“Chỉ trong vòng một ngày hôm qua, đã có rất nhiều vụ án mạng các thiếu nữ bị giết hại. Hầu hết họ đều bị giết tại nhà. Khám nghiệm tử thi cho thấy, có hai cô gái là bị hung thủ cưỡng hiếp rồi mới giết. Các cô gái còn lại, trên cổ họng đều có một vết thương nhỏ, xuyên từ trước ra sau. Có thể thấy, hung khí của vụ án này đều là những sợi dây mỏng. Dùng chúng xuyên qua cổ họng nạn nhân dẫn đến ngộp thở chết. Tên hung thủ này, thông qua cách giết người của hắn có thể thấy. Hắn có lẽ là 1 kẻ cuồng bạo, dùng việc nhìn người khác đau khổ làm thú tiêu khiển. Dùng sợi dây mỏng như vậy xuyên qua cổ họng sẽ không khiến nạn nhân chết ngay mà sẽ chịu đựng đau đớn, ngộp thở, khổ sở và tuyệt vọng dần dần ăn mòn ý thức cho đến chết” 

Sáng sớm ngày 14, Gia Cát đại nhân triệu tập tứ đại danh bổ gấp. Trong kinh thành lần này liên tiếp xảy ra các vụ án mạng đặc biệt nghiêm trọng. Cùng lúc ấy, tin tức này cũng được Tất Sát báo cho Băng Cơ từ lúc nàng vừa thức giấc. Lần này không phải chim sẻ mà là Nhất Sát. Chú Chim sẻ có lông vũ nhuộm màu đỏ trên cổ là ám hiệu của Băng Cơ(vì Tất Sát không có ai có khả năng đọc tâm thuật, nên chỉ có thể dùng ám hiệu, chứ không thể trực tiếp truyền lời giống như Tất Sát truyền lời cho Băng Cơ. Mấy chú chim của Băng Cơ tuy không thể giao tiếp với người nhưng có thể nghe hiểu tiếng người. Vậy nên, Tất Sát có gì muốn nói với Băng Cơ liền nói trực tiếp với chim nhỏ) Ám hiệu hôm qua Băng Cơ truyền về chính là muốn gặp trực tiếp Nhất Sát. Lý do là để đưa mấy viên Nguyệt Thạch nàng khổ sở làm cả đêm tung ra thị trường. Hơn nữa, nàng còn phải dạy Nhất Sát làm cách nào dùng 10 viên Nguyệt Thạch này ép tăng lên mức giá cao nhất. Nhân cơ hội đó thì Nhất Sát cũng báo cáo tình hình điều tra được luôn.

“Ngươi chắc chắn là do ngũ độc linh giáo chứ?” Băng Cơ nhíu mày, thủ đoạn cũng đủ độc, nhưng vấn đề là hắn làm như thế có mục đích gì? Hơn nữa, ngũ độc linh giáo ra tay không phải là nên dụng độc hơn là dùng một sợi dây mảnh hay sao? Độc thì thiếu gì cách khiến cho người ta đau khổ đến chết đâu. 

“Có lẽ do máu” 

“Máu ư?”

“Vâng, Độc vương và Dược đế đã âm thầm đi điều tra khám nghiệm tử thi. Họ phát hiện, sợi dây mảnh này không những là hung khí mà còn là một dụng cụ lấy máu. Mỗi một nạn nhân đều bị lấy máu khi vẫn còn trinh. Hơn nữa, theo thuộc hạ, nếu dụng độc thì máu cũng sẽ nhiễm độc, không thể lấy máu nữa cho nên mới sử dụng biện pháp này”

“Nhưng không phải có hai nữ tử bị cưỡng hiếp trước rồi mới giết hay sao?” Rõ ràng là nói lấy máu của nữ nhân còn trinh tiết, vậy tại sao lại có mục hiếp xong giết. Nhất Sát cũng gật gù.

“Chúng thuộc hạ cũng đã nghĩ đến điều này. Tuy nhiên, độc vương cũng phát hiện. Các cô nương này đều bị hiếp sau khi lấy máu. Tức là sau khi lấy máu xong, nạn nhân còn chưa có chết và đã bị hãm hiếp trong khoảng thời gian đó”

“Vậy chắc chắn tên hung thủ này yếu sinh lý rồi” Băng Cơ cũng gật gù. Trong khoảng thời gian nhanh như vậy giải quyết xong nhu cầu sinh lý vậy thì chắc chắn tên này dùng không được rồi. 

“Chủ nhân, ngài...” Nhất Sát hoàn toàn nghẹn lời...

“Được rồi, ta hiểu rồi, chuyện này phủ Thần Hầu nhất định sẽ nhúng tay vào. Chúng ta tạm thời quan sát tình hình, tránh để mấy lão già kia phát hiện ra sơ hở. Ngươi cứ trở về thực hiện chuyện Nguyệt Thạch đi”

“Vâng, chủ nhân” nói rồi xoay người vọt lẹ. Băng Cơ cũng đạp gió trở về Thần Hầu phủ. Vừa về đến nơi thì Tiên Hạc ty cũng có thông báo họp nội bộ.

“Nạn nhân lần này đều là các thiếu nữ vẫn còn trong trắng. Vậy nên gia cát đại nhân yêu cầu Tiên Hạc ty chúng ta phối hợp chặt chẽ với Kỳ Lân ty bằng vận tốc nhanh nhất có thể tra án này tránh cho các cô nương tiếp tục bị làm hại, giảm thiểu tối đa nạn nhân của tên tội phạm biến thái này” Cơ Dao Hoa sau khi thông báo họp nội bộ liền sơ lược chi tiết vụ án, ngoài một số chi tiết chỉ Băng Cơ biết mà chính Cơ Dao Hoa cũng không biết ra thì cơ bản là giống những già Nhất Sát báo lại.

“Cơ tỷ tỷ, nếu như nạn nhân của các vụ án này đã đều là nữ tử. Hung thủ lại ở trong tối, hành tung bất định. Chúng ta không thể ở đó há miệng chờ sung được. Cần phải đánh đòn bất ngờ, đi tắt đón đầu. Từ đó nắm bắt được hành tung của hung thủ một lưới tóm gọn” Hồ Điệp xông sáo đưa ý kiến. Trong khi nói còn cố tình nháy mắt với Hải Đường một cái. Băng Cơ nhếch nhếch miệng. Cái gì mà đi tắt đón đầu? Cái gì mà đánh đòn bất ngờ? Chẳng phải chỉ là mang 1 con dê béo ra làm mồi dụ hổ thôi hay sao? Mà cứ làm như Băng Cơ nàng không nhìn thấy suy nghĩ của bọn họ vậy? Muốn lôi nàng làm đệm lót để đạt được mục tiêu? Xem nàng dễ bắt nạt như vậy sao? 

“Cơ tỷ, muội thấy Hồ Điệp nói rất đúng. Muội nghĩ chúng ta nên áp dụng phương pháp mồi nhử, tỷ mỉ đưa ra một chiếc bẫy thật lớn dụ hung thủ vào lưới mốt kéo bắt gọn” Hải Đường nhìn thấy nháy mắt của Hồ Điệp rất nhanh chóng liền tiếp lời. Băng Cơ thiếu điều lôi ghế ra cắn hướng dương xem kịch hát. Thật là đặc sắc đến phát ngán đi mà.

“Ta cũng cảm thấy đây là phương pháp tốt nhất hiện tại. Nhưng mà...ai làm mồi nhử đây?” Cơ Dao Hoa đứa mắt nhìn một lượt đám tỷ muội, vô cùng lo lắng. Ở trong đây duy chỉ có nàng là có võ công không tồi, còn lại thì chỉ có thể đấu với hạng người tầm trung, không thể đấu với cao thủ. Trong khi đó, nhìn cách gây án của hung thủ liền có thể phát hiện ra hắn có võ công không hề tồi, nếu như bất cẩn chọn sai người làm mồi nhử. Như vậy, tất mang đến nguy hiểm không thể biết trước.

“Cơ tỷ tỷ, muội nghĩ để Băng Cơ làm mồi nhử có lẽ là thích hợp nhất” Hồ Điệp Hải Đường hai người nhìn nhau rồi nói. Băng Cơ khẽ kéo cao tay áo ngáp trộm một cái. Không có gì mới mẻ cả.

“Băng Cơ chưa thông qua lớp khảo thí, không biết cách hành xử khi đối diện với tội phạm lại không có nội công. Như vậy, quá nguy hiểm” Cơ Dao Hoa

“Chính vì cô ấy không có nội công mới không khiến người khác nghi ngờ” Hồ Điệp

“Băng Cơ mới vào làm bổ khoái, còn chưa bị người khác nhìn thấy mặt, lại không có nội công để cho người khác có thể nhận ra cô ấy có võ công hay không. Vậy nên để cho cô ấy làm mồi nhử tuyệt đối sẽ không bị phát hiện” Hải Đường

“Nhưng mà…” 

“Cơ tỷ tỷ, tỷ yên tâm đi, có chúng ta bên ngoài nhất nhất bảo hộ, Băng Cơ cô ấy sẽ không sao. Không phải nói, khinh công của cô ấy rất giỏi hay sao? Khi có nguy hiểm để cô ấy tẩu tán là được rồi” Hồ Điệp

“…” Khi mà Cơ Dao Hoa còn đang lưỡng lự thì Băng Cơ đã buông ống tay áo xuống. Màn kịch này nhạt nhẽo quá, nàng không muốn xem nữa. Hơn nữa, cũng có người gọi nàng về làm cơm rồi

“Cơ thống lĩnh, cứ quyết định vậy đi, có các tỷ muội Tiên Hạc ty giúp đỡ tôi nhất định sẽ không sao. Hơn nữa, hiện tại Băng Cơ đã là một phần của Tiên Hạc ty, nếu như không thể giúp đỡ Tiên Hạc ty, như vậy thật phụ lòng kỳ vọng của Gia Cát đại nhân rồi”

“Chuyện này sẽ rất nguy hiểm”

“Bất cứ lần tra án nào cũng nguy hiểm, nếu chỉ vì nguy hiểm mà không đi, vậy thì thà ở nhà làm nha hoàn còn có ý nghĩa hơn”

“Thôi được rồi, ta đồng ý, nhưng cô phải nhớ đặt an nguy của bản thân lên hàng đầu. Những người còn lại phải dốc hết sức bảo vệ an toàn cho Băng Cơ”

“Dạ” tất cả mọi người đều đồng thanh. 

“Hải Đường, muội đưa dao găm của ta cho Băng Cơ phòng thân đi”

“Dạ” Hải Đường chắp tay xoay người rời đi, cũng chừng một khắc mới quay lại. Trên tay cầm 1 con dao găm có nắp. Băng Cơ cầm dao cất vào trong vạt áo. Con dao này nếu dùng để khắc gỗ sẽ tốt lắm nè.

Địa điểm tiếp theo của tên sát nhân đã được dự đoán và báo trước đó tại thủ phủ của một vị thương gia họ Nhâm. Hắn có hai người con một trai một gái tên là Nhâm Tình và Nhâm Họa. Lần này Băng Cơ phải thế thân cô nương tên Nhâm Họa để làm nạn nhân tiếp theo. Bẫy đã được sắp sẵn. Nó cũng khá đơn giản chỉ là 1 cơ quan được đặt trong vòng 1 khắc nhằm rung chuông để báo động cho kẻ ở bên ngoài mà thôi. Nhiệm vụ duy nhất của Băng Cơ chính là ăn mặc thật xinh đẹp. Đợi tên sát nhân đến sau đó báo động với người bên ngoài.

Mà nhan sắc của Băng Cơ thì có bao giờ là xấu xí? Dùng chút phấn nước làm mờ vết sẹo dài trên khuôn mặt sau đó lại thả tung tóc, thêm một chiếc đầm ngủ màu trắng tinh khôi cuối cùng là lười biếng khép hờ mắt trên chiếc giường gỗ sưa nho nhỏ, nàng gần như lập túc hóa thành một thiên thần đang ngủ quên trên đài sen của phật tổ. Nhìn thấy bộ dáng Băng Cơ như vậy thật khiến cho nữ bổ khoái Tiên Hạc ty ghen đến đỏ mắt. Hồ Điệp Hải Đường thậm chí có cảm giác muốn nhào đến xé tung cái bộ dáng nhàn nhã của nàng ra. 

Chỉ là khi đang chuẩn bị về vị trí ẩn nấp thì có bổ khoái bên Thần Hầu phủ báo tới bên Thành nam có trọng án, đại nhân bên đó lại vừa nhậm chức nên rất hy vọng Cơ Dao Hoa đến hỗ trợ. Nghe thấy thế Hồ Điệp Hải Đường hai người giống như mở cờ trong bụng vội vàng khuyên Cơ Dao Hoa đi đi, còn đảm bảo thề thốt các kiểu nhất định sẽ đảm bảo an toàn cho Băng Cơ, khiến cho nhân vật chính là Băng Cơ buộc lòng phải ngáp dài một cái rồi xoay lưng ra ngoài ngủ như không hề quan tâm. Cơ Dao Hoa sau một hồi lưỡng lự cuối cùng cũng rời đi. Mọi người trong phủ về vị trí núp. Băng Cơ cuối cùng cũng được an tĩnh liền nhắm mắt ngủ (Thật không biết là chị đi phá án hay là đi du lịch nghỉ dưỡng nữa ~.~)

