Edit: Nguyễn Ngọc

Beta: Đậu XanhChủ tướng bị nhốt vây trong sa mạc, mấy tên phó tướng còn lại rất sợ quân địch nhân cơ hội tấn công doanh địa nên đã thương lượng nhiều lần để tìm kiếm một biện pháp hoàn mỹ. Túc Hoà lại không quan tâm, trực tiếp đến chuồng ngựa dắt một con. Vừa nhìn, thế nhưng là con ngựa lần trước.

Hắn vỗ vỗ đầu con ngựa, nói: "Mã đại ca, hôm nay không thể cáu kỉnh với ta đâu đấy."

Con ngựa lạnh lùng phun một hơi, không để ý đến hắn.

Túc Hòa xoay người lên ngựa, một tiếng hí vang lên, con ngựa phi nhanh ra khỏi quân doanh.

Vì tuần đêm nên Đỡ Lan không mang quá nhiều nhân mã, không nghĩ đến tối nay quân địch lại bỗng nhiên đánh lén, nhất thời dưới tình thế bị buộc ở đây, trước mắt là không chết thì cũng mất nửa cái mạng.

Sa mạc ban đêm luôn rất lạnh, tay Đỡ Lan cầm trường kiếm, nhưng không có chút cảm giác gì.

Tướng quân dưới trướng nói: "Điện hạ, chúng thần sẽ giúp điện hạ phá vòng vây đi ra ngoài từ phía đông nam!"

Đỡ Lan lắc đầu: "Cố gắng chống đỡ một lúc, không lâu nữa, doanh trại sẽ lập tức phái quân tiếp viện đến."

Nàng ngước mắt, nhìn quân địch đông kín nơi xa, trong mắt hiện lên tia tàn nhẫn.

"Chính là vết thưởng của người......"

"Vết thương nhỏ mà thôi, không cần để ý." Lúc trước nàng ấy bị ám toán, vai trái trúng một mũi tên. Nàng ấy nhìn vết thương đã cầm máu, rồi ngước mắt, tập trung quan sát thế cục đằng trước.

Màn đêm lan rộng, thời gian dần dần trôi đi, người Đỡ Lan càng lúc càng lạnh. Nhìn thấy vòng vây nhỏ dần, quân địch đã tới gần, mắt Đỡ Lan kết lên một tầng băng.

Nàng ấy không hề rút lui mà giơ lên cao trường kiếm, nói với binh lính còn thừa lại: "Giết!"

Đao kiếm loé sáng, máu tươi văng khắp nơi.

Ngay khi binh khí chạm vào nhau, một trận vó ngựa từ xa nhanh chóng truyền đến.

Thân ảnh Túc Hòa phập phồng ở trên lưng ngựa, nhìn thấy Đỡ Lan, hắn hưng phấn hô: "A Lan! Ta tới đây!"

Giọng nói kiểu như ngẫu nhiên gặp được bằng hữu ở ngoại thành.

Đỡ Lan: "......"

Nàng lưu loát chém đầu một người, hướng về phía Túc Hòa hô to: "Trở về! Mỹ Nhân ngươi cút trở về cho ta!"

Gió rất lớn, Túc Hòa chỉ nhìn thấy khẩu hình miệng Đỡ Lan chuyển động qua lại, hắn lớn tiếng nói: "A Lan đừng sợ! Ta tới cứu nàng!"

Một câu theo gió truyền đến tai Đỡ Lan, vẻ mặt nàng chưa từng biến đổi, trong mắt lại dần sáng lên.

Ngay cả binh lính thủ hạ quen biết Túc Hòa cũng vui vẻ: "Điện hạ không cần lo lắng! Mỹ Nhân võ công cao cường, huống hồ hắn còn mang theo viện quân!"

Nghe vậy, đuôi lông mày binh lính còn lại cũng mang theo ý mừng, dùng sức chém giết.

Túc Hòa khó khăn ngừng lại ở trước mặt quân địch, hắn ngồi ở trên lưng ngựa, lấy một loại ánh mắt thương hại nhìn xuống chúng sinh mà nhìn mọi người.

Binh lính đang đánh nhau trước mặt không khỏi ngừng lại, cảnh giác mà nhìn vị khách bỗng nhiên không mời mà đến này.

Túc Hòa hừ lạnh một tiếng: "Đám người ngu xuẩn, hôm nay các ngươi sẽ phải trả giá lớn."

Nói xong, hắn dùng đầu ngón tay khoa tay múa chân qua lại ở trên không trung, như là vẽ thứ gì, sau đó hung hăng đẩy về phía trước! Binh lính trước mắt cho rằng hắn phóng ra ám khí gì, sôi nổi lui ra sau, nhìn trái nhìn phải xem, rồi lại phát hiện không ai bị thương.

Túc Hòa chăm chú nhìn tới nhìn lui tay chính mình, buồn bực nói: "Kỳ quái, sao lại vô dụng?"

Hắn nhớ tới một ít hình ảnh linh tinh vụn vặt trước đó, giống như trước kia mình rất lợi hại mới đúng, tùy tiện đánh một chưởng thì có thể đánh cho một đám người nằm bò.

Hạ Lan Vi thì ở bên cạnh hắn gào thét: Linh lực của người chưa khôi phục hết! Người khoa tay múa chân làm gì!

Túc Hòa ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau cùng binh địch trước mặt, hắn xấu hổ chà xát tay, cười nói: "Sai lầm thôi, sai lầm...."

Gân xanh trên đầu Đỡ Lan nhảy lên, cưỡi ngựa đi thẳng đến bên Túc Hòa, cả giận nói: "Ngươi đang làm gì!"

Nhưng binh địch ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mắt hướng Túc Hòa lộ ra vẻ tàm nhẫn nói: "Giết!"

Vì thế hiện trường lại trở nên hỗn loạn một lần nữa.

Trong lúc hỗn loạn, Đỡ Lan vẫn đi tới bên người Túc Hòa, lấy tư thái bảo hộ, chém giết quân địch chung quanh hắn.

Túc Hòa liếc mắt một cái thấy vai Đỡ Lan quấn vải bố trắng, biến sắc: "Nàng bị thương?"

Hoàn toàn đã không còn nhẹ nhàng thích ý như trước.

Đỡ Lan không thèm để ý lắc đầu: "Trầy da mà thôi, không đáng ngại."

Tên cầm đầu mắt thấy công không được, cao giọng hét: "Bắn tên!"

Túc Hòa ngước mắt, nhìn một loạt binh lính đồng thời kéo cung, mũi tên thẳng tắp hướng về phía bọn họ. Hắn bỗng dưng cười, nói lại lần nữa: "Người ngu xuẩn chắc chắn sẽ vì cái ngu của mình mà trả giá lớn."

Mưa tên theo gió bay về phía bọn họ, Đỡ Lan mở to hai mắt, Túc Hòa lại bình tĩnh vô cùng, lợi kiếm trong tay bay nhanh xoay tròn càng lúc càng mau che ở trước mặt hắn, thế nhưng hình thành một cái cái chắn trong suốt thật lớn, khiến mũi tên bị bật ra cắm xuống trên mặt đất.

Chờ hết bắt tên, tay Túc Hòa cầm trường kiếm, xông thẳng vào quân địch, chém người giống như chém cải trắng.

Đỡ Lan kinh ngạc, kiếm đó nhanh đến mức gần như không có ai nhìn ra được hắn ra tay thế nào.

Lúc đầu bị vây quanh, sau khi Túc Hòa một người ngăn cơn sóng dữ thì dần dần rảnh đi. Thủ hạ binh lính ủng hộ, sĩ khí tăng lên.

Lúc này viện quân trong quân doanh cũng từ đằng xa chạy đến.

Trái tim đang treo cao của Đỡ Lan cuối cùng cũng hạ xuống, nhưng nàng lại không ngờ giây tiếp theo, con ngựa của mình lại như là bị kinh hách, trực tiếp xông ra ngoài.

Mà phương hướng đó chính là trận bão cát lớn vừa nổi lên.

Túc Hòa nghe thấy âm thanh thì xoay người, thân ảnh màu đỏ kia đã biến mất ở trong màn đêm.

"Đáng chết!" Túc Hòa khẽ quát một tiếng, cưỡi con ngựa lớn, nhanh chóng đuổi theo.

Cuồng phong cuốn theo cát đá càng lúc càng tới gần, Đỡ Lan cắn răng, nhảy xuống ngựa, lăn vài vòng trên mặt đất, khuôn mặt lộ ra biểu tình đau đớn.

Chân nàng ấy té bị thương.

Mắt thấy cuồng phong càng gần, nàng chỉ có thể gắt gao nắm áo mình dán sát đất, nhưng vẫn không thể tránh khỏi, bị bão cuốn theo.

Ngay thời khắc bị cuốn vào trong bão, một đôi tay ấm áp lôi kéo nàng ấy, cùng nàng đồng loạt bị cuốn đi.

Chờ đến khi bão cát dần dần hết, chỗ đó chỉ còn lại một mảnh cát vàng trống không.

Buổi chiều hôm sau.

Đỡ Lan mở hai mắt.

Nàng ấy giật giật thân mình, phát hiện bản thân đang dựa vào trên thân cây.

Xem ra vận khí nàng cũng không tệ lắm? Gặp bão cát, thế nhưng còn có thể bị cuốn vào ốc đảo.

"A Lan, nàng tỉnh rồi?"

Đỡ Lan quay đầu lại, Túc Hòa một thân y phục màu trắng, trong tay là đồ đựng bằng gỗ tự chế, đi về phía nàng ấy: "Ta vừa mới đi ra ngoài xem qua, ra khỏi ốc đảo, trăm dặm xung quanh đều là cát vàng, xem ra chúng ta tạm thời không đi được."

Đỡ Lan sờ sờ, phát hiện trang bị trên người còn chưa bị cuốn đi thì an tâm không ít, khuyên giải an ủi nói: "Đừng lo lắng, khi nào trời tối, ta phát tín hiệu, ngày mai chắc chắn sẽ có người tới cứu chúng ta."

Túc Hòa gật gật đầu, đưa nước trong tay tới bên miệng Đỡ Lan: "Sa mạc nóng bức, uống miếng nước giải khát."

Đỡ Lan nhìn hắn một cái, sau đó ngoan ngoãn cúi đầu, uống từng ngụm nước một.

Túc Hòa nhìn nàng áy, trên gương mặt đẹp tinh xảo lặng lẽ lộ một chút ý cười.

Chờ đến ban đêm, Túc Hòa lại đi phụ cận săn mấy con thú, khi trở về, Đỡ Lan đã nhóm lửa xong.

Nàng ấy tiếp nhận đồ vật trong tay Túc Hòa, xử lý xong, thuần thục mà nướng, cuối cùng móc một cái bình nhỏ từ trong lòng ngực ra, trực tiếp rải lên.

"Đây là cái gì?" Túc Hòa hiếu kỳ hỏi.

"Ngươi nói cái này?" Đỡ Lan mở lòng bàn tay ra, giải thích: "Đây là ớt, ngươi chưa nhìn thấy sao?"

Túc Hòa lắc đầu: "Trong trí nhớ hẳn là không có."

"Vậy xem ra ngươi không phải thường sống tại biên vực." Nàng ấy đưa thịt nướng trong tay qua, mắt sáng lấp lánh, cười nói: "Đây, ngươi nếm thử, ăn rất ngon!"

Túc Hòa nhẹ nhàng ngửi ngửi: "Thật sự không gạt ta?"

Đỡ Lan không chút do dự gật đầu.

Túc Hòa cúi đầu cắn một miếng lớn. Một vị cay tận trời lan tràn ở bên trong khoang miệng hắn, hắn chật vật thở phì phò, trong mắt đều là nước mắt, gấp gáp muốn tìm nguồn nước, thì nghe thấy Đỡ Lan ở bên cạnh cười cười.

Đỡ Lan cười đủ rồi, mới đưa nước một bên cho Túc Hòa: "Nước ở đây này, xin lỗi, ta không nghĩ ngươi sẽ phản ứng lớn như vậy."

Bình nước bị đổ nghiêng, không tiếng động thẩm thấu xuống dưới đất, Đỡ Lan đột nhiên bị người sau kéo một cái, lúc hồi phục tinh thần, đã bị Túc Hòa gắt gao đè ở dưới thân.

Túc Hòa dán đến rất gần, gần đến mức nàng ấy có thể ngửi được rõ ràng hơi thở sạch sẽ trên người hắn.

Mặt Túc Hòa đỏ ửng, đôi mắt lại chảy ra nước, âm thanh trầm thấp nói: "Không công bằng."

Đỡ Lan đỏ mặt, hơi quay đầu, tránh đi hơi thở nóng rực của hắn, giọng nói mềm nhũn: "Vì sao không công bằng?"

Túc Hòa nói: "Sao lại chỉ có một mình ta bị cay."

Đỡ Lan: "......"

Tên này cũng quá keo kiệt đi, trong lòng Đỡ Lan chửi thầm, nhưng vẫn có chút chột dạ hỏi: "Vậy ngươi muốn như thế nào?"

Khoé miệng Túc Hòa nhếch lên thành một độ cong, đôi mắt đào hoa phản chiếu ánh trăng, còn thêm một bóng dáng đỏ tươi.

Đỡ Lan có thể thấy rõ ràng thân ảnh đỏ tươi của chính mình từ trong mắt Túc Hòa.

Túc Hòa ghé sát lỗ tai nàng ấy, dường như còn thổi một hơi, nhẹ giọng nói: "Ta muốn như vậy."

Môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào trên môi nàng ấy, mắt Đỡ Lan không chớp, dường như như ngay cả hô hấp cũng đều đình trệ, tay thấm ra mồ hôi mỏng, nắm lấy cát vang ở dưới rồi lại thả ra.

Hạ Lan Vi bay ở trên cao nhìn hai người, xấu hổ che hai mắt của mình lại.

Đúng là quá ác, ân ái với nhau cũng không xem tình huống sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện