Người dịch: Tồ Đảm Đang
Lâm Tự vốn tưởng rằng mình đã thay da đổi thịt, đã không còn nhìn thế giới và con người trên đời này giống như lúc trước nữa.
Anh đã có một khoảng thời gian dài ngu ngốc, cuộc sống lúc đó của anh đầy ắp sự nhiệt tình, tin rằng tất cả đều tốt đẹp và ấm áp.
Anh hoàn toàn không nhìn được cái gọi là lòng người hiểm ác, đem những lời đường mật và những mục đích khác xem như là tình yêu thuần túy nhất.
Lâm Tự lúc đó luôn dễ dàng tin tưởng người khác, luôn dễ dàng mềm lòng, anh không quen nhìn người khác chịu khổ và tủi thân.
Bây giờ nhớ lại, cảm thấy bản thân mình lúc đó đúng là ngu chết đi được.
Anh tưởng rằng bản thân mình sẽ không còn như vậy nữa, tục ngữ nói, bi thương quá nhiều sẽ trở nên vô cảm, mặc dù trông anh đang sống đó, nhưng lúc ba mẹ bởi vì anh mà ra đi, thế giới tinh thần của anh đều đã sụp đổ cả rồi, anh nhìn rõ được những điều mình lúc trước không nhìn ra, cũng không còn tin tưởng bất cứ điều gì nữa.
Nhưng đây chỉ là anh tưởng rằng mà thôi.
Khi anh nhìn thấy Tiểu Ngũ vì học được cách viết tên mình mà vui vẻ tung tăng, anh vẫn thấy hơi cảm động.
"Tôi tên là Tiểu Ngũ."
Lâm Tự nói: "Không gọi là thế cũng được."
Tiểu Ngũ cầm bút, nằm bò ra bàn nhìn Lâm Tự cười.
Lâm Tự bị cậu nhìn mất tự nhiên, đứng dậy nói: "Cậu về nhà đi."
Hôm nay Tiểu Ngũ đã "lợi dụng" được kha khá, cũng hài lòng rồi, không quấn quýt thêm nữa mà thật sự ngoan ngoãn đi về.
Lúc cậu đi đã mang theo bút của Lâm Tự, còn có cả giờ giấy viết đầy tên của hai người ấy.
Nhưng mà sổ hộ khẩu của cậu đã để lại ở nhà Lâm Tự, đợi đến khi Lâm Tự chạy đuổi theo cậu ra ngoài thì cậu ấy đã chạy mất hình mất dạng rồi.
Lâm Tự đứng ở cửa một lúc, gió thổi anh hơi lành lạnh.
Con đường nhỏ ở làng quê trống rỗng, không có người xe qua lại, cũng chẳng có đèn.
Ánh sáng duy nhất chính là từ ánh sao và trăng sáng, Lâm Tự ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đi về.
Thật ra Tiểu Ngũ chẳng đi bao xa, cậu chỉ là trốn ở một góc.
Trong bóng tối, cậu lén ngắm nhìn Lâm Tự, tiếng tim đập thình thịch, dù che tim lại cũng không thể giữ được trái tim thổn thức.
Anh ấy thật đẹp.
Tiểu Ngũ nghĩ.
Anh ấy thật sự rất đẹp.
Tiểu Ngũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy một người đàn ông xinh đẹp đến như vậy, cứ nghĩ mãi về người đó, cứ muốn nhìn người đó mãi.
Mỗi lần gặp mặt, ánh mắt đều không nỡ dời đi chỗ khác, hận rằng không thể mỗi phút mỗi giây đều được nhìn người đó.
Người đàn ông tên Lâm Tự này khi mới chuyển đến cậu đã biết rồi, nhưng chưa bao giờ để ý cả, cậu có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm, ví dụ như đánh nhau, ví dụ như giúp người khác đánh nhau sau đó kiếm vài đồng tiền, và dùng mấy đồng tiền này đi mua ít đồ ăn lắp no bụng.
Cậu rất bận.
Tiểu Ngũ thường đi ngang qua nhà người này, mỗi lần qua đều là chạy cả, cậu vội vàng đi qua vì phải bôn ba cuộc đời của chính mình, làm tiểu bá vương trên con đường nhỏ ở làng quê này.
Lần đầu tiên biết đến tên của người đàn ông này là nghe thím Vương nói.
Thím Vương là một quả phụ mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở trong thôn này, chuyện thích làm nhất là khi thời tiết tốt sẽ kéo một cái ghế nhỏ ra ngồi trước cửa tiệm cắn hạt dưa trò chuyện.
Hôm đó Tiểu Ngũ giúp thím Vương khuân vác hàng hóa, đổi lấy một bữa cơm trưa.
Lúc ăn cơm nghe thấy thím Vương trò chuyện với người khác, nói người đàn ông quái gở này đến từ thành phố.
Lúc đó chẳng ai biết lai lịch gì về người này, chỉ nghe nói là con trai của nhà họ Lâm, đó giờ chưa về đây bao giờ, bây giờ không biết tại sao chỉ có một mình dọn về quê.
Tiểu Ngũ không quan tâm, trong lòng cậu không có thứ khác, chỉ nghĩ mỗi chuyện bữa cơm sau đó tính làm sao thôi.
Đợi đến khi cậu thật sự bắt đầu để ý đến Lâm Tự, là sau khi cậu nghe xong "sự tích" của Lâm Tự.
Cái được gọi là "sự tích" ấy thật ra cũng có thể gọi là "tin đồn xấu".
Trong thôn có người nói, ba mẹ của Lâm Tự đều chết cả rồi, bị anh làm cho tức chết, bởi vì phát hiện ra anh ở thành phố lên giường với đàn ông.
Người nói lời này còn nói thêm: "Con dâu của tôi đi làm ở thành phố, người làm chung với nó là bà con với nhà họ Lâm, tin tức này chắc chắn là thật đấy."
Lúc đó Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy hiếu kỳ, đàn ông sao lên giường với đàn ông được?
Cậu không chỉ hiếu kỳ cái này, còn hiếu kỳ Lâm Tự là người như thế nào.
Có một ngày nọ, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, leo lên nhóc nhà trưởng thôn chơi.
Nhà trưởng thôn ở đối diện xéo với nhà Lâm Tự, đứng trên nóc nhà có thể nhìn vào sân nhà người đó rõ mười mươi.
Đó là lần đầu tiên Tiểu Ngũ nghiêm túc nhìn người mang tên Lâm Tự, người đến từ thành phố, ngủ với đàn ông ấy.
Cậu đứng ở đó ngây ngốc nhìn Lâm Tự ngồi ở dưới gốc táo, lúc đó cây táo vẫn chưa cho ra quả, nhưng cành lá rất xum xuê.
Tiểu Ngũ không nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn được là một người rất trắng rất gầy.
Điều này lại gợi lên cho cậu sự hiếu kỳ.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong một làng quê xa xôi hẻo lánh, chưa bao giờ ra khỏi nơi này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy người ngoài.
Người sống ở đây, không trắng nõn nà như vậy.
Cậu đứng trên nóc nhà trưởng thôn rất lâu, sau đó không biết vì sao đã leo sang tường nhà của Lâm Tự rồi.
Lâm Tự lúc đó đang ngơ ngẩn, căn bản không chú ý rằng có người đang nhìn trộm anh.
Ngày hôm đó, Tiểu Ngũ nhìn rõ gương mặt của Lâm Tự, trong đầu cậu chỉ có: Anh ấy đẹp thật..
Lâm Tự vốn tưởng rằng mình đã thay da đổi thịt, đã không còn nhìn thế giới và con người trên đời này giống như lúc trước nữa.
Anh đã có một khoảng thời gian dài ngu ngốc, cuộc sống lúc đó của anh đầy ắp sự nhiệt tình, tin rằng tất cả đều tốt đẹp và ấm áp.
Anh hoàn toàn không nhìn được cái gọi là lòng người hiểm ác, đem những lời đường mật và những mục đích khác xem như là tình yêu thuần túy nhất.
Lâm Tự lúc đó luôn dễ dàng tin tưởng người khác, luôn dễ dàng mềm lòng, anh không quen nhìn người khác chịu khổ và tủi thân.
Bây giờ nhớ lại, cảm thấy bản thân mình lúc đó đúng là ngu chết đi được.
Anh tưởng rằng bản thân mình sẽ không còn như vậy nữa, tục ngữ nói, bi thương quá nhiều sẽ trở nên vô cảm, mặc dù trông anh đang sống đó, nhưng lúc ba mẹ bởi vì anh mà ra đi, thế giới tinh thần của anh đều đã sụp đổ cả rồi, anh nhìn rõ được những điều mình lúc trước không nhìn ra, cũng không còn tin tưởng bất cứ điều gì nữa.
Nhưng đây chỉ là anh tưởng rằng mà thôi.
Khi anh nhìn thấy Tiểu Ngũ vì học được cách viết tên mình mà vui vẻ tung tăng, anh vẫn thấy hơi cảm động.
"Tôi tên là Tiểu Ngũ."
Lâm Tự nói: "Không gọi là thế cũng được."
Tiểu Ngũ cầm bút, nằm bò ra bàn nhìn Lâm Tự cười.
Lâm Tự bị cậu nhìn mất tự nhiên, đứng dậy nói: "Cậu về nhà đi."
Hôm nay Tiểu Ngũ đã "lợi dụng" được kha khá, cũng hài lòng rồi, không quấn quýt thêm nữa mà thật sự ngoan ngoãn đi về.
Lúc cậu đi đã mang theo bút của Lâm Tự, còn có cả giờ giấy viết đầy tên của hai người ấy.
Nhưng mà sổ hộ khẩu của cậu đã để lại ở nhà Lâm Tự, đợi đến khi Lâm Tự chạy đuổi theo cậu ra ngoài thì cậu ấy đã chạy mất hình mất dạng rồi.
Lâm Tự đứng ở cửa một lúc, gió thổi anh hơi lành lạnh.
Con đường nhỏ ở làng quê trống rỗng, không có người xe qua lại, cũng chẳng có đèn.
Ánh sáng duy nhất chính là từ ánh sao và trăng sáng, Lâm Tự ngẩng đầu nhìn lên, sau đó đi về.
Thật ra Tiểu Ngũ chẳng đi bao xa, cậu chỉ là trốn ở một góc.
Trong bóng tối, cậu lén ngắm nhìn Lâm Tự, tiếng tim đập thình thịch, dù che tim lại cũng không thể giữ được trái tim thổn thức.
Anh ấy thật đẹp.
Tiểu Ngũ nghĩ.
Anh ấy thật sự rất đẹp.
Tiểu Ngũ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm thấy một người đàn ông xinh đẹp đến như vậy, cứ nghĩ mãi về người đó, cứ muốn nhìn người đó mãi.
Mỗi lần gặp mặt, ánh mắt đều không nỡ dời đi chỗ khác, hận rằng không thể mỗi phút mỗi giây đều được nhìn người đó.
Người đàn ông tên Lâm Tự này khi mới chuyển đến cậu đã biết rồi, nhưng chưa bao giờ để ý cả, cậu có rất nhiều việc quan trọng cần phải làm, ví dụ như đánh nhau, ví dụ như giúp người khác đánh nhau sau đó kiếm vài đồng tiền, và dùng mấy đồng tiền này đi mua ít đồ ăn lắp no bụng.
Cậu rất bận.
Tiểu Ngũ thường đi ngang qua nhà người này, mỗi lần qua đều là chạy cả, cậu vội vàng đi qua vì phải bôn ba cuộc đời của chính mình, làm tiểu bá vương trên con đường nhỏ ở làng quê này.
Lần đầu tiên biết đến tên của người đàn ông này là nghe thím Vương nói.
Thím Vương là một quả phụ mở một tiệm tạp hóa nhỏ ở trong thôn này, chuyện thích làm nhất là khi thời tiết tốt sẽ kéo một cái ghế nhỏ ra ngồi trước cửa tiệm cắn hạt dưa trò chuyện.
Hôm đó Tiểu Ngũ giúp thím Vương khuân vác hàng hóa, đổi lấy một bữa cơm trưa.
Lúc ăn cơm nghe thấy thím Vương trò chuyện với người khác, nói người đàn ông quái gở này đến từ thành phố.
Lúc đó chẳng ai biết lai lịch gì về người này, chỉ nghe nói là con trai của nhà họ Lâm, đó giờ chưa về đây bao giờ, bây giờ không biết tại sao chỉ có một mình dọn về quê.
Tiểu Ngũ không quan tâm, trong lòng cậu không có thứ khác, chỉ nghĩ mỗi chuyện bữa cơm sau đó tính làm sao thôi.
Đợi đến khi cậu thật sự bắt đầu để ý đến Lâm Tự, là sau khi cậu nghe xong "sự tích" của Lâm Tự.
Cái được gọi là "sự tích" ấy thật ra cũng có thể gọi là "tin đồn xấu".
Trong thôn có người nói, ba mẹ của Lâm Tự đều chết cả rồi, bị anh làm cho tức chết, bởi vì phát hiện ra anh ở thành phố lên giường với đàn ông.
Người nói lời này còn nói thêm: "Con dâu của tôi đi làm ở thành phố, người làm chung với nó là bà con với nhà họ Lâm, tin tức này chắc chắn là thật đấy."
Lúc đó Tiểu Ngũ chỉ cảm thấy hiếu kỳ, đàn ông sao lên giường với đàn ông được?
Cậu không chỉ hiếu kỳ cái này, còn hiếu kỳ Lâm Tự là người như thế nào.
Có một ngày nọ, cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, leo lên nhóc nhà trưởng thôn chơi.
Nhà trưởng thôn ở đối diện xéo với nhà Lâm Tự, đứng trên nóc nhà có thể nhìn vào sân nhà người đó rõ mười mươi.
Đó là lần đầu tiên Tiểu Ngũ nghiêm túc nhìn người mang tên Lâm Tự, người đến từ thành phố, ngủ với đàn ông ấy.
Cậu đứng ở đó ngây ngốc nhìn Lâm Tự ngồi ở dưới gốc táo, lúc đó cây táo vẫn chưa cho ra quả, nhưng cành lá rất xum xuê.
Tiểu Ngũ không nhìn rõ mặt anh, chỉ có thể nhìn được là một người rất trắng rất gầy.
Điều này lại gợi lên cho cậu sự hiếu kỳ.
Từ nhỏ cậu đã lớn lên trong một làng quê xa xôi hẻo lánh, chưa bao giờ ra khỏi nơi này, cũng chưa bao giờ nhìn thấy người ngoài.
Người sống ở đây, không trắng nõn nà như vậy.
Cậu đứng trên nóc nhà trưởng thôn rất lâu, sau đó không biết vì sao đã leo sang tường nhà của Lâm Tự rồi.
Lâm Tự lúc đó đang ngơ ngẩn, căn bản không chú ý rằng có người đang nhìn trộm anh.
Ngày hôm đó, Tiểu Ngũ nhìn rõ gương mặt của Lâm Tự, trong đầu cậu chỉ có: Anh ấy đẹp thật..
Danh sách chương