Gần đến xế chiều thì cây cầu cũng được thi công hoàn thiện. Đoàn người chào tạm biệt dân làng ở đây rồi cũng lần lượt tiến ra xe. Kể từ thời điểm xe bắt đầu lăn bánh, Lăng Nhược Hy tâm trạng hồi hộp nghĩ đủ thứ lăn tăn trong đầu. Huỳnh Lam ngồi bên cạnh hướng mắt nhìn ra cửa, gương mặt trầm tĩnh không lộ chút gợn sóng.
Xoa xoa hai bàn tay lại với nhau, Lăng Nhược Hy hít sâu một hơi, cố xốc lại tinh thần rồi quay sang Huỳnh Lam cười nói: "Bác ơi, bác còn bánh đậu xanh không ạ?"
Từ từ xoay mặt qua, Huỳnh Lam nhìn Lăng Nhược Hy một lúc liền nói: "Không phải cô không thích ăn bánh đậu xanh sao?"
". . ."
Thấy Lăng Nhược Hy bị hỏi đến đơ cả người, Huỳnh Lam không mặn không nhạt nói tiếp: "Hôm qua tôi chia cho mọi người ăn hết rồi."
Lăng Nhược Hy nghe xong liền trưng ra vẻ mặt tiếc nuối. Huỳnh Lam bắt trọn được biểu cảm này, bà ngẫm nghĩ gì đó rồi bất chợt nói thêm: "Lần sau tôi có làm nữa sẽ mời cô đến ăn."
"!!!"
Cảm tưởng tai mình cứ như có hàng ngàn con ong vo ve, ù ù khó diễn tả. Lăng Nhược Hy bấm chặt móng tay cấn vào da thịt mình, tự nhắc nhở bản thân đây không phải là mơ. . .
Mẹ vợ của cô, thật sự vừa nói là lần sau sẽ mời cô đến nhà ăn!!! Tâm tình lâng lâng cứ như đang đạp gió cưỡi mây, Lăng Nhược Hy rưng rức nhìn Huỳnh Lam, lễ phép đáp lại: "Dạ. . . con nhất định, nhất định sẽ đến!"
Huỳnh Lam không nhìn cô, cũng không nói thêm, bà quay mặt về phía cửa tiếp tục nhìn ra bên ngoài, nhưng khoé môi giương lên một độ cong vừa phải, rất khó để phát hiện.
Xe chạy một mạch rất nhanh đã về đến viện bảo trợ, thời điểm xuống xe, Lăng Nhược Hy hướng đến Huỳnh Lam cúi đầu chào tạm biệt, sau đó cô cũng lên xe để vệ sĩ đưa cô về nhà.
Không thể chờ đợi lâu thêm, Lăng Nhược Hy cấp tốc lấy ra điện thoại gọi cho Tần Ngôn, cô tường tận kể lại mọi chi tiết trong khoảng thời gian được ở gần mẹ vợ của mình. Cả hai nói chuyện hăng say, Tần Ngôn nghe đến đầu liền cười vui vẻ đến đó, cảm giác mãn nguyện không sao tả được. Trong một khắc nào đó, cô cảm nhận được bản thân như đang có tất cả, dù mẹ của mình vẫn chưa chính thức chấp nhận nhưng có thể xem đây là một tín hiệu tốt.
Tối hôm đó hai mẹ con ngồi ăn cơm với nhau, Huỳnh Lam chú ý Tần Ngôn từ đầu đến cuối cứ ngồi đó mà cười tủm tỉm, bà "hừ" nhạt một tiếng: "Có chuyện gì vui lắm sao?"
Giọng điệu nghe không rõ tâm trạng, Tần Ngôn ngay tức khắc biểu lộ vẻ mặt nghiêm chỉnh, nuốt trôi cục cơm còn nghẹn trong cổ họng rồi đáp: "Dạ không có. . ."
Tuy cô nói vậy nhưng Huỳnh Lam làm sao không biết. Qua màn đối đáp đêm qua giữa mình cùng Lăng Nhược Hy, bà có thể xác định hai đứa trẻ này vẫn chưa chấm dứt quan hệ. Bất quá, thật lòng thì hiện tại bà cũng không còn quá khắt khe vấn đề đó nữa, thậm chí đối với Lăng Nhược Hy cũng có chút hảo cảm. Gắp thức ăn cho vào chén Tần Ngôn, bà nhẹ giọng nói: "Lần sau mẹ làm bánh đậu xanh, con mời cô ta đến nhà dùng cơm một bữa."
"Lạch cạch~"
Đôi đũa Tần Ngôn đang cầm trên tay bất chợt rơi xuống, hai mắt cô mở to không chớp dán chặt gương mặt mẹ mình. Nhìn biểu tình của con gái mà Huỳnh Lam ngán ngẩm lắc đầu, bà "chậc" một tiếng rồi nói: "Trước mắt mẹ không phản đối nữa, nhưng cũng không có nghĩa là đồng ý. Chuyện quan trọng như vậy cũng nên dành thời gian xem xét biểu hiện của cô ta thế nào."
Vừa nghe xong những lời này, tâm trạng Tần Ngôn một phát bay thẳng lên chín tầng mây, rối rít chạy đến ôm chầm lấy bà, nũng nịu đến rưng rưng khoé mắt: "Mẹ! Con cảm ơn mẹ. . . !"
Đã bao lâu rồi mới thấy được dáng vẻ trẻ con của Tần Ngôn, cũng đã bao lâu rồi mới nhận được một cái ôm ấp áp thế này, Huỳnh Lam mỉm cười dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ: "Con vui đến vậy sao? Thật lòng rất yêu thích cô ta có đúng không?"
Thẹn thùng dụi dụi mặt mình lên vai Huỳnh Lam, Tần Ngôn gật nhẹ đầu vài cái: "Dạ, con rất yêu cô ấy. Hai đứa con thật lòng yêu thích nhau lắm a!"
Nghe con gái nói vậy thì bà cũng an tâm, trầm thấp thở ra một hơi dài. Tiếng thở dài này không phải do sự bất lực mà tạo thành, mà là tiếng thở dài nhẹ nhõm, cứ như bản thân vừa trút được một gánh nặng đè nén ở trong lòng.
**
Đêm xuống, Vương Sinh ngồi vắt chéo chân nhìn chăm chăm bức tranh treo trên tường, điếu xì gà trên tay tản ra những làn khói trắng mờ đục. Tiếng gõ cửa chợt vang lên, hắn nhấc nhẹ gọng kính hướng mắt nhìn ra cửa, từ bên ngoài bước vào một nữ nhân diện mạo ưu nhã.
Nữ nhân sở hữu mái tóc đen cá tính, cắt layer ngắn chỉ đến ngang vai, đôi mắt hẹp dài phi thường sắc sảo, mũi cao cao, môi cong mềm mại, thân hình cao ráo diện một bộ blazer màu xám. Dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo nhìn rất vừa mắt, cô từ từ tiến vào, đến trước mặt hắn tỏ thái độ cung kính: "Thiếu gia, tôi đã gửi mail ứng tuyển thành công, ngày mai sẽ đến Tần thị để tiếp nhận phỏng vấn."
Vương Sinh rít mạnh một hơi thuốc rồi thả ra, hắn đăm chiêu ánh mắt nhìn về một phía, lúc sau mới đáp: "Tốt. Nhớ rõ mục đích của cô khi đến đó, trong vòng một tháng tôi muốn nhìn thấy kết quả."
"Đã rõ, thưa thiếu gia."
***
Sáng hôm sau
Trương Minh tiếp nhận phỏng vấn một cô gái khá xinh đẹp, gương mặt rất thu hút. Hồ sơ của cô rất nhanh được thông qua, vị trí thư ký riêng của giám đốc cuối cùng cũng có người thay thế. Vẫn như thường lệ, sau khi căn dặn nhiều thứ hắn liền đưa cô tham quan một vòng, tiếp theo là đến văn phòng giám đốc để gặp mặt cấp trên của mình.
"Cô Cảnh, đây là giám đốc Tần, là cấp trên của chúng ta." Trương Minh chậm rãi giới thiệu.
Nữ nhân diện mạo thanh tú hướng đến Tần Ngôn cúi thấp đầu mỉm cười: "Giám đốc Tần, tôi là Cảnh Thuần, từ nay sẽ là thư ký riêng của cô."
Ngồi trên bàn làm việc, Tần Ngôn ngước mắt nhìn người đang đứng, diện mạo cũng không tồi, dáng vẻ cao ráo rất hợp nhãn, Tần Ngôn khẽ gật đầu một cái xem như đã thông qua, sau đó tiếp tục dán mắt lên màn hình làm việc.
Đến giờ giải lao, Tần Ngôn vẫn đang mải miết với công việc thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa. Cảnh Thuần vừa mở cửa ra thì trông thấy một nữ nhân phi thường xinh đẹp, còn nữ nhân kia vừa nhìn thấy cô liền nhướn mày khó hiểu: "Cô là. . . ?"
Cảnh Thuần cười ôn hoà đáp: "Xin chào, tôi là thư ký giám đốc, xin hỏi cô——"
"Hy Hy, em đến rồi sao?" Vừa nghe thấy thanh âm bên ngoài truyền vào, Tần Ngôn lập tức cất giọng hồ hởi, gương mặt giãn ra không giấu được tâm trạng phấn khích.
Không thể không nói, từ sáng đến giờ Cảnh Thuần rất chú ý Tần Ngôn, phát hiện vị giám đốc này âm u lạnh lẽo cứ như tảng băng trôi, vậy mà hiện tại lại niềm niềm nở nở cứ như người khác vậy. . . khiến cô cũng có chút khó hiểu. Lại nhìn sang Lăng Nhược Hy, cô rất thức thời né sang một bên để người này đi vào.
Lăng Nhược Hy lướt mắt đánh giá nữ nhân trước mặt, sau đó nhấc chân bước vào, tiến đến bàn làm việc cúi người hôn lên má Tần Ngôn, cười trêu chọc: "Chị háo sắc sao? Tuyển thư ký lúc nào cũng xinh đẹp như vậy?"
Tần Ngôn lườm mắt, ngoắc môi hỏi lại: "Em thật sự cảm thấy cô ta xinh đẹp?"
". . ."
Đúng là. . . giấm chúa mà!
Đáp lên môi Tần Ngôn một nụ hôn, Lăng Nhược Hy khẽ cười: "Không bằng chị, chị trong mắt em là xinh đẹp nhất."
Cảnh Thuần: ". . ."
Hai cái người này. . . có duyên chết liền a!
Tình tình tứ tứ với nhau một lúc, bất ngờ Tần Ngôn đánh mắt nhìn sang Cảnh Thuần, cất giọng đầy hàm ý: "Cô không ăn trưa sao?"
Cảnh Thuần cũng không ngốc, biết Tần Ngôn hỏi vậy chắc chắn là có ý muốn đuổi khéo mình rồi. Cô chậm rãi đáp: "Vâng, bây giờ tôi đi ăn."
Nói xong liền rời khỏi phòng đóng cửa lại.
Không gian riêng tư trở nên thoải mái hơn hẳn, Tần Ngôn choàng tay ôm lấy cổ Lăng Nhược Hy, áp môi đến hôn đối phương như muốn giải toả sự nhung nhớ. Bàn tay Lăng Nhược Hy vịn sau gáy đáp lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt. Hôn được một lúc lại cảm thấy cơ thể rạo rực, nhịn không nổi bế thốc Tần Ngôn lên tay, đặt mông Tần Ngôn ngồi lên bàn làm việc, bàn tay hư hỏng len lỏi vào bên trong quần, từ từ dời xuống qυầи ɭóŧ chà xát vùng chân tâm.
"Ưʍ. . . hah~. . . Hy Hy, không được a!" Rời khỏi nụ hôn sâu, Tần Ngôn bắt lại cổ tay không để người kia tuỳ ý làm càn.
Lăng Nhược Hy chu môi làm nũng: "Cả tuần rồi không được chạm vào chị, người ta nhớ muốn chết rồi đây này!"
Từ lúc về lại BK, hai người dành cả ngày cho công việc, tan làm lại chỉ gặp nhau được một chút, đến chập tối Tần Ngôn lại phải trở về nhà với mẹ. Lăng Nhược Hy thật sự bị bỏ đói đến sắp khô héo luôn rồi!
Yếu đuối trước vẻ mặt đáng thương của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn vuốt ve hai cái má nhỏ, thấp giọng cưng chiều: "Nhưng đây là văn phòng làm việc. Trước đây chưa có thư ký thì không sao. . ."
Không nói thêm lời nào, Lăng Nhược Hy bước ra chốt cửa lại, Tần Ngôn ngồi đó cũng chỉ biết bất lực nhìn theo. Lăng Nhược Hy vừa quay trở lại lập tức gạt hết đống máy móc trên bàn sang một bên, cô đỡ Tần Ngôn ngồi ngay ngắn thoải mái, hôn lên cần cổ mút chùn chụt tạo ra những dấu hoa rựa rỡ. Từ từ cởi mở từng nút áo sơ mi, Lăng Nhược Hy vạch ra hai bầu ngực no tròn, dời môi xuống cắn xé.
"Đau~. . . ưʍ. . . Hy Hy, nhẹ một chút. . . chị không thể. . . rên lớn ở đây được. . . ah~"
Ngẩng mặt nhìn Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy cười lên khe khẽ: "Vậy sao? Thế thì chị phải nhịn thật tốt vào."
". . ."
Cởi xuống quần dài cùng với chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh kia, Lăng Nhược Hy tách chân đối phương, vuốt ve hai bên đùi nhẵn mịn, từng cú chạm hời hợt tựa như đang khiêu khích, Tần Ngôn ngửa người nhìn Lăng Nhược Hy say mê đến thất điên bát đảo. Cô cắn nhẹ môi, ngón tay vuốt dọc theo sống mũi của người trước mắt. Dáng vẻ quyến rũ như một con hồ ly, lẳиɠ ɭơ phóng đãng khiến Lăng Nhược Hy yêu thích không rời mắt.
Miệng lưỡi khô khốc thở ra vài hơi, Lăng Nhược Hy không chần chừ áp môi xuống địa phương tư mật, đầu lưỡi tác động mạnh mẽ lên hạt châu nho nhỏ, cứ như một con sói hoang đang giải toả cơn thèm khát.
