Thượng Quan Văn băng hà, nước không thể một ngày không có vua, Thượng Quan Lăng bận rộn chuẩn bị công việc, lại còn phải chăm sóc Lăng Mạn Điệp, nên tạm thời không có thời gian xử lý Thuỷ Nguyệt Linh. Bởi vì sự kiện lần này nên người trong vương phủ lại càng không thèm để Thuỷ Nguyệt Linh vào mắt, quản gia hay nịnh hót kia cũng không cho người đưa tới vật phẩm ít ỏi mỗi tháng, nhưng Thuỷ Nguyệt Linh lại có một bộ dạng không sao cả.
Ngược lại, dáng vẻ đó lại làm cho Âu Dương Mặc lo lắng, cả ngày đều chạy tới tiểu viện cũ rách, dường như hắn sợ nàng sẽ nghĩ quẩn! Nhìn người vừa xuất hiện, Thuỷ Nguyệt Linh tò mò hỏi, “Âu Dương Mặc, không phải ngươi cũng rất bận rộn sao?” Làm thân tín của Thượng Quan Lăng, sao lại rảnh rỗi như vậy? Thật ra thì trong lòng nàng cũng cảm động đối với Âu Dương mặc, hắn chưa bao giờ hỏi việc đó có phải do nàng làm hay không, nhưng mà hắn cũng chỉ lặng lẽ phụng bồi nàng, cái gọi là bằng hữu chính là như vậy!
Âu Dương Mặc nhìn nàng, đột nhiên nói, “Mỹ nhân, nếu không ngươi khóc một trận đi!” Vỗ vỗ bả vai của mình, “Bả vai của ta cho ngươi mượn xài!”
Thuỷ Nguyệt Linh liếc hắn một cái, phun ra hai chữ, “Bệnh à!”
Âu Dương Mặc đi vòng quanh người nàng hai vòng, nghi ngờ hỏi, “Ngươi thật sự không thương tâm?”
Khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh nhẹ cong lên, liếc xéo hắn, khiêu khích hỏi, “Ngươi cảm thấy như thế nào?” Âu Dương Mặc sửng sốt, mà là bởi vì vẻ mặt của nàng...Tà mị!
Liếc mắt nhìn người đang còn ngơ ngác, Thuỷ Nguyệt Linh lắc đầu đi về phía phòng bếp, Âu Dương Mặc này không phải phong lưu công tử à? Hết ăn rồi lại uống nàng cũng không nói, lại còn thường xuyên ngẩn người! Ban đầu sao nàng lại có thể nhìn lầm chứ!
Tân vương lên ngôi, cả nước cùng vui chúc mừng, ngay cả Hiên Viên Đế của Huyền Quốc cũng đến chúc mừng, các nước nhỏ đều phụ thuộc vào hai cường quốc này, Hiên Viên Đế đến đương nhiên vua của các quốc gia khác đều phải đến đông đủ!
Trên dưới cả nước đều là một mảng vui mừng, cực kỳ náo nhiệt, vị hoàng đế Thượng Quan Văn mới chết giống như bị lãng quên, hoàng thất Diệp quốc cũng thật là không có tình người, nói thế nào đi nữa thì người vừa chết cũng là một vị hoàng đế, lại có thể quăng người ta ra sau ót!
Mà lúc này, Thuỷ Nguyệt Linh lại đang chuẩn bị rời khỏi vương phủ, liếc nhìn tiểu viện lung lay sắp sập, nở một nụ cười xinh đẹp, nhưng mà vừa xoay người đi, lại bị hôn mê, lập tức mất đi ý thức, Thuỷ Nguyệt Linh hung hắng mắng “Thuỷ Nguyệt Linh” một trận, nàng thật vất vã bồi dưỡng thân thể này, bị nàng ta chà đạp ba tháng lại có thể trở nên như vậy!
Hoàng cung Diệp quốc, trong cung điện ngập tràn màu đỏ đang ca múa mừng cảnh thái bình, Thượng Quan Lăng một thân long bào đõ thẫm, càng thêm tuấn tú, hàn khí trên người dường như cũng giảm bớt, bên cạnh hắn chính là tân Hoàng Hậu Lăng Mạn Điệp, sắc mặt của nàng lúc này dường như có chút tái nhợt, nhìn qua thấy nàng rất tiều tuỵ, nhưng trong mắt nàng lại có vẻ mừng rỡ cùng tình yêu nồng đậm dành cho Thượng Quan Lăng.
Hiên Viên Mị ngồi ở dưới, vẫn một bộ dạng lười biếng như cũ, môi mỏng khẽ giương lên, có chút tà mị cùng liều lĩnh, khí thế dường như còn hơn Thượng Quan Lăng một bậc.
Ca múa tạm ngừng, Thượng Quan Lăng nâng chén, “Các vị đường xa mà đến, vô cùng có thành ý, trước tiên trẫm kính các vị một chén, để bày tỏ lòng biết ơn!” Nhìn về phía Hiên Viên Mị, tiếp tục nói, “Ta hi vọng Diệp quốc cùng Huyền quốc tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau, duy trì hảo hữu!”
Hiên Viên Mị nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, nở một nụ cười đầy ẩn ý, chưa nói được, cũng chưa nói không được! Ánh mắt Thượng Quan Lăng loé loé, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Trong ngự thư phòng, hoàn toàn yên tĩnh, im lặng một hồi lâu, Thượng Quan Lăng cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói, “Không biết Hiên Viên Đế có điều kiện gì?” Hắn vừa mới lên ngôi, hơn nữa hắn cũng tự hiểu được, trước mắt thực lực của Diệp quốc chưa đủ mạnh để tuyên chiến cùng với Huyền quốc, huống chi một khi khai chiến, dân chúng là người chịu khổ, hắn thân là hoàng đế Diệp Quốc, đương nhiên phải suy nghĩ cho con dân của mình!
Hiên Viên Mị lười biếng dựa vào ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ đầu gối một cái, chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn có một người!”
“Người nào?” Có ai có thể để cho hắn buông tha một quốc gia? Không đúng! Tính cả những nước nhỏ phục tùng Diệp Quốc, phải nói là nửa thiên hạ mới đúng!
Đôi mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị nhíu lại, môi mỏng phun ra ba chữ, “Thuỷ Nguyệt Linh!”
Bàn tay của Thượng Quan Lăng đang đặt trên ghế rồng chợt căng thẳng, Thuỷ Nguyệt Linh? Nghĩ đến nữ nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận, tròng mắt thâm thuý màu đen có vẻ dao động, trầm mặc hồi lâu, bàn tay từ từ buông ra, “Được!”
Nàng phản bội hắn, giết chết con của hắn, làm hại Điệp Nhi mất khả năng làm mẹ, xem như là để cho nàng chuộc tội! Dùng nàng đổi sự bình an cho cả Diệp quốc! Nhưng mà từ khi nào mà nàng lại dính dáng tới Hiên Viên Đế, xem ra hắn quá coi thường nàng, Hiên Viên đế lại có thể vì nàng mà chấp nhận bỏ nửa thiên hạ! Đè nén tức giận trong lòng, căn dặn thuộc hạ, “Hưng Nguyên, đưa Vương Phi đến đây!”
Nhìn người vừa được ôm vào, cặp mắt Hiên Viên Mị nhíu lại, trong mắt xẹt qua một vẻ nguy hiểm, chợt loé rồi biến mất!
Thượng Quan Lăng nhìn thấy liền nhíu mày một cái, nhìn Hiên Viên Mị, mới lạnh giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bệ hạ! Nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra? Lúc nô tài đến nơi đã thấy Vương Phi ngất xỉu ngã xuống đất!” Mà hắn lại không dám làm chậm trễ việc bệ hạ phân phó, cho nên không thể làm gì khác hơn là ôm nàng đến đây!
“Truyền thái y!”
Thuỷ Nguyệt Linh yếu ớt tỉnh lại, cổ tay đang bị thái y nắm, quét mắt một cái, nàng lại có thể đang ở ngự thư phòng, liếc nhìn hai hoàng đế, mí mắt buông xuống, che giấu ý nghĩ sâu xa ở trong mắt.
“ Khởi bẩm bệ hạ! Vương phi có thai!”
Mang thai? Thuỷ Nguyệt Linh cả kinh, sờ sờ bụng, vẻ mặt cực kỳ khó coi! Hiên Viên Mị hơi híp mắt, không nhìn ra thái độ của hắn.
Thượng Quan Lăng nghe vậy, trong lòng vui mừng, ngược lại nghĩ đến việc nàng phản bội sau lưng hắn, nghĩ đến đứa con của hắn và Lăng Mạn Điệp, nghĩ đến chuyện hắn vừa đồng ý với Hiên Viên Mị, vui sướng trong lòng liền mất hết, nhìn về phía Hiên Viên Mị, khách sáo mà nói, “Có thể phiền Hiên Viên Đế ra ngoài trước một chút không?”
Hiên Viên Mị nhìn Thuỷ Nguyệt Linh thật sâu một cái, xoay người đi ra ngoài, để cho nàng chết tâm cũng tốt! Thái y cũng tự giác lui ra ngoài!
Thượng Quan Lăng đi tới ghế rồng ngồi xuống, nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh đang nằm trên giường êm, lạnh lùng nói, “Bỏ đi!”
Mặc dù đó không phải là con của nàng, hơn nữa nàng cũng không hoan nghênh đứa bé này, nhưng mà hắn không chút lưu tình như vậy khiến tim nàng trở nên băng giá, “Tại sao?” Giọng nói không nghe ra vui buồn, bởi vì đang cúi đầu cho nên lúc này hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng!
“Bởi vì ngươi không xứng đáng để sinh con cho ta!” Hắn vốn cũng không muốn có chút quan hệ nào với người của Thuỷ gia, hắn sẽ nhanh chóng diệt trừ tận gốc nhà họ Thuỷ, trong mắt loé lên chút hận ý, nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh tiếp tục nói, “Hơn nữa, ngươi sẽ nhanh chóng là người của Hiên Viên đế, trong bụng ngươi không thể có con của ta!”
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh tràn đầy chua xót, đột nhiên nàng cảm thấy dường như chưa bao giờ nàng biết nam nhân này!
“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, Thượng Quan Lăng không vui nhíu chặt chân mày.
“Biểu ca...” Nghe đượng âm thanh của Lăng Mạn Điệp, vẻ mặt Thượng Quan Lăng trở lại bình thường, “Vào đi!”
Lăng Mạn Điệp nhìn Thuỷ Nguyệt Linh trên giường êm, ánh mắt loé loé, đi về phía Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng kéo nàng vào trong ngực, trách cứ nói, “Thân thể của ngươi còn chưa khoẻ, sao không nghĩ ngơi cho tốt?”
Lăng Mạn Điệp yếu ớt nói, “Không có Biểu ca ở đây nên ta sợ, ta mơ thấy con của chúng ta, nó…” Thật ra thì nàng chính là nghe nói biểu ca gọi Thuỷ Nguyệt Linh tiến cung, không yên lòng cho nên tới nhìn một chút.
Thượng Quan Lăng ôm sát thân thể của nàng, an ủi, “Không sao đâu!” Ánh mắt nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh lại càng lạnh như băng.
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn nam nhân đang ngồi trên long ỷ, sắc mặt nàng có chút tái nhợt nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh: “Ngươi muốn tặng ta cho người khác?” Thượng Quan Lăng không để ý tới nàng, tiếp tục ôn nhu dỗ dành cô gái trong lòng.
Lòng nàng dần dần trở nên lạnh giá, nàng cúi đầu nở một nụ cười lạnh, Thượng Quan Lăng, từ nay trở về sau ngươi đừng bao giờ mơ tưởng ta bỏ ra cho ngươi dù chỉ là một chút tình cảm!
Ngược lại, dáng vẻ đó lại làm cho Âu Dương Mặc lo lắng, cả ngày đều chạy tới tiểu viện cũ rách, dường như hắn sợ nàng sẽ nghĩ quẩn! Nhìn người vừa xuất hiện, Thuỷ Nguyệt Linh tò mò hỏi, “Âu Dương Mặc, không phải ngươi cũng rất bận rộn sao?” Làm thân tín của Thượng Quan Lăng, sao lại rảnh rỗi như vậy? Thật ra thì trong lòng nàng cũng cảm động đối với Âu Dương mặc, hắn chưa bao giờ hỏi việc đó có phải do nàng làm hay không, nhưng mà hắn cũng chỉ lặng lẽ phụng bồi nàng, cái gọi là bằng hữu chính là như vậy!
Âu Dương Mặc nhìn nàng, đột nhiên nói, “Mỹ nhân, nếu không ngươi khóc một trận đi!” Vỗ vỗ bả vai của mình, “Bả vai của ta cho ngươi mượn xài!”
Thuỷ Nguyệt Linh liếc hắn một cái, phun ra hai chữ, “Bệnh à!”
Âu Dương Mặc đi vòng quanh người nàng hai vòng, nghi ngờ hỏi, “Ngươi thật sự không thương tâm?”
Khoé miệng Thuỷ Nguyệt Linh nhẹ cong lên, liếc xéo hắn, khiêu khích hỏi, “Ngươi cảm thấy như thế nào?” Âu Dương Mặc sửng sốt, mà là bởi vì vẻ mặt của nàng...Tà mị!
Liếc mắt nhìn người đang còn ngơ ngác, Thuỷ Nguyệt Linh lắc đầu đi về phía phòng bếp, Âu Dương Mặc này không phải phong lưu công tử à? Hết ăn rồi lại uống nàng cũng không nói, lại còn thường xuyên ngẩn người! Ban đầu sao nàng lại có thể nhìn lầm chứ!
Tân vương lên ngôi, cả nước cùng vui chúc mừng, ngay cả Hiên Viên Đế của Huyền Quốc cũng đến chúc mừng, các nước nhỏ đều phụ thuộc vào hai cường quốc này, Hiên Viên Đế đến đương nhiên vua của các quốc gia khác đều phải đến đông đủ!
Trên dưới cả nước đều là một mảng vui mừng, cực kỳ náo nhiệt, vị hoàng đế Thượng Quan Văn mới chết giống như bị lãng quên, hoàng thất Diệp quốc cũng thật là không có tình người, nói thế nào đi nữa thì người vừa chết cũng là một vị hoàng đế, lại có thể quăng người ta ra sau ót!
Mà lúc này, Thuỷ Nguyệt Linh lại đang chuẩn bị rời khỏi vương phủ, liếc nhìn tiểu viện lung lay sắp sập, nở một nụ cười xinh đẹp, nhưng mà vừa xoay người đi, lại bị hôn mê, lập tức mất đi ý thức, Thuỷ Nguyệt Linh hung hắng mắng “Thuỷ Nguyệt Linh” một trận, nàng thật vất vã bồi dưỡng thân thể này, bị nàng ta chà đạp ba tháng lại có thể trở nên như vậy!
Hoàng cung Diệp quốc, trong cung điện ngập tràn màu đỏ đang ca múa mừng cảnh thái bình, Thượng Quan Lăng một thân long bào đõ thẫm, càng thêm tuấn tú, hàn khí trên người dường như cũng giảm bớt, bên cạnh hắn chính là tân Hoàng Hậu Lăng Mạn Điệp, sắc mặt của nàng lúc này dường như có chút tái nhợt, nhìn qua thấy nàng rất tiều tuỵ, nhưng trong mắt nàng lại có vẻ mừng rỡ cùng tình yêu nồng đậm dành cho Thượng Quan Lăng.
Hiên Viên Mị ngồi ở dưới, vẫn một bộ dạng lười biếng như cũ, môi mỏng khẽ giương lên, có chút tà mị cùng liều lĩnh, khí thế dường như còn hơn Thượng Quan Lăng một bậc.
Ca múa tạm ngừng, Thượng Quan Lăng nâng chén, “Các vị đường xa mà đến, vô cùng có thành ý, trước tiên trẫm kính các vị một chén, để bày tỏ lòng biết ơn!” Nhìn về phía Hiên Viên Mị, tiếp tục nói, “Ta hi vọng Diệp quốc cùng Huyền quốc tiếp tục giúp đỡ lẫn nhau, duy trì hảo hữu!”
Hiên Viên Mị nhẹ nhàng đung đưa ly rượu trong tay, nở một nụ cười đầy ẩn ý, chưa nói được, cũng chưa nói không được! Ánh mắt Thượng Quan Lăng loé loé, ngửa đầu uống cạn ly rượu.
Trong ngự thư phòng, hoàn toàn yên tĩnh, im lặng một hồi lâu, Thượng Quan Lăng cũng không vòng vo, trực tiếp mở miệng nói, “Không biết Hiên Viên Đế có điều kiện gì?” Hắn vừa mới lên ngôi, hơn nữa hắn cũng tự hiểu được, trước mắt thực lực của Diệp quốc chưa đủ mạnh để tuyên chiến cùng với Huyền quốc, huống chi một khi khai chiến, dân chúng là người chịu khổ, hắn thân là hoàng đế Diệp Quốc, đương nhiên phải suy nghĩ cho con dân của mình!
Hiên Viên Mị lười biếng dựa vào ghế ngồi, ngón tay gõ nhẹ đầu gối một cái, chậm rãi nói, “Ta chỉ muốn có một người!”
“Người nào?” Có ai có thể để cho hắn buông tha một quốc gia? Không đúng! Tính cả những nước nhỏ phục tùng Diệp Quốc, phải nói là nửa thiên hạ mới đúng!
Đôi mắt hẹp dài của Hiên Viên Mị nhíu lại, môi mỏng phun ra ba chữ, “Thuỷ Nguyệt Linh!”
Bàn tay của Thượng Quan Lăng đang đặt trên ghế rồng chợt căng thẳng, Thuỷ Nguyệt Linh? Nghĩ đến nữ nhân khiến hắn vừa yêu vừa hận, tròng mắt thâm thuý màu đen có vẻ dao động, trầm mặc hồi lâu, bàn tay từ từ buông ra, “Được!”
Nàng phản bội hắn, giết chết con của hắn, làm hại Điệp Nhi mất khả năng làm mẹ, xem như là để cho nàng chuộc tội! Dùng nàng đổi sự bình an cho cả Diệp quốc! Nhưng mà từ khi nào mà nàng lại dính dáng tới Hiên Viên Đế, xem ra hắn quá coi thường nàng, Hiên Viên đế lại có thể vì nàng mà chấp nhận bỏ nửa thiên hạ! Đè nén tức giận trong lòng, căn dặn thuộc hạ, “Hưng Nguyên, đưa Vương Phi đến đây!”
Nhìn người vừa được ôm vào, cặp mắt Hiên Viên Mị nhíu lại, trong mắt xẹt qua một vẻ nguy hiểm, chợt loé rồi biến mất!
Thượng Quan Lăng nhìn thấy liền nhíu mày một cái, nhìn Hiên Viên Mị, mới lạnh giọng hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”
“Hồi bệ hạ! Nô tài cũng không biết chuyện gì xảy ra? Lúc nô tài đến nơi đã thấy Vương Phi ngất xỉu ngã xuống đất!” Mà hắn lại không dám làm chậm trễ việc bệ hạ phân phó, cho nên không thể làm gì khác hơn là ôm nàng đến đây!
“Truyền thái y!”
Thuỷ Nguyệt Linh yếu ớt tỉnh lại, cổ tay đang bị thái y nắm, quét mắt một cái, nàng lại có thể đang ở ngự thư phòng, liếc nhìn hai hoàng đế, mí mắt buông xuống, che giấu ý nghĩ sâu xa ở trong mắt.
“ Khởi bẩm bệ hạ! Vương phi có thai!”
Mang thai? Thuỷ Nguyệt Linh cả kinh, sờ sờ bụng, vẻ mặt cực kỳ khó coi! Hiên Viên Mị hơi híp mắt, không nhìn ra thái độ của hắn.
Thượng Quan Lăng nghe vậy, trong lòng vui mừng, ngược lại nghĩ đến việc nàng phản bội sau lưng hắn, nghĩ đến đứa con của hắn và Lăng Mạn Điệp, nghĩ đến chuyện hắn vừa đồng ý với Hiên Viên Mị, vui sướng trong lòng liền mất hết, nhìn về phía Hiên Viên Mị, khách sáo mà nói, “Có thể phiền Hiên Viên Đế ra ngoài trước một chút không?”
Hiên Viên Mị nhìn Thuỷ Nguyệt Linh thật sâu một cái, xoay người đi ra ngoài, để cho nàng chết tâm cũng tốt! Thái y cũng tự giác lui ra ngoài!
Thượng Quan Lăng đi tới ghế rồng ngồi xuống, nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh đang nằm trên giường êm, lạnh lùng nói, “Bỏ đi!”
Mặc dù đó không phải là con của nàng, hơn nữa nàng cũng không hoan nghênh đứa bé này, nhưng mà hắn không chút lưu tình như vậy khiến tim nàng trở nên băng giá, “Tại sao?” Giọng nói không nghe ra vui buồn, bởi vì đang cúi đầu cho nên lúc này hắn không thể nhìn thấy vẻ mặt của nàng!
“Bởi vì ngươi không xứng đáng để sinh con cho ta!” Hắn vốn cũng không muốn có chút quan hệ nào với người của Thuỷ gia, hắn sẽ nhanh chóng diệt trừ tận gốc nhà họ Thuỷ, trong mắt loé lên chút hận ý, nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh tiếp tục nói, “Hơn nữa, ngươi sẽ nhanh chóng là người của Hiên Viên đế, trong bụng ngươi không thể có con của ta!”
Trong lòng Thuỷ Nguyệt Linh tràn đầy chua xót, đột nhiên nàng cảm thấy dường như chưa bao giờ nàng biết nam nhân này!
“Cốc cốc” Tiếng gõ cửa vang lên, Thượng Quan Lăng không vui nhíu chặt chân mày.
“Biểu ca...” Nghe đượng âm thanh của Lăng Mạn Điệp, vẻ mặt Thượng Quan Lăng trở lại bình thường, “Vào đi!”
Lăng Mạn Điệp nhìn Thuỷ Nguyệt Linh trên giường êm, ánh mắt loé loé, đi về phía Thượng Quan Lăng, Thượng Quan Lăng kéo nàng vào trong ngực, trách cứ nói, “Thân thể của ngươi còn chưa khoẻ, sao không nghĩ ngơi cho tốt?”
Lăng Mạn Điệp yếu ớt nói, “Không có Biểu ca ở đây nên ta sợ, ta mơ thấy con của chúng ta, nó…” Thật ra thì nàng chính là nghe nói biểu ca gọi Thuỷ Nguyệt Linh tiến cung, không yên lòng cho nên tới nhìn một chút.
Thượng Quan Lăng ôm sát thân thể của nàng, an ủi, “Không sao đâu!” Ánh mắt nhìn về phía Thuỷ Nguyệt Linh lại càng lạnh như băng.
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn nam nhân đang ngồi trên long ỷ, sắc mặt nàng có chút tái nhợt nhưng giọng nói lại cực kỳ bình tĩnh: “Ngươi muốn tặng ta cho người khác?” Thượng Quan Lăng không để ý tới nàng, tiếp tục ôn nhu dỗ dành cô gái trong lòng.
Lòng nàng dần dần trở nên lạnh giá, nàng cúi đầu nở một nụ cười lạnh, Thượng Quan Lăng, từ nay trở về sau ngươi đừng bao giờ mơ tưởng ta bỏ ra cho ngươi dù chỉ là một chút tình cảm!
Danh sách chương