Nhìn thấy thần sắc trong đôi mắt của cô bình thản đến dị thường, Huyên Úc không khỏi chấn kinh, cô đang trong biển lửa, cũng cận kề với cái chết, thế nhưng lại biểu hiện thản nhiên như thế. Cô là có ý định buông xuôi chấp nhận số phận ?
Không sai, đúng là thực tâm cô đang nghĩ mình khi chết đi sẽ thanh thản thống khoái đến mức nào. Nếu cô chết đi sẽ được rời khỏi cái thế giới khắc nghiệt này, càng mong muốn được đầu thai làm người bình dị một chút.
Lại nói, trong lòng cô không phải không có vướng bận, cái hoàn cảnh cùng cực bức ép cô mệt mỏi đến kiệt sức, đương nhiên cô muốn nhanh chóng trốn thoát nó, nhưng người cô yêu thương thì sao ? Âu Dương Triệt, còn có Tống Ngạo Thiên! Đúng vậy, cô nhận thức bản thân rất yêu họ, cô làm sao đành lòng ly khai ? Sống đến hai kiếp người, đến tận bây giờ mới biết vị mặn ngọt của tình yêu, nhanh như vậy đã phải chia xa!
Môi cô bất đồng với tâm trạng, khẽ nhếch lên thành độ cong đẹp mắt, khiến cho Huyên Úc một phen kinh hãi, không khỏi lớn tiếng thức tỉnh cô.
"Chủ nhân, cô đừng hù dọa tôi. Mạng sống không phải mất cái này là còn cái khác đâu!"
Cô chung quy vẫn bất động, giả vờ như không nghe thấy lời nói của Huyên Úc, môi khẽ mím không cho thanh âm rên rỉ của mình bật ra ngoài.
"Cô chết đi là xong hay sao ? Cô có từng nghĩ mình chết đi thì ai sẽ đau đớn ? Hảo, cô muốn chết thì cứ chết đi!" Huyên Úc cả giận nói, đứng bật dậy, hùng hổ chạy ra ngoài.
Ngoài mặt là tức giận muốn bỏ mặc cô nhưng thực ra là chạy đi tìm người giải dược, Mị Ảnh xinh đẹp cao ngạo như thế không thể ủy khuất mà tìm đại một nam nhân được, ít nhất dung mạo của người đó cũng phải thật thuận mắt. Mà trong bang tất cả đều là "đầu trâu mặt ngực" xấu chết đi được, hơn nữa bọn hắn trước kia rảnh rồi đều ăn chơi lêu lỏng, sợ rằng sớm đã không còn trong sạch.
Nam nhân thời nay mấy ai còn là xử nam đây ?!
Khi Huyên Úc rời đi cô mới thấp giọng rên rỉ, dược lực phát tác thực sự mạnh mẽ khiến cô không thể nào chịu đựng được nữa, lửa dục không ngừng gậm nhấm cơ thể cô, khiến cho hạ thể trống rỗng khó chịu, lại ngưa ngứa kì lạ.
Chân chính mà nói cô thật sự động tâm trước lời nói của Huyên Úc, nhưng như vậy thì sao ? Cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, bây giờ muốn tìm một người giải dược thật sự khó, hơn nữa thực tâm cô lại không muốn phản bội Âu Dương Triệt!
Nước mắt từng giọt vì ức chế mà tràn ra khóe mắt. Cô giằng co với dục vọng của chính mình, tay gắt gao nắm chặt, môi dưới đỏ mọng bị cắn đến bật máu, phủ thêm một tầng đỏ lẳng lơ diễm lệ mê hoặc lòng người.
Lại nói đến Huyên Úc khi rời khỏi bang để tìm kiếm người thích hợp, cô theo bản năng chạy thẳng về phía trước nhưng lại không biết hiện tại mình nên đi đâu. Rốt cuộc lại chạy ra đường lớn, khẽ gập người thở hổn hển, khó nhọc ngẩng đầu tìm kiếm phương hướng.
Cô khóa mắt vào chiếc đồng hồ trên tay, đã đi qua mười phút, hai mươi phút còn lại quả thật là một thời gian ít ỏi. Làm sao đây chứ!
Thời gian không cho phép cô đứng ở đây để lãng phí thêm nữa, cô nhắm mắt suy nghĩ một chút, trí óc thông minh lập tức lóe ra sáng kiến. Hiện tại nên đến một trường học, đột nhập vào kí túc xá tìm đại một nam sinh tuấn tú là được!
Sáng kiến vừa vụt lên đôi chân đã vội vàng chạy đi, mắt thấy chạy bộ là quá chậm trễ, cô liền nảy ra ý định cướp xe!
May mắn đây là đường lớn, dễ dàng tìm thấy mục tiêu, mắt đảo quanh một vòng, rốt cuộc nhìn thấy một chiếc xe BMW đen bóng vùn vụt chạy trên đường. Cô vì lòng trung thành với chủ nhân, hạ quyết tâm hét lớn một tiếng chạy nhanh ra giữa đường hòng chắn xe dừng lại.
Theo như dự tính, chiếc xe kia tức tốc phanh gấp, bánh xe kéo lê một đoạn, chỉ còn vỏn vẹn một hai phân đã đụng phải cô.
Không còn thời gian để cô kinh hách nữa, vội vàng nhào qua bên hông xe, kịch liệt đập cửa. Người trên xe hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị nhấn ga chạy đi. Huyên Úc đủ nhạy bén để biết được ý đồ của hắn liền nhanh chóng hô lớn "Cứu mạng! Cứu mạng! Bạn của tôi sắp không xong rồi!"
Giờ đây chỉ còn trông mong vào lòng nhân ái trắc ẩn của hắn, chờ một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng hạ kính xe xuống, để Huyên Úc hoàn toàn nhìn thấy dung mạo của hắn.
Trên đời này còn có tồn tại một người đẹp trai như thế sao! Huyên Úc bị mỹ mạo của người trước mặt làm cho đầu óc nhất thời ngưng trệ, nhịn không được mà âm thầm tán thưởng.
Khuôn mặt mịn màng trắng nõn, lộ ra rõ ràng những góc cạnh tuấn mỹ lãnh diễm, đôi mắt màu xám tro thâm thúy, mục quang lạnh lẽo mà lại mê người, hàng mi dày rợp, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, nhìn không giận mà uy, thân hình thon dài tuyệt mỹ. Dáng vẻ đàng hoàng cao quý lại tao nhã này nhất định không phải người tầm thường, cứ như một vương tử, quá mức lạnh nhạt!
Chợt một cái ý nghĩ lóe lên trong đầu của Huyên Úc, đại mỹ nam vượt xa tiêu chuẩn có ngay trước mặt, cần chi tên nam sinh nào nữa! Nghĩ vậy, khóe môi xinh đẹp gợi lên nụ cười tính kế xấu xa.
Mộ Dung Thiên Hàn chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện vẻ giảo hoạt của Huyên Úc, phượng mâu xẹt qua hàn ý mãnh liệt, hối hận bản thân đột nhiên rảnh rồi cùng cô ở đây dây dưa.
Huyên Úc nhìn thấy sát ý vây quanh thân hắn, thân thể liền run rẩy liên hồi, khí chất này thực giống chủ nhân Mị Ảnh của cô!
Lại nói thời gian sắp không còn kịp nữa, cô hấp tấp nói lớn "Xin anh cứu bạn tôi, cô, cô ấy trúng xuân dược!"
Mộ Dung Thiên Hàn vừa nghe Huyên Úc nói xong, mắt thâm thúy hơi ngưng đọng, sau đó sắc mặt biến trầm, giọng điệu lạnh lẽo đến cực điểm.
"Cô đang đùa với tôi sao ?"
Huyên Úc gấp gáp cực độ nên nói năng quá mức ngắn gọn, còn không kịp giải thích với hắn.
Thấy hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn, giống như nếu cô còn nói sai thêm một lời nào nữa hắn sẽ trực tiếp cho cô về với ông bà! Sóng lưng như có từng cơn ớn lạnh quét qua, Huyên Úc cố gắng đè nén giọng nói run rẩy của mình.
"Anh hãy bình tĩnh nghe tôi giải thích! Nhưng trước tiên tôi muốn hỏi anh còn là xử nam không ?"
Huyên Úc phải làm rõ hắn có đạt chuẩn điều kiện của mình hay không, nếu như dây dưa một buổi mà lại không phù hợp thì chẳng khác gì công cóc, càng khiến thời gian trôi qua vô ích.
Sắc mặt tối đen của Mộ Dung Thiên Hàn chuyển biến theo hướng tiêu cực, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn như muốn xé cô ra thành trăm mảnh.
Huyên Úc nhịn không được nuốt khan một ngụm nước bọt "Kì thực bạn tôi trúng phải Cực hoan dược, ai, sợ là anh cũng không biết đâu, tóm gọn cô ấy cần người trong sạch để giải!"
Như thấy chưa đủ thuyết phục, Huyên Úc bồi thêm chút dụ dỗ "Anh có biết anh may mắn đến mức nào hay không hả ? Chủ nhân Mị Ảnh của tôi xinh đẹp tuyệt luân, bao nhiêu đàn ông khát cầu, còn có, khi xong việc chúng tôi sẽ hậu tạ anh thỏa đáng! --"
Vốn dĩ đối với lời nói hàm hồ hoang đường của Huyên Úc, dù chỉ một chút Mộ Dung Thiên Hàn cũng không thèm để tâm, nhưng đến khi vô thức nghe được hai chữ "Mị Ảnh", hắn liền thay đổi, còn không để Huyên Úc nói hết đã đánh gãy.
"Cô nói Mị Ảnh ?"
"Đúng vậy, anh cũng có nghe qua sao ? Nếu như biết uy thế của chủ nhân chúng tôi thì hãy mau cứu cô ấy đi!"
Mộ Dung Thiên Hàn không chút chần chừ, lập tức nhấn ga cho xe quay trở lại, sau đó dùng đến tốc lực chạy đi. Bỏ lại Huyên Úc ngẩn ngơ đứng ở đó, cô có chút mờ mịt, sao hắn lại biết phương hướng đến Mị Ảnh bang ?
Không sai, đúng là thực tâm cô đang nghĩ mình khi chết đi sẽ thanh thản thống khoái đến mức nào. Nếu cô chết đi sẽ được rời khỏi cái thế giới khắc nghiệt này, càng mong muốn được đầu thai làm người bình dị một chút.
Lại nói, trong lòng cô không phải không có vướng bận, cái hoàn cảnh cùng cực bức ép cô mệt mỏi đến kiệt sức, đương nhiên cô muốn nhanh chóng trốn thoát nó, nhưng người cô yêu thương thì sao ? Âu Dương Triệt, còn có Tống Ngạo Thiên! Đúng vậy, cô nhận thức bản thân rất yêu họ, cô làm sao đành lòng ly khai ? Sống đến hai kiếp người, đến tận bây giờ mới biết vị mặn ngọt của tình yêu, nhanh như vậy đã phải chia xa!
Môi cô bất đồng với tâm trạng, khẽ nhếch lên thành độ cong đẹp mắt, khiến cho Huyên Úc một phen kinh hãi, không khỏi lớn tiếng thức tỉnh cô.
"Chủ nhân, cô đừng hù dọa tôi. Mạng sống không phải mất cái này là còn cái khác đâu!"
Cô chung quy vẫn bất động, giả vờ như không nghe thấy lời nói của Huyên Úc, môi khẽ mím không cho thanh âm rên rỉ của mình bật ra ngoài.
"Cô chết đi là xong hay sao ? Cô có từng nghĩ mình chết đi thì ai sẽ đau đớn ? Hảo, cô muốn chết thì cứ chết đi!" Huyên Úc cả giận nói, đứng bật dậy, hùng hổ chạy ra ngoài.
Ngoài mặt là tức giận muốn bỏ mặc cô nhưng thực ra là chạy đi tìm người giải dược, Mị Ảnh xinh đẹp cao ngạo như thế không thể ủy khuất mà tìm đại một nam nhân được, ít nhất dung mạo của người đó cũng phải thật thuận mắt. Mà trong bang tất cả đều là "đầu trâu mặt ngực" xấu chết đi được, hơn nữa bọn hắn trước kia rảnh rồi đều ăn chơi lêu lỏng, sợ rằng sớm đã không còn trong sạch.
Nam nhân thời nay mấy ai còn là xử nam đây ?!
Khi Huyên Úc rời đi cô mới thấp giọng rên rỉ, dược lực phát tác thực sự mạnh mẽ khiến cô không thể nào chịu đựng được nữa, lửa dục không ngừng gậm nhấm cơ thể cô, khiến cho hạ thể trống rỗng khó chịu, lại ngưa ngứa kì lạ.
Chân chính mà nói cô thật sự động tâm trước lời nói của Huyên Úc, nhưng như vậy thì sao ? Cũng không thể tránh khỏi kiếp nạn, bây giờ muốn tìm một người giải dược thật sự khó, hơn nữa thực tâm cô lại không muốn phản bội Âu Dương Triệt!
Nước mắt từng giọt vì ức chế mà tràn ra khóe mắt. Cô giằng co với dục vọng của chính mình, tay gắt gao nắm chặt, môi dưới đỏ mọng bị cắn đến bật máu, phủ thêm một tầng đỏ lẳng lơ diễm lệ mê hoặc lòng người.
Lại nói đến Huyên Úc khi rời khỏi bang để tìm kiếm người thích hợp, cô theo bản năng chạy thẳng về phía trước nhưng lại không biết hiện tại mình nên đi đâu. Rốt cuộc lại chạy ra đường lớn, khẽ gập người thở hổn hển, khó nhọc ngẩng đầu tìm kiếm phương hướng.
Cô khóa mắt vào chiếc đồng hồ trên tay, đã đi qua mười phút, hai mươi phút còn lại quả thật là một thời gian ít ỏi. Làm sao đây chứ!
Thời gian không cho phép cô đứng ở đây để lãng phí thêm nữa, cô nhắm mắt suy nghĩ một chút, trí óc thông minh lập tức lóe ra sáng kiến. Hiện tại nên đến một trường học, đột nhập vào kí túc xá tìm đại một nam sinh tuấn tú là được!
Sáng kiến vừa vụt lên đôi chân đã vội vàng chạy đi, mắt thấy chạy bộ là quá chậm trễ, cô liền nảy ra ý định cướp xe!
May mắn đây là đường lớn, dễ dàng tìm thấy mục tiêu, mắt đảo quanh một vòng, rốt cuộc nhìn thấy một chiếc xe BMW đen bóng vùn vụt chạy trên đường. Cô vì lòng trung thành với chủ nhân, hạ quyết tâm hét lớn một tiếng chạy nhanh ra giữa đường hòng chắn xe dừng lại.
Theo như dự tính, chiếc xe kia tức tốc phanh gấp, bánh xe kéo lê một đoạn, chỉ còn vỏn vẹn một hai phân đã đụng phải cô.
Không còn thời gian để cô kinh hách nữa, vội vàng nhào qua bên hông xe, kịch liệt đập cửa. Người trên xe hừ lạnh một tiếng, chuẩn bị nhấn ga chạy đi. Huyên Úc đủ nhạy bén để biết được ý đồ của hắn liền nhanh chóng hô lớn "Cứu mạng! Cứu mạng! Bạn của tôi sắp không xong rồi!"
Giờ đây chỉ còn trông mong vào lòng nhân ái trắc ẩn của hắn, chờ một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng miễn cưỡng hạ kính xe xuống, để Huyên Úc hoàn toàn nhìn thấy dung mạo của hắn.
Trên đời này còn có tồn tại một người đẹp trai như thế sao! Huyên Úc bị mỹ mạo của người trước mặt làm cho đầu óc nhất thời ngưng trệ, nhịn không được mà âm thầm tán thưởng.
Khuôn mặt mịn màng trắng nõn, lộ ra rõ ràng những góc cạnh tuấn mỹ lãnh diễm, đôi mắt màu xám tro thâm thúy, mục quang lạnh lẽo mà lại mê người, hàng mi dày rợp, sóng mũi cao thẳng, môi mỏng khẽ mím, nhìn không giận mà uy, thân hình thon dài tuyệt mỹ. Dáng vẻ đàng hoàng cao quý lại tao nhã này nhất định không phải người tầm thường, cứ như một vương tử, quá mức lạnh nhạt!
Chợt một cái ý nghĩ lóe lên trong đầu của Huyên Úc, đại mỹ nam vượt xa tiêu chuẩn có ngay trước mặt, cần chi tên nam sinh nào nữa! Nghĩ vậy, khóe môi xinh đẹp gợi lên nụ cười tính kế xấu xa.
Mộ Dung Thiên Hàn chỉ cần liếc mắt một cái liền phát hiện vẻ giảo hoạt của Huyên Úc, phượng mâu xẹt qua hàn ý mãnh liệt, hối hận bản thân đột nhiên rảnh rồi cùng cô ở đây dây dưa.
Huyên Úc nhìn thấy sát ý vây quanh thân hắn, thân thể liền run rẩy liên hồi, khí chất này thực giống chủ nhân Mị Ảnh của cô!
Lại nói thời gian sắp không còn kịp nữa, cô hấp tấp nói lớn "Xin anh cứu bạn tôi, cô, cô ấy trúng xuân dược!"
Mộ Dung Thiên Hàn vừa nghe Huyên Úc nói xong, mắt thâm thúy hơi ngưng đọng, sau đó sắc mặt biến trầm, giọng điệu lạnh lẽo đến cực điểm.
"Cô đang đùa với tôi sao ?"
Huyên Úc gấp gáp cực độ nên nói năng quá mức ngắn gọn, còn không kịp giải thích với hắn.
Thấy hắn có vẻ thiếu kiên nhẫn, giống như nếu cô còn nói sai thêm một lời nào nữa hắn sẽ trực tiếp cho cô về với ông bà! Sóng lưng như có từng cơn ớn lạnh quét qua, Huyên Úc cố gắng đè nén giọng nói run rẩy của mình.
"Anh hãy bình tĩnh nghe tôi giải thích! Nhưng trước tiên tôi muốn hỏi anh còn là xử nam không ?"
Huyên Úc phải làm rõ hắn có đạt chuẩn điều kiện của mình hay không, nếu như dây dưa một buổi mà lại không phù hợp thì chẳng khác gì công cóc, càng khiến thời gian trôi qua vô ích.
Sắc mặt tối đen của Mộ Dung Thiên Hàn chuyển biến theo hướng tiêu cực, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn như muốn xé cô ra thành trăm mảnh.
Huyên Úc nhịn không được nuốt khan một ngụm nước bọt "Kì thực bạn tôi trúng phải Cực hoan dược, ai, sợ là anh cũng không biết đâu, tóm gọn cô ấy cần người trong sạch để giải!"
Như thấy chưa đủ thuyết phục, Huyên Úc bồi thêm chút dụ dỗ "Anh có biết anh may mắn đến mức nào hay không hả ? Chủ nhân Mị Ảnh của tôi xinh đẹp tuyệt luân, bao nhiêu đàn ông khát cầu, còn có, khi xong việc chúng tôi sẽ hậu tạ anh thỏa đáng! --"
Vốn dĩ đối với lời nói hàm hồ hoang đường của Huyên Úc, dù chỉ một chút Mộ Dung Thiên Hàn cũng không thèm để tâm, nhưng đến khi vô thức nghe được hai chữ "Mị Ảnh", hắn liền thay đổi, còn không để Huyên Úc nói hết đã đánh gãy.
"Cô nói Mị Ảnh ?"
"Đúng vậy, anh cũng có nghe qua sao ? Nếu như biết uy thế của chủ nhân chúng tôi thì hãy mau cứu cô ấy đi!"
Mộ Dung Thiên Hàn không chút chần chừ, lập tức nhấn ga cho xe quay trở lại, sau đó dùng đến tốc lực chạy đi. Bỏ lại Huyên Úc ngẩn ngơ đứng ở đó, cô có chút mờ mịt, sao hắn lại biết phương hướng đến Mị Ảnh bang ?
Danh sách chương