Cũng phải tầm 3 canh giờ sau, khi mà trời hoàn toàn tối hẳn, cánh cửa cuối cùng cũng có động tĩnh. Băng Cơ mở ra đôi mắt nhập nhèm nhìn người đang đến. Hắn mặc một bộ đồ của thư đồng, tay xách một giỏ cơm nhưng Băng Cơ liếc mắt liền nhận ra hắn chính là Viễn Bất Tà, đại đệ tử của Ôn Như Ngọc.

“Đến làm gì?” Bộ dạng Băng Cơ ngái ngủ thật sự khiến cho nam nhân nào cũng phải điên đảo, nhất là kẻ tham tài háo sắc giống như Viễn Bất Tà. Hắn gần như lập tức đệ đệ của mình đang vẫy chào khuôn mặt khả ái của người đối diện. Đặt giỏ cơm xuống, hắn vô cùng dịu dàng nói

“Tiểu thư, đến giờ cơm rồi. Nô tài mang cơm đến cho tiểu thư” Băng Cơ lại lười biếng ngáp một cái. Không đợi được nữa, Viễn Bất Tà lao nhanh đến bên giường ý đồ đè Băng Cơ xuống thế nhưng Băng Cơ vừa vặn nghiêng mình một cái, chân dài vươn ra liền ngoắc trúng cái dây báo hiệu cho đám Tiên Hạc ty bên ngoài. Như vậy là nhiệm vụ của nàng kết thúc rồi. 

“Mỹ nữ, nàng thật sự là tuyệt sắc giai nhân. Đêm nay cùng hưởng thụ cảm giác tuyệt hảo với ta đi chứ hả? Hahaha” Viễn Bất Tà còn cho rằng lần đầu vồ hụt là do Băng Cơ may mắn cho nên tiếp tục lao tới, thế nhưng Băng Cơ hết lần này đến lần khác lại dịch chuyển trong đúng giây cuối cùng khiến Viễn Bất Tà thế nhưng không thể chạm vào góc áo nàng. Càng vồ hụt lại càng khiến tên điên biến thái này trở nên phấn khích, hắn lao đến mỗi lần đếu nhanh hơn lần trước. Băng Cơ chỉ nhàn nhạt ngáp. Tốc độ của nàng đến cả Truy Mệnh cũng đuổi không kịp lại thêm nàng có thể biết được 1 giây tiếp theo Viễn Bất Tà sẽ làm cái gì cho nên việc tránh né hắn với nàng là quá đơn giản. Trừ khi hắn luyện được trình độ làm một đằng nghĩ một nẻo thì hẵng nói chuyện bắt được nàng. Chỉ là không ngờ đã gọi cứu binh lâu vậy rồi mà đám người Tiên Hạc Ty còn chưa có tiến vào.

Nghĩ tới Tào Tháo là Tào Tháo đến, Băng Cơ vừa mới mắng đám Hồ Điệp chậm trễ thì liền nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần. Đúng lúc này, Băng Cơ rút con dao găm trong người ra hướng Viễn Bất Tài lao tới, hắn vội vàng né đánh bay con dao trong tay Băng Cơ khiến nó quay đầu cứa ngang cổ nàng một đường dài nhưng không sâu vì con dao đã bị Hải Đường, Hồ Điệp hai người giở trò khiến lưỡi dao chỉ thò ra ngoài có một phân (~ 1cm). Máu tươi lúc này cũng chảy ra. Băng Cơ vốn dĩ cũng không định làm vậy, nhưng nàng muốn cho đám Hải Đường, Hồ Điệp biết rõ, động vào nàng sẽ có hậu quả như thế nào nên mới dùng đến cách này. Viễn Bất Tà nhìn con dao bị đánh bay cười lên sung sướng

“Hahaha mỹ nhân, ngươi định dùng thứ không thể giết mèo này đến để giết ta sao? Còn không mau ngoan ngoãn nghe lời ta đi, Ta nhất định khiến nàng dục tiên dục tử” Còn định lao đến chỗ Băng Cơ lần nữa thì đám người Tiên Hạc Ty đã lao vào. 6 nữ bổ khoái võ công cao nhất Tiên Hạc ty cùng với một nam nhân đánh, vậy mà vờn đi vờn lại cũng chưa quá một phút cả sáu đã bị Viễn Bất Tà khống chê, Băng Cơ tặc lưỡi. Vậy mà dám lớn tiếng thề thốt sẽ bảo vệ cho Băng Cơ nàng. Thật là không tin được mà.

Viễn Bất Tà nhìn thấy Băng Cơ tặc lưỡi vội trói hết đám người Tiên Hạc ty lại một góc rồi nhào đến chỗ nàng, giọng nói cực kỳ dâm đãng

“Mỹ nhân, nàng thấy không bọn chúng là đang ghen tỵ với hạnh phúc của chúng ta, mau nào, cho chúng thấy chúng ta vui vẻ hòa hợp như thế nào” Băng Cơ thật sự muốn ói nhưng không làm được nên lại thôi. Nàng còn đang định dùng một liều thuốc độc cho tên hoa dâm bụt này thành thái giám nhưng lại phát hiện có một người nội công cực kì cao đang lao tới nên lại thôi. Vờ như là hụt chân để Viễn Bất Tà đè bản thân xuống cuối cùng còn thê lương hét lên một tiếng 

“Cứu tôi với” Cuối cùng thì cánh cửa cũng bị người nọ đạp một cái gãy đôi. Viễn Bất Tà bị một quyền đánh bay. Phát hiện bản thân không đánh lại người mới tới hắn vội phá cửa sổ chạy mất trong đêm. 

Người đến không phải ai khác mà chính là Lãnh Huyết, Lãnh thủ lĩnh của Tứ đại danh bổ. Hắn đến bên Băng Cơ đỡ nàng dậy, nhìn vết thương dài trên cổ máu còn đang chảy ánh mắt lóe lên tia đau lòng khó ai phát hiện được. Sau đó liền không nói không rằng kéo tay Băng Cơ đi mặc kệ đám người Tiên Hạc Ty còn đang bị trói. Đúng lúc này Cơ Dao Hoa cũng tới liền thấy Lãnh Huyết đang kéo Băng Cơ có một vết thương dài trên cổ đi ra. Nhìn lại hiện trường, dưới sàn nhà còn một con dao găm không có lưỡi (chính xác là cụt lưỡi vì nó vẫn thò khoảng 1 cm lưỡi ra ngoài mới làm Băng Cơ tỷ bị thương được chứ). Lại nhìn lại đám người Tiên Hạc Ty đang âm thầm cúi đầu vô cùng thất vọng phất tay rời đi. Đám Hải Đường, Hồ Điệp từ đầu đến cuối vẫn không dám nói câu nào. Chờ mấy người Tiên Hạc ty đến sau cởi trói giùm rồi lếch thếch trở về Thần Hầu phủ.

“Lãnh Huyết, huynh tức giận?”  Băng Cơ lẽo đẽo đi sau Lãnh Huyết, nhận từng trùm từng trùm lãnh khí của hắn tích tụ và phả ra ngoài 

“Cô nói xem”

“được rồi, đừng giận nữa, tức giận không tốt cho độc sói của huynh, hôm nay đã là đêm 14 rồi. Mai rằm huynh càng phải bình tĩnh”

“Giờ này mà cô còn quan tâm đến chuyện của ta. Ta nói cho cô biết, ta mà đến muộn chút nữa thì cô toi đời rồi” Lãnh Huyết cực kì tức giận quay lại muốn đối chất với Băng Cơ nhưng khi nhìn thấy vết thương trên cổ nàng còn rỉ máu liền không biết nói gì nữa, chỉ cảm thấy toàn thân bất lực.

“Thì dù sao bây giờ tôi cũng vẫn còn sống. Không phải sao?” Băng Cơ nhún nhún vai rất là kiểu chuyện này chả liên quan gì đến mình. Mặc dù người bị thương lại chính là nàng. Nói đến bị thương, dường như dạo này nàng cũng an toàn quá rồi. Lâu lắm rồi không chơi mấy trò mạo hiểm như vậy. Thấy phấn khích ghê

“Cô…Tôi đi gọi đại phu” Lãnh Huyết cũng không có cách nào đối phó với cô nương này. Cứ là chuyện của nàng thì hắn liền cảm thấy bất lực. 

