“Sao cô lại ở đây?” Kéo Băng Cơ ra tuốt ngoài, Cửu Vĩ Hồ mới trầm giọng hỏi, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng
“Diệp Nhi, thật ra tôi đã sớm biết cô bị thương, tôi cũng biết cô là Diệp Nhi, tôi không biết giữa cô và Lãnh Huyết có uẩn khúc gì, nhưng Diệp Nhi, cô là bạn tôi, tôi rất lo lắng cho cô” Băng Cơ nhẹ giọng nói, điệu bộ thật sự quan tâm, lo lắng đến phát khóc
“Cô…không sợ tôi sẽ giết cô sao?” Cửu Vĩ Hồ trầm giọng đe dọa. Băng Cơ liếc mắt khinh thường, cô nghĩ mình có thể giết được tôi sao, nhưng bên ngoài không khỏi rụt vai lại
“Diệp Nhi, tôi nghĩ chúng ta là bạn, tôi thật sự muốn giúp cô. Mà nếu cô muốn giết tôi, tôi nghĩ cô đã ra tay từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ” Băng Cơ nói đến đây, đôi mắt Cửu Vĩ Hồ khẽ đảo, nàng biết…con mồi sập bẫy rồi.
“Băng Cơ, cô nói đúng, tôi là Diệp Nhi, Diệp Nhi chính là tôi, chúng ta là bạn của nhau. Dẫu sao cô cũng đã thấy vậy tôi sẽ kể cô nghe. Cô thấy đấy, phu quân tôi mắc phải 1 chứng bệnh lạ, tôi đã đưa huynh ấy đến chạy chữa rất nhiều nơi, mới nhiều thầy lang nhưng vẫn là vô phương cứu chữa. rồi 1 ngày nọ, tôi gặp được 1 vị cao nhân, người ấy nói với tôi rằng phu quân tôi có thể cứu chỉ có điều thiếu 1 loại thuốc dẫn. Mà loại thuốc dẫn này lại ở trong phủ thần hầu. Vậy nên tôi mới giả làm nha hoàn trà trộn vào phủ thần hầu tìm loại thuốc dẫn này”
“Nhưng nếu chỉ tìm thuốc dẫn, tại sao cô lại đánh Vô tình bị thương, tôi thật khó có thể tin cô”
“Băng Cơ,thời gian qua chúng ta tình như tỷ muội, cô không tin tôi, chẳng lẽ vì tôi là Cửu Vĩ Hồ?”
“Diệp Nhi, tôi chưa bao giờ vì nghĩ cô là Cửu Vĩ Hồ mà xa lánh cô, nếu không tôi đã không đứng ở đây, vào lúc này. Chỉ là tôi cảm thấy cô còn rất nhiều chuyện muốn giấu tôi”
“Tôi không phải muốn giấu cô, chỉ là tôi có nói chắc chắn cô cũng sẽ không tin. Băng Cơ, tôi không cầu mong điều gì chỉ mong cô có thể 1 lần này tin tôi”
“Tôi…” Xem ra không dễ dàng moi thông tin từ con cáo này rồi
“Băng Cơ, cô thấy đấy, phu quân tôi bệnh ngày một nặng, có lẽ không thể sống lâu hơn nữa. Nếu cô không giúp, có lẽ chỉ vài ngày nữa huynh ấy sẽ chết, nếu huynh ấy chết, tôi nhất định không sống nổi” Cửu Vĩ Hồ giọng nghẹn ngào thương tâm muốn chết, thật ra lời này của Cửu Vĩ Hồ cũng không sai, quả thực phu quân nàng ta thật sự không xong rồi. Khi nãy nàng có bắt mạch qua, cảm thấy rất là không ổn, nhưng cũng đã nhớ rõ mạch tượng. Tối đến nàng nhất định hỏi thăm sư phụ 1 chút xem có thể cứu hay không? “Vậy cô mau nói, thuốc dẫn đó là gì?” Băng Cơ nghe xong câu này không khỏi tỏ ra có chút vội vàng hỏi
“Máu của Lãnh Huyết”
“Máu của Lãnh Huyết??? làm gì có loại thuốc dẫn nào kì lạ như thế chứ?” Băng Cơ hỏi lại, giọng không khỏi cao vút lên quãng tám. An Thế Cảnh nói gì cô cũng tin à? Cửu Vĩ Hồ cô là đồ ngốc sao?
“Có lẽ cũng vì bệnh của phu quân ta có phần kì lạ. Băng Cơ cô hãy giúp tôi, cô cũng biết võ công của Lãnh Huyết rất cao cường, tôi căn bản không thể nào tiếp cận hắn. Đối với hắn vài giọt máu có lẽ chẳng là gì, nhưng với tôi, đó là mạng của phu quân tôi” Ngu ngốc, quả thực vô cùng ngu ngốc. Rất rất ngu ngốc
“Tôi…” Cứ làm như phân vân lắm ý
“Băng Cơ…hàng đêm trôi qua tôi đều rửa mặt bằng nước mắt. Tôi thật sự rất mong có ai đó có thể giúp tôi, nhưng không ai giúp tôi hết, tôi đành phải tự giúp mình. Băng Cơ, cô là người bạn thân nhất trên cuộc đời này của tôi, cô nhất định phải giúp tôi”
“Diệp Nhi…cô cho tôi thời gian. Tôi cần phải suy nghĩ”
***Gian nhà nhỏ phía đông kinh thành***
“Diệp Nhi”
“Băng Cơ, bao giờ thì tôi có thể ra khỏi đây?”
“Sắp rồi, không lâu nữa đâu. Diệp Nhi, khiến cô phải chịu vất vả rồi”
“Không sao, giúp ích được cho tứ đại thần bổ, cho Gia Cát đại nhân tôi rất vui lòng”
***Thiên Đăng Lầu***
“Chủ nhân” 2 hàng người cúi rạp đầu hành lễ, nàng liếc mắt về phía góc phải phòng có 3 người lạ mặt đang đứng nghiêm trang, bộ mặt lạnh lùng không biểu cảm, khi thấy nàng tiến đến họ hơi cúi đầu trăm miệng 1 lời nói
“Băng Cơ cô nương”
“Các vị huynh đài đây là…”
“Là thuộc hạ của chúng ta, là người của Minh Tịch, lúc trước chúng ta đã từng đề cập đến” lúc này 2 vị Hắc Bạch vô thường nhà chúng ta đột ngột xuất hiện
“Băng Nhi bái kiến hai vị sư phụ” Băng Cơ nhìn thấy Hắc Bạch vô thường thì vội vàng cúi đầu hành lễ, bọn họ cũng mỉm cười đỡ nàng. Sau đó quay sang nhìn 3 người kia, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh
“Còn không mau gọi chủ nhân” Dược Đế quát
“Chủ nhân?” 3 người kia thấy chủ nhân của mình bỗng nhiên lại nổi giận không khỏi có chút ngẩn ngơ
“Vô Ngân, chúng ta hai cái lão già rồi, các ngươi không nghĩ rằng đã đến lúc cần có chủ nhân mới hay sao? Đây là đồ đệ của ta, là người hai lão gia nhân chúng ta nhận định, các ngươi tính không coi nàng ra gì sao?” Nghe đến đây cả 4 người cùng ngẩn ngơ, bao gồm 3 người kia và cả Băng Cơ. Độc Vương xoay người nhìn Băng Cơ mỉm cười
“Băng Nhi, chúng ta lớn tuổi cả rồi, đã đến lúc tổ chức này giao cho 1 người trẻ tuổi phát triển, chúng ta cũng không muốn giải tán tổ chức xây dựng 1 đời này. Những ngày vừa qua ta đã quan sát đủ cách con quản lý tổ chức của mình, cảm thấy áp dụng lên tổ chức của chúng ta rất phù hợp. Hơn nữa, con còn là đệ tử của chúng ta. Tổ chức của chúng ta để con làm chủ nhất định vô cùng phù hợp” Băng Cơ ngoái đầu nhìn 3 người kia có vẻ chưa tiếp thu được. Cũng đúng thôi, tin tức thu thập về nàng dẫu có nhiều đến đâu nếu không tiếp xúc nhất định cũng sẽ không hiểu con người nàng, cũng không có lý do gì để nhận định nàng. Mà nàng còn đang nhiều việc, sẽ không có thời gian chăm lo cho thêm 1 tổ chức nữa
“Nhị vị sư phụ, Băng Nhi quả thật cũng chỉ là 1 cô nương tầm thường, tổ chức đứng đầu 1 cái là đủ, Băng Nhi học hành còn chưa thành tài, chưa dám tiếp quản tổ chức của sư phụ, tránh để các ngài phiền lòng. Hơn nữa, sư phụ cũng thấy, Băng Nhi không có quá nhiều thời gian” Băng Cơ thấu tình đạt lý nói, Hắc Bạch vô thường hai người nghe vậy cũng xuôi xuôi nên quay sang nhìn nhau đồng ý đến lúc Băng Cơ truyền thụ đủ sẽ nhường ngôi, thống nhất trong im lặng xong cả 2 cùng vui vẻ gật đầu
“Băng Nhi, con nói đúng, chúng ta sẽ giúp con quản lý tổ chức thêm 1 thời gian nữa, đợi đến khi con có đủ bản lĩnh và tự tin tiếp nhận nó”
“Cảm tạ sư phụ vì Băng Cơ suy nghĩ” Nàng nhìn 2 vị sư phụ cười, rồi chợt nhớ đến cái gì đó, nàng nghiêm mặt
“Nhị vị sư phụ, Băng Nhi có chút việc muốn nhờ nhị vị sư phụ giúp đỡ” Sau đó cả 3 cùng nhau vào 1 gian phòng và bàn luận suốt 1 canh giờ ở trong đó không rời ra. Khi trở ra, Băng Cơ được Độc vương kiểm tra kiến thức 1 lượt, 2 vị sư phụ rất hài lòng trước lượng kiến thức mà nàng có liền cười nói
“Băng Nhi, với tốc độ này, chắc chắn không qua 1 tháng nữa, tất cả kiến thức của chúng ta sẽ truyền qua cho con hết mất”
“Đa ta nhị vị sư phụ tán thưởng” Nàng cười. Nhưng trông thấy 1 người lặng lẽ cúi đầu ở bên ngoài phòng, nụ cười của nàng chợt tắt
“Vào đi”
“Chủ nhân”
“Có chuyện gì xảy ra rồi?”
“Hôm nay, An Thế Cảnh hẹn Lãnh Huyết đến Minh Nguyệt lầu nói chuyện, không rõ là chuyện gì nhưng có lẽ liên quan đến huyết hải thâm thù của Lãnh Huyết, còn có hình như còn liên quan đến Chu vương gia”
“Ta biết rồi, ngươi lui ra đi”
“Chủ nhân, Tam đại hung đồ bắt đầu hành động rồi”
“Mất tích lâu như vậy, cũng hành động rồi, có biết chúng muốn làm gì không?”
“Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm”
“Tạo dựng cho ta 9 vụ giết người liên tục, với 9 cách giết người khác nhau 1 cách tàn khốc nhất, người chết sau phải thống khổ hơn người chết trước, cách giết người ta đã ghi rất kĩ ở đây rồi, làm giống y chang cho ta, tất cả tội lỗi đổ lên đầu Tam đại hung đồ cho ta. Còn nữa, quyển sách này, làm thế nào để tứ đại danh bổ tìm thấy ở chỗ của tam đại hung đồ thì làm” Nói rồi Băng Cơ mang ra 1 cuốn sách tựa là “Thập đạo tuyệt sinh” cho Nhất Sát hắn nhận lệnh cất sách vào trong người sau đó mới lui ra ngoài.
“Nhị vị sư phụ, đã không còn sớm, Băng nhi không làm phiền nhị vị sư phụ nghỉ ngơi, Băng nhi còn có việc xin phép đi trước” Băng Cơ đứng trước Độc vương, Dược đế hành lễ, hai lão nhân gia gật đầu mỉm cười sau đó phất tay để Băng Cơ, nàng xoay đầu đi thẳng
“Dược, ngươi nói tại sao đứa nhóc này thích ôm việc vào bụng như vậy? Cũng đâu phải chuyện của nó?”
“Ta cũng không rõ, nó không có thù oán với An Thế Cảnh, cũng không quan hệ với tứ đại danh bổ. Ta vẫn không biết, nó làm tất thảy những việc này có mục đích gì”
(Miêu: thật ra thì ban đầu miêu chỉ định viết vì Băng Vũ không thích An Thế Cảnh nên Băng Cơ tự nhiên cũng không thích hắn ta, nhưng mà…có hơi vô lý không nhỉ? Chỉ vì vậy mà tự rước phiền phức vào bản thân sao? Với khả năng của Cơ tỷ chắc chắn đã có thể sống 1 cuộc sống an nhàn mà không cần ngày nghĩ đêm lo như thế này rồi. Vậy nên, chắc là chương sau hoặc sau nữa, Miêu sẽ để 1 nhân vật đặc biệt xuất hiện. hehe nhân vật này xuất hiện thì dấm chua nhất định sẽ ngập thần hầu phủ cho coi)
Ban đêm bao trùm lên Thần Hầu phủ 1 không khí tĩnh lặng đến lạ thường. Đêm nay, trời không trăng, chỉ có 1 vài ánh sao le lói thứ ánh sáng yếu ớt nhưng không kém phần lung linh của mình. Đèn lồng mờ ảo, chập choạng trước gió nhìn thật mong manh như thể chẳng mấy chốc sẽ lụi tắt. Sương lạnh rơi ướt vai áo, gió lạnh lùa qua từng sợi tóc mong manh phất phơ trước gió. Trong cái bóng đêm hiu quạnh, im ắng và yên ả ấy, 1 bóng người cao lớn đứng cô độc dưới gốc cây đào đang đợt đơm bông. Gió thổi cánh đào bay lả tả, như nỗi lòng của người ấy lúc này, vô cùng mông lung, vô cùng mơ hồ. Không biết đâu mới là thực, đâu mới là hư?
“Lãnh đại ca” 1 giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên bên tai, chẳng mấy chốc bên cạnh bóng dáng cao lớn có thêm 1 bóng dáng thanh tú, nhỏ bé.
“Lãnh đại ca, mỗi lần huynh có tâm sự đều sẽ 1 mình đứng tại nơi này. Bao nhiêu năm qua, muội đều biết, nhưng muội vẫn là không dám bước đến bên cạnh huynh, sợ làm phiền huynh, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn huynh”
“Dao Hoa, ta muốn ở đây 1 mình thêm 1 lúc nữa, đêm sương lạnh, muội trở về trước đi”
“Lãnh đại ca, Có nhiều chuyện, huynh không nên giữ cho riêng mình” Cơ Dao Hoa nhìn Lãnh Huyết nhàn nhạt nói nhưng đôi mắt không giấu nổi nét ưu thương. Nàng vẫn luôn yêu Lãnh Huyết, vẫn luôn âm thầm bên cạnh Lãnh Huyết, nhưng hắn…chưa một lần ngoái lại để nhìn thấy nàng ta luôn bên hắn.
“Dao Hoa ta không sao” mà Lãnh Huyết đối với ai cũng như vậy, lạnh nhạt, xa cách không để cho bất cứ ai bước chân vào cuộc đời hắn, trái tim hắn.
“Muội là thật lòng, huynh không thể nói cho muội 1 chút được sao?” Mà Cơ Dao Hoa thấy Lãnh Huyết không muốn trả lời, giọng không khỏi có chút vội vàng. Nàng muốn được là người đi bên cạnh hắn, là người cùng hắn sẻ chia mọi thứ dẫu là vui, buồn, hay đớn đau.
“Ta xin lỗi” Mà Cơ Dao Hoa càng kiên quyết muốn biết thì Lãnh Huyết lại càng có xu hướng trốn tránh không muốn kể, hắn chỉ bỏ lại câu nói đó rồi xoay người bước đi.
“Là vì chuyện trả thù đúng không?” Cơ Dao Hoa đột ngột lên tiếng, mà câu nói này trực tiếp ngăn cản bước chân của Lãnh Huyết, hắn đã không nói, tại sao nàng biết được
“Là ai nói cho muội biết?” Lãnh Huyết xoay người đôi mắt sâu thẳm, sắc lẻm, giống như loài sói đang truy đuổi con mồi
“Buổi chiều khi đi qua phòng Vô Tình, muội tình cờ nghe được đoạn hội thoại của 2 người” Cơ Dao Hoa cũng không có gì để nói dối Lãnh Huyết.
“Tốt nhất muội nên quên chuyện đó đi” Lãnh Huyết lạnh nhạt
“Lãnh Huyết, chẳng lẽ…”
“Lãnh công tử, Băng Cơ có chuyện muốn nói” Cơ Dao Hoa còn chưa kịp nói xong thì Băng Cơ từ đâu đã chui ra, xen vào chuyện của 2 người. Không để cho nàng kịp nói hết câu. Băng Cơ biết, dứt điểm được rồi. Cơ Dao Hoa cũng là loại người ngây thơ, điên đầu vì tình, nếu để nàng ta biết quá nhiều nhất định sẽ bị An Thế Cảnh lợi dụng gây bất lợi cho Băng Cơ nàng.
“Tiện tì, không thấy ta đang nói chuyện với Lãnh thống lĩnh hay sao?” đang đến lúc cảm xúc dâng trào lại bị 1 nha hoàn ngắt lời, Cơ Dao Hoa có chút không điều khiển được cảm xúc bản thân quay ra mắng Băng Cơ. Băng Cơ cúi đầu càng sâu. Nàng biết, nàng rơi vào tầm ngắm của Cơ Dao Hoa lâu rồi, lâu nay tin đồn nàng quyến rũ Lãnh đại thống lĩnh cũng không phải xa lạ, hôm nay còn dám ngang nhiên ngắt lời nàng ta, dù nàng ta có là phật đà tái thế cũng không bình tĩnh nổi. Hơn nữa Cơ Dao Hoa còn là lá ngọc cành vàng, kim chi ngọc diệp, làm sao có chuyện để 1 nha hoàn qua mặt đây.
Mà Lãnh Huyết nghe thấy Cơ Dao Hoa mắng Băng Cơ thì đôi mắt có chút thâm trầm, nhẹ bắn ra vài tia lãnh khốc mà chính hắn cũng không nhận ra, hắn liếc Cơ Dao Hoa, giọng lạnh băng
“Dao Hoa, trước nay ta không nghĩ đến muội cũng lại như vậy” Lúc này Cơ Dao Hoa mới giật mình nhận ra mình vừa chửi người khác, ngay trước mặt Lãnh Huyết, trước giờ cũng chưa bao giờ nàng ta không kiểm soát được cảm xúc như lần này. Tại sao từ khi 1 cái Băng Cơ này xuất hiện, lòng nàng lại bất an đến thế???
“Lãnh đại ca, muội…”
“Băng Cơ, cô muốn nói gì?” Mà Lãnh Huyết thậm chí trực tiếp bơ luôn nàng ta để quay sang nói với Băng Cơ, chuyện này khiến Băng Cơ vừa hài lòng lại vừa lo ngại, phải biết là Cơ Dao Hoa trong phủ thần hầu rất được lòng mọi người, địa vị cũng chỉ đứng sau Tứ đại danh bổ, đắc tội nàng ta, sau này nàng hành động sẽ có chút khó khăn.
“Chuyện này…” dẫu sao cũng phải kéo Lãnh Huyết rời khỏi đây đã, không thể để 2 người này tiếp tục câu chuyện nọ được. Thấy Băng Cơ có vẻ để ý đến sự có mặt của Cơ Dao Hoa, Lãnh Huyết liếc nhìn nàng 1 cái rồi xoay người bỏ đi, không quên vứt lại phía sau 1 câu cho Băng Cơ
“Đi về phòng tôi”
“Diệp Nhi, thật ra tôi đã sớm biết cô bị thương, tôi cũng biết cô là Diệp Nhi, tôi không biết giữa cô và Lãnh Huyết có uẩn khúc gì, nhưng Diệp Nhi, cô là bạn tôi, tôi rất lo lắng cho cô” Băng Cơ nhẹ giọng nói, điệu bộ thật sự quan tâm, lo lắng đến phát khóc
“Cô…không sợ tôi sẽ giết cô sao?” Cửu Vĩ Hồ trầm giọng đe dọa. Băng Cơ liếc mắt khinh thường, cô nghĩ mình có thể giết được tôi sao, nhưng bên ngoài không khỏi rụt vai lại
“Diệp Nhi, tôi nghĩ chúng ta là bạn, tôi thật sự muốn giúp cô. Mà nếu cô muốn giết tôi, tôi nghĩ cô đã ra tay từ lâu rồi chứ không phải đợi đến bây giờ” Băng Cơ nói đến đây, đôi mắt Cửu Vĩ Hồ khẽ đảo, nàng biết…con mồi sập bẫy rồi.
“Băng Cơ, cô nói đúng, tôi là Diệp Nhi, Diệp Nhi chính là tôi, chúng ta là bạn của nhau. Dẫu sao cô cũng đã thấy vậy tôi sẽ kể cô nghe. Cô thấy đấy, phu quân tôi mắc phải 1 chứng bệnh lạ, tôi đã đưa huynh ấy đến chạy chữa rất nhiều nơi, mới nhiều thầy lang nhưng vẫn là vô phương cứu chữa. rồi 1 ngày nọ, tôi gặp được 1 vị cao nhân, người ấy nói với tôi rằng phu quân tôi có thể cứu chỉ có điều thiếu 1 loại thuốc dẫn. Mà loại thuốc dẫn này lại ở trong phủ thần hầu. Vậy nên tôi mới giả làm nha hoàn trà trộn vào phủ thần hầu tìm loại thuốc dẫn này”
“Nhưng nếu chỉ tìm thuốc dẫn, tại sao cô lại đánh Vô tình bị thương, tôi thật khó có thể tin cô”
“Băng Cơ,thời gian qua chúng ta tình như tỷ muội, cô không tin tôi, chẳng lẽ vì tôi là Cửu Vĩ Hồ?”
“Diệp Nhi, tôi chưa bao giờ vì nghĩ cô là Cửu Vĩ Hồ mà xa lánh cô, nếu không tôi đã không đứng ở đây, vào lúc này. Chỉ là tôi cảm thấy cô còn rất nhiều chuyện muốn giấu tôi”
“Tôi không phải muốn giấu cô, chỉ là tôi có nói chắc chắn cô cũng sẽ không tin. Băng Cơ, tôi không cầu mong điều gì chỉ mong cô có thể 1 lần này tin tôi”
“Tôi…” Xem ra không dễ dàng moi thông tin từ con cáo này rồi
“Băng Cơ, cô thấy đấy, phu quân tôi bệnh ngày một nặng, có lẽ không thể sống lâu hơn nữa. Nếu cô không giúp, có lẽ chỉ vài ngày nữa huynh ấy sẽ chết, nếu huynh ấy chết, tôi nhất định không sống nổi” Cửu Vĩ Hồ giọng nghẹn ngào thương tâm muốn chết, thật ra lời này của Cửu Vĩ Hồ cũng không sai, quả thực phu quân nàng ta thật sự không xong rồi. Khi nãy nàng có bắt mạch qua, cảm thấy rất là không ổn, nhưng cũng đã nhớ rõ mạch tượng. Tối đến nàng nhất định hỏi thăm sư phụ 1 chút xem có thể cứu hay không? “Vậy cô mau nói, thuốc dẫn đó là gì?” Băng Cơ nghe xong câu này không khỏi tỏ ra có chút vội vàng hỏi
“Máu của Lãnh Huyết”
“Máu của Lãnh Huyết??? làm gì có loại thuốc dẫn nào kì lạ như thế chứ?” Băng Cơ hỏi lại, giọng không khỏi cao vút lên quãng tám. An Thế Cảnh nói gì cô cũng tin à? Cửu Vĩ Hồ cô là đồ ngốc sao?
“Có lẽ cũng vì bệnh của phu quân ta có phần kì lạ. Băng Cơ cô hãy giúp tôi, cô cũng biết võ công của Lãnh Huyết rất cao cường, tôi căn bản không thể nào tiếp cận hắn. Đối với hắn vài giọt máu có lẽ chẳng là gì, nhưng với tôi, đó là mạng của phu quân tôi” Ngu ngốc, quả thực vô cùng ngu ngốc. Rất rất ngu ngốc
“Tôi…” Cứ làm như phân vân lắm ý
“Băng Cơ…hàng đêm trôi qua tôi đều rửa mặt bằng nước mắt. Tôi thật sự rất mong có ai đó có thể giúp tôi, nhưng không ai giúp tôi hết, tôi đành phải tự giúp mình. Băng Cơ, cô là người bạn thân nhất trên cuộc đời này của tôi, cô nhất định phải giúp tôi”
“Diệp Nhi…cô cho tôi thời gian. Tôi cần phải suy nghĩ”
***Gian nhà nhỏ phía đông kinh thành***
“Diệp Nhi”
“Băng Cơ, bao giờ thì tôi có thể ra khỏi đây?”
“Sắp rồi, không lâu nữa đâu. Diệp Nhi, khiến cô phải chịu vất vả rồi”
“Không sao, giúp ích được cho tứ đại thần bổ, cho Gia Cát đại nhân tôi rất vui lòng”
***Thiên Đăng Lầu***
“Chủ nhân” 2 hàng người cúi rạp đầu hành lễ, nàng liếc mắt về phía góc phải phòng có 3 người lạ mặt đang đứng nghiêm trang, bộ mặt lạnh lùng không biểu cảm, khi thấy nàng tiến đến họ hơi cúi đầu trăm miệng 1 lời nói
“Băng Cơ cô nương”
“Các vị huynh đài đây là…”
“Là thuộc hạ của chúng ta, là người của Minh Tịch, lúc trước chúng ta đã từng đề cập đến” lúc này 2 vị Hắc Bạch vô thường nhà chúng ta đột ngột xuất hiện
“Băng Nhi bái kiến hai vị sư phụ” Băng Cơ nhìn thấy Hắc Bạch vô thường thì vội vàng cúi đầu hành lễ, bọn họ cũng mỉm cười đỡ nàng. Sau đó quay sang nhìn 3 người kia, đôi mắt ánh lên tia sắc lạnh
“Còn không mau gọi chủ nhân” Dược Đế quát
“Chủ nhân?” 3 người kia thấy chủ nhân của mình bỗng nhiên lại nổi giận không khỏi có chút ngẩn ngơ
“Vô Ngân, chúng ta hai cái lão già rồi, các ngươi không nghĩ rằng đã đến lúc cần có chủ nhân mới hay sao? Đây là đồ đệ của ta, là người hai lão gia nhân chúng ta nhận định, các ngươi tính không coi nàng ra gì sao?” Nghe đến đây cả 4 người cùng ngẩn ngơ, bao gồm 3 người kia và cả Băng Cơ. Độc Vương xoay người nhìn Băng Cơ mỉm cười
“Băng Nhi, chúng ta lớn tuổi cả rồi, đã đến lúc tổ chức này giao cho 1 người trẻ tuổi phát triển, chúng ta cũng không muốn giải tán tổ chức xây dựng 1 đời này. Những ngày vừa qua ta đã quan sát đủ cách con quản lý tổ chức của mình, cảm thấy áp dụng lên tổ chức của chúng ta rất phù hợp. Hơn nữa, con còn là đệ tử của chúng ta. Tổ chức của chúng ta để con làm chủ nhất định vô cùng phù hợp” Băng Cơ ngoái đầu nhìn 3 người kia có vẻ chưa tiếp thu được. Cũng đúng thôi, tin tức thu thập về nàng dẫu có nhiều đến đâu nếu không tiếp xúc nhất định cũng sẽ không hiểu con người nàng, cũng không có lý do gì để nhận định nàng. Mà nàng còn đang nhiều việc, sẽ không có thời gian chăm lo cho thêm 1 tổ chức nữa
“Nhị vị sư phụ, Băng Nhi quả thật cũng chỉ là 1 cô nương tầm thường, tổ chức đứng đầu 1 cái là đủ, Băng Nhi học hành còn chưa thành tài, chưa dám tiếp quản tổ chức của sư phụ, tránh để các ngài phiền lòng. Hơn nữa, sư phụ cũng thấy, Băng Nhi không có quá nhiều thời gian” Băng Cơ thấu tình đạt lý nói, Hắc Bạch vô thường hai người nghe vậy cũng xuôi xuôi nên quay sang nhìn nhau đồng ý đến lúc Băng Cơ truyền thụ đủ sẽ nhường ngôi, thống nhất trong im lặng xong cả 2 cùng vui vẻ gật đầu
“Băng Nhi, con nói đúng, chúng ta sẽ giúp con quản lý tổ chức thêm 1 thời gian nữa, đợi đến khi con có đủ bản lĩnh và tự tin tiếp nhận nó”
“Cảm tạ sư phụ vì Băng Cơ suy nghĩ” Nàng nhìn 2 vị sư phụ cười, rồi chợt nhớ đến cái gì đó, nàng nghiêm mặt
“Nhị vị sư phụ, Băng Nhi có chút việc muốn nhờ nhị vị sư phụ giúp đỡ” Sau đó cả 3 cùng nhau vào 1 gian phòng và bàn luận suốt 1 canh giờ ở trong đó không rời ra. Khi trở ra, Băng Cơ được Độc vương kiểm tra kiến thức 1 lượt, 2 vị sư phụ rất hài lòng trước lượng kiến thức mà nàng có liền cười nói
“Băng Nhi, với tốc độ này, chắc chắn không qua 1 tháng nữa, tất cả kiến thức của chúng ta sẽ truyền qua cho con hết mất”
“Đa ta nhị vị sư phụ tán thưởng” Nàng cười. Nhưng trông thấy 1 người lặng lẽ cúi đầu ở bên ngoài phòng, nụ cười của nàng chợt tắt
“Vào đi”
“Chủ nhân”
“Có chuyện gì xảy ra rồi?”
“Hôm nay, An Thế Cảnh hẹn Lãnh Huyết đến Minh Nguyệt lầu nói chuyện, không rõ là chuyện gì nhưng có lẽ liên quan đến huyết hải thâm thù của Lãnh Huyết, còn có hình như còn liên quan đến Chu vương gia”
“Ta biết rồi, ngươi lui ra đi”
“Chủ nhân, Tam đại hung đồ bắt đầu hành động rồi”
“Mất tích lâu như vậy, cũng hành động rồi, có biết chúng muốn làm gì không?”
“Thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm”
“Tạo dựng cho ta 9 vụ giết người liên tục, với 9 cách giết người khác nhau 1 cách tàn khốc nhất, người chết sau phải thống khổ hơn người chết trước, cách giết người ta đã ghi rất kĩ ở đây rồi, làm giống y chang cho ta, tất cả tội lỗi đổ lên đầu Tam đại hung đồ cho ta. Còn nữa, quyển sách này, làm thế nào để tứ đại danh bổ tìm thấy ở chỗ của tam đại hung đồ thì làm” Nói rồi Băng Cơ mang ra 1 cuốn sách tựa là “Thập đạo tuyệt sinh” cho Nhất Sát hắn nhận lệnh cất sách vào trong người sau đó mới lui ra ngoài.
“Nhị vị sư phụ, đã không còn sớm, Băng nhi không làm phiền nhị vị sư phụ nghỉ ngơi, Băng nhi còn có việc xin phép đi trước” Băng Cơ đứng trước Độc vương, Dược đế hành lễ, hai lão nhân gia gật đầu mỉm cười sau đó phất tay để Băng Cơ, nàng xoay đầu đi thẳng
“Dược, ngươi nói tại sao đứa nhóc này thích ôm việc vào bụng như vậy? Cũng đâu phải chuyện của nó?”
“Ta cũng không rõ, nó không có thù oán với An Thế Cảnh, cũng không quan hệ với tứ đại danh bổ. Ta vẫn không biết, nó làm tất thảy những việc này có mục đích gì”
(Miêu: thật ra thì ban đầu miêu chỉ định viết vì Băng Vũ không thích An Thế Cảnh nên Băng Cơ tự nhiên cũng không thích hắn ta, nhưng mà…có hơi vô lý không nhỉ? Chỉ vì vậy mà tự rước phiền phức vào bản thân sao? Với khả năng của Cơ tỷ chắc chắn đã có thể sống 1 cuộc sống an nhàn mà không cần ngày nghĩ đêm lo như thế này rồi. Vậy nên, chắc là chương sau hoặc sau nữa, Miêu sẽ để 1 nhân vật đặc biệt xuất hiện. hehe nhân vật này xuất hiện thì dấm chua nhất định sẽ ngập thần hầu phủ cho coi)
Ban đêm bao trùm lên Thần Hầu phủ 1 không khí tĩnh lặng đến lạ thường. Đêm nay, trời không trăng, chỉ có 1 vài ánh sao le lói thứ ánh sáng yếu ớt nhưng không kém phần lung linh của mình. Đèn lồng mờ ảo, chập choạng trước gió nhìn thật mong manh như thể chẳng mấy chốc sẽ lụi tắt. Sương lạnh rơi ướt vai áo, gió lạnh lùa qua từng sợi tóc mong manh phất phơ trước gió. Trong cái bóng đêm hiu quạnh, im ắng và yên ả ấy, 1 bóng người cao lớn đứng cô độc dưới gốc cây đào đang đợt đơm bông. Gió thổi cánh đào bay lả tả, như nỗi lòng của người ấy lúc này, vô cùng mông lung, vô cùng mơ hồ. Không biết đâu mới là thực, đâu mới là hư?
“Lãnh đại ca” 1 giọng nói mềm mại ngọt ngào vang lên bên tai, chẳng mấy chốc bên cạnh bóng dáng cao lớn có thêm 1 bóng dáng thanh tú, nhỏ bé.
“Lãnh đại ca, mỗi lần huynh có tâm sự đều sẽ 1 mình đứng tại nơi này. Bao nhiêu năm qua, muội đều biết, nhưng muội vẫn là không dám bước đến bên cạnh huynh, sợ làm phiền huynh, chỉ dám đứng từ xa ngắm nhìn huynh”
“Dao Hoa, ta muốn ở đây 1 mình thêm 1 lúc nữa, đêm sương lạnh, muội trở về trước đi”
“Lãnh đại ca, Có nhiều chuyện, huynh không nên giữ cho riêng mình” Cơ Dao Hoa nhìn Lãnh Huyết nhàn nhạt nói nhưng đôi mắt không giấu nổi nét ưu thương. Nàng vẫn luôn yêu Lãnh Huyết, vẫn luôn âm thầm bên cạnh Lãnh Huyết, nhưng hắn…chưa một lần ngoái lại để nhìn thấy nàng ta luôn bên hắn.
“Dao Hoa ta không sao” mà Lãnh Huyết đối với ai cũng như vậy, lạnh nhạt, xa cách không để cho bất cứ ai bước chân vào cuộc đời hắn, trái tim hắn.
“Muội là thật lòng, huynh không thể nói cho muội 1 chút được sao?” Mà Cơ Dao Hoa thấy Lãnh Huyết không muốn trả lời, giọng không khỏi có chút vội vàng. Nàng muốn được là người đi bên cạnh hắn, là người cùng hắn sẻ chia mọi thứ dẫu là vui, buồn, hay đớn đau.
“Ta xin lỗi” Mà Cơ Dao Hoa càng kiên quyết muốn biết thì Lãnh Huyết lại càng có xu hướng trốn tránh không muốn kể, hắn chỉ bỏ lại câu nói đó rồi xoay người bước đi.
“Là vì chuyện trả thù đúng không?” Cơ Dao Hoa đột ngột lên tiếng, mà câu nói này trực tiếp ngăn cản bước chân của Lãnh Huyết, hắn đã không nói, tại sao nàng biết được
“Là ai nói cho muội biết?” Lãnh Huyết xoay người đôi mắt sâu thẳm, sắc lẻm, giống như loài sói đang truy đuổi con mồi
“Buổi chiều khi đi qua phòng Vô Tình, muội tình cờ nghe được đoạn hội thoại của 2 người” Cơ Dao Hoa cũng không có gì để nói dối Lãnh Huyết.
“Tốt nhất muội nên quên chuyện đó đi” Lãnh Huyết lạnh nhạt
“Lãnh Huyết, chẳng lẽ…”
“Lãnh công tử, Băng Cơ có chuyện muốn nói” Cơ Dao Hoa còn chưa kịp nói xong thì Băng Cơ từ đâu đã chui ra, xen vào chuyện của 2 người. Không để cho nàng kịp nói hết câu. Băng Cơ biết, dứt điểm được rồi. Cơ Dao Hoa cũng là loại người ngây thơ, điên đầu vì tình, nếu để nàng ta biết quá nhiều nhất định sẽ bị An Thế Cảnh lợi dụng gây bất lợi cho Băng Cơ nàng.
“Tiện tì, không thấy ta đang nói chuyện với Lãnh thống lĩnh hay sao?” đang đến lúc cảm xúc dâng trào lại bị 1 nha hoàn ngắt lời, Cơ Dao Hoa có chút không điều khiển được cảm xúc bản thân quay ra mắng Băng Cơ. Băng Cơ cúi đầu càng sâu. Nàng biết, nàng rơi vào tầm ngắm của Cơ Dao Hoa lâu rồi, lâu nay tin đồn nàng quyến rũ Lãnh đại thống lĩnh cũng không phải xa lạ, hôm nay còn dám ngang nhiên ngắt lời nàng ta, dù nàng ta có là phật đà tái thế cũng không bình tĩnh nổi. Hơn nữa Cơ Dao Hoa còn là lá ngọc cành vàng, kim chi ngọc diệp, làm sao có chuyện để 1 nha hoàn qua mặt đây.
Mà Lãnh Huyết nghe thấy Cơ Dao Hoa mắng Băng Cơ thì đôi mắt có chút thâm trầm, nhẹ bắn ra vài tia lãnh khốc mà chính hắn cũng không nhận ra, hắn liếc Cơ Dao Hoa, giọng lạnh băng
“Dao Hoa, trước nay ta không nghĩ đến muội cũng lại như vậy” Lúc này Cơ Dao Hoa mới giật mình nhận ra mình vừa chửi người khác, ngay trước mặt Lãnh Huyết, trước giờ cũng chưa bao giờ nàng ta không kiểm soát được cảm xúc như lần này. Tại sao từ khi 1 cái Băng Cơ này xuất hiện, lòng nàng lại bất an đến thế???
“Lãnh đại ca, muội…”
“Băng Cơ, cô muốn nói gì?” Mà Lãnh Huyết thậm chí trực tiếp bơ luôn nàng ta để quay sang nói với Băng Cơ, chuyện này khiến Băng Cơ vừa hài lòng lại vừa lo ngại, phải biết là Cơ Dao Hoa trong phủ thần hầu rất được lòng mọi người, địa vị cũng chỉ đứng sau Tứ đại danh bổ, đắc tội nàng ta, sau này nàng hành động sẽ có chút khó khăn.
“Chuyện này…” dẫu sao cũng phải kéo Lãnh Huyết rời khỏi đây đã, không thể để 2 người này tiếp tục câu chuyện nọ được. Thấy Băng Cơ có vẻ để ý đến sự có mặt của Cơ Dao Hoa, Lãnh Huyết liếc nhìn nàng 1 cái rồi xoay người bỏ đi, không quên vứt lại phía sau 1 câu cho Băng Cơ
“Đi về phòng tôi”
Danh sách chương