Edit: Vân Linh Nhược Vũ

Khóe môi của Diệp Oản Oản cong nhẹ lên, cô liếc khuôn mặt bắt đầu trắng bệch của Lâm Hạo, tiếp tục nghe máy: "Nhưng đối phương là nghệ sĩ của Chu tổng thanh tra."

"Cái gì? Diễn viên tuyến hai tuyến ba tùy ý cho tôi phong sát sao?"

"Được, cảm ơn Chử tổng."

Nghe đến đó, phòng tuyến tâm lý của Lâm Hạo cũng hoàn toàn bị sụp đổ rồi, cậu ta nhanh chân vọt tới trước mặt Diệp Oản Oản: "Anh Diệp! Em sai rồi! Là em nhất thời xúc động! Vừa rồi em không nên hỗn láo với anh như vậy! Xin anh cho em thêm một cơ hội! Lần sau em tuyệt đối không dám nữa!"

Lúc này, Lâm Hạo đã hoàn toàn hoảng sợ, còn đâu vẻ phách lối như vừa rồi.

Cuộc gọi này giống như một cái tát giáng thẳng vào mặt khiến cậu ta thức tỉnh! Bởi vì hot ngay bộ phim đầu tay, xung quanh không ít người nịnh nọt lấy lòng cậu ta, cho nên gần đây cậu ta luôn đắc ý, quên mất hiện tại mình chỉ là một diễn viên hạng ba mà thôi.

Diệp Bạch là người do Chử tổng phái xuống, ngay cả anh Bân cũng không dám đắc tội trực diện. Đối phương đã xin phép Chử tổng rồi, lấy tính cách của anh Bân, hôm qua có thể lấy cậu ta để đổi với Lạc Thần, thì hôm nay cũng có thể từ bỏ cậu ta.

Cậu ta có thể sẽ bị phong sát tới chết!

Diệp Oản Oản như cười như không nhìn qua đối phương: "Người cậu nên nói xin lỗi không phải tôi."

Sắc mặt của Lâm Hạo đen lại, cậu ta siết chặt nắm đấm, cuối cùng thành khẩn cúi đầu xin lỗi với Lạc Thần: "Tiền bối Lạc Thần, thật xin lỗi, xin anh tha lỗi cho sự vô lễ của em!"

Nói xong, cậu ta lập tức khẩn trương nhìn Diệp Oản Oản: "Anh Diệp, đã ổn chưa ạ? Mong anh Diệp nói rõ lại với Chử tổng! Em thật sự biết lỗi rồi!"

Diệp Oản Oản rất hài lòng với cách ứng xử này, vì vậy cô đưa di động trong tay tới trước mặt cậu ta.

Sau đó Lâm Hạo và mọi người ở đây chỉ nhìn thấy màn hình khóa của điện thoại, chứng tỏ vừa rồi Diệp Oản Oản căn bản không có gọi!

Lâm Hạo há hốc miệng, ngơ ngác nhìn chằm chằm di động của Diệp Oản Oản. Sau khi phản ứng được mình đã bị lừa, khuôn mặt cậu ta tái đen lại y như màu gan heo.

Cậu ta lại bị chơi xỏ!

Tiểu bạch kiểm đáng chết này, lại xem cậu ta như một trò hề!

Lồng ngực của Lâm Hạo tức giận tới phập phồng, đang muốn mắng, lại bị ánh mắt ác liệt lạnh băng của đối phương đẩy về.

"Đây chỉ là một lời cảnh cáo."

Ý tứ bóng gió chính là: Nếu cậu ta còn dám làm gì thì tôi sẽ thật sự làm như vậy.

Mà kết quả sau khi Diệp Bạch gọi...

Nghĩ tới đây, Lâm Hạo đành phải nén lửa giận về, cậu ta đẩy người bên cạnh, tức giận hùng hổ bước đi.

Những người khác sau khi thấy được thủ đoạn của người đại diện mới này, làm gì còn dám tiếp tục ho he nữa, tất cả vội tản ra như chim muông cất cánh.

Dù sao thì so với Lâm Hạo, bọn họ chẳng là cái thá gì.

Lạc Thần nhìn không gian chật hẹp trong thoáng chốc đã trở nên thoáng đãng, lại nhìn người đại diện luôn có dáng vẻ phong khinh vân đạm kia, trên bả vai cậu ấy vẫn còn sót lại nhiệt độ từ lòng bàn tay của anh.

Cậu ấy đã sớm quen với cảnh này, đây là lần đầu tiên có người vì cậu ấy ra mặt...

Lúc này, nhiếp ảnh gia trơ mắt nhìn Diệp Bạch mới nhận chức này đốt ngọn đuốc thứ nhất, rất sợ mình sẽ biến thành ngọn đuốc thứ hai, vội vàng lau mồ hôi lạnh trên trán tới gần giải thích: "Xin lỗi anh Diệp, hôm qua tôi đã hẹn với anh rồi, nhưng bởi vì tổ nội dung yêu cầu chụp tuyên truyền cho nhóm người mới này, nói là cần gấp cho nên tôi mới để họ chụp trước!"

Đối phương không có ý định nghe ông ta giải thích, anh kéo ghế ngồi xuống, trực tiếp nơi: "Bắt đầu đi!"

"Được rồi!" Nhiếp ảnh gia thở phào nhẹ nhõm, vội thúc giục mọi người chuẩn bị. Cùng lúc đó, Lạc Thần cũng bắt đầu vào phòng thay phục trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện