Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Mười năm không có tin tức, Hắc Quả Phụ lại âm thầm theo dõi Tư gia...
"Phu nhân cũng có hứng thú với Tư gia sao?" K thăm dò.
Dù sao sự tồn tại của Death Rose quá sức thần bí, hắn cũng chưa từng thấy qua. Mặc dù lai lịch của người đàn bà này không nhỏ, nhưng K vẫn muốn thử.
Cô gái biếng ngác vuốt ve móng tay mình: "Tôi hứng với ai, cần báo cho ông biết sao?"
"Không cần! Không cần! Đương nhiên không cần! Chẳng qua là..."
Nghe giọng đối phương có sát ý, K rất bất đắc dĩ, suy nghĩ một hồi: "Người phu nhân muốn có, cho dù cho tôi thêm trăm lá gan cũng không dám cạnh tranh cùng ngài. Nhưng lần này quả thật trùng hợp, nhiệm vụ lần này của chúng tôi là những người này. Nếu thất bại giữa chừng, chúng tôi không biết phải giao phó ra sao. Cho nên, phu nhân có thể thương lượng hay không?"
"Ồ, ông muốn thế nào?" Cô gái thờ ơ nhìn lướt qua K.
Con ngươi của K đảo một vòng, cung kính nói: "Người phu nhân coi trọng chắc là gia chủ Tư gia. Nếu hôm nay phu nhân chịu nhường hắn cho Thí Huyết Minh, tôi nhất định sẽ dâng lên cho ngài một nam sủng còn đẹp hơn Tư Dạ Hàn! Tuyệt đối sẽ khiến phu nhân hài lòng!"
"A..." Trong không khí truyền đến tiếng cười nhẹ của cô gái.
Ý cười nhẹ nhàng, nhưng lại khiến người ta rợn cả tóc gáy.
K không khỏi có dự cảm xấu trong lòng, cũng không biết đối phương có ý gì, bồn chồn hỏi: "Phu nhân..."
Biến cố lần lượt xảy ra, sắc trời cũng dần trở nên trầm xuống.
Mặc dù giọng nói của cô gái vẫn thong dong bất cần, nhưng khí tức quanh mình lại hoàn toàn thay đổi: "Vậy chi bằng, ông tự dâng mình cho tôi đi. Những bảo bối của tôi hẳn sẽ rất hứng thú với ông!"
Cảm giác áp bức mãnh liệt khiến cả lính đánh thuê cấp SSS như Cừu Hồng Hải cũng chịu không nổi, hắn cắn răng chống đỡ, lau đi mồ hôi trên trán: "Không... không dám!"
Bảo bối trong miệng cô gái này không phải là loài sủng vật gì đáng yêu, mà là loài sói ăn thịt người để lớn lên.
Đối với Hắc Quả Phụ mà nói, thủ lĩnh Thí Huyết Minh như hắn chỉ xứng bị sói của cô ăn.
Mặc dù bị làm nhục như vậy, nhưng ngay cả sức tức giận hắn cũng không có.
"Không dám? Tôi lại cảm thấy can đảm của ông không tệ, cho rằng tôi đói khát nên thứ gì cũng tùy ăn đấy!" Khí tức xung quanh cô gái càng thêm kinh người, mà đội ngũ thần bí sau lưng cũng tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
"Sao lại vậy được! Tôi tuyệt đối không có ý đó!" Mồ hôi làm lưng Cừu Hồng Hải ướt đẫm.
Quả nhiên vẫn thất bại...
Vật Hắc Quả Phụ coi trọng, sao có thể thả ra? Huống chi người đàn bà này còn cực kì kén chọn.
Nhưng nhiệm vụ lần này vô cùng quan trọng, tuyệt đối không thể thất bại.
Nghĩ tới đây, K nhất thời lâm vào tiến thoái lưỡng nan.
Ở bên kia, Lưu Ảnh nghe hai thế lực này xem ông chủ nhà mình như một đồ chơi để trả giá, đã sớm ôm lửa giận đầy bụng.
Nhưng lúc này người ta là dao thớt, họ lại là cá thịt. Dưới thế lực cường đại như thế, bọn họ chỉ có thể mặc cho người ta cắn xé.
Lúc này, hàn quang dưới lớp mặt nạ của thuộc hạ cao gầy đứng bên cạnh cô gái chợt lóe lên, lạnh lẽo nhìn phía Thí Huyết Minh: "Vậy còn không mau cút!"
"Dạ... Phải phải..." Cừu Hồng Hải vội vàng vâng dạ lui sang một bên.
Vật đã tới tay còn bị xổng mất, có thể tưởng tượng Cừu Hồng Hải không cam lòng cỡ nào. Nhưng bọ ngựa bắt ve chim sẻ rình mồi, hắn hoàn toàn không thể đối cứng với đối phương.