Ngày hôm sau
Gần đến giữa trưa, Tần Ngôn nhận được cuộc gọi từ Huỳnh Lam, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói êm ả: "Tiểu Ngôn, tối nay con mời cô Lăng đến nhà dùng bữa, mẹ có nấu vài món ngon mà cô ta ưa thích."
Đây đã là lần thứ hai trong tuần rồi, cô cảm nhận mẹ mình càng lúc càng yêu thích Lăng Nhược Hy, thỉnh thoảng có dịp đều muốn mời nữ nhân kia đến nhà cùng ăn cơm tán gẫu.
"Chỉ nấu những món Hy Hy thích thôi sao? Còn con gái của mẹ thì phải nhịn ăn rồi có đúng không?" Tần Ngôn chu môi làm nũng với mẹ mình.
Huỳnh Lam bật cười, cất giọng ấm áp: "Hai đứa đều có phần. Con xem, mới đó mà đã ganh tị thế này rồi!"
Hai mẹ con trò chuyện rất vui vẻ, nói thêm vài câu Huỳnh Lam cũng vội cúp máy, bà tranh thủ đến siêu thị để mua thức ăn chuẩn bị cho bữa tối. Tần Ngôn cúp máy xong liền gọi cho Lăng Nhược Hy, cuộc đối thoại diễn ra chỉ vài phút nhưng tràn ngập trong ý cười, nhiều hơn là một sự ấm cúng lâng lâng khó diễn tả.
Đoạn thời gian này đối với cô, chính là hạnh phúc hơn bao giờ hết.
*
Cảnh Thuần xin phép nghỉ việc một hôm, cô không đến công ty mà mải miết theo sát một người. Thời điểm vừa thấy đối tượng đi vào siêu thị, cô chậm rãi lấy ra điện thoại gửi đi một dòng tin nhắn.
Huỳnh Lam đẩy xe lượn quanh một vòng mà không hề hay biết bản thân đang bị người khác theo dõi. Bà lựa chọn thức ăn rất kỹ càng, rất tỉ mỉ, quanh quẩn gần một tiếng đồng hồ mới ra quầy tính tiền.
Xách trên tay hai túi đồ ăn khá to, Huỳnh Lam tiến về phía cổng trước để đứng bắt xe. Chờ đợi 5 phút cuối cùng xe cũng đến, nhưng thời điểm bà vừa mở cửa xe chuẩn bị bước vào, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm nháo nhào ở xung quanh vang lên, còn có những tiếng la hét không rõ nguồn gốc.
"Cái. . . cái gì kia?!!!"
"Mau tránh ra, chiếc xe đó đang bị mất lái thì phải!!!"
Cảnh Thuần đứng một bên quan sát không ngừng thấp thỏm, cô chăm chú nhìn tốc độ lao đi của chiếc xe điên kia mà sắc mặt trở nên trầm trọng. Hai bàn tay siết chặt tạo thành nắm đấm, cô hạ quyết tâm, nghiến răng lao đến vị trí Huỳnh Lam đang đứng muốn kéo bà lại để tránh né. Vừa kịp nắm được cổ tay của người kia, Cảnh Thuần dùng lực kéo mạnh một phát. . .
"Rầm!"
Trước sự sửng sốt của những người có mặt, một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe kia lao đến với tốc độ quá nhanh quẹt trúng nửa người Huỳnh Lam, khiến bà xoay mạnh một vòng ngã lăn xuống đất nằm bất tỉnh, Cảnh Thuần cũng chịu tác động mà ngã xuống đau đớn, cô vội vã ngồi bật dậy lay lay người bên cạnh: "Bác ơi! Bác!!! Bác thế nào rồi?!"
Đầu bị va đập xuống đất khiến máu chảy tràn lan, Huỳnh Lam nằm thoi thóp mấp máy môi nhưng không cách nào thốt ra được. Cảnh Thuần lập tức gọi xe cứu thương, không chậm không trễ đưa bà đến bệnh viện.
**
Khoa cấp cứu
Chiều hôm đó, Tần Ngôn sau khi hay tin liền hối hả chạy đến, cô đứng trước phòng cấp cứu mà khóc lóc thê thảm. Hết đứng rồi lại ngồi, cô ôm đầu đau đớn, chắp tay cầu nguyện mẹ của mình sẽ tai qua nạn khỏi.
"Giám đốc Tần. . ."
Ngẩng đầu nhìn Cảnh Thuần, Tần Ngôn nheo lại đôi mắt đỏ hoe vẫn đang chảy dài hai hàng nước ấm, nhìn đối phương với bộ dạng khó hiểu.
Người này. . . sao lại ở đây? Cảnh Thuần nhanh chóng giải thích: "Tôi là người đưa bà đến bệnh viện, thật không ngờ bà là mẹ của cô. . ."
Nghe xong Tần Ngôn lập tức nấc lên từng tiếng: "Cô có mặt ở đó sao. . . ? Chuyện rốt cuộc là thế nào? Tại sao mẹ tôi lại bị như vậy?"
"Đường tuyết trơn trượt nên chiếc xe kia bị mất lái. . . Lúc đó tôi đã kéo bà ra, nhưng tốc độ xe lao tới quá nhanh vẫn quẹt trúng người bà, vì mất thăng bằng nên mới ngã đập đầu xuống đất. . . Cô yên tâm đi, lúc nãy vừa bị tai nạn bà liền được đưa đến đây, tôi nghĩ sẽ không đến nỗi. . ." Cảnh Thuần cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, vừa giải thích vừa an ủi Tần Ngôn.
Quan sát trên người Cảnh Thuần có nhiều vết xước rướm máu, Tần Ngôn thấp giọng nói: "Cảm ơn cô. . ."
Lần này cô thật sự phải cảm kích Cảnh Thuần, lúc nãy vừa nhận được tin cô đã kinh hãi đến nhường nào. Nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời có lẽ mẹ của cô sẽ không qua khỏi.
Cảnh Thuần nhẹ gật đầu, đặt tay lên mu bàn tay Tần Ngôn vỗ về: "Cô đừng lo lắng quá. . . bà sẽ không sao đâu."
Tần Ngôn nấc nghẹn trong cổ họng, cô lo sợ đến rối tung đầu óc, tiếng khóc ồ lên như một đứa trẻ. Cảnh Thuần thấy thế liền tiến người đến, vòng tay ôm vai đối phương nhẹ nhàng dỗ dành.
Cùng lúc Lăng Nhược Hy đến nơi nhìn thấy một màn này, Tần Ngôn gục đầu lên vai Cảnh Thuần khóc đến thảm hại. Cô nén lại chua xót, tiến đến gạt bỏ cánh tay Cảnh Thuần ra, lôi mạnh người này ném sang một bên, không quên trừng mắt thay cho lời cảnh cáo.
Từ từ ngồi xuống bên cạnh Tần Ngôn, cô biết nữ nhân của mình đang rơi vào hoảng loạn, dịu dàng ôm ấp vỗ về từng chút một. Ánh mắt như cũ vẫn dán chặt lên người Cảnh Thuần, hàm ý rất rõ, nếu không phải vì Tần Ngôn đang đau buồn cô chắc chắn sẽ nện vào cái bản mặt đáng ghét kia thêm vài phát.
Cảnh Thuần đứng đó không chút khoan nhượng, giương mắt nhìn Lăng Nhược Hy tựa như đang thách thức, khiến Lăng Nhược Hy bất giác nhíu lại hai hàng mày xinh đẹp, phi thường khó chịu.
Cái nữ nhân chết tiệt! Đáng lý ra nên tống khứ cô ta từ sớm cho rồi!!!
Tần Ngôn khóc rất lâu, cũng cảm nhận được Lăng Nhược Hy đã đến nên cô mặc sức khóc to hơn, dụi mặt mình lên vai đối phương nức nở đến khàn giọng.
"Ngôn Ngôn, đừng khóc nữa. Bác sẽ không sao đâu. . ." Lăng Nhược Hy rươm rướm khoé mắt, giữ chặt vai Tần Ngôn, hôn lên mái tóc đen dỗ dành an ủi.
Rất lâu sau đó, Tần Ngôn lúc này cũng đã nín hẳn, cô thất thần ngồi tựa đầu lên vai Lăng Nhược Hy, từng mớ hỗn độn xoay quanh trong đầu khiến cô không ngừng mệt mỏi.
Thấy Cảnh Thuần vẫn ngồi đó không chịu đi, lại nhìn đến những vết thương khiến Lăng Nhược Hy không khỏi thắc mắc: "Cô tại sao còn ở đây? Còn nữa. . . sao lại bị thương thế kia?"
Cảnh Thuần bình tĩnh đáp: "Lúc nãy vì cứu mẹ giám đốc nên tôi mới bị thương. Nhưng không sao, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi. . ."
Vốn chỉ muốn quan tâm hỏi han cho phải lẽ, nhưng nghe Cảnh Thuần nói xong Lăng Nhược Hy không khỏi liên tưởng đến nhiều chuyện, bất giác trong lòng xung lên nộ khí.
"Cứu? Cô cứu bà sao? Cứu thế nào? Sao lại có mặt kịp lúc như vậy?" Lăng Nhược Hy sầm lại ánh mắt, cô tự hỏi tại sao lại có quá nhiều sự trùng hợp? Hết lần này đến lần khác, hầu hết những chuyện xui xẻo xoay quanh Tần Ngôn đều có mặt nữ nhân này!
Nghe rõ giọng điệu nghi hoặc của đối phương, Cảnh Thuần tiếp tục lên tiếng: "Lúc đứng ngoài cổng siêu thị tôi tình cờ trông thấy bà, cùng thời điểm lại có chiếc xe điên lao đến nên tôi——"
"Thật sự trùng hợp như vậy sao? Lần đầu giúp Ngôn Ngôn đánh tên cướp để lấy lại túi xách, lần thứ hai lại ân cần đưa cô ấy vào bệnh viện, lần này lại đến lượt mẹ cô ấy? Cô nghĩ tôi điên có đúng không? Chỉ có điên mới tin lời cô nói!" Lăng Nhược Hy điên tiết cắt ngang. Cô cảm nhận được nữ nhân này chính là một mối hiểm hoạ! Sắp xếp lại từng dữ liệu trong đầu, Lăng Nhược Hy có chút sợ hãi, cô vô cùng lo lắng cho Tần Ngôn, sợ rằng Cảnh Thuần sẽ tiếp tục mang đến những tai ương mà cô không thể lường trước.
Nghe đến đây, Tần Ngôn cũng ngồi thẳng người dậy, cô nhíu mày nhìn Lăng Nhược Hy, khẽ thở dài: "Hy Hy, em đừng như vậy có được không? Nếu không có cô ấy, dù là lần trước hay lần này, cả mẹ và chị đều không tránh khỏi nguy hiểm."
Thành thật mà nói, Tần Ngôn không ngờ giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà Lăng Nhược Hy vẫn còn tâm trạng để ghen tuông, khiến cô cũng có chút mệt mỏi.
Trưng lên vẻ mặt thiểu não, Lăng Nhược Hy sờ tay lên má Tần Ngôn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ngôn Ngôn, chị không cảm thấy kỳ lạ sao? Kể từ lúc cô ta xuất hiện, đột nhiên lại có nhiều chuyện xui xẻo xảy đến. Khi thì bị giật túi xách, khi thì bị va chạm xe, lần này còn tệ hại hơn, suýt chút nữa thì——"
Tần Ngôn hạ xuống bàn tay kia, ngắt lời Lăng Nhược Hy bằng ngữ điệu mang theo vài tia thất vọng: "Được rồi. Em đừng nói nữa, chuyện đó nói sau có được không? Chị đang mệt lắm. . ."
Lăng Nhược Hy nén xuống ấm ức, cô không muốn đôi co với Tần Ngôn trong lúc này, trực tiếp quay sang lườm mắt nhìn Cảnh Thuần, hai hàm răng nghiến chặt gằn giọng đến khó nghe: "Cô, mau cút ra khỏi đây! Còn nữa, từ mai không cần đến Tần thị, cô chính thức bị đuổi việc!"
Tiếp tục để người này ở bên cạnh còn không biết sẽ mang đến những tai ương khủng khϊếp như thế nào. Lăng Nhược Hy đương nhiên phải dốc sức ngăn cản. Cảnh Thuần biết Lăng Nhược Hy đang rất tức giận, mà sự tức giận này cũng chính là điều cô mong muốn. Mọi chuyện diễn ra không ngoài dự kiến, ngay sau đó Tần Ngôn liền cất giọng bất mãn.
"Hy Hy! Cô ấy vừa cứu mẹ chị một mạng, em có biết bản thân làm như vậy là vô ơn lắm không?!"
Quay sang nhìn Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy cảm nhận được ánh mắt chán ghét của đối phương, nội tâm đau đớn thắt lại từng chút một. Dằn xuống bao nhiêu uỷ khuất không thể giãi bày, Lăng Nhược Hy cầm tay Tần Ngôn nhỏ giọng nói: "Ngôn Ngôn, chị phải tin em. Cô ta chắc chắn là người xấu, cô ta tiếp cận chị để gây ra những chuyện này!"
Tần Ngôn mím môi, hai hàng mày vô thức cũng nhíu lại: "Hy Hy, đừng hồ đồ như vậy có được không? Đây không phải lúc thích hợp để em ghen tuông mù quáng!"
"Em ghen tuông mù quáng sao?! Ngôn Ngôn, tại sao chị không tin em? Chị không cảm thấy cô ta——"
"Đủ rồi!"
Giọng quát khá lớn, Tần Ngôn cắt ngang những lời Lăng Nhược Hy muốn nói. Cô ngưng mắt nhìn đối phương rồi trầm giọng nói tiếp: "Em về nhà trước đi. Chị cần an tĩnh một lúc. . ."
Lăng Nhược Hy cắn môi đến rướm máu, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này. Bàn tay siết lại đến run rẩy, cô đau đớn hỏi lại: "Chị không tin em có phải không. . . ?"
Tần Ngôn xoay mặt đi, cố gắng tránh né ánh mắt kia, cô hít sâu một hơi rồi nói: "Em về đi."
Lăng Nhược Hy ảo não gật đầu vài cái xem như đã hiểu, cô chán nản đứng lên, mang theo bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu uỷ khuất lặng lẽ rời khỏi chỗ này.
Nhìn bóng lưng ảm đạm của Lăng Nhược Hy mà Tần Ngôn không ngừng đau nhói. Cô thật sự mệt mỏi, thật sự cần một bờ vai trong lúc này, chỉ như vậy thôi cũng không được sao. . . ?
Lại nhìn sang Cảnh Thuần, Tần Ngôn rũ mi áy náy: "Cô Cảnh, thật xin lỗi. Hy Hy. . . em ấy vì lo lắng cho tôi nên mới có thái độ không tốt."
"Không sao, tôi không trách cô ấy." Cảnh Thuần nâng môi cười khách sáo. Nói thật lòng thì cô cảm thấy rất có lỗi, cắn rứt lương tâm biết nhường nào. Nếu lúc nãy cô không kéo Huỳnh Lam ra kịp, có lẽ cú tông trực diện sẽ tiễn bà xuống thẳng suối vàng. Lại nói, cái tên thiếu gia Vương Sinh quả nhiên tâm địa độc ác, rõ ràng đã nói chỉ muốn gây thương tích lên người quý bà này thôi, không ngờ hắn lại ra tay tàn nhẫn đến mức này!
Thế nhưng. . . phóng lao thì phải theo lao, ngoài việc tiếp tục chấp hành nhiệm vụ ra thì cô cũng không còn cách nào khác!
Hơn 6 tiếng đồng hồ trôi qua, một tiếng "bụp" vang lên, đèn phòng cấp cứu chợt tắt. Tần Ngôn thấp thỏm đứng phắt dậy, cánh cửa vừa mở ra cô lập tức lao đến níu tay vị bác sĩ: "Bác sĩ. . . ! Mẹ của tôi sao rồi?!"
Bác sĩ thở nhẹ một hơi, nhìn người nhà bệnh nhân thận trọng đáp: "Không sao rồi. Hiện tại đã không còn đe doạ đến tính mạng. Nhưng phần đầu bị va đập mạnh dẫn đến hôn mê sâu, có lẽ sẽ mất vài ngày mới có thể tỉnh lại."
Nghe bác sĩ thông báo xong, Tần Ngôn ôm mặt khóc đến xối xả. Cô vui mừng vì mẹ của mình bình an vô sự, cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng. Cảnh Thuần lúc này cũng thở mạnh một hơi, tâm tình nhẹ nhõm. Cô tiến đến, vừa vươn tay định trao cho Tần Ngôn một cái ôm thì đột ngột bị một bàn tay khác bắt lại, tiếp theo đó là một cú đấm như trời giáng đung thẳng vào mặt khiến cô ngã lăn ra đất.
Là Lăng Nhược Hy!
Hoá ra nữ nhân này không hề rời đi, vẫn nấp ở đó đâu để quan sát Tần Ngôn, cũng như quan sát tình hình mẹ vợ của mình đang trong phòng cấp cứu.
Lúc nãy Lăng Nhược Hy vừa nghe bác sĩ nói Huỳnh Lam đã an toàn liền vui mừng khôn xiết, cô đứng từ xa quan sát Tần Ngôn, nhìn thấy nữ nhân của mình bưng mặt khóc liền đau lòng đến khó nhịn. Thời điểm cô tiến đến muốn an ủi lại thấy Cảnh Thuần vươn tay chuẩn bị ôm ấp Tần Ngôn, cơn phẫn nộ dâng lên khiến cô không kiềm chế được cảm xúc.
Cảnh Thuần bị đấm đến lệch mặt, cô ngã xuống chống tay trên nền đất, dùng tay còn lại lau đi vệt máu vương vãi bên khoé miệng. Gương mặt bị đấm đau nhăn nhúm đến khó coi.
Sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Nhược Hy khiến Tần Ngôn vô cùng kinh ngạc, cô nhanh chóng chạy đến đỡ Cảnh Thuần ngồi dậy, hướng đến Lăng Nhược Hy quát lớn: "Hy Hy! Em đừng ngang ngược như vậy có được không?! Tại sao lại vô cớ hành hung người khác?!!!"
Tiến đến kéo tay Tần Ngôn về phía mình, Lăng Nhược Hy tức tối nói: "Cô ta rõ ràng có ý đồ xấu với chị! Bây giờ bác không sao rồi, chúng ta về nhà rồi nói chuyện!"
Cô tin trực giác của mình không sai, chắc chắn Cảnh Thuần cố ý tiếp cận Tần Ngôn vì mục đích nào đó! Hoàn toàn không phải chuyện tốt. Tất cả những tai hoạ gần đây không phải là sự trùng hợp, mà là một sự sắp xếp có chủ ý!
Giãy mạnh tay của mình ra, Tần Ngôn giương lên tia mắt tràn trề thất vọng: "Hy Hy, em điên rồi! Tại sao em có thể vô lý như vậy chứ? Cô ta cứu mẹ chị, em chẳng những không cảm kích mà còn liên tục gây sự là thế nào? Có phải em ghen đến lú lẫn rồi không?!"
"Chị phải tin em! Em không gây sự, em không cố ý công kích cô ta!"
Dứt lời liền trừng mắt nhìn Cảnh Thuần, Lăng Nhược Hy điên tiết phóng đến, túm lấy cổ áo Cảnh Thuần nện thêm một cú, nghiến răng cảnh cáo: "Nói mau! Cô tiếp cận Ngôn Ngôn vì mục đích gì?!!!"
Cảnh Thuần bị cú đấm thứ hai làm cho phun máu, cô không chống trả mà chỉ lấy tay che mặt, giọng phát ra có chút yếu ớt: "Cô Lăng. . . cô bình tĩnh có được không? Tôi không hiểu cô đang muốn nói gì. . . ?"
"Không hiểu sao? Được! Để tôi giúp cô hiểu!" Lăng Nhược Hy siết lại nắm tay, tung thêm một cú thô bạo khiến Cảnh Thuần thở không ra hơi, sưng phồng một bên má.
"Hy Hy! Em dừng tay lại!"
Chứng kiến hành động thô lỗ kia, Tần Ngôn vội vã giữ chặt tay Lăng Nhược Hy nhưng không thành. Thời điểm cú đấm thứ tư chuẩn bị giáng xuống thì bất ngờ một thanh âm giòn giã vang lên.
"Chát!!!"
Sững lại cả người, Lăng Nhược Hy xoay đầu nhìn Tần Ngôn, đôi mắt nâu sẫm phủ tràn hơi nước. Cô không ngờ mình như thế lại bị nữ nhân này tặng cho một cái tát, đau điếng đến nghẹn lòng.
Nhìn chiếc má sưng đỏ của người mình yêu, Tần Ngôn hoảng hốt đưa tay vuốt ve lên nơi đó, đáy mắt không tự chủ xộc lên hai hàng cay nóng, đau lòng không sao tả được!
"Hy Hy. . . chị xin lỗi. . . có đau lắm không?" Bên trong lồng ngực không ngừng co thắt, Tần Ngôn mím môi nức nở từng tiếng.
Lăng Nhược Hy gạt bàn tay kia ra, hàng nước nóng ấm lăn dài trên má. Hai ánh mắt ngưng đọng nhìn nhau, đôi bên đều đau đớn đến không chịu nổi.
"Hy Hy, chị không cố ý. . . chị không muốn làm đau em. . ." Tần Ngôn khóc đến run rẩy.
Lăng Nhược Hy chỉ yên lặng không nói thêm, mặc kệ nước mắt vẫn tuôn xuống vô tội vạ, cô xoay người bước đi, bỏ lại Tần Ngôn ở phía sau dằn vặt đến khổ sở.
Gần đến giữa trưa, Tần Ngôn nhận được cuộc gọi từ Huỳnh Lam, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nói êm ả: "Tiểu Ngôn, tối nay con mời cô Lăng đến nhà dùng bữa, mẹ có nấu vài món ngon mà cô ta ưa thích."
Đây đã là lần thứ hai trong tuần rồi, cô cảm nhận mẹ mình càng lúc càng yêu thích Lăng Nhược Hy, thỉnh thoảng có dịp đều muốn mời nữ nhân kia đến nhà cùng ăn cơm tán gẫu.
"Chỉ nấu những món Hy Hy thích thôi sao? Còn con gái của mẹ thì phải nhịn ăn rồi có đúng không?" Tần Ngôn chu môi làm nũng với mẹ mình.
Huỳnh Lam bật cười, cất giọng ấm áp: "Hai đứa đều có phần. Con xem, mới đó mà đã ganh tị thế này rồi!"
Hai mẹ con trò chuyện rất vui vẻ, nói thêm vài câu Huỳnh Lam cũng vội cúp máy, bà tranh thủ đến siêu thị để mua thức ăn chuẩn bị cho bữa tối. Tần Ngôn cúp máy xong liền gọi cho Lăng Nhược Hy, cuộc đối thoại diễn ra chỉ vài phút nhưng tràn ngập trong ý cười, nhiều hơn là một sự ấm cúng lâng lâng khó diễn tả.
Đoạn thời gian này đối với cô, chính là hạnh phúc hơn bao giờ hết.
*
Cảnh Thuần xin phép nghỉ việc một hôm, cô không đến công ty mà mải miết theo sát một người. Thời điểm vừa thấy đối tượng đi vào siêu thị, cô chậm rãi lấy ra điện thoại gửi đi một dòng tin nhắn.
Huỳnh Lam đẩy xe lượn quanh một vòng mà không hề hay biết bản thân đang bị người khác theo dõi. Bà lựa chọn thức ăn rất kỹ càng, rất tỉ mỉ, quanh quẩn gần một tiếng đồng hồ mới ra quầy tính tiền.
Xách trên tay hai túi đồ ăn khá to, Huỳnh Lam tiến về phía cổng trước để đứng bắt xe. Chờ đợi 5 phút cuối cùng xe cũng đến, nhưng thời điểm bà vừa mở cửa xe chuẩn bị bước vào, đột nhiên lại nghe thấy thanh âm nháo nhào ở xung quanh vang lên, còn có những tiếng la hét không rõ nguồn gốc.
"Cái. . . cái gì kia?!!!"
"Mau tránh ra, chiếc xe đó đang bị mất lái thì phải!!!"
Cảnh Thuần đứng một bên quan sát không ngừng thấp thỏm, cô chăm chú nhìn tốc độ lao đi của chiếc xe điên kia mà sắc mặt trở nên trầm trọng. Hai bàn tay siết chặt tạo thành nắm đấm, cô hạ quyết tâm, nghiến răng lao đến vị trí Huỳnh Lam đang đứng muốn kéo bà lại để tránh né. Vừa kịp nắm được cổ tay của người kia, Cảnh Thuần dùng lực kéo mạnh một phát. . .
"Rầm!"
Trước sự sửng sốt của những người có mặt, một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe kia lao đến với tốc độ quá nhanh quẹt trúng nửa người Huỳnh Lam, khiến bà xoay mạnh một vòng ngã lăn xuống đất nằm bất tỉnh, Cảnh Thuần cũng chịu tác động mà ngã xuống đau đớn, cô vội vã ngồi bật dậy lay lay người bên cạnh: "Bác ơi! Bác!!! Bác thế nào rồi?!"
Đầu bị va đập xuống đất khiến máu chảy tràn lan, Huỳnh Lam nằm thoi thóp mấp máy môi nhưng không cách nào thốt ra được. Cảnh Thuần lập tức gọi xe cứu thương, không chậm không trễ đưa bà đến bệnh viện.
**
Khoa cấp cứu
Chiều hôm đó, Tần Ngôn sau khi hay tin liền hối hả chạy đến, cô đứng trước phòng cấp cứu mà khóc lóc thê thảm. Hết đứng rồi lại ngồi, cô ôm đầu đau đớn, chắp tay cầu nguyện mẹ của mình sẽ tai qua nạn khỏi.
"Giám đốc Tần. . ."
Ngẩng đầu nhìn Cảnh Thuần, Tần Ngôn nheo lại đôi mắt đỏ hoe vẫn đang chảy dài hai hàng nước ấm, nhìn đối phương với bộ dạng khó hiểu.
Người này. . . sao lại ở đây? Cảnh Thuần nhanh chóng giải thích: "Tôi là người đưa bà đến bệnh viện, thật không ngờ bà là mẹ của cô. . ."
Nghe xong Tần Ngôn lập tức nấc lên từng tiếng: "Cô có mặt ở đó sao. . . ? Chuyện rốt cuộc là thế nào? Tại sao mẹ tôi lại bị như vậy?"
"Đường tuyết trơn trượt nên chiếc xe kia bị mất lái. . . Lúc đó tôi đã kéo bà ra, nhưng tốc độ xe lao tới quá nhanh vẫn quẹt trúng người bà, vì mất thăng bằng nên mới ngã đập đầu xuống đất. . . Cô yên tâm đi, lúc nãy vừa bị tai nạn bà liền được đưa đến đây, tôi nghĩ sẽ không đến nỗi. . ." Cảnh Thuần cẩn thận ngồi xuống bên cạnh, vừa giải thích vừa an ủi Tần Ngôn.
Quan sát trên người Cảnh Thuần có nhiều vết xước rướm máu, Tần Ngôn thấp giọng nói: "Cảm ơn cô. . ."
Lần này cô thật sự phải cảm kích Cảnh Thuần, lúc nãy vừa nhận được tin cô đã kinh hãi đến nhường nào. Nếu không được đưa đến bệnh viện kịp thời có lẽ mẹ của cô sẽ không qua khỏi.
Cảnh Thuần nhẹ gật đầu, đặt tay lên mu bàn tay Tần Ngôn vỗ về: "Cô đừng lo lắng quá. . . bà sẽ không sao đâu."
Tần Ngôn nấc nghẹn trong cổ họng, cô lo sợ đến rối tung đầu óc, tiếng khóc ồ lên như một đứa trẻ. Cảnh Thuần thấy thế liền tiến người đến, vòng tay ôm vai đối phương nhẹ nhàng dỗ dành.
Cùng lúc Lăng Nhược Hy đến nơi nhìn thấy một màn này, Tần Ngôn gục đầu lên vai Cảnh Thuần khóc đến thảm hại. Cô nén lại chua xót, tiến đến gạt bỏ cánh tay Cảnh Thuần ra, lôi mạnh người này ném sang một bên, không quên trừng mắt thay cho lời cảnh cáo.
Từ từ ngồi xuống bên cạnh Tần Ngôn, cô biết nữ nhân của mình đang rơi vào hoảng loạn, dịu dàng ôm ấp vỗ về từng chút một. Ánh mắt như cũ vẫn dán chặt lên người Cảnh Thuần, hàm ý rất rõ, nếu không phải vì Tần Ngôn đang đau buồn cô chắc chắn sẽ nện vào cái bản mặt đáng ghét kia thêm vài phát.
Cảnh Thuần đứng đó không chút khoan nhượng, giương mắt nhìn Lăng Nhược Hy tựa như đang thách thức, khiến Lăng Nhược Hy bất giác nhíu lại hai hàng mày xinh đẹp, phi thường khó chịu.
Cái nữ nhân chết tiệt! Đáng lý ra nên tống khứ cô ta từ sớm cho rồi!!!
Tần Ngôn khóc rất lâu, cũng cảm nhận được Lăng Nhược Hy đã đến nên cô mặc sức khóc to hơn, dụi mặt mình lên vai đối phương nức nở đến khàn giọng.
"Ngôn Ngôn, đừng khóc nữa. Bác sẽ không sao đâu. . ." Lăng Nhược Hy rươm rướm khoé mắt, giữ chặt vai Tần Ngôn, hôn lên mái tóc đen dỗ dành an ủi.
Rất lâu sau đó, Tần Ngôn lúc này cũng đã nín hẳn, cô thất thần ngồi tựa đầu lên vai Lăng Nhược Hy, từng mớ hỗn độn xoay quanh trong đầu khiến cô không ngừng mệt mỏi.
Thấy Cảnh Thuần vẫn ngồi đó không chịu đi, lại nhìn đến những vết thương khiến Lăng Nhược Hy không khỏi thắc mắc: "Cô tại sao còn ở đây? Còn nữa. . . sao lại bị thương thế kia?"
Cảnh Thuần bình tĩnh đáp: "Lúc nãy vì cứu mẹ giám đốc nên tôi mới bị thương. Nhưng không sao, chỉ là vài vết thương ngoài da thôi. . ."
Vốn chỉ muốn quan tâm hỏi han cho phải lẽ, nhưng nghe Cảnh Thuần nói xong Lăng Nhược Hy không khỏi liên tưởng đến nhiều chuyện, bất giác trong lòng xung lên nộ khí.
"Cứu? Cô cứu bà sao? Cứu thế nào? Sao lại có mặt kịp lúc như vậy?" Lăng Nhược Hy sầm lại ánh mắt, cô tự hỏi tại sao lại có quá nhiều sự trùng hợp? Hết lần này đến lần khác, hầu hết những chuyện xui xẻo xoay quanh Tần Ngôn đều có mặt nữ nhân này!
Nghe rõ giọng điệu nghi hoặc của đối phương, Cảnh Thuần tiếp tục lên tiếng: "Lúc đứng ngoài cổng siêu thị tôi tình cờ trông thấy bà, cùng thời điểm lại có chiếc xe điên lao đến nên tôi——"
"Thật sự trùng hợp như vậy sao? Lần đầu giúp Ngôn Ngôn đánh tên cướp để lấy lại túi xách, lần thứ hai lại ân cần đưa cô ấy vào bệnh viện, lần này lại đến lượt mẹ cô ấy? Cô nghĩ tôi điên có đúng không? Chỉ có điên mới tin lời cô nói!" Lăng Nhược Hy điên tiết cắt ngang. Cô cảm nhận được nữ nhân này chính là một mối hiểm hoạ! Sắp xếp lại từng dữ liệu trong đầu, Lăng Nhược Hy có chút sợ hãi, cô vô cùng lo lắng cho Tần Ngôn, sợ rằng Cảnh Thuần sẽ tiếp tục mang đến những tai ương mà cô không thể lường trước.
Nghe đến đây, Tần Ngôn cũng ngồi thẳng người dậy, cô nhíu mày nhìn Lăng Nhược Hy, khẽ thở dài: "Hy Hy, em đừng như vậy có được không? Nếu không có cô ấy, dù là lần trước hay lần này, cả mẹ và chị đều không tránh khỏi nguy hiểm."
Thành thật mà nói, Tần Ngôn không ngờ giữa lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà Lăng Nhược Hy vẫn còn tâm trạng để ghen tuông, khiến cô cũng có chút mệt mỏi.
Trưng lên vẻ mặt thiểu não, Lăng Nhược Hy sờ tay lên má Tần Ngôn, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Ngôn Ngôn, chị không cảm thấy kỳ lạ sao? Kể từ lúc cô ta xuất hiện, đột nhiên lại có nhiều chuyện xui xẻo xảy đến. Khi thì bị giật túi xách, khi thì bị va chạm xe, lần này còn tệ hại hơn, suýt chút nữa thì——"
Tần Ngôn hạ xuống bàn tay kia, ngắt lời Lăng Nhược Hy bằng ngữ điệu mang theo vài tia thất vọng: "Được rồi. Em đừng nói nữa, chuyện đó nói sau có được không? Chị đang mệt lắm. . ."
Lăng Nhược Hy nén xuống ấm ức, cô không muốn đôi co với Tần Ngôn trong lúc này, trực tiếp quay sang lườm mắt nhìn Cảnh Thuần, hai hàm răng nghiến chặt gằn giọng đến khó nghe: "Cô, mau cút ra khỏi đây! Còn nữa, từ mai không cần đến Tần thị, cô chính thức bị đuổi việc!"
Tiếp tục để người này ở bên cạnh còn không biết sẽ mang đến những tai ương khủng khϊếp như thế nào. Lăng Nhược Hy đương nhiên phải dốc sức ngăn cản. Cảnh Thuần biết Lăng Nhược Hy đang rất tức giận, mà sự tức giận này cũng chính là điều cô mong muốn. Mọi chuyện diễn ra không ngoài dự kiến, ngay sau đó Tần Ngôn liền cất giọng bất mãn.
"Hy Hy! Cô ấy vừa cứu mẹ chị một mạng, em có biết bản thân làm như vậy là vô ơn lắm không?!"
Quay sang nhìn Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy cảm nhận được ánh mắt chán ghét của đối phương, nội tâm đau đớn thắt lại từng chút một. Dằn xuống bao nhiêu uỷ khuất không thể giãi bày, Lăng Nhược Hy cầm tay Tần Ngôn nhỏ giọng nói: "Ngôn Ngôn, chị phải tin em. Cô ta chắc chắn là người xấu, cô ta tiếp cận chị để gây ra những chuyện này!"
Tần Ngôn mím môi, hai hàng mày vô thức cũng nhíu lại: "Hy Hy, đừng hồ đồ như vậy có được không? Đây không phải lúc thích hợp để em ghen tuông mù quáng!"
"Em ghen tuông mù quáng sao?! Ngôn Ngôn, tại sao chị không tin em? Chị không cảm thấy cô ta——"
"Đủ rồi!"
Giọng quát khá lớn, Tần Ngôn cắt ngang những lời Lăng Nhược Hy muốn nói. Cô ngưng mắt nhìn đối phương rồi trầm giọng nói tiếp: "Em về nhà trước đi. Chị cần an tĩnh một lúc. . ."
Lăng Nhược Hy cắn môi đến rướm máu, chưa bao giờ cô cảm thấy bất lực như lúc này. Bàn tay siết lại đến run rẩy, cô đau đớn hỏi lại: "Chị không tin em có phải không. . . ?"
Tần Ngôn xoay mặt đi, cố gắng tránh né ánh mắt kia, cô hít sâu một hơi rồi nói: "Em về đi."
Lăng Nhược Hy ảo não gật đầu vài cái xem như đã hiểu, cô chán nản đứng lên, mang theo bao nhiêu thất vọng, bao nhiêu uỷ khuất lặng lẽ rời khỏi chỗ này.
Nhìn bóng lưng ảm đạm của Lăng Nhược Hy mà Tần Ngôn không ngừng đau nhói. Cô thật sự mệt mỏi, thật sự cần một bờ vai trong lúc này, chỉ như vậy thôi cũng không được sao. . . ?
Lại nhìn sang Cảnh Thuần, Tần Ngôn rũ mi áy náy: "Cô Cảnh, thật xin lỗi. Hy Hy. . . em ấy vì lo lắng cho tôi nên mới có thái độ không tốt."
"Không sao, tôi không trách cô ấy." Cảnh Thuần nâng môi cười khách sáo. Nói thật lòng thì cô cảm thấy rất có lỗi, cắn rứt lương tâm biết nhường nào. Nếu lúc nãy cô không kéo Huỳnh Lam ra kịp, có lẽ cú tông trực diện sẽ tiễn bà xuống thẳng suối vàng. Lại nói, cái tên thiếu gia Vương Sinh quả nhiên tâm địa độc ác, rõ ràng đã nói chỉ muốn gây thương tích lên người quý bà này thôi, không ngờ hắn lại ra tay tàn nhẫn đến mức này!
Thế nhưng. . . phóng lao thì phải theo lao, ngoài việc tiếp tục chấp hành nhiệm vụ ra thì cô cũng không còn cách nào khác!
Hơn 6 tiếng đồng hồ trôi qua, một tiếng "bụp" vang lên, đèn phòng cấp cứu chợt tắt. Tần Ngôn thấp thỏm đứng phắt dậy, cánh cửa vừa mở ra cô lập tức lao đến níu tay vị bác sĩ: "Bác sĩ. . . ! Mẹ của tôi sao rồi?!"
Bác sĩ thở nhẹ một hơi, nhìn người nhà bệnh nhân thận trọng đáp: "Không sao rồi. Hiện tại đã không còn đe doạ đến tính mạng. Nhưng phần đầu bị va đập mạnh dẫn đến hôn mê sâu, có lẽ sẽ mất vài ngày mới có thể tỉnh lại."
Nghe bác sĩ thông báo xong, Tần Ngôn ôm mặt khóc đến xối xả. Cô vui mừng vì mẹ của mình bình an vô sự, cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng. Cảnh Thuần lúc này cũng thở mạnh một hơi, tâm tình nhẹ nhõm. Cô tiến đến, vừa vươn tay định trao cho Tần Ngôn một cái ôm thì đột ngột bị một bàn tay khác bắt lại, tiếp theo đó là một cú đấm như trời giáng đung thẳng vào mặt khiến cô ngã lăn ra đất.
Là Lăng Nhược Hy!
Hoá ra nữ nhân này không hề rời đi, vẫn nấp ở đó đâu để quan sát Tần Ngôn, cũng như quan sát tình hình mẹ vợ của mình đang trong phòng cấp cứu.
Lúc nãy Lăng Nhược Hy vừa nghe bác sĩ nói Huỳnh Lam đã an toàn liền vui mừng khôn xiết, cô đứng từ xa quan sát Tần Ngôn, nhìn thấy nữ nhân của mình bưng mặt khóc liền đau lòng đến khó nhịn. Thời điểm cô tiến đến muốn an ủi lại thấy Cảnh Thuần vươn tay chuẩn bị ôm ấp Tần Ngôn, cơn phẫn nộ dâng lên khiến cô không kiềm chế được cảm xúc.
Cảnh Thuần bị đấm đến lệch mặt, cô ngã xuống chống tay trên nền đất, dùng tay còn lại lau đi vệt máu vương vãi bên khoé miệng. Gương mặt bị đấm đau nhăn nhúm đến khó coi.
Sự xuất hiện bất ngờ của Lăng Nhược Hy khiến Tần Ngôn vô cùng kinh ngạc, cô nhanh chóng chạy đến đỡ Cảnh Thuần ngồi dậy, hướng đến Lăng Nhược Hy quát lớn: "Hy Hy! Em đừng ngang ngược như vậy có được không?! Tại sao lại vô cớ hành hung người khác?!!!"
Tiến đến kéo tay Tần Ngôn về phía mình, Lăng Nhược Hy tức tối nói: "Cô ta rõ ràng có ý đồ xấu với chị! Bây giờ bác không sao rồi, chúng ta về nhà rồi nói chuyện!"
Cô tin trực giác của mình không sai, chắc chắn Cảnh Thuần cố ý tiếp cận Tần Ngôn vì mục đích nào đó! Hoàn toàn không phải chuyện tốt. Tất cả những tai hoạ gần đây không phải là sự trùng hợp, mà là một sự sắp xếp có chủ ý!
Giãy mạnh tay của mình ra, Tần Ngôn giương lên tia mắt tràn trề thất vọng: "Hy Hy, em điên rồi! Tại sao em có thể vô lý như vậy chứ? Cô ta cứu mẹ chị, em chẳng những không cảm kích mà còn liên tục gây sự là thế nào? Có phải em ghen đến lú lẫn rồi không?!"
"Chị phải tin em! Em không gây sự, em không cố ý công kích cô ta!"
Dứt lời liền trừng mắt nhìn Cảnh Thuần, Lăng Nhược Hy điên tiết phóng đến, túm lấy cổ áo Cảnh Thuần nện thêm một cú, nghiến răng cảnh cáo: "Nói mau! Cô tiếp cận Ngôn Ngôn vì mục đích gì?!!!"
Cảnh Thuần bị cú đấm thứ hai làm cho phun máu, cô không chống trả mà chỉ lấy tay che mặt, giọng phát ra có chút yếu ớt: "Cô Lăng. . . cô bình tĩnh có được không? Tôi không hiểu cô đang muốn nói gì. . . ?"
"Không hiểu sao? Được! Để tôi giúp cô hiểu!" Lăng Nhược Hy siết lại nắm tay, tung thêm một cú thô bạo khiến Cảnh Thuần thở không ra hơi, sưng phồng một bên má.
"Hy Hy! Em dừng tay lại!"
Chứng kiến hành động thô lỗ kia, Tần Ngôn vội vã giữ chặt tay Lăng Nhược Hy nhưng không thành. Thời điểm cú đấm thứ tư chuẩn bị giáng xuống thì bất ngờ một thanh âm giòn giã vang lên.
"Chát!!!"
Sững lại cả người, Lăng Nhược Hy xoay đầu nhìn Tần Ngôn, đôi mắt nâu sẫm phủ tràn hơi nước. Cô không ngờ mình như thế lại bị nữ nhân này tặng cho một cái tát, đau điếng đến nghẹn lòng.
Nhìn chiếc má sưng đỏ của người mình yêu, Tần Ngôn hoảng hốt đưa tay vuốt ve lên nơi đó, đáy mắt không tự chủ xộc lên hai hàng cay nóng, đau lòng không sao tả được!
"Hy Hy. . . chị xin lỗi. . . có đau lắm không?" Bên trong lồng ngực không ngừng co thắt, Tần Ngôn mím môi nức nở từng tiếng.
Lăng Nhược Hy gạt bàn tay kia ra, hàng nước nóng ấm lăn dài trên má. Hai ánh mắt ngưng đọng nhìn nhau, đôi bên đều đau đớn đến không chịu nổi.
"Hy Hy, chị không cố ý. . . chị không muốn làm đau em. . ." Tần Ngôn khóc đến run rẩy.
Lăng Nhược Hy chỉ yên lặng không nói thêm, mặc kệ nước mắt vẫn tuôn xuống vô tội vạ, cô xoay người bước đi, bỏ lại Tần Ngôn ở phía sau dằn vặt đến khổ sở.
Danh sách chương