“Cũng không cần phiền phức như vậy. Huynh quên ta là đệ tử của ai ư?” Băng Cơ cười vô cùng tự nhiên ngồi xuống bàn lục trong ngực áo (người xưa không có túi áo cho nên những vật dụng cần thiết mang theo người họ chủ yếu mang trong ngực áo hoặc tay nải) Mà Băng Cơ tự nhiên bao nhiêu thì Lãnh Huyết mất tự nhiên bây nhiêu. Hắn giống như con lật đật, lật đật xoay người ra sau. Hơn nữa,  đôi tai còn có dấu hiệu đỏ hồng. (Tưởng tượng đi. Một người trên cao nhìn xuống, một người ngồi dưới còn lục ngực áo @@) 

“Đây rồi” Băng Cơ lấy một loại thuốc dạng mỡ chuyên điều trị vết thương ngoài da ra ngoài. Vô cùng vui vẻ định khoe với Lãnh Huyết lại thấy hắn đã xoay ra sau liền ngạc nhiên hỏi “Ủa huynh làm gì vậy? Bên đó có cái gì hả?”

“Cô…cô chỉnh lại trang phục đi” Lúc này Băng Cơ mới để ý mình vừa làm gì trước mặt Lãnh Huyết. Khuôn mặt cũng có dấu hiệu dính lửa. Mặc dù thế kỉ XXI cũng đã từng mặc đồ bơi hai mảnh, thậm chí là mặc miếng vải gần như trong suốt mà bên trong không có nội y đểhoàn thành nhiệm vụ, nhưng sau khi đến cổ đại một thời gian, sớm phát hiện da mặt mình thế nhưng cũng không phải dày như mình vẫn tưởng.

“Được rồi” Chỉnh lại trang phục, lúc này Lãnh Huyết mới xoay người lại. Hắn cầm lấy lọ thuốc mỡ Băng Cơ để trên bàn. Mở nắp ra, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, thơm mát vô cùng dễ chịu. Lại nghĩ đến việc lọ thuốc này là lấy ở trong ngực áo của Băng Cơ mà ra, Mặt Lãnh Huyết đã đỏ rồi còn càng đỏ hơn. Cũng may là trời đã không còn sớm. Nếu không để Băng Cơ biết hắn nghĩ những chuyện không đứng đắn như vậy không biết hắn còn dám giữ nàng lại làm nha hoàn bên mình không nữa.

Trong khi đó Băng Cơ còn đang định nói vết thương nhỏ không cần lo rồi lấy lọ thuốc mỡ về phòng bôi thì đã thấy Lãnh Huyết cầm lọ thuốc lên vô cùng tỷ mỉ mở ra rồi nghiên cứu sau đó quẹt một cái rồi cũng không nói câu nào đóng nắp cất vào ngực (@@) 

“…”Băng Cơ cũng đến cạn lời nhìn tên người sói mang lọ thuốc của mình rời đi. Chỉ là…không lâu sau đó hắn lại quay lại với một chiếc khăn ướt

“Ngồi im nhé” Hắn nói sau đó không hề cần đến sự cho phép của Băng Cơ liền dùng khăn tỷ mỉ lau sạch vết thương trên cổ của nàng. Băng Cơ giống như bị nhét vào một cái tủ lạnh lớn. Hoàn toàn đứng hình. Lãnh Huyết vẫn cẩn thận lau từng chút. Sau đó lại cẩn thận bôi thuốc lên vết thương cho Băng Cơ. Cuối cùng là lấy một tấm vải trắng nhẹ nhàng cuốn quanh vết thương. Cả quá trình đều vô cùng nhẹ nhàng, giống như chỉ cần hắn mạnh tay một chút cổ của Băng Cơ sẽ rời đầu mà đi mất vậy. Mà Băng Cơ từ đầu đến cuối vẫn bất động. Cho đến khi Lãnh Huyết băng bó xong mới gọi hồn Băng Cơ về. Hắn nói nàng phải nghỉ ngơi sớm. Không cần nghĩ nhiều. Hắn làm vậy vì chỉ sợ đêm mai không có ai giúp hắn áp chế độc sói mà thôi. Nhưng mà không hiểu sao trong tâm Băng Cơ vẫn giống như có một dòng suối ấm chảy qua. Đêm đó, nàng ngủ vô cùng ngon không mộng mị cho đến tận bình minh ngày hôm sau mới thoải mái thức dậy. Đến khi dậy liền phát hiện trên bàn có một mâm đồ ăn còn Lãnh Huyết thì đã sớm rời phòng mất rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện