Thông thường, sóng ngầm mãnh liệt luôn ẩn mình dưới mặt biển yên tĩnh.

Cố Tích Triều từ bên hồ trở lại phòng, mời vừa ngồi xuống giường, đột nhiên cảm thấy rất lạnh, không phải bởi sợ hãi hay trực giác phát hiện có nguy hiểm, mà là thân thể. Thân thể y đột nhiên rất lạnh, cảm giác sởn tóc gáy, cả người lạnh đến run rẩy, lạnh từ trong ra ngoài, tựa như vừa ăn phải một khối hàn băng khổng lồ, hàn khí từ trong phế phủ cứ thế toát ra, đến máu cũng đã gần đông lại.

Càng đáng sợ hơn là Cố Tích Triều phát hiện ra y không thể vận công để sưởi ấm, thậm chí y còn không thấy khí vận hành trong cơ thể.

Mà lúc này, Thích Thiếu Thương lại không có trên đảo.

“Cảm giác thế nào?” Đoạn Mi Nhi đẩy ra cánh cửa khép hờ, đi đến bên cạnh Cố Tích Triều, “Rất lạnh phải không?”

Cố Tích Triều giương mắt nhìn nữ nhân ‘không đơn giản’ này, không để ý tới nàng. Y rất lạnh, tựa hồ đã lạnh đến mức không mở được miệng.

“Không cần suy nghĩ nhiều, ngươi đã trúng phải lời nguyền”. Đoạn Mi Nhi dựa vào Cố Tích Triều ngồi xuống bên giường, dùng ngón tay cuốn cuốn một lọn tóc của y, “Rất kỳ quái phải không? Đúng vậy, ngươi quả thật đã đủ cẩn thận, thậm chí đã đoán ra rằng ta có thể biết thuật nguyền rủa, cho nên ngươi không để ta chạm vào, cũng không ăn bất kỳ thứ gì ta làm ra, không nhìn vào mắt ta lấy một lần. Chính là, ngươi lại không phòng bị Hắc nha đầu… Nghĩ ra chưa? Ba ngày trước, Hắc nha đầu đưa tới cho ngươi bát canh cá kia… Bên trong có máu của ta đấy! Tiểu nha đầu kia cũng rất cảnh giác, chỉ tiếc, còn quá non”.

“Ngươi đến tột cùng… là ai?” Cố Tích Triều run rẩy siết chặt y phục trên người, gian nan mở miệng.

Đoạn Mi Nhi buông tóc Cố Tích Triều ra, nhìn đầu ngón tay của mình. Móng tay nàng nhiễm đặc một màu đỏ, màu đỏ tượng trưng cho điềm phi thường xấu.

“Ta đến từ một đảo quốc, tộc nhân của chúng ta có được sự chúc phúc của Đại Thần, sinh ra đều đã mang trên mình thuật nguyền rủa. Tế ti nói Đại Thần chỉ thị cho chúng ta, thánh thạch trên đảo này là tế vật tốt nhất chúng ta có thể hiến cho Đại Thần. Nhiệm vụ của ta chính là giết sạch người trên đảo, mang thánh thạch đi”.

“Vì cái gì?”

Cố Tích Triều có loại ảo giác, rằng trên khuôn mặt y lúc này kết một tầng băng mỏng. Chuyện này là không có khả năng, vì trên đảo phi thường nóng. Cố Tích Triều không quá lý giải hành vi của nữ nhân này, nàng có thuật nguyền rủa, nên giết hết toàn bộ dân đảo hoàn toàn không thành vấn đề, lấy đi thánh thạch cũng không phải việc khó. Vậy thì, nàng ta vì sao phải giả trang thành người Tống? Vì sao phải ẩn núp trên đảo lâu như vậy? Vì sao chỉ hạ thuật nguyền rủa với mình y? Cố Tích Triều có rất nhiều nghi vấn, nhưng y thật sự rất lạnh, cho nên chỉ thốt được lên có ba chữ kia.

“Bởi vì… Ta cảm thấy như vậy rất tốt”.

Đoạn Mi Nhi nở nụ cười, cười đến vô cùng đẹp, so với trước mặt Thích Thiếu Thương từ trước đến nay chỉ khẽ mỉm cười còn đẹp hơn, một vẻ đẹp tràn ngập chết chóc. Tay nàng ta nhẹ nâng lên, “Động đi! Hành động như ta mong muốn đi!”

Lúc này, Cố Tích Triều cảm thấy được linh hồn mình như đông lại, thân thể cứ thế đứng lên, không còn nghe đầu óc y sai khiến. Cố Tích Triều đi tới phòng bếp, cầm trên án một cây đao người dân đảo đã đưa tới cho, đi ra ngoài. Đoạn Mi Nhi đứng sau lưng y, điên cuồng cười…

Đi về phía trước, Cố Tích Triều gặp thôn trưởng. Lão nhân hòa ái cười với y, nhưng Cố Tích Triều không cách nào trả lời được, chỉ thấy chính mình vung đao, khảm rớt đầu lão nhân. Máu tươi phun ra đầy mặt và y phục Cố Tích Triều, chảy vào cả trong mắt y. Nhưng thân thể lại không nghe theo y mà dừng lại, vẫn tiếp tục tiến về phía trước.

Tiểu Âu thường theo Thích Thiếu Thương ra biển, tiểu Hải vẫn chạy trước chạy sau khi Cố Tích Triều giúp dân đảo chữa bệnh, đứa con thứ hai nhà Đại đầu,… Tất cả những người Cố Tích Triều gặp được, đều bị y một đao chém chết. Đến lúc này, hoàng bào thanh sam của Cố Tích Triều đã nhiễm máu đến không còn phân biệt được màu sắc gì nữa, và y, cũng không nhớ nổi mình đã giết chết bao nhiêu con người nơi đây.

Không phải y chưa từng giết qua nhiều người đến vậy, những oan hồn chết dưới tay y trên dặm đường truy đuổi Thích Thiếu Thương còn ít hay sao, nhưng lần đầu tiên, Cố Tích Triều cảm thấy sợ hãi. Thân thể không còn là của mình, y có thể nghe thấy tiếng mỗi người gào thét giãy giụa, tiếng khóc vang trời dậy đất bốn phía vang lên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng đao chém qua xương thịt, tiếng máu phun ra tung tóe khắp nơi, nhưng y lại không thể cảm giác được chính mình, không cảm giác được tay mình đang nắm đao, cũng không cảm giác được bất kì động tác nào của mình. Người dân đảo nháo nhào khóc thét, chạy trốn. Cố Tích Triều vẫn như cũ từng bước tiến lên.

Chỉ có một người không trốn y. Hắc nha đầu chạy vọt lại phía Cố Tích Triều. Nha đầu ngốc này… Cố Tích Triều không làm sao hình dung được tâm tình của mình giờ phút này, chỉ mong sao có một người nào đó từ trên trời rơi xuống, rồi một kiếm chém chết y luôn cho xong.

“Thúc thúc, ngươi làm sao vậy? Ngươi làm sao vậy?” Hắc nha đầu khóc, nước mắt loang lổ trên gương mặt trông như một con mèo hoa.

Cây đao trong tay Cố Tích Triều rớt trên mặt đất. Lòng y chấn động, chẳng lẽ có chuyển cơ? Cố Tích Triều vươn tay, muốn lau lau đi nước mắt trên khuôn mặt Hắc nha đầu. Chính là, bàn tay y cứ tiếp tục di chuyển xuống dưới, chạm vào cổ Hắc nha đầu, rồi y nghe thấy “ca” một tiếng, chặt đứt.

Tay y buông Hắc nha đầu ra, thân thể nho nhỏ kia lập tức ngã trên mặt đất, y muốn ôm lấy, nhưng cơ thể y lại tiếp tục vượt qua cỗ thi thể đó, tiến về phía trước.

Tiến về phía trước, giết. Giết, tiến về phía trước…

Cho đến tận khi trên đảo chỉ còn lại Cố Tích Triều và Đoạn Mi Nhi.

Sau đó, Cố Tích Triều nhìn thấy một con thuyền cập bờ, mấy nam nhân đem thánh thạch vẫn chìm sâu dưới đáy hồ đặt lên thuyền rồi mang đi.

Cố Tích Triều chỉ có thể đứng bất động ở đó, nhìn tất cả mọi việc cứ thế phát sinh. Y cảm thấy mệt chết đi, vô cùng mỏi mệt. Y hiện tại rất nhớ Thích Thiếu Thương, lần đâu tiên tưởng niệm hắn đến thế. Cố Tích Triều chưa từng hoài nghi tình cảm của mình dành cho Thích Thiếu Thương, nhưng y cũng chưa từng tưởng niệm hắn đến vậy. Vì Cố Tích Triều rất mạnh, mạnh đến không cần tưởng niệm bất cứ ai.

Nhưng lúc này đây, y nhớ Thích Thiếu Thương quá, nhớ đến quay quắt đôi má lúm đồng tiền nhất thâm nhất thiển mỗi khi hắn cười rộ lên, nhớ đến khát khao vòng tay ấm áp của hắn, y thực sự rất muốn ngã vào lòng Thích Thiếu Thương rồi để mặc cho nước mắt cứ thế rơi, mặc kệ cái gì gọi là nam nhân đổ máu không đổ lệ.

Nhưng Cố Tích Triều cũng đồng thời thấy vô cùng sợ hãi, sợ hãi không biết phải đối mặt với Thích Thiếu Thương thế nào, cho dù y trúng thuật nguyền rủa đi chăng nữa, nhưng biết bao nhiêu dân đảo vô tội này, đúng là chết dưới tay y.

Chuyện này không thể chỉ cần y và Thích Thiếu Thương rời đi là sẽ ổn, không thể chỉ cần cùng nhau đến một nơi xa lạ khác là tất thảy sẽ bị lãng quên đi.

Nhưng mọi chuyện, sẽ không bởi vì Cố Tích Triều sợ hãi mà không xảy ra.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện