Sáng hôm sau, Băng Cơ lần nữa phải phục vụ nước nóng cho Lãnh Huyết rửa mặt, ngâm chân. Nàng lần nữa “vô tình” gặp “Diệp Nhi” nàng ta chắc chắn là sốt ruột lắm rồi, nhưng ngại Băng Cơ đem bí mật của mình nói ra nên không dám náo loạn, chỉ ở trước mặt nàng bày ra bộ dạng vô cùng đáng thương. Tình trạng của phu quân nàng ta nhất định không trụ được quá lâu nữa rồi. Gần đây còn liên tục bị An Thế Cảnh khích tướng nữa, khiến cho nàng ta càng ngày càng loạn. Băng Cơ chỉ đảm bảo cho qua sau đó vội mang nước đi.

2 canh giờ buổi sáng, chỉ để dọn dẹp phòng ốc, phục vụ bữa sáng và nước nóng cho Lãnh Huyết. Haizzz giờ khắc này nếu có thể nàng thật muốn mang hết công việc người người mơ ước này vứt đại cho ai đó. Hiện tại nàng đang ăn không ngồi rồi sướng muốn phát điên, còn chiếm được hảo cảm với Xuân Bình, cả ngày chỉ ăn với luyện công. Bỗng nhiên bị chuyển công tác đến đây, phải nhìn mặt 1 kẻ không có nhân tính mà sống, thật muốn chết sớm mà.

Cuối cùng, tên mặt lạnh Lãnh Huyết cuối cùng ra ngoài điều tra án “Thập đạo tuyệt sinh”. Băng Cơ theo hẹn ước với Gia Cát đại nhân đến thư phòng của ông.

“Sư bá” Băng Cơ vừa bước vô phòng đã nhìn thấy Gia Cát đại nhân đang đứng đợi. Ông hiền hòa cười nhìn nàng khiến Băng Cơ bất chợt nhớ đến hình ảnh 1 người cha hiền từ đang đợi đứa con gái ngoan về nhà nấu bữa tối. Chỉ tiếc là…nàng không có 1 người cha như thế. Càng chưa bao giờ hy vọng có 1 người cha như thế. Nhìn thấy ông, nàng bất chợt nở nụ cười ngọt ngào kết hợp với khuôn mặt tuyệt sắc khuynh thành đã khiến cả căn phòng sáng rực như được chiếu muôn vàn tia sáng. Khiến mọi vật xung quanh đều trở nên thất sắc, ảm đạm trước nụ cười của nàng. Ngay cả Băng Cơ cũng không phát hiện nàng có thể cười đến như thế.

“Đến rồi sao? Hôm nay chúng ta bắt đầu khảo nghiệm. Đọc Tâm Thuật là dùng tâm đọc tâm, là để đọc tâm người. Mà lòng người thâm sâu khó dò, bởi vậy đọc tâm thuật cũng vô cùng thâm sâu ảo diệu. Trước hết chúng ta thử trình độ của con ở mức cơ bản. Chính là đọc ngôn ngữ của động vật. Mau theo ta đến đây”  Gia Cát đại nhân nhìn thấy nàng liền thao thao bất tuyệt khóe môi chưa hề mất đi nụ cười. Giọng ông trầm mà ấm, giống như một người cha đang dạy con mình học cách làm  người.

“Vâng” Băng Cơ lập tức theo sau lưng ông đến 1 căn phòng nhỏ. Trong căn phòng ấy, đã được chuẩn bị sẵn có rất nhiều loại thú, đang đợi nàng đến khám phá. Băng Cơ nhón chân đến từng cái lồng nhỏ, mỗi 1 con vật đều có 1 suy nghĩ riêng của mình. Chính là suy nghĩ riêng thì sao? Tất cả đều được nàng đọc thấu. Sau đó thật thành thực kể lể cho Gia Cát đại nhân nghe khiến cho ông vô cùng hài lòng. Đối với tốc độ phát triển của nàng vô cùng vui vẻ. Nhưng đối với Băng Cơ, tốc độ này vẫn thật chậm.

Gia Cát Chính Ngã sau khi kiểm tra xong liền thả cho Băng Cơ ra về tránh cho người có tâm nghi ngờ. Trước khi trở về chỉ dặn dò nàng tiếp tục chăm chỉ học tập. Băng Cơ rất vui vẻ gật đầu. Dù cho ông không nhắc thì nàng cũng sẽ nỗ lực hết mình để có thuần thục xử dụng thứ kỹ năng trời ban này. Bởi vì nàng cần trở nên mạnh mẽ, càng mạnh càng tốt. Mà đọc tâm thuật chính xác là thứ nàng cần, đây chính là thứ công cụ tốt nhất khiến nàng trở nên cường đại.

Tối đến tên mặt lạnh Lãnh Huyết vẫn chưa về. Băng Cơ nhìn trái ngó phải một hồi cuối cùng quyết định lẻn ra ngoài. Nhưng mà đúng là trời không chiều lòng người. Băng Cơ vừa ra đến cửa liền nhìn thấy con cáo đội lốt người đón đầu. Nhìn thấy nàng ta, không hiểu sao Băng Cơ bỗng thấy mình hơi chột dạ. Dù sao thì nàng cũng là người nhận lời nàng ta, nhưng mà nàng tuyệt nhiên chưa từng có ý nghĩ sẽ đi làm những gì mình đã hứa. Hơn nữa còn rất là thường xuyên tỏ ra rảnh dỗi cho nên Cửu Vĩ chắc chắn đang sốt ruột lắm đây.

“Diệp Nhi, cô đứng đây chi vậy?” Băng Cơ cười hì hì tiến lại

“Băng Cơ, tôi phát hiện ra hình như cô chưa từng có ý định muốn giúp tôi. Đúng không?” Cửu Vĩ nhìn Băng Cơ mắt lóe lên sát ý, không khí cũng giảm xuống mấy độ C. Băng Cơ hơi nhướn mày, ê định dùng sát khí để dọa sát thủ, cô đùa tôi à? Nhưng mà nàng vẫn rất phối hợp diễn với nàng ta.

“Diệp Nhi cô hiểu lầm tôi. Tôi thật sự rất muốn giúp cô. Nhưng…cô nhìn đấy, Lãnh Huyết hôm nào cũng đi từ sáng đến tối. Bây giờ muộn như thế này mà hắn ta còn chưa có về tới. Hơn nữa, hắn lúc nào cũng chưng cái mặt lạnh ra cho tôi nhìn, tôi lại gần hắn còn thấy khó chịu. Khi đi ngủ thì ăn mặc kín mít, mà hắn võ công rất cao, ngủ cũng không say. Chỉ cần tôi lại gần chắc chắn sẽ bị hắn phát hiện. Tôi thật sự không có cách nào mà” 

“Thật sao?” Cửu Vĩ nhíu mày, có chút không tin tưởng, nhưng mà sau khi nghĩ kĩ lại thì lại thấy Băng Cơ nói điều này cũng đúng. Dẫu sao quan hệ giữa Băng Cơ và Lãnh Huyết cũng không thân mật, nàng ta biết rõ điều đó.

“Diệp Nhi, cô là bạn thân của tôi, người bạn thân nhất mà tôi có. Tôi thật sự rất muốn giúp cô. Thật đấy” Băng Cơ nhún vai nói, nàng biết Cửu Vĩ không hẳn là người xấu, nàng ta chỉ vì quá yêu. Ngày qua tiếp xúc với nàng ta, Băng Cơ là người hiểu rõ nhất. Vậy nên, Băng Cơ chưa muốn xé mặt nạ vs Cửu Vĩ. Chờ thời cơ chín muồi, nàng nhất định biến Cửu Vĩ thành người của mình. Nàng ta là người có ích, có thể tin. Sau này nhất định có thể trở thành cánh tay phải của nàng.

“Được rồi, Băng Cơ lần này tôi tin cô, nhưng phu quân của tôi có lẽ chỉ có thể trụ thêm 2 ngày nữa, vậy nên nếu cô không giúp, tôi nhất định sẽ tự mình ra tay, cô hãy nhớ lấy” Cửu Vĩ sau khi để lại câu cuối thì xoay người rời đi. Băng Cơ nhìn theo bóng lưng người đó thở dài. Cuối cùng cuộc đời con người vẫn chịu đau khổ chỉ vì 1 chữ tình. Băng Cơ nguyện sau này sẽ không phải dẫm lên vũng lầy đó.

Đợi bóng lưng Cửu Vĩ đã khuất Băng Cơ xoay người vào phòng. Nàng quyết định không đi đâu nữa, vừa bước chân ra cửa đã gặp chướng ngại, thật lười đi tiếp, đi tiếp biết đâu lại gặp người mình không muốn gặp, làm lộ ra chuyện mình chưa muốn nó bị lộ, như vậy thật mất nhiều hơn được. Vậy nên, nàng quyết định về phòng tiếp tục nghiên cứu sách thì hơn.

“vạn pháp duy tâm, vạn đạo duy tâm, trái tim làm chủ con người cũng điều khiển tinh thần con người. Luyện tinh, luyện khí, luyện thần đều cần phải bắt đầu từ luyện tâm. Tâm hàn, động tĩnh, tâm bất động ắt trí tuệ sẽ thông.”

“Thì ra mấu chốt của đọc tâm thuật là dùng tâm, chứ không phải dùng mắt. Mặc dù nói mắt là cửa sổ tâm hồn nhưng nhất định cũng có lúc đối phương không cho ta nhìn vào mắt họ, như vậy đọc tâm thuật sẽ không thực hiện được. Hay quá, vậy nếu mình có thể làm chủ đọc tâm thuật bằng tâm vậy thì thuật đọc tâm sẽ trở nên hoàn hảo rồi” Băng Cơ vừa đọc tâm pháp vừa lẩm nhẩm suy nghĩ ẩn ý phía sâu trong tâm pháp mình học, chỉ có như vậy nàng mới có thể nhớ nhanh và nhớ lâu được.

Băng Cơ đọc hết mấy lần đọc tâm thuật tâm pháp xong nhắm mắt tĩnh thần, tập trung tư tưởng để nghe ngóng xung quanh. Cứ như thế một hồi lại một hồi cho đến khi nàng cũng ngủ quên lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, Băng Cơ theo lời Gia Cát Chính Ngã từ sớm đã đứng đợi ở cửa phủ Thần hầu. Chỉ một lát, nàng liền thấy người đàn ông vĩ đại bước ra.

“Băng Cơ” Gia Cát Chính Ngã vừa tiến lại vừa cười, nụ cười vô cùng dịu dàng, đối với riêng Băng Cơ chưa bao giờ nàng nhìn thấy ông không nở nụ cười, duy chỉ có 1 lần khi Xuân Bình nguy cấp, đôi mày ông mới nhăn lại thật sâu. Nếu nàng là 1 đứa trẻ, hoặc là 1 cô nương trưởng thành đúng tuổi. Băng Cơ nhất định sẽ nghĩ rằng Gia Cát Chính Ngã là một người vô cùng lạc quan, dường như đối với ông điều gì cũng giống như cành mai dưới nắng. Thật ra cũng không phải một lần Băng Cơ nghĩ rằng, nếu cha nàng giống như ông thì thật tốt biết mấy. Được như vậy, nàng sẽ không thành ra thế này mà Băng Vũ cũng sẽ không đau khổ như vậy.

“Gia cát đại nhân” không hiểu tại sao, nhưng mỗi lần Băng Cơ nhìn thấy Gia Cát Chính Ngã đều sẽ thấy tâm trạng rất tốt, nàng cười đáp lại ông, dẫu chỉ là 1 nụ cười phớt nhưng chỉ cần như thế cũng đủ làm cảnh xuân thất sắc. Nhưng mà, trời trêu đùa lòng người. Đúng lúc này, 1 cơn gió nhẹ thổi qua khiến mái tóc dài che nửa khuôn mặt Băng Cơ tung bay để lộ ra vết sẹo dài khiến nụ cười kia trở nên có đôi chút quỷ dị. Gia Cát Chính Ngã thấy thế hơi nhíu mày

“Băng Cơ, con nói cho ta biết được không? Tại sao con lại có vết sẹo này?” ông đau lòng vèn mấy lọn tóc trước chán nàng ra sau tai rồi dịu dàng hỏi, đứa nhỏ này, rốt cuộc đã phải khổ sở như thế nào chứ? Băng Cơ thấy thế hơi thẫn thờ, người đàn ông này, cho nàng cảm giác thân thiết mà nàng chưa bao giờ cảm nhận được. Thật ấm áp.

Sau phút thẫn thờ, Băng Cơ lùi lại đưa tay chỉnh tóc cho nó về vị trí ban đầu mắt rũ xuống nói

“Khi Băng Cơ còn nhỏ đã từng bị bắt cóc tống tiền, trong lúc cố gắng chạy trốn con đã bị kẻ bắt con chém 1 đao, vị vậy mới có vết sẹo này” Gia Cát Chính Ngã nghe thấy thế không khỏi lắc đầu thở dài, đứa nhỏ xấu số từ nhỏ đã không có mẹ lại còn chịu nhiều đau khổ như vậy. Chắc chắn tuổi thơ của nó rất ám ảnh. Khuôn mặt này, nếu không có vết sẹo kia nhất định sẽ là 1 tuyệt sắc giai nhân khuynh quốc khuynh thành, chỉ sợ sẽ là một Điệp Vũ thứ 2.

“Chuyện đau buồn nên xếp vào quá khứ, chúng ta không nhắc lại nữa. Băng Cơ dạo này con ở bên cạnh Lãnh Huyết thế nào? Có tốt không?”

“Gia Cát đại nhân, Băng Cơ rất tốt, Nhưng Băng Cơ không hiểu. Tại sao ngài lại để con hầu hạ Lãnh Huyết công tử vậy? Con không ưa hắn mà hắn cũng chẳng muốn nhìn thấy mặt con. Hai đứa chúng con cứ nói chuyện 2 được 2 câu sau đó nhất định sẽ đấu khẩu, mà Lãnh Huyết là thần bổ Băng Cơ chỉ là 1 nha hoàn tất nhiên không thể cãi thắng. Cứ như vậy hoài, chắc con stress chết mất” Băng Cơ vừa nhắc đến Lãnh Huyết thì lập tức phun ra 1 tràng, bình thường nàng nói không nhiều, khi cần nói sẽ nói, không cần nạy rang cũng không thèm, nhưng cứ mỗi lần nhắc tới tên mặt lạnh kia nhất định sẽ nhịn không được mà muốn mắng người. 

“sờ…trét??? Băng Cơ con  nói gì vậy? ta không hiểu?”

“à, Gia Cát đại nhân đó là từ ngữ hồi nhỏ con hay dùng ở quê, ý chỉ sự ức chế, kiểu như là rất tức giận nhưng không có chỗ phát tiết. Kiểu vậy” Băng Cơ phát hiện, mình lại không khống chế được cảm xúc mà nói lung tung vội vàng giải thích trong đầu lại tự nhủ. Kỳ lạ, trước khi xuyên không ta đâu phải con người như vậy. Mà Gia Cát Chính Ngã nghe thấy Băng Cơ giải thích thì liền ngửa đầu lên trời haha cười lớn. Đứa nhỏ này, không những xinh đẹp mà còn rất đáng yêu nữa. Sau đó ông xoa đầu nàng như xoa đầu con gái vô cùng dịu dàng nói

“Ta để con đi, đương nhiên là có đạo lý của ta, rồi một ngày nào đó, ắt con sẽ hiểu” Nghe vậy rồi thì Băng Cơ nào còn lý do gì để phản đối nữa. 2 người lúc này mới quyết định cùng nhau ra đường lớn. Đến một con phố rất tấp nập, dường như phía trước chính là chợ rồi Gia Cát Chính Ngã mới dừng lại xoay người nói với Băng Cơ

“Băng Cơ, hôm nay ta sẽ kiểm tra thuật đọc tâm của con trên con đường này. Cái mà ta bảo con học không phải là kỹ năng bình thường. Cái mà ta muốn con học được đó là cách để con đọc được tâm tư của con người. Dù là người tốt hay người xấu, đa phần tâm tư của họ sẽ được giấu kín ở trong lòng. Và đọc tâm thuật, chính là công cụ hữu ích giúp con tìm hiểu xem rốt cuộc trong lòng họ đang nghĩ cái gì?”

“sư bá, Băng Cơ đã học thuộc lòng tâm pháp trong cuốn sách nhưng vẫn không thể nào sử dụng đọc tâm thuật một cách thuần thục được, con cảm thấy thật sự rất bất lực.” nghe vậy Gia Cát đại nhân cười lớn ông gõ đầu Băng Cơ nói

“Đứa nhỏ ngốc, tâm pháp dẫu sao cũng chỉ là lý thuyết. Đọc tâm thuật là đọc lòng người. Lòng người sâu tựa biển, đọc tâm thuật cũng vì thế mà bác đại tinh thâm, ảo diệu khôn lường. Sao có thể nói học là học được? Vì muốn mở ra tâm trí của con, con phải tập trung tinh thần, nhắm 2 mắt của con lại, vận dụng tâm pháp trong bí kíp, mở ra đôi mắt thiên phú, nhìn thấu những gì những người ở đây đang nghĩ”

“sư bá, hôm qua Băng Cơ đã thử làm như người nói một lần, kết quả không những không nghe thấy gì mà còn ngủ quên lúc nào không hay” nàng gãi gãi đầu nói khiến Gia Cát Chính Ngã lại cười, hôm nay dường như ông rất vui vẻ

“nha đầu, con có thể ngủ đứng sao? Nhắm mắt giống như con phong bế 5 giác quan của mình lại để mở ra giác quan thứ 6, cái đó người ta gọi là mắt nhìn 4 phương, tai nghe tám hướng”

“hihi đa tạ sư bá, Băng Cơ hiểu rồi”

“được, vậy con mau đi đi” nói rồi chỉ tay ra hướng dòng người tấp nập. Băng Cơ cũng theo hướng đó mà ra, khi nhắm mắt lại nàng cảm nhận một cách chân thực thế giới ồn ào ngoài kia đang theo đó mà yên tĩnh lại. Nàng nhẩm đọc tâm pháp

“vạn pháp duy tâm, vạn đạo duy tâm, trái tim làm chủ con người cũng điều khiển tinh thần con người. Luyện tinh, luyện khí, luyện thần đều cần phải bắt đầu từ luyện tâm. Tâm hàn, động tĩnh, tâm bất động ắt trí tuệ sẽ thông.”

Thế giới an tĩnh ngoài kia bỗng nhiên xuất hiện tiếng động, nó không giống thứ tiếng động ồn ào mà thế giới ngoài kia mang lại. Nó giống như tiếng thì thầm, những tiếng thì thầm rất khẽ, của rất nhiều người. Xa có, gần cũng có, hơn nữa có xu thế càng ngày càng rõ ràng hơn. Băng Cơ biết, nàng thành công rồi. 

Thứ thành công này cho Băng Cơ một cảm giác thành tựu không tưởng, nàng vui vẻ như một đứa trẻ được cho kẹo, giữa phố xá sầm uất nàng cười như xuân về giữa lòng người. Như mọi thứ xinh đẹp trong cuộc đời này đều đậu trên người nàng, nụ cười ấy khiến hàng chục, hàng tram người trên đoạn đường phải thẫn thờ, dừng lại nhìn ngắm. Mà chủ nhân của nụ cười ấy vẫn chìm trong sung sướng không hề hay biết.

“Băng Cơ, sao rồi? con có nghe được không?” có tiếng gọi khiến Băng Cơ phải mở mắt ra, lúc này đám đông đã giải tán, kẻ khiến dân chúng chao đảo không hề hay biết mình vừa làm ra 1 chuyện trái quy tắc của sát thủ, đó là gây sự chú ý. Nàng vui vẻ khoe chiến công của mình với Gia Cát Chính Ngã 

“sư bá, con nghe được rồi. hihi, sư bá nhìn kia, ở đằng kia, người phụ nữ ấy đang rất nhớ chồng của bà ấy. Còn nữa, đằng kia, người đàn ông đó, ngày hôm qua hắn kiếm được rất nhiều ngân lượng. Còn nữa, lão thái thái đằng kia, bà ấy đang chuẩn bị về nhà nấu cơm cho cháu bà ý ăn” Băng Cơ lâu lắm rồi không vui vẻ như vậy, nàng ríu rít như chú chim vừa được thoát khỏi lồng, nàng chỉ hết đông rồi lại tây. Sau đó, nàng bỗng im lặng nhìn Gia Cát Chính Ngã 

“Có chuyện gì thế?” bỗng nhiên thấy nàng im lặng, ông hỏi

“sư bá, có phải người đang nghĩ con rất lợi hại đúng không?” khiến Gia Cát Chính Ngã cười lớn không thôi. Cuối cùng, kiểm tra kết thúc, hai người quyết định đi về. Băng Cơ đã ổn định lại tâm lý của mình, nàng nhận ra mình vừa mới có thứ cảm xúc mà mình không nên có. Cho nên, dù trên đường về nàng còn nghe thấy rất nhiều thứ nhưng nàng không nói thêm câu nào nữa. Nàng đang suy nghĩ cách để tận dụng khả năng này hết sức có thể. Đã được trời ban cho khả năng đặc biệt, sao nàng có thể lãng phí nó được.

Đang suy nghĩ, bỗng nhiên nàng nghe được thứ đáng lẽ không nên nghe. Băng Cơ tự nhận, mình không phải người tốt, nhưng mà nó cứ đập vào tai nàng thì nàng biết phải làm sao? Băng Cơ biết, trước giờ nàng làm gì cũng vì lợi ích cá nhân, lần này nàng cũng không nghĩ trên đường về sẽ gặp chuyện không hay. Nhưng gặp rồi, hơn nữa còn đi với chủ quản thần hầu phủ, người nổi danh là chính nghĩa, trên đường gặp chuyện bất bình chẳng tha. Thôi, coi như là làm việc thiện tích đức cho con cháu đi.

Suy nghĩ xong xuôi, Băng Cơ xoay người nói với Gia Cát Chính Ngã 

“sư bá, người xem người đàn ông kia đang muốn dắt cô gái kia đi bán đấy” Vừa nói vừa chỉ tay về phía bắc. Ở đó có một người đàn ông lôi kéo một tiểu cô nương. Tiểu cô nương kia khóc rất là thương tâm còn người đàn ông thì cố gắng dỗ dành

“không sao đâu, cô đừng khóc nữa. Tôi đưa cô đến nhà cô họ tôi. Bà ấy rất tốt, cô cứ ở đấy rồi từ từ tìm tỷ tỷ của cô cũng không muộn” Băng Cơ quay sang nhìn Gia Cát Chính Ngã chỉ là sau khi ông nghe thấy câu nói của người đang ông kia thì liền nhíu mày. Ông cũng quay sang nhìn Băng Cơ, hai người thống nhất trong im lặng rồi liền đi theo hai người kia.

Đến một cái ngõ nhỏ vắng người, Băng Cơ lập tức phát hiện ra đây chính là cửa sau của Xuân Hoa lâu, haizzz coi như lần này nàng tự tay khoét tường nhà mình. Nhưng nàng cũng phải trở về thống nhất lại, từ sau Xuân Hoa lâu sẽ không tuyển nhân viên như thế này nữa mới được. Quá thất đức rồi, mặc dù nói nàng cũng không phải người thiện lương, nhưng nàng muốn người làm việc dưới trướng của nàng đều phải tình nguyện mới được.

Nghĩ linh tinh đồng thời bước chân nàng cũng chậm lai. Làm sao có thể ra mặt được, nàng cũng chưa muộn lộ diện nhanh như thế, nhất là trước mặt người đàn ông này. Ông ý có thể đối với nàng dịu dàng, nhưng ông ý cũng tuyệt đối là 1 con cáo có niên đại ngàn năm. Nếu để ông ý phát hiện ra điều bất thường thì chưa chắc nàng đã có cuộc sống yên ổn được.

Gia Cát Chính Ngã cũng không phát hiện được điều bất thường từ Băng Cơ. Ông vẫn bám theo tên buôn người kia đến sát cánh cửa, sau đó thấy hắn gọi lớn cô ơi rồi 1 người phụ nữ béo mập đi ra, bà ta có 1 khuôn mặt bánh bao và trát 1 tường phấn trên đó, Băng Cơ nhìn thấy còn muốn đập đầu vô đậu phụ chết. Trời ơi đừng có ai nói ra ngoài đây là thuộc hạ dưới quyền nàng nha. Người phụ nữ ấy sói mói vị tiểu cô nương kia từ đầu đến chân rồi cười rất vui vẻ đưa tiền cho kẻ buôn người. Lúc này tiểu cô nương kia mới phát hiện ra có điều không phải vội vùng chạy thì bị 2 tên nô dịch bắt lại. Đợi đến khi sự việc đã rõ một mười Gia Cát đại nhân mới xuất hiện làm anh hùng, ông tung 1 chưởng liền hất tung 2 tên nô dịch, cô nương kia vội vàng vùng ra. Tú bà lúc này mới nhìn thấy Băng Cơ ở sau lưng Gia Cát Chính Ngã vừa định nói gì đó thì bị nàng lườm cho 1 cái. Tú bà lập tức im re kéo 2 tên nô dịch dưới đất chạy khuất bóng, cánh cửa cũng theo đó mà sầm 1 tiếng đóng lại.

“Tiểu cô nương, cô ở đây không thân, không thích. Mau cầm lấy số tiền này về quê đi thôi” Gia Cát đại nhân dắt tay tiểu cô nương còn đang hoảng sợ. Lại nở nụ cười như thường lệ, đưa cho nàng ta một khối bạc, nàng kia thấy thế vội vàng cúi đầu cảm ơn rồi rời đi. Gia Cát Chính Ngã nhìn Băng Cơ mỉm cười sau đó 2 người cùng nhau trở về.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện