Edit: Vân Linh Nhược Vũ.

Diệp Oản Oản vội rụt chân về sau.

Dây giày bị tuột ra đã được buộc thành một chiếc nơ bướm xinh đẹp.

"Không cần khẩn trương, tôi không có ác ý với cậu, chẳng qua là..." Tư Hạ nói đến chỗ này thì đột nhiên im lặng.

Diệp Oản Oản nghi hoặc nhìn cậu ta: "Chẳng qua là cái gì?"

"Chẳng qua là... Muốn ở cạnh cậu..."

Diệp Oản Oản: "..."

Đang yên đang lành cậu lại bị gì thế thiếu niên? Nếu như năng lực chịu đựng của Tư Hạ không có vấn đề gì, vậy thì cậu ta đang gián tiếp tỏ tình à?

Diệp Oản Oản đứng đó, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu hát: Ở đó hoa đào nở rộ một phương...

Thứ gì vậy trời?

Nếu nói kiếp trước khó khăn, vậy kiếp này đã thăng cấp thành địa ngục!

Sợ điều gì sẽ gặp điều đó, vận đào hoa liên tiếp ập đến, đóa sau đáng sợ hơn đóa trước. Ví dụ như người trước mặt, có thể xem là bông hoa đào có cấp độ bá vương!

Chẳng lẽ Tư Hạ cũng giống Lăng Đông, đã thấy khuôn mặt lúc tẩy trang của mình?

Dù sao gương mặt này cũng là một mối họa biết di chuyển.

Nhưng gần đây cô rất cẩn thận, tuyệt đối không tẩy trang khi khỏi kí túc xá, huống hồ Tư Hạ và Lăng Đông khác nhau, lấy thân phận và mắt nhìn người của Tư Hạ, sao có thể vì khuôn mặt thật của cô mà phát sinh biến hóa lớn như vậy?

Trừ lần đó ra, Diệp Oản Oản nghĩ đến một khả năng khác. Kiếp trước mặc dù cô không biết nhiều về Tư Hạ, nhưng cũng biết mối quan hệ giữa cậu ta và Tư Dạ Hàn rất tệ, có thể nói là gay gắt, chẳng lẽ do Tư Hạ phát hiện quan hệ của cô và Tư Dạ Hàn, cho nên muốn chơi trò cướp người phụ nữ đối thủ?

Suy nghĩ kĩ lại thì hôm qua Tư Dạ Hàn tới trường học, hôm nay thái độ của Tư Hạ lại phát sinh biến hóa.

Nếu thật là vậy thì Tư Hạ hận Tư Dạ Hàn tới mức nào vậy? Ngay cả cô cũng xuống tay!

Diệp Oản Oản chân thành mở miệng: "Bạn học Tư Hạ, bất luận cậu có mục đích gì thì cậu cũng không cần phải hành hạ bản thân như vậy chứ? Xin cậu nhìn rõ mặt của tôi, hãy suy xét thật kĩ! Tôi đã nói với cậu đây chỉ là bộ dạng lúc trang điểm, lúc chưa trang điểm thì càng đáng sợ hơn đấy!"

Tư Hạ nhìn chằm chằm mặt cô, khóe miệng giật một cái, dường như đã trải qua giãy giụa kịch liệt, cậu ta hít sâu một hơi, khôi phục thần sắc nhu hòa: "Không có việc gì, nhìn quen là được."

Diệp Oản Oản thật muốn quỳ, cô nhéo nhéo mi tâm, nghiêm túc gằn từng chữ: "Tình cảm của tôi với bạn trai cứng như vàng, vững chãi như bàn thạch. Cho dù núi có mòn, sông có cạn, sấm chớp mùa đông, tuyết rơi mùa hạ hay trời có sập xuống thì chúng tôi cũng không buông tay! Cho nên cậu hãy buông tha tôi đi!"

Nếu người Tư Hạ gặp không phải cô, lấy bối cảnh, giá trị nhan sắc, cộng thêm kĩ năng diễn xuất của cậu ta, đoán chừng sẽ không có ai không gục.

Không cần biết Tư Hạ ôm tâm tư gì, chỉ sợ cậu ta phải thất vọng rồi. Trên đầu chữ sắc có một cây đao(*), cô sẽ không đem tính mạng mình ra đùa giỡn.

(*) Trên đầu chữ sắc có một con đao: Chữ sắc (色) được kết hợp bởi hai bộ, trong đó bộ đao (刀) nằm phía trên đầu.

Nói xong, Diệp Oản Oản vội vàng bỏ chạy.

Nên giữ khoảng cách là hơn!

Mãi đến lúc chạy thật xa, Diệp Oản Oản mới thở phào nhẹ nhõm.

Ai ngờ vừa ngẩng đầu lên đã thấy một người càng không muốn thấy hơn so với Tư Hạ.

Trầm Mộng Kỳ làm bộ vội vã chạy về phía cô: "Oản Oản, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi!"

"Tìm tớ có việc?"

Thẩm Mộng Kỳ kinh ngạc nói: "Cậu chưa biết sao? Mau lên diễn đàn của trường đi! Chuyện của cậu và Tư Hạ đã truyền khắp nơi rồi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện