Dù sao nơi này cũng là gần trường học cho nên rất mau Y Nhi tự chấn tĩnh lại mình, Ngô Thần vuốt vuốt khuôn mặt trắng mịn của cô trong ánh mắt mang đầy ấm áp dịu dàng. Anh nhìn xung quanh thấy được gần đó có một công viên liền dẫn cô đến đó nói với cô tình hình của anh. 

_ Y Nhi, anh chỉ được ra ngoài 7 tiếng mà thôi sau đó trở về doanh trại anh được điều đi đến quân khu S. 

Anh biết chuyến đi này không phải chỉ là một tháng là xong, tổ chức sắp xếp cho anh lên là trưởng doanh đào tạo toàn bộ lính mới trong quân khu này thành lập ra đội quân đặc chủng siêu cấp có thể ứng chiến ở tất cả mọi địa hình. Đây thật sự là một gánh nặng vô cùng đối với anh, tuy là muốn được làm lính đặc chủng không phải dễ tất cả khi được gia nhập đều là những người có khả năng rất tốt mới có thể tuyển vào, tuy nhiên việc làm cho mọi người tâm phục khẩu phục mình nữa là một chuyện khác rồi. 

_ Vậy anh đi trong bao lâu? 

Y Nhi vẫn chưa hiểu vấn đề ở đây, cô chỉ đơn thuần nghĩ rằng anh sắp phải đi làm nhiệm vụ nữa rồi. 

_ Y Nhi! việc cơ mật anh không thể nói nhưng mà Y Nhi đợi anh có được không? 

Ngô Thần tâm can đều nặng rĩu hết cả ra anh vì tổ quốc là một quân nhân khi được trọng dụng như vậy thì chỉ là một số ít mới có thể đạt được ở tuổi của anh, nhưng nếu trước đó không biết cô thì anh sẽ không phải như lúc này chật vật mọi việc. 

Người yêu này của anh cô còn quá nhỏ, lại đang lứa tuổi mới lớn việc cần có một người yêu luôn bên cạnh bồi đấp tình yêu cho cô bé là chuyện đương nhiên nhưng anh lại không thể làm được điều anh, anh thật sự cảm thấy rất có lỗi với cô. 

Mà mặt khác anh lại nhìn đến người trong lòng lại xinh đẹp như thế, ma lực lớn như thế làm sao không có ong bướm ngày ngày vây quanh được cơ chứ. Nếu lỡ cô ngã lòng thì anh biết phải thế nào đây, quân nhân không thể thay lòng đổi dạ yêu đều là chết tâm với một người mà thôi. 

_ Anh đi chừng nào về? 

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh lúc này cô gái bé nhỏ của chúng ta biết rằng sẽ không phải là đi một tháng hai tháng đâu, mà là sẽ mất một thời gian rất lâu mới có thể gặp được anh. 

_ Nữa năm! Nhưng chúng ta có thể viết thư. 

Thật sự lệnh tổ chức anh phải hoàn thành khu quân đội này trong vòng nữa năm, lập trực tự cho doanh trại càng sớm càng tốt vì sắp tới có thể sẽ có nhiều nhiệm vụ cần đến binh lính của anh,Vì thế tốc chiến là điều đi đầu hiện tại. 

Y Nhi nghe đến con số kia đúng thật là rất kinh ngạc, anh đi đến tận nữa năm sao? vậy là nữa năm anh và cô không thể gặp nhau, viết thư thì sao điều quan trọng là được nhìn thấy anh kia mà. 

Tuy vậy anh là một quân nhân nếu đã phải làm nhiệm vụ như vậy thì không thể cãi lệnh được đâu, đây cũng là điều cô phải trả giá khi yêu một người quân nhân đó. 

_ Y Nhi! sau khi anh về chúng ta ra mắt ba mẹ có được không? 

Đây chính là điều anh muốn nói nhất vào lúc này, anh sợ mất cô rất sợ là một người lính ngày đêm đối mặt với súng đạn chém giết anh không sợ một chút nào, vậy mà giờ thì sao nào cô chính là điểm yếu của anh chứ gì. 

Y Nhi suy nghĩ một chút, nữa năm là đến hè lúc đó cô cũng là phải về quê mà trước khi nhập học cô cũng đã nói với gia đình sẽ dẫn anh về nhà khi cô sẵn sàn, vậy thì nữa năm coi như là thử thách của hai người đi nếu thật sự trong tâm có nhau thì xa nhau cách mấy cũng là không thể bỏ nhau được, nếu đến lúc đó tình cảm của hai người còn thì trực tiếp về ra mắt cũng tốt. 

Suy xét kỹ càng xong Y Nhi gật đầu một cái thật mạnh khiến cho Ngô Thần thở phào nhẹ nhõm nhưng mà anh đâu biết rằng cô đang suy nghĩ về thử thách đâu chứ. 

Sau khi chuyện cần giải quyết đã xong, hai người ngồi nhìn như vậy không ai nói thêm câu nào có lẽ vì họ biết rằng họ chỉ được ở bên nhau thêm vài tiếng mà thôi cho nên cố gắng tận hưởng việc có nhau bên cạnh càng tốt nhất, vì lần xa cách này là đến nữa năm lận đó đối với một đôi mới yêu nhau chỉ mới thừa nhận tình cảm của nhau cách đây không lâu thì thật sự đó là một điều khó khăn đối với bọn hạ. 

Ngô Thần nhìn người yêu của mình anh chỉ ước rằng anh có thể cưới cô ngay lập tức, cầm trên tay cái quyển sổ màu đỏ kia thì anh mới yên tâm mà luyện binh được. Nhưng cô còn nhỏ như vậy, ý chí học tập lại cao hơn bao giờ hết thì làm sao có thể chịu được lại nhìn đến nhà của cô cửa nhạc phụ nhạc mẫu cũng không phải là dễ qua, bữa kia chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi nếu như sự thật là vậy chắc chắn anh sẽ phải mất một thời gian mới có thể đem cô về đó nha. 

Anh nhìn Y Nhi không sót một tất da nào, anh muốn ghi nhớ lại từng chút một từ ánh mắt, khuông mặt, đôi môi và cả mùi thơm trên cơ thể của cô nữa nữa năm sẽ là một trận dày vò rất kinh khủng đối với anh đây mà. 

Nói đến đôi môi anh thật là yết hầu tự nhiên di chuyển một cái giờ phút này anh chỉ muốn nhào đến ôm hôn thật nhiều, thưởng thức vị ngọt của cô. Nhưng nhìn lại anh là đang mặc trên người bộ quần áo của quân nhân, làm sao có thể mặt bộ đồ này mà làm một chuyện như vậy được cơ chứ. 

Thật sự là anh phải nhịn phải nhịn phải phải nhịn sao. 

Vừa dằn vặt trong lòng muốn đánh dập ý niệm này thì ánh mắt liền đảo sang bên kia đường khiến cho anh thấy thật vui một cách lạ thường, ông trời đã giúp anh rồi. 

_ Y Nhi, đợi anh một chút anh quay lại ngày. 

Nhìn xuống cô gái nhỏ đang ôm một bụng tâm trạng nhìn mình anh hôn nhanh lên tráng của cô sau đó vụt qua bên kia đường rất nhanh. 

Y Nhi ngồi đợi phải gần mười phút thì mới thấy bên kia đường là cửa hàng quần áo mới mở ra, một thân hình thanh niên cường tráng với chiếc quần tây đen và áo sơ mi trắng bước ra khiến cho cô phải lấy tay che miệng mình lại. 

Trời ơi! Soái ca áo trắng là đây sao? 

Bình thường anh mặc quân phục đã khác người ta rồi mà bây giờ lại nhìn anh mặt bộ đồ thường thế này thật khiến cho cô được rửa mắt đến sạch bóng. 

Nhưng mà cô cũng thắc mắc vì sao anh lại phải chạy đi mua bộ đồ này cơ chứ, chẳng phải một chút nữa là anh phải trở về quân đội hay sao? 
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện