hao sức lực toàn thân, lại phát hiện không dùng được, cuối cùng chỉ có thể ở đó nức nở lên tiếng.
"Buông ta ra, Lan nhi."
Gương mặt trắng nõn của chàng đỏ bừng, giống như bị lửa đốt, mồ hôi ướt đẫm sợi tóc trên trán.
Hạ Lan Vi bị đôi mắt đỏ như máu của chàng làm hoảng sợ.
Biểu tình trên mặt chàng vừa thống khổ lại mê ly, ngẫu nhiên có lúc thanh tỉnh, cũng hồng mắt, nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi: "Lan nhi, nếu con không thả ta ra, con sẽ hối hận."
Tiếng nói trầm thấp say lòng người, là uy hiếp trần trụi.
Kỳ thật giờ phút này ngọn lửa trong lòng Hạ Lan Vi đã bị dập tắt, thấy Hi Loan trắng trợn uy hiếp, nội tâm cũng sợ hãi, liếc mắt không dám nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu.
Nhưng nghĩ lại, nàng vất vả kiên cường một hồi, nếu lúc này rút lui hình như hơi mất mặt? Vì thế Hạ Lan Vi kiên cường hoa lệ làm lơ vẻ mặt ác độc bắt đầu nảy sinh của sư phụ, tiến vào con đường tìm chết càng lúc càng xa.
Lúc này Hi Loan cực kỳ khó chịu, cả người phiếm hồng, từng đóa hoa đào như nở rộ trên người chàng. Màu hồng của hoa đào rất đẹp, nhiều một phân thì quá đậm, thiếu một phân lại quá nhạt, nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào, hoa đào cũng run rẩy theo, hương hoa thoang thoảng bay tứ phương.
Tay thon dài nắm chặt, toát ra mồ hôi nóng, đong đưa qua lại, cánh hoa bay lả tả rơi xuống, cánh tay đeo xích thủy tinh hồng nhạt lắc qua lắc lại, chiết xạ ánh sáng cực kỳ đẹp.
Sau đó ánh sao kịch liệt đong đưa, điểm sáng di chuyển, dần dần mê mắt người.
Hi Loan đột nhiên giãy giụa khiến Hạ Lan Vi hoảng sợ, dưới chân mềm nhũn, thân mình bị quăng ngã về phía trước, đè mạnh trên người Hi Loan.
Hai người thống khổ kêu lên một tiếng, Hạ Lan Vi xoa xoa đầu bị đập phát đau, ngẩng đầu, phát hiện một vòng bạch quang vây chặt hai người, nâng lên không trung, không biết muốn đi về nơi nào.
Ngọa tào?
Không phải chứ? Chuyện gì vậy?
Bọn họ còn đang làm chuyện đứng đắn đó!
Hạ Lan Vi mộng bức, một dòng nước ấm áp vây quanh hai người bọn họ, sau đó nhẹ nhàng đặt họ lên vật mềm. Vật mềm kia như làm từ nước, mềm mại, chân dẫm xuống có độ đàn hồi, sờ lên rất ấm áp.
Bạch quang dần dần yếu đi, một dòng nước ấm áp chậm rãi bao vây lấy Hi Loan, che khuất thân thể chàng.
Hi Loan gắt gao ôm lấy Hạ Lan Vi, bạch quang bỗng chốc rơi xuống. Cảnh tượng xung quanh cũng dần trở lên rõ ràng lên.
Hai người cảnh giác đánh giá bốn phía.
Đây là một cái căn nhà lục giác, trên mặt tường kê giá sách, hai bên trên xếp đầy sách.
Hạ Lan Vi cảm thấy có chút quen thuộc, đây không phải phòng sách trong không gian vòng tay của nàng sao?
Phòng sách trong không gian có hai căn, một cái xếp đầy sách y, một cái khác nàng chỉ ghé qua một lần, chính là......
Khóe mắt nàng giật giật, không phải như nàng nghĩ chứ?
"Người đoán đúng rồi chủ nhân ~"
Một giọng nói trẻ con vui sướng non nớt vang lên khắp phòng, những cuốn sách vốn đang ở trên tủ sách bay lơ lửng ở không trung, trang sách mạ kim quang, xếp thành một hàng dài, giống một con kim long, vui vẻ bay múa trên không trung.
Hạ Lan Vi: "......"
Nàng thiếu chút nữa bị kim quang lóe mù mắt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tiểu kim long dùng trang sách nhẹ nhàng chạm nhẹ vào ngòi bút của Hạ Lan Vi, như đụng phải đồ vật tốt, cười khanh khách vài tiếng lại bay trở về, ở không trung vẽ ra độ cung tuyệt đẹp, hàng sách phía trước hơi đi xuống, như đang cúi đầu: "Hoan nghênh chủ nhân đi vào "Phòng sách tình yêu nhỏ"~"
Cái quỷ gì!
"Phòng sách tình yêu nhỏ" này từ đâu chui ra!
Vì sao nàng cảm thấy chữ "Yêu" này không thuần khiết như bề ngoài?
Hi Loan dắt tay nàng, ngẩng đầu nhìn tiểu kim long: "Ngươi là thư linh của phòng sách này?"
"Haha! Không phải nha ~"
Tiểu kim long lắc đầu, lại xoay một vòng trên không trung, "Ta là thần thức cuối cùng của chủ nhân phòng sách tiền nhiệm lưu lại, cho để khi tìm được chủ nhân mới, ta mới có thể tiêu tán ~"
Hạ Lan Vi khó hiểu: "Vậy vì sao lúc trước ta tiến vào ngươi không xuất hiện, cố tình lúc này mới xuất hiện?"
Tiểu kim long vặn vẹo thân mình: "Chủ nhân phòng sách cần phải có hai người mới có thể tiến hành bàn giao, lúc trước người chỉ tới một mình, đương nhiên không thể đánh thức ta ~"
Hạ Lan Vi gật gật đầu, Hi Loan lại bắt được trọng điểm: "Hai người?"
Chàng chưa bao giờ nghe nói linh khí nhận chủ yêu cầu hai chủ nhân.
Hạ Lan Vi sửng sốt, nghĩ vậy nhìn trộm sách trong phòng, lập tức hiểu rõ, vẻ mặt xấu hổ.
Tiểu kim long quẫy quẫy cái đuôi, nghiêm trang gật đầu: "Đúng vậy, có một chủ nhân tìm được một chủ nhân khác, hơn nữa phải hoàn thành nghi thức yêu, mới có thể đánh thức ta, ta mới có thể trợ giúp các ngươi hoàn thành nghi thức chuyển giao phòng sách~"
"Nghi thức yêu?" Hi Loan khó hiểu.
"Nghi thức yêu chính là sự hòa hợp giữa nam nữ."
Tiểu kim long lắc lắc đầu: "Khoảng thời gian trước ta thường xuyên bị các người đánh thức, đáng tiếc toàn bộ không gian như bị phong ấn, ta không có cách nào triệu hoán các ngươi. Các người đánh thức ta quá thường xuyên, thần thức của ta thiếu chút nữa tiêu hao gần như không còn, cho nên hôm nay cảm nhận được các người, phải nhanh chóng cưỡng chế triệu hoán hai người."
Nói, trong giọng nói dường như còn mang theo một tia mỏi mệt và ủy khuất.
Hạ Lan Vi đỏ mặt, dái tai phiếm hồng, vô cùng xấu hổ.
Nghi thức yêu cái quỷ gì!
Gì mà thường xuyên bị đánh thức!
Tất cả đều là vớ vẩn!
Thẹn thùng hết sức, Hạ Lan Vi trừng mắt liếc mắt nhìn Hi Loan, đều do người này không tiết chế!
Hi Loan tựa hồ không cảm giác được Hạ Lan Vi tức giận, thoải mái hào phóng mỉm cười, nhẹ nhàng dắt tay nàng.
Hạ Lan Vi hít sâu một hơi, kéo Hi Loan xoay người rời đi.
Cái gì mà chủ nhân phòng sách, loại chủ nhân phòng sách chuyên về truyện người lớn nàng không muốn làm!
Hả, cửa đâu?
Cánh cửa trong trí nhớ Hạ Lan Vi bây giờ lại không tìm thấy. Nàng đi tới vị trí cửa lúc trước một vòng, cuối cùng vẫn về vị trí ban đầu.
"Hì hì hì hì hì ~" Phía sau truyền đến tiếng cười vui sướng của tiểu kim long: "Chủ nhân, nếu không hoàn thành nghi thức giao tiếp phòng sách, các người không được ngoài ~"
Nó vui vẻ bay đi bay lại trong phòng, nhưng Hạ Lan Vi rất tức giận.
"Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi?" Nàng đúng lý hợp tình: "Ngươi không để ta làm chủ nhân căn phòng này vậy là được!"
"Hì hì hì ~ chủ nhân ~ phòng sách và không gian trong vòng tay là một thể, nếu vòng ta nhận chủ nhân là chủ, vậy người cũng phải cam chịu trở thành chủ nhân của "Phòng sách tình yêu nhỏ" ~ Đây là luật không thể sửa đổi~"
Gân xanh trên trán Hạ Lan Vi nhảy lên, cuối cùng nhận mệnh nói: "Vậy mau hoàn thành nghi thức giao tiếp đi."
"Được!"
Tiểu kim long vui sướng xoay hai vòng, sau đó đứng yên trước mặt Hi Loan, kim quang từ trang sách mở ra, chiếu rọi trên đầu Hi Loan.
Hi Loan duỗi tay, cảm nhận ánh sáng ôn hòa, không có chỗ nào thương tổn.
"Chủ nhân không cần lo lắng, nghi thức giao tiếp chính là yêu cầu làm nam nữ chủ nhân song tu công pháp cơ bản nhất trong phòng sách một lần ~"
Tiểu kim long giải thích một hồi, lại nói với Hạ Lan Vi: "Bởi vì nữ chủ nhân tương đối thẹn thùng, cho nên ta đưa toàn bộ công pháp vào nhân thức của nam chủ nhân, để nam chủ nhân nhận tu tập của nữ chủ nhân, nữ chủ nhân phải ngoan ngoãn phối hợp nha ~"
m cuối rất nhỏ của tiểu kim long vang lên, tựa hồ còn mang theo một chút sung sướng khi người gặp họa.
Hạ Lan Vi vô tình chú ý, chân nàng có chút nhũn ra, quay đầu lại nhìn Hi Loan đang mỉm cười nhìn nàng, nhưng mà cái nụ cười này, thế nào cũng thấy quỷ dị.
Haha, phối hợp.
Phối hợp cái cây búa.
Trừ phi nàng không muốn sống nữa.
Nàng cất bước chạy, vô ý té ngã một cái, dòng nước trong suốt mềm mại dưới thân kịp thời tiếp được nàng.
"Lúc cần thiết nam chủ nhân có thể sử dụng pháo bảo trên vách tường, đúng rồi, vì thuận lợi hoàn thành nghi thức giao tiếp, ta đã thuận tiện giải phong ấn linh lực của chủ nhân, chủ nhân nhớ kỹ nhất định phải hoàn thành nghi thức giao tiếp, nếu không thật sự sẽ không được ra ~"
Giọng nói tiểu kim long càng bay càng xa, kim quang trên người dần dần ảm đạm, thẳng đến lúc hoàn toàn biến mất, một loạt sách bay về vị trí cũ trầm mặc như ban đầu.
Giải phong ấn linh lực?
Mặt Hạ Lan Vi tái mét.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn vô số đồ vật có hình thù kì quái trên tường, lại nhìn sư phụ nhà mình, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lắp bắp nói: "Sư...sư phụ, người đừng nghe đồ quỷ này nói bậy......"
Nàng vừa nói vừa bò ra phía sau.
Trên mặt Hi Loan tươi cười, thần sắc ôn nhu, lời nói quỷ dị: "Lan Nhi, làm người thì phải giữ lời."
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Nụ cười của Hạ Lan Vi cứng lại, sau đó dùng tư thế ôm tai lấy tốc độ sét đánh đứng dậy chạy.
Một chiếc roi da nhẹ nhàng quấn lên mắt cá chân trắng tinh của nàng, nàng lại ngã vào dòng nước mềm mại.
Hi Loan cầm lấy đầu còn lại của roi da, khóe miệng ngậm một tia ý cười, ngược sáng, chậm rãi đi tới.
Hạ Lan Vi nhìn bóng người dần dần tới gần, đại não trống rỗng, trong mắt hai chữ chói lọi ——
Xong rồi.
Beta: Đậu Xanh
Hi Loan cũng không biết Hạ Lan Vi muốn làm gì, chỉ thấy nàng cột mình trên giường, trong lòng có vài phần suy đoán. Cổ họng chàng di chuyển, khẽ liếm môi đỏ, nhìn nàng vui sướng bận rộn, không nhịn được nói: "Lan nhi, con sẽ hối hận."
Hạ Lan Vi xấu xa nhìn Hi Loan, rất giống đại gia tay chống nạnh nói: "Sư phụ, người lo lắng cho con, không bằng ngẫm lại tí nữa xin tha thế nào."
Hi Loan trầm mặc.
Rất nhanh, Hạ Lan Vi đã lột sạch quần áo của Hi Loan.
Mới đầu nàng còn có chút thẹn thùng, nhưng tưởng tượng đến cảnh sư phụ sẽ bày khuôn mặt lãnh đạm cấm dục khóc lóc hướng nàng xin tha, nghẹn khuất trong mấy ngày nay nhanh chóng tan đi.
Nghĩ như vậy, nàng lại có dũng khí quyết chí tiến lên.
Nàng dùng tất cả kinh nghiệm đời này, nghĩ thầm cuối cùng cũng có một ngày như vậy.
Quần áo trên người nàng vẫn hoàn chỉnh, ngay cả cổ áo cũng được gấp chỉnh tề, mặt Hi Loan lại nhiễm rặng mây đỏ.
Chàng cắn răng, trầm mặc quay đầu đi, không muốn nhìn nàng, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Hạ Lan Vi cười khẽ, ngón tay cố ý chọc lên mặt đỏ bừng của chàng: "Sư phụ, khó chịu nhớ nói ra nha."
Hi Loan chỉ mím môi lạnh lùng nhìn nàng.
Hạ Lan Vi cố ý tra tấn Hi Loan, sao có thể dễ dàng buông tha cho chàng.
Hi Loan chỉ cảm thấy thân mình biến thành cỏ dại khô khốc, mà đầu ngón tay nàng như có lửa, chỉ cần nhẹ nhàng trêu chọc một nhánh cỏ dại, những nơi đi đến, lửa khói hừng hực cháy lên.
Mỗi một tấc trên cơ thể chàng như bị thiêu đốt, tiếng pháo hoa bắn tung tóe, máu nóng sôi trào, ngay cả linh hồn cũng như bị giam cầm trong ngọn lửa.
Hơi nước trong cơ thể ở cuồn cuộn không ngừng xói mòn. Chàng muốn nước, muốn lạnh lẽo, thiêu đốt trong thân thể kêu gào một trận mưa rơi xuống. Mà nguồn nước gần nhất ở trước mắt, chàng thấy được nhưng lại không thể chạm vào, giống như một con dã thú bị nhốt với trong dung nham nóng chảy, mà cách đó không xa lại là hồ nước lạnh lẽo sạch sẽ.
Nó giãy giụa, khát vọng, kêu gào giải thoát, cuối cùng tiêu hao sức lực toàn thân, lại phát hiện không dùng được, cuối cùng chỉ có thể ở đó nức nở lên tiếng.
"Buông ta ra, Lan nhi."
Gương mặt trắng nõn của chàng đỏ bừng, giống như bị lửa đốt, mồ hôi ướt đẫm sợi tóc trên trán.
Hạ Lan Vi bị đôi mắt đỏ như máu của chàng làm hoảng sợ.
Biểu tình trên mặt chàng vừa thống khổ lại mê ly, ngẫu nhiên có lúc thanh tỉnh, cũng hồng mắt, nhìn chằm chằm Hạ Lan Vi: "Lan nhi, nếu con không thả ta ra, con sẽ hối hận."
Tiếng nói trầm thấp say lòng người, là uy hiếp trần trụi.
Kỳ thật giờ phút này ngọn lửa trong lòng Hạ Lan Vi đã bị dập tắt, thấy Hi Loan trắng trợn uy hiếp, nội tâm cũng sợ hãi, liếc mắt không dám nhìn thẳng đôi mắt đỏ ngầu.
Nhưng nghĩ lại, nàng vất vả kiên cường một hồi, nếu lúc này rút lui hình như hơi mất mặt? Vì thế Hạ Lan Vi kiên cường hoa lệ làm lơ vẻ mặt ác độc bắt đầu nảy sinh của sư phụ, tiến vào con đường tìm chết càng lúc càng xa.
Lúc này Hi Loan cực kỳ khó chịu, cả người phiếm hồng, từng đóa hoa đào như nở rộ trên người chàng. Màu hồng của hoa đào rất đẹp, nhiều một phân thì quá đậm, thiếu một phân lại quá nhạt, nhẹ nhàng duỗi tay chạm vào, hoa đào cũng run rẩy theo, hương hoa thoang thoảng bay tứ phương.
Tay thon dài nắm chặt, toát ra mồ hôi nóng, đong đưa qua lại, cánh hoa bay lả tả rơi xuống, cánh tay đeo xích thủy tinh hồng nhạt lắc qua lắc lại, chiết xạ ánh sáng cực kỳ đẹp.
Sau đó ánh sao kịch liệt đong đưa, điểm sáng di chuyển, dần dần mê mắt người.
Hi Loan đột nhiên giãy giụa khiến Hạ Lan Vi hoảng sợ, dưới chân mềm nhũn, thân mình bị quăng ngã về phía trước, đè mạnh trên người Hi Loan.
Hai người thống khổ kêu lên một tiếng, Hạ Lan Vi xoa xoa đầu bị đập phát đau, ngẩng đầu, phát hiện một vòng bạch quang vây chặt hai người, nâng lên không trung, không biết muốn đi về nơi nào.
Ngọa tào?
Không phải chứ? Chuyện gì vậy?
Bọn họ còn đang làm chuyện đứng đắn đó!
Hạ Lan Vi mộng bức, một dòng nước ấm áp vây quanh hai người bọn họ, sau đó nhẹ nhàng đặt họ lên vật mềm. Vật mềm kia như làm từ nước, mềm mại, chân dẫm xuống có độ đàn hồi, sờ lên rất ấm áp.
Bạch quang dần dần yếu đi, một dòng nước ấm áp chậm rãi bao vây lấy Hi Loan, che khuất thân thể chàng.
Hi Loan gắt gao ôm lấy Hạ Lan Vi, bạch quang bỗng chốc rơi xuống. Cảnh tượng xung quanh cũng dần trở lên rõ ràng lên.
Hai người cảnh giác đánh giá bốn phía.
Đây là một cái căn nhà lục giác, trên mặt tường kê giá sách, hai bên trên xếp đầy sách.
Hạ Lan Vi cảm thấy có chút quen thuộc, đây không phải phòng sách trong không gian vòng tay của nàng sao?
Phòng sách trong không gian có hai căn, một cái xếp đầy sách y, một cái khác nàng chỉ ghé qua một lần, chính là......
Khóe mắt nàng giật giật, không phải như nàng nghĩ chứ?
"Người đoán đúng rồi chủ nhân ~"
Một giọng nói trẻ con vui sướng non nớt vang lên khắp phòng, những cuốn sách vốn đang ở trên tủ sách bay lơ lửng ở không trung, trang sách mạ kim quang, xếp thành một hàng dài, giống một con kim long, vui vẻ bay múa trên không trung.
Hạ Lan Vi: "......"
Nàng thiếu chút nữa bị kim quang lóe mù mắt, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Tiểu kim long dùng trang sách nhẹ nhàng chạm nhẹ vào ngòi bút của Hạ Lan Vi, như đụng phải đồ vật tốt, cười khanh khách vài tiếng lại bay trở về, ở không trung vẽ ra độ cung tuyệt đẹp, hàng sách phía trước hơi đi xuống, như đang cúi đầu: "Hoan nghênh chủ nhân đi vào "Phòng sách tình yêu nhỏ"~"
Cái quỷ gì!
"Phòng sách tình yêu nhỏ" này từ đâu chui ra!
Vì sao nàng cảm thấy chữ "Yêu" này không thuần khiết như bề ngoài?
Hi Loan dắt tay nàng, ngẩng đầu nhìn tiểu kim long: "Ngươi là thư linh của phòng sách này?"
"Haha! Không phải nha ~"
Tiểu kim long lắc đầu, lại xoay một vòng trên không trung, "Ta là thần thức cuối cùng của chủ nhân phòng sách tiền nhiệm lưu lại, cho để khi tìm được chủ nhân mới, ta mới có thể tiêu tán ~"
Hạ Lan Vi khó hiểu: "Vậy vì sao lúc trước ta tiến vào ngươi không xuất hiện, cố tình lúc này mới xuất hiện?"
Tiểu kim long vặn vẹo thân mình: "Chủ nhân phòng sách cần phải có hai người mới có thể tiến hành bàn giao, lúc trước người chỉ tới một mình, đương nhiên không thể đánh thức ta ~"
Hạ Lan Vi gật gật đầu, Hi Loan lại bắt được trọng điểm: "Hai người?"
Chàng chưa bao giờ nghe nói linh khí nhận chủ yêu cầu hai chủ nhân.
Hạ Lan Vi sửng sốt, nghĩ vậy nhìn trộm sách trong phòng, lập tức hiểu rõ, vẻ mặt xấu hổ.
Tiểu kim long quẫy quẫy cái đuôi, nghiêm trang gật đầu: "Đúng vậy, có một chủ nhân tìm được một chủ nhân khác, hơn nữa phải hoàn thành nghi thức yêu, mới có thể đánh thức ta, ta mới có thể trợ giúp các ngươi hoàn thành nghi thức chuyển giao phòng sách~"
"Nghi thức yêu?" Hi Loan khó hiểu.
"Nghi thức yêu chính là sự hòa hợp giữa nam nữ."
Tiểu kim long lắc lắc đầu: "Khoảng thời gian trước ta thường xuyên bị các người đánh thức, đáng tiếc toàn bộ không gian như bị phong ấn, ta không có cách nào triệu hoán các ngươi. Các người đánh thức ta quá thường xuyên, thần thức của ta thiếu chút nữa tiêu hao gần như không còn, cho nên hôm nay cảm nhận được các người, phải nhanh chóng cưỡng chế triệu hoán hai người."
Nói, trong giọng nói dường như còn mang theo một tia mỏi mệt và ủy khuất.
Hạ Lan Vi đỏ mặt, dái tai phiếm hồng, vô cùng xấu hổ.
Nghi thức yêu cái quỷ gì!
Gì mà thường xuyên bị đánh thức!
Tất cả đều là vớ vẩn!
Thẹn thùng hết sức, Hạ Lan Vi trừng mắt liếc mắt nhìn Hi Loan, đều do người này không tiết chế!
Hi Loan tựa hồ không cảm giác được Hạ Lan Vi tức giận, thoải mái hào phóng mỉm cười, nhẹ nhàng dắt tay nàng.
Hạ Lan Vi hít sâu một hơi, kéo Hi Loan xoay người rời đi.
Cái gì mà chủ nhân phòng sách, loại chủ nhân phòng sách chuyên về truyện người lớn nàng không muốn làm!
Hả, cửa đâu?
Cánh cửa trong trí nhớ Hạ Lan Vi bây giờ lại không tìm thấy. Nàng đi tới vị trí cửa lúc trước một vòng, cuối cùng vẫn về vị trí ban đầu.
"Hì hì hì hì hì ~" Phía sau truyền đến tiếng cười vui sướng của tiểu kim long: "Chủ nhân, nếu không hoàn thành nghi thức giao tiếp phòng sách, các người không được ngoài ~"
Nó vui vẻ bay đi bay lại trong phòng, nhưng Hạ Lan Vi rất tức giận.
"Dựa vào cái gì ta phải nghe ngươi?" Nàng đúng lý hợp tình: "Ngươi không để ta làm chủ nhân căn phòng này vậy là được!"
"Hì hì hì ~ chủ nhân ~ phòng sách và không gian trong vòng tay là một thể, nếu vòng ta nhận chủ nhân là chủ, vậy người cũng phải cam chịu trở thành chủ nhân của "Phòng sách tình yêu nhỏ" ~ Đây là luật không thể sửa đổi~"
Gân xanh trên trán Hạ Lan Vi nhảy lên, cuối cùng nhận mệnh nói: "Vậy mau hoàn thành nghi thức giao tiếp đi."
"Được!"
Tiểu kim long vui sướng xoay hai vòng, sau đó đứng yên trước mặt Hi Loan, kim quang từ trang sách mở ra, chiếu rọi trên đầu Hi Loan.
Hi Loan duỗi tay, cảm nhận ánh sáng ôn hòa, không có chỗ nào thương tổn.
"Chủ nhân không cần lo lắng, nghi thức giao tiếp chính là yêu cầu làm nam nữ chủ nhân song tu công pháp cơ bản nhất trong phòng sách một lần ~"
Tiểu kim long giải thích một hồi, lại nói với Hạ Lan Vi: "Bởi vì nữ chủ nhân tương đối thẹn thùng, cho nên ta đưa toàn bộ công pháp vào nhân thức của nam chủ nhân, để nam chủ nhân nhận tu tập của nữ chủ nhân, nữ chủ nhân phải ngoan ngoãn phối hợp nha ~"
m cuối rất nhỏ của tiểu kim long vang lên, tựa hồ còn mang theo một chút sung sướng khi người gặp họa.
Hạ Lan Vi vô tình chú ý, chân nàng có chút nhũn ra, quay đầu lại nhìn Hi Loan đang mỉm cười nhìn nàng, nhưng mà cái nụ cười này, thế nào cũng thấy quỷ dị.
Haha, phối hợp.
Phối hợp cái cây búa.
Trừ phi nàng không muốn sống nữa.
Nàng cất bước chạy, vô ý té ngã một cái, dòng nước trong suốt mềm mại dưới thân kịp thời tiếp được nàng.
"Lúc cần thiết nam chủ nhân có thể sử dụng pháo bảo trên vách tường, đúng rồi, vì thuận lợi hoàn thành nghi thức giao tiếp, ta đã thuận tiện giải phong ấn linh lực của chủ nhân, chủ nhân nhớ kỹ nhất định phải hoàn thành nghi thức giao tiếp, nếu không thật sự sẽ không được ra ~"
Giọng nói tiểu kim long càng bay càng xa, kim quang trên người dần dần ảm đạm, thẳng đến lúc hoàn toàn biến mất, một loạt sách bay về vị trí cũ trầm mặc như ban đầu.
Giải phong ấn linh lực?
Mặt Hạ Lan Vi tái mét.
Nàng chớp chớp mắt, nhìn vô số đồ vật có hình thù kì quái trên tường, lại nhìn sư phụ nhà mình, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, lắp bắp nói: "Sư...sư phụ, người đừng nghe đồ quỷ này nói bậy......"
Nàng vừa nói vừa bò ra phía sau.
Trên mặt Hi Loan tươi cười, thần sắc ôn nhu, lời nói quỷ dị: "Lan Nhi, làm người thì phải giữ lời."
Ý tứ không cần nói cũng biết.
Nụ cười của Hạ Lan Vi cứng lại, sau đó dùng tư thế ôm tai lấy tốc độ sét đánh đứng dậy chạy.
Một chiếc roi da nhẹ nhàng quấn lên mắt cá chân trắng tinh của nàng, nàng lại ngã vào dòng nước mềm mại.
Hi Loan cầm lấy đầu còn lại của roi da, khóe miệng ngậm một tia ý cười, ngược sáng, chậm rãi đi tới.
Hạ Lan Vi nhìn bóng người dần dần tới gần, đại não trống rỗng, trong mắt hai chữ chói lọi ——
Xong rồi.
Danh sách chương