Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mọi chuyện đã xong xuôi, mọi người cũng dần tản hết.
Cung Húc lén lút hỏi nhỏ Diệp Oản Oản: "Anh Diệp, anh xem, hiện tại quan hệ của chúng ta đã thân mật vậy rồi, anh có thể..."
Diệp Oản Oản liếc xéo cậu ta một cái, chậm rãi đứng lên: "Xem biểu hiện của cậu."
Tuy rằng Cung Húc có chút thất vọng, nhưng rất nhanh đã xốc lại tinh thần. Anh vợ muốn khảo sát mình, hấp dẫn nha!
Nghĩ đến đây, Cung Húc như được bơm máu: "Anh Diệp yên tâm, em sẽ biểu hiện thật tốt!"
Nhìn khuôn mặt tràn đầy sức sống của vị đại thiếu gia nào đó, Diệp Oản Oản không nhịn được mà bật cười: "Tôi rất chờ mong biểu hiện của cậu."
Khóe miệng thanh niên nhếch lên, ý cười tựa như gợn sóng lan tràn, khiến trái tim người khác bất giác đập mạnh một nhịp.
Cung Húc hoảng hốt, thật giống với nụ cười hôm ấy của mứt hoa quả...
Lỗ tai cậu ta bất giác có chút nóng lên.
Là bởi vì họ là anh em sao? Nụ cười vừa rồi thật giống nhau...
Chu Văn Bân không biết mình trở về văn phòng bằng cách nào. Ông ta vẫn còn ngây người ngồi trong căn phòng làm việc sa hoa, di động đột nhiên vang lên, khiến ông ta tỉnh hồn.
Thấy người gọi tới là Chử Hồng Quang, trong lòng Chu Văn Bân tức khắc dâng lên một dự cảm không lành.
"Alo, Chử tổng..."
Chử Hồng Quang thở dài: "Văn Bân à, ông là một nhân viên già giặn kinh nghiệm trong công ty, sao cả một người cũng không giữ được là sao?"
Chu Văn Bân vội nói: "Chử tổng, tôi và Cung Húc căn bản không có bất kì hiềm khích nào. Nhất định là tiểu tử Diệp Bạch kia sử dụng thủ đoạn nào đó!"
"Được rồi được rồi, Cung Húc đã chọn Diệp Bạch thì việc này coi như xong đi. Tôi muốn nói với ông chuyện khác!" Câu cuối cùng, giọng điệu của Chử Hồng Quang chợt trở nên nghiêm túc hẳn.
"Chuyện khác?" Chu Văn Bân nghi hoặc.
Chử Hồng Quang trầm giọng: "Tôi vừa gửi vài thứ cho ông, ông tự mình xem đi!"
Chu Văn Bân vội mở máy tính lên, nhấn vào file Chử Hồng Quang gửi đến.
Sau khi nhìn thấy nội dung trong đó, một chút huyết sắc cuối cùng trên mặt Chu Văn Bân cũng biến mất.
"Chử... Chử tổng, ngài nghe tôi giải thích! Tôi..."
Chử Hồng Quang lập tức mắng lấy lệ: "Giải thích? Người của ông đồng thời tố cáo ông nhận tiền đút lót, xâm phạm lợi ích của công ty, chứng cứ rõ ràng! Ông còn muốn ngụy biện?"
"Không phải như thế! Chử tổng, ngài biết mà. Đầu năm nay muốn nâng một nghệ sĩ cần rất nhiều tài nguyên và tiền tài, tôi nhận tiền chỉ vì..."
"Không cần giảo biện. Tôi chỉ cần biết ông nhận tiền là thật. Niệm tình ông làm ở đây đã lâu, chỉ cần ông chịu nhả tiền ra, tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm pháp luật!"
"Chử tổng! Chử tổng..."
Không đợi Chu Văn Bân giải thích, Chử Hồng Quang đã cúp máy.
Sắc mặt Chu Văn Bân trắng bệch, ông ta ngây người ngã xuống ghế.
Xong rồi...
Ông ta xong rồi...
Phòng làm việc của Diệp Oản Oản.
Sau khi Diệp Oản Oản rời đi, Lạc Thần vẫn ngồi yên trên sofa.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên được mở ra.
Trợ lý đứng ở cửa, kinh ngạc nhìn Lạc Thần: "Lạc Thần, sao anh vẫn còn ở đây?"
Lạc Thần gục đầu, cả người giống như mất đi tất cả ánh sáng, giọng cậu ấy khàn khàn: "Tiểu Tình... Tôi muốn trở về làm nghệ sĩ của Chu Văn Bân..."
"Hả? Anh nói cái gì?" Tiểu Tình mở to hai mắt.
Các khớp tay của Lạc Thần bị siết đến trắng bệch, con ngươi phiếm hồng kiên định sau một hồi giãy giụa: "Tôi không muốn liên lụy anh Diệp!"
Tiểu Tình sửng sốt, sau đó vội nói: "Lạc Thần, anh chưa biết sao? Anh về cái gì chứ! Công ty sa thải Chu Văn Bân rồi!"
Lạc Thần tựa hồ chưa hiểu Tiểu Tình đang nói cái gì, ngơ ngẩn hỏi: "Em nói cái gì? Chu Văn Bân bị sa thải? Chuyện này... Sao có thể?"
Tiểu Tình lập tức kể những việc vừa xảy ra trên phòng trang điểm cho Lạc Thần nghe.
Lạc Thần nghe xong, ngây ngốc ngồi đó, hoàn toàn không thể tin đây là thật.