Edit: Bạch Linh.
Cô ta sao có thể chấp nhận được việc Giang Yên Nhiên luôn làm nền cho mình đột nhiên trở thành tiêu điểm, còn mình lại bị trào phúng.
Ngày thường Giang Yên Nhiên đối xử với cô ta rất tốt, thậm chí giúp đỡ cô ta không ít việc, nhưng điều khiến cô ta ghét nhất chính là cái tư thế cao cao tại thượng như bố thí kẻ ăn mày của Giang Yên Nhiên, cô ta ghét Giang Yên Nhiên như ngày xưa cô ta ghét Diệp Oản Oản vậy.
Chỉ vì ba cô ta trước kia là tài xế của Diệp gia, cô ta chả khác gì một con hầu phải xoay quanh vị đại tiểu thư kia, lấy lòng Diệp Oản Oản, cung phụng Diệp Oản Oản như tổ tông của mình, thậm chí còn phải cùng Diệp Oản Oản ở lại lớp.
Lời của mọi người xung quanh toàn là những vấn đề mà cô ta để ý, vừa rồi nhìn Tống Tử Hàng ngây người, sắc mặt cô ta càng thêm âm trầm.
Đáng chết, vì sao lại không giống tưởng tượng của cô ta vậy! Lấy tính cách của Giang Yên Nhiên, vừa bị Tống Tử Hàng đá thì làm gì có tâm tư mà trang điểm ăn mặc xinh đẹp tỏa sáng mà xuất hiện được? Mà từ cách trang điểm tới tạo hình này tuyệt đối không phải là phong cách ngày thường của Giang Yên Nhiên, cô ta hiểu quá rõ tính cách của Giang Yên Nhiên, tuyệt đối sẽ không ăn mặc rêu rao như vậy...
Trầm Mộng Kỳ không hiểu vì sao đột nhiên Giang Yên Nhiên lại thay đổi tính tình, chẳng lẽ là vì bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ?
Cô ta thu hồi suy nghĩ của mình lại, vờ lo lắng nhìn Giang Yên Nhiên: "Yên Nhiên, hai ngày này cậu đi đâu vậy? Bọn mình đi tìm cậu ở khắp nơi, gọi điện thoại cho cậu cũng không ai nghe, hôm nay trở về ký túc xá cũng không thấy đồ của cậu đâu, bọn mình đều lo gần chết, sợ cậu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn......"
Trầm Mộng Kỳ khóc như hoa lê đái vũ (*), nếu như không biết thì còn tưởng người bị mắng chửi trên mạng là cô ta.
(*) Hoa lê đái vũ: lúc khóc vẫn xinh đẹp như hoa lê trong mưa)
Giang Yên Nhiên lạnh lùng nhìn Trầm Mộng Kỳ đang làm bộ làm tịch: "Thật cảm ơn cậu đã quan tâm tôi tới như vậy!"
Diệp Oản Oản ghé vào chỗ tựa lưng của hàng ghế trước, chớp mắt, vờ ngây thở hỏi: "Hả? Mộng Kỳ, cậu rất lo lắng cho Yên Nhiên sao?"
Trầm Mộng Kỳ không hiểu vì sao Diệp Oản Oản lại cùng Giang Yên Nhiên ở đây, nhưng cũng không nghĩ nhiều, cho rằng hai người chỉ tình cờ gặp mặt, nghe vậy thì lập tức đáp: "Đương nhiên! Sao mình lại không lo lắng chứ! Yên Nhiên cũng là bạn thân của mình mà!"
Diệp Oản Oản lộ ra vẻ mặt nghi ngời, nhỏ giọng nói thầm: "Ồ... Lo như vậy mà còn có tâm trạng đến xem thi đấu bóng rổ..."
Diệp Oản Oản trông như đang lầm bầm tự nói tự nghe, nhưng giọng cô cũng đủ khiến những người xung quanh nghe rõ.
Sắc mặt Trầm Mộng Kỳ lập tức biến đổi, âm thầm trừng Diệp Oản Oản một cái, sau đó vội giải thích: "Oản Oản, không phải như thế, là vì trận thi đấu hôm nay rất quan trọng, mình chỉ là..."
Diệp Oản Oản không để cô ta nói xong đã trực tiếp ngắt lời, bộ dạng như đã hiểu gật gật đầu: "Cũng đúng, mình cũng cảm thấy thi đấu quan trọng hơn! Trận thi đấu này mình đã chờ rất lâu! Nếu như không xem thực sự quá đáng tiếc!"
Câu nói này của Diệp Oản Oản dường như vô ý nói ra, nhưng lại ám chỉ rất rõ ràng: Đối với Trầm Mộng Kỳ mà nói, trận thi đấu này so với người bạn thân trong miệng của cô ta xem ra còn quan trọng hơn.
Mọi người xung quanh bắt đầu cười nhạo.
"Trước kia không cảm thấy, bây giờ tôi đột nhiên phát hiện Trầm Mộng Kỳ thật giả tạo mà!"
"Đúng vậy! Diễn vở kịch chị em tình thâm gì chứ, một mặt thì giả vờ lo lắng muốn chết, kết quả lại ở chỗ này ve vãn yêu đương với Tống Tử Hàng! Tôi nghĩ cô ta còn mong Giang Yên Nhiên mau chết đi để bám lấy cây đại thụ Tống Tử Hàng này đó!"
"Nghe nói Tống gia sắp hợp tác một cái công trình lớn với chính phủ, tài sản trong nháy mắt sẽ tăng gấp mấy chục lần!"