Đằng Nhược Y tựa như diều đứt dây, Trưởng Tôn Tử Quân căn bản không kéo được nàng, ngược lại là bị nàng kéo lên núi.

Linh Tiêu phái mấy năm chiêu sinh một lần, lần này chiêu sinh ước chừng mấy trăm thiếu niên. Các thiếu niên rộn rộn ràng ràng vây quanh ngoài cửa lớn Linh Tiêu phái, mấy tên đệ tử đi ra, dẫn các thiếu niên vào trong một khoảng đất trống trải bằng phẳng.

Đằng Nhược Y tò mò đánh giá xung quanh, không nhịn được mới mẻ mà bình phẩm nhóm người từ đầu đến chân.

“Quần áo của cô nương kia thật là đẹp mắt.”

“Nam hài kia thật nhỏ tuổi nha, bốn năm tuổi đã có thể cầu đạo sao?”

“A, thiếu niên kia thật thanh tú.”

Đột nhiên, nàng nghiêm mặt, đôi mi thanh tú nhíu lại: “Tử Quân đệ đệ, ngươi mau xem, là mấy người xấu ngày đó!”

Trưởng Tôn Tử Quân thuận theo phương hướng tay nàng chỉ nhìn sang, quả nhiên nhìn thấy mấy tên đụng phải hắn còn nói năng lỗ mãng ở trong chợ ngày ấy, không ngờ bọn họ cũng tới tham gia lựa chọn đệ tử của Linh Tiêu phái.

Những người kia vừa vặn cũng nhìn sang, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân và Đằng Nhược Y, lập tức trợn mắt nhìn bọn họ.

Đằng Nhược Y nhỏ giọng nói: “Nơi này có được đánh nhau hay không vậy? Thật muốn đi giáo huấn bọn họ một chút!”

Trưởng Tôn Tử Quân vội nói: “Không cần.”

Đằng Nhược Y bĩu môi, lại tiếp tục nghiêm túc nói: “Ta chỉ nói một chút thôi. Ngươi yên tâm đi, ta mới không thích đánh nhau đâu, cha từng nói, dạy ta học kiếm là để bảo vệ mình, bảo vệ bằng hữu, chứ không phải để bắt nạt người khác. Chỉ cần bọn họ không động thủ trước, ta mới không đánh nhau với bọn họ đâu.”

Trưởng Tôn Tử Quân rất tán thành, ừ một tiếng.

Đằng Nhược Y cười nói: “Lời của ngươi luôn thật là ít, ta hỏi nương, nương nói là bởi vì ngươi không tiện nói chuyện với con gái. Có thật không? Hình như với con trai ngươi cũng không nói nhiều. Hơn nữa ta không phải là con gái bình thường, ta là tỷ tỷ của ngươi mà.”

Trưởng Tôn Tử Quân bật cười. Hắn ít nói, nhưng mà Đằng Nhược Y nói cũng thật là nhiều. Hắn không thể làm gì khác hơn là nói nhiều thêm vài chữ: “Cha ngươi nói đúng.”

Đằng Nhược Y bị dáng vẻ bất đắc dĩ của hắn chọc cho khanh khách cười không ngừng. Nàng mới đến một thế giới hoàn toàn mới, gặp được nhiều người khác biệt và nhiều sự vật khác biệt như vậy, tâm tình quả thực cực kỳ sung sướng, nói nhiều đến không dừng được.

Không bao lâu, một nam nhân để râu dê mặc y phục đệ tử Linh Tiêu phái ôm một tá danh sách đi tới.

Thiếu niên hung ác dẫn đầu lập tức vọt tới, vui sướng kêu lên: “Cha!”

Dịch Hi Thần sững sờ, chợt cảm thấy buồn cười. Lúc trước nghe tên tiểu khốn kiếp kia khoe khoang cha mình, còn tưởng rằng là vị chân nhân đại năng nào chứ, hóa ra là một đệ tử Linh Tiêu phái, cho dù có tư cách quản sự thì cũng chỉ là một đệ tử mà thôi, xem dung mạo vị này, tu vi cũng không cao được chỗ nào. Thật không biết tên nhóc khốn nạn kia đắc ý cái gì! Chưa từng va chạm xã hội!

Nhưng mà Trưởng Tôn Tử Quân đang ở hoàn cảnh này thì trong lòng lại không quá thoải mái.

Thiếu niên hung ác kia nhón chân lên nói vài câu với cha hắn, còn chỉ chỉ vị trí của Trưởng Tôn Tử Quân. Đệ tử chiêu sinh liền nhìn về phía Trưởng Tôn Tử Quân và Đằng Nhược Y, ánh mắt thực sự không gọi là thân mật.

Đằng Nhược Y cũng hoảng rồi: “Ai nha, người này sao lại là cha của người xấu kia chứ? Có phải hắn phụ trách chiêu thu chúng ta hay không? Xem ra chúng ta sẽ bị rớt rồi.”

Trưởng Tôn Tử Quân thì lại không hề gì, hắn vốn dĩ cũng không phải nhất định cần vào Linh Tiêu phái: “Vậy thì rớt thôi.”

Không bao lâu, các đệ tử Linh Tiêu phái kêu lên: “Đều dừng lại, xếp thành đội, từng người từng người đăng ký họ tên, kiểm tra linh căn.”

Trưởng Tôn Tử Quân nghe kiểm tra linh căn, bất an trong lòng tăng thêm. Hắn nắm chặt tay Đằng Nhược Y: “Chúng ta đi thôi.”

Đằng Nhược Y lại nắm chặt lại hắn, lôi kéo hắn đứng vào trong đội ngũ: “Đi cái gì chứ! Đến cũng đã đến rồi, thử xem đi, nói không chừng cha của bại hoại kia không phải là người xấu đâu!”

Đệ tử duy trì trật tự chạy tới bên cạnh bọn họ, sắp xếp tốt một đám bọn họ, cũng nói: “Bắt đầu từ bây giờ không cho phép nói chuyện, tới lượt hỏi mới được trả lời!”

Trưởng Tôn Tử Quân đành phải theo đội ngũ tiến về phía trước.

Lúc xếp hàng, tâm tư hắn nặng nề, ánh mắt lơ đãng mà nhìn phía trước, dư quang thoáng nhìn thấy một trưởng giả áo xanh đi tới phía trên khoảng đất trống, chỉ thấy sắc mặt ông hồng hào, phương di mày kiếm, khí chất xuất chúng, hẳn là cao nhân đắc đạo.

Trưởng Tôn Tử Quân tưởng là trưởng lão Linh Tiêu phái, liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt.

Dịch Hi Thần kinh ngạc: Là Hồng Dịch chân nhân! Hồng Dịch chân nhân sao lại xuất hiện ở Linh Tiêu phái? Hóa ra ngọn nguồn của bọn họ chính là phát sinh vào lúc này sao? Trưởng Tôn Tử Quân xếp hàng ở trước mặt Đằng Nhược Y, qua không bao lâu liền đến phiên hắn. Cha của thiếu niên hung ác kia ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt xem thường, rõ ràng không dự định để ý hắn, giọng điệu bất thiện thuận miệng hỏi: “Tên. Từng kiểm tra linh căn chưa?”

Giọng điệu Trưởng Tôn Tử Quân cứng rắn đáp: “Trưởng Tôn Tử Quân, thiên linh căn.”

Cha của thiếu niên hung ác đùa nghịch đặt bút, ngay cả viết cũng không định viết xuống, đang chuẩn bị nói bừa một lý do đuổi hắn đi, khi nghe đến ba chữ thiên linh căn lại ngây ngẩn cả người.

“Ngươi nói cái gì?” Cha thiếu niên hung ác không thể tin được kêu lên, “Thiên linh căn?!”

Toàn bộ người trên khoảng đất đều nhìn lại!

“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đặt tay trên đây!” Cha thiếu niên hung ác chỉ vào một khối đá màu trắng nói, “Thôi thúc linh khí thử xem!”

Trưởng Tôn Tử Quân liền theo lời ông ta mà làm. Không bao lâu, toàn bộ khối đá trắng trở nên thông suốt, ở giữa hòn đá thông suốt, có một viên kim đan tựa như điểm sáng.

Bốn phía đều là tiếng hít khí lạnh.

Yên lặng duy trì rất lâu, cha thiếu niên hung ác mới tìm về tâm tình của mình, không ngạo mạn như vừa rồi nữa, lúng túng ghi lại tên Trưởng Tôn Tử Quân trên danh sách: “Trước hết ngươi đến bên cạnh chờ đợi đi.” Dù ông ta có làm việc thiên tư (“tư” trong công và tư) hơn nữa, nhưng mượn thêm mười vạn lá gan cũng không dám vứt bỏ đệ tử thiên linh căn.

Sau Trưởng Tôn Tử Quân, chính là Đằng Nhược Y.

Cha thiếu niên hung ác theo thường lệ hỏi: “Họ tên! Từng kiểm tra linh căn chưa?”

“Đằng Nhược Y…” Nàng báo xong tên của mình, lúc nói linh căn lại do dự.

“Chưa từng kiểm tra sao?”

Đằng Nhược Y suy nghĩ một chút, dùng giọng không quá xác định nói: “Có thể là… thiên linh căn đi…”

Toàn trường lần thứ hai yên tĩnh.

“Ngươi… có thể?” Cha của thiếu niên hung ác dùng một loại ánh mắt cực kỳ hoài nghi đánh giá nàng, đem cục đá đã biến trở về màu trắng một lần nữa đẩy tới trước mặt nàng, “Đặt tay lên, thôi thúc linh lực.”

Đằng Nhược Y đưa tay đặt ở trên tảng đá, đợi một hồi lâu, tảng đá kia vẫn là trắng, không có bất kỳ biến hóa nào.

“Ngươi không biết thôi thúc linh lực à?”

Vẻ mặt Đằng Nhược Y mờ mịt. Nàng là ngụy linh căn, linh lực tích lũy rất chậm, linh khí mỏng manh trong cơ thể hoàn toàn không đủ để khiến khối linh thạch kiểm tra này có cảm ứng.

Cha thiếu niên hung ác một phát bắt được cổ tay nàng, thử độ dày tu vi của nàng. Nhưng rất hiển nhiên ông ta không kiểm tra được gì. Một lát sau, ông ta nắm chắc, biểu tình trở nên rất buồn cười: “Thiên linh căn ư? Ha! Ngươi đây rõ ràng chính là ngụy linh căn!”

Đằng Nhược Y ngơ ngác nhìn ông ta: “Ngụy, ngụy linh căn?”

“Buồn cười đến cực điểm!” Rốt cuộc ông ta tìm được cơ hội phát tác, bỗng dưng đứng lên, chỉ vào mũi Đằng Nhược Y mắng, “Ngụy linh căn như ngươi còn dám tới Linh Tiêu phái của ta quấy rối à?! Chỉ dựa vào loại thiên tư này của ngươi, vọng tưởng cầu đạo cũng thôi đi, lại còn dám nói dối! Linh Tiêu phái ta căm hận nhất chính là người nói dối! Ngươi thực sự là buồn cười! Đáng xấu hổ! Đáng giận!”

Toàn trường lần thứ hai ồ lên. Các thiếu niên nghị luận sôi nổi, chỉ chỉ chỏ chỏ Đằng Nhược Y.

Trưởng Tôn Tử Quân một bước tiến lên, đang định ngăn lại, lại bị đệ tử duy trì trật tự của Linh Tiêu phái đè vai lại. Đệ tử kia không biết là có ý tốt hay là lạnh lùng, thấp giọng nói: “Đừng sinh sự!”

Đằng Nhược Y chưa từng trải qua loại tình cảnh này, đối diện với vô số ánh mắt chế nhạo, khuôn mặt nhỏ của nàng đỏ bừng lên: “Ta không phải…”

“Không phải cái gì?” Cha của thiếu niên hung ác rút bội kiếm bên hông nàng ra, thoáng trút thêm linh khí vào, kiếm kia liền bay ra ngoài, ở trên trời xoay chuyển qua lại mấy cái.

Ông ta giễu cợt nói: “Đây chính là kiếm của ngươi, ngươi từng nhìn thấy kiếm của kiếm tu lại có thể bị người khác điều khiển như thế sao?”

Trưởng Tôn Tử Quân không thể nhịn được nữa, đẩy đệ tử Linh Tiêu phái kiềm chế hắn ra, nhảy lên, đoạt được bội kiếm của Đằng Nhược Y!

Nhưng mà cha thiếu niên hung ác đã rót khí vào trong đó, tuy rằng kiếm bị Trưởng Tôn Tử Quân đoạt lại, người kia hơi gảy ngón tay một cái, chỉ nghe một tiếng keng thật lớn, kiếm của nàng lại cứng rắn bị bẻ gãy!

Cha thiếu niên hung ác tiếp tục bỏ đá xuống giếng: “Loại người miệng đầy lời nói dối không biết tự lượng sức mình như ngươi không xứng tiến vào Linh Tiêu phái của ta! Cũng đừng vọng tưởng làm kiếm tu, mau cút đi!”

Đằng Nhược Y nhìn kiếm gãy, con ngươi co rút lại, sắc mặt cực kỳ khó coi! Trong đám người thỉnh thoảng có tiếng cười nhạo truyền ra, mỗi một tiếng đều làm cho sắc mặt nàng trắng hơn một chút, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt. Nàng đột nhiên quay đầu, xông ra ngoài núi!

“Tỷ!” Trưởng Tôn Tử Quân đang định đuổi theo, lại bị đệ tử Linh Tiêu phái ngăn cản.

Dịch Hi Thần xem chân chân thật thật. Khi kẻ ác kia bắt nạt Đằng Nhược Y như vậy, những đệ tử trong hàng ngũ thiếu niên cầu đạo vẫn còn có mấy người vẻ mặt không cam lòng, nhưng ở phía đệ tử Linh Tiêu phái lại là từng người từng người đều sắc mặt như thường, vạn phần lạnh lùng. Bọn họ ở lâu trong môn phái, đối với cảnh vì thiên tư kém mà bị vũ nhục này nhìn chẳng lạ gì, thậm chí coi là bình thường.

Đệ tử Linh Tiêu phái cản Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Đừng sinh sự, nếu như ngươi ra khỏi nơi này, không thể vào Linh Tiêu phái của ta nữa. Chớ vì nàng mà lãng phí cơ hội.”

Câu nói này lại như đánh thức Trưởng Tôn Tử Quân!

Hắn phẫn nộ quát một tiếng, tay cầm kiếm gãy của Đằng Nhược Y, quay người bổ về phía cha thiếu niên hung ác!

Người kia thất kinh, từ trên ghế nhảy lên, hoang mang hoảng loạn lui về phía sau. Trưởng Tôn Tử Quân thân thủ mau lẹ, giây lát liền bức đến trước mặt ông ta, mặc dù tuổi tác ông ta cao, nhưng vì không hề phòng bị, bỏ mất tiên cơ, giờ khắc này vội vội vàng vàng muốn rút kiếm, Trưởng Tôn Tử Quân một cước đá vào ngực ông ta, ông ta liền bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống đất!

Lúc muốn bò lên lại, lưỡi thanh kiếm gãy đã gác ở trên cổ ông ta!

Người kia vẻ mặt kinh hoảng, không ngờ một thiếu niên lại có thể có thân thủ như thế, cổ đau nhức, nhất thời không còn dám động dậy.

Bốn phía nhất thời đều là tiếng rút kiếm.

Trưởng Tôn Tử Quân cũng không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm người này.

Cha thiếu niên hung ác run giọng nói: “Ngươi, ngươi điên rồi! Ngươi còn muốn vào Linh Tiêu ta…”

“Loại môn phái buồn nôn này, ” Trưởng Tôn Tử Quân chặn đứng câu chuyện của ông ta, giọng căm hận nói, “Đời này ta cũng sẽ không bước vào nữa!”

Hắn cũng không có lạnh lùng hạ sát thủ, chỉ là đột nhiên rút bội kiếm của người kia ra, dùng sức gập lại trên đầu gối!

Đầu gối truyền đến đau đớn, cùng lúc đó, tiếng gãy giòn vang lên, thanh kiếm này cũng bị hắn gập lại thành hai!

Hắn chán ghét ném kiếm xuống đất, đứng dậy đuổi theo phương hướng Đằng Nhược Y rời đi!

Những đệ tử Linh Tiêu phái đó làm sao có thể dung túng hắn gây sự, phía sau tiếng bước chân hỗn độn, dường như có người đang truy đuổi hắn, nhưng hắn lại nghe thấy một tiếng “đừng đuổi theo” trung khí mười phần, không biết là ai đang quản việc. Hắn không có lòng dạ để ý, một đường chạy xuống núi Linh Tiêu.

Đằng Nhược Y chịu kích thích không nhỏ, mới trong chốc lát đã chạy trốn mất bóng. Trưởng Tôn Tử Quân ra khỏi núi, không thấy bóng người, nghĩ nàng đi về nhà, liền chạy theo phương hướng về nhà nàng.

Nhưng mà mới vừa chạy không bao xa, chỉ thấy chân trời một thanh phi kiếm ngự đến, một trưởng giả áo xanh hạ xuống trước mắt hắn, chặn đứng đường đi của hắn. Chính là người khi đó đứng ở trên khoảng đất trống, Hồng Dịch chân nhân.

Trưởng Tôn Tử Quân cho rằng ông cũng là người Linh Tiêu phái, chán ghét không thôi, lạnh lùng nói: “Cút ngay.”

Hồng Dịch chân nhân cũng không cho là ngang bướng, cười nói: “Thật sự là một hài tử ngoan thiện lương. Đạo hiệu của ta là Hồng Dịch, chính là trưởng lão Hồng Mông phái.”

Trưởng Tôn Tử Quân sững sờ. Hồng Mông phái? Người này không phải người của Linh Tiêu phái sao?

Hồng Dịch chân nhân nói: “Một vị trưởng lão của Linh Tiêu phái chính là bạn tốt của ta, ta tới thăm bạn bè, vừa vặn gặp buổi thí luyện đệ tử mới hôm nay, ta liền xem thêm vài lần, không nghĩ tới lại xảy ra chuyện như vậy. Mấy tên đệ tử kia nói chuyện và làm việc cực kỳ không thích hợp, nếu như ở Hồng Mông phái ta, ta tuyệt đối không cho phép bọn họ, chẳng qua nơi này là Linh Tiêu phái, ta không tiện nói chen vào, mới luôn nhẫn nhịn.”

Ông ta lại nói: “Nhưng mới nãy nhìn thấy nữ hài kia khóc lóc rời đi, nhìn thấy tiểu hữu ngươi bẻ kiếm vì nàng, ta biết ta sai rồi. Ta được người ta gọi bừa một tiếng chân nhân, liền không nên cho phép chuyện như vậy phát sinh dưới mí mắt mình. Người tu chân trong thiên hạ có thể lấy môn phái làm ranh giới, nhưng thiện ác lại không thể.”

Trưởng Tôn Tử Quân nghe ông không hiểu ra sao trần tình một phen, trong lòng chỉ mong nhớ Đằng Nhược Y không biết chạy đi nơi nào, đang muốn rời khỏi, lại nghe Hồng Dịch chân nhân nói: “Ta chịu tội với tiểu hữu và lệnh tỷ, trước mắt không biết lệnh tỷ đi nơi nào, thỉnh cầu tiểu hữu thay ta chuyển đạt. Linh Tiêu phái như vậy… ta không tiện nói cái gì, chẳng qua nếu tiểu hữu và lệnh tỷ có thể không kể hiềm khích lúc trước, đến Hồng Mông phái của ta, ta tất hết lòng tiếp đón, dốc lòng dạy dỗ.”

Giờ phút này trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân cực kỳ chán ghét Linh Tiêu phái, nên ngay cả với Hồng Mông phái cũng không quá có thiện cảm. Hắn qua loa mà đáp một tiếng, vòng qua Hồng Dịch chân nhân tiếp tục chạy.

Hồng Dịch chân nhân ở phía sau hắn hô: “Nếu tiểu hữu có việc, chỉ cần đến Hồng Mông phái tìm ta!”

Trưởng Tôn Tử Quân lòng như lửa đốt mà tìm kiếm hình bóng Đằng Nhược Y khắp nơi.

Không có.

Không có.

Không có!

Hắn không biết chạy xa mấy dặm, trước sau không tìm được tung tích Đằng Nhược Y.

“Tỷ! Ngươi ở đâu!” Hắn khàn giọng hô, “Đằng Nhược Y!”

Qua rất lâu, rốt cuộc hắn nhìn thấy một bóng người màu vàng nhạt quen thuộc bên một dòng suối nhỏ. Hắn thở phào nhẹ nhõm lập tức tiến lên: “Tỷ.”

Đằng Nhược Y đưa lưng về phía hắn, nghe thấy tiếng kêu của hắn, chậm rãi xoay đầu lại.

Trưởng Tôn Tử Quân sửng sốt.

Trên mặt Đằng Nhược Y đều là nước mắt, đôi mắt khóc sưng như hạch đào, chật vật, đáng thương, xấu xí. Từ trước tới nay hắn chưa từng gặp qua Đằng Nhược Y thất hồn lạc phách như vậy.

Hắn nhất thời không biết nói gì, cầm thanh kiếm gãy hắn nhặt về, đưa tới tay Đằng Nhược Y, nắm tay nàng, thấp giọng nói: “Chúng ta trở về đi thôi.”

Thế nhưng sau một khắc, Đằng Nhược Y bỏ qua tay hắn, mũi thanh kiếm gãy chỉ về hướng hắn.

“Trưởng Tôn Tử Quân, ngươi lợi hại hơn ta sao?” Nàng hỏi. Nhưng nàng nhanh chóng tự mình cho đáp án, “Ta không tin!!”

Trưởng Tôn Tử Quân chỉ kinh ngạc chốc lát, rất nhanh liền bình tĩnh. Hắn nói: “Trở về đi.”

“Trở về? Trở về nơi nào?!” Đằng Nhược Y hô, “Rút kiếm đi! Đến so với ta một hồi!! Ngươi không thể mạnh hơn ta! Không thể!!!”

Trưởng Tôn Tử Quân yên lặng nhìn thanh kiếm gãy đó. Hắn nói: “Tại sao?”

Rõ ràng nàng từng nói, sử dụng kiếm là vì bảo vệ mình, bảo vệ bằng hữu, vậy bây giờ, tại sao muốn chỉ kiếm về phía hắn?

Đằng Nhược Y cắn răng một cái, không hề trả lời hắn tại sao, lại là trực tiếp tấn công tới!

“Rút kiếm ra!” Nàng giống như phát rồ vung lưỡi kiếm gãy trong tay, “Trưởng Tôn Tử Quân, rút kiếm ra! Đánh với ta!!”

Trưởng Tôn Tử Quân tránh mũi kiếm của nàng, từng bước lùi về sau.

Bóng sáng của thanh kiếm gãy múa lên trước mắt hắn, lại giống như tâm tình hiện tại của hắn, ngổn ngang, mà còn cực kỳ hỏng bét! Hắn đã làm sai điều gì sao? Hắn nên làm như thế nào? Vì sao lại biến thành như vậy!

Hắn từng nghĩ tới, giả như có một ngày Đằng Nhược Y phát hiện nàng không hề mạnh như chính nàng tưởng tượng, nàng sẽ như thế nào. Nhưng hắn cũng chưa từng lo lắng cái này, Đằng Nhược Y hiếu thắng, nhưng nàng không hề yếu đuối, cho nên nàng có thể cõng hắn lên núi, đến mức người mình đầy rẫy vết thương, nhưng lại không để cho trên người hắn có thêm một vết thương nào. Cô nương như vậy, lanh lợi thấu triệt, làm sao lại lo sợ không đâu chứ! Chân chính làm hắn bất an, là dục vọng Đằng Nhược Y muốn bảo vệ hắn, khiến cho hắn lo lắng có một ngày Đằng Nhược Y sẽ vì thế mà bị thương.

Nhưng vì cái gì lại biến thành như vậy!

Đằng Nhược Y một kiếm cắt lấy một mảnh góc áo của Trưởng Tôn Tử Quân. Trưởng Tôn Tử Quân không chịu rút kiếm, nàng liền buộc kiếm của hắn không thể không xuất ra!

“Ngươi không dám! Ngươi là quỷ nhát gan! Cho nên ngươi mãi mãi cũng không bằng ta!”

Khí huyết cuồn cuộn trong ngực Trưởng Tôn Tử Quân, hắn đột nhiên rút kiếm ra, đẩy kiếm gãy trong tay Đằng Nhược Y ra. Hắn rốt cuộc không khắc chế bản thân nữa, xuất ra toàn lực, nghênh hướng Đằng Nhược Y!

Sắc mặt Đằng Nhược Y tái nhợt, một trận kinh hoảng, vội vã tấn công kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân. Nhưng mà tình thế công thủ lại nghịch chuyển, kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân vừa ra khỏi vỏ, nàng lập tức bị bức ép đến mức liên tiếp lui về phía sau!

Keng!

Hai thanh kiếm chạm vào nhau, Đằng Nhược Y suýt chút nữa bị lực lớn chấn động đến mức kiếm rời khỏi tay, nàng lại gắt gao nắm chặt, hổ khẩu (chỗ tiếp giáp giữa ngón cái với ngón trỏ) rạn nứt, máu tươi thuận theo da thịt trắng như tuyết lưu lại. Nàng không buông tay!

Trưởng Tôn Tử Quân không chút lưu tình, lại va vào kiếm của nàng!

Lại là một tiếng vang thật lớn, lưỡi kiếm cọ sát ra ánh lửa!

Trên bàn tay Đằng Nhược Y đã đầy máu tươi, nhưng nàng hai tay cầm kiếm, chết cũng không buông!

Trưởng Tôn Tử Quân xuất ra một kiếm, đâm thẳng vào ngực nàng, lúc còn cách ngực nàng khoảng hai tấc thì đột nhiên dừng lại. Kiếm gãy trong tay Đằng Nhược Y còn xa mới đâm tới được Trưởng Tôn Tử Quân. Nàng đã thua.

Trưởng Tôn Tử Quân có chút uể oải, nhẹ giọng nói: “Thiên hạ rất lớn…” Lời còn chưa nói hết, ánh mắt hắn đột nhiên trợn to, nhanh chóng rút kiếm trở về!

Đằng Nhược Y lại giống như không cần mạng, đón kiếm của hắn đánh lên, hoàn toàn muốn cùng hắn liều mạng thắng bại!

Rõ ràng thắng bại đã phân, nhưng nàng còn muốn quyết thắng bại lần nữa! Nàng không chịu thua!

Đằng Nhược Y nước mắt giàn giụa, nàng giống như phát rồ mà vung kiếm, quát: “Ngươi không đánh lại được ta! Ngươi không đánh lại được ta!! Ngươi vĩnh viễn cũng không thắng nổi ta!!”

Trưởng Tôn Tử Quân lùi rồi lại lùi, không lùi nữa.

Kiếm gãy của Đằng Nhược Y đâm trúng bả vai hắn!

Hắn không tránh, một kiếm kia cũng không có đâm sâu hơn. Máu tươi từ nơi bả vai trào ra, thuận theo kiếm gãy nhỏ xuống.

Đằng Nhược Y run rẩy rất lợi hại, run giọng nói: “Ta thắng.”

Trưởng Tôn Tử Quân không nói gì.

Đằng Nhược Y thu kiếm, quát: “Cút đi! Cút càng xa càng tốt!! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!!”

Trưởng Tôn Tử Quân không cút.

Nàng quay người rời đi, đi ra không quá hai bước, thân thể mềm nhũn, té xỉu trong bụi cỏ.

Trưởng Tôn Tử Quân tiến lên vác nàng lên, đi đến ngọn núi nhỏ nàng ở.

Đằng Nhược Y vừa bất tỉnh, liền hôn mê ba ngày. Ba ngày sau lúc Viên Oánh đang đút nàng ăn đan dược chữa trị vết thương, nàng rốt cuộc tỉnh lại.

Khi Trưởng Tôn Tử Quân cùng Đằng Thiết chạy tới cửa phòng, nhìn thấy Đằng Nhược Y đang nhào vào trong lồng ngực Viên Oánh gào khóc. Song khi nàng ngẩng đầu nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân, lập tức ngừng gào khóc, lại sờ lấy kiếm: “Tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này?! Không phải ta bảo ngươi cút à!”

Viên Oánh nhíu mày: “Nhược Y…”

“Nhược Y!” Đằng Thiết xông lên vén ống tay áo Đằng Nhược Y lên, lộ ra ấn ký sao sáu cánh màu đen trên tay nàng, “Đây là vật gì?! Ngươi ở ngoài núi gặp phải người nào?”

Đằng Nhược Y mãnh liệt rút tay về, vẻ mặt cảnh giác. Thanh kiếm gãy của bản thân nàng bị Đằng Thiết cầm đi, nàng lại đưa tay rút ra bội kiếm bên hông Đằng Thiết, chỉ về phía Trưởng Tôn Tử Quân!

Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?!”

“Nhược Y!” Phụ mẫu nàng đồng thời lên tiếng trách cứ.

Đằng Thiết muốn đoạt lại bội kiếm, Đằng Nhược Y từ trên giường nhảy xuống, lướt qua hắn, kiếm trong tay vẫn không thuận theo mà chỉ vào Trưởng Tôn Tử Quân.

Đằng Thiết đơn giản không đoạt kiếm lại nữa, vượt lên một bước che ở trước mặt Trưởng Tôn Tử Quân, mặc cho kiếm trong tay Đằng Nhược Y chỉ vào hắn. Hắn lạnh giọng nói: “Nhược Y, sao ngươi lại biến thành bộ dạng như vậy?”

Viên Oánh cũng khóc không thành tiếng: “Ngươi đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, ngươi nói ra đi, ngươi nói với chúng ta đi mà.”

Huyết sắc trên mặt Đằng Nhược Y đột nhiên rút đi, nàng tựa như trải qua chuyện gì đó rất đau khổ, ôm lấy ngực mình chậm rãi ngồi xổm xuống, toàn thân run rẩy.

Phụ mẫu nàng vội nâng nàng dậy.

Đằng Nhược Y khôi phục khí lực, đột nhiên đẩy Đằng Thiết cùng Viên Oánh ra, trừng mắt nhìn Trưởng Tôn Tử Quân, run giọng nói: “Được, được. Các ngươi đều như vậy! Hắn không đi, ta đi!”

Trưởng Tôn Tử Quân cũng không nói gì, chỉ chặn đường đi của nàng. Cho dù nàng lại rút kiếm chỉ tới, hắn cũng sẽ không lui.

“Ngươi tại sao phải như vậy?” Viên Oánh nói, “Nếu như chúng ta đã làm sai điều gì, ngươi nói ra đi. Van ngươi, Nhược Y.”

Thân thể Đằng Nhược Y cương cứng chốc lát, bạo phát nói: “Được thôi! Ta nói! Lẽ nào các ngươi không có làm sai sao?! Các ngươi bắt nạt ta, giấu ta, gạt ta! Coi ta giống như kẻ ngu mà đùa giỡn! Cái gì thiên linh căn! Các ngươi biết ta bị bao nhiêu người chê cười không?!” Nàng nói, “Ta tình nguyện không có cha nương như các ngươi!!”

“Bốp!” Đằng Thiết tát một bạt tai trên mặt nàng.

Nàng bụm mặt sửng sốt chốc lát, quay người chạy xuống dưới ngọn núi.

Trưởng Tôn Tử Quân đuổi theo, lôi kéo cánh tay nàng.

“Ta có thể đi. Ta có thể để cho ngươi thắng.” Hắn nói, “Nhưng mà Đằng Nhược Y, không phải người trong cả thiên hạ đều sẽ cho ngươi.”

Đằng Nhược Y không hề trả lời hắn. Thân thể nàng ngã về phía sau, lại một lần nữa mất đi ý thức.

Bọn họ khiêng Đằng Nhược Y trở về phòng, cuốn tay áo nàng lên, chỉ thấy ấn ký sao sáu cánh màu đen kia lại đang lóe lên. Đằng Thiết muốn lấy tay lau cái ấn ký kia, lại thay đổi sắc mặt: “Ma khí… Trên người Nhược Y có ma khí! Nàng tẩu hỏa nhập ma!”

Viên Oánh vội vã đem tất cả đan dược thanh thần bổ khí nhét vào trong miệng Đằng Nhược Y, nhưng mà một chút tác dụng cũng không có.

Tâm trạng Trưởng Tôn Tử Quân mờ mịt. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy ấn ký này, hắn còn không biết ấn ký này đại biểu cho cái gì, cũng không biết đây tột cùng là kiệt tác của ai. Hắn chỉ biết là, Đằng Nhược Y trở nên không bình thường.

Đằng Thiết cùng Viên Oánh một người than thở, một người khóc sưng mắt. Đằng Nhược Y sắc mặt tái nhợt nằm ở nơi đó, hoàn toàn không có sinh khí.

“Ta biết một cao nhân, ông ta gọi là Hồng Dịch chân nhân!” Trưởng Tôn Tử Quân nói, “Ông ta là… Hồng Mông phái! Ta mang Nhược Y đi tìm ông ta!”

Đằng Thiết cùng Viên Oánh kinh ngạc nhìn hắn. Bọn họ đều nghe nói qua danh hào của Hồng Dịch chân nhân, lúc này vẻ mặt căng thẳng rốt cuộc thả lỏng một chút.

“Được, được!” Đằng Thiết nói, “Hồng Dịch chân nhân! Ông ấy là đại năng, ông ấy nhất định có biện pháp cứu Nhược Y! Bây giờ chúng ta liền đi!”

Bọn họ đơn giản thu thập bọc hành lý, khiêng Đằng Nhược Y hôn mê lên, lập tức đi về phía Hồng Mông phái.

Nhưng mà trong bọn họ chỉ có Đằng Thiết có thể ngự kiếm, Đằng Thiết lại không cách nào ngự kiếm dẫn người. Từ chỗ ở của bọn họ đến Hồng Mông phái, ít nhất cũng phải đi một tháng.

Bọn họ đi cả ngày lẫn đêm gấp rút lên đường.

Dọc theo đường đi Đằng Nhược Y vẫn luôn hôn mê, ngẫu nhiên nàng tỉnh lại, lại là vẻ mặt hoảng sợ rít gào, quơ quơ tay chân, giống như muốn xua đuổi cái gì đó. Nhưng nếu hỏi nàng, nàng lại vẫn không đáp, rất nhanh liền rơi vào hôn mê một lần nữa.

Khi bọn họ tới một trấn nhỏ, Đằng Thiết và Viên Oánh canh giữ ở bên người Đằng Nhược Y hôn mê, Trưởng Tôn Tử Quân vào thành mua dược liệu. Đoạn đường này Viên Oánh vẫn luôn luyện chế đan dược cho Đằng Nhược Y, hy vọng có thể giúp nàng áp chế ma khí, đi tới giữa đường thì dược liệu mang theo trên người đã cạn kiệt.

Trưởng Tôn Tử Quân vội vã mua dược liệu xong, vội vã trở lại nhà gỗ người nhà họ Đằng ở tạm, liền thấy cửa phòng mở ra.

Mùi máu tanh xông vào mũi.

Trong lòng Trưởng Tôn Tử Quân căng thẳng, đột nhiên vọt vào trong phòng!

Tay Đằng Nhược Y cầm trường kiếm của phụ thân, một kiếm lại một kiếm mà đâm phụ thân. Đằng Thiết đã sớm tắt thở, nhưng Đằng Nhược Y vẫn chấp nhất đâm ra từng cái lại từng cái lỗ thủng trên thi thể hắn. Thi thể Viên Oánh cũng thảm thiết mà ngã ở một bên.

Vào giờ phút này cả người Đằng Nhược Y đều là máu, y phục trên người đã sớm bị máu nhuộm đến mức không nhìn ra màu sắc vốn có.

“Đằng Nhược Y!” Trưởng Tôn Tử Quân quát ầm, xông lên trước muốn đoạt kiếm!

Đằng Nhược Y đột nhiên quay người, cầm kiếm chỉ về phía Trưởng Tôn Tử Quân: “Cút!”

Trên mặt nàng tất cả đều là máu, không nhìn ra vẻ mặt của nàng.

Trưởng Tôn Tử Quân rút kiếm ra khỏi vỏ, cũng chỉ về người trước mặt. Tay hắn run rẩy: “Ngươi không phải Đằng Nhược Y! Ngươi rốt cuộc là ai!”

Nữ hài lại đột nhiên cười rộ lên như tiếng chuông bạc: “Ta là Nhược Y, là tỷ tỷ của ngươi mà, ngươi không biết ta sao?” Nói thì nói như thế, kiếm trong tay của nàng lại nửa phần không nhường, đâm thẳng tới ngực Trưởng Tôn Tử Quân!

Hai người lui ra khỏi nhà gỗ, chiến đấu trên khoảng đất trống trải bằng phẳng!

Thân thể Đằng Nhược Y cứng ngắc, tựa như bị sợi dây điều khiển. Trưởng Tôn Tử Quân một lần lại một lần muốn quất bay kiếm trong tay nàng, nhưng thanh kiếm đó tựa như sinh trưởng trong lòng bàn tay nàng, đồ sộ bất động.

Kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân lại một lần nữa dừng lại trước ngực Đằng Nhược Y. Lần này khoảng cách chỉ có nửa tấc. Giết người điên này sao? Nhưng tay hắn run vô cùng lợi hại, kiếm trong tay càng không có cách nào tiến vào thêm nữa.

“Tại sao…” Hắn khàn giọng nói, “Tại sao hả?”

Nhưng mà Đằng Nhược Y giống như người máu chợt duỗi tay nắm lấy kiếm của hắn. Trưởng Tôn Tử Quân cho rằng nàng muốn đoạt kiếm, đang muốn rút thanh kiếm về, lại thấy Đằng Nhược Y giãy dụa vặn vẹo thân thể, tựa như đang tranh đấu với thứ gì đó không nhìn thấy, chốc lát, nàng lại nắm quyền khống chế thân thể, nặng nề lao về phía mũi kiếm!

Phập!

Kiếm đâm vào trong trái tim nàng!

Trưởng Tôn Tử Quân cứng đờ tại chỗ, không thể động đậy.

“Đi đi…” Đằng Nhược Y nhẹ giọng nói, hai hàng huyết lệ từ trong mắt nàng lăn xuống, “Van ngươi, đi mau.”

Mấy tháng trước, nàng nói, van ngươi, đừng đi. Hiện tại, nàng nói, van ngươi, đi mau.

Tâm tình Trưởng Tôn Tử Quân kịch liệt gợn sóng, gần như cũng phải miễn cưỡng nôn ra một ngụm máu!

Một tia hắc khí chậm rãi từ giữa chân mày Đằng Nhược Y tràn ra, lại kéo tới giữa chân mày Trưởng Tôn Tử Quân, sau đó, thông suốt mà chui vào!

Thế giới trước mắt đột nhiên đen kịt một màu!

Tâm tình Dịch Hi Thần cũng theo Trưởng Tôn Tử Quân mà bốn bề dậy sóng, khi thần thức của y rơi vào một nơi cổ quái yên tĩnh và tối đen, y cũng kinh ngạc mờ mịt. Y đã ra khỏi thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân sao? Nếu như vậy, tại sao cái gì y cũng không nghe được, cái gì cũng không nhìn thấy?

Nơi này, đến tột cùng là nơi nào?

Cũng không biết trải qua bao lâu, thế giới trước mắt lại tiếp tục trở nên sáng ngời.

Cảnh sắc bên người cấp tốc lui lại, y xuyên qua rừng cây, nhảy qua khe núi nhỏ, y đang chạy trốn.

Đây là hồi ức của Trưởng Tôn Tử Quân sao? Là đoạn nào?

Người chạy trốn cúi đầu nhìn đường, dư quang quét đến vạt áo, là một mảnh quần áo màu vàng nhạt, dưới chân mang chính là một đôi giày thêu.

“Ai nha!” Nàng bởi vì bị một mảnh rễ cây ngáng chân một chút, không nhịn được kinh hô thành tiếng.

Dịch Hi Thần kinh hãi: Đây là giọng của Đằng Nhược Y! Là ký ức của Đằng Nhược Y! Y tiến vào thức hải của Đằng Nhược Y sao?! Sao lại có thể như thế nhỉ, không phải từ lúc Trưởng Tôn Tử Quân còn nhỏ thì Đằng Nhược Y đã chết rồi sao?

Vai chính của ký ức chạy chạy quay đầu lại liếc mắt nhìn, phía sau lại chính là núi Linh Tiêu.

Dịch Hi Thần kinh ngạc. Nhưng mà dần dần, y hiểu rõ: y vẫn còn ở trong thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân, lúc Đằng Nhược Y chết đi, ma khí của nàng tiến vào trong cơ thể Trưởng Tôn Tử Quân, cho nên Trưởng Tôn Tử Quân thấy được hồi ức quá khứ của Đằng Nhược Y, y mới thấy được theo.

Vào giờ phút này, hiện ra chính là quãng thời gian Đằng Nhược Y chạy đi sau khi bị vũ nhục ở Linh Tiêu phái.

“Chán ghét chán ghét chán ghét!” Đằng Nhược Y đá cục đá bên chân, “Mình nào có kém cỏi như thế chứ!”

Bước chân nàng chạy trốn dần dần chậm lại.

Dịch Hi Thần nghe thấy tiếng lòng của nàng, tâm tình thiếu nữ vào giờ phút này rối như tơ vò.

“Cha nói không sai, đại môn phái quả nhiên rất nhiều người xấu.”

“Mình là ngụy linh căn sao? Tử Quân đệ đệ mới là thiên linh căn? Dáng vẻ hắn dường như rất lợi hại, vừa nãy ánh mắt mọi người nhìn hắn đều là lạ.”

“Ai, tên kia thật xấu mà, lại bẻ gãy kiếm của mình, đây chính là cha tự tay làm cho mình đó! Về nhà lại bảo cha làm cho mình một thanh mới đi…”

Dịch Hi Thần rất kinh ngạc. Y chứng kiến trong hồi ức của Trưởng Tôn Tử Quân, là Đằng Nhược Y vừa ra khỏi núi Linh Tiêu liền phát điên. Nhưng mà bây giờ nghe thấy tiếng lòng của Đằng Nhược Y, lúc nàng mới vừa rời núi quả thực rất oan ức rất tức giận, nhưng chạy không bao xa, tâm tình của nàng đã không còn quá tệ, thực sự không giống bộ dạng cứ như vậy liền hoàn toàn thất bại.

Lại chờ một lúc, Đằng Nhược Y dừng bước lại không chạy nữa. Nàng quay đầu lại nhìn về phía núi Linh Tiêu, như là đang chờ đợi cái gì đó.

“Mình chạy như vậy, Tử Quân đệ đệ có đuổi theo mình không?”

“Sao hắn vẫn không đuổi theo chứ?”

“Hắn không phải thật sự định ở lại Linh Tiêu phái này đi? Người ở đó thật sự rất đáng ghét mà!”

“Ai… Thôi, mình đi về trước đi, nếu như Tử Quân đệ đệ đi ra, sẽ về nhà tìm mình.”

Dịch Hi Thần rất muốn hét to nói: Không! Đừng đi! Hắn chỉ là giúp ngươi đoạt lại thanh kiếm gãy mới làm trễ nãi chút thời gian, hắn lập tức tới ngay! Nhất định là lần này ngươi đi đã xảy ra vấn đề rồi!

Đáng tiếc Đằng Nhược Y không nghe thấy y la lên, quay người liền chạy theo hướng về nhà. Mới đầu bước chân nàng còn có chút nặng nề, có điều bản tính nàng rộng rãi, không bao lâu liền nhảy nhảy nhót nhót hát lên điệu dân gian. Nàng cũng không phải thật sự coi mình là vô địch thiên hạ, nàng chỉ là thích cậy mạnh thôi. Cho nên ác nhân kia, không bao lâu liền bị nàng quăng ra sau ót.

Không biết chạy bao xa, nàng đi đến trước một dòng suối nhỏ, liền thấy bên dòng suối nhỏ có một người đứng quay lưng về phía nàng. Nàng tò mò nhìn người nọ một chút, đang chuẩn bị tránh đi, người kia đột nhiên xoay người lại.

Dịch Hi Thần đã đoán được sẽ phát sinh cái gì, nhưng giờ phút này trong lòng y vẫn chìm xuống. Là ma đầu kia!

Đằng Nhược Y nhìn thấy quái nhân mắt đen kia, lập tức bày ra tư thế đề phòng: “Lại là ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai vậy?”

Ký ức vụn vặt chợt lóe, hóa ra Đằng Nhược Y đã mấy lần nhìn thấy tên ma đầu này, chỉ có điều ma đầu này vẫn đứng tại nơi âm u cười với nàng, đây là lần đầu tiên đứng ở trước mặt nàng nói chuyện với nàng.

Ma đầu cười hì hì mở cổ họng khàn khàn ra hỏi nàng: “Ngươi hận không?”

Đằng Nhược Y không giải thích được nhìn hắn: “Hận ai?”

“Hận mọi người trên thế giới này.”

Đằng Nhược Y liếc hắn một cái, cúi đầu vén quần lên, chuẩn bị xuyên qua con suối nhỏ trước mặt. Đột nhiên, trái tim nàng bị một nguồn sức mạnh vô hình kéo lại, nhất thời toàn thân nàng không còn chút sức lực nào, ngã quỳ trên mặt đất, ôm ngực không ngừng thở dốc.

“Bọn họ lừa ngươi.” Ma đầu nói, “Cha nương ngươi, còn có Trưởng Tôn Tử Quân. Hắn rõ ràng lợi hại như vậy, nhưng hắn vẫn luôn lừa ngươi che chở hắn, hắn coi ngươi thành kẻ ngu si mà trêu chọc.”

Đằng Nhược Y mở miệng lớn thở hổn hển, phản bác: “Hắn, chỗ nào gạt ta chứ! Là ta nói, ta phải bảo vệ hắn! Cũng không phải hắn, cầu ta che chở hắn! Cha nương, ở trong lòng bọn họ, ta chính là lợi hại nhất!”

Ma đầu sửng sốt một hồi, bắt đầu cười ha hả.

“Ngươi rõ ràng là đồ rác rưởi, ” ma đầu nói, “Bọn họ dỗ ngươi, lừa ngươi, cho ngươi hôm nay mất hết mặt mũi…”

“Ngươi mới là phế vật!” Đằng Nhược Y hét lớn một tiếng, nhào về phía ma đầu đó! Bên người nàng không có kiếm, liền lấy vỏ kiếm xuống đập loạn một trận về phía ma đầu, ma đầu tự nhiên lùi về sau, tránh được tất cả công kích của nàng.

“Ha ha ha ha… Ha ha ha ha…”

Ma đầu vẫn luôn cười, cười đến mức Đằng Nhược Y buồn bực mất tập trung, tức giận tăng lên dữ dội: “Ngươi rốt cuộc là ai!?”

Quanh thân ma đầu tuôn ra hắc khí, chui vào giữa chân mày Đằng Nhược Y.

Trong nháy mắt, trước mặt nàng chợt lóe hình ảnh Đằng Thiết và Viên Oánh thất khiếu chảy máu.

“A!!” Đằng Nhược Y kêu thảm thiết, “Cha! Nương!”

Nàng nhắm mắt lại không muốn xem, bưng lỗ tai không muốn nghe, nhưng mà hình ảnh kia trực tiếp tiến vào trong đầu nàng, nàng tránh cũng không tránh khỏi. Nàng nỗ lực phản kháng, nhưng mà càng phản kháng, lực tâm ma liền trói buộc nàng càng chặt, dần dần, nàng đã không nhận rõ cái gì là hiện thực, cái gì là ảo giác. Nàng nước mắt giàn giụa, khóc không thành tiếng.

“Không muốn…”

Lực tâm ma ngừng lại.

“Ngươi là ma!” Đằng Nhược Y kêu lên, “Đến tột cùng ngươi muốn làm gì?”

“Ta bị người ta tổn thương, để khôi phục sức mạnh, ta cần tế phẩm.” Ma đầu nói, “Ta muốn một người thiên linh căn, đó sẽ là tế phẩm tốt nhất của ta.”

Trong lòng Đằng Nhược Y rung mạnh: hóa ra hắn ta hướng về phía Trưởng Tôn Tử Quân mà tới!

Nhưng nàng bật thốt lên: “Ta chính là thiên linh căn!”

“Ồ? Phải không?” Ma đầu tiếp tục dùng giọng nói khàn khàn của hắn phát ra tiếng cười khó nghe, “Theo ta được biết, đệ đệ của ngươi Trưởng Tôn Tử Quân mới là thiên linh căn.”

Đằng Nhược Y nhắm chuẩn cơ hội, cầm lấy vỏ kiếm đâm về phía ngực ma đầu! Nhưng vũ khí trong tay của nàng còn chưa đụng tới thân thể ma đầu, những hình ảnh thảm thiết đó lại một lần nữa hiện lên trước mặt nàng. Nàng rít gào ném vỏ kiếm đi.

“Ta cũng là thiên linh căn! Vừa nãy lúc khảo nghiệm, ta không muốn tiến vào Linh Tiêu phái mới cố ý như vậy! Ta lợi hại hơn hắn!”

“Có thật không?” Ma đầu nói, “Nếu như ngươi cũng là thiên linh căn, vậy giữa hai người các ngươi, ta chỉ cần một tế phẩm, người lợi hại hơn là được rồi.”

“Là ta! Là ta!”

“Vậy thì chứng minh cho ta xem.”

Ma đầu biến mất, nàng quay đầu lại, nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân cầm thanh kiếm gãy của nàng chạy tới.

Cũng chính là bắt đầu từ thời khắc này, mỗi một câu nàng nói đều không phải lời thật lòng.

“Trưởng Tôn Tử Quân, rút kiếm ra! Đánh với ta!!” Không, đừng rút kiếm, chịu thua nhanh một chút đi mà!

“Ngươi không dám! Ngươi là quỷ nhát gan! Cho nên ngươi mãi mãi cũng không bằng ta!” Đừng đánh trả! Không được!

Khi kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân chỉ về ngực nàng, nàng hoảng loạn cực kỳ. Không nên như vậy, không thể, không phải ngươi vẫn luôn nhường ta sao, tại sao? Ngươi không thể thắng!

Cho nên nàng đón kiếm nhào tới, tầm mắt nàng đã bị nước mắt làm mơ hồ, nàng vung loạn chém lung tung, mãi đến khi đem thanh kiếm gãy xuyên vào vai Trưởng Tôn Tử Quân.

“Ta thắng.” Ta rất sợ hãi.

“Cút đi! Cút càng xa càng tốt!! Đừng để ta nhìn thấy ngươi nữa!!” Chạy mau!

Trưởng Tôn Tử Quân cõng nàng trở về núi, có một buổi tối, nàng từng tỉnh lại. Đằng Thiết nằm nhoài ở đầu giường đang ngủ, nàng cảm giác cánh tay của mình ẩn ẩn đau, vén ống tay mình lên nhìn, dựa vào ánh trăng hơi yếu ớt, nàng phát hiện trên đó có thêm một ấn ký sao sáu cánh màu đen.

Lúc nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy ma đầu kia đứng ở phía sau Đằng Thiết, cánh tay màu đen đang làm động tác bóp cổ Đằng Thiết.

“Không được!” Nàng nói, “Ngươi làm cái gì trên cánh tay ta? Ta đã là tế phẩm của ngươi sao?”

“Có thể nói như vậy. Ta đem sức mạnh của ta cho ngươi mượn. Nếu như ngươi hối hận rồi, ngươi có thể đưa cái này đến trên người Trưởng Tôn Tử Quân. Như vậy ngươi liền giải thoát rồi.”

“Ta sẽ không!” Nàng nghiến răng nghiến lợi, “Ta làm tế phẩm của ngươi, ngươi buông tha người nhà của ta.”

“Ta không giết bọn họ, người phàm như vậy không xứng để ta tự mình động thủ.” Ma đầu lại lộ ra nụ cười buồn nôn kia, chợt biến mất.

Lúc nàng tỉnh lại lần nữa, đập vào mắt là sắc mặt lo lắng của Viên Oánh. Nàng nhào vào lòng mẫu thân khóc, nàng muốn nói xin lỗi, con bị người ta xem là tế phẩm, sau này có lẽ không thể ở lại bên cạnh mọi người nữa. Nàng ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy Trưởng Tôn Tử Quân.

“Tại sao ngươi vẫn còn ở nơi này?! Không phải ta bảo ngươi cút à!” Tại sao còn không trốn đi?

“Được, được. Các ngươi đều như vậy! Hắn không đi, ta đi!” Con đi, con không muốn liên lụy mọi người.

“Ta tình nguyện không có cha nương như các ngươi!!” Cho nên, xin hãy xem như không có đứa con gái là con đi!

Nhưng mà một ngày cuối cùng, nàng lại mất khống chế, tự tay dùng kiếm đâm vào trong thân thể Đằng Thiết và Viên Oánh. Ý thức của nàng là tỉnh táo, nhưng nàng không khống chế được thân thể của chính mình.

Tại sao nàng còn chưa chết? Tại sao ý thức của nàng không bị nuốt hết? Tại sao phải khiến nàng tận mắt nhìn phần tuyệt vọng này?

Cứu ta, ai tới cứu ta đi! Giết ta đi!

Khi kiếm của Trưởng Tôn Tử Quân dừng ở trước ngực nàng, một chút dục vọng còn sót lại của nàng rốt cuộc bạo phát, nắm lấy lưỡi kiếm, đâm vào trong ngực mình.

“Van ngươi, đi mau.” Ta đã không giương nổi kiếm nữa, đừng để cho ta một người cũng không bảo vệ được. Van cầu ngươi…

“A!!!” Dịch Hi Thần nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Tuyệt vọng. Y không biết phần tuyệt vọng này là của chính y, hay là Trưởng Tôn Tử Quân, hay là Đằng Nhược Y.

Bóng tối lần thứ hai kéo tới, lúc ánh sáng quay trở lại, y trở lại thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân, nhìn thấy kiếm trong tay Trưởng Tôn Tử Quân xuyên qua thân thể ma đầu kia.

Trên mặt ma đầu kia mang theo nụ cười buồn nôn, hắn nói: “Trưởng Tôn Tử Quân, ngươi biết mình là ai không?”

Trưởng Tôn Tử Quân không muốn nghe hắn ta nói, càng không muốn đối thoại với hắn ta, hắn mạnh mẽ rút kiếm của mình ra.

Ma đầu ngã xuống, con mắt màu đen không hề nhắm lại.

Trưởng Tôn Tử Quân đi lên trước, kiểm tra thi thể này. Xác thực đã là một cái thi thể, không có một chút hơi thở. Hắn đưa tay khép cặp mắt màu đen kia lại. Không phải là để cho hắn ta nhắm mắt, chỉ là không muốn gặp lại đôi mắt làm người ta buồn nôn này.

Không, tên ma đầu này còn chưa có chết! Dịch Hi Thần thầm nghĩ, đây chỉ là một phân thân thôi! Hắn ta còn chưa chết!

Vật đổi sao dời, thời gian luân chuyển, vô số thứ xuất hiện chợt lóe ở trước mắt y.

Rốt cuộc Dịch Hi Thần từ trong thức hải của Trưởng Tôn Tử Quân bắn ra ngoài!

Y mở mắt ra, câu nói đầu tiên: “Ta biết rồi, tâm ma của ngươi là tuyệt vọng của nữ hài kia!”

Câu nói thứ hai: “Giết hắn ta!”

Hết chương 61
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện