Edit: Vân Linh Nhược Vũ
Phát hiện mục tiêu, ánh mắt Diệp Oản Oản thoáng sáng lên, cô lập tức ôm túi thịt khô chạy tới.
Thời điểm cô bước xuống cầu thang, hổ trắng vốn đang nằm im trên thảm liền phát giác được, lỗ tai run một cái, chợt mở mắt, đồng tử màu lam tản ra sát khí cực kì hung tàn.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn chằm chằm thật khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Nhưng cô từng trải qua một đời, khá hiểu tính cách của con hổ trắng này.
Nó mặc dù rất hung hãn nhưng cũng vô cùng hiểu tính người, buổi tối Tư Dạ Hàn đã tiếp xúc với cô, cũng tỏ thái độ cô là người của anh, cho nên dù nó hung dữ hơn nữa cũng sẽ không làm tổn thương cô.
Dưới tầm mắt tàn bạo của hổ trắng, Diệp Oản Oản rón rén bước tới, cô có thể cảm giác được lúc mình càng đến gần, ý tứ cảnh cáo và công kích trong ánh mắt kia càng nồng đậm.
Diệp Oản Oản không quá áp gần, tới khoảng chừng cách nó bốn năm bước, cô dừng chân lại, xé một túi thịt heo, dùng tay nhẹ nhàng đưa thịt giơ về phía nó: "Slutte, ăn không? Thịt heo này rất ngon đó!"
Ngay lúc cô phất tay, hổ trắng lập tức nhe răng phát ra một tiếng gầm nhẹ nguy hiểm.
"Hic, không thích sao?" Diệp Oản Oản không thể làm gì khác hơn là xé ra túi thịt bò duy nhất kia: "Ăn thịt bò khô không? Cái này cực kì ngon đấy!"
"À-uồm!!!" Hổ trắng vốn còn đang bò lổm ngổm đột nhiên dựng thẳng người, vươn tới trước như muốn nhào về phía Diệp Oản Oản.
Mặc dù biết nó sẽ không làm tổn thương mình, nhưng đối diện với một con hung thú to lớn như vậy, khó tránh khỏi vẫn sợ hãi.
Diệp Oản Oản bị dọa sợ, trái tim nhỏ đã sắp rớt ra rồi, nhưng vẫn không muốn buông tha, vì vậy can đảm tiếp tục bước về trước.
Một bước, hai bước, ba bước...
"À-uồm!!!"
Tại lúc cô chỉ cách hổ trắng một bước, một tiếng rống kinh thiên động địa vang dội khắp mọi ngóc ngách của Cẩm Viên.
Màng nhĩ của Diệp Oản Oản cũng bị trận chấn động này làm ảnh hưởng, cô ngã ngồi trên mắt đất.
Tuyệt vời! Cuối cùng cô cũng đích thân cảm nhận cái gọi là trời đất rung chuyển rồi!
Rất nhanh, cửa chính bị đẩy ra, Hứa Dịch vội vã chạy tới: "Chuyện gì vậy!"
Trên lầu cũng truyền tới một loạt tiếng bước chân, Tư Dạ Hàn hơi nhíu mày mà nhìn phòng khách.
Diệp Oản Oản hiện đang ngồi trước mặt hổ trắng, đủ loại túi xanh xanh đỏ đỏ rơi vãi khắp nơi, mà hổ trắng đã bị chọc giận, đang ở trong trạng thái bùng nổ.
"Diệp... Diệp tiểu thư, chuyện này là sao?" Hứa Dịch thấy một màn như vậy thì vô cùng kinh ngạc, hơn nửa đêm Diệp Oản Oản không có việc gì lại đi trêu chọc Slutte làm gì? Muốn đi tìm đường chết sao? Tầm mắt của Tư Dạ Hàn cũng rơi vào người Diệp Oản Oản.
Diệp Oản Oản nhất thời ủy khuất nhào về phía Tư Dạ Hàn tố cáo: "Đại Bạch thật hung dữ, hu oa..."
Hứa Dịch: "..." Đại Bạch là cái quái gì?
"..." Tư Dạ Hàn nghe vậy, trầm mặc mấy giây: "Em đang làm gì?"
"Em... Em chỉ muốn cho Đại Bạch ăn! Đại Bạch đáng yêu như thế, em muốn chơi cùng nó..." Diệp Oản Oản thấy Slutte vẫn ở chỗ cũ gầm gừ với mình thì càng thêm ấm ức.
Tư Dạ Hàn nhéo mi tâm: "Cách xa nó một chút."
Diệp Oản Oản nhìn cái đầu xù lông của Slutte, lại nhìn mảng lông trắng muốt trên cơ thể nó, thật là muốn sờ thử mà.
"Thật sự không thể chơi cùng nó sao? Em chỉ muốn sờ đầu một cái... Nếu không thì sờ móng vuốt cũng được, không thể sao?"
Hứa Dịch: "..." Cô còn muốn sờ nó à?
Sờ đầu sờ móng của Slutte...
Anh ta đã hoàn toàn cạn ngôn rồi.
Đúng là người không biết sợ mà!