"Ưmm~. . . thoải mái quá. . . ahh~"
Tần Ngôn chống tay ra sau ngửa đầu rêи ɾỉ, đừng nói là Lăng Nhược Hy khát dục cỡ nào, ngay cả bản thân cô cũng thèm thuồng cảm giác này không kém. Một tuần không được Lăng Nhược Hy chạm vào, mọi thứ đều trở nên nhạy cảm hơn hẳn.
Đứng thẳng người dậy, Lăng Nhược Hy bất chợt hạ Tần Ngôn nằm xuống, nhấc hai chân đối phương lên cao, cúi miệng xuống nhấp mạnh đầu lưỡi vào trong huyệt động liên tục chọc ngoáy, sau đó ve vãn lên hoa hạch tiếp tục liếʍ ʍúŧ. Tư thế này khiến Tần Ngôn không ngừng xấu hổ, nhưng kɦoáı ƈảʍ mang đến lại vô cùng kỳ diệu, thống khoái đến tột đỉnh. Cô dùng răng cắn lại ngón tay của mình, cố nén để bản thân không rêи ɾỉ đến mất kiểm soát.
"Ưmm. . . hahh~. . ."
Nước chảy ướt đẫm chân tâm, Tần Ngôn bị Lăng Nhược Hy vờn đến khó ức chế. Cô cầm lấy ngón tay thon dài của đối phương, thanh âm nhu nhuyễn mang theo vài tia cầu khẩn: "Ưmm~. . . Hy Hy. . . cho vào có được không. . . chị muốn. . . ahh~. . ."
Lăng Nhược Hy ngẩng đầu lên nhìn, từng rặng mây hồng phảng phất trên gương mặt yêu mị kia khiến cô vô cùng hưng phấn. Kéo hai tay đỡ Tần Ngôn ngồi dậy, cô dán môi liếʍ ɭáρ hốc tai khiến đối phương run rẩy, hai ngón tay từ từ đâm vào huyệt động, tốc độ tăng nhanh tạo nên những âm thanh mê hoặc lòng người.
"Ah. . . ahh~. . . thoải. . . thoải mái lắm. . . Hy Hy. . . mạnh hơn nữa~. . . chị sắp. . . sắp đến rồi. . . ưmm~. . ."
Thời điểm chuẩn bị lên cao trào, ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nói: "Giám đốc Tần, tôi có thể vào được không?"
Là Cảnh Thuần, Tần Ngôn giật thót mở ra hai mắt. Trong lòng có chút. . . tức tối.
Cái nữ nhân này đi ăn gì mà nhanh dữ vậy?!!
Lăng Nhược Hy không hề dừng động tác, thậm chí còn đâm mạnh hơn, sâu hơn vào bên trong huyệt động. Cô lấy tay còn lại chen hai ngón tay vào miệng Tần Ngôn trêu đùa, Tần Ngôn ra sức mút mát ngón tay, vừa liếʍ ɭáρ vừa đè nén thanh âm rêи ɾỉ không khống chế thoát ra từ cổ họng.
"Ưʍ. . . ưmm~. . ."
Có chút chịu không nổi, cô cắn mạnh lên tay Lăng Nhược Hy, cả gương mặt đỏ bừng bừng vì đang cố kiềm nén.
Làʍ ŧìиɦ mà không được rên. . . thật bức cô đến sắp phát điên luôn rồi!!!
Điên loạn trước động tác cường hãn như đang muốn nghiền nát thân thể, Tần Ngôn nhịn không được một cơn cao triều đánh úp như một con sóng, toàn thân run rẩy chồm đến ôm sát Lăng Nhược Hy, cắn mạnh lên vai đối phương, cố siết lại tiếng rên đang chờ chực tràn ra bên ngoài.
"Ưmm. . . hahh~. . ."
Lăng Nhược Hy đau đến nhăn nhó mặt mày, cô vuốt ve lên lưng Tần Ngôn, sau đó liền cười lên trầm thấp: "Sảng khoái quá a~ cuối cùng em cũng được ăn no rồi."
Ngửa người rời khỏi cái ôm, Tần Ngôn búng một phát lên trán Lăng Nhược Hy, búng rất mạnh, kêu hẳn một cái "póc" rồi nói bằng giọng bất mãn: "Không thoải mái chút nào! Bị phá đám rồi kia kìa!"
Trải nghiệm cảm giác làʍ ŧìиɦ mà không được rên, cứ như bị thọc lét mà không được cười vậy, thật khiến Tần Ngôn tức muốn chết luôn rồi!
Vừa xoa cái trán đau, Lăng Nhược Hy vừa bật cười khúc khích. Cô cẩn thận chỉn chu lại quần áo cho Tần Ngôn, dời lại máy móc trên bàn về vị trí cũ, sau đó liền đi ra mở cửa.
Xoa xoa hai bàn tay lại với nhau, Lăng Nhược Hy hít sâu một hơi, cố xốc lại tinh thần rồi quay sang Huỳnh Lam cười nói: "Bác ơi, bác còn bánh đậu xanh không ạ?"
Từ từ xoay mặt qua, Huỳnh Lam nhìn Lăng Nhược Hy một lúc liền nói: "Không phải cô không thích ăn bánh đậu xanh sao?"
". . ."
Thấy Lăng Nhược Hy bị hỏi đến đơ cả người, Huỳnh Lam không mặn không nhạt nói tiếp: "Hôm qua tôi chia cho mọi người ăn hết rồi."
Lăng Nhược Hy nghe xong liền trưng ra vẻ mặt tiếc nuối. Huỳnh Lam bắt trọn được biểu cảm này, bà ngẫm nghĩ gì đó rồi bất chợt nói thêm: "Lần sau tôi có làm nữa sẽ mời cô đến ăn."
"!!!"
Cảm tưởng tai mình cứ như có hàng ngàn con ong vo ve, ù ù khó diễn tả. Lăng Nhược Hy bấm chặt móng tay cấn vào da thịt mình, tự nhắc nhở bản thân đây không phải là mơ. . .
Mẹ vợ của cô, thật sự vừa nói là lần sau sẽ mời cô đến nhà ăn!!! Tâm tình lâng lâng cứ như đang đạp gió cưỡi mây, Lăng Nhược Hy rưng rức nhìn Huỳnh Lam, lễ phép đáp lại: "Dạ. . . con nhất định, nhất định sẽ đến!"
Huỳnh Lam không nhìn cô, cũng không nói thêm, bà quay mặt về phía cửa tiếp tục nhìn ra bên ngoài, nhưng khoé môi giương lên một độ cong vừa phải, rất khó để phát hiện.
Xe chạy một mạch rất nhanh đã về đến viện bảo trợ, thời điểm xuống xe, Lăng Nhược Hy hướng đến Huỳnh Lam cúi đầu chào tạm biệt, sau đó cô cũng lên xe để vệ sĩ đưa cô về nhà.
Không thể chờ đợi lâu thêm, Lăng Nhược Hy cấp tốc lấy ra điện thoại gọi cho Tần Ngôn, cô tường tận kể lại mọi chi tiết trong khoảng thời gian được ở gần mẹ vợ của mình. Cả hai nói chuyện hăng say, Tần Ngôn nghe đến đầu liền cười vui vẻ đến đó, cảm giác mãn nguyện không sao tả được. Trong một khắc nào đó, cô cảm nhận được bản thân như đang có tất cả, dù mẹ của mình vẫn chưa chính thức chấp nhận nhưng có thể xem đây là một tín hiệu tốt.
Tối hôm đó hai mẹ con ngồi ăn cơm với nhau, Huỳnh Lam chú ý Tần Ngôn từ đầu đến cuối cứ ngồi đó mà cười tủm tỉm, bà "hừ" nhạt một tiếng: "Có chuyện gì vui lắm sao?"
Giọng điệu nghe không rõ tâm trạng, Tần Ngôn ngay tức khắc biểu lộ vẻ mặt nghiêm chỉnh, nuốt trôi cục cơm còn nghẹn trong cổ họng rồi đáp: "Dạ không có. . ."
Tuy cô nói vậy nhưng Huỳnh Lam làm sao không biết. Qua màn đối đáp đêm qua giữa mình cùng Lăng Nhược Hy, bà có thể xác định hai đứa trẻ này vẫn chưa chấm dứt quan hệ. Bất quá, thật lòng thì hiện tại bà cũng không còn quá khắt khe vấn đề đó nữa, thậm chí đối với Lăng Nhược Hy cũng có chút hảo cảm. Gắp thức ăn cho vào chén Tần Ngôn, bà nhẹ giọng nói: "Lần sau mẹ làm bánh đậu xanh, con mời cô ta đến nhà dùng cơm một bữa."
"Lạch cạch~"
Đôi đũa Tần Ngôn đang cầm trên tay bất chợt rơi xuống, hai mắt cô mở to không chớp dán chặt gương mặt mẹ mình. Nhìn biểu tình của con gái mà Huỳnh Lam ngán ngẩm lắc đầu, bà "chậc" một tiếng rồi nói: "Trước mắt mẹ không phản đối nữa, nhưng cũng không có nghĩa là đồng ý. Chuyện quan trọng như vậy cũng nên dành thời gian xem xét biểu hiện của cô ta thế nào."
Vừa nghe xong những lời này, tâm trạng Tần Ngôn một phát bay thẳng lên chín tầng mây, rối rít chạy đến ôm chầm lấy bà, nũng nịu đến rưng rưng khoé mắt: "Mẹ! Con cảm ơn mẹ. . . !"
Đã bao lâu rồi mới thấy được dáng vẻ trẻ con của Tần Ngôn, cũng đã bao lâu rồi mới nhận được một cái ôm ấp áp thế này, Huỳnh Lam mỉm cười dịu dàng xoa xoa cái đầu nhỏ: "Con vui đến vậy sao? Thật lòng rất yêu thích cô ta có đúng không?"
Thẹn thùng dụi dụi mặt mình lên vai Huỳnh Lam, Tần Ngôn gật nhẹ đầu vài cái: "Dạ, con rất yêu cô ấy. Hai đứa con thật lòng yêu thích nhau lắm a!"
Nghe con gái nói vậy thì bà cũng an tâm, trầm thấp thở ra một hơi dài. Tiếng thở dài này không phải do sự bất lực mà tạo thành, mà là tiếng thở dài nhẹ nhõm, cứ như bản thân vừa trút được một gánh nặng đè nén ở trong lòng.
**
Đêm xuống, Vương Sinh ngồi vắt chéo chân nhìn chăm chăm bức tranh treo trên tường, điếu xì gà trên tay tản ra những làn khói trắng mờ đục. Tiếng gõ cửa chợt vang lên, hắn nhấc nhẹ gọng kính hướng mắt nhìn ra cửa, từ bên ngoài bước vào một nữ nhân diện mạo ưu nhã.
Nữ nhân sở hữu mái tóc đen cá tính, cắt layer ngắn chỉ đến ngang vai, đôi mắt hẹp dài phi thường sắc sảo, mũi cao cao, môi cong mềm mại, thân hình cao ráo diện một bộ blazer màu xám. Dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo nhìn rất vừa mắt, cô từ từ tiến vào, đến trước mặt hắn tỏ thái độ cung kính: "Thiếu gia, tôi đã gửi mail ứng tuyển thành công, ngày mai sẽ đến Tần thị để tiếp nhận phỏng vấn."
Vương Sinh rít mạnh một hơi thuốc rồi thả ra, hắn đăm chiêu ánh mắt nhìn về một phía, lúc sau mới đáp: "Tốt. Nhớ rõ mục đích của cô khi đến đó, trong vòng một tháng tôi muốn nhìn thấy kết quả."
"Đã rõ, thưa thiếu gia."
***
Sáng hôm sau
Trương Minh tiếp nhận phỏng vấn một cô gái khá xinh đẹp, gương mặt rất thu hút. Hồ sơ của cô rất nhanh được thông qua, vị trí thư ký riêng của giám đốc cuối cùng cũng có người thay thế. Vẫn như thường lệ, sau khi căn dặn nhiều thứ hắn liền đưa cô tham quan một vòng, tiếp theo là đến văn phòng giám đốc để gặp mặt cấp trên của mình.
"Cô Cảnh, đây là giám đốc Tần, là cấp trên của chúng ta." Trương Minh chậm rãi giới thiệu.
Nữ nhân diện mạo thanh tú hướng đến Tần Ngôn cúi thấp đầu mỉm cười: "Giám đốc Tần, tôi là Cảnh Thuần, từ nay sẽ là thư ký riêng của cô."
Ngồi trên bàn làm việc, Tần Ngôn ngước mắt nhìn người đang đứng, diện mạo cũng không tồi, dáng vẻ cao ráo rất hợp nhãn, Tần Ngôn khẽ gật đầu một cái xem như đã thông qua, sau đó tiếp tục dán mắt lên màn hình làm việc.
Đến giờ giải lao, Tần Ngôn vẫn đang mải miết với công việc thì bất ngờ nghe thấy tiếng gõ cửa. Cảnh Thuần vừa mở cửa ra thì trông thấy một nữ nhân phi thường xinh đẹp, còn nữ nhân kia vừa nhìn thấy cô liền nhướn mày khó hiểu: "Cô là. . . ?"
Cảnh Thuần cười ôn hoà đáp: "Xin chào, tôi là thư ký giám đốc, xin hỏi cô——"
"Hy Hy, em đến rồi sao?" Vừa nghe thấy thanh âm bên ngoài truyền vào, Tần Ngôn lập tức cất giọng hồ hởi, gương mặt giãn ra không giấu được tâm trạng phấn khích.
Không thể không nói, từ sáng đến giờ Cảnh Thuần rất chú ý Tần Ngôn, phát hiện vị giám đốc này âm u lạnh lẽo cứ như tảng băng trôi, vậy mà hiện tại lại niềm niềm nở nở cứ như người khác vậy. . . khiến cô cũng có chút khó hiểu. Lại nhìn sang Lăng Nhược Hy, cô rất thức thời né sang một bên để người này đi vào.
Lăng Nhược Hy lướt mắt đánh giá nữ nhân trước mặt, sau đó nhấc chân bước vào, tiến đến bàn làm việc cúi người hôn lên má Tần Ngôn, cười trêu chọc: "Chị háo sắc sao? Tuyển thư ký lúc nào cũng xinh đẹp như vậy?"
Tần Ngôn lườm mắt, ngoắc môi hỏi lại: "Em thật sự cảm thấy cô ta xinh đẹp?"
". . ."
Đúng là. . . giấm chúa mà!
Đáp lên môi Tần Ngôn một nụ hôn, Lăng Nhược Hy khẽ cười: "Không bằng chị, chị trong mắt em là xinh đẹp nhất."
Cảnh Thuần: ". . ."
Hai cái người này. . . có duyên chết liền a!
Tình tình tứ tứ với nhau một lúc, bất ngờ Tần Ngôn đánh mắt nhìn sang Cảnh Thuần, cất giọng đầy hàm ý: "Cô không ăn trưa sao?"
Cảnh Thuần cũng không ngốc, biết Tần Ngôn hỏi vậy chắc chắn là có ý muốn đuổi khéo mình rồi. Cô chậm rãi đáp: "Vâng, bây giờ tôi đi ăn."
Nói xong liền rời khỏi phòng đóng cửa lại.
Không gian riêng tư trở nên thoải mái hơn hẳn, Tần Ngôn choàng tay ôm lấy cổ Lăng Nhược Hy, áp môi đến hôn đối phương như muốn giải toả sự nhung nhớ. Bàn tay Lăng Nhược Hy vịn sau gáy đáp lại nụ hôn một cách cuồng nhiệt. Hôn được một lúc lại cảm thấy cơ thể rạo rực, nhịn không nổi bế thốc Tần Ngôn lên tay, đặt mông Tần Ngôn ngồi lên bàn làm việc, bàn tay hư hỏng len lỏi vào bên trong quần, từ từ dời xuống qυầи ɭóŧ chà xát vùng chân tâm.
"Ưʍ. . . hah~. . . Hy Hy, không được a!" Rời khỏi nụ hôn sâu, Tần Ngôn bắt lại cổ tay không để người kia tuỳ ý làm càn.
Lăng Nhược Hy chu môi làm nũng: "Cả tuần rồi không được chạm vào chị, người ta nhớ muốn chết rồi đây này!"
Từ lúc về lại BK, hai người dành cả ngày cho công việc, tan làm lại chỉ gặp nhau được một chút, đến chập tối Tần Ngôn lại phải trở về nhà với mẹ. Lăng Nhược Hy thật sự bị bỏ đói đến sắp khô héo luôn rồi!
Yếu đuối trước vẻ mặt đáng thương của Lăng Nhược Hy, Tần Ngôn vuốt ve hai cái má nhỏ, thấp giọng cưng chiều: "Nhưng đây là văn phòng làm việc. Trước đây chưa có thư ký thì không sao. . ."
Không nói thêm lời nào, Lăng Nhược Hy bước ra chốt cửa lại, Tần Ngôn ngồi đó cũng chỉ biết bất lực nhìn theo. Lăng Nhược Hy vừa quay trở lại lập tức gạt hết đống máy móc trên bàn sang một bên, cô đỡ Tần Ngôn ngồi ngay ngắn thoải mái, hôn lên cần cổ mút chùn chụt tạo ra những dấu hoa rựa rỡ. Từ từ cởi mở từng nút áo sơ mi, Lăng Nhược Hy vạch ra hai bầu ngực no tròn, dời môi xuống cắn xé.
"Đau~. . . ưʍ. . . Hy Hy, nhẹ một chút. . . chị không thể. . . rên lớn ở đây được. . . ah~"
Ngẩng mặt nhìn Tần Ngôn, Lăng Nhược Hy cười lên khe khẽ: "Vậy sao? Thế thì chị phải nhịn thật tốt vào."
". . ."
Cởi xuống quần dài cùng với chiếc qυầи ɭóŧ mỏng manh kia, Lăng Nhược Hy tách chân đối phương, vuốt ve hai bên đùi nhẵn mịn, từng cú chạm hời hợt tựa như đang khiêu khích, Tần Ngôn ngửa người nhìn Lăng Nhược Hy say mê đến thất điên bát đảo. Cô cắn nhẹ môi, ngón tay vuốt dọc theo sống mũi của người trước mắt. Dáng vẻ quyến rũ như một con hồ ly, lẳиɠ ɭơ phóng đãng khiến Lăng Nhược Hy yêu thích không rời mắt.
Miệng lưỡi khô khốc thở ra vài hơi, Lăng Nhược Hy không chần chừ áp môi xuống địa phương tư mật, đầu lưỡi tác động mạnh mẽ lên hạt châu nho nhỏ, cứ như một con sói hoang đang giải toả cơn thèm khát.
"Ưmm~. . . thoải mái quá. . . ahh~"
Tần Ngôn chống tay ra sau ngửa đầu rêи ɾỉ, đừng nói là Lăng Nhược Hy khát dục cỡ nào, ngay cả bản thân cô cũng thèm thuồng cảm giác này không kém. Một tuần không được Lăng Nhược Hy chạm vào, mọi thứ đều trở nên nhạy cảm hơn hẳn.
Đứng thẳng người dậy, Lăng Nhược Hy bất chợt hạ Tần Ngôn nằm xuống, nhấc hai chân đối phương lên cao, cúi miệng xuống nhấp mạnh đầu lưỡi vào trong huyệt động liên tục chọc ngoáy, sau đó ve vãn lên hoa hạch tiếp tục liếʍ ʍúŧ. Tư thế này khiến Tần Ngôn không ngừng xấu hổ, nhưng kɦoáı ƈảʍ mang đến lại vô cùng kỳ diệu, thống khoái đến tột đỉnh. Cô dùng răng cắn lại ngón tay của mình, cố nén để bản thân không rêи ɾỉ đến mất kiểm soát.
"Ưmm. . . hahh~. . ."
Nước chảy ướt đẫm chân tâm, Tần Ngôn bị Lăng Nhược Hy vờn đến khó ức chế. Cô cầm lấy ngón tay thon dài của đối phương, thanh âm nhu nhuyễn mang theo vài tia cầu khẩn: "Ưmm~. . . Hy Hy. . . cho vào có được không. . . chị muốn. . . ahh~. . ."
Lăng Nhược Hy ngẩng đầu lên nhìn, từng rặng mây hồng phảng phất trên gương mặt yêu mị kia khiến cô vô cùng hưng phấn. Kéo hai tay đỡ Tần Ngôn ngồi dậy, cô dán môi liếʍ ɭáρ hốc tai khiến đối phương run rẩy, hai ngón tay từ từ đâm vào huyệt động, tốc độ tăng nhanh tạo nên những âm thanh mê hoặc lòng người.
"Ah. . . ahh~. . . thoải. . . thoải mái lắm. . . Hy Hy. . . mạnh hơn nữa~. . . chị sắp. . . sắp đến rồi. . . ưmm~. . ."
Thời điểm chuẩn bị lên cao trào, ở bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa kèm theo một giọng nói: "Giám đốc Tần, tôi có thể vào được không?"
Là Cảnh Thuần, Tần Ngôn giật thót mở ra hai mắt. Trong lòng có chút. . . tức tối.
Cái nữ nhân này đi ăn gì mà nhanh dữ vậy?!!
Lăng Nhược Hy không hề dừng động tác, thậm chí còn đâm mạnh hơn, sâu hơn vào bên trong huyệt động. Cô lấy tay còn lại chen hai ngón tay vào miệng Tần Ngôn trêu đùa, Tần Ngôn ra sức mút mát ngón tay, vừa liếʍ ɭáρ vừa đè nén thanh âm rêи ɾỉ không khống chế thoát ra từ cổ họng.
"Ưʍ. . . ưmm~. . ."
Có chút chịu không nổi, cô cắn mạnh lên tay Lăng Nhược Hy, cả gương mặt đỏ bừng bừng vì đang cố kiềm nén.
Làʍ ŧìиɦ mà không được rên. . . thật bức cô đến sắp phát điên luôn rồi!!!
Điên loạn trước động tác cường hãn như đang muốn nghiền nát thân thể, Tần Ngôn nhịn không được một cơn cao triều đánh úp như một con sóng, toàn thân run rẩy chồm đến ôm sát Lăng Nhược Hy, cắn mạnh lên vai đối phương, cố siết lại tiếng rên đang chờ chực tràn ra bên ngoài.
"Ưmm. . . hahh~. . ."
Lăng Nhược Hy đau đến nhăn nhó mặt mày, cô vuốt ve lên lưng Tần Ngôn, sau đó liền cười lên trầm thấp: "Sảng khoái quá a~ cuối cùng em cũng được ăn no rồi."
Ngửa người rời khỏi cái ôm, Tần Ngôn búng một phát lên trán Lăng Nhược Hy, búng rất mạnh, kêu hẳn một cái "póc" rồi nói bằng giọng bất mãn: "Không thoải mái chút nào! Bị phá đám rồi kia kìa!"
Trải nghiệm cảm giác làʍ ŧìиɦ mà không được rên, cứ như bị thọc lét mà không được cười vậy, thật khiến Tần Ngôn tức muốn chết luôn rồi!
Vừa xoa cái trán đau, Lăng Nhược Hy vừa bật cười khúc khích. Cô cẩn thận chỉn chu lại quần áo cho Tần Ngôn, dời lại máy móc trên bàn về vị trí cũ, sau đó liền đi ra mở cửa.
Danh sách chương