Tôi lấy điện thoại ra, đưa cho anh ta xem ảnh chụp màn hình dòng trạng thái “chỉ mình anh thấy” của Chu Huyên và lời giải thích trước đây của cô ta về chiếc đồng hồ.
“Bây giờ thì sao?” “Anh nói hai người không có gì, vậy tại sao lại làm những chuyện chỉ người yêu mới làm với nhau?”
Sắc mặt Giang Lăng trắng bệch từng chút một, cuối cùng, tôi nghe thấy giọng nói nhỏ xíu đáng thương của mình, hỏi một câu:
“Giang Lăng, trước đây anh gần như không ăn mì, sao dạo này lại thích mì xương hầm?”
Đêm hôm đó mưa rơi đặc biệt lớn, tiếng mưa rả rích dường như muốn che lấp mọi âm thanh xung quanh.
Giang Lăng rất lâu không nói gì nữa, cuối cùng lặng lẽ, từng chút một biến mất trong màn mưa.
……
Thêm một tháng nữa trôi qua.
Tháng này, Giang Lăng không đến tìm tôi.
Trần Duệ để tôi thư giãn tinh thần, đã rủ tôi đi leo núi mấy lần, nhưng lần nào cũng gọi thêm Kiều Nhất Thanh.
Nên gần đây mối quan hệ giữa tôi và Kiều Nhất Thanh khá tốt, ít nhất cũng được coi là bạn.
Vài ngày nữa là Trung Thu, công việc tôi lại càng bận rộn, gần như mỗi ngày đều tăng ca đến chín mười giờ mới về nhà.
Bố tôi bình thường không có việc quan trọng thì sẽ không tìm tôi, hôm nay đột nhiên gửi tin nhắn WeChat: “Nam Nam, Trung Thu có về nhà không? Mẹ con mua nhiều cua lắm.”
Tôi nghĩ một lúc rồi gõ chữ: “Dạo này công việc bận lắm, có thể phải tăng ca.”
Bên bố tôi mãi lâu mới trả lời: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Ngày trước kỳ nghỉ, một số lạ gọi đến, bắt máy mới biết là Chu Huyên.
Cô ta hỏi tôi có thời gian không, muốn mời tôi uống một ly cà phê.
Nghĩ rất lâu, tôi trả lời: “Được.”
11
Quán cà phê mà Chu Huyên chọn cách công ty tôi không xa, tan làm xong tôi bắt xe đến thẳng đó.
Vừa ngồi xuống, câu đầu tiên Chu Huyên nói với tôi là:
“Tôi không cần Giang Lăng nữa.”
Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu gì.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bỗng nhiên cảm thấy người này có vấn đề thật.
“Hôm đó sau khi từ nhà hàng về, tôi đã tỏ tình với Giang Lăng.”
Chu Huyên dừng lại một chút, giọng điệu như không để tâm, nhưng vị đắng trong giọng nói lại không thể che giấu, “Lần này anh ấy từ chối rõ ràng.”
Lần này? [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhếch môi, bưng cà phê lên uống một ngụm.
“Tôi không từ bỏ, những ngày qua vẫn luôn ở bên anh ấy. Nhưng anh ấy càng ngày càng lạnh nhạt với tôi, thái độ từ chối ngày một cứng rắn hơn.”
“Có lần công ty tụ tập, mấy đồng nghiệp đùa giỡn ghép đôi em với anh ấy, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, cảnh cáo họ đừng nói linh tinh, anh là người đã có bạn gái.”
Chu Huyên bật cười lạnh, “Nhưng khi đó ai cũng biết, anh ấy đã chia tay chị rồi.”
Tay tôi khẽ khựng lại khi cầm ly cà phê, tôi không hiểu hành động đó của Giang Lăng có ý nghĩa gì.
“Điều khiến tôi thực sự từ bỏ là…”
Chu Huyên đột nhiên ngẩng đầu, vành mắt hơi đỏ lên,
“Kết thúc buổi tụ tập, anh ấy uống rất nhiều rượu, gọi tài xế lái thay. Tôim không yên tâm nên đã âm thầm đi theo, phát hiện anh ấy đến dưới nhà chị.”
Cô ta dừng lại khá lâu mới nói tiếp,
“Đúng lúc thấy chị cùng một người đàn ông bước lên lầu.”
Tôi hơi ngẩn ra. Một đoạn ký ức chợt ùa về.
Ngày Chu Huyên nói đến chắc là cuối tuần trước, tôi và Trần Duệ cùng họ đi leo núi.
Lúc xuống núi, tôi và Kiều Nhất Thanh nói về những biệt danh kỳ quặc của bạn học thời cấp ba.
Trần Duệ bất ngờ chen vào, “Lần trước em thấy anh Nhất Thanh gọi video với mẹ, bác ấy gọi anh là ‘Tiểu Kiều’, còn giục anh mau tìm người yêu!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Kiều Nhất Thanh, “Tiểu Kiều?”
Đôi tai Kiều Nhất Thanh ửng đỏ, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản.
Anh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, rồi nghiêm túc nói, “Lần sau đừng gọi như thế nữa.”
Tôi cố nhịn cười, nhưng lại bị chọc đúng chỗ, khiến tôi cười suốt đoạn đường.
Kết quả là cười quá đà, vô tình trẹo chân.
Sau khi họ đưa tôi về nhà, tôi chợt nhớ ra hết cồn i-ốt và bông gòn nên nhờ Trần Duệ đi mua ở hiệu thuốc gần đó.
Lúc đó chính là Kiều Nhất Thanh dìu tôi lên lầu.
Không ngờ vì chuyện đó mà bị Giang Lăng hiểu lầm.
Nhưng bây giờ cũng chẳng cần phải giải thích nữa.
“Tôi chưa từng thấy Giang Lăng như thế bao giờ.”
Chu Huyên hạ giọng, như đang cố che giấu điều gì đó,
“Rõ ràng là người rất sạch sẽ, vậy mà lại co mình lại trên mặt đất vì đau lòng, đôi vai run rẩy dữ dội.”
“Tôi nghe thấy anh ấy đang khóc.”
“Bây giờ thì sao?” “Anh nói hai người không có gì, vậy tại sao lại làm những chuyện chỉ người yêu mới làm với nhau?”
Sắc mặt Giang Lăng trắng bệch từng chút một, cuối cùng, tôi nghe thấy giọng nói nhỏ xíu đáng thương của mình, hỏi một câu:
“Giang Lăng, trước đây anh gần như không ăn mì, sao dạo này lại thích mì xương hầm?”
Đêm hôm đó mưa rơi đặc biệt lớn, tiếng mưa rả rích dường như muốn che lấp mọi âm thanh xung quanh.
Giang Lăng rất lâu không nói gì nữa, cuối cùng lặng lẽ, từng chút một biến mất trong màn mưa.
……
Thêm một tháng nữa trôi qua.
Tháng này, Giang Lăng không đến tìm tôi.
Trần Duệ để tôi thư giãn tinh thần, đã rủ tôi đi leo núi mấy lần, nhưng lần nào cũng gọi thêm Kiều Nhất Thanh.
Nên gần đây mối quan hệ giữa tôi và Kiều Nhất Thanh khá tốt, ít nhất cũng được coi là bạn.
Vài ngày nữa là Trung Thu, công việc tôi lại càng bận rộn, gần như mỗi ngày đều tăng ca đến chín mười giờ mới về nhà.
Bố tôi bình thường không có việc quan trọng thì sẽ không tìm tôi, hôm nay đột nhiên gửi tin nhắn WeChat: “Nam Nam, Trung Thu có về nhà không? Mẹ con mua nhiều cua lắm.”
Tôi nghĩ một lúc rồi gõ chữ: “Dạo này công việc bận lắm, có thể phải tăng ca.”
Bên bố tôi mãi lâu mới trả lời: “Nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Ngày trước kỳ nghỉ, một số lạ gọi đến, bắt máy mới biết là Chu Huyên.
Cô ta hỏi tôi có thời gian không, muốn mời tôi uống một ly cà phê.
Nghĩ rất lâu, tôi trả lời: “Được.”
11
Quán cà phê mà Chu Huyên chọn cách công ty tôi không xa, tan làm xong tôi bắt xe đến thẳng đó.
Vừa ngồi xuống, câu đầu tiên Chu Huyên nói với tôi là:
“Tôi không cần Giang Lăng nữa.”
Tôi ngơ ngác, chẳng hiểu gì.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Bỗng nhiên cảm thấy người này có vấn đề thật.
“Hôm đó sau khi từ nhà hàng về, tôi đã tỏ tình với Giang Lăng.”
Chu Huyên dừng lại một chút, giọng điệu như không để tâm, nhưng vị đắng trong giọng nói lại không thể che giấu, “Lần này anh ấy từ chối rõ ràng.”
Lần này? [Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi nhếch môi, bưng cà phê lên uống một ngụm.
“Tôi không từ bỏ, những ngày qua vẫn luôn ở bên anh ấy. Nhưng anh ấy càng ngày càng lạnh nhạt với tôi, thái độ từ chối ngày một cứng rắn hơn.”
“Có lần công ty tụ tập, mấy đồng nghiệp đùa giỡn ghép đôi em với anh ấy, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, cảnh cáo họ đừng nói linh tinh, anh là người đã có bạn gái.”
Chu Huyên bật cười lạnh, “Nhưng khi đó ai cũng biết, anh ấy đã chia tay chị rồi.”
Tay tôi khẽ khựng lại khi cầm ly cà phê, tôi không hiểu hành động đó của Giang Lăng có ý nghĩa gì.
“Điều khiến tôi thực sự từ bỏ là…”
Chu Huyên đột nhiên ngẩng đầu, vành mắt hơi đỏ lên,
“Kết thúc buổi tụ tập, anh ấy uống rất nhiều rượu, gọi tài xế lái thay. Tôim không yên tâm nên đã âm thầm đi theo, phát hiện anh ấy đến dưới nhà chị.”
Cô ta dừng lại khá lâu mới nói tiếp,
“Đúng lúc thấy chị cùng một người đàn ông bước lên lầu.”
Tôi hơi ngẩn ra. Một đoạn ký ức chợt ùa về.
Ngày Chu Huyên nói đến chắc là cuối tuần trước, tôi và Trần Duệ cùng họ đi leo núi.
Lúc xuống núi, tôi và Kiều Nhất Thanh nói về những biệt danh kỳ quặc của bạn học thời cấp ba.
Trần Duệ bất ngờ chen vào, “Lần trước em thấy anh Nhất Thanh gọi video với mẹ, bác ấy gọi anh là ‘Tiểu Kiều’, còn giục anh mau tìm người yêu!”
Tôi ngạc nhiên nhìn Kiều Nhất Thanh, “Tiểu Kiều?”
Đôi tai Kiều Nhất Thanh ửng đỏ, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản.
Anh nhẹ nhàng “ừm” một tiếng, rồi nghiêm túc nói, “Lần sau đừng gọi như thế nữa.”
Tôi cố nhịn cười, nhưng lại bị chọc đúng chỗ, khiến tôi cười suốt đoạn đường.
Kết quả là cười quá đà, vô tình trẹo chân.
Sau khi họ đưa tôi về nhà, tôi chợt nhớ ra hết cồn i-ốt và bông gòn nên nhờ Trần Duệ đi mua ở hiệu thuốc gần đó.
Lúc đó chính là Kiều Nhất Thanh dìu tôi lên lầu.
Không ngờ vì chuyện đó mà bị Giang Lăng hiểu lầm.
Nhưng bây giờ cũng chẳng cần phải giải thích nữa.
“Tôi chưa từng thấy Giang Lăng như thế bao giờ.”
Chu Huyên hạ giọng, như đang cố che giấu điều gì đó,
“Rõ ràng là người rất sạch sẽ, vậy mà lại co mình lại trên mặt đất vì đau lòng, đôi vai run rẩy dữ dội.”
“Tôi nghe thấy anh ấy đang khóc.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương